Home Blog Page 2

Nam sinh ở Hà Nội m:ất liên lạc b:í ẩ:n sau khi ăn phở gần sân bay Nội Bài

Một nam sinh vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao, bất ngờ mất liên lạc sau khi được cho là đã ăn phở tại một quán gần sân bay Nội Bài, khiến gia đình lo lắng.

Ngày 21/8/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Nam sinh ở Hà Nội mất liên lạc bí ẩn sau khi ăn phở gần sân bay Nội Bài”. Nội dung như sau:

Ngày 21/8, trang Facebook chính thức của Công an TP Hà Nội đã đăng tải thông tin về việc gia đình trình báo nam sinh Đào Phúc Thịnh (SN 2007, trú tại phường Tương Mai, Hà Nội) mất liên lạc từ trưa 18/8 đến nay.

536699422_1196485039189021_9036913312060055871_n.jpg

Nam sinh mất liên lạc từ trưa 18/8. Ảnh: Gia đình cung cấp

Gia đình cho biết Thịnh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, mặc áo xanh dài tay, quần đen và đi xe đạp. Từ thời điểm đó đến nay, em chưa trở về.

Chia sẻ với PV VietNamNet, chiều 21/8, bà Nguyễn Thị Thanh Vân (SN 1982, mẹ của Thịnh) cho biết: “Con vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao. Gia đình không ngờ lại xảy ra chuyện đau lòng thế này”.

Điều khiến gia đình thêm phần lo lắng là tình tiết bất thường trước khi Thịnh mất tích. Theo lời bà Vân, chiều 20/8, Thịnh có ăn phở tại một quán đối diện sân bay Nội Bài. Sau đó, em đạp xe về nhà nhưng không trở lại như dự kiến.

“Từ hôm đó, cả gia đình như ngồi trên đống lửa. Điện thoại của con không liên lạc được. Chúng tôi lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra”, bà Vân nghẹn giọng.

Bà cũng khẳng định Thịnh là cậu bé hiền lành, ngoan ngoãn, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với gia đình. “Bố mẹ không hề mắng mỏ hay trách móc gì con. Cháu chỉ ở nhà học hành, chưa từng bỏ đi bao giờ. Chúng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra”.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo cơ quan chức năng, đồng thời kêu gọi cộng đồng mạng chia sẻ thông tin để hỗ trợ tìm kiếm. Ai có thông tin hoặc nhìn thấy nam sinh Đào Phúc Thịnh có thể liên hệ qua các số điện thoại: 0379.638.988 – 0982.404.548 – 0963.734.838 (gia đình nam sinh Thịnh).

Tiếp đó, báo Đời sống pháp luật đã đăng tải bài viết: “Tình tiết bất thường trước khi nam sinh 18 tuổi ở Hà Nội mất liên lạc bí ẩn”. Cụ thể như sau:

Theo VietNamNet, ngày 21/8, trang Facebook chính thức của Công an TP.Hà Nội đã đăng tải thông tin về việc gia đình trình báo nam sinh Đào Phúc Thịnh (SN 2007, trú tại phường Tương Mai, Hà Nội) mất liên lạc từ trưa 18/8 đến nay.

Gia đình cho biết Thịnh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, mặc áo xanh dài tay, quần đen và đi xe đạp. Từ thời điểm đó đến nay, Thịnh chưa trở về.

Nam sinh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, từ thời điểm đó đến nay chưa trở về. Ảnh: VietNamNet

Nam sinh rời khỏi nhà từ trưa 18/8, từ thời điểm đó đến nay chưa trở về. Ảnh: VietNamNet

Chiều 21/8, bà Nguyễn Thị Thanh Vân (SN 1982, mẹ của Thịnh) cho biết: “Con vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT với kết quả khá cao. Gia đình không ngờ lại xảy ra chuyện đau lòng thế này”.

Điều khiến gia đình thêm phần lo lắng là tình tiết bất thường trước khi Thịnh mất tích. Theo lời bà Vân, chiều 20/8, Thịnh có ăn phở tại một quán đối diện sân bay Nội Bài. Sau đó, Thịnh đạp xe về nhà nhưng không trở lại như dự kiến.

“Từ hôm đó, cả gia đình như ngồi trên đống lửa. Điện thoại của con không liên lạc được. Chúng tôi lo sợ có chuyện chẳng lành xảy ra”, bà Vân nghẹn giọng.

Báo Dân Việt dẫn lời bà Vân cho biết thêm, Thịnh hiền lành, ngoan ngoãn, chưa từng gây mâu thuẫn với gia đình. “Bố mẹ không hề mắng mỏ hay trách móc gì con. Con chỉ ở nhà học hành, chưa từng bỏ đi bao giờ. Chúng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra”, bà buồn bã chia sẻ.

Ngay sau khi phát hiện sự việc, gia đình đã trình báo cơ quan chức năng, đồng thời kêu gọi cộng đồng mạng chia sẻ thông tin để hỗ trợ tìm kiếm.

Ai có thông tin hoặc nhìn thấy nam sinh Đào Phúc Thịnh, xin liên hệ ngay qua các số điện thoại: 0379.638.988 – 0982.404.548 – 0963.734.838 (gia đình nam sinh Thịnh).

Khoảnh khắc k-inh h-oàng ở biển Hải Tiến, 3 nam sinh cùng lúc g;ặp n;ạn, một người đã không qua khỏi, một người đang mất tích

7 học sinh lớp 10-11 rủ nhau ra bờ biển Hải Tiến tắm, ba em bị sóng cuốn trôi, hiện mới tìm thấy một thi thể, một người mất tích.

Chiều 21/8, nhóm nam sinh THPT ở xã Hoằng Sơn đi xe máy đến khu du lịch Hải Tiến vui chơi rồi rủ nhau xuống tắm. Cơn sóng lớn bất ngờ ập đến cuốn ba em Trần Minh Đức, Lê Văn Sơn và Nguyễn Đức Thắng ra xa bờ hàng chục mét.

Phát hiện nhóm thiếu niên chới với, người dân đã lao ra cứu được Thắng vào bờ đưa đi cấp cứu, hiện sức khỏe ổn định. Hai nạn nhân còn lại mất dấu vết.

Cảnh sát mở rộng khu vực tìm kiếm nạn nhân mất tích ở Hải Tiến. Ảnh: Lam Sơn

Cảnh sát mở rộng khu vực tìm kiếm nạn nhân mất tích ở Hải Tiến. Ảnh: Lam Sơn

Cảnh sát Cứu hộ cứu nạn Công an tỉnh Thanh Hóa sau đó huy động 20 cán bộ, chiến sĩ phối hợp với Đồn biên phòng Hoằng Trường và gia đình dùng cano, thuyền máy nỗ lực tìm kiếm suốt nhiều giờ. Hơn 20h cùng ngày, thi thể em Đức được phát hiện ở bãi ngao gần cổng chùa Bụt, cách hiện trường khoảng 500 m.

Suốt đêm qua và sáng nay, công an tiếp tục huy động lực lượng mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các xã Vạn Lộc, Hoằng Tiến, Hoằng Đông… kéo dài cả chục km song chưa thấy nạn nhân còn lại.

Lãnh đạo công an xã Hoằng Tiến cho hay khu vực các nam sinh gặp nạn là bãi tắm gần cửa sông, thường xuất hiện sóng lớn và dòng chảy ngầm. Thời điểm nhóm thiếu niên bị nạn, biển Hải Tiến đang có sóng dữ, vắng khách.

Cano tiếp tục được huy động đến hiện trường. Ảnh: Lam Sơn

Cano tiếp tục được huy động đến hiện trường. Ảnh: Lam Sơn

“Nạn nhân mất tích có thể đã bị cuốn xa bờ ra phía đảo Nẹ (cách bờ 4-5 km), hoặc nơi có bãi nuôi ngao thuộc huyện Hậu Lộc cũ”, đại diện đội cứu hộ nhận định.

Khu du lịch biển Hải Tiến cách TP Thanh Hóa cũ khoảng 20 km và cách Hà Nội hơn 170 km. Đây là một trong những bãi biển dài và hoang sơ với đường bờ biển kéo dài khoảng 12 km với cát trắng, sóng nhẹ và không gian trong lành. Những năm gần đây, Hải Tiến thu hút đông du khách từ phía Bắc

Cái k/ết đắ/ng dành cho 2 thanh niên tô///ng trọ//ng th//ương đại úy CSCĐ b;;ảo v;;ệ tổng hợp luyện A80: Quá xứng đáng!

Hai nam thanh niên di chuyển với tốc độ cao tông thẳng vào đại úy cảnh sát cơ động đang làm nhiệm vụ bảo vệ buổi tổng hợp luyện nhiệm vụ A80.

Ngày 22-8, tin từ Công an TP Hà Nội cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố đang điều tra, xử lý đối tượng lao xe vào cảnh sát cơ động đang làm nhiệm vụ bảo vệ buổi tổng hợp luyện diễu binh, diễu hành trong Lễ kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công và Quốc khánh 2-9 (nhiệm vụ A80) vào tối ngày 21-8. ‎

Xử lý nghiêm 2 thanh niên tông trọng thương đại úy cảnh sát cơ động bảo vệ tổng hợp luyện A80- Ảnh 1.

Đại úy Cảnh sát cơ động bị thương nặng sau cú tông. Ảnh cắt từ clip

‎Trước đó, khoảng 20 giờ 10 phút cùng ngày 21-8, Nguyễn Bá Hoài Nam (SN 2007, trú tại thôn Trung Oai, xã Phúc Thịnh, TP Hà Nội) điều khiển xe máy, chở theo Nguyễn Văn Quân (SN 2007, trú tại thôn Nam Cường, xã Tiến Thắng, Hà Nội) di chuyển với tốc độ cao trên đường Nghi Tàm hướng về Âu Cơ. ‎Thời điểm này, các lực lượng Công an TP Hà Nội đang làm nhiệm vụ cấm đường phục vụ buổi tổng hợp luyện nhiệm vụ A80.

Phát hiện các đối tượng có hành vi gây nguy hiểm cho đội hình diễu binh, diễu hành và quần chúng nhân dân, tổ công tác của Công an TP Hà Nội đang làm nhiệm vụ tại chốt bảo vệ khu vực trước số nhà 336A Nghi Tàm đã ra hiệu lệnh dừng xe, ngăn chặn 2 nam thanh niên. Tuy nhiên, 2 nam thanh niên đã không chấp hành mà tiếp tục lao xe tông thẳng vào đại úy Lê Đình Công (cán bộ Phòng Cảnh sát cơ động Công an TP Hà Nội) làm nam sĩ quan và 2 đối tượng ngã ra đường.

Ngay sau đó, tổ công tác đã bắt giữ 2 nam thanh niên, đồng thời đưa đại úy Công và 2 đối tượng vào Bệnh viện cấp cứu.

Bước đầu xác định đại úy Công bị chấn thương sọ não, gãy xương mũi và xương hàm, gãy tay trái và có thể nói chuyện nhẹ nhàng.

Xử lý nghiêm 2 thanh niên tông cảnh sát cơ động

Theo Công an TP Hà Nội, hành vi của các đối tượng là hết sức manh động, coi thường pháp luật, gây ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng, sức khoẻ của cán bộ công an đang thực thi nhiệm vụ, diễn ra trong thời điểm nhân dân cả nước đang hướng về kỷ niệm 80 năm ngày Cách mạng tháng Tám thành công và Quốc khánh 2-9 – sự kiện chính trị trọng đại của đất nước, gây bức xúc trong dư luận xã hội.

Hiện, Giám đốc Công an TP Hà Nội đã chỉ đạo các đơn vị chức năng nhanh chóng thực hiện chế độ, chính sách với đại úy Lê Đình Công và khẩn trương điều tra, sớm đưa các đối tượng ra xử lý nghiêm minh trước pháp luật để răn đe, phòng ngừa các hành vi vi phạm pháp luật cũng như các hành vi xâm phạm đến an ninh, an toàn Lễ kỷ niệm.

Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….

“Người ta bảo phụ nữ chỉ thật sự trưởng thành khi hôn nhân rạn nứt. Tôi chưa từng tin điều đó, cho đến ngày chồng tôi thẳng thừng nói muốn ly hôn để chạy theo một cô bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vỡ vụn… nhưng tôi không khóc, cũng không níu kéo. Tôi chỉ lặng lẽ làm một việc duy nhất, rồi mỉm cười đồng ý. Và kể từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi…”

Câu chuyện bắt đầu bằng những dấu hiệu bất thường: chồng tôi – người từng đi làm về đúng giờ, quan tâm đến vợ con – dạo này thường xuyên về muộn. Điện thoại lúc nào cũng cầm trên tay, đặt mật khẩu mới, vừa nhắn vừa cười một mình. Ban đầu tôi tự trấn an rằng chắc công việc nhiều, nhưng linh cảm của phụ nữ thì chẳng bao giờ sai.

Một hôm, khi dọn áo quần cho anh ấy, tôi phát hiện trong túi áo một tờ hóa đơn cà phê – nơi mà anh chưa từng đưa vợ đi bao giờ. Thời gian ghi trên đó là đúng lúc anh nói “tăng ca”. Tôi biết mọi chuyện không đơn giản.

Tôi đã âm thầm theo dõi, và sự thật như nhát dao cắm thẳng vào tim: anh thường xuyên hẹn hò với một cô gái trẻ, dáng vẻ còn non nớt, ăn mặc váy đồng phục học sinh. Tôi tìm hiểu thì biết cô bé ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, đang làm thêm ở một quán cà phê gần công ty anh.

Buổi tối hôm đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nấu cơm như mọi khi, chờ anh về. Nhưng vừa bước vào cửa, anh đã lạnh lùng buông một câu:

  • Chúng ta ly hôn đi. Anh không còn tình cảm với em nữa.

Tôi sững người. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ anh thẳng thắn đến thế. Tôi run rẩy hỏi:

  • Vì cô bé đó sao?

Anh im lặng, rồi gật đầu. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra cuộc hôn nhân mười mấy năm nay có thể tan vỡ chỉ vì một phút say nắng nông nổi.

Tôi có quyền gào khóc, có quyền giữ chồng, nhưng tôi chọn cách khác. Tôi bình thản nói:

  • Được thôi. Nhưng cho em chút thời gian để sắp xếp mọi thứ.

Anh ngạc nhiên nhìn tôi, tưởng tôi sẽ làm ầm ĩ. Nhưng anh không biết rằng từ giây phút đó, trong đầu tôi đã có một kế hoạch…

Những ngày sau đó, tôi sống bình thản đến lạ. Tôi không chất vấn, không trách móc, cũng không ngăn cản anh đi đâu. Anh nghĩ tôi đã chấp nhận buông bỏ, nên càng ngày càng thoải mái công khai chuyện với cô gái kia.

Tôi dành thời gian nhiều hơn cho con. Con trai tôi mới 10 tuổi, chưa hiểu hết chuyện người lớn nhưng đã nhận ra sự thay đổi của bố. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

  • Dù thế nào mẹ cũng sẽ luôn ở bên con.

Âm thầm, tôi bắt đầu thu thập giấy tờ, tài liệu liên quan đến tài sản chung, từ sổ đỏ, giấy tờ xe đến tài khoản tiết kiệm. Tôi biết rõ nếu vội vàng ký vào đơn ly hôn, tôi và con sẽ ra đi trắng tay. Tôi không cần nhiều, nhưng ít nhất con trai tôi phải có một mái nhà ổn định.

Song song đó, tôi tìm đến một luật sư quen để tham khảo. Luật sư khuyên tôi đừng vội vàng, hãy để chồng tự lộ ra sai phạm. Bằng chứng ngoại tình sẽ giúp tôi giành lợi thế trong việc nuôi con và phân chia tài sản.

Một buổi tối, khi chồng đang tắm, điện thoại anh reo liên tục. Tôi nhìn màn hình sáng lên với cái tên “Em yêu” và một loạt tin nhắn vội vã: “Anh ơi, ba mẹ em phát hiện rồi! Em sợ lắm…”. Tôi chụp lại màn hình, lưu giữ như bằng chứng.

Trong mắt hàng xóm, tôi vẫn là người vợ hiền chịu đựng, chẳng hé răng kể lể. Nhưng thật ra tôi đang từng bước xoay chuyển thế cờ. Tôi thậm chí còn giả vờ đồng ý ký đơn ly hôn để anh yên tâm. Anh vui vẻ, nghĩ rằng tôi đã buông tay. Nhưng đâu ai biết, tôi đang chờ thời cơ ra đòn quyết định.

Ngày anh đưa đơn ly hôn chính thức, tôi không còn run rẩy nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, mỉm cười:

  • Ừ, em đồng ý.

Anh thở phào, nghĩ mọi việc đã xong xuôi. Nhưng rồi tôi nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ dày cộp lên bàn:

  • Đây là toàn bộ bằng chứng anh ngoại tình, cùng với những giấy tờ liên quan đến tài sản. Chúng ta sẽ ra tòa theo đúng luật.

Mặt anh tái mét. Anh không ngờ tôi đã chuẩn bị kỹ đến vậy. Tôi tiếp tục:

  • Em không giữ anh. Nhưng em sẽ giữ con và căn nhà này. Anh muốn tự do thì cứ đi, nhưng trách nhiệm làm cha, anh không thể trốn tránh.

Cuối cùng, trước sức ép pháp lý, anh buộc phải ký vào thỏa thuận theo hướng có lợi cho tôi và con. Tôi không cần tiền bạc của anh nhiều, chỉ cần sự đảm bảo cho tương lai của con trai.

Khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi nhìn anh lần cuối:

  • Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu, hạnh phúc thật sự không phải là sự mới mẻ thoáng qua, mà là mái ấm mà anh đã đánh mất.

Anh cúi đầu, không nói được lời nào.

Kể từ hôm đó, tôi và con bắt đầu một cuộc sống mới. Không dễ dàng, nhưng lòng tôi thanh thản. Tôi nhận ra rằng, khi phụ nữ mạnh mẽ, họ có thể vượt qua bất kỳ biến cố nào.

Và điều tôi âm thầm làm, không phải để trả thù, mà để bảo vệ con trai và chính bản thân mình. Còn anh – người chồng phản bội – mãi mãi chỉ còn là một cái bóng trong ký ức.

NÓNG: Hàng loạt trường Đại học cảnh báo khẩn tới tất cả sinh viên và phụ huynh

Sinh viên ‘bay’ hàng trăm triệu vì cuộc gọi ‘lạ’ khiến hàng loạt trường Đại học phải ra cảnh báo khẩn.

Những ngày qua, hàng loạt trường đại học tại TPHCM đã phát đi cảnh báo khẩn đến sinh viên, phụ huynh trước nhiều thủ đoạn lừa đảo tinh vi, mạo danh nhà trường để chiếm đoạt tài sản.

Mạo danh tuyển dụng, học bổng để lừa tiền

Trường ĐH Tài chính – Marketing mới đây cho biết, nhiều đối tượng đã giả danh đơn vị để tuyển dụng nhân sự, mời phỏng vấn rồi dụ dỗ ứng viên tham gia các dự án “đóng tiền sinh lời”. Một số sinh viên đã sập bẫy, mất hàng trăm triệu đồng.

Ngoài ra, kẻ gian còn gửi thông báo giả mạo về chương trình “Học bổng trao đổi sinh viên thế hệ trẻ Việt Nam và Đại học Bristol” nhằm lừa thí sinh vừa tốt nghiệp THPT.

Đại diện nhà trường khẳng định: Tuyệt đối không thu bất kỳ khoản phí nào trong quá trình tuyển dụng hay cấp học bổng. Tất cả thông tin chính thức chỉ đăng tải trên website và kênh truyền thông của trường.

Thủ đoạn ngày càng tinh vi

Tương tự, Trường ĐH Sư phạm TPHCM cũng cảnh báo về tình trạng đối tượng giả danh nhân viên Phòng Công tác chính trị và HSSV. Chúng liên hệ qua điện thoại, mạng xã hội để yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân, tài khoản ngân hàng, thậm chí mã OTP. Nhà trường nhấn mạnh, sinh viên không nên chuyển tiền hay chia sẻ thông tin nhạy cảm khi chưa xác minh qua kênh chính thức.

Trường ĐH Bách khoa (ĐH Quốc gia TPHCM) cũng ghi nhận nhiều vụ việc liên quan đến học bổng giả. Hai tháng trước, sinh viên bị yêu cầu đóng phí xét duyệt để nhận học bổng “liên kết quốc tế”. Đến ngày 4/8, chiêu thức được nâng cấp khi kẻ gian gửi thư giả mạo với tên miền @hcmut.edu.vn, kèm thông tin cá nhân chính xác của thí sinh để tăng độ tin cậy.

Nhà trường khẳng định: Quy trình xét học bổng chỉ diễn ra qua hệ thống quản lý, không thu phí và không gửi thông báo riêng lẻ đến từng cá nhân.

Fanpage giả mạo gây nhầm lẫn

Không chỉ dừng lại ở học bổng, tuyển dụng, Trường ĐH Y Dược TPHCM còn phát hiện một Fanpage giả mạo mang tên “Đại học Y Dược – Kênh Việc Làm” thường xuyên đăng lại nội dung từ trang chính thức, tạo sự nhầm lẫn. Trang giả mạo này yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân để “giới thiệu việc làm”, thực chất nhằm lừa đảo chiếm đoạt dữ liệu người dùng.

Trước thực trạng trên, các trường đồng loạt khuyến cáo sinh viên, phụ huynh và cộng đồng:

Hàng loạt trường Đại học cảnh báo khẩn tới tất cả sinh viên và phụ huynh- Ảnh 1.

Các chuyên gia cho rằng, sự tinh vi trong các thủ đoạn lừa đảo hiện nay đòi hỏi sinh viên và phụ huynh phải nâng cao cảnh giác, tránh để “tiền mất, dữ liệu mất” chỉ vì tin vào những thông báo giả mạo được làm rất chuyên nghiệp.

Biết mẹ đ:ẻ để 40 tỷ tài sản cho quỹ từ thiện sau khi qua đời, còn tôi – con gái duy nhất chỉ được 1 chiếc xe máy, nhà chồng ngay lập tức hành động….

Mẹ tôi vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, gầy dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ba mất sớm, một mình mẹ buôn bán, xoay xở, để rồi tích góp thành cơ ngơi đáng giá hàng chục tỷ. Tôi là con gái duy nhất, cứ ngây thơ tin rằng tình mẹ con bao năm, khi mẹ mất đi, tài sản bà để lại cũng là của tôi.

Ngày công chứng di chúc, cả họ hàng tập trung đông đủ. Ai cũng nghĩ tôi sẽ trở thành “bà chủ” sau khi mẹ qua đời. Nhưng không – khi bản di chúc được mở ra, tất cả như rơi vào cõi lặng. Toàn bộ nhà cửa, đất đai, tiền tiết kiệm – tổng giá trị khoảng 40 tỷ đồng – mẹ để lại hết cho một quỹ từ thiện mang tên bà. Riêng tôi, đứa con gái duy nhất, chỉ được mẹ trao cho chiếc xe máy đã cũ.

Tôi chết lặng. Nước mắt rơi không ngừng. Không phải vì tiếc của, mà vì không hiểu: tại sao mẹ lại làm vậy? Phải chăng mẹ giận tôi chuyện gì? Hay bà nghĩ tôi lấy chồng rồi, thì không cần nữa? Còn những người xung quanh thì rì rầm:

  • “Chắc bà sợ con gái bị chồng chiếm đoạt tài sản.”

  • “Có khi bà thất vọng về con gái…”

Mỗi câu bàn tán như mũi dao xoáy vào tim. Tôi không trách mẹ, nhưng sự thật này quá đột ngột. Tôi còn chưa nguôi nỗi đau mất đi vòng tay duy nhất trên đời, nay lại đối mặt thêm sự bẽ bàng đến tột cùng.

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng công chứng, chồng tôi đã lộ rõ vẻ khó chịu. Anh ta từng mơ tưởng đến số tài sản mẹ tôi để lại, thậm chí không ít lần bóng gió về chuyện “khi nào mẹ mất, đời mình sẽ khác”. Giờ thì mọi hy vọng tan thành mây khói.

Đêm đó, anh ta không ngừng trách móc:

  • “Em coi đó, mẹ em ích kỷ quá. Có con gái mà lại dồn hết tiền cho thiên hạ.”
    Tôi chỉ im lặng. Nhưng chồng càng nói càng cay nghiệt:

  • “Mẹ em coi thường anh, coi thường gia đình anh. Giờ thì vợ chồng mình trắng tay.”

Những ngày sau, thái độ của anh ta thay đổi hẳn. Từ một người chồng tưởng như thương yêu, anh trở nên lạnh nhạt, cộc cằn. Mọi chi tiêu trong nhà, anh bắt đầu tính toán từng đồng. Anh còn đem chuyện chiếc xe máy – tài sản duy nhất tôi được thừa hưởng – ra chế nhạo:

  • “Của hồi môn mẹ em để lại có vậy thôi hả? Xe này bán cũng chẳng đủ mua cái tủ lạnh.”

Cả gia đình chồng cũng vào hùa. Mẹ chồng bóng gió:

  • “Con gái gì mà chẳng đem lại lợi lộc gì cho nhà chồng.”
    Em chồng thì hả hê:

  • “Chị tưởng chị giàu, giờ thì trắng tay rồi nhé.”

Tôi cảm thấy mình như bị đẩy vào bước đường cùng. Vừa mất mẹ, vừa thấy rõ bộ mặt thật của những người mình từng tin tưởng. Chiếc xe máy – thứ duy nhất mẹ để lại – trở thành biểu tượng cay đắng, nhắc tôi nhớ rằng tôi chẳng còn chỗ dựa nào khác ngoài chính bản thân mình.

Trong những ngày hoang mang nhất, tôi vô tình tìm thấy một bức thư tay mẹ để lại, giấu trong cốp chính chiếc xe máy đó. Mẹ viết bằng nét chữ run run:

“Con gái của mẹ,
Mẹ biết con sẽ buồn khi biết di chúc này. Nhưng con à, mẹ để lại 40 tỷ cho quỹ từ thiện không phải vì không thương con, mà vì mẹ tin rằng con đủ mạnh mẽ để tự đi trên đôi chân mình. Con có học thức, có công việc, có khả năng xây dựng hạnh phúc. Còn những người ngoài kia, họ cần sự giúp đỡ hơn nhiều.

Chiếc xe này gắn bó với mẹ bao năm, chở con đi học, chở con đến bệnh viện mỗi khi con ốm. Nó không giá trị nhiều về tiền bạc, nhưng là kỷ niệm máu thịt giữa mẹ con ta. Nếu một ngày nào đó con thấy mệt mỏi, hãy mở cốp xe, nơi có bức thư này, để nhớ rằng mẹ luôn dõi theo con.”

Đọc đến đây, nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi chợt hiểu: mẹ không hề bỏ rơi tôi. Ngược lại, bà tin tưởng tôi nhiều đến mức không để lại cho tôi khối tài sản nặng nề, mà để lại cho tôi nghị lực sống.

Khi tôi đem điều này nói với chồng, anh ta cười khẩy:

  • “Thư với từ, ăn được không?”
    Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra cuộc hôn nhân này chẳng còn ý nghĩa. Tôi quyết định rời đi, chỉ mang theo chiếc xe máy và lá thư của mẹ.

Tôi bắt đầu lại từ con số không. Những ngày đầu đầy khó khăn, nhưng mỗi lần yếu lòng, tôi lại nhớ đến câu chữ của mẹ. Dần dần, tôi tự gây dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình. Và tôi nhận ra: món quà lớn nhất mẹ để lại không phải là tiền bạc, mà là sự tự tin và lòng kiên định.

40 tỷ kia đã cứu giúp biết bao mảnh đời bất hạnh. Còn tôi – với chiếc xe máy cũ và một lá thư – học được cách đứng vững trong cuộc đời.

Rời khỏi nhà chồng, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo, chiếc xe máy cũ và bức thư của mẹ. Không nơi nương tựa, tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, vừa đủ để ngủ và làm việc. Ban đầu, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân. Bạn bè ít nhiều xa lánh, người thì dè bỉu: “Có mẹ giàu mà giờ lại ra nông nỗi này”.

Tiền lương từ công việc văn phòng không đủ trang trải, tôi bắt đầu nhận thêm việc bên ngoài: viết báo tự do, dạy thêm tiếng Anh buổi tối. Những hôm mệt nhoài chạy xe dưới mưa, tôi nhớ lại hình ảnh mẹ còng lưng buôn bán ngày xưa. Chính ký ức đó giữ tôi không gục ngã.

Chiếc xe máy – từng bị nhà chồng chế giễu – nay lại trở thành “bạn đồng hành” giúp tôi mưu sinh. Nó đưa tôi đến từng lớp học thêm, từng quán cà phê nơi tôi ngồi viết bài. Mỗi lần mở cốp xe, nhìn thấy lá thư của mẹ, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi dần hiểu rằng: mẹ đã chọn cách để tôi trưởng thành bằng đôi tay của mình, chứ không dựa dẫm vào của cải.

Có lần, tôi ghé thăm quỹ từ thiện mang tên mẹ. Họ kể rằng nhờ số tiền bà để lại, hàng trăm trẻ em nghèo được đi học, nhiều bệnh nhân được cứu chữa. Nghe vậy, tôi vừa khóc vừa cười. Tôi thấy mẹ vẫn đang sống đâu đó quanh mình, qua những việc tử tế bà làm cho đời.

Năm tháng trôi qua, từ một cô gái yếu mềm, tôi trở thành người phụ nữ tự lập, tự tin. Tôi xin được học bổng du học ngắn hạn, sau đó quay về mở trung tâm ngoại ngữ. Công việc ngày một ổn định, thu nhập khá, tôi mua được căn hộ nhỏ của riêng mình – thành quả do chính tôi tạo nên, không phải dựa vào bất kỳ ai.

Trong khi đó, chồng cũ của tôi thì sa vào nợ nần vì làm ăn thất bại. Một lần tình cờ gặp lại, ánh mắt anh ta đầy hối hận. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, vì tôi biết: nếu ngày ấy không rời đi, chắc giờ tôi vẫn chỉ là cái bóng sống trong sự khinh thường.

Khi đã đủ mạnh mẽ và bình thản, tôi gặp một người đàn ông khác. Anh không giàu có, nhưng chân thành và tôn trọng tôi. Anh không quan tâm tôi có bao nhiêu tiền, mà chỉ quý trọng nghị lực và trái tim tôi. Bên anh, tôi tìm lại được cảm giác an yên – thứ mà bao năm qua tưởng đã mất.

Tôi kể cho anh nghe về mẹ, về lá thư và chiếc xe máy cũ. Anh bảo:

  • “Mẹ em để lại cho em món quà quý giá nhất – đó là sự kiên cường.”

Và tôi nhận ra, đúng là như vậy.

40 tỷ kia đã đem lại niềm vui cho nhiều mảnh đời bất hạnh. Còn tôi, từ đôi bàn tay trắng, đã dựng nên cuộc sống của riêng mình. Chiếc xe máy cũ và lá thư trong cốp xe mãi là báu vật, nhắc tôi nhớ rằng tình mẹ không đo bằng tiền, mà bằng niềm tin mẹ đặt vào tôi.

Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi không còn thấy mình là kẻ “chỉ được thừa kế chiếc xe máy”, mà thấy mình là người may mắn – vì được mẹ trao cho bài học đắt giá nhất: tự đứng vững giữa đời, và biết cách tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Vợ chiến sĩ CSCĐ bị 2 b:á:o th:ủ t:ô:ng trọng t:hươ:ng có thông báo kh:ẩ:n, hé lộ: tình hình của chồng

Sau vụ việc thông chốt ở Nghi Tàm gây xôn xao dư luận vừa qua, một chiến sĩ CSCĐ bị thương nặng và được đưa đi cấp cứu. Lợi dụng chuyện này, nhiều thông tin thất thiệt liên quan bắt đầu được lan truyền trên mạng xã hội. Mới đây, vợ chiến sĩ CSCĐ đã lên tiếng

Vụ 2 thanh niên “thông chốt” ở Nghi Tàm đang chiếm được sự quan tâm lớn từ dư luận. Theo tìm hiểu, chiến sĩ CSCĐ bị thương là Đại úy Lê Đình Công, cán bộ Phòng Cảnh sát cơ động.

Nhiều người bày tỏ sự lo lắng cho tình hình đồng chí Công, thậm chí còn kêu gọi ủng hộ cho gia đình anh. Ngay trong đêm 21/8, vợ đồng chí Công – chị Trịnh Thị Loan đã phải đích thân lên tiếng trên trang cá nhân. Chị khẳng định gia đình không kêu gọi quyên góp, đồng thời cập nhật tình hình hiện tại của chồng.

Ảnh cắt từ clip

Theo đó, chị Loan chia sẻ: “Hiện tại chồng e đã qua cơn nguy kịch và hiện đang phải theo dõi. Nên e xin phép được dành thời gian bên chồng. Để tránh người xấu lạm dụng nick ảo, hoặc tung những thông tin sai sự thật, em xin đính chính gia đình em “KHÔNG” kêu gọi quyên góp hay những vấn đề liên quan tới “vật chất” ạ. Rất mong mọi người tỉnh táo và bĩnh tĩnh ạ”.

thong-chot-nghi-tam-4
Chia sẻ của vợ đồng chí Công. Ảnh chụp màn hình

Sáng 22/8, Công an TP Hà Nội thông tin chính thức về vụ việc thông chốt bảo vệ buổi hợp luyện A80 ở đường Nghi Tàm (phường Hồng Hà, Hà Nội).

Thông tin ban đầu cho biết, lúc 20h10 ngày 21/8, Nguyễn Bá Hoài Nam (18 tuổi, ở xã Phúc Thịnh, Hà Nội) điều khiển xe máy chở theo Nguyễn Văn Quân (18 tuổi, ở xã Tiến Thắng, Hà Nội) di chuyển với tốc độ cao trên đường Nghi Tàm hướng về Âu Cơ. ‎

Chiếc xe của hai đối tượng. Ảnh: Internet

Lúc này, tổ công tác đang thực hiện nhiệm vụ cấm đường, phục vụ buổi hợp luyện Lễ kỷ niệm 80 năm ngày Cách mạng tháng Tám và Quốc khánh 2/9.

Sau khi phát hiện 2 đối tượng, tổ công tác đã ra tín hiệu yêu cầu dừng xe. Tuy nhiên, người cầm lái vẫn không chấp hành mà lao thẳng vào một chiến sĩ CSCĐ, khiến chiến sĩ bị hất mạnh xuống đường, bất tỉnh. Hai đối tượng cũng bị ngã ra đường và bị khống chế, bắt giữ.

Áp thấp nhiệt đới sẽ vào Biển Đông chiều nay và mạnh lên thành bão số 5

Sáng ngày 22/8, tâm áp thấp nhiệt đới đang ở phía Đông ven biển miền Trung của Philippines. Vào chiều tối ngày 22/8 tâm áp thấp nhiệt đới sẽ đi vào biển Đông sau đó sẽ mạnh lên thành cơn bão số 5.

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, hiện nay (22/8), vùng biển phía Đông khu vực Bắc và Giữa Biển Đông và Vịnh Thái Lan có mưa rào và dông rải rác.

Dự báo ngày và đêm 22/8, vùng biển phía Đông khu vực Bắc và Giữa Biển Đông, khu vực Nam Biển Đông (bao gồm vùng biển đặc khu Trường Sa); vùng biển từ Gia Lai đến Cà Mau, từ Cà Mau đến An Giang và vịnh Thái Lan có mưa rào và dông rải rác. Trong mưa dông có khả năng xảy ra lốc xoáy, gió giật mạnh cấp 6-7 và sóng biển cao 1,0-2,0m.

Áp thấp nhiệt đới có khả năng vào Biển Đông trong chiều nay và sẽ mạnh lên thành bão số 5.

 

Áp thấp nhiệt đới có khả năng vào Biển Đông trong chiều nay và sẽ mạnh lên thành bão số 5.

Ngoài ra, ở vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông từ đêm 22/8 gió mạnh dần lên cấp 5, có lúc cấp 6, giật cấp 7-8. Biển động. Sóng biển cao 1,5-2,5m. Toàn bộ tàu thuyền hoạt động ở các khu vực trên đều có nguy cơ chịu tác động của lốc xoáy và gió giật mạnh.

TS Nguyễn Ngọc Huy, chuyên gia về biến đổi khí hậu và cảnh báo thiên tai cho biết, hiện tại (vào lúc 3h sáng ngày 22/8) tâm áp thấp nhiệt đới đang ở phía Đông ven biển miền Trung của Philippines. Vào chiều tối ngày 22/8, tâm áp thấp nhiệt đới sẽ đi vào biển Đông sau đó sẽ mạnh lên thành cơn bão số 5. Dự báo bão sẽ đi theo hướng Tây vào miền Trung của Việt Nam.

“Vị trí tâm bão đổ bộ chưa thể xác định chính xác vào thời điểm này. Mọi người ở khu vực từ Quảng Ngãi tới Thanh Hóa lưu ý theo dõi cập nhật ở các bản tin tiếp theo”, TS Nguyễn Ngọc Huy nhận định.

Bão này khả năng cao cũng sẽ tạo ra vùng mưa tương đối rộng và lượng nước rất lớn do hiện tại bề mặt biển nóng và gió Đông đang chiếm ưu thế nên một lượng mây ẩm có thể bị đẩy theo sức ép quán tính của bão đi vào bờ trước khi tâm bão vào bờ. Ngày mai (23/8) khi vào biển Đông thì đường đi của bão sẽ rõ ràng hơn.

Bà con ngư dân đi biển lưu ý nên di chuyển vùng đánh bắt xuống vùng biển phía Nam (dưới vĩ tuyến 15) hoặc nên vào bờ trước 24/8. Dù đánh bắt ở phía Nam cũng nên lưu ý các cơn dông lốc cục bộ xảy ra ở phía Nam trong thời điểm có bão.

Bão có thể sẽ gây mưa lớn 300-400mm ở khu vực Bắc Trung Bộ, Bắc Bộ và các tỉnh trung du, miền núi phía Bắc trong các ngày từ 25/8 – 27/8. Giai đoạn 22-24/8 là thời điểm phù hợp để hạ mức nước các hồ chứa ở thượng nguồn Bắc Trung Bộ và các hồ phía Bắc để đón lũ.

Vụ 2 thanh niên lao vào đường cấm, tô:ng chiến sĩ cảnh sát cơ động: Vợ chia sẻ tình trạng n;ạn nhân

Cú tông cực mạnh khiến chiến sĩ cơ động gục xuống đường. Một đối tượng đi xe máy cũng nằm gục sau cú tông, đối tượng còn lại thì đứng lên bỏ chạy.

Tối 21/8, mạng xã hội lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh 2 nam thanh niên đi vào đường cấm với tốc độ cao. Dù các đồng chí cảnh sát làm nhiệm vụ đã ra hiệu lệnh dừng xe nhưng 2 đối tượng vẫn điều khiển xe lao nhanh rồi bất ngờ tông vào một chiến sĩ cảnh sát cơ động. Cú tông cực mạnh khiến chiến sĩ cảnh sát cơ động gục xuống đường. Một đối tượng trên xe máy cũng nằm gục sau cú tông, đối tượng còn lại thì đứng lên bỏ chạy.

Đoạn clip khiến nhiều người vô cùng phẫn nộ, lên án hành động coi thường pháp luật của 2 đối tượng và mong cơ quan chức năng nghiêm trị. Đồng thời, mọi người cũng cầu mong chiến sĩ cảnh sát cơ động bị tông sẽ tai qua nạn khỏi.

Trao đổi trên báo Dân trí tối 21/8, Trung tướng Nguyễn Thanh Tùng, Giám đốc Công an TP.Hà Nội cho biết, cơ quan điều tra đã bắt giữ 2 đối tượng điều khiển xe máy với tốc độ cao, lao vào đường cấm rồi tông trực diện vào cảnh sát cơ động.

2 đối tượng đi xe máy lao thẳng vào chiến sĩ cảnh sát cơ động. (Ảnh: Cắt từ clip)

Cũng theo nguồn tin trên, lãnh đạo Đảng ủy phường Tây Hồ, TP.Hà Nội xác nhận, khoảng 21 giờ cùng ngày, tại khu vực nút giao Nghi Tàm (khu vực giáp ranh phường Hồng Hà và phường Tây Hồ) đã xảy ra vụ việc một chiến sĩ cảnh sát cơ động bị 2 đối tượng đi xe máy tông trọng thương.

Vị lãnh đạo cho biết, khi các lực lượng chức năng đang tổ chức cấm, tạm cấm đường Nghi Tàm thì 2 đối tượng cố tình đi vào, điều khiển xe máy với tốc độ rất cao rồi tông trực diện vào chiến sĩ cảnh sát cơ động đang làm nhiệm vụ.

Có thể là hình ảnh về 1 người và bệnh viện

Vụ việc khiến một chiến sĩ cảnh sát cơ động trọng thương, đã được đưa vào cấp cứu tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108.

Đang hạnh phúc đưa con riêng của chồng đi dạo, tôi bàng hoàng khi bé òa khóc nức nở ngay lúc nhìn thấy một người trong quán

“Đang vui vẻ đưa con riêng của chồng đi chơi, tôi chết lặng khi bé khóc nức nở khi chạm mặt một người trong quán…”

Đó là buổi chiều thứ bảy, nắng nhạt vàng rải khắp con đường dẫn ra khu vui chơi trong trung tâm thương mại. Tôi nắm tay bé An – con riêng của chồng, lòng có chút háo hức. Từ ngày cưới chồng, tôi vẫn luôn cố gắng tạo sự gần gũi với bé. Bé vốn ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn, nhưng hôm nay bé đồng ý đi cùng tôi thay vì cứ đòi ở nhà với bà nội, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hai dì cháu cùng nhau chọn trò chơi, cùng nhau cười đùa. Lần đầu tiên tôi thấy bé chịu cười tươi như vậy, nụ cười làm tôi cảm thấy mình thật sự đang được bé chấp nhận. Trong lúc đang đi dạo tìm quán ăn tối, tôi vừa nghĩ thầm sẽ gọi vài món bé thích, vừa vui vì chuyến đi này diễn ra suôn sẻ.

Thế nhưng, ngay khi chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ, mọi thứ bỗng chốc đảo lộn. Ánh mắt bé chợt dừng lại, đôi chân khựng lại, rồi chỉ vài giây sau, bé òa khóc nức nở. Tôi giật mình, hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bé cứ gào lên gọi “mẹ… mẹ ơi!” trong khi tay run run chỉ về phía một người phụ nữ ngồi ở góc quán.

Tôi chết lặng. Người phụ nữ đó cũng giật mình nhìn sang. Khoảnh khắc ấy, cả không gian như ngưng đọng.

Người phụ nữ ấy khoảng ngoài 30, dáng vẻ có phần mệt mỏi nhưng vẫn còn nét đẹp phảng phất. Khi nghe tiếng bé An gọi “mẹ”, chị ta cũng bối rối đến mức đánh rơi chiếc ly đang cầm. Tôi đứng giữa, tim đập loạn nhịp. Tôi chưa bao giờ được chồng kể chi tiết về vợ cũ, ngoài một câu ngắn gọn: “Cô ấy bỏ đi khi con còn nhỏ.” Trong trí tưởng tượng của tôi, đó chỉ là một người xa lạ, chẳng còn liên quan. Nhưng giờ đây, người ấy bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, và con riêng của chồng tôi thì đang khóc đến nghẹn cả giọng.

Tôi lúng túng không biết nên làm gì. Một mặt muốn kéo bé ra ngoài để bé bình tĩnh, một mặt lại thấy rõ ràng bé đang dồn hết tình cảm, khát khao về phía người phụ nữ ấy. Người phụ nữ cũng ngập ngừng bước đến, nhưng rồi lại dừng, ánh mắt thoáng sự giằng xé.

Tôi gồng mình ôm bé, vỗ về:
– An, bình tĩnh nào, dì đây…

Nhưng bé càng vùng vẫy, nức nở:
– Con muốn mẹ… con muốn về với mẹ!

Quán ăn bỗng trở nên ồn ào với những ánh mắt tò mò xung quanh. Tôi thấy mình nhỏ bé, vụng về, chẳng khác gì một kẻ thừa thãi trong khoảnh khắc này. Người phụ nữ kia chỉ khẽ cắn môi, rồi lặng lẽ bỏ đi, không nói một lời.

Bé An càng khóc dữ hơn, giọng nghẹn ứ trong cổ họng:
– Mẹ không thương con nữa sao?

Trái tim tôi đau nhói. Tôi hiểu, trong sâu thẳm, bé vẫn luôn mong chờ mẹ ruột quay về. Và sự xuất hiện bất ngờ ấy đã khơi dậy tất cả cảm xúc mà bấy lâu bé kìm nén.

Trên đường đưa bé về nhà, tôi im lặng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho bé. Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ sự bất lực của mình – dù có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể thay thế được vị trí của mẹ ruột trong lòng con trẻ.

Khi về đến nhà, chồng tôi thấy con mắt đỏ hoe thì cuống quýt hỏi. Tôi kể lại sự việc, từng chi tiết khiến anh lặng người. Gương mặt anh thoáng chút đau khổ, rồi lại biến thành sự giận dữ xen lẫn bất an. Anh không ngờ vợ cũ lại ở ngay trong thành phố này. Bao năm nay, anh cố giấu đi để con trai không tổn thương, nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn ập đến.

Buổi tối hôm đó, khi bé An đã ngủ thiếp đi vì mệt, chồng tôi mới ngồi xuống cạnh tôi. Giọng anh trầm xuống:
– Anh xin lỗi vì chưa bao giờ kể rõ mọi chuyện cho em. Cô ấy bỏ đi theo người khác, để lại anh và con. Anh sợ nếu nói ra, con lại càng nhớ thương… Anh cũng sợ em buồn khi phải sống trong một mối quan hệ có cái bóng của quá khứ.

Tôi lặng người. Giờ đây tôi hiểu tại sao bé An luôn có ánh mắt buồn buồn, tại sao bé ít cười. Đứa trẻ ấy đã chịu quá nhiều thiếu thốn tình cảm.

Tôi nhìn chồng, rồi nhìn đứa bé đang ngủ ngoan trong phòng, lòng trào dâng một quyết tâm. Tôi không thể thay thế mẹ ruột của bé, nhưng tôi có thể yêu thương bé như con ruột mình. Tôi biết, con đường phía trước không dễ dàng, nhất là khi bóng dáng người mẹ kia có thể sẽ còn xuất hiện trong cuộc đời bé. Nhưng ít nhất, tôi sẽ không để bé phải cảm thấy một lần nữa bị bỏ rơi.

Và đêm ấy, tôi nằm thao thức, nghe tiếng thở đều đều của con trẻ, trong lòng vừa lo lắng vừa dấy lên một sức mạnh thầm lặng: tình thương có thể không xóa bỏ hết vết thương, nhưng sẽ là chiếc chăn ấm bao bọc, xoa dịu nỗi đau trong trái tim một đứa bé thiếu vắng tình mẫu tử.

Vài ngày sau, khi mọi thứ dần lắng xuống, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng người phụ nữ đầu dây bên kia run run:
– Chị… chị là vợ của anh Hùng phải không? Tôi… tôi là mẹ bé An.

Tôi sững người. Thì ra, chị đã chủ động tìm đến.

Chúng tôi hẹn gặp tại một quán cà phê nhỏ. Lần này, tôi được nhìn rõ hơn gương mặt của chị – mệt mỏi, hằn vết thời gian, nhưng đôi mắt vẫn còn ánh sáng của một người mẹ day dứt. Chị cúi đầu:
– Tôi biết mình có lỗi… Tôi bỏ đi vì một phút yếu lòng, vì nghĩ mình cần một cuộc sống khác. Nhưng càng đi xa, tôi càng thấy trống rỗng. Mấy năm nay, tôi sống không yên, lúc nào cũng nhớ con. Ngày hôm đó gặp lại thằng bé… tôi không ngờ con vẫn còn nhớ và gọi tôi là mẹ.

Tôi im lặng. Trái tim tôi dậy sóng. Tôi có nên tức giận, trách móc? Hay nên cảm thông, khi nhìn thấy giọt nước mắt chị rơi xuống vì hối hận?

Chị ngẩng lên, giọng run rẩy:
– Tôi không có ý giành lại, nhưng tôi muốn xin được gặp con. Chỉ một chút thôi, để nó biết rằng mẹ nó vẫn còn sống, vẫn còn nghĩ đến nó…

Tôi bối rối vô cùng. Tôi biết An rất khao khát tình mẹ. Nhưng liệu việc cho gặp lại có làm bé thêm tổn thương? Tôi chưa dám quyết định, chỉ lặng lẽ bảo:
– Chuyện này… để tôi nói chuyện với chồng tôi đã.

Tối hôm ấy, khi kể lại cho chồng, anh im lặng rất lâu. Cuối cùng anh thở dài:
– Anh không tin cô ấy đã thay đổi, nhưng anh cũng không thể cấm con gặp mẹ. Nếu cứ né tránh, sớm muộn gì An cũng tự tìm cách.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, lòng đầy lo lắng. Con đường phía trước mờ mịt, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tha thứ và trách giận.

Một tuần sau, tôi cùng chồng đưa bé An đến công viên. Ở đó, người phụ nữ ấy đã đứng chờ. Bé An nhìn thấy mẹ thì lao đến, ôm chặt, khóc òa. Tôi đứng từ xa, trong lòng nghẹn ngào, vừa đau vừa nhẹ nhõm.

Tôi không biết cuộc hội ngộ này sẽ dẫn đến điều gì. Liệu chị sẽ quay lại, tạo nên những rối ren mới? Liệu bé An có thêm hạnh phúc hay thêm vết thương? Tất cả đều chưa có lời giải.

Chỉ có một điều tôi chắc chắn: tôi vẫn sẽ yêu thương, che chở cho bé, dù con đường phía trước có thế nào. Và trong khoảnh khắc ấy, khi gió chiều thổi nhẹ, tôi chợt hiểu, đôi khi hạnh phúc không nằm ở việc xóa bỏ quá khứ, mà là học cách bước đi cùng nó, chấp nhận những mảnh vỡ để tạo thành một bức tranh trọn vẹn hơn.