Home Blog Page 3

Declared Dead for 15 Years, She Found Her Husband Alive in Miami with a New Family

When Laura Mitchell’s husband, David, left their suburban home in Raleigh, North Carolina, on a rainy evening in 2007, she thought it was just another late-night drive to clear his head. David had been under pressure at work, struggling with mounting debt and a strained relationship with Laura. He promised he would be back in an hour. He never returned.

The next morning, his car was found abandoned near a bridge outside the city. Inside were his wallet and phone, but no trace of him. Investigators suspected he had jumped, though no body was ever recovered. Search teams combed the river for weeks. The case was eventually closed as a presumed drowning. Laura, left alone with their 6-year-old son, Jacob, was devastated but forced to carry on.

Friends and family rallied around her, urging her to move forward. After years of therapy and endless court procedures, she managed to get David legally declared dead. Life insurance money helped her pay off the mortgage and raise Jacob. She worked long hours as a teacher, often replaying in her mind those final days, wondering if she had missed signs of what was to come.

By 2010, Laura had begun piecing her life back together. Jacob grew into a bright, athletic teenager, always carrying the burden of growing up without a father. Laura eventually started dating again, though her trust in men had been fractured. Deep inside, she never fully let go of the idea that something about David’s disappearance didn’t add up. But after a decade, she had no choice but to bury those questions.

Fifteen years later, in 2022, Laura and her best friend, Caroline, decided to take a long-overdue vacation to Miami, Florida. They wanted sunshine, music, and a chance to feel carefree again. On their third day, while walking along Ocean Drive, Laura froze in her tracks. Across the street, seated at an outdoor café, was a man whose profile made her heart stop. The tilt of his head, the way he laughed, even the dimple in his cheek—it was David.

But he wasn’t alone. Sitting beside him was a woman about Laura’s age, holding his hand. Two children—around 10 and 12—played nearby, calling him “Dad.”

Laura’s world tilted. The man declared dead 15 years ago was alive, smiling, and building a new life as though she and Jacob had never existed.

For hours, Laura couldn’t breathe. She paced her hotel room, replaying the image over and over. Caroline urged her to confront him, but Laura hesitated. Was it really David? Could grief and memory be tricking her?

The next morning, determined to know the truth, she returned to the same café. He was there again, ordering breakfast with his new family. Laura approached slowly, her legs trembling.

“David?” she whispered.

He turned. The color drained from his face. For a moment, time stood still. Then, with forced calm, he said, “You must be mistaken.”

But Laura’s eyes were locked on his. She knew. His voice, his scar on the left wrist—there was no doubt.

“You’re alive,” she said, louder this time, shaking. “Fifteen years, David. Do you have any idea what you put me and Jacob through?”

His new wife—her name was Melissa, as Laura would later learn—looked horrified. The children stared in confusion. David tried to usher them away, muttering, “Not here, not now.” But Laura wasn’t moving.

They met later that afternoon in private. That was when the truth spilled out. David admitted he hadn’t died. Overwhelmed by debts, ashamed of failures, and desperate to escape, he had staged his disappearance. He left his car by the bridge, knowing authorities would assume the worst. With some cash he had hidden away, he traveled south, changed his name to Daniel Harper, and rebuilt his life.

“I didn’t plan for it to be forever,” he confessed, avoiding Laura’s eyes. “But then I met Melissa. We had kids. I couldn’t go back without destroying everything.”

Laura felt a surge of rage she had never known. Her husband had abandoned her, left their son fatherless, and forced her to mourn a man who was alive. While she struggled through grief and hardship, he was drinking cocktails under the Miami sun.

“What about Jacob?” she demanded, tears streaming. “Do you know what growing up without a father did to him? Do you know what it did to me?”

David looked down. “I thought it was better if I stayed gone.”

Better. The word echoed in Laura’s head like a cruel joke.

The days that followed were a whirlwind of anger, disbelief, and painful choices. Laura faced an impossible decision: expose David’s lie and risk shattering the lives of his new family, or walk away with the truth burning inside her.

She called Jacob, now 21 and in college, and told him everything. At first, he thought it was a cruel joke. But when Laura sent a photo she had secretly taken, his world cracked open.

“He’s alive?” Jacob said over the phone, his voice shaking with fury. “He left us. I spent years hating myself, thinking I wasn’t enough. And he was just… living another life?”

Jacob demanded to meet him. Against David’s wishes, Laura arranged it. Their reunion was tense. Jacob confronted his father, unleashing years of pent-up anger. “You don’t get to call yourself my dad. You’re a coward who ran away.”

David tried to apologize, but the words fell flat. The damage was irreversible.

Meanwhile, Melissa was blindsided. She had married David believing he was a widower with no past. Now, she had to process that her husband had faked his death, committed insurance fraud, and abandoned a family. Her trust was shattered. Their children were confused, caught in a storm they couldn’t understand.

Legal consequences loomed. Laura consulted a lawyer, who explained that David’s actions—staging his disappearance and benefiting from life insurance payouts—could constitute fraud. If pursued, he could face prison time. But pressing charges would also drag Jacob through a public scandal and traumatize the two innocent children David had with Melissa.

Laura wrestled with the decision for weeks. In the end, she chose not to press charges—not out of mercy for David, but for the children who had done nothing wrong. Instead, she made one thing clear: David would never again be welcome in her or Jacob’s life.

Back in Raleigh, Laura felt a strange sense of closure. She hadn’t received justice, but she had truth. And truth, after fifteen years of lies and grief, was its own kind of freedom.

David remained in Miami, his perfect façade cracked, his new family forever altered by the revelation. Jacob, though scarred, grew stronger from the confrontation. And Laura, though still carrying the weight of betrayal, finally stopped waiting for answers.

For the first time in years, she could breathe.

Anh xe ôm ngh-èo cứu nữ tỷ phú trong một chiều mưa ngập, hôm sau cô trở lại với lời đề nghị shock, cuộc đời anh cũng thay đổi mãi mãi kể từ đây…

Có những khoảnh khắc tưởng chừng như tầm thường, lại thay đổi cả một đời người. Với anh, một người lái xe ôm nghèo sống lay lắt từng ngày, cơn mưa hôm đó chính là ngã rẽ của định mệnh. Nếu không có trận mưa ấy, có lẽ anh vẫn tiếp tục chuỗi ngày lam lũ, chẳng bao giờ ngờ rằng mình sẽ bước vào thế giới xa hoa của một nữ tỷ phú.

Chiều hôm đó, trời Sài Gòn đổ mưa như trút. Cả thành phố như biến thành biển nước. Anh – tên Hùng, ngoài ba mươi, gương mặt sạm nắng, dáng người gầy gò – đang trú mưa bên mái hiên cũ. Chiếc xe máy cà tàng đã theo anh suốt nhiều năm, cũng run lên từng chập như muốn gục ngã. Tiền anh kiếm được hằng ngày chẳng đủ để lo cho mẹ già và đứa em đang học đại học, nên bất kể mưa nắng, anh vẫn phải chạy xe.

Trong màn mưa trắng xóa, anh chợt thấy một chiếc xe hơi hạng sang chết máy giữa dòng nước. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ. Bà con xung quanh thì chỉ lo chạy tránh mưa, chẳng ai để ý. Anh chần chừ một lát, rồi lao ra. Nước dâng đến nửa bánh xe, lạnh buốt, nhưng anh gõ cửa hỏi:

– Cô có cần giúp không?

Người phụ nữ thoáng ngạc nhiên. Đó là một quý bà ngoài ba mươi, thần thái sang trọng, nhưng lúc ấy ánh mắt đầy tuyệt vọng.

– Xe tôi chết máy rồi, không liên lạc được ai…

Hùng không nói thêm nhiều, liền tháo giày, dắt chiếc xe hơi nặng nề ra khỏi vùng ngập. Dưới cơn mưa xối xả, anh dốc toàn bộ sức lực. Mưa hắt vào mặt, quần áo ướt sũng, nhưng anh vẫn kiên trì. Cuối cùng, chiếc xe cũng được đẩy vào một góc khô ráo. Người phụ nữ run rẩy bước xuống, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

– Tại sao anh lại giúp tôi, trong khi… chẳng ai khác quan tâm?

Anh lau nước trên mặt, cười:

– Thấy người gặp nạn thì giúp thôi. Tôi cũng chẳng giàu có gì, nhưng ít ra còn sức mà.

Người phụ nữ im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Cô đưa anh một tờ danh thiếp, nói nhỏ:

– Cảm ơn anh. Nếu có dịp, hãy liên lạc.

Hùng không để tâm, chỉ nghĩ đó là phép lịch sự. Anh bỏ tấm danh thiếp vào túi áo, rồi lại tiếp tục vòng xe đi chở khách, như chưa từng có gì xảy ra.

Sáng hôm sau, khi đang đứng đón khách ở bến xe quen thuộc, Hùng thấy một chiếc xe sang bóng loáng dừng lại trước mặt. Từ trong xe bước ra chính là người phụ nữ hôm qua, nay diện bộ váy công sở đắt tiền, đi cùng hai trợ lý. Người đi đường xôn xao, không ngớt thì thầm:

– Trời ơi, đó là bà Lan, nữ tỷ phú ngành bất động sản kìa!

Hùng ngơ ngác. Anh chưa từng nghĩ người phụ nữ mình giúp đỡ lại là nhân vật tầm cỡ như vậy. Bà Lan tiến lại, nhìn anh chăm chú, rồi bất ngờ nói:

– Anh Hùng, tôi đã suy nghĩ cả đêm qua. Tôi muốn đưa ra một lời đề nghị.

Cả bến xe lặng đi. Anh bối rối, chẳng hiểu chuyện gì.

– Lời đề nghị gì vậy, thưa cô?

Bà Lan mỉm cười đầy bí ẩn:

– Nếu anh đồng ý, cuộc đời anh sẽ không bao giờ như trước nữa.

Người ta thường nói, cơ hội đến luôn vào lúc không ngờ nhất. Với Hùng, giây phút bà Lan – nữ tỷ phú quyền lực trong giới bất động sản – bước xuống xe và hướng thẳng về phía mình, anh đã linh cảm rằng có điều gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng sắp xảy ra.

Cả bến xe sáng hôm ấy đều náo loạn. Người dân vây quanh, xì xào bàn tán. Ai cũng tò mò muốn biết tại sao một người giàu có và nổi tiếng như bà Lan lại tìm đến một anh xe ôm nghèo khổ.

Hùng lúng túng bước lùi một bước, giọng ngập ngừng:
– Cô… cô muốn nói gì?

Bà Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nét mặt nghiêm nghị:
– Tôi muốn thuê anh làm tài xế riêng cho tôi.

Câu nói ấy rơi xuống khiến xung quanh như nổ tung. Nhiều người há hốc miệng, không tin vào tai mình. Một anh xe ôm với chiếc xe máy cũ nát, giờ lại được một nữ tỷ phú mời làm tài xế riêng? Đó chẳng khác nào chuyện hoang đường.

Hùng càng bất ngờ hơn. Anh vội xua tay:
– Tôi… tôi chỉ là người chạy xe ôm. Tôi đâu có kinh nghiệm lái xe sang trọng như của cô. Tôi sợ không làm nổi.

Bà Lan khẽ mỉm cười:
– Anh đã dám lao vào mưa cứu một người xa lạ mà không toan tính. Người như vậy, tôi tin tưởng hơn bất kỳ kẻ nào cầm cả xấp bằng cấp trong tay. Kỹ năng lái xe có thể học, còn nhân cách thì không.

Câu nói ấy làm Hùng lặng người. Cả đời anh chưa từng được ai đánh giá cao đến thế. Anh chỉ biết chăm chỉ, chịu khó, chứ chưa từng nghĩ bản thân có “giá trị” gì.

Bà Lan tiếp tục:
– Tôi cần một người không chỉ là tài xế, mà còn là người tôi có thể tin cậy tuyệt đối. Nếu anh đồng ý, mức lương mỗi tháng gấp mười lần số tiền anh kiếm được hiện tại.

Nghe đến đây, Hùng như rơi vào một cơn mơ. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh mẹ già bệnh tật, em trai đang chật vật với học phí. Nếu thật sự có khoản thu nhập ấy, mọi gánh nặng sẽ được tháo bỏ. Nhưng anh vẫn dè dặt:
– Nhưng… vì sao lại là tôi?

Bà Lan nhìn xa xăm, đôi mắt thoáng chút u buồn:
– Vì anh không giống những người khác. Hôm qua, khi tôi bất lực giữa dòng nước, xung quanh có hàng chục người, nhưng không ai dám tiến lại gần. Chỉ có anh – một kẻ chẳng quen biết – đã không ngần ngại lao ra. Người như thế, tôi muốn ở bên cạnh mình.

Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng gió và những ánh mắt tò mò của đám đông. Hùng cảm thấy tim mình đập dồn dập. Anh biết đây là cơ hội duy nhất trong đời.

Cuối cùng, anh gật đầu:
– Nếu cô thật sự tin tôi, tôi xin nhận.

Bà Lan mỉm cười, như trút được gánh nặng. Bà quay sang trợ lý:
– Lo giấy tờ, hợp đồng, và sắp xếp xe tập huấn cho anh ấy ngay.

Chỉ trong một buổi sáng, cuộc đời Hùng rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Anh được đưa đến công ty lớn, giới thiệu với đội ngũ nhân viên. Ban đầu ai cũng ngạc nhiên, thậm chí có người cười nhạo: “Một anh xe ôm mà làm tài xế riêng cho nữ tỷ phú sao?”. Nhưng thái độ cương quyết của bà Lan khiến mọi người phải im lặng.

Những ngày đầu không hề dễ dàng. Anh phải tập làm quen với chiếc xe hơi hạng sang, học cách xử lý tình huống, nắm rõ từng tuyến đường quan trọng. Anh lóng ngóng, vụng về, nhiều lần suýt gây ra sự cố. Nhưng anh không bỏ cuộc. Ban ngày chạy xe theo huấn luyện, ban đêm anh lại ngồi đọc bản đồ, học quy tắc ứng xử của tài xế chuyên nghiệp.

Điều khiến anh càng bất ngờ hơn là bà Lan không hề coi thường anh. Ngược lại, bà còn kiên nhẫn chờ anh tiến bộ, thậm chí nhiều lần động viên:
– Anh cứ yên tâm, tôi tin anh sẽ làm được.

Dần dần, Hùng nhận ra vị nữ tỷ phú ấy không lạnh lùng, xa cách như lời đồn. Bà có lúc trầm tư, có lúc mỉm cười dịu dàng, và luôn giữ khoảng cách kỳ lạ với thế giới xung quanh. Anh bắt đầu tò mò: tại sao một người phụ nữ giàu có và quyền lực như thế, lại đặt niềm tin lớn đến vậy vào một anh xe ôm nghèo?

Một buổi tối, khi đưa bà về biệt thự, anh lấy hết can đảm hỏi:
– Cô Lan, thật ra… vì sao cô chọn tôi, ngoài chuyện hôm mưa hôm đó?

Bà Lan khựng lại, đôi mắt thoáng hiện lên sự đau đớn. Sau một thoáng im lặng, bà nói khẽ:
– Vì anh gợi tôi nhớ đến một người… người đã từng cứu tôi, nhưng mãi mãi không còn nữa.

Câu nói ấy như mở ra một cánh cửa khác. Hùng hiểu rằng đằng sau vẻ hào nhoáng kia, bà Lan cũng mang một quá khứ đầy bí mật. Và từ giây phút đó, anh biết rằng cuộc đời mình sẽ không chỉ thay đổi về tiền bạc, mà còn bị cuốn vào những điều lớn lao, phức tạp hơn anh từng nghĩ…

Hùng ngồi sau tay lái, tim đập mạnh khi nghe bà Lan nhắc đến “một người đã từng cứu tôi, nhưng mãi mãi không còn nữa”. Anh im lặng, không dám hỏi thêm. Nhưng từ hôm đó, trong đầu anh luôn văng vẳng câu nói ấy.

Anh tự hỏi: người kia là ai? Có mối quan hệ thế nào với bà Lan? Và tại sao, chỉ một hành động trong mưa, lại khiến bà đặt niềm tin đặc biệt vào anh?

Một đêm khuya, sau khi đưa bà Lan về biệt thự, bất ngờ bà mời anh ở lại. Trên bàn tiệc chỉ có hai người. Rượu vang đỏ sóng sánh trong ly, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt bà, vừa sang trọng vừa u uẩn.

– Anh có muốn biết vì sao tôi chọn anh không? – bà hỏi, giọng trầm buồn.

Hùng gật đầu.

Bà khẽ thở dài, bắt đầu kể:
– Hơn mười năm trước, khi tôi còn chưa có gì trong tay, đã có một người đàn ông đã cứu tôi trong một tai nạn khủng khiếp. Anh ta cũng nghèo, cũng lái xe máy như anh. Nhờ sự giúp đỡ đó, tôi mới còn sống để gây dựng nên sự nghiệp hôm nay. Nhưng rồi… anh ấy qua đời trong một vụ tai nạn khác, bỏ lại tôi với món nợ ân tình không thể trả.

Bà dừng lại, mắt ánh lên những giọt nước long lanh.

– Ngày hôm qua, khi anh lao ra cứu tôi trong cơn mưa, dáng vẻ anh khiến tôi như nhìn thấy lại hình bóng người đó. Tôi tin đây là định mệnh.

Hùng lặng người. Anh chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình lại tình cờ dính liền với quá khứ đầy bi thương của một nữ tỷ phú.

Từ hôm đó, vai trò của Hùng không còn là một tài xế đơn thuần nữa. Anh dần trở thành người bà Lan tin tưởng nhất. Bà đưa anh tham gia nhiều chuyến công tác, cả những cuộc họp quan trọng.

Có lần, bà Lan thẳng thắn nói:
– Hùng, tôi không chỉ muốn anh làm tài xế. Tôi muốn anh trở thành cánh tay phải của tôi. Người không chỉ lái xe, mà còn đồng hành cùng tôi trên con đường kinh doanh.

Điều này vượt quá sức tưởng tượng của Hùng. Anh vốn chỉ học hết phổ thông, chưa từng bước vào thương trường. Nhưng bà Lan tin rằng sự chân thành và lòng trung thực của anh quý giá hơn bất kỳ tấm bằng đại học nào.

Thế là Hùng bắt đầu học. Anh học cách quan sát đối tác, học cách lắng nghe và phân tích. Ban đầu anh như con cá nhỏ lạc vào đại dương, nhưng nhờ sự kiên nhẫn của bà Lan và ý chí bền bỉ, anh dần tiến bộ.

Tuy vậy, sự xuất hiện của Hùng bên cạnh bà Lan khiến không ít kẻ trong giới bất động sản khó chịu. Nhiều người đồn đại: “Một anh xe ôm nghèo có gì đặc biệt mà được bà ấy nâng đỡ như thế?”. Thậm chí, có đối thủ còn cố tình bày mưu hãm hại, mong hạ bệ bà Lan và kéo Hùng xuống.

Một ngày nọ, khi cả hai đi khảo sát một dự án lớn ở vùng ven thành phố, xe của họ bất ngờ bị chặn lại bởi nhóm người lạ mặt. Hùng lập tức nhận ra đây không phải là một vụ “cướp đường” bình thường, mà là âm mưu có tổ chức nhằm vào bà Lan.

Anh không hề do dự, lao ra che chắn cho bà, giống như mười năm trước người đàn ông kia từng làm. Trong lúc giằng co, Hùng bị thương, nhưng nhờ sự dũng cảm của anh, bà Lan an toàn.

Sau khi cảnh sát đến giải cứu, bà Lan run rẩy nắm chặt tay anh:
– Tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Anh có thể mất mạng mà!

Hùng mỉm cười, dù máu đang chảy bên khóe môi:
– Vì tôi nợ cô một ân tình. Hôm mưa đó, nếu tôi không ra tay, chắc cả đời tôi cũng không yên lòng. Hôm nay, được đứng chắn trước cô, tôi thấy mình không hề hối tiếc.

Bà Lan òa khóc. Trong mắt bà, Hùng không chỉ là một “người thay thế” hình bóng trong quá khứ nữa, mà là một con người thực sự – chân thành, dũng cảm và xứng đáng để bà tin cậy.

Sau sự kiện ấy, Hùng chính thức trở thành trợ lý thân cận của bà Lan. Từ một người xe ôm nghèo khổ, anh bước vào thế giới hoàn toàn khác – thế giới của quyền lực và thử thách. Nhưng anh không hề đánh mất bản chất giản dị của mình.

Anh vẫn gửi phần lớn tiền lương về cho mẹ và em trai, vẫn sống khiêm nhường. Điều khác duy nhất là giờ đây, anh mang trên vai một trách nhiệm lớn lao: bảo vệ và đồng hành cùng một trong những người phụ nữ quyền lực nhất đất nước.

Câu chuyện từ cơn mưa định mệnh đã thay đổi mãi mãi cuộc đời anh – không chỉ vì tiền bạc hay địa vị, mà vì anh đã tìm thấy ý nghĩa thật sự: sống để biết ơn, để bảo vệ, và để viết tiếp một định mệnh dang dở của quá khứ.

Bão số 5 chưa vào, đã có thiệt hại về người

Ngay trước bão số 5, hai người dân tại Quảng Trị chèo thuyền đi đánh cá ở hồ Bàu Sen thì bị chìm thuyền. Một người bơi được vào bờ, người còn lại đã tử vong.

Đến chiều 24-8, thi thể bà X. đã được tìm thấy dưới hồ Bàu Sen – Ảnh: L.T.

Ngày 24-8, UBND xã Sen Ngư (tỉnh Quảng Trị) xác nhận lực lượng cứu hộ cùng người dân vừa tìm thấy thi thể một người dân chết đuối dưới hồ Bàu Sen tại địa phương chỉ một ngày trước khi bão số 5 đổ bộ.

Theo thông tin ban đầu, trưa cùng ngày, bà Trần Thị X., 51 tuổi và anh Ngô Văn Th., 28 tuổi (cùng trú tại xã Sen Ngư) chèo thuyền tại khu vực hồ Bàu Sen (xã Sen Ngư) để đánh bắt cá.

Đến khoảng 12h, thuyền gặp nạn khiến cả hai rơi xuống nước. Anh Th. kịp bơi vào bờ, bà X. đã mất tích.

Sau đó chính quyền địa phương cùng người dân đã tổ chức lực lượng tìm kiếm. Khoảng 15h chiều cùng ngày đã vớt được thi thể nạn nhân.

Sau khi thực hiện các thủ tục, thi thể bà X. đã được bàn giao cho gia đình đưa về an táng theo phong tục địa phương.

Vì ảnh hưởng của bão số 5, trên địa bàn Quảng Trị từ buổi sáng cùng ngày đã có mưa vài nơi. Ở những khu vực gần biển, sức gió cũng tăng lên đáng kể. Khu vực hồ Bàu Sen nơi xảy ra vụ việc nằm cách biển khoảng 1km.

Nguồn: https://tuoitre.vn/bao-so-5-chua-vao-mot-nguoi-tai-quang-tri-tu-vong-khi-di-danh-ca-20250824162655485.htm

Thứ cực đ:ộc bên trong quả na nhưng không phải ai cũng biết để tránh!

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên, nhưng đừng vì sự thiếu hiểu biết mà biến nó thành mối nguy hại cho sức khỏe.

Theo báo Đời sống pháp luật ngày 23/8 có bài Thứ cực độc bên trong quả na nhưng không phải ai cũng biết để tránh! Nội dung như sau:

Thứ cực độc bên trong quả na

VTC News dẫn lời lương y đa khoa Bùi Đắc Sáng, Hội Đông y Hà Nội, khi ăn na cần lưu ý hạt na rất độc. Dù vậy sơ ý nuốt phải hạt cũng không nên quá lo lắng vì hạt na vỏ dày và rất cứng, bao bọc ngăn không cho độc tố trong nhân hạt phát huy tác dụng. Thường thì hạt na sẽ được tống ra ngoài cùng chất thải nên không nguy hại đến sức khỏe.

Trường hợp nuốt phải hạt na bị dập nát mới dẫn đến ngộ độc, nguy hiểm đến tính mạng (tùy vào số lượng hạt na nuốt phải). Hạt na chứa các acetogenin: squamosten A, anoslin, neo-desacetyluvaricin, neo-anonin-B, neo-reliculatacin A, các squamocin, các squamostatin gây độc cho cơ thể.

Theo nhà khoa học Bùi Đắc Sáng, từ xa xưa ông cha ta đã biết hạt na có độc tính, có thể giết chết côn trùng, sâu bọ, chấy, rận. Vì vậy, trong dân gian vẫn mách nhau các diệt chấy bằng cách nấu nước hạt na để gội đầu hoặc giã nát hạt na đắp nên đầu.

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên.

Quả na là một món quà tuyệt vời từ thiên nhiên.

Độc tố trong hạt na nếu bị dính vào mắt không chỉ gây bỏng mắt, bỏng biểu mô giác mạc. Nếu sơ cứu, chữa trị không đúng dễ gây viêm loét giác mạc, dẫn đến mù lòa vĩnh viễn. Còn nếu bị vương trên da, nhất là dính vào vết thương hở trên da sẽ dễ dẫn đến lở loét, viêm nhiễm nặng nề, hủy hoại da.

Bỏng mắt vì gội đầu bằng rượu ngâm hạt na

Tin vào mẹo dân gian trị chấy bằng rượu ngâm hạt na, mới đây một phụ nữ ở Hà Tĩnh phải nhập viện trong tình trạng bỏng mắt, nguy cơ mất thị lực.

Thông tin ban đầu trên báo Sức khỏe & Đời sống, ngày 15/8, Trung tâm Y tế Thạch Hà (Hà Tĩnh) tiếp nhận bệnh nhân N.T.L. (61 tuổi, trú xã Việt Xuyên) trong tình trạng đau rát, sưng nề hai mắt, thị lực suy giảm nghiêm trọng.

Theo gia đình bệnh nhân, bà L. nghe truyền miệng cách trị chấy bằng hạt na rang, giã nhỏ, ngâm rượu rồi gội trực tiếp lên đầu. Trong quá trình sử dụng, dung dịch chảy vào mắt khiến bà bị bỏng. Sau 12 giờ tự rửa nước không đỡ, mắt sưng đau dữ dội, thị lực giảm còn 1-2m nên bà phải nhập viện.

Bác sĩ Trung tâm Y tế Thạch Hà kiểm tra mắt cho bệnh nhân sau 4 ngày điều trị.

Bác sĩ Trung tâm Y tế Thạch Hà kiểm tra mắt cho bệnh nhân sau 4 ngày điều trị.

Khám lâm sàng cho thấy giác mạc hai bên phù nề, loét trung tâm, thị lực chỉ còn đếm ngón tay ở khoảng cách ngắn. Bệnh nhân được chẩn đoán bỏng kết giác mạc, nguy cơ ảnh hưởng lâu dài đến thị lực. Sau khi điều trị tích cực bằng kháng sinh, chống viêm, sau 4 ngày tình trạng cải thiện rõ rệt, thị lực phục hồi 5/10 mắt phải và 6/10 mắt trái.

Ai không nên ăn na?

Người thừa cân béo phì

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều. Nếu ăn một quả na loại 200 – 250g thì cũng tương đương với 1 bát cơm, cho nên nếu ăn nhiều các loại quả ngọt này thì việc tăng cân là chuyện đương nhiên.

Người tiểu đường không ăn nhiều

Đối với người mắc tiểu đường, đặc biệt là phụ nữ mang thai có tiền sử bệnh tiểu đường thì không nên ăn nhiều na bởi trong na có hàm lượng đường tương đối cao.

Người bị mụn nhọt

Một số người có cơ địa hay bị mọc mụn nhọt, rôm sảy, hay bị chắp lẹo mắt thì cũng không nên ăn nhiều na vì hàm lượng đường cao trong quả sẽ làm tăng lượng đường trong máu, là môi trường thuận lợi cho các loại vi khuẩn phát triển, nhất là tụ cầu – nguyên nhân gây nên tình trạng mụn nhọt, chốc lở.

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều.

Na là loại quả chứa nhiều đường, cung cấp nhiều năng lượng nên người thừa cân béo phì không nên ăn nhiều.

Người suy thận

Người suy thận cũng không nên ăn nhiều na vì đây là thực phẩm giàu kali, không tốt cho người mắc bệnh cần ăn kiêng.

Ngoài ra, đối với người mắc tiểu đường, đặc biệt là phụ nữ mang thai có tiền sử bệnh tiểu đường thì cũng không nên ăn bởi na có hàm lượng đường tương đối cao.

Theo báo Doanh nghiệp tiếp thị ngày 22/8 có bài Một người rửa bát, cả nhà ungthu? 6 thói quen “tẩm chất độc” vào bát đĩa cần bỏ ngay. Nội dung như sau:

Sau mỗi bữa ăn, việc rửa bát tưởng như là chuyện đơn giản, ai cũng làm được. Thế nhưng ít ai biết rằng, nếu rửa bát không đúng cách, chính bạn đang vô tình “gieo mầm bệnh” cho cả gia đình. Nhiều người vẫn đang duy trì những thói quen sai lầm tưởng chừng vô hại, nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ gây hại cho sức khỏe, thậm chí tạo điều kiện cho vi khuẩn sinh sôi, lan rộng trong căn bếp của bạn.

Dưới đây là 6 thói quen cực kỳ phổ biến nhưng vô cùng nguy hiểm khi rửa bát nếu bạn đang mắc phải, hãy thay đổi ngay trước khi quá muộn!

1. Ngâm bát đũa trong chậu lâu rồi mới rửa

Nhiều người vì mệt mỏi sau bữa ăn hoặc muốn “để đó rửa sau” nên thường cho hết bát đũa vào chậu nước, ngâm đó rồi… để nguyên. Có người thậm chí để tới tận bữa sau mới rửa luôn một thể. Cách làm này tạo môi trường lý tưởng cho vi khuẩn, nấm mốc và ký sinh trùng phát triển, đặc biệt là trong điều kiện thời tiết nóng ẩm.

Chuyên gia cảnh báo việc ngâm bát lâu không hề giúp sạch hơn, ngược lại còn khiến lượng vi khuẩn bám dày đặc hơn, gây nguy cơ nhiễm bệnh đường tiêu hóa, tiêu chảy, thậm chí ngộ độc.

Sau khi ăn, hãy rửa bát ngay khi còn mới bẩn. Mất 10-15 phút rửa sạch sẽ còn hơn phải trả giá bằng sức khỏe cả gia đình.

2. Đổ trực tiếp nước rửa chén lên bát rồi chà

Thói quen đổ trực tiếp nước rửa chén lên bát rồi chà khô là điều rất nhiều người đang làm. Nhưng bạn có biết: đa phần nước rửa chén trên thị trường là loại cô đặc, phải được hòa loãng mới đảm bảo an toàn và hiệu quả.

Việc đổ trực tiếp không những gây lãng phí, mà còn gây kích ứng da tay, làm khô và tổn thương lớp bảo vệ tự nhiên của da. Nặng hơn, nếu không tráng kỹ, hóa chất còn bám lại trên bát đĩa, đi vào cơ thể qua thức ăn.

Luôn hòa loãng nước rửa chén với nước trước khi sử dụng. Dùng găng tay khi rửa và rửa lại bằng nước sạch thật kỹ.

3. Dùng một chiếc giẻ rửa bát “cả đời không thay”

Giẻ rửa bát là vật dụng tiếp xúc trực tiếp với mọi loại chất bẩn, dầu mỡ và thức ăn thừa. Thế nhưng nhiều gia đình lại dùng đi dùng lại suốt cả tháng, thậm chí lâu hơn mà không hề thay mới.

Theo các nghiên cứu, trên một miếng giẻ rửa bát đã dùng hơn 2 tuần có thể chứa tới hàng triệu vi khuẩn, bao gồm cả vi khuẩn E.coli và Salmonella, nguyên nhân chính gây tiêu chảy, đau bụng và ngộ độc thực phẩm.

Hãy thay giẻ rửa bát ít nhất 2 tuần/lần, giặt sạch và phơi khô hằng ngày để hạn chế vi khuẩn sinh sôi.

4. Rửa xong cất ngay bát đĩa vào tủ

Nhiều người nghĩ rằng rửa sạch rồi để bát đĩa tự khô là an toàn. Nhưng thực tế, môi trường nhà bếp luôn ẩm ướt, là nơi lý tưởng cho nấm mốc và vi khuẩn phát triển.

Khi nước còn đọng trên bát đĩa, đặc biệt nếu để trong tủ bếp kín, vi khuẩn sẽ sinh sôi trong vài giờ đồng hồ, khiến bát đĩa tưởng sạch nhưng thực ra đã “bẩn trở lại”.

Sau khi rửa, dùng khăn sạch hoặc giấy bếp lau khô hoàn toàn rồi mới cất vào tủ.

5. Dùng miếng cọ sắt chà nồi chống dính

Nồi chống dính ngày càng phổ biến trong các gia đình. Tuy nhiên, không ít người lại dùng miếng cọ kim loại (như búi sắt) để chà mạnh, khiến lớp chống dính bong tróc.

Lớp chống dính này khi bong ra giải phóng các hợp chất hóa học và kim loại nặng có thể gây hại cho gan, thận, thậm chí là tiềm ẩn nguy cơ ungthu nếu tích tụ lâu dài trong cơ thể.

Chỉ dùng miếng bọt biển mềm hoặc dụng cụ chuyên dụng để rửa nồi chống dính. Tuyệt đối không dùng búi sắt.

6. Không vệ sinh chậu rửa sau khi rửa bát

Sau khi rửa bát xong, nhiều người chỉ lo cất bát đĩa mà quên mất việc dọn sạch chậu rửa, nơi còn đầy dầu mỡ, thức ăn thừa và cặn bẩn.

Nếu không vệ sinh, chỉ sau vài giờ, chậu rửa sẽ bốc mùi, phát sinh nấm mốc, thậm chí thu hút gián, ruồi và chuột tìm đến.

Sau mỗi lần rửa bát, hãy dùng nước nóng và chất tẩy rửa để làm sạch toàn bộ chậu rửa và lưới lọc rác, tránh để tồn đọng vi khuẩn gây mùi và bệnh tật.

Việc rửa bát tưởng đơn giản, nhưng nếu làm sai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hãy xem lại mình có đang mắc phải những thói quen nguy hiểm nào kể trên không, và thay đổi ngay hôm nay để giữ căn bếp cũng là trái tim của gia đình luôn sạch sẽ, an toàn và khỏe mạnh.

TIN BÃO KHẨN Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, siêu b;ã;o Kajiki sẽ qu;ần th;ả;o đất liền, mạnh ngang Yagi, 10 sân bay có nguy cơ đóng cửa

Từ sáng mai, các tỉnh Thanh Hóa đến Quảng Trị bắt đầu có gió mạnh cấp 10, người dân khó di chuyển ở khu vực trống. Khoảng trưa và chiều, tâm bão số 5 (Kajiki) có khả năng đi vào đất liền, gây gió mạnh đến cấp 14 ở Nghệ An – Bắc Quảng Trị.

Chiều nay (24/8), Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia đã có cuộc họp đánh giá về đặc điểm cơn bão số 5 (Kajiki) cũng như thông tin về diễn biến mới nhất.

Tăng 7 cấp trong vòng 2 ngày 

Ông Hoàng Phúc Lâm, Phó Giám đốc Trung tâm cho biết, bão số 5 (hay còn gọi là bão Kajiki) được đánh giá là một cơn bão rất đặc biệt.W-Hoang Phuc Lam 5.jpgPhó Giám đốc Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia Hoàng Phúc Lâm cho biết trọng tâm vẫn là 3 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh và Bắc Quảng Trị cả về mưa, gió, sóng và nước dâng đều là cao nhất. Ảnh: T.P
Đầu tiên là tốc độ di chuyển của cơn bão này khá nhanh. Từ thời điểm là áp thấp nhiệt đới vào Biển Đông đêm 22/8 cho đến chiều nay, bão thường xuyên di chuyển với tốc độ lên tới 20-25, thậm chí trên 25km/h.

Cường độ bão cũng mạnh lên rất nhanh, tối và đêm 22/8, khi mới vào Biển Đông ở cuối cấp 6, đầu cấp 7, đến sáng 23/8 mạnh lên thành bão đến chiều nay thì mạnh lên cấp 13, tức mạnh thêm 7 cấp chỉ chưa đầy 2 ngày.bao so 5.gif

Hướng di chuyển của bão số 5, cập nhật chiều 24/8. Nguồn: NCHMF

Đến 16h ngày 24/8, vị trí tâm bão cách Nghệ An khoảng 470km, cách Hà Tĩnh 450km về phía Đông Đông Nam, cách Bắc Quảng Trị khoảng 390km về phía Đông. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 13 – 14 (134 – 166km/giờ), giật cấp 16; di chuyển theo hướng Tây với tốc độ khoảng 20km/h và còn có khả năng mạnh thêm.

Ông Lâm dự báo, trong 24 giờ tới, bão số 5 di chuyển chủ yếu theo hướng Tây Tây Bắc, khoảng 20km/h, cường độ trong đêm nay và rạng sáng mai có thể đạt cấp 13 – 14 (và có thể còn mạnh hơn, đạt cấp 15). Khoảng trưa và chiều mai (25/8), tâm bão có khả năng đi vào đất liền các tỉnh từ Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị.

“Hoàn lưu của bão hiện nay khá rộng nên mây bão có thể bao trùm nhiều tỉnh. Thậm chí, từ cuối giờ chiều tối nay, hoàn lưu rìa phía Tây Bắc của bão đã bắt đầu gây mưa cho khu vực đồng bằng Bắc Bộ, trong đó có thủ đô Hà Nội”, ông Lâm thông tin.

Sóng biển cao đến 10m

Vùng biển từ Thanh Hóa đến TP Huế (bao gồm đảo Hòn Ngư, đặc khu Cồn Cỏ) có gió mạnh dần lên cấp 7 – 9 trong chiều và tối nay; sau tăng lên cấp 10 – 11, vùng gần tâm bão đi qua cấp 12 – 14, giật cấp 16. Cường độ gió như vậy, sóng biển có thể cao 5 – 7m, vùng gần tâm 8 – 10m; biển động dữ dội.

Đồng thời, khi tâm bão chuẩn bị vào bờ, vùng ven biển và các đảo từ Hải Phòng – Bắc Quảng Trị có nước dâng do bão cao từ 0,5 – 1,5m.

Mưa lớn diện rộng

Ông Lâm cũng nhấn mạnh, từ đêm nay, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Quảng Trị có gió mạnh dần lên cấp 8 – 10, vùng gần tâm bão trong khu vực đất liền ven biển cấp 11-13, giật cấp 14 – 15; vùng ven biển các tỉnh từ Quảng Ninh đến Ninh Bình gió yếu hơn, nhưng cũng mạnh dần lên cấp 6 – 8, giật cấp 9.W-mua to hoang minh 3.jpgHoàn lưu bão còn gây mưa lớn cho khu vực đồng bằng Bắc Bộ. Ảnh minh họa: Hoàng Minh
Từ chiều nay đến hết ngày 26/8, ở khu vực trung du và đồng bằng Bắc Bộ, khu vực Lào Cai và từ Thanh Hóa đến TP Huế có mưa lớn diện rộng với lượng mưa phổ biến 100-150mm, cục bộ có nơi trên 250mm.

Riêng khu vực Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị có mưa to đến rất to với lượng mưa phổ biến 200-400mm, cục bộ có nơi trên 700mm.

“Chúng tôi cảnh báo mưa lớn cục bộ cường suất lớn trong thời gian ngắn có thể đạt trên 200mm trong vòng 3 giờ”, ông Lâm lưu ý.

Ông Lâm nói thêm, với cấu trúc mây hiện tại của bão số 5, vùng mưa từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị với lượng mưa phổ biến 200-400mm là khá đồng đều ở hầu hết các tỉnh này.

Không có quá trình bão suy yếu

Các yếu tố môi trường có thể ảnh hưởng quỹ đạo và cường độ bão cho thấy, từ khi áp thấp nhiệt đới vào Biển Đông và hình thành, môi trường cho bão phát triển khá thuận lợi, nhiệt độ duy trì khoảng 30 độ C.

Đặc biệt, hiện nay, các đường dẫn như áp cao cận nhiệt đới đang lấn mạnh về phía Tây khiến bão di chuyển ổn định và tốc độ nhanh. Yếu tố thuận lợi nữa khiến cường độ bão luôn duy trì và tăng thêm là hầu như bão không có tương tác với các đảo. Do những yếu tố này nên khả năng bão suy yếu là rất khó, ông Lâm lý giải.bao song Thanh Hoa Le Duong 1.jpgBão gây sóng lớn, hình ảnh tại Thanh Hoá trong cơn bão số 3. Ảnh: Lê Dương
“Chúng tôi dự báo kịch bản nguy cơ cao bão có thể đạt đến cấp 14, tương đương cơn Yagi năm ngoái ở khu vực Quảng Ninh, thậm chí có kịch bản ở cấp 15, nhưng không cao”, ông Lâm nhấn mạnh.

Đồng thời, ông Lâm nói rõ, hoàn lưu của bão rất rộng từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị, nhưng trọng tâm vẫn là 3 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh và Bắc Quảng Trị cả về mưa, gió, sóng và nước dâng đều là cao nhất. Riêng lũ quét, sạt lở đất thì dịch lên phía Bắc, tập trung ở vùng núi Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh.

Mưa lớn, gió mạnh liên tục trong 24 giờ

TS. Hoàng Phúc Lâm cho biết, hiện nay, nhiều địa phương đã bắt đầu có mưa nhưng chưa rõ rệt. Dự báo, rạng sáng mai, bắt đầu xuất hiện gió cấp 9 – 10, lúc đó, người dân sẽ rất khó di chuyển trên các khu vực trống.

Do đó, các hoạt động ứng phó ở các địa phương về chằng chống nhà cửa, gia cố công trình, thu hoạch mùa màng, cây ăn quả… và đặc biệt là di dân thường phải kết thúc trước 22h hôm nay.

Ông Lâm nhận định, bão số 5 di chuyển nhanh nên tác động về gió mạnh và mưa lớn hết nhanh, không lâu như cơn Yagi, lên đến vùng núi vẫn gây gió mạnh và mưa nhiều ngày.

Với cơn này, mưa và gió mạnh chỉ kéo dài khoảng 24 giờ, từ sáng mai đến đêm. Mưa trên vùng núi có thể lâu hơn, sang ngày 26.

“Trên đất liền các tỉnh Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị, ngày mai là cao điểm mưa bão và tối đêm là kết thúc”, ông Lâm nói rõ.

Tuy nhiên, ông Lâm cũng lưu ý mưa sau bão, ngoài mở rộng lên vùng núi Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, sang cả Trung và Thượng Lào còn ra đồng bằng Bắc Bộ, trong đó có thủ đô Hà Nội và vùng núi Lào Cai, Yên Bái (cũ).

Lũ quét, sạt lở đất ở vùng núi Thanh Hóa – Nghệ An

Với tình hình mưa, gió bão do bão số 5, nguy cơ về lũ, lũ quét ở khu vực Trung Bộ trong những ngày tới rất đáng lưu ý.

Cụ thể, từ đêm nay (24/8) đến hết ngày mai, tại các tỉnh từ Thanh Hóa đến Huế xuất hiện 1 đợt lũ, đỉnh lũ trên các sông có khả năng như sau:

Thanh Hóa: Sông Bưởi lên mức BĐ2, thượng lưu sông Mã (Thanh Hóa) lên mức BĐ1-BĐ2, hạ lưu sông Mã lên trên BĐ1.

Nghệ An: Thượng lưu sông Cả lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3; hạ lưu sông Cả BĐ2-BĐ3.

Hà Tĩnh: Sông Ngàn Sâu, Ngàn Phố lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3; sông La lên mức BĐ2-BĐ3

Quảng Trị: Sông Gianh, sông Kiến Giang, sông Thạch Hãn lên mức BĐ2-BĐ3 và trên BĐ3.

TP Huế: Sông Bồ, sông Hương lên mức BĐ1-BĐ2.

Cảnh báo nguy cơ xảy ra lũ quét, sạt lở đất, đá tại các tỉnh thuộc khu vực trung du và vùng đồng bằng Bắc Bộ, khu vực Trung Bộ (trọng tâm từ Thanh Hóa – TP Huế).

She Was an Olympic Hopeful Who Vanished at Sea… 4 Years Later, Her Father Found the Clue No One Expected on a Buoy

Nineteen-year-old Claire Matthews had always felt at home in the water. A rising star in competitive swimming, she had represented her state in junior nationals and was training with hopes of qualifying for the next Olympic trials. That summer, she had returned to her hometown of Newport, Rhode Island, for a short break before her rigorous training resumed in California. Her father, Mark Matthews, was proud of her discipline but sometimes worried about her tendency to push limits, especially when it came to swimming alone in open water.

On a warm July morning, Claire headed to Easton’s Beach with her childhood friend, Hannah. The two had planned a casual swim before meeting friends for lunch. Claire, restless as always, suggested they swim farther out, toward a buoy about half a mile offshore. Hannah hesitated—currents could be unpredictable, even for experienced swimmers—but Claire insisted she was fine. “It’s nothing compared to training sets,” she joked, before diving into the waves.

They swam together for a while, but Hannah grew uneasy as the distance increased. When she paused to catch her breath, she noticed Claire already several yards ahead, moving with the powerful, confident strokes of an elite athlete. Then, in a moment Hannah would replay endlessly in her mind, Claire turned to wave, smiled, and kept going.

Minutes later, Hannah lost sight of her. At first, she assumed Claire had reached the buoy and was resting behind it. But as time passed with no sign of her friend, panic set in. She screamed for help, drawing the attention of lifeguards. Boats and jet skis fanned out, and helicopters hovered above the water. For hours, rescuers searched tirelessly, but there was no trace of Claire.

News of the disappearance spread quickly. The Matthews family faced the media spotlight, enduring interviews and endless speculation. Some claimed Claire had been caught in a rip current; others wondered if she had collapsed from exhaustion. Mark refused to accept that his daughter, a disciplined swimmer who knew safety protocols, could vanish without a trace. Still, as days turned into weeks, the search was scaled back, and the ocean kept its silence.

By the end of summer, Claire’s story had faded from headlines. But for Mark, time did not dull the anguish. Every visit to the shoreline was a reminder of his daughter’s laughter, her determination, and the moment she disappeared into the horizon. He promised himself he would never stop looking.

The following four years tested Mark Matthews in ways he had never imagined. A retired Navy officer, he drew upon his training and discipline to focus his grief into action. While friends and relatives urged him to accept the painful reality, he couldn’t. He believed answers still waited out there.

Mark immersed himself in learning about ocean currents, drift patterns, and coastal topography. He met with oceanographers, Coast Guard officials, and divers. He traced every possible route Claire’s body—or belongings—might have taken if swept away. He filed countless Freedom of Information requests for Coast Guard reports, hoping to uncover a detail that had been overlooked.

He also developed a ritual. Every few weeks, he would drive his small fishing boat out toward the buoy where Claire was last seen. At first, it was just an act of remembrance, but soon it became an obsession. He inspected the buoy carefully each time, searching for any sign that could connect him to Claire. Most outings ended with nothing but the sting of salt air and disappointment.

Meanwhile, life moved on for others. Hannah, wracked with guilt, eventually left Rhode Island to study nursing. Claire’s teammates graduated, some leaving the sport altogether, while others advanced in their careers. The Matthews family tried to maintain normalcy—birthdays, holidays, small gatherings—but every occasion felt incomplete without Claire’s presence.

Mark’s persistence often made him a subject of sympathy, and sometimes ridicule. Neighbors whispered that he was chasing ghosts. But he ignored them. He clung to the belief that one day, somehow, he would find something.

Then, in the summer of the fourth year, during one of his routine trips, Mark noticed something unusual. As he approached the buoy, he saw a tangle of fishing lines and debris snagged on its side. Among the mess, something bright caught his eye. He maneuvered closer and carefully reached out with a gaff hook.

What he pulled up made his heart stop. It was a small waterproof pouch, weathered and crusted with salt. The zipper had corroded, but he forced it open. Inside, remarkably preserved, was Claire’s laminated swim club ID card, along with a few personal items she often carried in a small waterproof belt pack during open-water swims. The sight of her name, her photo smiling back at him, brought Mark to his knees on the deck of his boat.

It wasn’t proof of survival—but it was proof she had been there, and that something had happened far closer to the buoy than anyone thought.

The discovery reignited the case. Authorities reopened investigations, this time using the recovered items as a focal point. Forensics confirmed the pouch had belonged to Claire. Saltwater damage suggested it had been submerged for a long time before getting caught on the buoy. Mark insisted this changed the narrative: if her belongings had been trapped so close to the buoy, perhaps Claire herself had encountered trouble right there, not miles away as previously assumed.

Divers were deployed to survey the area around the buoy. What they found was heartbreaking but clarifying. About thirty feet below the surface lay a cluster of jagged rocks, nearly invisible from above due to shifting sands and tides. It was a hidden hazard not charted on standard recreational maps. Investigators concluded Claire might have struck the rocks while attempting to grab the buoy, been injured, and pulled under by currents before rescue teams arrived.

The official report described it as a tragic accident, but for Mark, it was more than that—it was closure. He finally had an answer, something to fill the hollow ache of uncertainty. Though he grieved anew, he felt relief in knowing his daughter hadn’t simply vanished without explanation.

The story of Claire’s disappearance and the eventual discovery spread again through national media. This time, the tone was different. It wasn’t about sensational mystery, but about resilience, a father’s unyielding search for truth, and the dangers of open-water swimming, even for the strongest athletes.

Mark established a foundation in Claire’s name, dedicated to improving safety awareness for young swimmers and advocating for better mapping of coastal hazards. Each summer, the foundation hosted a memorial swim at Easton’s Beach, where friends and athletes from across the country gathered to honor Claire’s memory and raise awareness.

Though he would never hear her laugh again, Mark found purpose in ensuring that others could learn from her story. Standing at the shoreline during the memorial each year, he would look out at the buoy where it all began. The ocean had taken his daughter, but in return, it had given him a mission: to turn loss into legacy, and grief into guidance for others.

Claire Matthews’ story became one of both tragedy and endurance—a reminder that the sea holds both beauty and peril, and that the love of a parent can cut through even the deepest silence of the waves.

Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0

Hook mở đầu:
“6,2 tỷ đồng – số tiền cả đời gia đình ông Lâm chắt chiu từ mảnh đất bị thu hồi. Buổi sáng hôm ấy, ông mặc bộ áo sơ mi trắng mới, đeo chiếc túi vải cũ kỹ nhưng trong đó là niềm hy vọng đổi đời của cả nhà. Ông nghĩ đơn giản: gửi tiết kiệm ngân hàng, hưởng lãi hàng tháng, cả đời sau chẳng còn lo cơm áo.”

Sáng sớm, sau khi nhận khoản tiền đền bù từ Ban giải phóng mặt bằng, ông Lâm cùng vợ bắt xe lên thị xã. Vợ ông run run ôm tập hồ sơ, còn ông thì giữ chặt chiếc túi, cứ vài phút lại liếc nhìn vào bên trong xem số tiền có còn nguyên. Đó không chỉ là tiền – mà là “cần câu cơm” để gia đình ông nuôi các con ăn học, dựng nhà mới, và dưỡng già an nhàn.

Ngân hàng mà ông chọn là một chi nhánh khá lớn, biển hiệu sáng choang. Cô nhân viên trẻ đón tiếp, nụ cười tươi rói, lời lẽ chuyên nghiệp. Cô phân tích cho ông về nhiều gói tiết kiệm: kỳ hạn 1 tháng, 6 tháng, 12 tháng, lãi suất khác nhau. Ông vốn ít học, chẳng rành rọt, chỉ nghe loáng thoáng rồi gật gù. Ông nghĩ: “Miễn sao gửi vào đây, có sổ đỏ ngân hàng in dấu mộc đỏ chót, thì tiền còn nguyên, lãi chắc chắn.”

Cuối cùng, ông ký hợp đồng gửi tiết kiệm 1 tháng, với lãi suất 5,5%/năm. Cô nhân viên còn khéo léo thuyết phục rằng: “Bác cứ gửi ngắn hạn, đến kỳ lại đáo hạn, vừa linh hoạt vừa an toàn.” Ông Lâm tin tưởng, nhận quyển sổ tiết kiệm xanh ngắt, ngắm nghía từng con số in trên đó, trong lòng nhẹ hẳn. Ông còn gọi điện cho con trai đang làm công nhân ở Sài Gòn:
“Tiền cha mẹ gửi rồi, cứ yên tâm đi, có lãi hàng tháng, khỏi lo ăn uống gì hết.”

Cả gia đình hôm ấy về nhà trong niềm hân hoan. Ai cũng nghĩ, một trang đời mới mở ra từ đây. Nhưng họ đâu ngờ, chỉ đúng 30 ngày sau, khi quay lại ngân hàng, cuốn sổ ấy đã biến thành một tờ giấy vô nghĩa…

Ngày đến hạn rút lãi, ông Lâm cùng vợ hí hửng trở lại chi nhánh. Ông còn tính sẽ rút một ít để mua chiếc xe máy mới cho con trai út đi học nghề. Nhưng khi nộp cuốn sổ tiết kiệm, cô giao dịch viên lần trước không còn ở đó. Người khác nhận sổ, gõ máy tính một hồi, rồi cau mày:
“Sổ này… không có dữ liệu trên hệ thống. Chú có chắc đã gửi tiền ở đây không?”

Ông Lâm ngẩn người, tim như thắt lại. Ông run run rút giấy nộp tiền hôm trước, có dấu đỏ hẳn hoi. Nhưng nhân viên vẫn khẳng định: “Chúng cháu kiểm tra rồi, không có khoản gửi nào đứng tên chú. Sổ tiết kiệm này… không phải mẫu do ngân hàng phát hành.”

Người vợ òa khóc ngay giữa sảnh. Ông Lâm bàng hoàng, toát mồ hôi hột. Ông nhớ lại buổi sáng hôm ấy – mọi thứ quá đỗi bình thường: bàn giao dịch ngay tầng trệt, có logo ngân hàng, có người mặc đồng phục, có dấu mộc đỏ. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ như một màn kịch.

Ông gặng hỏi, cầu xin, nhưng nhân viên kiên quyết lắc đầu. Sau đó, một cán bộ ngân hàng kéo ông vào phòng kín, nói nhỏ:
“Cháu nói thật, thời gian gần đây xuất hiện tình trạng đối tượng giả danh nhân viên, lập bàn tư vấn giả, mượn luôn sảnh chung khi đông khách. Họ làm sổ tiết kiệm giả tinh vi lắm. Chắc chú bị lừa rồi.”

Tin sét đánh ngang tai. Toàn bộ 6,2 tỷ – số tiền cả đời tích cóp – chỉ trong vòng một tháng đã biến mất. Vợ ông gần như ngất lịm, còn ông thì chết lặng, chẳng còn nước mắt để rơi.

Tối hôm đó, cả làng xôn xao. Người thương cảm, người trách móc: “Sao không gửi kỳ hạn dài? Sao không rút thẳng phiếu chuyển khoản? Sao tin người ta dễ thế?” Nhưng dù trách hay thương, sự thật vẫn không thay đổi: tiền đã đi, không biết bao giờ lấy lại được.

Ông Lâm gục trong đêm, nghe tiếng vợ khóc sụt sùi, lòng dằn vặt như có dao cắt. Chỉ một phút cả tin, cả gia đình chìm vào vực thẳm.

Ngay hôm sau, ông Lâm cùng con trai lên công an trình báo. Hồ sơ được lập, lời khai ghi chép tỉ mỉ, rồi được chuyển lên cơ quan điều tra tỉnh. Công an xác định đây là một đường dây lừa đảo có tổ chức, chuyên nhắm vào những hộ dân vừa nhận tiền đền bù đất. Chúng nắm rõ thông tin, theo dõi từng gia đình, rồi hóa trang thành nhân viên ngân hàng, thuê địa điểm giả mạo ngay cạnh chi nhánh thật.

Quá trình điều tra kéo dài nhiều tháng. Công an thu giữ hàng loạt con dấu giả, phôi sổ tiết kiệm, và một số đối tượng đã bỏ trốn ra nước ngoài. Gia đình ông Lâm phải liên tục đi lại, cung cấp chứng cứ, đôi khi còn đối diện với ánh nhìn hoài nghi của những người xung quanh. Có lúc, ông tưởng mình không chịu nổi nữa – vừa mất tiền, vừa bị người khác nghĩ “tham lãi suất nên bị lừa”.

Nhưng rồi, niềm hy vọng cũng lóe sáng. Sau gần một năm, một số kẻ cầm đầu bị bắt, tài sản thu hồi được một phần. Công an thông báo gia đình ông có thể nhận lại một khoản – tuy không đủ 6,2 tỷ, nhưng cũng cứu vớt phần nào.

Ngày nhận lại số tiền hơn 2 tỷ, ông Lâm ôm chặt vợ mà rơi nước mắt. Ông hiểu rằng: “Tiền có thể mất, nhưng bài học thì còn mãi. Sau này, chỉ dám làm việc trực tiếp với quầy chính, giấy tờ đối chiếu hệ thống, không còn tin vào nụ cười hay lời nói ngọt ngào nào nữa.”

Câu chuyện của ông trở thành lời cảnh tỉnh cho cả làng. Ai cũng nhớ mãi cái ngày ông mang 6 tỷ đi gửi – để rồi chỉ một tháng sau, trắng tay. Nhưng họ cũng học được một điều: sự tỉnh táo và cảnh giác đôi khi quý hơn cả khối tài sản bạc tỷ.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”

Nói xấ:u vợ cũ trên mạng vì lý do rất nhỏ, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng

Do có mâu thuẫn trong việc giải quyết tranh chấp quyền nuôi con, người đàn ông đã dùng tài khoản Facebook của người yêu đăng thông tin nói xấu vợ cũ.

Ngày 24/8/2025, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng”. Nội dung như sau:

Theo thông tin từ Báo Dân trí, ngày 24/8, Công an phường Bình Long (Đồng Nai) cho hay, đơn vị vừa ban hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với ông H.T.H. (37 tuổi, ngụ phường Bình Long) 7,5 triệu đồng về hành vi cung cấp thông tin xúc phạm danh dự của cá nhân.

Theo Công an tỉnh Đồng Nai, đầu tháng 7, ông H. đã sử dụng tài khoản Facebook “Phương Phạm” (của bạn gái ông H.) để đăng tải thông tin, hình ảnh kèm bài viết, bình luận có nội dung xúc phạm danh dự nhân phẩm của cá nhân bà T.H.T. (37 tuổi, là vợ cũ ông H.) và những người trong gia đình bà T. trong nhiều ngày.

Về lý do đăng tải nội dung nói xấu vợ cũ, ông H. khai với công an do có mâu thuẫn trong việc giải quyết tranh chấp quyền nuôi con.

Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng. Ảnh: Báo Dân trí.
Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng. Ảnh: Báo Dân trí.

Công an tỉnh Đồng Nai cho hay sau khi làm việc và được giải thích các quy định pháp luật, ông H. đã thừa nhận hành vi đăng tải nội dung nói xấu vợ cũ là vi phạm nên tự nguyện xóa, gỡ bỏ các bài viết trên mạng xã hội và cam kết không tái phạm.

Báo Tuổi trẻ cho biết, theo Công an tỉnh Đồng Nai, việc xử phạt ông H. được áp dụng theo điểm a, khoản 1, điều 101, Nghị định số 15-2020-NĐ-CP của Chính phủ (ngày 3/2/2020, sửa đổi, bổ sung Nghị định 14-2022-NĐ-CP ngày 27/1/2022) quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực bưu chính, viễn thông, tần số vô tuyến điện, công nghệ thông tin, an toàn thông tin mạng và giao dịch điện tử.

Công an Đồng Nai khuyến cáo các tổ chức, cá nhân tham gia các hoạt động trên không gian mạng chấp hành nghiêm chỉnh các quy định pháp luật về cung cấp, chia sẻ nội dung thông tin trên mạng. Nghiêm cấm các hành vi sử dụng không gian mạng để hoạt động vi phạm pháp luật.

Cùng ngày, báo VnEXpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Bị phạt 7,5 triệu đồng vì nói xấu vợ cũ”. Cụ thể như sau:

Ngày 24/8, Công an phường Bình Long ra quyết định xử phạt về hành vi Cung cấp thông tin xúc phạm danh dự của cá nhân, căn cứ khoản 1, Điều 101, Nghị định số 15/2020/NĐ-CP (sửa đổi, bổ sung bởi khoản 37, Điều 1, Nghị định 14/2022/NĐ-CP ngày 27/01/2022) quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực Bưu chính, viễn thông, tần số vô tuyến điện, công nghệ thông tin, an toàn thông tin mạng và giao dịch điện tử.

Người đàn ông làm việc với cảnh sát. Ảnh: Thái Hà

Theo cơ quan chức năng, đầu tháng 7 do mâu thuẫn với vợ cũ trong việc giành quyền nuôi con, anh này dùng Facebook của bạn gái đăng thông tin, hình ảnh kèm bài viết, bình luận có nội dung xúc phạm danh dự nhân phẩm của cá nhân và gia đình vợ cũ.

Làm việc với công an, người đàn ông thừa nhận hành vi vi phạm, tự nguyện xóa, gỡ bỏ các bài viết và cam kết không tái phạm.

Công an Đồng Nai khuyến cáo các tổ chức, cá nhân tham gia các hoạt động trên không gian mạng chấp hành nghiêm chỉnh các quy định pháp luật về cung cấp, chia sẻ nội dung thông tin trên mạng. Nghiêm cấm các hành vi sử dụng không gian mạng để hoạt động vi phạm pháp luật.

Bão số 5 đã thành cuồng phong, hàng loạt tỉnh sau đây cảnh giác cao độ

Dự báo bão số 5 trên Biển Đông đã mạnh lên cấp cuồng phong, di chuyển nhanh về đất liền khu vực phía Bắc Việt Nam.

Theo tin bão mới từ Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia, tính đến 7h ngày 24.8, vị trí tâm bão cuồng phong Kajiki ở khoảng 17,5 độ Vĩ Bắc – 111,4 độ Kinh Đông, trên vùng biển Tây Bắc quần đảo Hoàng Sa, cách Nghệ An khoảng 620 km, cách Hà Tĩnh khoảng 600 km về phía Đông.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 12 (118-133 km/h), giật cấp 15. Bão số 5 di chuyển theo hướng Tây, tốc độ khoảng 20 km/h.

Dự báo đến 7h ngày 25.8, vị trí tâm bão ở 18,3 độ Vĩ Bắc-107,1 độ Kinh Đông, trên Nam vịnh Bắc Bộ (cách Nghệ An khoảng 160 km, Hà Tĩnh khoảng 140 km). Cường độ gió mạnh cấp 12-13, giật cấp 15, còn có khả năng mạnh thêm.
Cập nhật hướng đi của bão số 5 Kajiki. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc giaCập nhật hướng đi của bão số 5 Kajiki. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia
Bão số 5 gây ảnh hưởng đến khu vực Tây Bắc Biển Đông (gồm Hoàng Sa), vịnh Bắc Bộ, vùng biển Nam Quảng Trị – Huế (gồm Hòn Ngư, Cồn Cỏ). Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 trên biển, cấp 4 tại ven bờ Thanh Hóa – Quảng Trị.

Đến 19h ngày 25.8, bão số 5 di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 15-20km/h. Vị trí tâm bão ở khoảng 18,5 độ Vĩ Bắc – 105,2 độ Kinh Đông, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 11, giật cấp 13. Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 đối với vịnh Bắc Bộ, vùng biển Nam Quảng Trị-TP Huế (bao gồm đảo Hòn Ngư, đặc khu Cồn Cỏ); cấp 4 đối với vùng biển ven bờ từ Thanh Hóa đến Quảng Trị, đất liền các tỉnh từ Thanh Hóa đến phía Bắc Quảng Trị.

Như vậy, bão số 5 sẽ đổ bộ đất liền Việt Nam vào tối mai 25.8. Đến 7h ngày 26.8, bão di chuyển Tây Tây Bắc tốc độ 15-20 km/h, vào Thượng Lào. Vị trí tâm bão ở khoảng 18,9 độ Vĩ Bắc – 103,3 độ Kinh Đông. Cường độ gió giảm còn cấp 6, giật cấp 8.

Do ảnh hưởng của bão số 5, vùng biển Tây Bắc Biển Đông (gồm Hoàng Sa) có gió mạnh cấp 8-10, gần tâm bão cấp 11-13, giật cấp 15; sóng cao 5-7m, gần tâm 7-9m, biển động dữ dội.

Khu vực từ Thanh Hóa – Huế (kể cả Hòn Ngư, Cồn Cỏ): gió tăng dần cấp 6-8, sau lên cấp 9-10, gần tâm bão cấp 11-13, giật cấp 15; sóng cao 4-6m, gần tâm 7-9m, biển động dữ dội.

Phía Bắc vịnh Bắc Bộ (Cát Hải, Cô Tô, Vân Đồn): gió cấp 6-7, giật cấp 9; riêng phía Nam (Bạch Long Vĩ) gió cấp 8, giật cấp 10; sóng cao 2-4m, biển động mạnh.

Vùng ven biển từ Hải Phòng đến Hà Tĩnh, nước dâng cao 0,5-1,5m. Mực nước dự kiến ở Hòn Dấu 3,3-3,8m, Ba Lạt 1,7-2,1m, Sầm Sơn 3,2-3,7m, Hòn Ngư 3,2-3,6m, Cửa Nhượng 2,2-2,6m. Nguy cơ ngập úng cao ở vùng trũng, ven biển, cửa sông vào chiều tối 25.8.

Trên đất liền, từ đêm 24.8, khu vực từ Thanh Hóa – Quảng Trị gió mạnh dần cấp 7-9, gần tâm bão cấp 10-12, giật cấp 14-15. Ven biển Quảng Ninh – Ninh Bình có gió cấp 6-7, giật cấp 8.

Từ 24-26.8, khu vực đồng bằng Bắc Bộ, Nam Phú Thọ, Thanh Hóa – Huế mưa lớn 100-150mm, có nơi trên 250mm. Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị 200-400mm, có nơi hơn 700mm. Nguy cơ mưa cực lớn (hơn 200mm/3h).

Từ 25-26.8, tại Hà Nội, Đà Nẵng mưa vừa đến to; TP.HCM chiều tối có mưa dông.

Người dân và du khách khu vực Bắc Bộ và Trung Bộ nên chú ý theo dõi dự báo thời tiết, cập nhật hướng đi của bão số 5. Theo dõi lịch trình bay và tuân theo hướng dẫn của địa phương để tránh mưa bão gây ảnh hưởng.

Tỷ Phú Tổ Chức Chọn Mẹ Kế Cho Con Gái… Bất Ngờ Khi Con Chọn Cô Giúp Việc, và b-í m-ật đằng sau

Đêm hôm ấy, ánh đèn vàng hắt ra từ căn biệt thự nguy nga giữa trung tâm thành phố khiến cả dãy phố như sáng bừng lên. Báo chí gọi đây là “đêm tiệc định mệnh” của vị tỷ phú giàu có bậc nhất ngành bất động sản – ông Trần Hữu Long. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ và một khoảng thời gian dài sống cùng cô con gái duy nhất, nay quyết định tổ chức một bữa tiệc đặc biệt: chọn người vợ mới – cũng chính là chọn mẹ kế cho con gái mình.

Khách mời hôm đó không phải giới thương nhân bình thường. Đó là những người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp, từ hoa hậu, doanh nhân thành đạt cho tới diễn viên nổi tiếng. Ai cũng khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy, ngồi cười nói duyên dáng, chờ đợi cơ hội “lọt vào mắt xanh” của ông chủ tập đoàn giàu có.

Nhưng điều bất ngờ là, trong buổi tiệc ấy, ông Long không phải là người quyết định cuối cùng. Ông tuyên bố trước hàng trăm quan khách:
“Người sẽ chọn mẹ kế cho con gái tôi… chính là con bé!”

Cả hội trường im lặng. Ánh mắt đổ dồn về phía cô gái nhỏ nhắn ngồi nơi góc bàn, mặc chiếc váy trắng giản dị, khác hẳn sự xa hoa của buổi tiệc. Đó là Trần Ngọc Mai, cô con gái 16 tuổi, ít nói, nội tâm, và đặc biệt rất nhạy cảm sau biến cố gia đình.

Mai không quan tâm đến sự lộng lẫy của những người phụ nữ kia. Từ lâu, cô đã mất niềm tin vào những kẻ chỉ nhìn cha cô như một “chiếc ví di động”. Với Mai, điều cô cần chỉ là một người phụ nữ đủ hiền lành, chân thành, có thể lắng nghe và đồng hành cùng cô trong cuộc sống, chứ không phải một “bà mẹ kế” hào nhoáng.

Và ngay giữa lúc mọi người còn chờ đợi một sự lựa chọn gây sốc – từ một nữ diễn viên nổi tiếng hay một nữ doanh nhân thành đạt – Mai bất ngờ tiến đến và nắm lấy tay… cô giúp việc của gia đình.

Cả hội trường bùng nổ.

Câu chuyện không bắt đầu từ bữa tiệc ấy. Nó đã manh nha từ nhiều tháng trước, khi Mai bắt đầu thân thiết với cô giúp việc tên là Hạnh.

Cô Hạnh ngoài ba mươi, quê gốc miền Trung, lên thành phố làm thuê để nuôi con nhỏ. Khác hẳn những người giúp việc từng qua lại trong biệt thự, Hạnh không khúm núm, cũng không toan tính. Cô lặng lẽ làm việc, luôn giữ thái độ tôn trọng nhưng cũng đầy nhân hậu.

Ban đầu, Mai lạnh lùng và ít tiếp xúc. Sau khi mẹ rời đi, cô thường sống khép mình trong phòng, tránh trò chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng Hạnh lại không hề gượng ép. Cô chỉ thỉnh thoảng gõ cửa, để lại cốc sữa nóng, một lát bánh ngọt, hoặc vài cuốn sách cũ gom được từ chợ trời. Những điều nhỏ nhặt ấy dần mở ra cánh cửa nơi trái tim đang bị khóa chặt của cô bé.

Một lần, khi Mai bị sốt cao giữa đêm, cha cô lại đang công tác xa. Người túc trực bên giường, lau trán và nấu cháo cho cô, chính là Hạnh. Sự dịu dàng ấy gợi lại cho Mai chút cảm giác của tình mẫu tử đã mất đi từ lâu.

Rồi những ngày cuối tuần, khi cha bận họp, Hạnh dẫn Mai đi dạo quanh công viên gần nhà, mua cho cô cây kem, ngồi trên ghế đá nghe cô kể về những nỗi buồn không bao giờ dám thổ lộ. Hạnh không giảng đạo lý, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, khiến Mai cảm thấy an toàn.

Trong khi những người phụ nữ ngoài kia đến với ông Long bằng ánh mắt tham vọng, Hạnh đến với Mai bằng một trái tim chân thành. Chính vì vậy, khi ông Long tuyên bố để con gái chọn mẹ kế, Mai đã không chút do dự.

Đêm tiệc, tiếng nhạc vang lên, những chiếc váy dạ hội xoay tròn. Ông Long ngồi trên bục cao, trông đầy uy quyền, còn các vị khách thì chờ đợi màn chọn lựa bất ngờ.

Khi ông công bố để con gái quyết định, nhiều người phụ nữ bắt đầu mỉm cười, tự tin rằng cô bé sẽ chọn họ – những gương mặt nổi tiếng, sang trọng, có thể mang lại “hình ảnh hoàn hảo” cho gia đình tỷ phú.

Nhưng Mai thì khác. Cô đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng gương mặt. Trong thoáng chốc, cô nhận ra tất cả đều đang nhìn cha mình như một cơ hội đổi đời, chứ không ai thực sự nghĩ đến một đứa trẻ đang cần tình thương.

Và rồi, Mai quay lại nhìn về phía cuối phòng, nơi một người phụ nữ mặc bộ đồng phục giúp việc màu xanh nhạt, đang nép mình lặng lẽ. Không son phấn, không váy lộng lẫy, nhưng trong ánh mắt ấy có sự bình yên mà Mai khao khát.

Cô bước nhanh tới, nắm tay Hạnh, rồi ngẩng đầu nhìn cha và nói dõng dạc:
“Con muốn cô Hạnh làm mẹ của con.”

Cả khán phòng sững sờ. Nhiều tiếng xì xào nổi lên. Một số người cười khẩy, cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con. Nhưng Mai vẫn kiên định, ánh mắt chan chứa sự tin tưởng.

Ông Long thoáng chốc lặng người. Ông vốn nghĩ con gái sẽ chọn một người phụ nữ “xứng tầm” với vị thế gia đình. Nhưng ánh mắt kiên quyết ấy làm ông bối rối. Bao lâu nay, ông chỉ mải mê công việc và những toan tính cá nhân, mà quên mất điều con gái thực sự cần.

Khoảnh khắc ấy, ông Long hiểu rằng: một người vợ có thể đồng hành với ông trong thương trường là điều quan trọng, nhưng một người mẹ mang lại hạnh phúc cho con gái mới là tất cả.