“Trời hôm đó mưa tầm tã, tôi bế đứa con trai ba tuổi trong tay, đứng trước cánh cổng sắt lạnh ngắt. Mưa quất vào mặt, gió lùa vào da thịt, nhưng nỗi đau trong tim còn lạnh lẽo hơn gấp bội. Chồng tôi – người mà tôi từng tin tưởng cả đời – cùng gia đình anh ta, đã đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà chỉ với vài bộ quần áo nhét vội trong túi nylon. Chẳng ai thèm ngoái lại, chẳng ai nghĩ đến đứa bé đang run cầm cập trong lòng tôi.”
Tôi kết hôn khi mới 23 tuổi. Gia đình chồng lúc đầu không phản đối gay gắt, nhưng chưa bao giờ thật lòng chấp nhận tôi. Tôi là con gái tỉnh lẻ, không tiền của, cha mất sớm, mẹ bán hàng ngoài chợ. Họ cho rằng tôi chỉ bám vào con trai họ để đổi đời. Còn chồng tôi, anh hiền lành, thương vợ con nhưng lại nhu nhược trước lời cha mẹ. Bất cứ mâu thuẫn nhỏ nào trong gia đình, tôi đều bị xem là nguyên nhân.
Hôm đó, chỉ vì tôi không kịp nấu bữa cơm tươm tất sau khi tan ca muộn, mẹ chồng chửi tôi thậm tệ. Tôi im lặng chịu đựng, nhưng khi bà ném cái bát xuống nền, con trai tôi sợ hãi khóc thét. Tôi ôm con, định đưa bé vào phòng thì chồng tôi quát:
“Em lúc nào cũng làm căng thẳng trong nhà. Mẹ nói có sai đâu mà em cứ im như đá vậy?”
Tôi bật khóc, vì tôi không muốn đôi co trước mặt con. Nhưng chính lúc đó, mẹ chồng đẩy mạnh cửa, xách túi đồ tôi ném ra ngoài hiên, hét lên:
“Cút đi! Đừng làm bẩn cái nhà này nữa! Con tao cưới nhầm loại đàn bà không biết điều.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn chồng, mong anh nói một lời công bằng. Nhưng anh chỉ cúi gằm, tránh ánh mắt tôi. Rồi cha chồng góp thêm:
“Đi đi! Tốt cho cả mày và nó. Đừng bám vào nhà tao nữa.”
Chỉ trong vài phút, tôi bị tước đi chỗ dựa duy nhất. Không nơi nương tựa, không tiền bạc, tôi ôm con bước vào màn mưa đêm lạnh buốt. Con trai hỏi:
“Mẹ ơi, sao ba không cho con ở nhà?”
Tôi cắn chặt môi, không dám trả lời. Trong khoảnh khắc đó, tôi thề sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà ấy nữa.
Những ngày sau đó là chuỗi tháng ngày tăm tối. Tôi và con thuê một căn phòng trọ ẩm thấp gần chợ, mỗi tháng chỉ vừa đủ trả bằng tiền công phụ quán ăn. Sáng tôi bế con gửi nhờ bà chủ trọ trông, rồi tất tả đi làm từ 6 giờ đến tận 9 giờ tối. Đêm về, vừa nấu bữa cơm đơn sơ, vừa dỗ con ngủ.
Có những hôm không đủ tiền, hai mẹ con chỉ ăn cơm chan nước mắm. Con tôi hỏi:
“Mẹ ơi, sao mình không ăn gà như bạn ở lớp?”
Tôi chỉ biết cười gượng, nước mắt rơi thấm vào chén cơm.
Khó khăn là vậy, nhưng tôi chưa từng nghĩ bỏ rơi con. Thay vào đó, con chính là động lực để tôi cố gắng. Tôi nhận thêm việc rửa bát, dọn dẹp, rồi học thêm buổi tối về kế toán – nghề tôi từng bỏ dở khi kết hôn. Năm năm, từ một cô gái gầy gò, tủi hổ, tôi trở thành người phụ nữ kiên cường.
Con trai tôi cũng lớn lên trong gian khó. Nó hiểu chuyện hơn nhiều bạn bè cùng trang lứa. Mỗi khi tôi mệt mỏi, nó lại xoa vai:
“Mẹ cố lên. Con sẽ ngoan, để mẹ không buồn.”
Một lần, khi đang phụ bưng bê quán ăn, tôi tình cờ gặp lại người bạn cũ thời đại học – chị Lan. Chị thương hoàn cảnh của tôi, giới thiệu tôi vào làm kế toán cho công ty thương mại nhỏ của chồng chị. Ban đầu lương ít, nhưng ổn định và đỡ hơn nhiều so với việc chạy bàn. Tôi lao vào học hỏi, dần dần được tin tưởng, rồi trở thành kế toán trưởng.
Căn phòng trọ dột nát được thay bằng một căn chung cư nhỏ, sạch sẽ. Tôi mua cho con chiếc bàn học mới, sơn màu xanh nó thích. Lần đầu tiên, tôi có thể nấu bữa cơm đầy đủ thịt cá mà không lo thiếu tiền.
Nhiều đêm nằm cạnh con, tôi nghĩ về quá khứ. Vết thương vẫn đó, nhưng không còn đau nhói. Tôi biết, mình đã trưởng thành từ trong khổ cực.
Một buổi chiều, công ty tôi được mời dự một hội nghị thương mại. Khi bước vào sảnh, tim tôi chợt thắt lại. Trước mặt tôi, sau 5 năm, là chồng cũ – người từng ngoảnh mặt trước tiếng khóc của vợ con. Anh đứng đó, quần áo nhăn nhúm, gương mặt hốc hác.
Sau phần giới thiệu, tôi mới biết công ty gia đình anh đã phá sản vì làm ăn thua lỗ. Cha anh bệnh nặng, mẹ thì về quê ở. Anh giờ chỉ làm nhân viên cho một cửa hàng nhỏ, sống trong cảnh nợ nần.
Chúng tôi chạm mắt nhau. Anh khẽ gọi:
“Em…”
Tôi bình thản đáp:
“Anh khỏe không?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy hối hận:
“Ngày đó… anh sai rồi. Anh đã không bảo vệ mẹ con em. Anh xin lỗi.”
Tôi mỉm cười nhẹ. Trong lòng không còn căm hận, chỉ là sự xa lạ. Tôi nghĩ về đêm mưa năm ấy, rồi nghĩ đến chặng đường 5 năm đã qua. Nếu không bị đẩy ra ngoài trong mưa, có lẽ tôi mãi chỉ là người phụ nữ phụ thuộc trong một gia đình không tình thương.
Giờ đây, tôi có công việc ổn định, có con trai ngoan, có căn nhà nhỏ ấm áp. Tôi không cần lời xin lỗi nữa. Tôi nói:
“Không sao. Nhờ vậy mà em mới có ngày hôm nay. Chúc anh bình an.”
Anh im lặng, đôi mắt đỏ hoe. Còn tôi, tôi bước đi, lòng nhẹ nhõm. Phía trước, con trai đang chạy đến, nắm tay tôi cười rạng rỡ:
“Mẹ ơi, về nhà thôi.”
Và tôi biết, đó mới là gia đình thật sự của mình.