Home Blog Page 2

Sáng mang hơn 6 tỷ đồng tiền đền bù đất đi gửi tiết kiệm, 1 tháng sau số dư chỉ còn 0

Hook mở đầu:
“6,2 tỷ đồng – số tiền cả đời gia đình ông Lâm chắt chiu từ mảnh đất bị thu hồi. Buổi sáng hôm ấy, ông mặc bộ áo sơ mi trắng mới, đeo chiếc túi vải cũ kỹ nhưng trong đó là niềm hy vọng đổi đời của cả nhà. Ông nghĩ đơn giản: gửi tiết kiệm ngân hàng, hưởng lãi hàng tháng, cả đời sau chẳng còn lo cơm áo.”

Sáng sớm, sau khi nhận khoản tiền đền bù từ Ban giải phóng mặt bằng, ông Lâm cùng vợ bắt xe lên thị xã. Vợ ông run run ôm tập hồ sơ, còn ông thì giữ chặt chiếc túi, cứ vài phút lại liếc nhìn vào bên trong xem số tiền có còn nguyên. Đó không chỉ là tiền – mà là “cần câu cơm” để gia đình ông nuôi các con ăn học, dựng nhà mới, và dưỡng già an nhàn.

Ngân hàng mà ông chọn là một chi nhánh khá lớn, biển hiệu sáng choang. Cô nhân viên trẻ đón tiếp, nụ cười tươi rói, lời lẽ chuyên nghiệp. Cô phân tích cho ông về nhiều gói tiết kiệm: kỳ hạn 1 tháng, 6 tháng, 12 tháng, lãi suất khác nhau. Ông vốn ít học, chẳng rành rọt, chỉ nghe loáng thoáng rồi gật gù. Ông nghĩ: “Miễn sao gửi vào đây, có sổ đỏ ngân hàng in dấu mộc đỏ chót, thì tiền còn nguyên, lãi chắc chắn.”

Cuối cùng, ông ký hợp đồng gửi tiết kiệm 1 tháng, với lãi suất 5,5%/năm. Cô nhân viên còn khéo léo thuyết phục rằng: “Bác cứ gửi ngắn hạn, đến kỳ lại đáo hạn, vừa linh hoạt vừa an toàn.” Ông Lâm tin tưởng, nhận quyển sổ tiết kiệm xanh ngắt, ngắm nghía từng con số in trên đó, trong lòng nhẹ hẳn. Ông còn gọi điện cho con trai đang làm công nhân ở Sài Gòn:
“Tiền cha mẹ gửi rồi, cứ yên tâm đi, có lãi hàng tháng, khỏi lo ăn uống gì hết.”

Cả gia đình hôm ấy về nhà trong niềm hân hoan. Ai cũng nghĩ, một trang đời mới mở ra từ đây. Nhưng họ đâu ngờ, chỉ đúng 30 ngày sau, khi quay lại ngân hàng, cuốn sổ ấy đã biến thành một tờ giấy vô nghĩa…

Ngày đến hạn rút lãi, ông Lâm cùng vợ hí hửng trở lại chi nhánh. Ông còn tính sẽ rút một ít để mua chiếc xe máy mới cho con trai út đi học nghề. Nhưng khi nộp cuốn sổ tiết kiệm, cô giao dịch viên lần trước không còn ở đó. Người khác nhận sổ, gõ máy tính một hồi, rồi cau mày:
“Sổ này… không có dữ liệu trên hệ thống. Chú có chắc đã gửi tiền ở đây không?”

Ông Lâm ngẩn người, tim như thắt lại. Ông run run rút giấy nộp tiền hôm trước, có dấu đỏ hẳn hoi. Nhưng nhân viên vẫn khẳng định: “Chúng cháu kiểm tra rồi, không có khoản gửi nào đứng tên chú. Sổ tiết kiệm này… không phải mẫu do ngân hàng phát hành.”

Người vợ òa khóc ngay giữa sảnh. Ông Lâm bàng hoàng, toát mồ hôi hột. Ông nhớ lại buổi sáng hôm ấy – mọi thứ quá đỗi bình thường: bàn giao dịch ngay tầng trệt, có logo ngân hàng, có người mặc đồng phục, có dấu mộc đỏ. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ như một màn kịch.

Ông gặng hỏi, cầu xin, nhưng nhân viên kiên quyết lắc đầu. Sau đó, một cán bộ ngân hàng kéo ông vào phòng kín, nói nhỏ:
“Cháu nói thật, thời gian gần đây xuất hiện tình trạng đối tượng giả danh nhân viên, lập bàn tư vấn giả, mượn luôn sảnh chung khi đông khách. Họ làm sổ tiết kiệm giả tinh vi lắm. Chắc chú bị lừa rồi.”

Tin sét đánh ngang tai. Toàn bộ 6,2 tỷ – số tiền cả đời tích cóp – chỉ trong vòng một tháng đã biến mất. Vợ ông gần như ngất lịm, còn ông thì chết lặng, chẳng còn nước mắt để rơi.

Tối hôm đó, cả làng xôn xao. Người thương cảm, người trách móc: “Sao không gửi kỳ hạn dài? Sao không rút thẳng phiếu chuyển khoản? Sao tin người ta dễ thế?” Nhưng dù trách hay thương, sự thật vẫn không thay đổi: tiền đã đi, không biết bao giờ lấy lại được.

Ông Lâm gục trong đêm, nghe tiếng vợ khóc sụt sùi, lòng dằn vặt như có dao cắt. Chỉ một phút cả tin, cả gia đình chìm vào vực thẳm.

Ngay hôm sau, ông Lâm cùng con trai lên công an trình báo. Hồ sơ được lập, lời khai ghi chép tỉ mỉ, rồi được chuyển lên cơ quan điều tra tỉnh. Công an xác định đây là một đường dây lừa đảo có tổ chức, chuyên nhắm vào những hộ dân vừa nhận tiền đền bù đất. Chúng nắm rõ thông tin, theo dõi từng gia đình, rồi hóa trang thành nhân viên ngân hàng, thuê địa điểm giả mạo ngay cạnh chi nhánh thật.

Quá trình điều tra kéo dài nhiều tháng. Công an thu giữ hàng loạt con dấu giả, phôi sổ tiết kiệm, và một số đối tượng đã bỏ trốn ra nước ngoài. Gia đình ông Lâm phải liên tục đi lại, cung cấp chứng cứ, đôi khi còn đối diện với ánh nhìn hoài nghi của những người xung quanh. Có lúc, ông tưởng mình không chịu nổi nữa – vừa mất tiền, vừa bị người khác nghĩ “tham lãi suất nên bị lừa”.

Nhưng rồi, niềm hy vọng cũng lóe sáng. Sau gần một năm, một số kẻ cầm đầu bị bắt, tài sản thu hồi được một phần. Công an thông báo gia đình ông có thể nhận lại một khoản – tuy không đủ 6,2 tỷ, nhưng cũng cứu vớt phần nào.

Ngày nhận lại số tiền hơn 2 tỷ, ông Lâm ôm chặt vợ mà rơi nước mắt. Ông hiểu rằng: “Tiền có thể mất, nhưng bài học thì còn mãi. Sau này, chỉ dám làm việc trực tiếp với quầy chính, giấy tờ đối chiếu hệ thống, không còn tin vào nụ cười hay lời nói ngọt ngào nào nữa.”

Câu chuyện của ông trở thành lời cảnh tỉnh cho cả làng. Ai cũng nhớ mãi cái ngày ông mang 6 tỷ đi gửi – để rồi chỉ một tháng sau, trắng tay. Nhưng họ cũng học được một điều: sự tỉnh táo và cảnh giác đôi khi quý hơn cả khối tài sản bạc tỷ.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”

Nói xấ:u vợ cũ trên mạng vì lý do rất nhỏ, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng

Do có mâu thuẫn trong việc giải quyết tranh chấp quyền nuôi con, người đàn ông đã dùng tài khoản Facebook của người yêu đăng thông tin nói xấu vợ cũ.

Ngày 24/8/2025, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng”. Nội dung như sau:

Theo thông tin từ Báo Dân trí, ngày 24/8, Công an phường Bình Long (Đồng Nai) cho hay, đơn vị vừa ban hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính đối với ông H.T.H. (37 tuổi, ngụ phường Bình Long) 7,5 triệu đồng về hành vi cung cấp thông tin xúc phạm danh dự của cá nhân.

Theo Công an tỉnh Đồng Nai, đầu tháng 7, ông H. đã sử dụng tài khoản Facebook “Phương Phạm” (của bạn gái ông H.) để đăng tải thông tin, hình ảnh kèm bài viết, bình luận có nội dung xúc phạm danh dự nhân phẩm của cá nhân bà T.H.T. (37 tuổi, là vợ cũ ông H.) và những người trong gia đình bà T. trong nhiều ngày.

Về lý do đăng tải nội dung nói xấu vợ cũ, ông H. khai với công an do có mâu thuẫn trong việc giải quyết tranh chấp quyền nuôi con.

Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng. Ảnh: Báo Dân trí.
Nói xấu vợ cũ trên mạng, người đàn ông ở Đồng Nai bị phạt 7,5 triệu đồng. Ảnh: Báo Dân trí.

Công an tỉnh Đồng Nai cho hay sau khi làm việc và được giải thích các quy định pháp luật, ông H. đã thừa nhận hành vi đăng tải nội dung nói xấu vợ cũ là vi phạm nên tự nguyện xóa, gỡ bỏ các bài viết trên mạng xã hội và cam kết không tái phạm.

Báo Tuổi trẻ cho biết, theo Công an tỉnh Đồng Nai, việc xử phạt ông H. được áp dụng theo điểm a, khoản 1, điều 101, Nghị định số 15-2020-NĐ-CP của Chính phủ (ngày 3/2/2020, sửa đổi, bổ sung Nghị định 14-2022-NĐ-CP ngày 27/1/2022) quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực bưu chính, viễn thông, tần số vô tuyến điện, công nghệ thông tin, an toàn thông tin mạng và giao dịch điện tử.

Công an Đồng Nai khuyến cáo các tổ chức, cá nhân tham gia các hoạt động trên không gian mạng chấp hành nghiêm chỉnh các quy định pháp luật về cung cấp, chia sẻ nội dung thông tin trên mạng. Nghiêm cấm các hành vi sử dụng không gian mạng để hoạt động vi phạm pháp luật.

Cùng ngày, báo VnEXpress đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Bị phạt 7,5 triệu đồng vì nói xấu vợ cũ”. Cụ thể như sau:

Ngày 24/8, Công an phường Bình Long ra quyết định xử phạt về hành vi Cung cấp thông tin xúc phạm danh dự của cá nhân, căn cứ khoản 1, Điều 101, Nghị định số 15/2020/NĐ-CP (sửa đổi, bổ sung bởi khoản 37, Điều 1, Nghị định 14/2022/NĐ-CP ngày 27/01/2022) quy định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực Bưu chính, viễn thông, tần số vô tuyến điện, công nghệ thông tin, an toàn thông tin mạng và giao dịch điện tử.

Người đàn ông làm việc với cảnh sát. Ảnh: Thái Hà

Theo cơ quan chức năng, đầu tháng 7 do mâu thuẫn với vợ cũ trong việc giành quyền nuôi con, anh này dùng Facebook của bạn gái đăng thông tin, hình ảnh kèm bài viết, bình luận có nội dung xúc phạm danh dự nhân phẩm của cá nhân và gia đình vợ cũ.

Làm việc với công an, người đàn ông thừa nhận hành vi vi phạm, tự nguyện xóa, gỡ bỏ các bài viết và cam kết không tái phạm.

Công an Đồng Nai khuyến cáo các tổ chức, cá nhân tham gia các hoạt động trên không gian mạng chấp hành nghiêm chỉnh các quy định pháp luật về cung cấp, chia sẻ nội dung thông tin trên mạng. Nghiêm cấm các hành vi sử dụng không gian mạng để hoạt động vi phạm pháp luật.

Bão số 5 đã thành cuồng phong, hàng loạt tỉnh sau đây cảnh giác cao độ

Dự báo bão số 5 trên Biển Đông đã mạnh lên cấp cuồng phong, di chuyển nhanh về đất liền khu vực phía Bắc Việt Nam.

Theo tin bão mới từ Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia, tính đến 7h ngày 24.8, vị trí tâm bão cuồng phong Kajiki ở khoảng 17,5 độ Vĩ Bắc – 111,4 độ Kinh Đông, trên vùng biển Tây Bắc quần đảo Hoàng Sa, cách Nghệ An khoảng 620 km, cách Hà Tĩnh khoảng 600 km về phía Đông.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 12 (118-133 km/h), giật cấp 15. Bão số 5 di chuyển theo hướng Tây, tốc độ khoảng 20 km/h.

Dự báo đến 7h ngày 25.8, vị trí tâm bão ở 18,3 độ Vĩ Bắc-107,1 độ Kinh Đông, trên Nam vịnh Bắc Bộ (cách Nghệ An khoảng 160 km, Hà Tĩnh khoảng 140 km). Cường độ gió mạnh cấp 12-13, giật cấp 15, còn có khả năng mạnh thêm.
Cập nhật hướng đi của bão số 5 Kajiki. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc giaCập nhật hướng đi của bão số 5 Kajiki. Ảnh: Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia
Bão số 5 gây ảnh hưởng đến khu vực Tây Bắc Biển Đông (gồm Hoàng Sa), vịnh Bắc Bộ, vùng biển Nam Quảng Trị – Huế (gồm Hòn Ngư, Cồn Cỏ). Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 trên biển, cấp 4 tại ven bờ Thanh Hóa – Quảng Trị.

Đến 19h ngày 25.8, bão số 5 di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 15-20km/h. Vị trí tâm bão ở khoảng 18,5 độ Vĩ Bắc – 105,2 độ Kinh Đông, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Bắc Quảng Trị.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 11, giật cấp 13. Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 đối với vịnh Bắc Bộ, vùng biển Nam Quảng Trị-TP Huế (bao gồm đảo Hòn Ngư, đặc khu Cồn Cỏ); cấp 4 đối với vùng biển ven bờ từ Thanh Hóa đến Quảng Trị, đất liền các tỉnh từ Thanh Hóa đến phía Bắc Quảng Trị.

Như vậy, bão số 5 sẽ đổ bộ đất liền Việt Nam vào tối mai 25.8. Đến 7h ngày 26.8, bão di chuyển Tây Tây Bắc tốc độ 15-20 km/h, vào Thượng Lào. Vị trí tâm bão ở khoảng 18,9 độ Vĩ Bắc – 103,3 độ Kinh Đông. Cường độ gió giảm còn cấp 6, giật cấp 8.

Do ảnh hưởng của bão số 5, vùng biển Tây Bắc Biển Đông (gồm Hoàng Sa) có gió mạnh cấp 8-10, gần tâm bão cấp 11-13, giật cấp 15; sóng cao 5-7m, gần tâm 7-9m, biển động dữ dội.

Khu vực từ Thanh Hóa – Huế (kể cả Hòn Ngư, Cồn Cỏ): gió tăng dần cấp 6-8, sau lên cấp 9-10, gần tâm bão cấp 11-13, giật cấp 15; sóng cao 4-6m, gần tâm 7-9m, biển động dữ dội.

Phía Bắc vịnh Bắc Bộ (Cát Hải, Cô Tô, Vân Đồn): gió cấp 6-7, giật cấp 9; riêng phía Nam (Bạch Long Vĩ) gió cấp 8, giật cấp 10; sóng cao 2-4m, biển động mạnh.

Vùng ven biển từ Hải Phòng đến Hà Tĩnh, nước dâng cao 0,5-1,5m. Mực nước dự kiến ở Hòn Dấu 3,3-3,8m, Ba Lạt 1,7-2,1m, Sầm Sơn 3,2-3,7m, Hòn Ngư 3,2-3,6m, Cửa Nhượng 2,2-2,6m. Nguy cơ ngập úng cao ở vùng trũng, ven biển, cửa sông vào chiều tối 25.8.

Trên đất liền, từ đêm 24.8, khu vực từ Thanh Hóa – Quảng Trị gió mạnh dần cấp 7-9, gần tâm bão cấp 10-12, giật cấp 14-15. Ven biển Quảng Ninh – Ninh Bình có gió cấp 6-7, giật cấp 8.

Từ 24-26.8, khu vực đồng bằng Bắc Bộ, Nam Phú Thọ, Thanh Hóa – Huế mưa lớn 100-150mm, có nơi trên 250mm. Thanh Hóa – Bắc Quảng Trị 200-400mm, có nơi hơn 700mm. Nguy cơ mưa cực lớn (hơn 200mm/3h).

Từ 25-26.8, tại Hà Nội, Đà Nẵng mưa vừa đến to; TP.HCM chiều tối có mưa dông.

Người dân và du khách khu vực Bắc Bộ và Trung Bộ nên chú ý theo dõi dự báo thời tiết, cập nhật hướng đi của bão số 5. Theo dõi lịch trình bay và tuân theo hướng dẫn của địa phương để tránh mưa bão gây ảnh hưởng.

Tỷ Phú Tổ Chức Chọn Mẹ Kế Cho Con Gái… Bất Ngờ Khi Con Chọn Cô Giúp Việc, và b-í m-ật đằng sau

Đêm hôm ấy, ánh đèn vàng hắt ra từ căn biệt thự nguy nga giữa trung tâm thành phố khiến cả dãy phố như sáng bừng lên. Báo chí gọi đây là “đêm tiệc định mệnh” của vị tỷ phú giàu có bậc nhất ngành bất động sản – ông Trần Hữu Long. Người đàn ông hơn năm mươi tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ và một khoảng thời gian dài sống cùng cô con gái duy nhất, nay quyết định tổ chức một bữa tiệc đặc biệt: chọn người vợ mới – cũng chính là chọn mẹ kế cho con gái mình.

Khách mời hôm đó không phải giới thương nhân bình thường. Đó là những người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp, từ hoa hậu, doanh nhân thành đạt cho tới diễn viên nổi tiếng. Ai cũng khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy, ngồi cười nói duyên dáng, chờ đợi cơ hội “lọt vào mắt xanh” của ông chủ tập đoàn giàu có.

Nhưng điều bất ngờ là, trong buổi tiệc ấy, ông Long không phải là người quyết định cuối cùng. Ông tuyên bố trước hàng trăm quan khách:
“Người sẽ chọn mẹ kế cho con gái tôi… chính là con bé!”

Cả hội trường im lặng. Ánh mắt đổ dồn về phía cô gái nhỏ nhắn ngồi nơi góc bàn, mặc chiếc váy trắng giản dị, khác hẳn sự xa hoa của buổi tiệc. Đó là Trần Ngọc Mai, cô con gái 16 tuổi, ít nói, nội tâm, và đặc biệt rất nhạy cảm sau biến cố gia đình.

Mai không quan tâm đến sự lộng lẫy của những người phụ nữ kia. Từ lâu, cô đã mất niềm tin vào những kẻ chỉ nhìn cha cô như một “chiếc ví di động”. Với Mai, điều cô cần chỉ là một người phụ nữ đủ hiền lành, chân thành, có thể lắng nghe và đồng hành cùng cô trong cuộc sống, chứ không phải một “bà mẹ kế” hào nhoáng.

Và ngay giữa lúc mọi người còn chờ đợi một sự lựa chọn gây sốc – từ một nữ diễn viên nổi tiếng hay một nữ doanh nhân thành đạt – Mai bất ngờ tiến đến và nắm lấy tay… cô giúp việc của gia đình.

Cả hội trường bùng nổ.

Câu chuyện không bắt đầu từ bữa tiệc ấy. Nó đã manh nha từ nhiều tháng trước, khi Mai bắt đầu thân thiết với cô giúp việc tên là Hạnh.

Cô Hạnh ngoài ba mươi, quê gốc miền Trung, lên thành phố làm thuê để nuôi con nhỏ. Khác hẳn những người giúp việc từng qua lại trong biệt thự, Hạnh không khúm núm, cũng không toan tính. Cô lặng lẽ làm việc, luôn giữ thái độ tôn trọng nhưng cũng đầy nhân hậu.

Ban đầu, Mai lạnh lùng và ít tiếp xúc. Sau khi mẹ rời đi, cô thường sống khép mình trong phòng, tránh trò chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng Hạnh lại không hề gượng ép. Cô chỉ thỉnh thoảng gõ cửa, để lại cốc sữa nóng, một lát bánh ngọt, hoặc vài cuốn sách cũ gom được từ chợ trời. Những điều nhỏ nhặt ấy dần mở ra cánh cửa nơi trái tim đang bị khóa chặt của cô bé.

Một lần, khi Mai bị sốt cao giữa đêm, cha cô lại đang công tác xa. Người túc trực bên giường, lau trán và nấu cháo cho cô, chính là Hạnh. Sự dịu dàng ấy gợi lại cho Mai chút cảm giác của tình mẫu tử đã mất đi từ lâu.

Rồi những ngày cuối tuần, khi cha bận họp, Hạnh dẫn Mai đi dạo quanh công viên gần nhà, mua cho cô cây kem, ngồi trên ghế đá nghe cô kể về những nỗi buồn không bao giờ dám thổ lộ. Hạnh không giảng đạo lý, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, khiến Mai cảm thấy an toàn.

Trong khi những người phụ nữ ngoài kia đến với ông Long bằng ánh mắt tham vọng, Hạnh đến với Mai bằng một trái tim chân thành. Chính vì vậy, khi ông Long tuyên bố để con gái chọn mẹ kế, Mai đã không chút do dự.

Đêm tiệc, tiếng nhạc vang lên, những chiếc váy dạ hội xoay tròn. Ông Long ngồi trên bục cao, trông đầy uy quyền, còn các vị khách thì chờ đợi màn chọn lựa bất ngờ.

Khi ông công bố để con gái quyết định, nhiều người phụ nữ bắt đầu mỉm cười, tự tin rằng cô bé sẽ chọn họ – những gương mặt nổi tiếng, sang trọng, có thể mang lại “hình ảnh hoàn hảo” cho gia đình tỷ phú.

Nhưng Mai thì khác. Cô đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng gương mặt. Trong thoáng chốc, cô nhận ra tất cả đều đang nhìn cha mình như một cơ hội đổi đời, chứ không ai thực sự nghĩ đến một đứa trẻ đang cần tình thương.

Và rồi, Mai quay lại nhìn về phía cuối phòng, nơi một người phụ nữ mặc bộ đồng phục giúp việc màu xanh nhạt, đang nép mình lặng lẽ. Không son phấn, không váy lộng lẫy, nhưng trong ánh mắt ấy có sự bình yên mà Mai khao khát.

Cô bước nhanh tới, nắm tay Hạnh, rồi ngẩng đầu nhìn cha và nói dõng dạc:
“Con muốn cô Hạnh làm mẹ của con.”

Cả khán phòng sững sờ. Nhiều tiếng xì xào nổi lên. Một số người cười khẩy, cho rằng đó chỉ là trò đùa trẻ con. Nhưng Mai vẫn kiên định, ánh mắt chan chứa sự tin tưởng.

Ông Long thoáng chốc lặng người. Ông vốn nghĩ con gái sẽ chọn một người phụ nữ “xứng tầm” với vị thế gia đình. Nhưng ánh mắt kiên quyết ấy làm ông bối rối. Bao lâu nay, ông chỉ mải mê công việc và những toan tính cá nhân, mà quên mất điều con gái thực sự cần.

Khoảnh khắc ấy, ông Long hiểu rằng: một người vợ có thể đồng hành với ông trong thương trường là điều quan trọng, nhưng một người mẹ mang lại hạnh phúc cho con gái mới là tất cả.

Ông Phạm Nhật Vượng vừa nhận được 1 tin chưa từng có

Trong tuần qua, nhờ đà tăng mạnh của cổ phiếu VPBank (VPB), tài sản của các cá nhân nắm giữ VPB cũng tăng mạnh. Trong đó 4 cá nhân lọt Top 20 người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam.

Tổng tài sản 20 người giàu nhất sàn chứng khoán tăng vọt lên 634.000 tỷ đồng, cổ đông các ngân hàng có số lượng áp đảo- Ảnh 1.

Tính đến ngày 22/8/2025, tổng tài sản của 20 người giàu nhất trên thị trường chứng khoán Việt Nam đạt 634.100 tỷ đồng, tăng 85.700 tỷ đồng so với đầu tháng.

Tổng tài sản 20 người giàu nhất sàn chứng khoán tăng vọt lên 634.000 tỷ đồng, cổ đông các ngân hàng có số lượng áp đảo- Ảnh 2.

Ông Phạm Nhật Vượng (Chủ tịch Vingroup) tiếp tục dẫn đầu với khối tài sản 278.700 tỷ đồng, tăng 45.100 tỷ đồng so với đầu tháng 8. Trong 3 tuần, tài sản của ông tăng 19% và bỏ xa phần còn lại trên bảng xếp hạng.

Trong top 10 còn có bà Phạm Thu Hương, vợ ông Phạm Nhật Vượng đứng ở vị trí thứ 7 với 21.100 tỷ đồng và bà Phạm Thúy Hằng, em gái của bà Hương ở vị trí thứ 9 với 14.100 tỷ đồng. Bà Hương và bà Hằng hiện đều đang giữ chức Phó Chủ tịch HĐQT Vingroup.

Ở vị trí số 2, ông Trần Đình Long – Chủ tịch Tập đoàn Hòa Phát sở hữu 51.500 tỷ đồng, tăng thêm 1.700 tỷ đồng, tương đương với mức tăng 3% so với đầu tháng. Vợ ông Long là bà Vũ Thị Hiền cũng góp mặt trong top 10 với 13.700 tỷ đồng.

Trong tuần qua, nhờ đà tăng mạnh của cổ phiếu VPBank (VPB), tài sản của các cá nhân nắm giữ VPB cũng tăng mạnh. Trong đó 4 cá nhân lọt Top 20 người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam.

Ông Ngô Chí Dũng (Chủ tịch VPBank) sở hữu 11.800 tỷ đồng, tăng 39%. Bà Hoàng Anh Minh (vợ ông Dũng) và bà Vũ Thị Quyên (mẹ ông Dũng) cùng có 11.700 tỷ đồng.

Bà Kim Ngọc Cẩm Ly (vợ ông Bùi Hải Quân – Phó Chủ tịch VPBank) cũng đạt 10.300 tỷ đồng, với cùng mức tăng 39%. Đây cũng là mức tăng ấn tượng nhất trên bảng xếp hạng.

Người có mức giảm nhiều nhất là ông Trương Gia Bình – Chủ tịch FPT với 7% từ đầu tháng, tương đương 900 tỷ đồng. Trong tuần qua, tài sản của ông Bình giảm 300 tỷ đồng.

100% học sinh bốn lớp đỗ trường Y… và đây là lý do khiến cả trường ngỡ ngàng

100% học sinh 4 lớp ban B (Toán, Hóa, Sinh) của trường dân lập Lê Thánh Tông, đều đỗ vào các đại học Y lớn ở phía Nam.

Ngày 23/8, đại diện trường TH-THCS-THPT Lê Thánh Tông cho biết tổng số học sinh ở 4 lớp trên là 159 em. Với hai lớp còn lại của ban B, tỷ lệ đỗ là hơn 90%.

Lựa chọn của hầu hết học sinh là ngành Y khoa, Răng-Hàm-Mặt, Dược ở trường Đại học Y Dược TP HCM, Y khoa Phạm Ngọc Thạch, Khoa học Sức khỏe (Đại học Quốc gia TP HCM) và Y Dược Cần Thơ.

Y Dược TP HCM Y khoa Phạm Ngọc Thạch Y Dược Cần Thơ ĐH Khoa học Sức khỏe Khác
Lớp 12B1 31 8 1
Lớp 12B2 32 8
Lớp 12B3 20 18 2
Lớp 12B4 11 8 8 7 5

Đây là năm đầu tiên lớp 12B4 có 100% học sinh đỗ vào các trường Y, đều như nguyện vọng. Thầy chủ nhiệm Phan Văn Chiến kể những năm trước, học sinh lớp này cũng đạt điểm cao, nhưng nhiều em du học hoặc chuyển hướng sang các ngành Công nghệ, Khoa học.

Ở lớp 12B1, thầy Nguyễn Viết Long đã có lứa học sinh thứ 6 liên tiếp đạt thành tích này. Trung bình điểm thi tốt nghiệp THPT khối B00 của lớp năm nay là 27,46/30 điểm, cao nhất là 29,25 điểm.

Trong cả nước, hầu như không lớp nào có 100% học sinh đỗ trường Y. Theo thầy Long, lý do là 4 lớp ban B của trường đều được chọn lọc từ những em có nền tảng tốt, liên tục được thử thách qua các kỳ kiểm tra. Cùng theo chương trình phổ thông của Bộ Giáo dục và Đào tạo, nhưng trường có phương pháp dạy với cường độ, kỷ luật cao hơn nhiều so với những nơi khác.

Ngoài hai buổi trên lớp mỗi ngày, học sinh có thêm giờ học buổi tối từ 18 – 22h, trừ thứ bảy và chủ nhật. Trong trường, các em không được dùng điện thoại di động, nếu cần thì dùng máy của trường hoặc mượn giáo viên chủ nhiệm.

“Các thầy cô cũng theo sát, đôn đốc các em liên tục và có chiến lược phù hợp với năng lực của từng em. Môi trường nhiều bạn giỏi cũng thúc đẩy các em phải cố gắng để vượt lên, không thua kém bạn bè”, thầy Long nói.

Lớp 12B4 trong giờ học, tháng 4/2025. Ảnh: Giáo viên cung cấp

Lớp 12B4 trong giờ học, tháng 4/2025. Ảnh: Giáo viên cung cấp

Trường TH-THCS-THPT Lê Thánh Tông thuộc Hệ thống Giáo dục tư thục Nguyễn Khuyến, nổi tiếng với môi trường học tập kỷ luật, 100% học sinh tốt nghiệp THPT và đỗ đại học với điểm cao.

Trong kỳ thi tốt nghiệp THPT năm nay, thủ khoa khối B00 với điểm tuyệt đối 30/30 là em Trần Đức Tài, thuộc hệ thống này. Năm ngoái, thủ khoa A01 (Toán, Lý, Anh) là Nguyễn Hạo Thiên với 29,6 điểm, cũng là học sinh trường Lê Thánh Tông.

Nữ sinh lớp 12B1 trong ngày tổng kết năm học, tháng 5/2025. Ảnh: Giáo viên cung cấp

Nữ sinh lớp 12B1 trong ngày tổng kết năm học, tháng 5/2025. Ảnh: Giáo viên cung cấp

Ly hôn 7 tháng vợ cũ đ:ẻ con giống hệt mình, chồng đến nhận thì “kh-ui” được bí mật không thể ngờ

Người ta thường nói, khi một cánh cửa khép lại sẽ mở ra một lối đi khác. Thế nhưng, với Hưng, cuộc hôn nhân đổ vỡ với vợ cũ – Lan, lại giống như một vết sẹo chẳng bao giờ lành. Anh không ngờ rằng, chỉ 7 tháng sau ngày ký đơn ly hôn, Lan sinh con – mà đứa bé lại giống anh như đúc. Ngày anh quyết định tìm đến để nhận con, những tưởng sẽ là một khởi đầu mới, thì bất ngờ lại “khui” ra một bí mật khiến cả đời anh khó thể quên.

Hưng và Lan từng được mọi người ngưỡng mộ là một cặp đôi đẹp. Họ quen nhau từ thời đại học, yêu nhau 5 năm rồi mới cưới. Hôn nhân của họ ban đầu êm ấm, nhưng sau đó bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.

Nguyên nhân cũng chẳng có gì to tát: Hưng bận rộn công việc, hay về muộn, ít dành thời gian cho gia đình. Lan thì lại mong muốn một mái ấm đơn giản, có chồng, có con, có bữa cơm đầy đủ tiếng cười. Sự khác biệt trong kỳ vọng ấy càng ngày càng lớn.

Thêm vào đó, áp lực kinh tế, việc Lan mãi chưa có tin vui sau 2 năm kết hôn càng làm cả hai thêm xa cách. Gia đình nội ngoại cũng bắt đầu có lời ra tiếng vào. Nhiều đêm, Hưng đi làm về muộn, thấy Lan ngồi khóc một mình trong bếp. Nhưng thay vì lại gần an ủi, anh chỉ thở dài, lên phòng đi ngủ. Sự lạnh nhạt vô tình dần giết chết tình yêu.

Rồi đến một ngày, Lan đưa ra lá đơn ly hôn. Cô nói mệt mỏi vì sống trong ngôi nhà mà chồng không còn nhìn mình bằng ánh mắt của ngày xưa. Ban đầu Hưng phản đối, nhưng sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng anh ký.

Ngày rời khỏi tòa, trời mưa tầm tã. Hưng nhớ rất rõ gương mặt Lan lúc ấy, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết. Anh không biết, đó có phải là sự giải thoát hay là sai lầm lớn nhất đời mình.

7 tháng sau, trong lúc đang loay hoay với cuộc sống độc thân, Hưng bất ngờ nghe tin Lan sinh con. Điều khiến anh choáng váng chính là hình ảnh đứa bé – qua một tấm hình người quen gửi – giống anh đến lạ. Đôi mắt, dáng mũi, thậm chí nụ cười hệt như anh ngày nhỏ. Trái tim Hưng bỗng chấn động, những câu hỏi dồn dập trong đầu: “Liệu có phải con mình không? Sao lại là bây giờ? Tại sao Lan không nói gì?”.

Và thế là, anh quyết định tìm đến Lan, để đối diện với sự thật.

Hôm ấy, Hưng mang một giỏ trái cây và hộp sữa đến nhà mẹ đẻ của Lan – nơi cô đang ở cữ. Cảm giác vừa hồi hộp, vừa lo lắng. Anh sợ Lan sẽ xua đuổi, cũng sợ đối diện với người từng là vợ mình.

Cửa vừa mở, mẹ Lan hơi khựng lại khi thấy Hưng. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn anh vào phòng. Trong căn phòng nhỏ, Lan đang ôm đứa bé ngủ say. Khi ánh mắt chạm nhau, cả hai như ngừng thở trong vài giây.

Đứa bé quả thật giống Hưng không sai. Nhìn nó, tim anh nhói lên. Bao nhiêu trách móc, giận hờn dường như tan biến. Anh chỉ muốn đưa tay chạm vào đứa con mà mình đã bỏ lỡ từ những ngày đầu tiên.

“Lan… đứa bé… là con anh phải không?” – giọng Hưng run rẩy.

Lan im lặng rất lâu, rồi khẽ gật đầu. Nước mắt rơi trên má cô. “Đúng vậy. Nó là con anh. Nhưng anh đã ký vào đơn ly hôn, anh đã chọn ra đi. Anh có biết, những tháng ngày em mang thai, em đã phải chịu đựng thế nào không?”

Hưng bàng hoàng. Hóa ra, khi Lan làm đơn ly hôn, cô đã mang thai mà không hề nói cho anh biết. Vì sao cô giấu? Vì sợ anh không còn muốn ở lại, hay vì lòng tự trọng bị tổn thương?

Anh chỉ biết ngồi lặng, đôi bàn tay run run đặt lên nắm tay nhỏ bé của con. Lần đầu tiên anh hiểu rõ thế nào là cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau đớn cùng lúc.

Nhưng rồi, khi tưởng như mọi thứ sẽ dần được hàn gắn, Lan lại bất ngờ nói: “Anh có quyền thăm con, nhưng có một chuyện… anh cần phải biết trước khi quyết định.”

Lan lấy từ trong ngăn tủ ra một tập hồ sơ mỏng, đưa cho Hưng. “Đây là giấy xét nghiệm ADN. Em đã làm khi sinh bé xong. Anh hãy xem đi.”

Tay Hưng run run mở từng trang giấy. Kết quả hiện lên rõ ràng: đứa bé là con ruột của anh. Một niềm vui khôn tả trào dâng. Nhưng ngay khi anh còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn Lan, cô đã bật khóc nức nở.

“Anh biết không… suốt thời gian mang thai, em đã giấu tất cả mọi người, kể cả ba mẹ. Em sợ rằng nếu nói ra, anh sẽ miễn cưỡng ở lại, chứ không phải vì tình yêu. Em muốn giữ lại chút tự trọng cuối cùng. Nhưng cái giá phải trả là em phải sinh con trong cô đơn, trong những lời đàm tiếu của hàng xóm, họ nghĩ em lăng nhăng sau ly hôn…”

Hưng sững người. Anh chưa bao giờ nghĩ Lan phải chịu đựng nhiều đến thế. Những ngày anh vùi đầu vào công việc, tự cho rằng mình cũng khổ sở vì tan vỡ, thì Lan lại phải gánh trên vai tất cả áp lực.

Anh ôm con vào lòng, rồi ngước nhìn Lan: “Anh xin lỗi… tất cả là lỗi của anh. Anh đã bỏ lỡ những ngày quan trọng nhất của em và con. Anh sẽ chuộc lại, bằng tất cả những gì anh có.”

Lan khẽ lắc đầu: “Em không cần anh phải chuộc lỗi. Em chỉ muốn anh làm một người cha đúng nghĩa. Con cần có cả cha lẫn mẹ. Còn giữa em với anh… có lẽ đã quá muộn để quay lại.”

Không khí lặng đi. Trong lòng Hưng, niềm vui khi được thừa nhận con xen lẫn nỗi đau mất vợ mãi mãi. Anh hiểu, có những sai lầm không thể quay ngược thời gian, chỉ còn cách sống tốt hơn cho hiện tại và tương lai.

Từ hôm ấy, Hưng thường xuyên qua thăm con, chăm sóc và bù đắp. Dù không còn là vợ chồng, nhưng ít nhất, họ đã cùng nhau trở thành những người cha, người mẹ tốt. Và bí mật ngày hôm đó – vừa đau, vừa ngọt ngào – trở thành bước ngoặt để anh thay đổi chính mình.

“Điểm d/ị thường” của bão số 5 khiến 3 tỉnh phải đặt trong tình huống khẩn cấp trong 24h tới

Theo cơ quan khí tượng, dự báo trong 12 giờ tới, bão số 5 tăng thêm 1 cấp, mạnh cấp 13 – 14 giật cấp 16.

Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

“Cuối tuần ấy, người chồng và cô con gái nhỏ đã bước lên chuyến xe ra biển – rồi từ đó, họ không bao giờ trở lại. Suốt 10 năm sau, người vợ mới biết lý do thật sự phía sau sự biến mất ấy.”

Câu chuyện bắt đầu vào một sáng thứ bảy tháng 6 đầy nắng. Làng quê ven sông rộn ràng với tiếng gà gáy, tiếng trẻ con gọi nhau ra đồng bắt cào cào. Ngôi nhà nhỏ của ông Minh và bà Hạnh cũng rộn ràng không kém. Ông Minh, vốn là một người đàn ông điềm đạm, ít nói, hôm ấy lại đặc biệt vui vẻ. Ông chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển cùng cô con gái 8 tuổi tên Thảo.

“Em ở nhà nghỉ ngơi nhé, anh đưa con đi biển hai ngày, để nó được ngắm sóng, nghịch cát. Về chắc nó sẽ kể cho em nghe cả tuần không hết chuyện.” – Ông Minh cười hiền, vuốt tóc vợ.

Bà Hạnh nhìn chồng và con gái ríu rít chuẩn bị mà lòng cũng rộn ràng. Bà vốn ít có dịp đi xa vì còn bận buôn bán ở chợ, nên lần này cũng đành ở nhà. Thảo ôm chầm lấy mẹ trước khi đi:
“Con sẽ nhặt thật nhiều vỏ sò cho mẹ nhé!”

Chiếc xe khách lăn bánh rời khỏi bến, mang theo tiếng cười con trẻ. Bà Hạnh đứng nhìn theo đến khi chỉ còn bụi đường mờ mịt. Trong lòng bà, chỉ nghĩ đơn giản đây là một chuyến đi ngắn ngủi – nào ngờ đó lại là lần cuối cùng bà được thấy chồng và con gái.

Buổi chiều chủ nhật, trời đổ mưa rào. Cả đêm ấy, bà Hạnh ngồi ở hiên, chờ tiếng gọi cửa, chờ dáng hai cha con trở về. Nhưng đến sáng thứ hai, căn nhà vẫn trống vắng. Bà đi ra bến xe, hỏi từng chuyến. Người ta bảo có thấy ông Minh và bé Thảo hôm trước, nhưng sau đó chẳng ai còn gặp lại.

Tin tức dần lan khắp làng. Người ta bàn tán: nào là ông Minh đưa con bỏ trốn, nào là có chuyện chẳng lành xảy ra trên đường. Công an địa phương cũng vào cuộc, tìm kiếm dọc tuyến xe, dò hỏi các bãi biển quanh vùng. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết. Không tai nạn, không hành lý thất lạc, không nhân chứng nào nhớ rõ sau khoảnh khắc họ đặt chân xuống bãi biển.

Bà Hạnh rơi vào vòng xoáy của những ngày dài bất tận. Buổi sáng, bà vẫn dậy nhóm bếp như có chồng con chuẩn bị đi học, đi làm. Buổi tối, bà trải chiếu nằm nghe từng tiếng gió rít ngoài sân, tim nghẹn lại bởi câu hỏi: “Họ ở đâu? Sao không về?”

Mỗi lần nghe tiếng dép trẻ con ngoài ngõ, bà chạy ùa ra tưởng chừng Thảo về. Nhưng chỉ là lũ trẻ hàng xóm. Có khi bà đứng giữa chợ, thấy bóng lưng người đàn ông nào đó hao hao dáng ông Minh, lại lật đật đuổi theo, rồi lặng lẽ quay về khi nhận ra mình nhầm.

Thời gian trôi, nỗi đau không hề vơi. Bà Hạnh trở thành người đàn bà lặng lẽ nhất xóm. Người ta thương cảm, có kẻ xì xào: “Chắc ông ấy bỏ đi với ai rồi, đem cả con theo.” Nhưng bà chưa bao giờ tin. Trong lòng bà, ông Minh không phải kiểu người bỏ vợ bỏ con. Ông thương bà, thương Thảo – điều đó ai cũng biết. Vậy thì, chuyện gì đã thực sự xảy ra?

Mười năm – một quãng thời gian dài đủ để làm phai mờ nhiều ký ức. Nhưng với bà Hạnh, hình ảnh hai cha con vẫn nguyên vẹn như hôm nào. Cho đến một ngày định mệnh, một mảnh ghép sự thật bất ngờ xuất hiện, hé mở bí mật bị chôn giấu suốt hơn một thập kỷ.

Mười năm – con số đủ dài để biến một đứa trẻ 8 tuổi thành thiếu nữ đôi mươi, và đủ dài để biến một người vợ chờ chồng thành góa phụ thầm lặng trong mắt xóm giềng.

Trong ngôi nhà cũ kỹ, bà Hạnh vẫn sống một mình. Gánh hàng ngoài chợ đã không còn đông khách như trước, nhưng bà vẫn giữ thói quen thức dậy sớm, dọn dẹp gian bếp, như thể một ngày nào đó, ông Minh và Thảo sẽ trở về dùng bữa sáng cùng bà. Hàng xóm thương tình thường sang trò chuyện, rủ bà đi lễ chùa, đi họp hội phụ nữ, nhưng bà chỉ mỉm cười lắc đầu.

Đến một ngày tháng 10, khi lá bàng ngoài ngõ rụng đầy, một bức thư bất ngờ được gửi đến tận tay bà. Phong bì đã cũ, nét chữ nguệch ngoạc, có chỗ nhòe đi vì nước. Trên góc trái, chỉ ghi vỏn vẹn: “Từ một người quen cũ”.

Bà Hạnh run run mở thư. Những dòng chữ đầu tiên khiến bà ngồi sụp xuống:

“Nếu chị là vợ anh Minh, thì hãy tha lỗi cho tôi vì giữ im lặng suốt bấy lâu. Tôi là tài xế taxi năm đó. Chính tôi là người đã chở anh ấy và bé gái khỏi bãi biển hôm cuối tuần định mệnh. Nhưng chuyến đi đó không phải để du lịch, mà là để trốn chạy.”

Mỗi chữ như nhát dao xoáy vào tim. Bà Hạnh đọc đi đọc lại lá thư đến mười lần. Người viết kể rằng, hôm ấy ông Minh đã thuê xe đi gấp từ bãi biển đến một bệnh viện lớn ở thành phố khác. Ông ôm chặt bé Thảo đang ngủ say trên tay, ánh mắt lo âu khôn tả. Khi tài xế hỏi, ông chỉ trả lời lấp lửng: “Con bé cần được chữa trị. Nhưng tôi không muốn ai biết.”

Lá thư còn nhắc đến một người phụ nữ lạ đã chờ sẵn ở bệnh viện, nhận hai cha con và biến mất sau đó. Người tài xế không biết bà ta là ai, nhưng khẳng định đó không phải vụ bắt cóc – vì ánh mắt ông Minh đầy sự tin tưởng khi trao con gái cho bà ta.

Bà Hạnh ngồi thẫn thờ hàng giờ, lòng ngập tràn hỗn loạn. Hóa ra suốt 10 năm qua, bà sống trong sự chờ đợi mòn mỏi, trong khi chồng và con gái có thể đã ở đâu đó, chỉ là bà không hề được biết lý do.

Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, bà thắp nhang khấn trước bàn thờ. Giọt nước mắt lăn dài:
“Ông ơi, nếu còn trên cõi đời, sao ông không về? Nếu ông đi vì con, thì hãy để tôi được biết. Tôi chịu đựng được tất cả, miễn sao con bé được an toàn…”

Tin tức về bức thư lan ra, khiến làng xóm bàn tán xôn xao một lần nữa. Người thì cho rằng có thể ông Minh vướng nợ nần, phải bỏ trốn. Người lại bảo có thể Thảo bị bệnh hiểm nghèo, ông giấu vợ để tìm cách chữa trị. Mỗi giả thuyết đều như ngọn gió thổi thêm tro tàn vào trái tim vốn đã héo úa của bà Hạnh.

Không dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau, một cú điện thoại lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng nữ trầm ấm:
“Có phải bà là mẹ của Thảo? Tôi… tôi có chuyện cần nói. Nhưng xin bà chuẩn bị tinh thần, bởi sự thật không dễ nghe đâu.”

Tim bà Hạnh thắt lại. Hơn mười năm qua, chưa một lần bà được nghe đến tên con gái từ một người lạ. Giờ đây, nó lại vang lên, khiến bà nghẹn ngào.

Người phụ nữ hẹn gặp bà ở một quán cà phê nơi thành phố. Bà Hạnh lên xe khách, ôm chặt bức thư trong tay, vừa hy vọng vừa sợ hãi. Cả chặng đường, bà chỉ nghĩ đến một điều: liệu con gái mình còn sống?

Khi bước vào quán, bà thấy một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ đoan trang nhưng đôi mắt chất chứa nhiều điều khó nói. Trên bàn, ngoài ly cà phê, còn có một tập hồ sơ dày cộp. Người ấy ngước nhìn bà, nhẹ giọng:

“Xin lỗi, đã để bà chờ suốt 10 năm. Tôi là bác sĩ, người đã từng chữa trị cho bé Thảo.”

Người phụ nữ ngồi trước mặt bà Hạnh chính là bác sĩ Lan – người năm xưa đã trực tiếp điều trị cho bé Thảo. Giọng bà trầm buồn:

“Hôm ấy, khi chồng bà đưa con đến bệnh viện, Thảo đang trong tình trạng rất nguy kịch. Bé mắc một căn bệnh di truyền hiếm gặp về máu, nếu không ghép tủy kịp thời thì khó qua khỏi. Anh Minh biết rõ nhưng ông không dám nói với bà, sợ bà suy sụp. Ông đã tìm tôi, cầu xin tôi giữ bí mật.”

Bà Hạnh run lên, tim như có ai bóp nghẹt. Suốt mười năm qua, bà trách móc, nghi ngờ, oán hận, nhưng chưa từng nghĩ đến việc con gái mình đã từng chiến đấu với một căn bệnh như thế.

Bác sĩ Lan tiếp tục:
“Thật may mắn, lúc đó bệnh viện có một chương trình hợp tác quốc tế, tìm được người hiến tủy phù hợp ở nước ngoài. Nhưng để kịp thời gian, bé phải sang đó ngay lập tức. Vấn đề là chi phí điều trị rất lớn. Anh Minh đã quyết định đi cùng con, làm đủ mọi việc để trang trải – kể cả lao động nặng nhọc, làm thuê ở xứ người.”

Bà Hạnh lặng người, hai bàn tay ôm chặt nhau. Hóa ra, chồng bà không hề bỏ đi. Ông đã âm thầm hy sinh, mang cả con gái theo để giữ hy vọng sống cho con.

Bác sĩ Lan đặt tập hồ sơ trước mặt bà. Trong đó là giấy tờ y tế, bản sao hồ sơ bệnh án, và cả những bức ảnh chụp bé Thảo trong quá trình điều trị. Một cô bé gầy gò, nằm giữa phòng bệnh trắng toát, nhưng đôi mắt sáng lạ thường. Ảnh cuối cùng là một thiếu nữ khoảng đôi mươi, mặc áo tốt nghiệp, nở nụ cười rạng rỡ – giống hệt nụ cười của ông Minh ngày nào.

“Thảo đã qua khỏi. Nó giờ đang ở nước ngoài, học đại học và làm thêm. Nó khỏe mạnh, xinh đẹp. Còn anh Minh…” – giọng bác sĩ nghẹn lại – “…ông ấy đã không qua khỏi sau một tai nạn lao động cách đây ba năm. Nhưng trước khi mất, ông dặn tôi rằng, đến khi Thảo đủ trưởng thành, tôi phải báo cho bà sự thật. Ông không muốn bà phải chờ đợi trong mỏi mòn nữa, cũng không muốn bà trách lầm ông.”

Nước mắt bà Hạnh rơi như mưa. Cả cơ thể bà run lên, vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm. Người chồng mà bà từng nghĩ có thể đã phản bội – hóa ra lại là người đàn ông đã dành cả mạng sống để bảo vệ con. Còn Thảo – đứa con gái bé bỏng ngày nào – giờ đây vẫn đang tồn tại, vẫn thở, vẫn sống mạnh mẽ ở một nơi nào đó.

Đúng lúc ấy, bác sĩ Lan đưa cho bà một phong bì nhỏ. Trong đó là bức thư tay của ông Minh, viết bằng nét chữ quen thuộc:

“Hạnh à, tha cho anh vì đã giấu em. Anh biết, nếu nói ra, em sẽ không để anh đi. Nhưng anh không thể để con mất cơ hội sống. Nếu sau này con bình an, anh tin sẽ có ngày hai mẹ con đoàn tụ. Anh xin lỗi vì không thể đi cùng em hết cuộc đời, nhưng anh luôn ở bên em, ở trong Thảo. Đừng khóc nhiều, vì con cần thấy mẹ mạnh mẽ. Anh thương em.”

Đêm hôm ấy, bà Hạnh ngồi trong căn nhà nhỏ, lần đầu tiên sau 10 năm, bà mỉm cười trong nước mắt. Trên bàn thờ, bà thắp cho chồng một nén hương, khẽ thì thầm:
“Ông ơi, tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn ông… vì tất cả.”

Và ở nơi xa xôi, cô gái trẻ tên Thảo cũng đang viết email gửi về:

“Mẹ à, con nhớ mẹ nhiều lắm. Con mong ngày được trở về, ôm mẹ thật chặt. Mẹ hãy chờ con nhé – lần này, con chắc chắn sẽ trở về.”

Chuyến đi biển năm ấy đã trở thành cuộc chia ly không hẹn trước. Nhưng sau mười năm đầy nước mắt, cuối cùng sự thật cũng sáng tỏ: tình yêu của người cha chưa bao giờ mất đi, chỉ hóa thành hy sinh thầm lặng để đổi lấy sự sống cho con.

“Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”

KHẨN: Bão số 5 Kajiki tăng cấp liên tục lên BÁO ĐỘNG ĐỎ

Dự báo bão số 5 Kajiki có khả năng đổ bộ hoặc đi qua gần bờ biển Hải Nam (Trung Quốc) tối 24.8 trước khi hướng tới các vùng ven biển miền Trung và Bắc Việt Nam.