Home Blog Page 5

Chuẩn bị đến thời chỉ sử dụng xăng E10 – loại xăng mới được cho là dễ gây hỏng động cơ

Kể từ ngày 1-1-2026, xăng sinh học được pha chế, phối trộn, kinh doanh để sử dụng cho phương tiện cơ giới dùng động cơ xăng trên toàn quốc là xăng E10

Bộ Công Thương đang lấy ý kiến góp ý về Dự thảo Thông tư quy định lộ trình áp dụng tỉ lệ phối trộn nhiên liệu sinh học với nhiên liệu truyền thống tại Việt Nam.

Đề xuất áp dụng xăng E10 từ 1 - 1 - 2026 , xóa bỏ xăng khoáng RON 95 - Ảnh 1.

Một số cửa hàng bắt đầu bán thí điểm xăng E10 từ 1-8-2025

Theo dự thảo, xăng sinh học là các loại xăng E10, E15 và các loại xăng được pha chế, phối trộn giữa ethanol nhiên liệu vào xăng khoáng theo các tỉ lệ khác nhau.

Theo đó, dự thảo quy định, kể từ ngày 1-1-2026, xăng sinh học được pha chế, phối trộn, kinh doanh để sử dụng cho phương tiện cơ giới dùng động cơ xăng trên toàn quốc là xăng E10.

Từ ngày 1-1-2031, cả nước sẽ chuyển sang sử dụng xăng E15 hoặc xăng sinh học với tỉ lệ phối trộn khác do Bộ trưởng Bộ Công Thương quy định căn cứ theo thực trạng phát triển phương tiện cơ giới, điều kiện phát triển kinh tế – xã hội, điều kiện sản xuất, nhập khẩu nhiên liệu nhiên liệu sinh học, xăng sinh học và đảm bảo an ninh năng lượng.

Từ 1-1-2031, cả nước thay thế xăng E10, chuyển sang dùng xăng E15

Trong thời gian chưa quy định bắt buộc thì khuyến khích các tổ chức, cá nhân tham gia sản xuất, pha chế, phối trộn, kinh doanh và sử dụng diesel sinh học.

Từ ngày 1-8 vừa qua, một số doanh nghiệp đầu mối xăng dầu đã bán xăng E10 thí điểm ở TP HCM, Hà Nội và Hải Phòng.

Trao đổi với phóng viên Báo Người Lao Động, TS Đào Duy Anh, Phó Cục trưởng Cục Đổi mới sáng tạo, Chuyển đổi xanh và Khuyến công – Bộ Công Thương, cho biết theo kế hoạch, từ 1-1-2026, khi xăng E10 được bán đại trà, sẽ không còn xăng khoáng thông thường, kể cả xăng RON 95-V. Điều đó có nghĩa tất cả các loại xăng bán phục vụ cho phương tiện giao thông đều là xăng E10.

Về cơ chế giá, Bộ Công Thương sẽ kiến nghị Bộ Tài chính xem xét và trình Chính phủ, Quốc hội giảm thuế môi trường với mặt hàng xăng sinh học, cân nhắc dựa trên lợi ích của nhiên liệu này tới môi trường, giảm phát thải nhà kính.

Trước mắt, ông Đào Duy Anh mong muốn người dân yên tâm sử dụng nhiên liệu sinh học bởi chất lượng đã được kiểm chứng, kiểm nghiệm trước khi bán ra thị trường.

Thực tế, xăng E5-RON92 được thí điểm, sau đó sử dụng đại trà trên toàn quốc từ năm 2014 đến nay, chưa ghi nhận bất kỳ phản ánh nào của người tiêu dùng về ảnh hưởng tiêu cực đến hiệu suất hoạt động hay tuổi thọ của động cơ. Các báo cáo chưa ghi nhận vụ việc nào có bằng chứng cho thấy pha ethanol gây ảnh hưởng tiêu cực tới động cơ.

Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới nhưng ngay trong đêm tân hôn thứ anh đưa khiến tôi bàng hoàng, thì ra tất cả đã được biên hết rồi.

“Ngày tôi thông báo mình không có khả năng làm mẹ, anh vẫn đòi cưới. Nhưng ngay trong đêm tân hôn, thứ anh đưa khiến tôi bàng hoàng — thì ra tất cả đã được viết sẵn từ lâu…”

Tôi tên Hạnh, năm nay 29 tuổi. Cả thanh xuân tôi quen anh – Minh – từ những ngày còn học đại học. Chúng tôi yêu nhau gần 7 năm, trải qua biết bao lần cãi vã rồi làm lành, chia tay tưởng chừng dứt hẳn nhưng cuối cùng vẫn quay về. Người ngoài nhìn vào thường bảo: “Chắc duyên nợ lớn lắm mới đi cùng nhau được lâu như thế.” Tôi cũng từng tin vậy.

Cách đây một năm, sau một lần đi khám sức khỏe tổng quát, bác sĩ nói tôi gặp vấn đề về tử cung, khả năng mang thai tự nhiên gần như bằng không. Nghe câu ấy, tôi như rơi xuống vực. Tôi mất ngủ nhiều tháng, lo sợ rằng khi nói ra, Minh sẽ bỏ tôi, sẽ chọn một người phụ nữ khác có thể sinh con.

Tôi đã cố giấu, nhưng rồi tình yêu không cho phép tôi mãi lừa dối. Tôi hẹn Minh ở quán cà phê quen, tay run run nói:
– Anh… em không thể làm mẹ. Nếu anh muốn dừng lại, em cũng chấp nhận.

Tôi còn chưa kịp ngẩng lên thì Minh đã nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt kiên quyết:
– Hạnh, anh yêu em chứ đâu phải chỉ yêu vì con cái. Nếu em không thể sinh con, mình có thể nhận con nuôi, hoặc sống cùng nhau thôi cũng được. Anh vẫn muốn cưới em.

Lời anh khiến tôi bật khóc ngay tại quán. Tôi vừa biết ơn, vừa áy náy, vừa ngỡ ngàng trước sự rộng lượng đó. Từ ngày ấy, chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị đám cưới. Gia đình anh không phản đối, chỉ dặn dò: “Con cái là cái duyên, trời cho thì nhận, không có thì vẫn hạnh phúc được.” Tôi càng cảm động hơn.

Đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Tôi tin chắc mình đã tìm được bến đỗ bình yên. Nhưng ngay đêm tân hôn, khi cả hai khép cửa phòng, Minh mở ngăn kéo lấy ra một tập giấy. Anh đặt vào tay tôi, giọng trầm xuống:
– Anh muốn em đọc cái này.

Tôi ngỡ ngàng. Giữa khoảnh khắc thiêng liêng ấy, tôi cầm tập giấy run run. Đó là một cuốn sổ nhỏ, bên trong là những trang viết tay ngay ngắn, chữ của Minh. Mỗi trang ghi lại những lời hứa, những suy nghĩ, cả những kế hoạch cho tương lai của chúng tôi… từ cách đây rất lâu. Và điều làm tôi bàng hoàng là: tất cả đều được viết ra từ những năm đầu yêu nhau, ngay cả khả năng… tôi không thể sinh con cũng đã xuất hiện trong đó.

Tôi đọc mà tay run lẩy bẩy. Tại sao anh lại biết chuyện đó từ trước? Phải chăng anh đã âm thầm đi khám cùng tôi mà tôi không hề hay biết?

Minh ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
– Anh từng tình cờ nghe bác sĩ nói chuyện khi em đi siêu âm cách đây ba năm. Lúc đó, em không biết, nhưng anh đã hiểu. Anh không nói ra vì sợ em tự dằn vặt. Anh viết cuốn sổ này để nhắc nhở mình rằng, tình yêu của anh dành cho em không phụ thuộc vào chuyện có con hay không.

Nước mắt tôi trào ra. Suốt bao lâu nay tôi cứ tưởng mình đang gánh bí mật một mình, hóa ra anh đã biết hết, chỉ là âm thầm bao dung tôi.

Tôi lật tiếp những trang sổ, từng câu chữ như những vết hằn của tình yêu:
“Dù Hạnh có con hay không, mình vẫn sẽ cưới. Con cái là duyên, không phải điều kiện.”
“Sau này, nếu cô ấy buồn, hãy nhắc rằng tình yêu này đủ lớn để san sẻ tất cả.”
“Ngày nào đó, mình sẽ đưa cuốn sổ này cho cô ấy, khi chúng mình thật sự là vợ chồng.”

Tôi gập sổ lại, ôm lấy anh trong tiếng nức nở. Tôi đã sợ hãi quá lâu, tự làm mình thu nhỏ trước mặc cảm. Hóa ra, tình yêu đôi khi chỉ cần một người đủ bao dung, một người đủ kiên nhẫn chờ mình bình tâm lại.

Thế nhưng, cuộc sống hôn nhân không chỉ có tình yêu. Những tháng ngày sau đó, khi chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng, mọi chuyện bắt đầu phức tạp hơn. Họ thương tôi, nhưng cũng không giấu được sự mong ngóng có cháu bế bồng. Những ánh mắt, những câu hỏi vô tình khiến tôi đau. Nhiều đêm tôi nằm quay mặt vào tường, tự hỏi: “Liệu mình có ích kỷ không, khi để anh sống cuộc đời thiếu thốn tiếng trẻ con?”

Minh vẫn bên cạnh, vẫn nắm tay tôi, vẫn nói:
– Em là gia đình của anh. Thế là đủ.

Nhưng áp lực xã hội, lời ra tiếng vào từ họ hàng khiến tôi bắt đầu dao động…

Một lần về quê dự giỗ, dì họ của Minh buột miệng nói:
– Hai đứa cưới lâu rồi, sao chưa có cháu cho ông bà mừng?

Câu nói ấy như dao cứa. Tôi cười gượng, còn Minh im lặng. Đêm đó, trên đường về, tôi bật khóc:
– Hay là… anh lấy người khác đi. Em không muốn anh phải chịu tiếng tăm vì em.

Minh dừng xe, ôm chặt lấy tôi:
– Đừng bao giờ nói vậy nữa. Anh chọn em, không chọn ai khác. Nếu em cứ tự trách, thì anh mới thật sự khổ sở.

Câu nói ấy khiến tôi nhận ra: đôi khi mình không cần gánh thay suy nghĩ của cả thế giới. Người cùng mình đi hết chặng đường là chồng, chứ không phải lời xì xào của họ hàng.

Chúng tôi bàn bạc và quyết định đi theo hướng nhận con nuôi. Ban đầu tôi lo lắng, sợ mình không đủ tình thương, nhưng khi lần đầu bế một bé gái mồ côi vào lòng, tôi thấy trái tim mình nở rộ. Bé nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, còn Minh thì nắm tay tôi, thì thầm:
– Từ nay chúng ta có một gia đình trọn vẹn.

Những năm tháng sau đó, tuy không phải hành trình dễ dàng, nhưng chúng tôi đã thực sự tìm thấy bình yên. Cuốn sổ Minh đưa tôi trong đêm tân hôn vẫn được tôi giữ gìn như báu vật. Mỗi lần khó khăn, tôi lại mở ra đọc, để nhắc mình rằng tình yêu này không bị giới hạn bởi những điều kiện nào cả.

Tôi từng nghĩ không sinh được con là mất mát lớn nhất đời mình. Nhưng giờ, tôi hiểu: mất mát chỉ thật sự tồn tại khi ta không tin vào tình yêu, không dám mở lòng đón nhận những điều khác mà cuộc đời ban tặng.

Ba anh em từng tr;anh gi;ành mảnh đất đến mức tình thân rạn nứt. Nhưng đến ngày mẹ qua đời, bản gh;i â;m được mở ra khiến tất cả lặng người không ai ngờ phải hoàn trả từng đồng, từng tấc đất…

Nước mắt của ba anh em không rơi vì nỗi đau mất mẹ, mà vì sự ức chế đang dâng lên trong lòng. Mẹ vừa nhắm mắt xuôi tay, căn nhà trống hoác, lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Họ ngồi trong phòng khách, đối diện với nhau, ánh mắt không còn sự gắn bó của tình thân mà chỉ còn sự tính toán, dò xét. Cuộc đời họ, từ khi sinh ra đã gắn liền với mảnh đất này, với căn nhà cũ kỹ này, nhưng giờ đây, tất cả đều chỉ là tài sản cần được phân chia.

Người anh cả tên Thuận, vốn dĩ là người điềm đạm nhất, giờ đây cũng không kìm được sự lo lắng. Anh không sợ mất mát, nhưng anh sợ cái cảnh anh em ruột thịt đối xử với nhau như kẻ thù. Nhưng rồi, chính anh cũng bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham khi nghĩ về khoản nợ vay mượn để lo cho gia đình nhỏ. Người em thứ hai, Hòa, là một người đàn ông thành đạt, có công việc ổn định ở thành phố, nhưng anh ta vẫn muốn có thêm một mảnh đất để làm của để dành, một bằng chứng cho sự thành công của mình. Và người em út, Phước, người luôn được mẹ cưng chiều nhất, lại là người có tham vọng lớn nhất. Hắn ta luôn cảm thấy mình xứng đáng được hưởng nhiều hơn, bởi lẽ hắn tin rằng mình là người có thể làm cho mảnh đất ấy sinh lời gấp bội.

Ngày phân chia tài sản, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Ba mảnh đất vuông vức đã được mẹ chia đều từ trước, nhưng vẫn có những lời cằn nhằn, những tiếng thở dài. Phước chê mảnh đất của mình không có mặt tiền, Hòa chê đất của mình quá hẹp, và cả Thuận cũng thấy lòng không yên. Họ tranh cãi về những chi tiết nhỏ nhặt, về những ranh giới chỉ vài tấc đất. Họ quên mất rằng, ranh giới thật sự đã được vẽ ra trong lòng mỗi người, ngăn cách tình cảm ruột thịt bằng những con số vô hồn.

Nhưng điều khiến họ bất bình nhất, lại là ngôi nhà cũ kỹ, xập xệ mà mẹ đã sống cả đời. Ngôi nhà không có giá trị thương mại, không thể xây mới, chỉ là một khối bê tông cũ nát, mục rỗng theo thời gian. Họ đồng loạt đề nghị bán ngôi nhà để lấy thêm tiền, nhưng mẹ đã kiên quyết từ chối. Mẹ nói rằng ngôi nhà là kỷ vật của bà và cha, là nơi chất chứa những kỷ niệm, không thể bán đi. Lời nói của bà, trong tai họ lúc ấy, chỉ là sự cố chấp của một người già cả, không hiểu giá trị của đồng tiền.

Giờ đây, khi mẹ đã mất, ngôi nhà vẫn còn đó, trơ trọi và vô nghĩa. Họ bàn nhau làm sao để xử lý nó, và quyết định cuối cùng vẫn là bán đi. Họ mặc cả với nhau, ai cũng muốn được thêm một phần, không ai muốn chịu thiệt. Họ quên mất rằng, họ đã từng là những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên, từng lớn lên dưới mái nhà ấy, từng chia nhau từng bát cơm, từng giấc ngủ. Lòng tham đã gặm nhấm tình anh em, biến họ thành những người xa lạ.

Một buổi chiều, khi họ đang dọn dẹp phòng của mẹ, Thuận tìm thấy một chiếc điện thoại cũ nằm dưới đáy tủ. Đó là chiếc điện thoại mà mẹ vẫn dùng trước khi ốm nặng. Phước bật cười khẩy, cho rằng chiếc điện thoại đó chẳng có giá trị gì, nhưng Thuận lại muốn giữ lại, như một kỷ vật của mẹ. Anh bật nguồn, màn hình sáng lên, và một tệp ghi âm hiện ra. Tệp ghi âm có tên “Lời con”, được tạo vào đêm trước ngày mẹ đi bệnh viện.

Màn hình điện thoại mờ nhòe, nhưng giọng nói của mẹ vẫn ấm áp và gần gũi như ngày nào. Nghe tiếng mẹ, lòng họ bỗng chùng xuống. Bà kể về cuộc đời mình, về những khó khăn, những vất vả mà bà và cha đã trải qua. Bà kể về ngôi nhà cũ, về từng viên gạch, từng cánh cửa. Nước mắt của bà không rơi vì ngôi nhà, mà vì những kỷ niệm. Bà nói rằng, ngôi nhà không phải là tài sản, mà là tình yêu, là máu thịt của gia đình.

Rồi giọng mẹ trầm xuống, bà bắt đầu kể về một bí mật mà bà đã giữ kín bấy lâu. Bà nói về một người con đã từng mắc bạo bệnh. Bà không nói tên ai, nhưng ba người con đều giật mình. Phước, người đã luôn cho rằng mình là người bất hạnh nhất, đã từng lâm trọng bệnh khi còn nhỏ, và chính vì thế mà hắn ta luôn nghĩ rằng mình xứng đáng được bù đắp. Hòa thì nghĩ về những đêm thức trắng để ôn thi, Thuận lại nhớ về những lần anh bị thương khi còn nhỏ. Mỗi người một suy nghĩ, một nỗi lòng.

Mẹ kể rằng, để chữa bệnh cho người con đó, bà đã phải bán đi những thứ quý giá nhất của mình. Bà đã bán đi chiếc nhẫn cưới, kỷ vật của cha, và cả mảnh đất nhỏ mà cha đã để lại cho bà. Bà không bao giờ nói cho ai biết, bởi bà không muốn con phải mang ơn, không muốn con phải sống trong mặc cảm tội lỗi. Bà chỉ muốn con được sống, được khỏe mạnh, và được hạnh phúc. Nghe đến đây, Phước bắt đầu run lên. Hắn nhớ lại những lần hắn ốm nặng, những lần mẹ thức trắng đêm để chăm sóc hắn. Hắn nhớ lại những lời càm ràm của mình về việc mẹ không chịu bán mảnh đất, không chịu bán nhà để lấy tiền.

Rồi giọng mẹ lại vang lên, buồn bã và đau đớn hơn. Bà kể về một người con khác, người đã bị sa lầy vào những khoản nợ nần. Bà biết tất cả, nhưng bà không nói. Bà đã âm thầm bán đi mảnh đất mà bà đã giữ lại, để có tiền giúp con trả nợ. Bà đã bán nó cho một người bạn cũ, người đã từng sống trong ngôi nhà này, người hiểu giá trị của nó. Và bà đã dùng số tiền đó, không chút do dự, để cứu con khỏi vũng lầy. Nghe đến đây, Hòa cảm thấy tim mình thắt lại. Anh nhớ lại những lần anh vay mượn tiền của mẹ để đầu tư, những lần anh thua lỗ, những lần anh phải giấu diếm. Anh đã từng nghĩ mẹ là một người già cả, không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng mẹ đã âm thầm cứu anh, cứu cả gia đình anh.

Và rồi, điều mà họ không thể ngờ tới, bí mật lớn nhất của mẹ cũng được tiết lộ. Bà nói về ngôi nhà cũ, ngôi nhà mà ba anh em đã tranh giành, đã muốn bán đi. Mẹ nói rằng, bà đã bán ngôi nhà đó, đã bán nó để có tiền giúp một người con trả nợ. Người con đó không ai khác, chính là Phước. Phước đã vay mượn tiền để đầu tư vào một dự án thất bại, và hắn đã phải gánh một khoản nợ khổng lồ. Hắn đã bí mật cầu xin mẹ, và mẹ đã đồng ý bán ngôi nhà. Bà đã bán nó cho một người bạn cũ, người hiểu giá trị của nó, và bà đã dùng toàn bộ số tiền đó để cứu hắn.

Tiếng ghi âm dừng lại, nhưng căn phòng vẫn im lặng đến đáng sợ. Họ chết lặng, không nói nên lời. Những lời cãi vã, những sự tính toán, những sự tham lam, tất cả đều tan biến. Họ nhìn vào nhau, ánh mắt không còn sự thù hận, mà chỉ còn sự hối hận. Nước mắt bắt đầu rơi, nhưng không phải vì sự mất mát, mà vì sự xấu hổ. Họ đã làm gì? Họ đã đối xử với mẹ như thế nào? Họ đã tr-anh giành tài sản của người mẹ đã hy sinh tất cả vì họ.

Họ tìm thấy một bức thư nhỏ nằm trong phong bì, được mẹ viết vội vàng. Bà nói rằng bà không muốn họ phải sống trong mặc cảm tội lỗi, bà chỉ muốn họ sống hạnh phúc, sống hòa thuận. Bà muốn họ hiểu rằng, tài sản lớn nhất không phải là tiền bạc, mà là tình yêu, là sự hy sinh. Bà mong rằng họ sẽ biết trân trọng nhau, biết yêu thương nhau, và không bao giờ quên ngôi nhà cũ, nơi đã nuôi dưỡng họ lớn khôn.

Phước, người đã luôn cho rằng mình là người bất hạnh nhất, đã gục đầu xuống, khóc nức nở. Hắn hối hận vì những lời nói cay đắng, vì sự tham lam đã che mờ lý trí. Hắn hiểu rằng, mẹ đã cứu hắn không chỉ một lần, mà là cả cuộc đời. Hòa, người đã luôn tự hào về sự thành công của mình, giờ đây cũng cảm thấy xấu hổ. Anh hiểu rằng, sự thành công của anh có được, một phần là nhờ sự hy sinh thầm lặng của mẹ. Và Thuận, người anh cả, đã từng cố gắng ngăn cản, nhưng rồi cũng bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham, giờ đây cũng cảm thấy tội lỗi. Anh đã không thể bảo vệ tình anh em, không thể bảo vệ mẹ.

Họ quyết định tìm lại người đã mua ngôi nhà. Họ muốn chuộc lại lỗi lầm, muốn giữ lại kỷ vật của mẹ. Họ tìm thấy người bạn cũ của mẹ, một người đàn ông già cả, tóc bạc, đôi mắt hiền lành. Ông kể rằng, mẹ đã bán ngôi nhà cho ông với một giá rất rẻ, và bà chỉ yêu cầu một điều: giữ lại ngôi nhà, không được phá bỏ nó. Ông đã hứa với mẹ, và ông đã giữ lời hứa.

Họ bàn nhau, không còn tranh cãi nữa, mà cùng nhau góp tiền để chuộc lại ngôi nhà. Họ không cần nó để bán, không cần nó để xây mới, họ chỉ cần nó để giữ lại kỷ niệm. Họ quyết định sửa sang lại ngôi nhà, không phải để ở, mà để làm nơi thờ cúng mẹ, nơi gia đình tụ họp vào những ngày lễ, những dịp đặc biệt.

Ngôi nhà cũ không còn là một đống đổ nát, mà là một biểu tượng của tình yêu, của sự hy sinh. Nó nhắc nhở họ về những sai lầm đã qua, về những bài học quý giá mà mẹ đã để lại. Họ hiểu rằng, tài sản lớn nhất của cuộc đời không phải là tiền bạc, mà là tình yêu thương, là sự hy sinh thầm lặng. Họ đã có một cái kết có hậu, không phải vì họ giàu có hơn, mà vì họ đã tìm lại được tình anh em, tìm lại được giá trị của gia đình.

Từ đó, ba anh em không còn tranh giành nữa. Họ cùng nhau làm việc, cùng nhau chia sẻ, cùng nhau vượt qua những khó khăn. Họ sống hạnh phúc, không phải vì họ có nhiều tiền, mà vì họ đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống. Ngôi nhà cũ, giờ đây, không còn là ngôi nhà của mẹ, mà là ngôi nhà của cả gia đình, là nơi mà tình yêu thương được vun đắp, được gìn giữ.

Không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra trong giờ ngủ trưa ở trường mẫu giáo

Mọi việc kéo dài suốt giờ nghỉ trưa.

Trong thời đại mà cha mẹ có thể theo dõi con cái mọi lúc mọi nơi qua camera, không ít phụ huynh từng rơi vào những cung bậc cảm xúc bất ngờ từ lo lắng, bực bội cho đến hạnh phúc rưng rưng. Mới đây, một bà mẹ ở Liêu Ninh (Trung Quốc) đã chia sẻ khoảnh khắc khiến chính chị phải bật khóc ngay trước màn hình điện thoại, đó là một đoạn clip được quay trong giờ ngủ trưa ở lớp mẫu giáo của con trai chị.

Theo lời kể của người mẹ này, đó là ngày đầu tiên cậu bé đi học. Vì lo lắng cho con nên chị đã mở liên kết camera được nhà trường chia sẻ và vô tình chứng kiến cảnh tượng vô cùng xúc động. Theo những gì được camera giám sát ghi lại, con trai chị dường như chưa thể quen được vời rời xa bố mẹ nên cứ rấm rứt khóc mãi.

Đến trưa, trong khi các bạn nhỏ khác đã ngoan ngoãn nằm ngủ thì con chị vẫn tiếp tục nức nở. Điều khiến chị bất ngờ là phản ứng của các cô giáo phụ trách lớp. Không hề nổi nóng, một cô đã nhẹ nhàng bế con trai chị lên, đặt bé ngồi trong lòng mình và liên tục vỗ về. Trong lúc cô giáo này chăm sóc con trai chị, hai cô giáo khác lặng lẽ đi lại quanh lớp, kéo chăn, dém góc gối cho từng bạn nhỏ. Hình ảnh ấy cứ thế kéo dài hết cả giờ nghỉ trưa.

Không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra trong giờ ngủ trưa ở trường mẫu giáo- Ảnh 1.

Một cô giáo ôm con trai của chủ post vào lòng vỗ về, dỗ bé nín khóc

Không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra trong giờ ngủ trưa ở trường mẫu giáo- Ảnh 2.

Các cô giáo khác thì dém chăn, gối cho các nhỏ khác trong lớp

Khung cảnh yên bình, kiên nhẫn và đầy yêu thương ấy khiến bà mẹ bật khóc. Chị chia sẻ: “Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, con khóc nguyên cả buổi sáng. Con khóc trong lớp, còn mẹ khóc trước màn hình. Xem camera mà vừa thương con vừa biết ơn cô giáo. Hóa ra khi mình không có mặt, con vẫn đang chăm sóc vỗ về cẩn thận vô cùng”.

Đoạn clip nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi, khiến nhiều phụ huynh xúc động. Không ít người để lại bình luận: “Làm cha mẹ, đôi khi mình quá lo lắng mà quên mất rằng thầy cô cũng thương con như chính con họ”, “Nhìn mà thấy an tâm, mong đâu cũng có những cô giáo dịu dàng thế này”, “Thật sự trẻ nhỏ cần tình thương, không phải la mắng”, “Chọn đúng trường cho con rồi đó mẹ ơi”…

Ngày đầu tiên con tới lớp, cha mẹ cần lưu ý gì?

Nhân câu chuyện của bà mẹ trên, không ít phụ huynh cũng chia sẻ kinh nghiệm khi con lần đầu tiên đi học, phải làm sao để con không khóc, làm sao để con nhanh thích nghi. Dưới đây là một số lưu ý các ông bố bà mẹ khác có thể học theo:

1. Đừng vội dỗ con bằng việc hứa cho về sớm

Rất nhiều phụ huynh vì thương con khóc nên trấn an con bằng câu “Con chơi với các bạn một lúc thôi rồi mẹ đón”/ “Con cứ thử ngồi một tí, tí là được về rồi”… Nhưng lời hứa này chỉ khiến trẻ nuôi hy vọng và thất vọng nhiều hơn khi chờ mãi không thấy bố mẹ quay lại. Trẻ sẽ càng khóc to hơn, thậm chí ám ảnh rằng đi học đồng nghĩa với việc bị lừa.

Thay vào đó, cha mẹ nên khẳng định ngắn gọn: “Mẹ sẽ đón con sau giờ học”, rồi tin tưởng bàn giao cho giáo viên. Sự dứt khoát và thống nhất giúp trẻ dần hình thành khái niệm thời gian ở lớp.

2. Chuẩn bị tâm lý cho con trước ngày nhập học

Không ít bé lần đầu xa bố mẹ nên choáng ngợp, cảm thấy trường học là nơi lạ lẫm đầy người lạ. Cha mẹ có thể kể trước cho con nghe về lớp học, cô giáo, những trò chơi, những bạn mới sẽ gặp. Thậm chí, có thể cho bé ghé thăm trường vài lần trước khi nhập học chính thức. Khi trẻ đã có hình dung ban đầu, cảm giác xa lạ sẽ giảm đi, bé dễ hòa nhập hơn trong ngày đầu đến lớp.

Không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra trong giờ ngủ trưa ở trường mẫu giáo- Ảnh 3.

Cha mẹ cần chuẩn bị sẵn tâm lý cho con trước khi đi học (Ảnh minh họa)

3. Giữ thái độ bình tĩnh, đừng khóc trước mặt con

Trẻ nhỏ rất nhạy cảm, chỉ cần thấy bố mẹ căng thẳng hay rơi nước mắt, bé sẽ càng bất an, nghĩ rằng đi học là điều đáng sợ. Đây là điểm cực kỳ quan trọng. Cha mẹ càng bình tĩnh, càng tạo được sự an toàn tinh thần cho con. Hãy mỉm cười, động viên, sau đó mới để nỗi lo lắng ở lại phía sau cánh cổng trường.

4. Tạo thói quen chia tay nhanh gọn

Cảnh cha mẹ nán lại trước cổng lớp, dỗ dành con mãi không nỡ đi, thường khiến bé càng khóc dai hơn. Thực tế, việc chia tay kéo dài chỉ khiến nỗi sợ chia ly thêm mạnh mẽ. Giải pháp là đưa con vào lớp, ôm con một cái thật chặt, nói một lời hẹn rõ ràng rồi bước ra dứt khoát. Chỉ vài ngày lặp lại, trẻ sẽ hiểu rằng bố mẹ luôn quay lại, không hề “biến mất”.

5. Đồng hành cùng giáo viên, đừng quên gửi lời cảm ơn

Ngày đầu đi học, giáo viên chính là người trực tiếp vỗ về, dỗ dành và giúp bé làm quen môi trường mới. Cha mẹ nên phối hợp chặt chẽ, chia sẻ thói quen của con, đồng thời bày tỏ sự biết ơn để giáo viên có thêm động lực quan tâm đến bé. Trẻ sẽ nhanh chóng cảm nhận được tình thương không chỉ từ gia đình mà còn từ cô giáo, nhờ vậy quá trình thích nghi sẽ diễn ra nhanh hơn.

B-é gái 6 t-uổi gặp 1 bạn giống hệt mình ở trường học, mẹ tái mặt khi thấy kết quả x;ét ngh;iệm ADN

Sáng hôm đó, Hạnh dắt con gái – bé Ngọc, mới tròn 6 tuổi – đến trường tiểu học như thường lệ. Ngọc hoạt bát, dễ thương, lại lanh lợi nên rất được các bạn yêu mến. Nhưng hôm nay, ngay khi bước vào cổng trường, Hạnh cảm giác có cái gì đó… lạ.

Giữa sân trường, một bé gái khác đang nắm tay mẹ, vừa bước đi vừa líu lo nói chuyện. Điều khiến Hạnh chết lặng: bé gái ấy giống hệt Ngọc – từ mái tóc dài ngang vai, đôi mắt tròn, đến cả lúm đồng tiền nơi khóe miệng. Đứng từ xa thôi, Hạnh còn ngỡ như mình đang nhìn thấy con gái trong gương.

Ngọc cũng tròn mắt, buông tay mẹ, chạy lại gần:
– “Ơ mẹ ơi! Sao lại có… con nữa ở đây?”

Hai đứa bé nhìn nhau, ngỡ ngàng rồi bật cười khanh khách. Như thể chúng đã quen biết từ lâu, chúng nhanh chóng nắm tay nhau, vừa cười vừa hỏi đủ thứ. Hạnh và người phụ nữ kia thì đứng đối diện, ánh mắt chạm nhau đầy bối rối.

Người phụ nữ ấy tên là Mai, cũng đang đưa con gái – bé An – đến nhập học. Thầy giáo chủ nhiệm phải bật cười:
– “Hai bé này mà không nói là chị em sinh đôi thì tôi cũng tin ngay lập tức!”

Không khí lúc ấy dường như chỉ có tiếng cười trẻ con, nhưng trong lòng Hạnh, một nỗi hoang mang len lỏi. Tối hôm đó, khi ăn cơm, Ngọc kể lại chuyện gặp “bạn giống hệt con”. Hạnh chỉ cười gượng, song hình ảnh ban sáng cứ ám ảnh chị mãi.

Rồi một ý nghĩ táo bạo lóe lên: liệu có sự nhầm lẫn nào từ quá khứ?

Vài ngày sau, cả Hạnh và Mai tình cờ gặp lại nhau ở cổng trường. Câu chuyện dần dà mở ra, và cuối cùng, Hạnh buột miệng:
– “Chị… có bao giờ nghĩ thử làm xét nghiệm ADN cho hai bé không?”

Mai thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt cũng dao động. Thế là hai người mẹ đồng ý đưa con đi xét nghiệm, chỉ để “an tâm”. Nhưng kết quả mà họ nhận được sau đó đã khiến cả hai chết lặng…

Ngày nhận kết quả ADN, phòng chờ bệnh viện im phăng phắc. Hai đứa trẻ vẫn vô tư chơi đùa, chẳng hay biết gì. Hạnh nắm chặt tờ giấy, mắt nhòe đi: “Ngọc và An có cùng huyết thống – tỉ lệ trùng khớp đến 99,9%.”

Điều này có nghĩa gì? Hai bé không chỉ “giống nhau”, mà thực sự… là chị em sinh đôi.

Mai sững sờ, rồi run giọng hỏi:
– “Không thể nào… tôi chỉ sinh một đứa, bác sĩ trao tận tay mà…”

Hạnh cũng thế. Sáu năm trước, chị sinh con ở bệnh viện tỉnh, ký ức vẫn còn rõ. Ca sinh mổ vất vả, chị chỉ kịp nhìn thoáng qua con rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, y tá đã bế Ngọc cho chị. Làm sao có chuyện có thêm một bé khác?

Những đêm sau đó, Hạnh mất ngủ triền miên. Chị tìm lại hồ sơ sinh nở, gọi cho bác sĩ cũ, thậm chí liên hệ với một vài y tá quen. Thông tin rời rạc cho thấy: hôm ấy, bệnh viện có nhiều ca sinh cùng lúc, phòng hộ sinh chật chội, hỗn loạn. Có khả năng nào… trẻ sơ sinh đã bị trao nhầm?

Trong khi hai người mẹ đau đầu tìm hiểu, Ngọc và An lại ngày càng thân thiết. Chúng học cùng lớp, thường xuyên đi về cùng nhau, như thể đã gắn bó từ trong máu thịt. Thầy cô còn nhận xét: “Hai bé có cách suy nghĩ giống nhau đến lạ – làm bài cũng giống, chơi trò gì cũng đồng điệu.”

Một buổi chiều, khi đón con, Mai khẽ thở dài:
– “Nếu đúng là bệnh viện trao nhầm, chúng ta sẽ làm sao? Ai mới thật sự là mẹ ruột của ai?”

Câu hỏi ấy khiến Hạnh nghẹn lại. Phải chăng, người con gái chị yêu thương suốt 6 năm nay có thể… không phải máu mủ ruột rà? Nhưng khi nhìn ánh mắt hồn nhiên của Ngọc, chị tự nhủ: “Dù thế nào, con vẫn là con của mẹ.”

Đó mới chỉ là sự khởi đầu. Bởi khi cả hai gia đình quyết tâm tìm về bệnh viện năm xưa để làm sáng tỏ, một bí mật còn lớn hơn đang chờ đợi họ…

Hạnh và Mai tìm về bệnh viện cũ. Sau nhiều lần yêu cầu, hồ sơ gốc mới được lục lại. Bất ngờ thay: đúng hôm đó, có một ca sinh đôi. Nhưng vì tình trạng sản phụ nguy kịch, bác sĩ đã gấp rút đưa bé đi nuôi lồng ấp. Sổ ghi chép có nhiều điểm thiếu sót, không rõ ràng.

Người y tá lớn tuổi sau khi xem lại hồ sơ thì lặng người:
– “Tôi nhớ hôm ấy… có sự nhầm lẫn. Một trong hai bé đã được trao nhầm sang sản phụ khác…”

Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Sự thật cuối cùng cũng hé lộ: Ngọc và An vốn là cặp song sinh. Nhưng một sự cố trong bệnh viện đã tách hai chị em từ khi mới lọt lòng, để rồi lớn lên trong hai gia đình khác nhau.

Tin tức này khiến cả hai bà mẹ vừa đau vừa mừng. Mừng vì cuối cùng cũng hiểu lý do, nhưng đau vì số phận đã trớ trêu như thế. Tình mẫu tử vốn không thể chia đôi – làm sao một đứa trẻ lại có thể chỉ chọn một người mẹ?

Hạnh về nhà, lặng lẽ nhìn con ngủ. Nỗi sợ mất con dâng lên nghẹn ngào. Nhưng sáng hôm sau, khi thấy Ngọc ríu rít cùng An, chị chợt nhận ra: tình yêu không phải để giành giật.

Hạnh và Mai bàn bạc, rồi đưa ra quyết định: cả hai gia đình sẽ cùng nuôi dạy, để hai bé được sống như chị em ruột. Không có ranh giới “con của ai”, chỉ có “con của chúng ta”.

Từ đó, cuối tuần nào Ngọc cũng sang nhà An, hoặc ngược lại. Hai gia đình gắn bó, coi nhau như ruột thịt. Những vết thương trong lòng người mẹ dần nguôi ngoai, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc giản dị: thấy con mình lớn lên trong yêu thương trọn vẹn.

Nhiều năm sau, khi Ngọc và An đã hiểu chuyện, chúng ôm lấy cả hai người mẹ, thì thầm:
– “Chúng con may mắn vì có tới hai mẹ yêu thương.”

Hạnh nghe vậy, nước mắt lăn dài. Cuộc đời đôi khi đầy éo le, nhưng chính tình thương đã chữa lành tất cả. Và với chị, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con – dù mang họ ai – cũng đủ rồi.

CĐV bóng chuyền Thái Lan đòi BTC kiểm tra gi:ới tí:nh của Bích Tuyền, anh em Việt Nam vào đá/p tr/ả 4 CHỮ cực ngầ-u

Sau khi được tung vào sân, đối chuyền Bích Tuyền thi đấu xuất sắc mang về 11 điểm quý giá, tuy nhiên các NHM bóng chuyền Thái Lan lại đòi BTC kiểm tra lại giới tính của cô nàng vì sợ Mananga thứ 2.

Mặc dù phía đội bóng chuyền nữ Truyền hình Vĩnh Long (nay là Ninh Bình Doveco) cùng với Liên đoàn Việt Nam đã khẳng định và cung cấp các giấy tờ của VĐV Nguyễn Thị Bích Tuyền – đối chuyền sinh năm 2000 của đội tuyển bóng chuyền của Việt Nam là nữ nhưng nghi ngờ này vẫn còn kéo dài.

CĐV bóng chuyền Thái Lan đòi BTC kiểm tra giới tính của Bích Tuyền - Ảnh 1.

Bích Tuyền bị CĐV Thái Lan nghi ngờ về giới tính

Mới đây, CĐV của đội bóng Thái Lan đã đăng tải lên MXH những vấn đề liên quan đến giới tính của Bích Tuyền sau khi tay đập Việt Nam xé chắn đội bóng nước họ và ghi 11 điểm chỉ trong 1 set đấu. Sự việc này đã gây nên sự tranh cãi khá lớn.

CĐV bóng chuyền Thái Lan đòi BTC kiểm tra giới tính của Bích Tuyền - Ảnh 2.

“Manganang 1 bây giờ đã có kết quả xét nghiệm là nam, nên đưa Manganang 2 đi xét nghiệm. Đây không phải hành vi soi xét về ngoại hình, nhưng chúng ta có thể nghi ngờ vì đã có trường hợp xảy ra.

Tái bút: Tại Thế vận hội 2020, những người chuyển giới phải có testosterone dưới 10 nm/L.”

CĐV bóng chuyền Thái Lan đòi BTC kiểm tra giới tính của Bích Tuyền - Ảnh 3.

Một tài khoản facebook có tên là Piyanai Chaipon đã có đồng quan điểm với tác giả bài viết: “Hãy kiểm tra số 10 của Việt Nam”. Ngay lập tức, NHM Việt Nam đã vào xã nhận cầu thủ nước nhà là nữ cho CĐV nước bạn.

“Cô ấy là con gái 100%”

Bất ngờ hình ảnh của Bích Tuyền ngoài đời thực, thương cô gái bóng chuyền tài năng

Không khác nhiều hình ảnh khi thi đấu, phong cách thời trang đời thường của nữ vận động viên bóng chuyền Bích Tuyền khá trẻ trung và năng động.

Thời trang giản dị của Bích Tuyền - ngôi sao bóng chuyền đang được chú ý tại VTV9 - Bình Điền 2024Bất ngờ với hình ảnh đời thường của vận động viên Bích Tuyền. Ảnh: Facebook nhân vật.
Nguyễn Thị Bích Tuyền là cầu thủ nữ tấn công xuất sắc nhất tại giải bóng chuyền Cúp Hùng Vương 2024 vừa kết thúc cách đây không lâu.

Vận động viên Bích Tuyền được ví như “Vua dội bom” giải bóng chuyền vô địch quốc gia 2024. Trước đó, Bích Tuyền luôn có hiệu suất ghi điểm cực kỳ đáng nể trong các trận đấu của nhiều giải đấu.

Đối chuyền Bích Tuyền vừa là cây ghi điểm số một vừa là người đội trưởng gương mẫu ở đội bóng chuyền nữ LPB Ninh Bình.

Hiện tại, Bích Tuyền đang cùng LPB Ninh Bình thi đấu tại giải bóng chuyền nữ quốc tế cúp VTV9 – Bình Điền 2024.

Cô là ngôi sao nhận được nhiều sự chú ý trong trận bán kết 2 giữa VTV Bình Điền Long An (nhì bảng A) và LPB Ninh Bình (nhất bảng B) diễn ra lúc 20h00 ngày 17.5.
Hình ảnh Bích Tuyền trong trang phục thi đấu trên sân. Ảnh: Facebook nhân vật.Hình ảnh Bích Tuyền trong trang phục thi đấu trên sân. Ảnh: Facebook nhân vật.
Với những thành tích nổi bật và duy trì phong độ ổn định, Bích Tuyền là một trong những vận động viên sáng giá nhất của bóng chuyền nữ Việt Nam hiện tại.

Vận động viên sinh năm 2000 không chỉ ấn tượng trên sân đấu với lối chơi hay, chiều cao 1,88m nổi bật, ở đời thường, Bích Tuyền cũng là một cô gái vô cùng cá tính.

Bích Tuyền sở hữu phong cách thời trang trẻ trung, đơn giản nhưng không hề mờ nhạt vì chiều cao luôn nổi bật trước đám đông.
Bích Tuyền với hình ảnh đời thường. Cô thường phối áo thun với quần đùi khá “nam tính“. Sau khi cắt tóc ngắn, hình ảnh của Bích Tuyền dù trên sân hay ngoài đời càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ảnh: Facebook nhân vật.Bích Tuyền với hình ảnh đời thường. Cô thường phối áo thun với quần đùi khá “nam tính“. Sau khi cắt tóc ngắn, hình ảnh của Bích Tuyền dù trên sân hay ngoài đời càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ảnh: Facebook nhân vật.
Áo thun là món đồ thời trang không thể thiếu trong tủ đồ của các bạn trẻ nói chung, các vận động viên nói riêng. Bích Tuyền sở hữu nhiều mẫu áo với nhiều màu sắc khác nhau. Ảnh: Facebook nhân vật.Áo thun là món đồ thời trang không thể thiếu trong tủ đồ của các bạn trẻ nói chung, các vận động viên nói riêng. Bích Tuyền sở hữu nhiều mẫu áo với nhiều màu sắc khác nhau. Ảnh: Facebook nhân vật.
Bích Tuyền ưa chuộng thời trang ứng dụng với những sắc màu tối giản. Trong đó, cách phối màu trang phục tông xuyệt tông luôn giúp người mặc tiết kiệm thời gian. Ảnh: Facebook nhân vật.Bích Tuyền ưa chuộng thời trang ứng dụng với những sắc màu tối giản. Trong đó, cách phối màu trang phục tông xuyệt tông luôn giúp người mặc tiết kiệm thời gian. Ảnh: Facebook nhân vật.
Được biết, năm 2022, Bích Tuyền là vận động viên bóng chuyền có mức lương cao nhất Việt Nam (50 triệu đồng/tháng) nhưng cô luôn xuất hiện giản dị ở đời thường. Những mẫu áo thun cô mặc chỉ có mức giá bình dân từ vài trăm nghìn đồng tới hơn một triệu. Ảnh: Facebook nhân vật.Được biết, năm 2022, Bích Tuyền là vận động viên bóng chuyền có mức lương cao nhất Việt Nam (50 triệu đồng/tháng) nhưng cô luôn xuất hiện giản dị ở đời thường. Những mẫu áo thun cô mặc chỉ có mức giá bình dân từ vài trăm nghìn đồng tới hơn một triệu. Ảnh: Facebook nhân vật.


Với tài năng xuất chúng nhưng Bích Tuyền chọn lối sống giản dị, không hàng hiệu. Hình ảnh đời thường gần gũi của nữ vận động viên càng khiến khán giả yêu mến. Ảnh: Facebook nhân vật.Với tài năng xuất chúng nhưng Bích Tuyền chọn lối sống giản dị, không hàng hiệu. Hình ảnh đời thường gần gũi của nữ vận động viên càng khiến khán giả yêu mến. Ảnh: Facebook nhân vật.

Vừa cưới xong, chồng ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi d;ằn v;ặt ngh-i ng-ờ anh ng;oại t;ình, nhưng sự thật phía sau còn kh-ủng kh-iếp hơn gấp bội..

“Vừa cưới xong, chồng tôi ngang nhiên từ chối đeo nhẫn cưới. Tôi dằn vặt, nghi ngờ anh có bồ bên ngoài, nhưng sự thật phía sau còn khủng khiếp hơn gấp bội…”

Hôn lễ vừa kết thúc được một tuần, tôi vẫn còn lâng lâng cảm giác làm cô dâu mới. Nhà chồng cũng không quá khó khăn, mẹ chồng hiền lành, cha chồng ít nói nhưng quan tâm. Thế nhưng, ngay khi bước vào cuộc sống vợ chồng, tôi đã bị dội một gáo nước lạnh.

Buổi sáng hôm ấy, trong lúc tôi lục tìm chiếc nhẫn cưới để cất cùng với giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận ra chiếc nhẫn của chồng không thấy đâu. Tôi hỏi thì anh thản nhiên:
– Anh không thích đeo. Khó chịu lắm.

Câu trả lời đơn giản, dứt khoát đến mức tôi chết lặng. Tôi từng nghĩ nhẫn cưới là biểu tượng thiêng liêng, là lời hứa trọn đời. Vậy mà chồng tôi coi nó như một món đồ trang sức thừa thãi.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn. Anh thường xuyên cầm điện thoại nhắn tin lén lút, đôi khi tắt màn hình ngay khi tôi lại gần. Anh hay lấy lý do tăng ca, nhưng về đến nhà thì mệt mỏi, chẳng buồn trò chuyện. Trong lòng tôi, hạt mầm nghi ngờ cứ lớn dần: liệu anh có đang giấu một người đàn bà khác?

Những đêm nằm cạnh, tôi quay lưng, nước mắt lăn dài trên gối. Tôi không dám hỏi thẳng vì sợ nghe sự thật phũ phàng. Người đàn ông từng nắm tay tôi trước bàn thờ tổ tiên, hứa yêu thương trọn đời, giờ lại hờ hững đến mức sẵn sàng bỏ cả nhẫn cưới.

Tôi bắt đầu tự biến mình thành “thám tử”. Mỗi lần anh đi làm về muộn, tôi kiểm tra mùi hương trên áo, xem có dấu son hay mùi nước hoa lạ không. Tôi còn thử mở điện thoại của anh, nhưng anh đặt mật khẩu mới.

Một lần, tôi thấy anh vội vã cởi áo khoác treo ngoài ban công. Trong túi áo, có một tờ hóa đơn khám bệnh. Tôi run rẩy nhìn dòng chữ: “Khoa ung bướu – tái khám”. Tim tôi như rớt xuống. Tôi lén giữ lại tờ giấy, cả đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm hỏi thẳng. Anh im lặng rất lâu rồi mới nói:
– Anh không muốn em lo lắng. Anh bị chẩn đoán khối u ác tính từ trước khi cưới. Bác sĩ bảo còn sớm, có thể chữa trị, nhưng không chắc. Anh sợ… nếu em biết, em sẽ không muốn lấy anh nữa.

Tôi chết lặng. Mọi nghi ngờ về ngoại tình, mọi dằn vặt bỗng trở nên nhỏ bé. Thì ra lý do anh không đeo nhẫn, không phải vì coi thường hôn nhân, mà vì anh sợ một ngày nào đó phải rời bỏ tôi, sợ tôi bị trói buộc trong cuộc hôn nhân với một người bệnh tật.

Tôi ôm anh bật khóc. Anh cứng rắn bên ngoài, nhưng bên trong đầy tổn thương. Tôi thấy mình ích kỷ quá khi chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân mà không hiểu nỗi sợ hãi, áp lực mà anh đang gánh chịu.

Từ ngày biết sự thật, tôi thay đổi cách nhìn. Tôi cùng anh đi khám lại, nghe tư vấn bác sĩ, tìm phương án điều trị. Những ngày anh vào viện truyền hóa chất, tôi ngồi bên cạnh cầm tay, động viên. Nhẫn cưới, tôi không còn ép anh phải đeo. Thay vào đó, tôi mua một sợi dây chuyền nhỏ, xâu chiếc nhẫn vào, đeo lên cổ anh.

– Như vậy, anh không cần mang ở tay, nhưng lúc nào nó cũng ở bên anh – tôi mỉm cười nói.

Anh nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng. Anh không nói nhiều, chỉ ôm tôi thật chặt.

Hành trình phía trước chắc chắn còn khó khăn. Có thể sẽ có những ngày tuyệt vọng, có thể có lúc tôi mệt mỏi. Nhưng tôi tin, tình yêu thật sự không nằm ở chiếc nhẫn trên ngón tay, mà ở sự đồng hành, chấp nhận và nắm tay nhau đi qua bão giông.

Tôi từng nghĩ sự thật “khủng khiếp hơn gấp bội” là sự phản bội. Nhưng giờ, tôi nhận ra nó chính là bệnh tật, là thử thách sinh tử mà chúng tôi phải đối mặt. Tuy vậy, trong bi kịch ấy, tôi lại tìm thấy một sự gắn bó sâu sắc hơn bao giờ hết.

Chúng tôi không cần phô trương nhẫn cưới để chứng minh tình yêu. Bởi tình yêu thật sự, đôi khi, lặng lẽ mà bền vững, như chiếc nhẫn nằm sát trái tim anh mỗi ngày.

Những ngày gần đây, sức khỏe của anh có vẻ khá hơn sau vài đợt điều trị. Bác sĩ nói khối u đã nhỏ lại, nhưng hành trình phía trước còn dài. Tôi vừa vui mừng, vừa lo sợ.

Mỗi tối, tôi thường nhìn anh nằm ngủ, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi. Chiếc nhẫn cưới lặng lẽ nằm trên sợi dây chuyền, chạm vào lồng ngực anh theo từng nhịp thở. Tôi tự nhủ: “Chỉ cần còn hy vọng, tôi sẽ không buông tay.”

Nhưng đôi khi, giữa đêm khuya, tôi vẫn rùng mình với ý nghĩ: nếu một ngày nào đó anh không còn bên cạnh, liệu tôi có đủ mạnh mẽ để sống tiếp? Hay tôi sẽ gục ngã vì mất đi tình yêu lớn nhất đời mình?

Tôi không biết tương lai sẽ thế nào. Chỉ biết rằng, hiện tại, tôi chọn ở lại. Tôi chọn yêu và cùng anh đi qua tất cả.

Có lẽ, sự khủng khiếp không nằm ở bệnh tật hay nỗi sợ hãi, mà ở việc chúng ta không dám đối diện. Còn khi đã nắm chặt tay nhau, dù phía trước là ánh sáng hay bóng tối, thì tình yêu vẫn còn nguyên vẹn…

Thay đổi lớn về lương giáo viên mầm non, giờ muốn đi dạy để hưởng cũng khó đấy

Năm 2026, lương giáo viên mầm non sẽ áp dụng 4 bảng lương mới theo đề xuất tại Dự thảo Nghị định quy định chính sách tiền lương, phụ cấp, chế độ hỗ trợ, thu hút đối với nhà giáo.

Thay đổi lớn về lương giáo viên mầm non từ năm 20264 bảng lương giáo viên mầm non năm 2026 theo đề xuất tại Dự thảo Nghị định tiền lương phụ cấp nhà giáo. Ảnh: Hải Nguyễn
Bộ Giáo dục và Đào tạo đang soạn thảo Dự thảo Nghị định quy định chính sách tiền lương, phụ cấp, chế độ hỗ trợ, thu hút đối với nhà giáo, dự kiến Nghị định có hiệu lực từ năm 2026.

Theo đó, khoản 3 Điều 3 dự thảo nghị định đề xuất công thức tính tiền lương. Theo đó, lương giáo viên mầm non dự kiến sẽ được tính như sau:

Tiền lương = (Hệ số lương được hưởng + hệ số phụ cấp chức vụ + phụ cấp thâm niên vượt khung + mức chênh lệch bảo lưu (nếu có)) x Mức lương cơ sở x Hệ số lương đặc thù.

Theo Nghị định 204/2004/NĐ-CP, hệ số lương viên chức hiện hành đang được áp dụng. Từ năm 2026, dự thảo Nghị định mới quy định tại Điều 4 sẽ bổ sung bảng hệ số lương đặc thù cho giáo viên mầm non như sau:

Giáo viên mầm non cao cấp: áp dụng hệ số lương viên chức loại A3.2 (từ 5,75), kèm hệ số lương đặc thù 1,2.

Giáo viên mầm non chính: áp dụng hệ số lương viên chức loại A2.2 (từ 4,00), kèm hệ số lương đặc thù 1,3.

Giáo viên mầm non: áp dụng hệ số lương viên chức loại A1 (từ 2,34), kèm hệ số lương đặc thù 1,45.

Mức lương cơ sở hiện nay: 2,34 triệu đồng/tháng, theo Nghị định 73/2024/NĐ-CP.

4 bảng lương giáo viên mầm non dự kiến áp dụng từ năm 2026 theo Dự thảo Nghị định về chính sách tiền lương và phụ cấp đối với nhà giáo đã được công bố.

Bảng lương Giáo viên mầm non cao cấp

Hệ số lương đặc thù: 1,2:

Bảng lương Giáo viên mầm non chính

Hệ số lương đặc thù: 1,3:

Bảng lương Giáo viên mầm non

Hệ số lương đặc thù: 1,45:

Bảng lương Giáo viên mầm non chưa đạt trình độ chuẩn (trình độ trung cấp)

Hệ số lương đặc thù: 1,6:

Ngày nào vợ cũng cẩn thận tắm rửa, ch/ăm c/hút cho con riêng của mình. Nhưng một lần v-ô tì-nh chạm vào, con r-un lên khiến tôi l-ạnh người – và rồi sự thật phía sau làm tôi ngh-ẹn ng-ào rơi nước mắt…

“Ngày nào vợ cũng cẩn thận tắm rửa, chăm chút cho con riêng của mình. Tôi từng thấy điều đó bình thường, thậm chí có phần tự hào vì cô ấy là người mẹ hết mực chu đáo. Nhưng rồi một lần vô tình chạm vào, thằng bé rùng mình sợ hãi khiến tôi lạnh sống lưng. Từ giây phút ấy, tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, và sự thật phía sau đã khiến tôi nghẹn ngào rơi nước mắt…”

Tôi vốn dĩ là người chồng khá tin tưởng vợ. Cô ấy vốn hiền lành, từ ngày bước thêm bước nữa về nhà tôi, ai trong xóm cũng khen “có phúc mới lấy được người vợ như vậy”. Cô mang theo một đứa con riêng – thằng bé tầm 7 tuổi, gầy gò nhưng ngoan. Ban đầu, tôi thương cảm, rồi thương thật sự. Tôi coi thằng bé như con, dạy nó học, dẫn nó đi đá bóng cùng mấy đứa nhỏ trong xóm. Tôi nghĩ, dần dần nó sẽ gọi tôi là “ba” như con ruột.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có buổi tối hôm ấy. Tôi đi làm về, thấy vợ đang tắm rửa cho con. Cảnh tượng quen thuộc thôi, nhưng bất giác tôi nghe thấy tiếng thằng bé nấc lên khe khẽ. Cô vợ thì dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, mẹ đang gội đầu cho con thôi mà.” Lúc đó, tôi nghĩ trẻ con nhõng nhẽo cũng bình thường.

Thế nhưng, vài hôm sau, khi tôi đưa tay xoa đầu thằng bé khen nó học giỏi, cơ thể nó bất ngờ run lên, đôi mắt mở to hoảng sợ, né tránh. Phản ứng ấy bất thường đến mức tôi đứng chết lặng. Tôi chưa từng đánh nó, chưa từng nặng lời. Vậy tại sao nó lại phản ứng như gặp phải ác mộng?

Từ hôm đó, tôi bắt đầu quan sát kỹ hơn. Tôi thấy con trai mình – à không, con riêng của vợ – càng ngày càng lầm lũi. Nó tránh tiếp xúc cơ thể, dù chỉ là cái vỗ vai hay cái nắm tay. Mỗi lần vợ gần gũi chăm sóc, nó im thin thít, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

Linh cảm đàn ông mách bảo tôi: có điều gì đó uẩn khúc. Tôi thương nó nhưng cũng hoang mang. Liệu có phải do vợ quá nghiêm khắc? Hay thằng bé mang trong lòng vết thương nào chưa lành? Sự nghi ngờ len lỏi, khiến tôi nhiều đêm trằn trọc không ngủ nổi.

Một buổi chiều, tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Vợ đi chợ, chỉ có thằng bé ở nhà. Nó đang ngồi trong góc phòng, cầm cuốn vở hí hoáy vẽ. Tôi nhẹ nhàng lại gần, thì thấy trong cuốn vở đầy những nét vẽ méo mó, nhân vật người lớn với khuôn mặt dữ tợn. Đặc biệt, có những hình vẽ khiến tôi sững người: một bàn tay to lớn chìa ra, còn nhân vật nhỏ thì co rúm trong góc.

“Con vẽ gì thế?” – tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản. Thằng bé hoảng hốt, ôm vở giấu sau lưng, run rẩy nói: “Không… không có gì đâu bác…”

Tôi ngồi xuống cạnh nó, nhẹ nhàng: “Con sợ ai à? Có chuyện gì cứ nói với ba, ba sẽ bảo vệ con.” Nghe đến chữ “ba”, mắt nó đỏ hoe. Nó im lặng thật lâu, rồi bất ngờ bật khóc nức nở, gào lên trong sợ hãi:
“Cháu… cháu không muốn… chú đó lại chạm vào cháu nữa…”

Tôi chết lặng. “Chú nào? Con nói rõ cho ba nghe!” – tim tôi như muốn vỡ tung.

Trong những tiếng nấc nghẹn, thằng bé kể đứt quãng: mỗi lần vợ vắng nhà, có một người đàn ông hàng xóm thường sang chơi. Ban đầu chỉ là cho kẹo, bày trò chơi. Nhưng rồi… hắn bắt đầu có những hành vi không bình thường. Thằng bé sợ hãi, trốn tránh, nhưng không dám nói với ai.

Nghe tới đây, tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà, bàn tay siết chặt đến bật máu. Cơn giận dữ và đau đớn cuộn trào. Tôi vừa thương thằng bé, vừa đau lòng vì bao lâu nay mình chẳng hề hay biết. Vợ vẫn vô tư chăm con, tin rằng con chỉ nhạy cảm. Còn tôi – người đàn ông trong nhà – lại không đủ tinh ý để nhận ra.

Tôi ôm thằng bé vào lòng, vỗ về: “Không sao, từ nay ba sẽ không để ai làm hại con nữa. Ba hứa.”

Ngay tối hôm đó, tôi nói chuyện thẳng thắn với vợ. Ban đầu cô ấy sốc, không tin. Nhưng nhìn thấy những nét vẽ trong vở con, nhìn ánh mắt hoảng loạn của con trai, vợ òa khóc ngã quỵ. Cô ôm con vào lòng, vừa xin lỗi vừa tự trách: “Con ơi, mẹ xin lỗi… mẹ đã không bảo vệ được con…”

Chúng tôi quyết định phải hành động ngay. Tôi tìm gặp kẻ hàng xóm kia, cảnh cáo hắn trong sự căm phẫn đến tột độ, đồng thời báo công an để xử lý. Tôi không thể để chuyện đó chìm xuồng. Cùng lúc, chúng tôi đưa thằng bé đi khám tâm lý. Bác sĩ khuyên cần kiên nhẫn, yêu thương và cho con cảm giác an toàn để dần chữa lành.

Từ đó, tôi thay đổi cách sống trong gia đình. Tôi chủ động gần gũi con hơn, nhưng không ép buộc. Tôi tập cho nó cảm giác rằng cái ôm, cái xoa đầu có thể mang lại sự ấm áp chứ không phải sợ hãi. Vợ tôi cũng dành nhiều thời gian lắng nghe con thay vì chỉ chăm chút bề ngoài.

Có những đêm, thằng bé giật mình khóc, mơ thấy ác mộng. Tôi và vợ cùng thức, ôm con vào lòng, thì thầm: “Ba mẹ ở đây rồi, đừng sợ.” Dần dần, nó bắt đầu gọi tôi là “ba” bằng giọng nhỏ xíu, ngập ngừng. Khoảnh khắc ấy, tôi nghẹn ngào nước mắt.

Có thể con chưa quên, vết thương chưa thể lành ngay. Nhưng tôi tin, bằng tình yêu, sự kiên nhẫn, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Tôi nhận ra rằng làm cha không chỉ là cho con miếng ăn hay mái nhà, mà còn là một tấm khiên bảo vệ tâm hồn non nớt ấy khỏi mọi tổn thương.