Home Blog Page 3

Nguyên nhân khiến cô gái 22 tuổi qua đời khi đang chụp CT tại bệnh viện

Gia đình không khỏi đau xót trước sự ra đi đột ngột của cô gái trẻ.

Một sự cố y tế nghiêm trọng vừa xảy ra tại Brazil, khiến nhiều người bàng hoàng và xót xa. Cô gái trẻ Leticia Paul (22 tuổi, người Brazil) đã tử vong sau khi gặp phản ứng dị ứng hiếm gặp với chất cản quang trong quá trình chụp CT tại Bệnh viện Khu vực Alto Vale, thành phố Rio do Sul.

Theo thông tin từ gia đình, Leticia đến bệnh viện để khám định kỳ vì có tiền sử sỏi thận. Khi thực hiện chụp CT, cô được tiêm chất cản quang chứa i-ốt để làm rõ hình ảnh. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô gái bất ngờ lên cơn sốc phản vệ nghiêm trọng.

Cô gái 22 tuổi bị sốc phản vệ trong quá trình chụp CT tại bệnh viện. Ảnh: Jam Press

Ê-kíp y tế nhanh chóng tiến hành đặt nội khí quản và nỗ lực hồi sức. Mặc dù đã được chăm sóc khẩn cấp, nhưng chỉ chưa đầy 24 giờ sau, Leticia không qua khỏi. Dì của nạn nhân chia sẻ trong nghẹn ngào: “Cháu tôi thực sự rất đam mê ngành luật, lại chăm chỉ học hành. Cô ấy là người cầu tiến, nhiều hoài bão, chắc chắn sẽ thành công và nổi tiếng trong tương lai. Thật quá đau lòng khi mọi thứ kết thúc đột ngột như vậy”.

Chất cản quang chứa i-ốt thường được sử dụng trong các kỹ thuật hình ảnh như CT, MRI hay X-quang. Chất này giúp hình ảnh cơ quan và mô hiện lên rõ ràng hơn, hỗ trợ bác sĩ chẩn đoán chính xác. Tuy nhiên, trong số từ 1/5.000 đến 1/10.000 trường hợp có sử dụng, bệnh nhân có thể gặp biến chứng dị ứng.

Mặc dù tỷ lệ rủi ro rất thấp, nhưng khi sốc phản vệ xảy ra, tình trạng này trở nên cực kỳ nguy hiểm và đòi hỏi phải xử lý y tế ngay lập tức. Các triệu chứng có thể bao gồm co thắt đường thở, khó thở, sưng cổ họng, tụt huyết áp và thậm chí tử vong.

Cô gái đã qua đời sau khi bị sốc phản vệ. Ảnh minh họa

Trước đây Leticia từng nhiều lần chụp CT với chất cản quang mà không gặp bất kỳ vấn đề nào. Sau sự cố, Bệnh viện Khu vực Alto Vale đã ra tuyên bố chính thức, bày tỏ sự tiếc thương sâu sắc trước sự ra đi của cô gái trẻ. Đại diện bệnh viện khẳng định toàn bộ quy trình chuyên môn đã được thực hiện đúng quy định.

Theo Hội đồng Y học Brazil, trước khi tiến hành các xét nghiệm có sử dụng chất cản quang, bệnh nhân cần được sàng lọc kỹ lưỡng về tiền sử dị ứng, bệnh hen suyễn hoặc các vấn đề về thận. Ngoài ra, đội ngũ y tế phải chuẩn bị sẵn thuốc epinephrine, corticosteroid và kháng histamine để can thiệp khẩn cấp trong trường hợp phát sinh sốc phản vệ.

Tuy nhiên, giới chuyên môn thừa nhận rằng ngay cả khi thực hiện đầy đủ các biện pháp phòng ngừa, rủi ro vẫn có thể xảy ra. Trường hợp của Leticia là minh chứng rõ ràng cho sự bất ngờ và khó lường của sốc phản vệ.

Theo Johns Hopkins Medicine, sốc phản vệ là một dạng phản ứng dị ứng “đột ngột, nghiêm trọng và đe dọa tính mạng”. Dù hiếm gặp, nhưng tình trạng này luôn là thách thức lớn đối với ngành y tế toàn cầu.

Nguồn SaoStar: https://www.saostar.vn/song-khoe/li-do-khien-co-gai-22-tuoi-qua-doi-khi-dang-chup-ct-tai-benh-vien-202508252057027105.html

Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ngỡ ngàng ….

Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
– “Con gái, lại đây với bố nào!”

Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.

– “Cháu Na phải không? Bố đến đón.”

Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
– “Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?”

Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
– “Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón.”

Nghe vậy, Hạnh vẫn thấy lấn cấn. Cô bé Na tuy có vẻ nhận ra nhưng không hẳn hồ hởi. Đặc biệt, ánh mắt bé lảng tránh khi cô hỏi nhỏ:
– “Đây là bố con à?”

Na chỉ lí nhí: “Dạ… vâng.”

Người đàn ông kéo tay con gái, cảm ơn qua loa rồi bước vội ra cổng. Khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo Hạnh: có gì đó bất ổn. Cô quyết định theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.

Trên đường, cô nhận thấy ông ta không trò chuyện gì với con, chỉ dắt đi lặng lẽ. Bé Na cứ cúi gằm mặt, không hề cười. Đến đoạn ngã tư, thay vì rẽ về khu chung cư mà mẹ Na vẫn nói, ông ta dẫn con sang hướng khác – con phố hẹp đầy quán tạp hóa. Trái tim Hạnh đập nhanh hơn. Cô vội rút điện thoại, giả vờ gọi điện nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân họ.

Cơn lo lắng khiến Hạnh càng bước nhanh. Người đàn ông dừng lại trước một quán cà phê cũ kỹ, kéo Na vào trong. Cô vội nấp sau một gốc cây, liếc qua cửa kính.

Bên trong, ông ta gọi đồ uống, đặt bé ngồi xuống ghế, rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Giọng nói vẳng ra:
– “Tôi đang ở quán rồi, đến nhanh đi.”

Na ngồi im lặng, hai bàn tay xoắn chặt. Rõ ràng con bé không thoải mái. Hạnh lén ghi nhớ tên quán, rồi lập tức gọi cho mẹ bé – chị Mai. Chuông vừa vang lên, đầu dây kia thở hổn hển:
– “Ôi trời, tôi vẫn đang ở công ty, chuẩn bị qua đón Na đây. Sao cơ? Có người bảo là chồng tôi á? Tôi ly hôn ba năm nay rồi, ông ta không được phép đến gần con!”

Toàn thân Hạnh lạnh buốt. Vậy là linh cảm đúng. Người đàn ông kia không còn quyền nuôi con, và theo lời chị Mai, từng có hành vi bạo lực trong quá khứ.

Không kịp suy tính, Hạnh bước vào quán. Cô giả vờ tươi cười:
– “Hai bố con đi uống nước à? Cho em ngồi chung với nhé, tiện nói chuyện với bé Na.”

Người đàn ông thoáng giật mình, ánh mắt cảnh giác. Nhưng Hạnh cố giữ bình thản, ngồi xuống cạnh bé. Tay cô khẽ siết lấy tay con bé, như một lời trấn an.

Vài phút sau, một người phụ nữ tất tả chạy đến – chính là chị Mai. Khuôn mặt chị tái mét, vừa thấy con gái liền ôm chặt lấy. Người đàn ông bật dậy, giọng gay gắt:
– “Cô cho tôi ôm con tôi có sao đâu? Tôi cũng là bố nó cơ mà!”

Chị Mai run rẩy nhưng kiên quyết:
– “Anh đã bị tòa cấm tiếp xúc, anh quên rồi sao?”

Sự việc ồn ào khiến vài vị khách ngoái nhìn. Hạnh nhanh trí kéo Na ra sau lưng mẹ, rồi nhanh tay gọi bảo vệ quán đến can thiệp. Người đàn ông bị buộc rời đi, trong ánh mắt vừa tức tối vừa bất lực.

Sau khi sự việc lắng xuống, ba người ngồi lại ở góc quán. Chị Mai vẫn ôm chặt con, mắt đỏ hoe. Hạnh nhẹ nhàng:
– “Em xin lỗi, chắc chị vừa hoảng lắm. Nhưng may mắn là mọi chuyện chưa đi quá xa.”

Chị Mai gật đầu, rồi kể lại: ba năm trước, chị ly hôn vì chồng nghiện rượu, nhiều lần đánh đập. Tòa xử cho chị toàn quyền nuôi con, đồng thời ban hành lệnh cấm tiếp xúc. Từ đó, anh ta biến mất. Nhưng gần đây, có người báo thấy anh ta lảng vảng gần trường học. Chị Mai chưa kịp cảnh giác thì chuyện hôm nay xảy ra.

Na nép trong vòng tay mẹ, thì thầm:
– “Con sợ lắm… Bố bảo nếu con không đi theo thì bố sẽ giận.”

Nghe vậy, Hạnh càng thắt lòng. Cô hiểu, với trẻ nhỏ, hình ảnh người cha vẫn là một phần ký ức. Nhưng cách tiếp cận cưỡng ép ấy chỉ khiến bé thêm hoang mang.

Chị Mai cảm ơn Hạnh rối rít:
– “Nếu không có cô hôm nay, chắc tôi mất con rồi.”

Trở về nhà, Hạnh vẫn chưa nguôi được cảm giác căng thẳng. Cô nghĩ về nghề giáo – không chỉ dạy chữ, dạy hát múa, mà còn là bảo vệ những mầm non nhỏ bé trước những nguy hiểm bất ngờ. Một khoảnh khắc trực giác thôi, có thể thay đổi cả cuộc đời một đứa trẻ.

Từ đó, trường mẫu giáo càng siết chặt quy định đưa đón: phụ huynh phải đăng ký hình ảnh, số điện thoại, và báo trước mọi thay đổi. Cô Hạnh cũng cẩn trọng hơn, luôn nhắc đồng nghiệp để ý biểu hiện của trẻ khi gặp “người đón”.

Vài tháng sau, Na trở nên vui vẻ hơn, không còn né tránh khi nhắc đến chuyện gia đình. Bé lại ríu rít kể chuyện cho cô nghe, đôi mắt trong veo như chưa từng trải qua nỗi sợ. Với Hạnh, đó chính là phần thưởng lớn nhất cho sự nhạy bén và dũng cảm hôm ấy.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên.”

Ô tô điện VinFast vô tư lội nước trong khi nhiều xe xăng “chôn chân”

Hình ảnh chiếc VinFast VF e34 dễ dàng đi qua đoạn đường ngập nước sâu trong khi xung quanh nhiều ô tô phải “chôn chân” đã thu hút sự chú ý.

Không sử dụng động cơ đốt trong như ô tô truyền thống nên khả năng lội nước của xe điện nhỉnh hơn đáng kể. Dù vậy, đoạn video ghi lại cảnh chiếc xe VinFast VF e34 được “thực chiến” trong điều kiện ngập sâu ở Hà Nội vẫn nhận được sự quan tâm của nhiều người.

Hình ảnh cho thấy nước ngập gần hết bánh chiếc VinFast VF e34 nhưng xe vẫn có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng. Đặc biệt tại một số đoạn đường ngập sâu, chiếc ô tô điện đi còn tạo sóng khiến nước tràn lên ngang nắp ca-pô, tuy nhiên điều đó dường như không làm khó mẫu xe của VinFast.

Đoạn video được chú ý hơn nữa khi có sự tương phản: một số ô tô truyền thống đang “chôn chân” mà nhiều khả năng do chết máy giữa đường. Điều này cũng tạo ra nhiều tranh luận trên mạng xã hội.

“Xem quảng cáo ô tô điện ở nước ngoài lội nước trên Internet nhiều rồi nhưng nay mới thấy người Việt Nam “test” thực tế và lại còn với sản phẩm Việt nữa. Xét riêng về khoản này thì xe xăng khó lòng có cửa, thêm phần tự tin khi đi lại khi mùa mưa về”, tài khoản Vũ Hoàng bình luận trong một nhóm Facebook.

Trong khi đó, nick Giang Anh thì cho rằng xe đi được qua đường ngập là một chuyện nhưng các hệ lụy sau đó cũng là vấn đề đáng bàn. “Nhiều mẫu xe gầm cao, cộng thêm người lái có kỹ năng cũng có thể đi qua đoạn đường ngập nước tương tự. Vấn đề ở đây còn là nguy cơ nước vào sàn xe, các bộ phận không hỏng ngay nhưng về lâu dài mới rõ”, bình luận nêu.

Trên website của VinFast, hãng cho biết “VF e34 được trang bị loại pin lithium-ion (NCA) đạt tiêu chuẩn IP67, đảm bảo an toàn khi di chuyển trong trời mưa hoặc đường ngập, giúp người dùng yên tâm hơn trong quá trình sử dụng”.

Tuy nhiên, thương hiệu ô tô Việt cũng khuyến cáo “người dùng không nên chủ quan khi di chuyển ô tô điện đi đường ngập sâu trong thời gian dài, vượt quá điều kiện cho phép để hạn chế rủi ro xảy ra”.

Với các thiết bị công nghệ, chống nước được xem là một tính năng mở rộng của nhà sản xuất để người dùng an tâm hơn khi sử dụng trong một số trường hợp đặc biệt. Tuy nhiên, thường các lỗi dẫn đến hỏng do bị nước vào sẽ không được bảo hành. Với ô tô điện, không kể phần động cơ và pin thì còn nhiều bộ phận khác có nguy cơ hỏng, rỉ sét, bốc mùi… nếu ngập nước.

Giá vàng miếng SJC chạm mốc đ-ỉnh lịch sử, nhiều người “chóng mặt”

Một số cửa hàng ở TP HCM báo giá vàng miếng SJC bán ra sáng nay, 26-8, lên đến 130 triệu đồng/lượng – cao nhất trong lịch sử

Sáng 26-8, thị trường vàng trong nước tiếp tục chứng kiến những biến động rất mạnh khi giá vàng miếng SJC tiếp tục được đẩy lên những mốc cao kỷ lục. Diễn biến này khiến nhiều người bất ngờ bởi chỉ trong một thời gian ngắn, vàng đã tăng giá với tốc độ chóng mặt, tạo khoảng cách lớn so với giá thế giới.

Giá vàng miếng SJC lập kỷ lục mới

Theo bảng niêm yết của Công ty Vàng bạc – Đá quý Sài Gòn (SJC), giá vàng miếng sáng nay được giao dịch ở mức 126,1 triệu đồng/lượng mua vào và 127,7 triệu đồng/lượng bán ra – tăng tới 800.000 đồng so với hôm qua. Cùng thời điểm, các doanh nghiệp vàng lớn như PNJ, DOJI hay Bảo Tín Minh Châu cũng điều chỉnh giá giao dịch theo sát SJC.

Tuy nhiên, ở khối ngân hàng, giá vàng có sự chênh lệch rõ rệt. ACB và Eximbank cùng niêm yết giá vàng miếng SJC mua vào ở mức 126,5 triệu đồng/lượng và bán ra 127,7 triệu đồng/lượng. Trong khi  đó, Sacombank bất ngờ đẩy giá vàng miếng SJC lên 124 triệu đồng/lượng mua vào và 130 triệu đồng/lượng bán ra – mức cao nhất từng được niêm yết chính thức trên thị trường.

Thị trường tự do tại TP HCM cũng chứng kiến diễn biến tương tự. Một số cửa hàng nhỏ lẻ đã nâng giá vàng miếng SJC lên 129 triệu đồng/lượng mua vào và 130 triệu đồng/lượng bán ra – tức tăng thêm khoảng 1,3 triệu đồng mỗi lượng chỉ sau một ngày.

Song song với vàng miếng, giá vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% cũng ghi nhận mức tăng đột biến. Giá giao dịch sáng nay dao động 119,6 triệu đồng/lượng mua vào và 122,2 triệu đồng/lượng bán ra – cao hơn 900.000 đồng so với hôm qua.

 

Giá vàng miếng SJC và vàng nhẫn cùng tăng mạnh

 

Giá vàng miếng SJC và vàng nhẫn cùng tăng mạnh

Giá vàng miếng SJC tăng nhanh – giảm chậm

Đáng chú ý, giá vàng trong nước tiếp tục tăng rất nhanh khi giá thế giới đi lên nhưng lại giảm chậm khi giá quốc tế hạ nhiệt. Thực tế cho thấy mỗi lần giá vàng thế giới có biến động, thị trường trong nước gần như phản ứng tức thì, thậm chí tốc độ tăng còn mạnh hơn nhiều.

Đến 9 giờ 30 phút sáng nay, giá vàng thế giới giao dịch quanh ngưỡng 3.377 USD/ounce, tăng thêm khoảng 10 USD/ounce so với phiên trước. Biên độ này chỉ tương đương vài trăm ngàn đồng mỗi lượng nếu quy đổi sang VNĐ.

Trong khi đó, ở trong nước, giá vàng miếng SJC và vàng nhẫn đã nhảy vọt tới cả triệu đồng mỗi lượng. Điều này khiến sự chênh lệch giá vàng giữa hai thị trường ngày càng nới rộng.

Quy đổi theo tỉ giá niêm yết tại ngân hàng, giá vàng thế giới hiện vào khoảng 107,9 triệu đồng/lượng, thấp hơn giá vàng nhẫn gần 14 triệu đồng/lượng và thấp hơn vàng miếng SJC tới gần 20 triệu đồng/lượng. Đây là mức chênh lệch lớn nhất từ trước tới nay.

Giá vàng thế giới đang đi lên trong bối cảnh Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) được kỳ vọng sẽ hạ lãi suất vào tháng 9 tới, trong khi đồng USD có dấu hiệu phục hồi.

Dù vậy, giới phân tích đánh giá khả năng bứt phá mạnh của giá kim loại quý trong ngắn hạn là khá thấp. Giá vàng khó có thể trở lại vùng đỉnh lịch sử 3.500 USD/ounce từng thiết lập vào tháng 4 năm nay, ít nhất trong những tuần tới.

Một cô dâu trẻ thay ga trải giường mỗi ngày… cho đến một ngày mẹ chồng cô bước vào phòng và phát hiện ra một điều k-inh h-oàng… hé lộ một b;í m;ật .

Cô dâu trẻ tên Mai vừa kết hôn chưa đầy hai tháng, ai nhìn vào cũng nghĩ cuộc sống của cô tràn đầy hạnh phúc. Mỗi sáng, khi ánh nắng vừa xuyên qua cửa sổ, Mai lại chăm chỉ thay ga trải giường, gấp gọn gàng từng góc chăn như thể đó là một nghi lễ quan trọng không thể thiếu. Với nhiều người, việc thay ga hằng ngày có vẻ hơi thái quá, nhưng với Mai, nó như một thói quen kỳ lạ không thể bỏ. Mãi cho đến một buổi trưa, khi mẹ chồng vô tình bước vào phòng để gọi hai vợ chồng xuống ăn cơm, bà đã phát hiện ra một điều kinh hoàng ẩn sau lớp ga giường trắng tinh khôi ấy…

Mai sinh ra trong một gia đình nề nếp, cha mẹ cô luôn dạy con cái phải sạch sẽ, gọn gàng, bởi “nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”. Từ nhỏ, Mai vốn cẩn thận, đến mức bạn bè thường trêu rằng cô bị “ám ảnh sạch sẽ”. Nhưng sau khi kết hôn và dọn về sống chung với chồng – anh Khánh – trong căn nhà của bố mẹ chồng ở ngoại thành, thói quen của Mai càng thể hiện rõ.

Ngày nào cũng vậy, trước khi đi làm, Mai đều thay một bộ ga trải giường mới. Những bộ ga sau khi giặt và phơi khô, cô cất cẩn thận trong tủ. Thậm chí, cô còn ghi chú ngày tháng đã sử dụng từng bộ ga, sắp xếp theo thứ tự. Mỗi buổi sáng, khi Khánh còn lim dim ngủ, Mai đã khẽ khàng kéo ga cũ ra, gấp lại rồi lấy một bộ mới tinh trải lên giường.

Khánh từng ngạc nhiên:
– Em thay mỗi ngày vậy có cần không? Chỉ hai vợ chồng mình thôi, đâu phải khách sạn.
Mai mỉm cười, né tránh câu hỏi:
– Em quen rồi, không thay em thấy khó chịu lắm.

Anh nghĩ vợ chỉ cầu toàn, nên cũng không nói thêm. Thực ra, Khánh cảm thấy cũng thoải mái khi được nằm trên những tấm ga mới thơm mùi nắng.

Trong mắt bố mẹ chồng, Mai là một nàng dâu chu toàn: nấu ăn ngon, gọn gàng, lễ phép. Bà Hạnh – mẹ chồng – thường khen con dâu khéo léo, lại biết chăm sóc gia đình. Thế nhưng, có một điều bà chưa bao giờ hiểu nổi: tại sao tủ ga trải giường trong phòng con trai và con dâu cứ hao hụt nhanh chóng. Mới tháng trước bà mua thêm mấy bộ, giờ đã thấy dùng hết sạch.

Bà nghĩ chắc Mai trẻ, cầu kỳ nên không để bụng. Nhưng lòng bà vẫn thoáng chút lạ lùng.

Một buổi trưa, Khánh đi làm chưa về, Mai cũng vừa ra ngoài đi chợ. Bà Hạnh lên phòng con trai để lấy cái áo len bà để nhờ trong tủ. Khi bước vào, bà thấy giường đã gọn gàng, tấm ga trắng tinh phẳng phiu. Nhưng vì ánh nắng hắt nghiêng qua khe cửa, bà nhận ra bên dưới ga dường như có một vệt mờ. Cơn tò mò khiến bà nhẹ nhàng lật một góc ga lên…

Ngay khoảnh khắc ấy, bà chết lặng.

Dưới lớp ga trắng tinh khôi, nệm giường chi chít những vết máu loang cũ. Có vết đã nâu sẫm, có vết còn mới đỏ tươi. Những vệt máu kéo dài như thể ai đó từng quằn quại trên chiếc nệm này.

Bà Hạnh hoảng hốt, vội buông tấm ga xuống, tim đập thình thịch. Bao câu hỏi dồn dập ập đến: Tại sao lại có máu? Mai bị bệnh gì chăng? Hay có chuyện gì đang xảy ra mà cả gia đình không hề biết?

Bà Hạnh giữ im lặng trong bữa cơm hôm đó. Bà quan sát Mai nhiều hơn: sắc mặt con dâu thường nhợt nhạt, đôi khi khẽ chau mày khi ngồi xuống ghế. Nhưng Mai vẫn cười nói, vẫn gắp thức ăn cho chồng, không có biểu hiện gì bất thường.

Đêm đó, khi vợ chồng Khánh đã ngủ, bà Hạnh trằn trọc mãi. Bà muốn hỏi thẳng nhưng lại sợ làm Mai xấu hổ. Rốt cuộc, sáng hôm sau, khi Khánh đi làm sớm, bà gọi Mai xuống bếp:
– Con này, mẹ hỏi thật, con có chuyện gì giấu mẹ không?

Mai thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh:
– Dạ, con không có chuyện gì ạ.
– Thế sao… – bà ngập ngừng – mẹ thấy ga trải giường nhà con thay liên tục. Nệm lại có nhiều vết máu. Con bị bệnh gì không?

Mai bối rối, đôi mắt đỏ hoe. Một lúc sau, cô mới nghẹn ngào:
– Mẹ… con xin lỗi. Con không biết nên nói sao… Con bị bệnh phụ khoa, từ hồi trước cưới. Bác sĩ bảo tử cung con yếu, thường xuyên ra máu bất thường. Con sợ Khánh biết sẽ buồn, sợ mẹ cha lo lắng, nên con chỉ lặng lẽ thay ga, giặt giũ, che đi thôi…

Nghe đến đây, bà Hạnh sững sờ. Bao ngày qua, bà cứ nghĩ con dâu chỉ quá cầu toàn, nào ngờ là vì bệnh tật.

– Sao con không nói sớm để đi chữa trị? – bà nghẹn ngào.
– Con đi khám mấy lần rồi, nhưng thuốc chỉ giảm phần nào. Con sợ ảnh hưởng chuyện sinh con, nên càng lo lắng…

Nước mắt Mai lăn dài, cô vừa nói vừa run. Lần đầu tiên, bà Hạnh nhìn con dâu không phải với ánh mắt đánh giá, mà bằng sự thương xót. Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay Mai:
– Con à, bệnh thì phải chữa. Giấu giếm chỉ làm khổ mình hơn thôi. Mẹ sẽ đưa con đi bệnh viện lớn, tìm bác sĩ giỏi. Khánh cũng phải biết chuyện này. Con là vợ chồng, không thể gánh một mình như thế.

Mai òa khóc, như được trút gánh nặng.

Chiều hôm đó, khi Khánh về, bà Hạnh gọi cả hai vào phòng khách. Bà kể lại những gì mình phát hiện và lời thú nhận của Mai. Lúc đầu, Khánh rất bất ngờ, thậm chí có chút bàng hoàng. Anh nắm chặt tay vợ, nhìn thẳng vào mắt cô:
– Sao em lại chịu đựng một mình? Anh là chồng em, em phải cho anh biết chứ.

Mai cúi đầu, giọng run run:
– Em sợ anh thất vọng, sợ anh nghĩ em không đủ tốt…

Khánh siết chặt tay vợ, nói dứt khoát:
– Em ngốc quá. Anh lấy em là vì yêu em, chứ đâu phải vì những thứ đó. Có bệnh thì mình chữa. Anh sẽ đi cùng em.

Câu nói ấy khiến Mai vỡ òa trong nước mắt. Bà Hạnh ngồi bên cạnh, cũng không kìm nổi xúc động.

Vài ngày sau, bà Hạnh đưa Mai đến bệnh viện lớn ở thành phố. Sau nhiều xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán Mai bị rối loạn nội tiết nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng xuất huyết tử cung bất thường. Nếu không điều trị kịp thời, nguy cơ biến chứng cao, thậm chí ảnh hưởng khả năng sinh sản.

Tin này như cú đánh mạnh vào Mai, nhưng nhờ có chồng và mẹ chồng bên cạnh, cô không còn đơn độc nữa. Bác sĩ kê phác đồ điều trị lâu dài, kết hợp thuốc và nghỉ ngơi.

Từ hôm đó, Mai không còn phải thay ga mỗi ngày để che giấu bí mật. Thói quen ấy biến mất, thay vào đó là những buổi đi khám, những bữa ăn dinh dưỡng do chính bà Hạnh chuẩn bị cho con dâu. Bà dặn dò:
– Con phải ăn nhiều, ngủ đủ. Đừng lo việc nhà, để mẹ làm. Quan trọng nhất là sức khỏe.

Mai nghẹn ngào, cảm thấy may mắn vì có một gia đình chồng thấu hiểu. Cô từng nghĩ mình phải gồng gánh một mình, nào ngờ sự thật lại mở ra một sự gắn kết mới.

Khánh cũng thay đổi, anh chăm vợ nhiều hơn, không còn để cô phải âm thầm chịu đựng. Có hôm, anh ngồi cạnh, đùa:
– Từ nay anh sẽ phụ em giặt ga, nhưng mà chắc không phải mỗi ngày nữa rồi.

Mai cười trong nước mắt.

Câu chuyện tưởng chừng khởi đầu bằng một bí mật kinh hoàng lại kết thúc bằng sự cảm thông và tình thương. Điều Mai học được sau tất cả là: trong gia đình, sự thật có thể khó nói, nhưng chỉ có sự thật mới mở đường cho sự thấu hiểu và yêu thương thật sự.

Bão số 5 Kajiki còn chưa đi qua, Biển Đông tiếp tục xuất hiện áp thấp mới, thời gian và hướng đi dự kiến rất g:ay g:o cho ngày 2/9

Sau khi bão số 5 Kajiki suy yếu thành áp thấp nhiệt đới vào sáng 26.8, đã xuất hiện thêm áp thấp mới, dự kiến vào Biển Đông cuối tuần này

Xuất hiện áp thấp mới sau bão số 5, dự báo vào Biển Đông, hướng về Việt NamÁp thấp hình thành ngay sau bão số 5, đang ở Philippines vào sáng 26.8. Ảnh: PAGASA
Cục Quản lý Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines (PAGASA) cho biết, vào hồi 2h ngày 26.8, vị trí tâm áp thấp ở 13,8 độ Vĩ Bắc, 122,8 độ Kinh Đông, trên vùng biển ven bờ Paracale, Camarines Norte. Áp thấp có khả năng trung bình mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới trong 24 giờ tới.

Áp thấp và gió mùa Tây Nam sẽ mang theo mưa và dông bão trên khắp cả nước trong ngày 26.8.

Chuyên gia dự báo thời tiết Obet Badrina cho biết nếu áp thấp thực sự trở thành một xoáy thuận nhiệt đới, nó chỉ có thể hình thành trong ngày và cuối cùng sẽ tan khi di chuyển về phía Tây.

Dự báo áp thấp ​​sẽ mang theo mưa lớn đến các khu vực Isabela, Aurora, Bulacan, Quezon, Laguna, Rizal, Camarines Norte, Camarines Sur, Albay, Sorsogon, Catanduanes và Masbate.

Lũ lụt có thể xảy ra chủ yếu ở các khu vực đô thị hóa, vùng trũng hoặc gần sông. Lở đất có thể xảy ra ở những khu vực dễ bị ảnh hưởng.

Khu vực đô thị Manila, Thung lũng Cagayan, Vùng hành chính Cordillera, Trung Luzon, phần còn lại của Vùng Bicol và Đông Visayas sẽ có trời nhiều mây, mưa rải rác và dông do áp thấp.

Trong khi đó, Mimaropa, Bán đảo Zamboanga, BARMM, Bắc Mindanao, Caraga và phần còn lại của Visayas cũng sẽ có trời nhiều mây, mưa rải rác và giông do bão Habagat.

Các khu vực còn lại của đất nước sẽ có trời nhiều mây đến nhiều mây, có mưa rào hoặc giông rải rác do giông cục bộ.

Trong khi đó, theo Trung tâm Cảnh báo bão Liên hợp Mỹ (JTWC), áp thấp ký hiệu Invest 93W ở Philippines đang mạnh dần, dù hoàn lưu còn rộng và gió nhẹ. Khả năng áp thấp chưa kịp thành bão trước khi quét qua đảo Luzon vào sáng 26.8.

Tuy nhiên, sau khi ra Biển Đông và hợp nhất với nhiễu động gió mùa ở Tây Mindoro vào ngày 27.8, áp thấp có điều kiện thuận lợi để mạnh lên. Dự báo áp thấp có thể phát triển thành áp thấp nhiệt đới từ ngày 28 hoặc 29.8, di chuyển theo hướng Tây về phía Việt Nam. JTWC đánh giá khả năng áp thấp phát triển trong 7 ngày tới là 70%.

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Việt Nam, sáng sớm 26.8, bão số 5 suy yếu thành áp thấp nhiệt đới trên khu vực Trung Lào.
Bão số 5 suy yếu thành áp thấp nhiệt đới. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Việt NamBão số 5 suy yếu thành áp thấp nhiệt đới. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia Việt Nam
Vào hồi 4h ngày 26.8, vị trí tâm bão ở 18,9 độ Vĩ Bắc, 104,5 độ Kinh Đông (Trung Lào).

Sức gió mạnh nhất cấp 7 (50-61km/h), giật cấp 9; di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, 15-20km/h.

Trước đó, nhiều trạm ven biển Nghệ An – Hà Tĩnh ghi nhận gió mạnh cấp 8-10, giật cấp 12-15; nước dâng tại Hòn Ngư 1,66m, Sầm Sơn 1,01m.

Ở các tỉnh đồng bằng Bắc Bộ, từ Thanh Hóa – Quảng Trị đã có mưa vừa, mưa to, có nơi mưa rất to trên 600mm.

Trong sáng nay (26.8), ở vịnh Bắc Bộ (Bạch Long Vĩ, Cát Hải, Cô Tô, Vân Đồn, Hòn Ngư) gió cấp 6-7, giật cấp 8, sóng 2-5m, biển động mạnh.

Trên đất liền: Thanh Hóa – Nghệ An, ven biển Ninh Bình gió cấp 6-7, giật cấp 9.

Về dự báo mưa lớn: Từ sáng sớm 26.8 đến hết ngày 26.8, Trung du và Đồng bằng Bắc Bộ, Lào Cai, Sơn La, Thanh Hóa – Hà Tĩnh: 50-100mm, có nơi trên 200mm, nguy cơ mưa lớn cường suất trên 100 mm/3h.

Hà Nội mưa to kèm dông. Đà Nẵng không mưa. TP.HCM mưa rào, dông chiều tối.

When six-year-old Oliver wandered away from home, an urgent search unfolded, with deputies, officers, and neighbors scouring every corner late into the night in the hope of a miracle

It was an unusually quiet evening in the small town of Madison, Indiana. The sun had slipped below the horizon, leaving the streets dimly lit by the soft glow of porch lights and the occasional passing car. In one modest neighborhood on the outskirts of town, Sarah Mitchell realized that her six-year-old son, Oliver, was no longer in the backyard where he had been playing only minutes earlier. At first, she thought he might have wandered into the kitchen for a snack or slipped inside to grab his favorite toy truck. But after a quick search of the house, panic began to gnaw at her chest.

Sarah called out his name—once, then again, louder. Silence answered her. Her husband, Daniel, dropped his tools in the garage and joined her, sprinting through the yard, peering behind bushes, and running toward the cul-de-sac. Within minutes, neighbors had joined the frantic search, shining flashlights into corners of driveways and beneath garden sheds.

As the minutes stretched into an hour, the Mitchells called 911. Soon, red and blue lights flickered across the street, and deputies from the Jefferson County Sheriff’s Office arrived. Among them was Deputy Garrett Bird, a man with eight years of experience in law enforcement but also a father of two young children himself. He listened carefully as Sarah, her voice trembling, explained that Oliver had been last seen wearing his little navy hoodie and sneakers.

Deputies began coordinating a grid search. Officers spread out on foot, calling Oliver’s name while volunteers walked shoulder to shoulder through fields and along wooded trails nearby. K-9 units arrived, their handlers leading the dogs through the chilly night air. Drones were deployed, their thermal cameras scanning for signs of movement.

What made the situation especially urgent was the dropping temperature. It was early spring, but the night had turned unseasonably cold, dipping close to 40 degrees. For a small child without a jacket, the hours could quickly become dangerous.

Inside the Mitchell home, Sarah sat trembling at the kitchen table, clutching Oliver’s small blanket. Daniel moved restlessly from room to room, unable to sit still, consumed by guilt and fear. The sound of radios crackling outside offered little comfort. Time dragged, and the worry of what could happen to a lost six-year-old in the dark weighed heavily on everyone.

By 11:30 p.m., hope was thinning. Yet Deputy Bird refused to give in. Something inside him—a mix of training, instinct, and the heart of a father—told him the boy was still out there, waiting to be found.

Deputy Bird pulled his patrol SUV slowly along a narrow gravel road near the Mitchells’ neighborhood. He had driven this route dozens of times during routine patrols, but tonight every shadow seemed deeper, every rustle of leaves sharper. His spotlight swept across fences, trash bins, and vehicles parked along the roadside.

Back at the command post, his colleagues reported no sign of Oliver. The dogs had picked up a faint scent but lost it quickly near the main road. Bird’s thoughts raced: had Oliver wandered further than they expected? Was he hiding in fear, too scared to respond to strangers calling his name?

Bird pulled into the lot of an auto repair shop closed for the night. Several cars sat parked outside, some covered in tarps, others sitting on blocks. He rolled down his window and listened. For a moment, there was only the faint hum of crickets and the distant bark of a dog. Then he thought he heard something—a soft shuffle, like movement against gravel.

He stepped out, flashlight in hand. The beam cut across the lot, landing on a small figure crouched beneath an old pickup truck. Bird’s heart skipped. He crouched low, lowering his voice to a gentle tone.
“Oliver?”

The boy’s wide eyes reflected the light. He was shivering, his arms wrapped tightly around himself. His cheeks were streaked with dirt and tears. For a long second, he didn’t move, as if uncertain whether the man before him was friend or foe.

Bird slowly set his flashlight on the ground and extended his arms. “It’s okay, buddy. You’re safe now. Your mom and dad are waiting for you.”

Something in his calm, steady voice broke through Oliver’s fear. The child crawled out, hesitant at first, then rushed into Bird’s arms. The deputy wrapped him in his jacket and held him close, feeling the boy’s trembling body press against his chest.

On the radio, Bird’s voice cracked slightly as he reported: “I’ve got him. Oliver is safe.”

Cheers erupted back at the command post. Neighbors who had been scouring the streets let out cries of relief. At the Mitchell home, Sarah collapsed into Daniel’s arms, tears of gratitude streaming down her face as the news arrived.

But in that dark parking lot, none of the noise mattered. Bird carried Oliver to his patrol SUV, placing him gently in the backseat. The boy clung to him, unwilling to let go. Bird stayed with him, whispering reassurances until Oliver’s sobs quieted and exhaustion took over.

The drive back to the Mitchell home was quiet, interrupted only by the steady hum of the patrol SUV. Oliver leaned against Deputy Bird’s chest, wrapped snugly in the man’s jacket. He had refused to sit alone in the seat, and Bird hadn’t argued. Instead, he cradled the child securely in his arms, one hand resting gently on his small back.

Through the windshield, Bird could see the glow of porch lights and the figures of neighbors gathered in anticipation. As he pulled into the driveway, Sarah and Daniel rushed forward, their faces etched with both anguish and overwhelming relief.

Bird stepped out slowly, still holding Oliver. For a moment, Sarah froze, her hand covering her mouth, as if afraid the sight before her might vanish. Then she ran forward, reaching for her son.

Oliver stirred, lifting his head, and whispered, “Mom.” That single word carried enough weight to break the dam. Sarah sobbed openly as Bird transferred the boy carefully into her arms. Daniel embraced them both, his own eyes glistening with tears.

The crowd of neighbors clapped and cheered, some wiping away tears themselves. Deputies stood nearby, quietly pleased, their long night of work finally yielding the outcome they had prayed for.

But Bird didn’t linger in the spotlight. He stepped back, watching the family reunite, his expression a mixture of relief and humility. To him, it wasn’t heroism. It was instinct—a father’s instinct to protect a child in need, whether his own or someone else’s.

Later, as reports were finalized and the crowd dispersed, Sarah approached Bird with Oliver still in her arms. Her voice shook as she said, “I don’t have the words to thank you. You didn’t just find him—you gave him back to us.”

Bird nodded quietly. “He’s a brave little guy. I’m just glad he’s safe.”

That night, as he returned to his own home, Bird found his two children asleep in their beds. He stood for a long moment in the doorway, watching their peaceful faces, and felt an even deeper appreciation for the gift of safety and family.

For the Mitchells, the memory of that night would never fade. And for Deputy Garrett Bird, it became a reminder of why he had chosen this life—not for recognition, not for glory, but for moments like these, when protecting a child was the greatest service of all.

Một cô lao công đã bị vợ tỷ phú s-ỉ nh-ục khi đang gội đầu. 30 phút sau, một người đàn ông xuất hiện, và b-í m-ật đằng sau đó đã khiến mọi người s-ững s-ờ..

Trong một buổi sáng oi ả, tiệm gội đầu nhỏ nằm trong con ngõ vắng vang lên tiếng xì xào của mấy vị khách sang trọng. Giữa không khí nồng nặc mùi dầu gội và tiếng máy sấy, có một cảnh tượng khiến cả cửa tiệm lặng ngắt.

Mai – một cô lao công gầy gò, đôi bàn tay chai sạn, quần áo bạc màu – được gọi đến để phụ dọn dẹp sàn nhà sau ca làm đêm ở khu chung cư. Cô vốn chỉ định quét dọn nhanh rồi về, nhưng đúng lúc đó, bà Hạnh – vợ của một vị tỷ phú nổi tiếng trong thành phố – bước vào tiệm cùng hai người bạn. Bà Hạnh vốn nổi tiếng kiêu kỳ, quen thói coi thường người nghèo.

Trong lúc chờ thợ gội đầu, ánh mắt bà chợt dừng lại ở Mai. Từ mái tóc bết mồ hôi đến đôi dép nhựa cũ kỹ, tất cả dường như làm bà gai mắt. Và rồi, chỉ vì thấy vài giọt nước từ chiếc chổi lau rơi trúng chân mình, bà Hạnh đứng bật dậy, giọng the thé:

– “Cái đồ hèn mọn này! Quét dọn cũng không xong, mày có mắt không hả? Biết chân tao đi đôi giày bao nhiêu tiền không?”

Mấy người bạn đi cùng bà cười khúc khích, phụ họa thêm những lời mỉa mai. Nhân viên trong tiệm im thin thít, không dám xen vào. Mai run rẩy xin lỗi, cúi gằm mặt, nhưng bà Hạnh vẫn không tha.

– “Nghe nói mày đi làm thuê ở khu chung cư nhà tao? Đúng là loại chỉ đáng cọ toilet thôi! Người như mày chỉ cần ngửi mùi nước hoa tao thôi đã đủ xa xỉ rồi!”

Những lời sỉ nhục nặng nề rơi xuống như từng nhát dao. Cả tiệm bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của Mai. Nước mắt rơi lẫn trong bọt xà phòng còn sót lại trên sàn.

Hook ở đây chính là sự căng thẳng tột cùng: một người đàn bà quyền lực hạ nhục thậm tệ một cô lao công yếu thế ngay trước mặt bao người. Và rồi, chỉ 30 phút sau, một người đàn ông xuất hiện, đảo ngược hoàn toàn tình thế.

Khi Mai đang thu dọn đồ nghề, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, thì cánh cửa tiệm bật mở. Một người đàn ông trung niên, dáng cao lớn, phong thái đĩnh đạc bước vào. Vẻ ngoài giản dị với chiếc áo sơ mi trắng nhưng ánh mắt sắc lạnh khiến ai nấy đều chú ý. Chủ tiệm lập tức cúi chào, gọi:

– “Ông Minh… Ông đến rồi ạ!”

Không khí bỗng căng như dây đàn. Ông Minh – chính là chồng của bà Hạnh, vị tỷ phú nổi danh vừa trở về từ chuyến công tác. Sự xuất hiện của ông khiến tất cả ngỡ ngàng, bởi hiếm khi ông xuất hiện ở nơi bình dân thế này.

Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt sưng húp vì khóc của Mai. Rồi chậm rãi, ông quay sang nhìn vợ mình, giọng trầm thấp:

– “Hạnh… lại nữa sao?”

Cả tiệm sững người. Bà Hạnh thoáng tái mặt, nhưng vẫn giữ vẻ ngạo nghễ:

– “Ông không thấy sao? Con nhỏ dơ bẩn này làm bẩn giày tôi. Tôi chỉ dạy cho nó biết thân phận thôi!”

Ông Minh nheo mắt, bước đến trước mặt Mai, rồi bất ngờ rút trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô:

– “Cô ổn chứ? Tôi xin lỗi thay cho những gì vừa xảy ra.”

Lời nói ấy khiến mọi người ngỡ ngàng. Một tỷ phú cúi mình xin lỗi… một cô lao công? Không ai tin nổi. Bà Hạnh bực tức, gằn giọng:

– “Ông xin lỗi cái thứ đó làm gì? Nó chỉ là rác rưởi trong xã hội này thôi!”

Ngay lập tức, ông Minh đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động vang vọng khắp tiệm:

– “Đủ rồi! Bà có biết cô ấy là ai không?”

Không khí lặng đi. Tất cả hướng mắt về phía ông Minh, trong khi bà Hạnh hoang mang. Mai cũng tròn mắt, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi, ông Minh thở dài, giọng chậm rãi nhưng đầy uy quyền:

– “Cô ấy… chính là người từng cứu mạng tôi mười năm trước, khi tôi chỉ là một kẻ thất bại trắng tay.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Cả tiệm đồng loạt sững sờ.

Mười năm trước, khi Minh còn là một doanh nhân nhỏ lẻ, nợ nần chồng chất, có lần ông tuyệt vọng ngồi vật vờ ở công trường xây dựng cũ. Trời đêm mưa lạnh, ông đã định kết thúc cuộc đời. Chính lúc ấy, một cô lao công đi ngang qua đã ngăn lại, cho ông chén cơm nóng và những lời động viên giản dị:

– “Chú ơi, đời còn dài lắm. Đừng bỏ cuộc. Còn sống là còn cơ hội mà.”

Người phụ nữ ấy chính là Mai. Với ông Minh, đó không chỉ là một bát cơm, mà là ngọn lửa cứu rỗi. Ông đã đứng dậy từ đó, bắt đầu lại, và dần xây dựng nên cơ ngơi tỷ đô. Nhưng ông không bao giờ quên ân nhân trong bóng tối năm nào. Ông đã tìm kiếm suốt, mà không ngờ hôm nay gặp lại trong tình cảnh éo le này.

Ông quay sang, nhìn thẳng vào vợ:

– “Người mà bà vừa nhục mạ, chính là ân nhân lớn nhất đời tôi. Nếu không có cô ấy, làm gì có cái danh hiệu ‘vợ tỷ phú’ mà bà đang vênh váo!”

Bà Hạnh chết lặng, mặt trắng bệch. Những người bạn đi cùng cũng cúi gằm mặt, không dám cười nữa. Nhân viên tiệm tóc thì thì thầm không ngớt.

Ông Minh tiến lại gần Mai, nghiêng mình:

– “Mai, từ hôm nay, tôi mong cô cho phép tôi trả lại ân tình năm xưa. Công ty tôi sẽ chính thức nhận cô vào làm quản lý bộ phận vệ sinh – không còn ai được quyền sỉ nhục cô nữa.”

Mai choáng váng, không tin nổi. Bao nhiêu năm làm lao công, chịu đủ sự khinh miệt, cô chưa từng nghĩ có ngày mọi chuyện lại đổi thay như thế.

Bà Hạnh run rẩy:

– “Ông… ông vì một con đàn bà quét rác mà làm nhục tôi ư?”

Ông Minh quay lại, ánh mắt lạnh như băng:

– “Không phải tôi làm nhục bà. Mà chính bà, vì kiêu ngạo, đã tự hạ thấp mình.”

Câu chuyện kết thúc trong sự im lặng nặng nề. Người lao công từng bị sỉ nhục giờ trở thành nhân vật khiến cả tiệm tóc phải cúi đầu. Bí mật được hé lộ, mọi người đều bàng hoàng, và bài học đắt giá về nhân cách vang vọng mãi: Giàu nghèo chỉ là tạm thời, nhưng sự tử tế mới là tài sản vĩnh cửu.

Chuyện ông Ba Minh cưu mang “vợ nhặt” 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “n:óng”

Công an Đồng Tháp cảnh báo nguy cơ vi phạm pháp luật về dữ liệu cá nhân khi nhiều người ghi hình, chia sẻ thông tin cá nhân của ông Ngô Hồng Minh trên mạng xã hội.

Ngày 25/08/2025 Đời sống pháp luật đưa tin “Chuyện ông Ba Minh cưu mang “vợ nhặt” 11 năm: Công an tỉnh Đồng Tháp cảnh báo “nóng””. Nội dung chính như sau: 

Công an Đồng Tháp cảnh báo nguy cơ vi phạm pháp luật về dữ liệu cá nhân khi nhiều người ghi hình, chia sẻ thông tin cá nhân của ông Ngô Hồng Minh trên mạng xã hội. Chuyện người đàn ông cưu mang “vợ nhặt” 11 năm: Ông Ba Minh chia sẻ bất ngờ về người vợ cũ Người phụ nữ trở về quê sau 29 năm lưu lạc gây bão MXH: Khó tin với nguyện vọng về nơi muốn sinh sống của bà Thái Thị Giao

Những ngày gần đây, cộng đồng mạng và người dân tại xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp đặc biệt quan tâm đến trường hợp của ông Ba Minh (tên thật là Ngô Hồng Minh, 66 tuổi, ở ấp Tân Hội, xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp), sau khi người phụ nữ chung sống với ông như vợ chồng là bà N.T.G được con ruột đón về đoàn tụ tại Nghệ An vào ngày 15/8/2025.

Đáng chú ý, liên quan vụ việc này đã xuất hiện hàng loạt tài khoản mạng xã hội đến ghi hình, phỏng vấn và chia sẻ hoàn cảnh kinh tế, gia đình của ông Minh một cách công khai, gây ảnh hưởng tình hình an ninh, trật tự tại địa phương và nguy cơ gây ra nhiều hệ lụy đáng lo ngại.

Câu chuyện của ông Ba Minh (tên thật là Ngô Hồng Minh, 66 tuổi, ở ấp Tân Hội, xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp) thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Ảnh: Mạnh Tùng

Phòng An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao đã chủ động phối hợp Công an xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp nắm tình hình, đảm bảo ANTT, không để phát sinh tình huống phức tạp, gây dư luận xấu, ảnh hưởng tình hình ANTT tại địa phương.

Tuy nhiên, hàng ngày có khoảng 10-20 chủ tài khoản TikTok, YouTube và Facebook đã trực tiếp đến nhà ông Minh để quay phim, livestream, cập nhật thông tin cá nhân, đồng thời hứa hẹn vận động hỗ trợ tiền bạc, xây nhà,… Theo thông tin từ ông Minh và người thân, tính đến nay đã có nhiều mạnh thường quân đến hỗ trợ ông với số tiền khoảng 60-70 triệu đồng, cùng các vật dụng cần thiết,… các lời hứa còn lại chưa được xác thực hoặc thực hiện.

Hàng ngày có rất đông YouTuber tìm đến quay phim, phỏng vấn ông Ba Minh. Ảnh: Mạnh Tùng

Ảnh: Mạnh Tùng

Đáng chú ý, phát hiện nhiều nội dung đăng tải thổi phồng số tiền ông Minh được nhận lên đến hàng tỷ đồng, gây hiểu lầm trong dư luận và tạo áp lực không đáng có đối với ông Minh. Việc công khai họ tên, địa chỉ, số nhà, hoàn cảnh của ông Minh trên mạng xã hội tiềm ẩn nguy cơ rò rỉ dữ liệu cá nhân, dẫn đến các hành vi lừa đảo, giả mạo danh tính, quấy rối, gây ảnh hưởng danh dự, uy tín của ông Minh.

Vài ngày trở lại đây, xung quanh nhà ông Minh lúc nào cũng có hàng chục camera túc trực để quay hình, phỏng vấn. Ảnh: Mạnh Tùng

Cần tuân thủ quy định pháp luật về bảo vệ dữ liệu cá nhân

Theo Nghị định số 13/2023/NĐ-CP của Chính phủ về bảo vệ dữ liệu cá nhân có hiệu lực từ ngày 01/7/2023 và Luật bảo vệ dữ liệu cá nhân có hiệu lực từ ngày 01/01/2026, mọi tổ chức, cá nhân khi thu thập, xử lý thông tin cá nhân đều phải có sự đồng ý của chủ thể dữ liệu, sử dụng đúng mục đích, đảm bảo an toàn và không được chia sẻ trái phép. Việc vi phạm có thể bị xử lý hành chính hoặc hình sự tùy theo mức độ.

Trước tình hình trên, Công an tỉnh Đồng Tháp khuyến cáo người dân cần tuân thủ nghiêm các quy định trong quá trình sử dụng mạng xã hội, phải: tôn trọng quyền riêng tư của người dân; không quay phim, ghi hình, đăng tải thông tin cá nhân khi chưa có sự đồng thuận rõ ràng; không thổi phồng, bóp méo sự thật để câu view, trục lợi và tuân thủ nghiêm túc các quy định pháp luật về bảo vệ dữ liệu cá nhân.

Đồng thời, người dân và cộng đồng mạng cần tỉnh táo khi tiếp nhận thông tin, không chia sẻ hoặc cổ vũ những nội dung giật gân, thiếu kiểm chứng, gây ảnh hưởng tiêu cực đến cá nhân và xã hội.

Ngày 25 tháng 8 năm 2025, chuyên trang Đời sống và Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Chuyện người đàn ông cưu mang “vợ nhặt” 11 năm: Ông Ba Minh chia sẻ bất ngờ về người vợ cũ”. Nội dung như sau:

Những ngày qua, câu chuyện của ông Ba Minh (tên thật là Ngô Hồng Minh, 66 tuổi, ở ấp Tân Hội, xã Tân Long, tỉnh Đồng Tháp) và bà Thái Thị Giao (69 tuổi, quê ở Nghệ An) đã lấy đi nước mắt của nhiều người.

Theo chia sẻ, bà Giao từng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc, phải chịu cảnh đòn roi. 29 năm trước, bà đã chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân đó, tha hương khắp nơi, nếm bao cực khổ cho đến khi gặp ông Ba Minh. Người đàn ông tuy nghèo nhưng hiền lành, tốt bụng đã trở thành chỗ dự cho bà suốt 11 năm qua. Cho đến mới đây, nhờ một YouTuber, bà Giao đã tìm lại được gia đình, con cái. Người con trai lớn lập tức vào Đồng Tháp đón mẹ về quê. Bà Giao và ông Ba Minh chia ly từ đây.

Câu chuyện ông Ba Minh và bà Thái Thị Giao chia ly sau 11 năm gắn bó gây xôn xao mạng xã hội.

Mong mọi người không nặng lời với bà Giao

Chia sẻ trên báo Dân trí mới đây, ông Ba Minh cho biết từ ngày bà Giao về quê, ông không liên lạc được với bà qua điện thoại. Mãi đến trưa ngày 23/8, bà Giao gọi, vừa khóc vừa nói rằng trên mạng bảo bà sẽ về ở với ông vì ông được cho tiền. Sống với nhau 11 năm, ông Ba Minh biết bà Giao ở với mình là tình cảm chân thành, không vụ lợi. Ông mong mọi người không nặng lời với bà.

Ông Ba Minh từng trải qua đổ vỡ hôn nhân, có 2 người con trai.

Cũng theo ông Ba Minh, trong cuộc điện thoại, bà Giao nói đi mượn điện thoại để gọi cho ông. Bà kể đang đợi con gái ở Trung Quốc về sẽ mua cho bà chiếc điện thoại mới, khi đó bà sẽ liên lạc với ông thường xuyên hơn. Nói về cuộc sống của mình trước khi gặp bà Giao, ông Ba Minh cho biết ông từng lập gia đình, có 2 người con trai. Vợ chồng ông chia tay khi con trai út 10 tuổi. Sau đó, ông lên TP.HCM làm công nhân ở các công trình xây dựng.

Khi quyết định đưa bà Giao về chung sống, ông Ba Minh thuê nhà trọ để ở. Hàng ngày, ông đi làm, còn bà lo cơm nước, dọn dẹp. Khi công trình hoàn tất, ông Ba Minh lại đưa bà Giao đi tiếp những dự án khác, ông làm phụ hồ còn bà theo giúp công việc lặt vặt. Mỗi ngày, họ kiếm được tổng cộng 700.000 đồng, đủ trang trải cuộc sống và có chút dành dụm.

Các em vợ cũ giúp đỡ rất nhiều

Đến năm 2021, ông Ba Minh sức khỏe yếu hơn nên đã cùng bà Giao về Long An cũ (nay sáp nhập vào Tây Ninh) làm nghề chăm sóc, coi vườn thuê. Tiếp đó, ông bà đưa bà về quê ở An Giang cất nhà ở, nhưng được 2 năm thì bị sạt lở mất nhà. Lúc này, con trai của ông Ba Minh bảo ông dọn về quê vợ cũ của ông ở Đồng Tháp sinh sống.

Ông Minh cho biết, người vợ cũ đã có gia đình riêng và không ý kiến gì về việc ông sống với bà Giao. Các em vợ cũ cũng giúp đỡ ông rất nhiều trong cuộc sống.
Bà Giao tại quê nhà. (Ảnh: Dân Việt)

Ông Ba Minh kể thêm, vợ cũ của ông đã có gia đình riêng, và không ý kiến gì về việc ông sống cùng bà Giao. Những người em vợ cũ cũng giúp đỡ ông rất nhiều trong cuộc sống. Khi ông Ba Minh đưa bà Giao về quê vợ cũ sinh sống, người em vợ cũ thương hoàn cảnh khó khăn của ông nên đã bán lại cho ông căn nhà nhỏ, rộng 10m2 với giá 15 triệu đồng để ông ở tạm. Khi về Đồng Tháp, ông Ba Minh và bà Giao mưu sinh bằng nghề bán vé số.

Từ khi và Giao về quê, ông Ba Minh rất buồn, nhớ bà nhiều. Ông cũng không dám bắt xe ra quê gặp bà vì không biết lấy tư cách gì để gặp?

Trước đó, liên quan đến câu chuyện của bà Giao, trao đổi trên báo Dân Việt, bà Lê Thị Tuyết Sương, Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ, tỉnh Nghệ An thông tin, đơn vị đã tới thăm hỏi, động viên bà Thái Thị Giao – người trở về sau 29 năm lưu lạc. Bà Giao quê gốc ở xã Quỳnh Anh nhưng lấy chồng về ở xã Nghĩa Thọ, tỉnh Nghệ An. Ngày bà rời đi cũng từ xã Nghĩa Thọ.

Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ cũng cho biết, thời gian qua, có nhiều thông tin, dư luận trái chiều về câu chuyện của bà Giao. Trong đó, có chi tiết người phụ nữ này “lạc mất” con gái trong quá trình “chạy trốn” là chưa chính xác. 4 người con của bà đều được chồng bà nuôi lỡn, trưởng thành và đều đã lập gia đình. Người phụ nữ lúc nhớ, lúc quên nên có một số thông tin chưa chính xác về quá khứ.

Chuyện gì đang xảy ra tại Vingroup của tỷ phú Phạm Nhật Vượng?

Cổ phiếu tập đoàn này có diễn biến khá bất ngờ trong phiên hôm nay.

Thị trường chứng khoán trong nước phiên đầu tuần có một phiên gây bất ngờ lớn đối với các nhà đầu tư. Nếu như mở cửa, thị trường khởi sắc thì đến cuối phiên, sắc đỏ đã bao trùm các bảng điện tử khi nhiều mã đồng loạt giảm mạnh.

Kết phiên, VN-Index giảm 31,44 điểm (-1,9%) xuống 1.614,03 điểm. HNX-Index giảm 5,9 điểm (-2,2%) xuống 266,58 điểm. UPCoM-Index giảm 1,41 điểm (-1,3%) xuống 107,87 điểm. Rổ cổ phiếu vốn hóa lớn VN30 “bốc hơi” hơn 30 điểm, xuống dưới 1.783 điểm.

Có đến 519 mã giảm giá , trong đó có 28 mã giảm sàn. 802 mã giữ tham chiếu và 285 mã tăng (gồm 21 mã tăng trần). VN30 đóng góp 23 mã giảm (gồm 2 mã giảm sàn), 2 mã đứng giá và 5 mã tăng.

Dòng tiền vào thị trường cũng thận trọng hơn. Giá trị giao dịch 2 sàn đạt hơn hơn 44.500 tỷ đồng.

Ông Phạm Nhật Vượng – Chủ tịch HĐQT Vingroup.

Bất chấp thị trường như đổ lửa, nhóm cổ phiếu liên quan đến tỷ phú Phạm Nhật Vượng, gồm VIC (Vingroup) và VHM (Vinhomes) đều có phiên tăng điểm. Trong đó, cổ phiếu VIC là trụ đỡ rõ nét nhất cho thị trường thời điểm này. Riêng mã chứng khoán này đóng góp hơn 7,4 điểm tích cực cho VN-Index.

Mã này đã tăng 5,56% lên 131.000 đồng/đơn vị, tăng gấp 3 lần so với đầu năm. Chính sự tăng điểm mạnh mẽ trong phiên này đã đưa vốn hóa Vingroup đã chính thức vượt mốc 508.000 tỷ đồng (tương đương khoảng 19,5 tỷ USD), cao nhất từ trước tới nay. Riêng trong ngày 25/8, giá trị vốn hóa của tập đoàn tăng thêm khoảng 27.000 tỷ đồng.

Nắm một lượng lớn cổ phiếu của VIC nên sự thăng hoa của mã này cũng khiến khối tài sản của tỷ phú Phạm Nhật Vượng – Chủ tịch HĐQT Vingroup – cũng tăng đáng kể.

Theo cập nhật của Forbes chiều nay, ông Vượng có tài sản 13,2 tỷ USD, giàu nhất Việt Nam và xếp thứ 208 trên thế giới. Con số tài sản này cao nhất lịch sử. Đây cũng là lần đầu tiên một công dân Việt Nam ghi nhận tài sản ròng vượt mốc 13 tỷ USD.

Trong danh sách 5 tỷ phú Việt được Forbes cập nhật tài sản thì tài sản ông Vượng gấp gần 4 lần người đứng thứ 2 – bà Nguyễn Thị Phương Thảo (Vietjet). So với ông Nguyễn Đăng Quang – Chủ tịch Masan người đứng thứ 5 trong danh sách con số này gấp 11 lần.

Liên quan đến hoạt động kinh doanh, tính đến ngày 30/06/2025, doanh thu thuần và lợi nhuận sau thuế hợp nhất trong nửa đầu năm 2025 của Vingroup lần lượt đạt 130.366 tỷ đồng và 4.509 tỷ đồng. Trong đó, doanh số mảng bất động sản của công ty vẫn chiếm tỷ trọng lớn nhất trong tổng doanh thu 6 tháng, đạt gần 70.500 tỷ đồng, tăng 167%.

Doanh thu từ sản xuất đạt gần 33.000 tỷ đồng trong nửa đầu năm, tăng 134% so với cùng kỳ năm ngoái, chủ yếu đến từ VinFast. Vinpearl ghi nhận 5.919 tỷ đồng doanh thu. Lượng khách đến các khu nghỉ dưỡng của chuỗi tăng 16% so với cùng kỳ năm 2024, cho thấy sức hút của thương hiệu này.

Vingroup có tổng tài sản đạt 964.439 tỷ đồng. Lượng tiền mặt và tiền gửi ngân hàng của Vingroup đạt hơn 81.100 tỷ đồng (khoảng 3,1 tỷ USD), cao nhất từ trước đến nay và tăng 70% sau 6 tháng.

Năm 2024, Vingroup cũng là doanh nghiệp tư nhân đóng góp lớn nhất cho ngân sách Nhà nước, với tổng số tiền lên đến hơn 56.200 tỷ đồng, chiếm gần 40% tổng nộp ngân sách của Top 10 doanh nghiệp dẫn đầu danh sách.