Home Blog Page 4

Giá vàng trong nước giảm từ 200.000 – 400.000 đồng mỗi lượng sau thông tin chính thức xóa bỏ độc quyền vàng miếng, nhập khẩu vàng nguyên liệu.

Giá vàng trong nước giảm từ 200.000 – 400.000 đồng mỗi lượng sau thông tin chính thức xóa bỏ độc quyền vàng miếng, nhập khẩu vàng nguyên liệu.

Lúc 19 giờ 30 ngày 26.8, Công ty vàng bạc đá quý Mi Hồng (TP.HCM) đã giảm mỗi lượng vàng miếng SJC 200.000 đồng, mua vào còn 125 triệu đồng, bán ra 127,5 triệu đồng. Trước giờ đóng cửa, Công ty vàng bạc đá quý Sài Gòn – SJC giảm 400.000 đồng mỗi lượng vàng mua vào, xuống còn 125,7 triệu đồng, trong khi giá bán ra giữ nguyên ở mức đỉnh 127,7 triệu đồng.

Động thái này cho thấy công ty kinh doanh vàng thận trọng hơn khi thu gom vàng, rủi ro thị trường tăng lên đẩy giá mua và bán vàng miếng tại Công ty SJC tăng lên 2 triệu đồng/lượng. Trong khi đó, trên Diễn đàn vàng, nhiều thành viên rao bán vàng miếng SJC cũng như vàng nhẫn 4 số 9 của các thương hiệu như Doji, Bảo Tín Minh Châu. Đặc biệt xuất hiện người bán vàng với giá 130 triệu đồng/lượng so với thời điểm trước đó.

Giá vàng giảm sau thông tin xóa bỏ độc quyền vàng miếng- Ảnh 1.

vàng “rung lắc” sau thông tin xóa bỏ độc quyền

ẢNH: T.XUÂN

Thị trường vàng “rung lắc” sau khi Chính phủ công bố ban hành Nghị định 232/2025 xóa bỏ cơ chế Nhà nước độc quyền sản xuất vàng miếng, xuất khẩu vàng nguyên liệu và nhập khẩu vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng.

Trong khi đó, giá vàng thế giới bước vào phiên giao dịch Mỹ (đêm 26.8) bật tăng 11 USD, lên 3.378 USD/ounce. Vàng tăng sau khi dữ liệu kinh tế mới nhất của Mỹ công bố cho thấy doanh số bán hàng hóa lâu bền trong tháng 7 giảm nhiều hơn dự kiến.

Cụ thể, số đơn đặt hàng hàng hóa lâu bền của Mỹ đã giảm, – 2,8% trong tháng trước, sau mức giảm chưa điều chỉnh của tháng 6 là -9,3%. Dữ liệu này tốt hơn dự kiến, vì quan điểm chung của các nhà kinh tế dự đoán mức giảm là – 4%. Hàng hóa bền cốt lõi, không tính ngành vận tải biến động, tăng 1,1% trong tháng 7, cao hơn mức dự báo chung là 0,2% và cũng cao hơn mức tăng cốt lõi của tháng 6 là 0,2%. Trong khi đó, đơn đặt hàng hàng hóa vốn phi quốc phòng không bao gồm sản xuất máy bay đã tăng 1,1% trong tháng 7, tốt hơn mức kỳ vọng là tăng 0,2% và cao hơn mức – 0,7% của tháng 6.

Người cha đi câu cá cùng con gái nhưng không bao giờ quay trở lại, sau đó một thợ săn tìm thấy máy ảnh của họ…

“Có những tấm ảnh được chụp, nhưng chủ nhân của nó không bao giờ quay lại để rửa phim.” – Câu nói ấy vang lên trong đầu Lâm, người thợ săn vùng núi, khi ông cúi xuống bên dòng suối mờ sương và nhìn thấy một chiếc máy ảnh cũ dính đầy bùn đất. Nhưng trước khi đến cảnh tượng ấy, câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tưởng chừng bình thường…

Anh Hòa, một người đàn ông ngoài bốn mươi, sống cùng cô con gái nhỏ tên An tại một thị trấn miền núi yên bình. Hòa là nhân viên xưởng gỗ, cuộc sống tuy không khá giả nhưng bình dị, an ổn. Từ nhỏ, An rất thích đi cùng cha ra sông câu cá. Đó là khoảng thời gian hai cha con gắn kết, vừa ngồi chờ cá cắn câu, vừa trò chuyện về trường lớp, về những ước mơ của An.

Hôm ấy, trời trong, nắng nhẹ, gió thổi mát. An vừa kết thúc kỳ thi học kỳ nên năn nỉ cha cho đi câu cá như một phần thưởng. Anh Hòa gật đầu, xếp cần câu, hộp mồi, thêm chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũ – món quà cưới từ người bạn năm nào. Anh muốn chụp vài tấm hình để lưu giữ nụ cười của con gái.

“Ba, hôm nay mình sẽ chụp nhiều hình nha, sau này con lớn lên vẫn nhớ những buổi đi câu với ba.” – An nói, mắt long lanh.
“Ừ, rồi khi nào in ra, mình sẽ dán lên tường cạnh bức ảnh hồi con mới sinh.” – Hòa đáp, vừa vuốt nhẹ mái tóc con.

Hai cha con cùng nhau ra bờ sông, nơi khúc quanh vắng vẻ. Con đường dẫn vào đó ít ai lui tới vì xa khu dân cư, phải băng qua cánh rừng nhỏ mới đến. Với Hòa, đó lại là chỗ câu cá lý tưởng nhất.

Tiếng nước róc rách, tiếng chim hót râm ran khiến không gian thêm yên bình. An hăng hái thả câu, còn Hòa tranh thủ chụp vài kiểu ảnh: nụ cười con bé khi mồi vừa chạm nước, đôi bàn tay bé xíu cầm chắc cần câu, và cả khoảnh khắc ánh nắng chiếu qua mái tóc mềm. Máy ảnh kêu “tách, tách” đầy thân thuộc.

Thời gian trôi qua, mặt trời đã lên cao. Cả hai vẫn mải mê, thi thoảng An reo lên khi kéo được chú cá nhỏ. Hòa lại chụp thêm ảnh, cười vang cả một góc sông. Không ai ngờ rằng, những tấm ảnh ấy sẽ là bằng chứng cuối cùng về sự hiện diện của họ ở nơi này.

Chiều xuống, sương bắt đầu phủ nhẹ. Người dân trong thị trấn đã quen việc hai cha con đi câu rồi tối muộn mới về, nên không ai để ý khi màn đêm buông mà họ vẫn chưa xuất hiện. Nhưng lần này, họ đã không bao giờ quay về.

Đêm hôm đó, vợ anh Hòa – chị Mai – thấy chồng và con gái chưa về thì lo lắng. Ban đầu chị nghĩ có lẽ họ mải câu cá, hoặc ghé qua nhà ai đó. Nhưng khi đồng hồ chỉ gần nửa đêm, nỗi bất an bùng lên. Chị báo với hàng xóm, rồi cùng vài người đàn ông trong làng cầm đèn pin ra sông tìm.

Dọc bờ sông, mọi người chỉ thấy chiếc xe máy dựng ngay ngắn, còn đồ đạc đi câu thì biến mất. Không có dấu vết ẩu đả, cũng không có vật dụng vương vãi. Chỉ là sự im lặng rợn người của dòng nước đen kịt.

Ngày hôm sau, công an địa phương được báo tin. Họ huy động lực lượng tìm kiếm, thợ lặn rà soát dưới sông. Nhưng ngoài vài dấu chân mờ trên bãi đất, không phát hiện gì thêm. Chiếc cần câu, hộp mồi, thậm chí cả túi đồ ăn cũng không thấy.

Cả thị trấn chìm trong xôn xao. Người thì đoán có thể hai cha con trượt chân xuống sông. Người khác lại nói có kẻ lạ mặt bắt cóc. Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Chị Mai gần như ngất lịm, mỗi ngày ngồi trước cửa nhà ngóng tin. Căn nhà vốn ấm áp giờ trở thành nơi nặng trĩu buồn đau.

Thời gian trôi qua, cuộc tìm kiếm dần thưa thớt. Dân làng bận rộn ruộng nương, còn lực lượng chức năng cũng không có thêm manh mối. Chị Mai vẫn giữ thói quen thắp nhang trước hiên nhà, cầu mong chồng và con còn sống.

Một năm, rồi hai năm… mọi người dần cho rằng họ đã mất tích vĩnh viễn. Chỉ còn chị Mai chưa bao giờ thôi hy vọng.

Cho đến một buổi chiều mùa thu, Lâm – một thợ săn trung niên sống trong vùng núi – trong khi lần theo dấu nai thì vô tình nhìn thấy một vật lấp lánh bên bờ suối cạn. Ông tiến lại gần, nhặt lên: đó là một chiếc máy ảnh phủ đầy rêu và bùn đất.

Điều khiến ông sững người chính là lớp dây đeo sờn cũ và vài vết khắc chữ nhỏ bên cạnh – ký hiệu của anh Hòa, người ông từng quen biết. Tim ông đập mạnh, linh cảm rằng mình vừa chạm vào một bí mật bị bỏ quên.

Lâm đem chiếc máy ảnh về, lau rửa cẩn thận. Pin đã rỉ sét, nhưng ông mang đến cửa hàng sửa điện tử trong thị trấn nhờ cứu dữ liệu. Người thợ kiên nhẫn thử nhiều cách, cuối cùng cũng trích xuất được hàng chục tấm ảnh còn lưu lại.

Khi màn hình vi tính sáng lên, ai nấy lặng đi. Đó là những hình ảnh quen thuộc: bé An cười rạng rỡ bên cần câu, anh Hòa lom khom gỡ cá, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước. Những khoảnh khắc bình yên đến nao lòng.

Nhưng càng kéo xuống những tấm ảnh cuối cùng, bầu không khí càng nặng nề. Ống kính chụp cảnh rừng cây phía xa, mờ mờ như có bóng ai đó đang đứng. Tấm khác, An nhìn về phía sau với vẻ mặt hơi lo sợ. Rồi một bức hình rung mờ, như thể máy ảnh bị giật khỏi tay.

Bức ảnh cuối cùng chỉ là khoảng trời đêm u tối, lẫn trong đó là vệt sáng bất thường – không rõ là đèn pin, hay ánh lửa. Sau đó, dữ liệu chấm dứt.

Tin tức lan khắp thị trấn. Người thì cho rằng hai cha con đã bị ai đó rình rập, người khác lại nghĩ họ lạc vào rừng rồi gặp nạn. Nhưng dù giả thuyết nào, sự thật vẫn không thể kiểm chứng. Chỉ còn lại chiếc máy ảnh và những bức hình dang dở như một lời nhắn gửi.

Chị Mai bật khóc khi nhận lại dữ liệu. Nhìn thấy nụ cười của chồng con, chị đau đớn nhưng cũng biết rằng, ít nhất họ đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau. Chiếc máy ảnh trở thành di vật cuối cùng, minh chứng cho một hành trình chưa có hồi kết.

Lâm – người tìm thấy – từ đó không bao giờ đi săn một mình mà không nhớ lại ánh mắt của bé An trong bức hình. Thị trấn nhỏ cũng mang trong mình một bí ẩn không lời giải, nhắc nhở mọi người về sự mong manh của kiếp người và giá trị của từng khoảnh khắc giản dị.

Có những câu chuyện khép lại mà không có đáp án. Nhưng đôi khi, chính sự dang dở ấy khiến ký ức về những người đã đi xa trở nên vĩnh hằng.

Vụ em👶 s:ơ sinh tuvong trong hẻm: Danh tính và tình trạng của người mẹ vừa ra trình diện công an, đọc bản tường trình mới bất ngờ

Đã tóm được nhóm ng trong vụ vứt bé sơ sinh khiến bé tuvong, đang lấy lời khai ở xã Nhơn Trạch.

Có 2 luồng thông tin cho rằng người mẹ là người thứ 2 bên trái qua hoặc thứ 4. Nên mn ai biết chính xác cmt giúp

ngày 26/8, Công an phường Phú Mỹ (TPHCM) đang lấy lời khai người mẹ cùng nhóm người liên quan đến vụ việc bỏ rơi bé gái sơ sinh tử vong tại hẻm cạnh quốc lộ 51, khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ.

Qua đó, người mẹ được xác định là bà H. (ngụ tỉnh Đồng Nai). Theo xác minh, bà H. sinh con ngay tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên Quốc lộ 51, phường Phú Mỹ (thuộc TP Phú Mỹ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ). Sau khi sinh, bà H. bỏ lại bé sơ sinh rồi lên ô tô rời đi với nhóm bạn.

Làm việc với cơ quan chức năng, bà H. (đi chung nhóm người nói trên) đã khai nhận bà là người sinh bé gái và bỏ tại hiện trường. Bà H. đang được chăm sóc y tế tại phường Phú Mỹ để phục vụ công tác điều tra.

Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Con đã bị người mẹ vô tâm. Sinh con ra và bỏ con ở ngoài đường, con vẫn còn sống và khỏe mạnh, cho đến sáng tầm khoảng hơn 6h sáng thì có người phát hiện ra con, lúc đó con đang bị chó cắn và lôi con đi mấy mét cho đến tuvong.

Đoạn video quay lại thời điểm 4 ng bỏ rơi bé sơ sinh dẫn đến sự việc đau lòng

Ngày 25/8, Công an phường Phú Mỹ (TP.HCM) đang phối hợp các đơn vị nghiệp vụ liên quan điều tra, làm rõ vụ thi thể trẻ sơ sinh tử vong được phát hiện tại hẻm một khu du lịch đã dừng hoạt động cách quốc lộ 51 khoảng 35m, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ.

Người dân phát hiện thi thể bé sơ sinh gần quốc lộ 51 tại phường Phú Mỹ.

Theo thông tin ban đầu, khoảng hơn 6 giờ cùng ngày, một công nhân tan ca đi làm về phát hiện một trẻ sơ sinh tử vong nằm trong con hẻm trên nên đã báo công an. Nhận tin báo, Công an phường Phú Mỹ phối hợp các đơn vị nghiệp vụ liên quan đến khám nghiệm hiện trường, điều tra nguyên nhân. Theo đó, thi thể trẻ sơ sinh được người dân phát hiện còn nguyên dây rốn (bé gái).

Lực lượng chức năng khám nghiệm hiện trường, điều tra nguyên nhân vụ việc.

Theo camera nhà người dân gần đó ghi nhận khoảng 0 giờ 13 phút có một chiếc xe ô tô đậu lại bên quốc lộ 51, sau đó có khoảng 3 đến 4 người trên xe ô tô bước xuống. Đến khoảng 0 giờ 26 phút số người trên đã bước lên ô tô để đi tiếp, tại hiện trường một bên ven đường còn nguyên nhau thai và máu do sinh, một bên còn lại là bộ đồ mặc lúc sinh do vướng máu được bỏ lại.
Hiện cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra làm rõ vụ việc.

Theo: Bao Moi

When a Dad Picks Up His Little Girl, Something Feels Off—Caregiver Follows, and the Truth Unfolds…

The late afternoon sun poured across the quiet streets of Portland, Oregon, when Rachel Miller, a caregiver at Little Pines Daycare, noticed something that made her chest tighten.

It was nearly 5:30 p.m., and most children had already been picked up. Only Sophie, a bright-eyed three-year-old with curly blonde hair, remained at her play table, carefully stacking blocks. Rachel knew Sophie’s mother, Emily Carter, was usually the one to pick her up. Sometimes Emily’s older sister helped out, but Rachel had never seen Sophie’s father before—until that moment.

A tall man in his mid-thirties walked in, wearing a faded Mariners cap and casual clothes. He had a slight stubble and carried himself with a confidence that felt oddly rehearsed. Smiling, he said, “I’m here for Sophie Carter. I’m her dad.”

Rachel froze. By policy, she needed to confirm unfamiliar pickups against the authorized list. She checked the clipboard—there he was: David Carter, father. His name was neatly printed, phone number listed, and signature line already initialed by Emily earlier that month. Everything seemed in order.

Still, something inside her whispered not right.

“Hi, David,” Rachel said politely, masking her hesitation. “Can I just see some ID real quick?”

He reached into his wallet, producing a driver’s license with his photo and name: David Carter. All the paperwork lined up.

Sophie, spotting him, looked uncertain. She tilted her head and asked softly, “Where’s Mommy?”

David crouched to her level, forcing a smile. “Mommy’s busy, sweetheart. Daddy’s here today. Let’s go.”

Rachel’s instincts screamed louder. It wasn’t what he said—it was the way he said it. A slight rush, a faint tension in his shoulders. She’d been a caregiver long enough to know when a child was genuinely comfortable. Sophie wasn’t.

Rachel handed Sophie her little backpack but lingered. “Have a good evening,” she said, her voice tight. Then, as David guided Sophie toward the exit, Rachel’s gut made the decision for her.

She slipped her phone into her cardigan pocket, quietly following them out the door and down the block, staying just far enough behind.

That’s when she saw David turn—not toward the parking lot most parents used, but down a side street. His pace quickened, and Sophie’s small hand tugged nervously at his.

Rachel’s heart began to pound. Something was very, very wrong.

Rachel kept her distance, walking quickly but trying not to draw attention. The residential street was unusually quiet, lined with parked cars and maple trees whose leaves whispered in the late summer breeze. Ahead, David’s grip on Sophie seemed firmer than necessary. The little girl glanced back once, her eyes wide, almost as if silently pleading for reassurance.

Rachel’s pulse hammered in her ears. She wasn’t impulsive by nature—she followed rules, checked boxes, made sure every i was dotted. But this? This was instinct, pure and urgent.

She thought about calling Emily first, but what if Emily was in a meeting or didn’t pick up? Seconds mattered. Instead, Rachel opened her phone and quickly snapped a photo from behind—David, his cap, and Sophie’s tiny frame beside him.

Then she dialed 911.

“This is Rachel Miller,” she whispered as she followed. “I work at Little Pines Daycare. A father just picked up a child, Sophie Carter, but something feels off. He’s heading down Oakridge Avenue instead of the parking lot. I don’t know what’s happening, but I think she might be in danger.”

The dispatcher’s calm voice steadied her. “You did the right thing. Stay on the line. Can you keep eyes on them safely?”

“Yes,” Rachel said, ducking behind a parked SUV as David slowed near a dark-colored minivan.

He opened the sliding door and tried to usher Sophie inside. She resisted, planting her little sneakers firmly on the pavement. Her high-pitched voice carried faintly through the street: “I don’t wanna go! I want Mommy!”

Rachel’s breath caught. That wasn’t normal separation anxiety—this was fear.

David’s tone sharpened. “Get in the car, Sophie. Now.”

Rachel’s trembling fingers gripped the phone tighter. “He’s forcing her. Please hurry.”

Two minutes stretched like an eternity, but then she heard it—the distant wail of sirens. David froze mid-motion, glancing up the street. His entire body stiffened, panic flashing across his face. He scooped Sophie up abruptly, trying to shove her into the van.

“Stay back!” he barked when he noticed Rachel, his voice ragged with desperation.

Rachel didn’t move closer, but she raised her free hand instinctively. “Sophie, it’s okay. You’re safe.”

The sirens grew louder. Tires screeched as a patrol car whipped around the corner, lights flashing red and blue.

David cursed under his breath, dropping Sophie back to the pavement. She bolted the short distance to Rachel, who wrapped her arms protectively around her trembling frame.

Police officers leapt out, weapons drawn. “Step away from the vehicle! Hands where we can see them!”

Rachel clutched Sophie tighter, her knees nearly buckling with relief.

At the police station that evening, the atmosphere was heavy with relief and exhaustion. Rachel sat in a small interview room, her hands still trembling as she cradled a cup of lukewarm coffee. Sophie, wrapped in a soft blanket an officer had found, leaned against her shoulder, too tired to cry anymore but still clinging to the safety of Rachel’s presence.

Moments later, the door burst open and Emily Carter rushed in. Her face was pale, her eyes red from crying, and her voice cracked as she called out:

“Sophie!”

The little girl stirred, and in an instant, Emily was down on her knees, pulling her daughter into her arms. Tears streamed down both their faces as Emily rocked her, whispering over and over, “You’re safe. Mommy’s here. You’re safe.”

Rachel’s throat tightened. Watching them reunite was both heartbreaking and deeply relieving.

Detective Harris entered quietly, setting a folder on the table before sitting across from Rachel. His voice was calm but firm. “Ms. Miller, I want you to know—you made exactly the right call. That decision to follow, that call to 911… it may have saved Sophie’s life.”

Rachel swallowed hard. “But he was on the paperwork. He showed ID. How was I supposed to know?”

The detective opened the folder and slid a document toward her. It was a court order. “David Carter is Sophie’s biological father, but two months ago, a judge issued a restraining order against him. He lost custody after repeated domestic incidents and one prior attempt to take Sophie out of state without consent. Ms. Carter,” he nodded toward Emily, “hadn’t updated the daycare records yet. Unfortunately, David used that gap to his advantage.”

Emily’s face crumpled. “I thought she was safe at school. I didn’t think he’d dare—” She clutched Sophie tighter, her voice shaking. “I should have fixed the list. I should have told everyone.”

Rachel reached across the table, her voice gentle. “You couldn’t have known he’d try something like this today. He’s the one who broke the rules, not you. What matters is Sophie’s safe now.”

Detective Harris leaned forward, his expression serious. “When officers searched his van, they found packed bags, cash, and forged documents. Everything points to him planning to disappear tonight. If Ms. Miller hadn’t followed her instincts, we might be facing a very different outcome.”

Silence filled the room for a moment, broken only by Sophie’s small, sleepy voice: “I didn’t want to go with Daddy.”

Emily kissed the top of her head, whispering, “And you’ll never have to again without me there.”

Rachel sat back, her chest easing for the first time all evening. She thought of that first moment of doubt at the daycare door, of Sophie’s uncertain glance back, and of the quiet voice inside her that refused to be ignored.

Driving home later under a deep Oregon night sky, Rachel understood something she would carry forever: rules and paperwork mattered, yes—but sometimes, the most important safeguard was trusting the instinct that told you a child wasn’t okay.

And because she listened, Sophie went home safe.

Bắt 2 thanh niên đ:â:m người, rồi nói “đ:âm nhầm, cho xin lỗi”!

Lâm Đồng – Công an đã truy xét và bắt giữ 2 đối tượng đâm người trong Khu công nghiệp rồi cho rằng đâm nhầm, xin lỗi và bỏ đi.

Trước ngày cưới vợ mới tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ, đúng lúc này…1 người xuất hiện cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đây….

“Trước ngày cưới vợ mới, tôi lặng lẽ đến lau dọn mộ cho vợ cũ. Cái không khí âm u chiều muộn khiến lòng tôi nghẹn lại. Tôi nghĩ mình chỉ đến để thắp nén nhang, nói lời an ủi trước khi bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đúng lúc ấy, một người bất ngờ xuất hiện… Và từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.”

Ngày mai là ngày cưới của tôi và Thu – người phụ nữ đã kiên nhẫn chờ đợi tôi suốt ba năm qua. Đám cưới được gia đình hai bên chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đâu ra đấy. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nỗi ám ảnh chưa bao giờ nguôi: ký ức về Mai, người vợ đầu đã rời xa tôi trong một tai nạn giao thông cách đây bốn năm.

Tôi nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Buổi sáng hôm đó, Mai đi chợ sớm để chuẩn bị bữa cơm cúng giỗ cho cha tôi. Chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi từ bệnh viện đã xé nát cuộc đời tôi: “Vợ anh bị tai nạn, chúng tôi đã cố gắng nhưng không qua khỏi”. Khi chạy đến, thân thể Mai đã bất động, gương mặt vẫn còn vương chút nụ cười hiền mà tôi quen thuộc. Tôi ngồi chết lặng, thấy cả thế giới như sụp đổ.

Suốt một năm sau đó, tôi sống như cái bóng. Căn nhà hai vợ chồng mới vay mượn xây dựng bỗng trở thành nơi lạnh lẽo. Mỗi lần nhìn vào chiếc tủ quần áo còn vương mùi nước xả mà Mai hay dùng, tôi lại gục ngã. Gia đình, bạn bè nhiều lần khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi nghĩ mình không còn xứng đáng với ai, và cũng chẳng đủ can đảm để yêu thêm lần nào.

Cho đến khi Thu xuất hiện. Cô là đồng nghiệp mới trong công ty, ít hơn tôi 5 tuổi. Thu không vồn vã, cũng không cố gắng làm thân, nhưng sự ân cần lặng lẽ của cô khiến tôi dần nhận ra trái tim mình còn có thể cảm nhận hơi ấm. Những lần tôi nhớ Mai, Thu im lặng ngồi cạnh, đưa tôi ly trà nóng. Khi tôi bị ám ảnh bởi tiếng còi xe ngoài đường, Thu khẽ nắm tay, để tôi bình tâm. Ba năm qua, cô chưa từng giục tôi quên đi quá khứ, chỉ kiên nhẫn chờ tôi có thể mở lòng.

Và rồi tôi quyết định: cưới Thu, để bắt đầu lại. Thế nhưng, trước khi làm điều đó, tôi cảm thấy mình phải đến thăm Mai, lau dọn mộ phần, thắp cho cô nén nhang. Tôi tin, dù ở nơi xa xăm nào đó, Mai cũng muốn tôi hạnh phúc.

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa lất phất. Nghĩa trang vắng người, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua hàng bạch đàn. Tôi xách theo một túi đồ: khăn, nước, ít hoa trắng và gói nhang. Bàn tay run run khi đặt những cánh hoa cúc lên mộ, tôi thì thầm:

“Mai à, mai này anh cưới vợ mới. Anh biết, nếu em còn sống, chắc em cũng sẽ muốn anh tìm được người bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ quên em, nhưng anh sẽ sống tiếp, vì anh không thể để Thu chờ thêm nữa.”

Giọt nước mắt bất giác rơi. Tôi cúi xuống lau từng vết bẩn bám trên bia đá. Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ phía sau…

Tôi quay lại, đôi mắt vẫn còn cay xè. Trước mặt tôi là một người phụ nữ lạ, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt. Mái tóc cô hơi rối vì gió, đôi mắt sâu, có chút gì đó vừa xa xăm vừa buồn bã.

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh giật mình.” – giọng cô nhỏ nhẹ, hơi run.

Tôi khẽ gật đầu, lau vội nước mắt. “Không sao… cô đến thăm người thân à?”

Cô im lặng một lúc, nhìn vào tấm bia mộ trước mặt tôi rồi khẽ đáp: “Tôi đến thăm em gái tôi. Cô ấy mất ở vụ tai nạn giao thông… bốn năm trước.”

Tim tôi bỗng thắt lại. Tôi nhìn kỹ hơn, thấy tấm bia cách mộ Mai không xa, khắc tên: Nguyễn Thị Hà – sinh năm 1992, mất 2019. Đúng là khoảng thời gian Mai rời xa tôi. Tôi hỏi:

“Em gái cô… mất cùng ngày với vợ tôi.”

Người phụ nữ thoáng sững người, rồi vội ngẩng lên nhìn tôi: “Anh nói… vợ anh cũng mất hôm đó?”

Tôi gật đầu, kể lại sơ qua về Mai. Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe, cô ngồi xuống cạnh ngôi mộ của em gái, tay run run đặt bó hoa huệ trắng.

“Ngày hôm đó, Hà đi xe cùng bạn. Tôi không bao giờ ngờ được… đó lại là chuyến đi cuối.” – giọng cô nghẹn lại.

Không khí nghĩa trang bỗng trở nên nặng nề. Tôi và cô im lặng rất lâu, chỉ nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Tôi cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ, như thể nỗi đau của hai con người xa lạ lại vô tình đan xen nhau.

Sau khi thắp nhang cho em gái, cô quay lại nhìn tôi: “Anh tên gì?”

“Tôi là Khánh.”

“Tôi là Hạnh.” – cô đáp.

Chúng tôi ngồi bên nhau một lúc lâu nữa. Hạnh kể về em gái: một cô gái vui vẻ, thích ca hát, luôn lạc quan. Tôi kể về Mai: hiền dịu, giỏi chăm sóc gia đình, luôn nghĩ cho người khác. Cả hai chúng tôi, mỗi người một mất mát, nhưng khi nhắc đến người thân đã khuất, ánh mắt đều ánh lên một chút dịu dàng, như thể kỷ niệm đẹp vẫn còn đang sống.

Trời dần tối. Tôi đứng dậy chào Hạnh, định rời đi thì cô gọi với theo:

“Anh Khánh… tôi biết mai anh cưới, đúng không?”

Tôi khựng lại. “Sao cô biết?”

Hạnh mỉm cười nhẹ: “Người đàn ông lau mộ cho vợ cũ, lại ăn mặc chỉnh tề thế này… chỉ có thể là để tạm biệt quá khứ trước khi bước sang một cuộc đời mới.”

Tôi lặng người. Câu nói ấy như chạm đến tận đáy lòng tôi. Tôi không ngờ một người xa lạ lại có thể hiểu rõ tâm trạng của mình đến vậy.

Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi về Hạnh. Sự xuất hiện của cô như một tấm gương phản chiếu, cho tôi thấy rằng nỗi đau không chỉ mình tôi mang. Tôi không còn cảm giác đơn độc trong sự mất mát nữa.

Đêm ấy, tôi nằm trằn trọc. Hình ảnh của Mai, của Thu, và của Hạnh cứ đan xen trong đầu. Ngày mai là ngày cưới, nhưng trong tim tôi vừa nhen nhóm một cảm giác lạ lùng – khó gọi tên.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm. Trời mùa thu trong vắt, nắng nhẹ phủ lên con đường dẫn đến nhà gái. Thu nhắn tin: “Anh đừng lo, hôm nay chỉ cần anh đến là đủ.” Đọc tin nhắn, tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng, bạn bè, họ hàng đều có mặt. Ai cũng mừng cho tôi sau những năm tháng mất mát. Thu rạng rỡ trong bộ váy trắng, đôi mắt long lanh, nhưng tôi thì cứ như người đứng giữa hai ngả đường: một bên là hạnh phúc mới, một bên là dư âm của ngày hôm qua nơi nghĩa trang.

Tôi không dám nói với Thu rằng tối qua tôi đã gặp Hạnh. Tôi sợ Thu nghĩ tôi chưa dứt khoát với quá khứ. Nhưng rồi, như một sự sắp đặt kỳ lạ, Hạnh lại xuất hiện trong đám cưới. Cô đi cùng một người bạn làm chung cơ quan với Thu. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tim tôi bất giác khựng lại.

Suốt buổi, tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng mỗi khi vô tình nhìn về phía Hạnh, tôi lại thấy ánh mắt cô như nhắc nhở: “Anh không đơn độc trong nỗi đau này.”

Sau lễ cưới, tôi cùng Thu dọn về căn nhà mới thuê ở ngoại ô. Thu rất chu đáo, mọi thứ gọn gàng ngăn nắp. Nhưng chỉ ít hôm sau, tôi đã tình cờ gặp lại Hạnh trong một buổi họp công ty đối tác. Thì ra, cô làm việc cho một doanh nghiệp cung ứng mà công ty tôi đang hợp tác.

“Anh Khánh…” – cô khẽ gọi khi thấy tôi bước ra khỏi phòng họp.

Chúng tôi lại ngồi với nhau, lần này ở quán cà phê nhỏ bên đường. Hạnh kể: “Từ ngày em gái mất, tôi dồn hết tâm trí vào công việc. Nhưng rồi, vẫn có những đêm, tôi bật khóc chỉ vì một giấc mơ thoáng qua. Gặp anh hôm đó, tôi thấy… ít ra còn có người hiểu cảm giác mất mát đến thế nào.”

Tôi nhìn Hạnh, nhận ra giữa chúng tôi có một sợi dây vô hình – sợi dây của nỗi đau chung. Nhưng cũng chính vì thế, tôi càng thấy sợ. Tôi vừa kết hôn, tôi không được phép để cảm xúc trượt dài.

Thời gian trôi, tôi và Hạnh vẫn gặp nhau nhiều lần do công việc. Ban đầu, chỉ là những trao đổi ngắn ngủi, sau thành những cuộc trò chuyện lâu hơn. Chúng tôi chia sẻ về những giấc mơ dang dở, về sự day dứt, về cách học cách bước tiếp. Thu ở bên cạnh tôi, dịu dàng, tận tụy, nhưng với Hạnh, tôi có thể nói ra những điều mà với Thu, tôi luôn giấu đi.

Một tối, sau cuộc họp muộn, tôi đưa Hạnh về. Khi xe dừng trước cổng nhà, cô khẽ nói:

“Anh Khánh, có những người đi qua đời ta để lại vết thương. Nhưng cũng có những người đi qua, giúp ta chữa lành. Anh nghĩ mình đang đứng ở đâu?”

Tôi lặng người. Câu hỏi ấy khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tôi yêu thương Thu, biết ơn cô vì sự kiên nhẫn. Nhưng ở đâu đó trong lòng, sự đồng cảm với Hạnh như cơn sóng ngầm không thể phủ nhận.

Sau cùng, tôi chọn sự thẳng thắn. Tôi kể với Thu tất cả: về cuộc gặp gỡ ở nghĩa trang, về Hạnh, về những lần tình cờ gặp gỡ sau đó. Thu im lặng rất lâu. Tôi tưởng cô sẽ nổi giận, nhưng cuối cùng, cô chỉ nói:

“Em đã chờ anh ba năm. Em không sợ Hạnh, vì em tin tình yêu là lựa chọn, không phải sự thương hại. Em chỉ mong anh đủ dũng cảm để xác định rõ điều mình muốn. Nếu anh thấy hạnh phúc hơn khi có người đồng hành cùng chia sẻ nỗi đau, em sẽ buông tay.”

Lời nói ấy như nhát dao cắt vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra, tình yêu thật sự không chỉ là đồng cảm, mà còn là sự hi sinh, bao dung, và niềm tin.

Từ ngày đó, tôi hạn chế tiếp xúc với Hạnh ngoài công việc. Tôi chọn quay về bên Thu, vì tôi hiểu: quá khứ đã khép lại, và người giúp tôi bước tiếp không phải ai khác mà chính là người phụ nữ luôn chờ tôi ở hiện tại.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến ánh mắt Hạnh hôm ở nghĩa trang, nhớ đến câu hỏi của cô. Nhưng tôi biết, cuộc gặp gỡ ấy không phải để tôi bắt đầu một chuyện tình mới, mà là để nhắc tôi rằng: tôi không cần phải ôm lấy nỗi đau một mình nữa. Tôi có Thu, và tôi cần học cách sống cho trọn vẹn.

Cuộc đời tôi, từ khoảnh khắc ở nghĩa trang, đã thực sự thay đổi – không phải vì một mối tình tay ba, mà vì tôi học được cách trân trọng hiện tại, dám buông quá khứ và bước đi.

Thư chúc mừng tân sinh viên 1 trường ở TP,HCM nhận hơn 10.000 lượt ph-ẫn n-ộ, lý do ai cũng ng;ã ng;ửa

Mới đây, trường Đại học Ngân hàng TP. Hồ Chí Minh đã lên tiếng chính thức giải đáp thắc mắc của học sinh và phụ huynh.

Xôn xao từ hôm qua đến nay là ồn ào liên quan đến việc trường Đại học Ngân hàng TP.Hồ Chí Minh được cho là đã thay đổi điều kiện xét tuyển phút chót khiến nhiều thí sinh dù dư điểm nhưng vẫn trượt. Thông tin này lập tức gây tranh cãi và khiến bài đăng chúc mừng tân sinh viên được đăng tải trên Fanpage chính thức của trường bất ngờ nhận về hơn 10.000 lượt “phẫn nộ”.

Thư chúc mừng tân sinh viên nhận hơn 10.000 lượt phẫn nộ- Ảnh 1.

Tưởng là thông tin vui nhưng bài đăng chúc mừng tân sinh viên của trường bất ngờ nhận về hơn 10.000 lượt phẫn nộ (Ảnh chụp màn hình)

Theo tìm hiểu, nguyên nhân của “sự phẫn nộ” này đến từ việc nhiều phụ huynh và thí sinh “tố” nhà trường âm thầm thay đổi tiêu chí phụ cho nhóm ngành Luật, khiến không ít thí sinh đủ điểm trúng tuyển theo thông báo ban đầu nhưng vẫn bị loại.

Cụ thể, theo đề án và thông báo điểm sàn trước đó, Trường Đại học Ngân hàng TP.Hồ Chí Minh ghi rõ thí sinh nhóm ngành Luật cần đạt tổng điểm 18/30, trong đó tổ hợp có môn Toán và Ngữ văn, hoặc Toán hoặc Ngữ văn phải đạt tối thiểu 6 điểm.

Tuy nhiên, khi thí sinh thắc mắc về kết quả, nhà trường giải thích rằng tiêu chí phụ áp dụng cho nhóm ngành Luật yêu cầu cả hai môn Toán và Ngữ văn trong tổ hợp phải đạt tối thiểu 6 điểm, dẫn đến nhiều em trượt chỉ vì điểm môn Toán không đạt yêu cầu. Điều này gây bất ngờ cho các thí sinh, bởi nhiều em thi vào trường bằng tổ hợp như C00 (Văn, Sử, Địa) hay D14 (Văn, Sử, Anh) vốn không liên quan đến môn Toán, nhưng lại bị gắn thêm yêu cầu này.

Chính vì điều này mà nhiều sĩ tử sau khi biết điểm chuẩn đinh ninh mình đã đỗ, nhưng khi kiểm tra trên hệ thống của Bộ Giáo dục và Đào tạo, lại trượt sạch.

Sự bất nhất giữa thông báo ban đầu và cách tính điểm thực tế đã khiến nhiều thí sinh và phụ huynh bất ngờ, đồng thời là nguyên nhân chính khiến cộng đồng mạng bùng nổ bức xúc. Một số bình luận của dân tình:

– Tội cho các em quá. Vậy trường đưa ra xét tổ hợp làm gì, không còn xét 3 môn tổ hợp nữa mà xét thêm cả môn Toán là thành 4 môn rồi. Trong khi đó có tổ hợp C00 và D14 không liên quan đến môn Toán. Đúng là trò hề. Đề nghị xem lại cách làm việc của trường để có lời giải thích thỏa đáng cho phụ huynh và các thí sinh.

– Các con học kém môn Toán thì mới phải chọn tổ hợp C00 mà nhà trường lại yêu cầu toán trên 6 chả khác chỉ chọn tổ hợp A01 và A00, đến giờ này mà nhà trường cũng không đứng ra trả lời cho phụ huynh và học sinh 2k7, thật sự rất đáng buồn!

– Sao lại đổi đề án phút chót vậy ạ, thật sự trường làm em thất vọng. Em đã nghĩ mình có thể vào trường. Em xét khối D14 và được 22,25 điểm và môn Văn em trên 6 vậy mà vẫn bị đánh trượt, em cần một lời giải thích.

– Thật không hiểu nổi, điểm chuẩn công bố một đường, cách xét tuyển thực tế lại một nẻo. Các em mừng rỡ khi nhận giấy báo nhập học mà giờ đây chỉ còn hụt hẫng, bức xúc. Nhà trường cần minh bạch ngay.

– Làm vậy thì quá bất công, nhiều em đủ điểm nhưng lại bị loại vì một tiêu chí phụ không được công bố rõ ràng trước đó. Phải có lời giải thích thỏa đáng cho các em và phụ huynh.

– Nếu ngay từ đầu tiêu chí phụ được công khai minh bạch, chắc chắn đã không có sự hụt hẫng này. Thực sự tội cho các em 2k7, niềm vui bước vào đại học giờ thành nỗi thất vọng.

Thư chúc mừng tân sinh viên nhận hơn 10.000 lượt phẫn nộ- Ảnh 2.

Trường Đại học Ngân hàng TP. Hồ Chí Minh

Giữa tâm bão phẫn nộ, sáng 26/8, Trường Đại học Ngân hàng TP.Hồ Chí Minhtrường đã có thông báo chính thức liên quan về việc giải quyết thí sinh đạt điểm cao hơn điểm chuẩn nhưng chưa có thông báo trúng tuyển. Theo đó, nhà trường thông tin đối với ngành Luật, Luật kinh tế, Luật kinh tế (tiếng Anh bán phần), tổng điểm xét tuyển tối thiểu là 18 điểm (tính theo thang điểm 30). Các tổ hợp môn có Toán và Ngữ văn, hoặc Toán, hoặc Ngữ văn phải đạt tối thiểu 6 điểm trở lên theo thang điểm 10. Đối với các phương thức khác, điểm môn Toán và Văn được quy đổi về thang điểm 10 tương ứng.

Trường cũng hướng dẫn các thí sinh có thắc mắc liên hệ Bộ phận tuyển sinh để đảm bảo thời gian xác nhận nhập học theo quy định của Bộ Giáo dục và Đào tạo trước ngày 30/8/2025.

Thư chúc mừng tân sinh viên nhận hơn 10.000 lượt phẫn nộ- Ảnh 3.

Thông báo chính thức của nhà trường.

Như vậy, dựa theo thông báo mới nhất, thí sinh đăng ký vào ba ngành Luật, Luật Kinh tế và Luật Kinh tế (với các tổ hợp có Ngữ Văn và Toán) chỉ cần đạt trên 6 điểm ở một trong hai môn Ngữ Văn hoặc Toán, đồng thời đạt đủ điểm chuẩn vào trường, là có thể trúng tuyển.

Điểm chuẩn năm 2025 của trường Đại học Ngân hàng TP.HCM dao động từ 18 đến 23,6 điểm. Ngành Kinh doanh quốc tế dẫn đầu với mức điểm cao nhất. Ngành Kiểm toán và Marketing xếp sau với cùng mức 23,58 điểm, trong khi Logistics và Quản lý chuỗi cung ứng lấy 23,49 điểm.

Hai ngành có điểm chuẩn thấp nhất là Quản trị kinh doanh và Tài chính – Ngân hàng (hệ cử nhân quốc tế), đều lấy 18 điểm. Còn các ngành luật có điểm chuẩn như sau: Luật (19,55 điểm); Luật Kinh tế (22 điểm); Luật Kinh tế tiếng Anh bán phần (19,86 điểm).

Năm nay, trường tuyển gần 4.600 sinh viên, tăng khoảng 300 so với năm ngoái. Năm phương thức xét tuyển, gồm: Tuyển thẳng theo quy định của Bộ Giáo dục và Đào tạo; Xét kết hợp điểm học bạ và thành tích bậc THPT; Xét điểm thi tốt nghiệp THPT 2025; Kết quả kỳ thi đánh giá năng lực V-SAT; Xét học bạ kết hợp phỏng vấn (chương trình do đối tác quốc tế cấp bằng).

Vụ thithe 👶 ko nguyen vẹn ở TP.HCM: B;ất ng;ờ với bản tường trình của người mẹ

Bà H. khai với cơ quan công an rằng bà là mẹ của thi thể bé gái sơ sinh không nguyên vẹn được phát hiện ở phường Phú Mỹ hôm qua 25.8.

Ngày 26.8, cơ quan chức năng TP.HCM đã xác định được thân nhân của thi thể bé gái sơ sinh không nguyên vẹn tại một con hẻm trên quốc lộ 51, phường Phú Mỹ (TP.HCM), mà Báo Thanh Niên đã thông tin.

TP.HCM: Xác định người mẹ của thi thể bé gái sơ sinh không nguyên vẹn - Ảnh 1.

Thi thể bé gái sơ sinh lúc được phát hiện

ẢNH: CTV

Theo đó, bà H. (ở Đồng Nai) được xác định là người sinh ra bé gái sơ sinh tại hẻm dẫn vào khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ (tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu cũ), TP.HCM.

Sau khi sinh bé gái, bà H. đã bỏ con tại hiện trường, lên ô tô rời đi cùng nhóm bạn. Một người thân của bà H. cho biết, người phụ nữ này có chồng và 3 con nhưng đã ly hôn.

Như Thanh Niên đã thông tin, hơn 6 giờ ngày 25.8, trên đường đi làm về, một công nhân phát hiện thi thể bé gái sơ sinh còn nguyên dây rốn, phần đầu không nguyên vẹn, nên báo công an.

Qua trích xuất camera của nhà dân gần khu vực, cho thấy khoảng 0 giờ 13 cùng ngày, một ô tô dừng lại bên quốc lộ 51, có 3 – 4 người bước xuống đi vào đường dẫn vô khu du lịch đã ngừng hoạt động trên quốc lộ 51, thuộc khu phố Bến Đình, phường Phú Mỹ. Đến 0 giờ 26 phút, nhóm người này lên xe rời đi.

Tại hiện trường, cơ quan chức năng phát hiện nhau thai, máu, cùng bộ quần áo vấy máu nghi mặc lúc sinh bỏ lại.

Sau khi nhận tin báo, Cơ quan CSĐT Công an TP.HCM phối hợp Công an phường Phú Mỹ đã tiến hành xác minh, điều tra. Qua đó, cơ quan công an đã xác định được ô tô và nhóm người đi trên xe dừng tại hiện trường xảy ra vụ việc.

Làm việc với cơ quan chức năng, bà H. (đi chung nhóm người nói trên) đã khai nhận bà là người sinh bé gái và bỏ tại hiện trường. Bà H. đang được chăm sóc y tế tại phường Phú Mỹ để phục vụ công tác điều tra.

Tin vui: Sau 5 ngày nữa, người lao động sẽ được hưởng 400% tiền lương ngày công nếu làm việc này, ai không biết là thiệt

Nếu người lao động đi làm vào ngày nghỉ lễ Quốc Khánh 2/9 thì tổng thu nhập tối thiểu sẽ tương đương 400% tiền lương ngày công bình thường (100% lương ngày lễ + ít nhất 300% làm thêm ngày lễ).

Ngày 26/08/2025, Góc nhìn Pháp lý đưa tin “Tin vui: Sau 5 ngày nữa, người lao động sẽ được hưởng 400% tiền lương ngày công bình thường nếu làm việc này, quyền lợi ai không biết là thiệt”. Nội dung chính như sau: 

Theo Bộ luật Lao động 2019, dịp Quốc khánh mỗi năm người lao động được nghỉ 2 ngày hưởng nguyên lương: ngày 2/9 và 01 ngày liền kề trước hoặc sau do Thủ tướng quyết định căn cứ tình hình thực tế. Năm 2025, nhiều địa phương, đơn vị thông báo lịch nghỉ từ thứ Bảy 30/8/2025 đến hết thứ Ba 2/9/2025 (gồm 2 ngày lễ và 2 ngày nghỉ hằng tuần) đối với khối công chức, viên chức; khu vực doanh nghiệp có thể nghỉ 3-4 ngày tùy chế độ làm thứ Bảy, Chủ nhật.

luong-thuong-ngay-quoc-khanh-2-9-1-1756169020.jpg
Theo Bộ luật Lao động 2019, dịp Quốc khánh mỗi năm người lao động được nghỉ 2 ngày hưởng nguyên lương: ngày 2/9 và 01 ngày liền kề trước hoặc sau. Ảnh minh họa

Về nguyên tắc, nếu đi làm đúng ngày lễ, tết người lao động được trả ít nhất bằng 300% so với ngày thường chưa kể tiền lương của ngày lễ (đối với người hưởng lương theo ngày). Vì vậy, tổng thu nhập tối thiểu khi làm việc vào ngày 2/9 sẽ tương đương 400% tiền lương ngày công bình thường (100% lương ngày lễ + ít nhất 300% làm thêm ngày lễ).

Trường hợp làm vào ngày nghỉ hằng tuần trong kỳ nghỉ lễ (ví dụ Chủ nhật nếu lịch của doanh nghiệp không coi đó là ngày lễ), mức tối thiểu là 200%; còn làm vào ngày làm việc bình thường, tối thiểu 150%.

Nếu làm ban đêm (22:00-06:00), người lao động còn được cộng thêm ít nhất 30% tiền lương tính theo đơn giá hoặc lương thực trả của công việc làm ban ngày. Nếu làm thêm giờ vào ban đêm, ngoài các khoản trên, còn được cộng thêm 20% tiền lương tính theo đơn giá ban ngày của ngày tương ứng (ngày thường/ngày nghỉ hằng tuần/ngày lễ). Quy định này áp dụng cả với ca làm việc ban đêm rơi vào ngày lễ.

luong-thuong-ngay-quoc-khanh-2-9-1756169062.jpg
Tổng thu nhập tối thiểu khi làm việc vào ngày 2/9 sẽ tương đương 400% tiền lương ngày công bình thường. Ảnh minh họa

Đối với người lao động làm việc tại các doanh nghiệp tư nhân hoặc ngoài nhà nước, lịch nghỉ sẽ do doanh nghiệp tự quyết định, nhưng bắt buộc đảm bảo đủ 2 ngày nghỉ có hưởng lương theo quy định.

Tùy theo chế độ nghỉ hàng tuần của doanh nghiệp, số ngày nghỉ thực tế có thể khác nhau:

Với DN thực hiện nghỉ thứ Bảy và Chủ nhật hàng tuần: Người lao động sẽ được nghỉ 4 ngày liên tục từ 30/8 (thứ Bảy) đến 2/9 (thứ Ba).

Với DN thực hiện chỉ nghỉ Chủ nhật hàng tuần: Người lao động sẽ được nghỉ 3 ngày liên tiếp, từ 31/8 (Chủ nhật) đến 2/9 (thứ Ba).

Không nghỉ cố định theo tuần: Doanh nghiệp vẫn phải bố trí cho người lao động nghỉ ít nhất 2 ngày, gồm ngày 2/9 và một ngày liền kề (trước hoặc sau) theo quy định pháp luật.

Bộ Nội vụ khuyến khích các doanh nghiệp áp dụng lịch nghỉ tương tự khu vực nhà nước để tạo điều kiện thuận lợi cho người lao động.

Tóm lại, dịp nghỉ lễ Quốc khánh 2/9 năm nay người lao động có thể được nghỉ 3 hoặc 4 ngày, tùy thuộc vào chế độ nghỉ hàng tuần của doanh nghiệp. Trong trường hợp nào, doanh nghiệp cũng phải đảm bảo ít nhất 2 ngày nghỉ hưởng lương.

Ngày 26/08/2025, Thời báo VHNT đưa tin “Quy định mới nhất về tiền thưởng dịp nghỉ lễ Quốc khánh 2/9: Người lao động cần nắm rõ để không bị thiệt”. Nội dung chinh như sau: 

Dịp Quốc khánh 2/9 năm nay, cán bộ, công chức, viên chức và người lao động cả nước sẽ có kỳ nghỉ kéo dài nhiều ngày. Cùng với lịch nghỉ, những quy định quan trọng về tiền lương và thưởng trong dịp lễ cũng đã được cơ quan chức năng công bố. Đây là thông tin mà người lao động không nên bỏ qua để đảm bảo quyền lợi hợp pháp của mình.

Lịch nghỉ Quốc khánh 2/9/2025

Theo thông báo của Bộ Nội vụ, dịp Quốc khánh năm nay, cán bộ, công chức, viên chức được nghỉ 4 ngày liên tục: từ thứ Bảy (30/8) đến hết thứ Ba (2/9/2025). Trong đó, bao gồm 2 ngày nghỉ lễ chính thức và 2 ngày nghỉ cuối tuần.

Đối với các cơ quan, đơn vị không áp dụng chế độ nghỉ thứ Bảy – Chủ nhật, lịch nghỉ sẽ được sắp xếp căn cứ vào điều kiện thực tế, song vẫn phải bảo đảm đúng quy định pháp luật.

Đối với người lao động trong doanh nghiệp ngoài khu vực Nhà nước, người sử dụng lao động có thể lựa chọn ngày nghỉ 2/9 kèm theo một trong hai ngày liền kề (1/9 hoặc 3/9). Phương án nghỉ cần được thông báo cho người lao động ít nhất 30 ngày trước khi áp dụng. Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội cũng khuyến khích các doanh nghiệp bố trí lịch nghỉ hài hòa với khối công chức, viên chức để tạo thuận lợi cho người lao động.

Quy định về lương khi làm việc trong ngày lễ

Điểm đáng chú ý nhất dịp Quốc khánh chính là chế độ tiền lương khi làm việc vào ngày lễ. Theo Bộ luật Lao động 2019, người lao động làm thêm trong ngày 2/9 sẽ được hưởng mức lương đặc biệt cao, cụ thể:

Làm ban ngày: Được hưởng ít nhất 300% lương so với ngày làm việc bình thường, chưa kể lương ngày lễ (100%). Như vậy, tổng thu nhập có thể đạt 400% lương.

Làm ban đêm: Được hưởng tối thiểu 490% lương, bao gồm:

100% lương ngày làm việc bình thường. 300% lương làm thêm dịp lễ. 30% phụ cấp làm đêm. 60% phụ cấp làm thêm giờ ban đêm.

Quy định này nhằm bảo vệ quyền lợi người lao động khi phải làm việc trong những ngày lễ lớn, đồng thời khuyến khích doanh nghiệp sắp xếp ca kíp hợp lý.

Thưởng dịp lễ 2/9 có bắt buộc không?

Một trong những thắc mắc phổ biến của người lao động là: “Có bắt buộc thưởng tiền dịp Quốc khánh không?”

Theo Điều 104, Bộ luật Lao động 2019, tiền thưởng dịp lễ, Tết không phải là nghĩa vụ bắt buộc của doanh nghiệp. Thưởng có thể được chi trả bằng tiền, hiện vật hoặc các hình thức khác, tùy thuộc vào kết quả sản xuất – kinh doanh và mức độ hoàn thành công việc của người lao động.

Việc có thưởng hay không phụ thuộc Quy chế thưởng của từng doanh nghiệp. Nếu Quy chế có quy định rõ ràng về thưởng Quốc khánh, người lao động đáp ứng điều kiện thì công ty buộc phải chi trả. Ngược lại, nếu Quy chế không đề cập, doanh nghiệp không có nghĩa vụ phải thưởng.

Do đó, người lao động cần chú ý kiểm tra Quy chế thưởng nội bộ, hợp đồng lao động hoặc thỏa ước lao động tập thể để nắm rõ quyền lợi của mình.

Người lao động cần làm gì để bảo vệ quyền lợi?

Để đảm bảo nhận đủ quyền lợi về lương và thưởng trong dịp lễ 2/9, người lao động cần lưu ý:

Theo dõi thông báo chính thức về lịch nghỉ tại đơn vị để chủ động sắp xếp công việc, nghỉ ngơi hợp lý. Nắm rõ quy định pháp luật về tiền lương khi làm thêm giờ trong ngày lễ để đối chiếu với bảng lương. Lưu giữ bảng chấm công, hợp đồng lao động, thỏa thuận làm thêm giờ để có căn cứ khi phát sinh tranh chấp. Kiểm tra Quy chế thưởng của doanh nghiệp để biết rõ quyền lợi. Nếu doanh nghiệp đã quy định nhưng không thực hiện, người lao động có quyền khiếu nại hoặc kiến nghị đến cơ quan chức năng.

Vợ mất vì đ-au t-im, trong lúc tang gia bối rối chồng để quên điện thoại trong q-uan t-ài, nào ngờ nửa đêm anh nhận được tin nhắn từ vợ đã mất ….

Đêm xuống, căn nhà chỉ còn lại ánh đèn vàng leo lét trước bàn thờ chị Lan. Khói hương bay lững lờ khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Minh ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng sâu trong đó là sự mệt mỏi tột cùng. Từ ngày vợ mất vì cơn đau tim bất ngờ, anh gần như không còn sức lực. Mọi thứ dồn dập đổ xuống: lo hậu sự, tiếp khách viếng, chăm con gái nhỏ vừa mất mẹ… Anh chỉ gượng gạo cười với người ngoài, còn khi quay vào căn nhà trống vắng, sự cô đơn lại bủa vây.

Điều khiến Minh canh cánh nhất chính là chiếc điện thoại biến mất trong ngày đưa tang. Anh nhớ mình còn cầm trong tay khi cúi xuống nhìn mặt vợ lần cuối. Sau đó, tất cả trở nên mơ hồ. Lúc phát hiện ra, quan tài đã đóng kín, xe tang đã lăn bánh. Anh tự an ủi rằng rồi sẽ có người nhặt được, hoặc mất cũng chẳng sao. Nhưng đến nửa đêm hôm đó, khi chỉ còn hai bố con trong căn nhà tĩnh lặng, sự thật khiến anh lạnh sống lưng.

Chiếc điện thoại tưởng mất ấy… bỗng gửi tin nhắn đến số của chính anh. Tin nhắn ngắn gọn:

“Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.”

Minh chết lặng, bàn tay run run cầm chiếc máy phụ vừa mới mượn tạm. Ai có thể nhắn được từ số của anh, trong khi SIM và máy đều nằm trong quan tài cùng với vợ? Hơn hết, nội dung ấy như chính giọng Lan vẫn thường nói mỗi khi căn dặn anh.

Mồ hôi túa ra trên trán, Minh chợt nghĩ đến cảnh tượng chiếc điện thoại rơi vào quan tài mà không ai hay biết. Nhưng dù vậy, thì ai có thể gửi tin nhắn? Câu hỏi ấy bám chặt lấy tâm trí anh suốt cả đêm, không để anh chợp mắt.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy với gương mặt phờ phạc. Cả đêm anh trằn trọc, ánh mắt liên tục hướng về chiếc điện thoại mượn đang để trên bàn, nơi chứa tin nhắn bí ẩn kia. Anh không dám kể cho ai, kể cả con gái, sợ mọi người nghĩ mình quá đau buồn mà tưởng tượng.

Tuy nhiên, nỗi tò mò lấn át nỗi sợ. Minh mở lại đoạn tin nhắn. Số gửi đến đúng là số của anh – tức SIM vẫn hoạt động. Điều đó chỉ có một cách: điện thoại anh vẫn còn pin và ở đâu đó có sóng. Nhưng… nếu nó thật sự ở trong quan tài, điều này khó mà chấp nhận được.

Buổi sáng, Minh lấy lý do đi chợ để ghé cửa hàng điện thoại gần nhà. Anh nhờ cậu nhân viên kiểm tra lịch sử tin nhắn và vị trí số điện thoại. Chàng trai trẻ gõ gõ trên máy tính, rồi quay sang Minh với vẻ ngạc nhiên:

– Số của chú hiện đang phát tín hiệu gần nghĩa trang xã. Lần gửi tin nhắn cuối vào lúc 1h12 sáng, đúng như chú nói.

Nghe xong, Minh nổi da gà. Nghĩa trang xã… chính là nơi vợ anh đang nằm. Anh đứng lặng một hồi, cố trấn tĩnh. Có thể, điện thoại rơi trong quan tài và vẫn phát tín hiệu ra ngoài. Nhưng ai đã nhắn tin? Vợ anh thì… không thể.

Anh quyết định giữ kín thông tin này. Buổi chiều, sau khi đưa con sang nhà ngoại, Minh quay lại nghĩa trang một mình. Trời âm u, gió rít qua hàng bạch đàn, cỏ dại đung đưa trên những nấm mộ mới. Minh đi thẳng đến phần đất nơi Lan được an táng. Ngôi mộ còn mới, đất chưa kịp se lại, vòng hoa tang vẫn thơm mùi cúc vàng. Anh ngồi xuống, đặt tay lên bia mộ lạnh lẽo.

– Lan à… nếu là em, hãy cho anh một dấu hiệu.

Minh vừa dứt lời, chiếc điện thoại mượn trên tay rung lên. Một tin nhắn mới đến, vẫn từ số của chính anh:

“Anh đừng tin người bên cạnh. Có kẻ giấu sự thật về cái chết của em.”

Minh toát mồ hôi, mắt mở to nhìn quanh. Nhưng nghĩa trang không một bóng người. Tin nhắn ấy khiến mọi suy nghĩ trong đầu anh đảo lộn. Chẳng phải bác sĩ kết luận Lan đột quỵ tim hay sao? Chẳng phải mọi thứ diễn ra bất ngờ, không kịp trở tay? Vậy tại sao lại có lời cảnh báo này?

Trong đầu Minh, bao gương mặt quen thuộc hiện ra: anh em họ hàng, đồng nghiệp của Lan, thậm chí cả bạn bè thân thiết thường xuyên lui tới. Anh bắt đầu nhớ lại vài chi tiết bất thường. Một người bạn làm cùng Lan, hôm đến viếng, ánh mắt lảng tránh. Một tờ kết quả xét nghiệm mà Lan từng giữ nhưng nay biến mất. Và quan trọng hơn cả – vài ngày trước khi mất, Lan từng định nói gì đó với Minh, nhưng lại thôi.

Trở về nhà, Minh khóa cửa, ôm đầu suy nghĩ. Anh cảm thấy như mình sắp bước vào một mê cung. Nếu tin nhắn kia là trò đùa ác ý, thì ai lại có thể lấy SIM của anh và điều khiển? Còn nếu không… phải chăng, cái chết của vợ anh ẩn chứa một sự thật mà ai đó đang cố che giấu?

Đêm ấy, Minh quyết định không ngủ. Anh ngồi bên bàn thờ vợ, ánh mắt kiên định. Và rồi, đúng 12h, tin nhắn thứ ba xuất hiện:

“Tìm trong ngăn kéo bàn làm việc của em. Có thứ anh cần biết.”

Minh giật mình. Bàn làm việc của Lan vẫn để nguyên từ hôm chị mất. Anh run run bước lại, mở ngăn kéo. Bên dưới chồng giấy tờ lộn xộn, anh tìm thấy một phong bì nhỏ niêm kín. Trên đó, Lan viết bằng nét chữ quen thuộc: “Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa cho Minh.”

Minh bủn rủn chân tay, ngồi sụp xuống. Phong bì này… liệu có phải chìa khóa giải đáp tất cả?

inh ngồi sững, tay run rẩy cầm chiếc phong bì có nét chữ quen thuộc của Lan. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu: tại sao vợ lại chuẩn bị sẵn thứ này, và vì sao lại viết lời nhắn như một sự phòng bị trước cái chết?

Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở niêm phong. Bên trong, ngoài một xấp giấy tờ y tế, còn có một tờ giấy viết tay ngắn. Minh vội vàng đọc:

“Minh à, dạo gần đây sức khỏe em không tốt. Nhưng em nghi ngờ có người cố tình làm bệnh tình của em tệ hơn. Em đã phát hiện trong thuốc của mình có mùi lạ, và mỗi lần uống là tim đập nhanh bất thường. Em không dám khẳng định, nhưng nếu có chuyện, anh hãy tìm sự thật. Đừng tin tất cả mọi người xung quanh.”

Tay Minh siết chặt tờ giấy, trái tim đập dồn dập. Những lời cảnh báo trong tin nhắn, hóa ra trùng khớp với những gì Lan từng lo lắng. Anh vội xem lại đống giấy tờ y tế: trong đó có kết quả xét nghiệm cho thấy hàm lượng một số chất lạ trong máu, nhưng không có chẩn đoán rõ ràng. Lan có lẽ đã âm thầm làm xét nghiệm, nhưng chưa kịp nói ra.

Minh nhớ ngay đến một chi tiết: lọ thuốc tim mà Lan uống dở dang vẫn còn trong ngăn tủ. Anh lập tức chạy đi lấy. Vỏ hộp ghi nhãn quen thuộc, nhưng khi mở nắp, một mùi hăng hắc xộc lên khác hẳn mùi thuốc thường. Minh lạnh sống lưng. Nếu Lan đã phát hiện ra điều này, thì khả năng cô bị đầu độc không còn là suy đoán viển vông nữa.

Nhưng ai? Vì sao?

Trong đầu anh lóe lên hình ảnh một người: Hùng – đồng nghiệp thân cận nhất của Lan. Trước đây, Lan từng kể Hùng hay qua nhà lấy tài liệu khi chị bận. Thậm chí có lần, Lan nói đùa rằng “Hùng biết cả tủ thuốc của em ở đâu”. Hôm tang lễ, Hùng có mặt nhưng ánh mắt tránh né, không dám nhìn Minh thẳng. Liệu có liên quan?

Không thể ngồi yên, Minh mang lọ thuốc đến bệnh viện nhờ người quen kiểm tra. Kết quả sơ bộ khiến bác sĩ cũng ngạc nhiên: thuốc có trộn một lượng nhỏ chất kích thích tim, dùng lâu dài có thể gây suy tim hoặc đột tử.

Minh siết chặt nắm tay. Tất cả khớp lại: những cơn mệt đột ngột của Lan, ánh mắt lảng tránh của Hùng, lời nhắn trong phong bì. Anh vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Người vợ hiền lành, tận tụy với gia đình, lại ra đi không chỉ vì bệnh, mà có thể vì sự can thiệp độc ác của ai đó.

Đêm ấy, Minh quay về căn nhà vắng, ngồi bên bàn thờ Lan. Anh đặt phong bì và lọ thuốc trước di ảnh vợ, thì thầm:

– Anh hứa sẽ tìm ra sự thật.

Điện thoại mượn trên bàn rung lên lần cuối. Một tin nhắn từ số của anh – tức từ chiếc máy nằm sâu dưới lòng đất:

“Cảm ơn anh. Giờ em yên tâm rồi. Hãy bảo vệ con gái chúng ta.”

Minh bật khóc. Anh biết đó có thể chỉ là trò của kẻ giấu mặt muốn đẩy anh đi tìm câu trả lời. Nhưng trong sâu thẳm, anh cảm nhận như Lan vẫn đang dõi theo. Và dù thế nào, anh cũng sẽ không để cái chết của vợ bị bỏ qua như một cơn đau tim bất ngờ.

Câu chuyện khép lại, không phải với sự giải thoát hoàn toàn, mà với quyết tâm của một người chồng. Bởi đôi khi, sự thật đáng sợ hơn cả những lời thì thầm từ cõi âm.