Home Blog Page 3

Hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đ:au đ:ớn

Lan Phương thừa nhận đã gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng như đau bụng, nôn liên tục, huyết áp tụt, lạnh cóng người…

Sau 7 năm chung sống, diễn viên Lan Phương thông báo cuộc hôn nhân với chồng ngoại quốc đã kết thúc. Cô đã nộp đơn ly hôn đơn phương vào cuối tháng 5 vừa qua. Mới đây, nữ diễn viên gây lo lắng khi chia sẻ hình ảnh khuôn mặt nhăn nhó, bật khóc vì đau đớn, phải nhập viện gấp.

Lan Phương tiết lộ trong suốt nhiều năm qua cơ thể đã gặp vấn đề khi thường xuyên đau nhức, buồn nôn, huyết áp tụt, lạnh cóng người… “Cách đây 2 tuần, Phương từng chia sẻ 1 story về tình trạng sức khỏe của mình khi đến tòa án: ‘Cơ thể ơi đừng đau nhức, đừng buồn nôn, đừng mệt mỏi nữa nhé’.

Không chỉ có ngày hôm đó đâu, nhiều năm qua, Phương từng bị rất nhiều vấn đề về thể chất, nhiều nhất là từ đầu năm nay như: đau bụng, buồn nôn, nôn liên tục, huyết áp tụt, lạnh cóng người, áp lực máu lên não thấp, choáng váng khi thay đổi tư thế, đau nhức toàn thân, cơ vai căng cứng, đau đầu, cường giáp… Ngoài ra khi quá căng thẳng – khả năng suy nghĩ còn bị bào mòn, không còn động lực, cảm thấy bế tắc, tuyệt vọng, trống rỗng, kiệt quệ…”, cô cho hay.

Lộ hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đau đớn- Ảnh 1.

Lan Phương chia sẻ hình ảnh bật khóc, phải nhập viện vì sức khỏe bất ổn

Cô thừa nhận đã gặp nhiều vấn đề về thể chất trong suốt những năm qua như đau bụng, buồn nôn, nôn liên tục, huyết áp tụt, lạnh cóng người, áp lực máu lên não thấp…

Trong bài viết, Lan Phương còn nhắn nhủ tới khán giả hãy chú ý quan sát và lắng nghe cơ thể của bản thân. “Chia sẻ thêm là căng thẳng còn từng khiến Phương nôn liên tục, hàng ngày và hoàn toàn mất khứu giác trong khoảng 1 năm… (khi còn là học sinh trung học). Quan sát cơ thể mình và lắng nghe các dấu hiệu bất thường của cơ thể quan trọng lắm, nhất là khi chúng ta có vấn đề căng thẳng trong tâm lý.

Nếu có ai bên cạnh cùng bạn quan sát và hỗ trợ bạn ngay khi cần thì quá tốt, còn nếu không tự mình sẽ phải giúp đỡ chính mình các bạn nhé. Vết thương ngoài da được bôi thuốc, từ từ liền sẹo rồi sẽ không còn đau nữa, nhưng vết thương tâm lý thì khó chữa hơn rất nhiều”, cô cho hay.

Lan Phương cho biết cô qua bài viết sẽ có nhiều người hiểu hơn và nhận ra mức độ nghiêm trọng của tổn thương tâm lý, trầm cảm, căng thẳng để cảm thông, giúp đỡ những người xung quanh thay vì chỉ trích.

Lộ hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đau đớn- Ảnh 4.
Lộ hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đau đớn- Ảnh 5.

Qua bài đăng, Lan Phương mong muốn khán giả sẽ chú ý tới sức khỏe của bản thân

Lộ hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đau đớn- Ảnh 6.

Bên cạnh đó, cô hy vọng nhiều người sẽ nhận ra mức độ nghiêm trọng của tổn thương tâm lý, trầm cảm để đồng cảm thay vì chỉ trích

Lan Phương kết hôn với chồng ngoại quốc năm 2018. Cặp đôi có hai con chung nhưng chưa tổ chức đám cưới. Ông xã của Lan Phương tên David Duffly, là người Anh, hiện làm việc trong lĩnh vực khách sạn – nghỉ dưỡng.

Dù đã đồng hành bên cạnh nhau thời gian lâu nhưng cả hai chưa tổ chức đám cưới. Lan Phương từng chia sẻ: “Tôi không quan trọng đám cưới vì nghĩ nó chỉ là hình thức. Với những thứ thuộc về hình thức, tôi không mặn mà. Từ nhỏ, tôi chưa bao giờ có bữa tiệc nào. Những bữa tiệc tôi chủ động tổ chức là sinh nhật con gái Lina.

Tôi làm vì con và cho con. Tôi gần như là một người phụ nữ của gia đình và công việc, không thích tiệc tùng, quán bar… Tôi thích một mình và cảm nhận, không quen với những điều phô trương”. Lan Phương từng chia sẻ thời gian đầu cả hai hiểu nhau nhưng sau thời gian chung sống đã phát sinh những mâu thuẫn về quan điểm.

Lộ hình ảnh diễn viên Lan Phương nhập viện trong tình trạng đau đớn- Ảnh 7.

Sau 7 năm bên nhau, Lan Phương thông báo đã đường ai nấy đi với chồng ngoại quốc

Vì mẹ chồng m:ấ:t đ:ộ:t ng:ộ:t nên việc phân chia tài sản cũng chưa kịp tiến hành. Anh cả đứng ra thống nhất chuyện này. Anh ấy bảo vợ chồng tôi có công chăm sóc mẹ từng bữa cơm manh áo nên nhà cửa, đất đai, ruộng vườn sẽ giao hết cho chúng tôi nhưng chị dâu lại kh:ó chị:u ra mặt. Hôm kia, tôi thu dọn, sắp xếp lại phòng ngủ của mẹ chồng. Vô tình, tôi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, mẹ cất chung với đống quần áo cũ. Tò mò, tôi mở ra xem thì ch:ết đi:ế::ng……

Tiếng trống tang còn vang vọng trong đêm, xé toạc khoảng lặng u ám của cả xóm nhỏ. Mẹ chồng tôi vừa rời cõi đời trong một buổi sáng mùa thu se lạnh, ra đi bất ngờ đến mức mọi người chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Mâm cơm chiều hôm trước bà còn ngồi đó, nhắc nhở từng đứa con ăn uống, vậy mà chỉ sau một đêm, căn phòng trở thành nơi hương khói nghi ngút. Tôi cứ nghĩ nỗi đau mất mát ấy đã đủ để níu giữ tình thân, để gắn kết anh em trong những ngày khó khăn, nhưng hóa ra cái chết lại khởi đầu cho một cuộc phân chia lạnh lẽo, đẩy cả gia đình vào vòng xoáy của tiền bạc, ganh ghét và một bí mật chết người giấu trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ…

Sau tang lễ, căn nhà lớn của mẹ chồng trở nên trống trải lạ thường. Người đến viếng đã thưa dần, chỉ còn lại mùi nhang khói và tiếng côn trùng rả rích ngoài sân. Anh cả – người vốn được xem là trụ cột – đã đứng ra lo liệu mọi việc. Ngồi giữa gian nhà chính, anh nhìn quanh rồi chậm rãi nói:

“Chuyện tài sản mẹ để lại, anh em mình phải thống nhất. Thực lòng, mẹ mất đi đột ngột, chưa kịp để lại lời dặn nào. Nhưng mọi người đều biết, bao năm nay vợ chồng thằng Hai (ý anh nói vợ chồng tôi) chăm sóc mẹ từng bữa cơm giấc ngủ. Nhà cửa, đất đai, ruộng vườn… anh nghĩ nên giao cho nó quản lý. Có công thì phải được hưởng.”

Lời anh cả như một nhát dao bổ xuống giữa không gian đang im lìm. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bên kia, chị dâu – vợ của anh cả – chau mày, lộ rõ sự khó chịu. Ánh mắt chị sắc lẹm, liếc tôi một cái đầy ẩn ý. Tôi biết, từ lâu chị vẫn không ưa tôi, nay nghe đến chuyện giao toàn bộ tài sản thì làm sao chấp nhận nổi.

Buổi họp gia đình hôm ấy kết thúc trong không khí nặng nề. Tôi và chồng im lặng, chẳng biết nên vui hay lo. Được thì nhiều thật, nhưng liệu anh chị có để yên?

Vài ngày sau, khi thu dọn phòng ngủ của mẹ, lòng tôi chùng xuống. Căn phòng vẫn còn nguyên mùi quen thuộc của bà: thoang thoảng mùi dầu gió, chút hăng hắc của thuốc Bắc còn sót lại trong ngăn tủ. Tôi lần lượt gấp lại từng chiếc áo bà mặc hằng ngày, những bộ quần áo cũ kỹ mà bà chẳng nỡ bỏ đi.

Khi lôi chồng quần áo cũ ra, tôi chợt thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ mèm, bị đè lẫn giữa những lớp vải. Lạ lùng, tôi kéo nó ra. Hộp khá nặng, khóa đã rỉ sét nhưng không chặt. Tim tôi đập thình thịch. Sự tò mò lấn át nỗi ngần ngại. Tôi run run mở nắp.

Bên trong không phải là vàng bạc như tôi thoáng nghĩ. Mắt tôi dán chặt vào những xấp giấy tờ cũ kỹ, trên cùng là một tờ giấy viết tay. Nhận ra nét chữ quen thuộc của mẹ chồng, tôi chết lặng. Đó là một bản di chúc.

Cổ họng tôi nghẹn lại, mồ hôi túa ra dù gió chiều thổi lạnh. Mẹ đã để lại di chúc, nhưng nội dung trong đó lại hoàn toàn khác với những gì anh cả tuyên bố. Điều này… nếu công khai, chắc chắn sẽ làm dậy sóng một cuộc chiến trong gia đình.

Suốt mấy đêm liền, tôi mất ngủ vì bản di chúc trong hộp gỗ. Mẹ viết bằng nét chữ run run nhưng vẫn rõ ràng. Trong đó, bà chia tài sản không theo lời anh cả: phần lớn ruộng đất bà để cho anh cả và chị dâu quản lý, căn nhà lớn giao cho vợ chồng tôi, còn một mảnh vườn và ít tiền tiết kiệm dành cho em út. Bà dặn kỹ: “Anh em phải hòa thuận, không vì tiền mà ly tán.”

Tôi gấp lại tờ giấy, giấu kín, chẳng dám nói ra. Nếu đưa di chúc cho mọi người, chắc chắn anh cả sẽ bối rối, chị dâu thì hả hê vì được nhiều hơn, còn tôi chẳng còn lý do gì để giữ phần như anh cả đã tuyên bố. Nhưng nếu im lặng, tôi chẳng khác nào phản bội lại lời di nguyện của mẹ.

Từ sau buổi họp, chị dâu càng tỏ thái độ rõ rệt. Gặp tôi ở sân, chị nói bóng gió:
“Người ta sống sao thì chết để lại y như vậy. Đừng tưởng chăm sóc vài bữa cơm đã thành công lớn mà đòi hết của nhà này.”

Tôi nín nhịn, nhưng trong lòng bốc hỏa. Chồng tôi khuyên: “Thôi kệ, im lặng cho yên. Miễn sao vợ chồng mình sống đàng hoàng, còn lời qua tiếng lại mặc họ.” Tôi gật, nhưng nỗi day dứt từ di chúc cứ bám riết.

Một hôm, anh cả gọi cả nhà lại bàn chuyện đo đạc ruộng vườn. Không khí căng như dây đàn. Tôi nhìn ánh mắt sắc lẹm của chị dâu, ánh mắt lấp lánh tham vọng, mà tay vô thức nắm chặt chiếc hộp gỗ giấu trong lòng. Tôi muốn bật ra sự thật, nhưng rồi nghẹn lại.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhận ra những toan tính ngầm. Chị dâu lén lút gặp mấy người môi giới đất, bàn bạc gì đó. Em út thì thì thầm với tôi, bảo nghe phong thanh anh cả muốn bán một phần đất chia lấy tiền trước khi làm sổ đỏ.

Tôi giằng xé. Lời mẹ viết trong di chúc rõ ràng muốn giữ đất cho con cháu, nhưng tham vọng của người sống đang đẩy mọi thứ đi ngược lại. Đêm về, tôi cứ mường tượng khuôn mặt mẹ hiện về, ánh mắt hiền từ nhưng như trách móc. Tôi phải làm gì đây? Nói ra sự thật, hay giấu đi để tránh cãi vã?

Ngày định mệnh đến khi anh cả chính thức công bố sẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ tài sản cho vợ chồng tôi – như lời anh từng nói. Chị dâu đỏ mặt tía tai, đứng bật dậy:
“Không công bằng! Anh thiên vị nó quá đáng. Mẹ đâu có để lại lời nào thế này?”

Không khí hỗn loạn. Lúc ấy, tôi không chịu nổi nữa. Tay run run, tôi đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, mở ra trước mặt mọi người.

“Đây là thứ tôi tìm thấy trong phòng mẹ. Mọi người đọc đi.”

Cả căn nhà chìm trong im lặng. Anh cả đón lấy tờ giấy, đọc một mạch, gương mặt dần biến sắc. Chị dâu từ căng thẳng chuyển sang hả hê. Em út thì cúi mặt, tránh ánh nhìn của mọi người.

Tôi nhìn tất cả, tim thắt lại. “Mẹ đã có ý muốn rõ ràng. Chúng ta không thể tự ý thay đổi. Nếu làm trái, tôi không an lòng.”

Một lúc lâu sau, anh cả buông một tiếng thở dài, giọng khàn đặc: “Anh sai rồi. Anh tưởng làm vậy để bù đắp công em chăm sóc mẹ, ai ngờ lại trái ý bà. Thôi, cứ theo lời di chúc.”

Chị dâu cười nhạt, nhưng trong mắt lộ rõ sự thắng lợi. Tôi thì vừa nhẹ nhõm, vừa đau xót. Tài sản chia ra theo di nguyện, mỗi người một phần. Nhưng trong lòng tôi biết, tình thân đã rạn nứt.

Những ngày sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Chị dâu không còn nói bóng gió, nhưng giữa chúng tôi tồn tại một bức tường vô hình. Tôi nhiều lần nhớ lại khoảnh khắc mở hộp gỗ: nếu hôm đó tôi im lặng, có lẽ vợ chồng tôi đã có tất cả. Nhưng liệu tôi có thể sống yên với lương tâm khi phản bội lời mẹ?

Một buổi chiều, đứng trước bàn thờ, nhìn di ảnh mẹ, tôi chắp tay thì thầm:
“Mẹ ơi, con đã làm theo ý mẹ. Dù có mất mát, con tin mình đã chọn đúng.”

Bên ngoài, cơn gió thổi qua vườn cây, lá xào xạc như lời mẹ thì thầm an ủi. Tôi hiểu, tài sản rồi sẽ hết, nhưng sự thanh thản trong lòng mới là thứ ở lại lâu dài.

Ngôi nhà “cứng đầu” không chịu di dời vì chủ muốn được giá hơn khiến đường cao tốc phải x;ẻ đôi, sau nhiều năm số phận quá c;a;y đ;ắ;ng!

Nơi đây thậm chí đã trở thành điểm check-in nổi tiếng.

“Đôi Mắt Kim Xuyến” là tên gọi của một ngôi nhà đặc biệt nằm giữa đường cao tốc giữa lòng thành phố Phúc Châu, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Ngôi nhà hai tầng này từng được biết đến như một biểu tượng của những người dân không chịu nhượng bộ trước áp lực đô thị hóa, nhưng cuối cùng, tiếng ồn không ngừng từ đường cao tốc G206 đã khiến gia đình chủ nhà Huang Ping (tên đã được thay đổi) phải tìm chốn bình yên khác.

Nhất quyết không chịu di dời dù được đền bù tiền tỷ, ngôi nhà sẵn sàng "đứng một mình" giữa đường cao tốc nhận số phận như thế nào sau nhiều năm?- Ảnh 1.
Ngôi nhà này nằm ở huyện Kim Xuyến, từng là một điểm check-in nổi tiếng sau khi được đánh dấu trên bản đồ như một công trình tốn nhiều giấy mực của truyền thông Trung Quốc. Tuy nhiên, hình ảnh hiện tại đã không còn như trước, khi nó đã được bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm và cửa kính bị vỡ nát không được sửa chữa.

Chính quyền địa phương đã phải chọn phương án làm đường vòng qua hai bên ngôi nhà sau khi không thể thuyết phục gia đình Huang Ping chấp nhận đền bù và di dời. Gia đình ông đã từng được đề nghị khoảng 1,6 triệu nhân dân tệ (khoảng 6,3 tỷ đồng) và hai chỉ tiêu di dời, nhưng ông Huang đã kiên quyết từ chối vì muốn nhận đủ số tiền một lần. Tuy nhiên, sau đó ông cũng bày tỏ sự hối tiếc về quyết định của mình.

Nhất quyết không chịu di dời dù được đền bù tiền tỷ, ngôi nhà sẵn sàng "đứng một mình" giữa đường cao tốc nhận số phận như thế nào sau nhiều năm?- Ảnh 2.

Từ tháng 5 năm 2025, dấu hiệu của việc ngôi nhà không còn được sinh sống đã bắt đầu rõ ràng. Đồ đạc bị bỏ lại, vườn sau nhà hoang vắng, không một bóng người. Vào đầu tháng 8, những đoạn phim quay từ drone đã chứng minh sự hoang tàn của ngôi nhà với hình ảnh cửa kính vỡ và tiếng ồn từ xe cộ bên ngoài.

Gia đình ông Huang đã chuyển đến một ngôi nhà khác ở trung tâm thị trấn để tránh đi sự ồn ào không dứt. Mặc dù vẫn chưa rõ ngôi nhà cũ có bị phá bỏ hay không, nhưng chính quyền thị trấn đã không còn tiếp tục đề cập đến vấn đề này.

Nhất quyết không chịu di dời dù được đền bù tiền tỷ, ngôi nhà sẵn sàng "đứng một mình" giữa đường cao tốc nhận số phận như thế nào sau nhiều năm?- Ảnh 3.

Vụ cụ bà bị người đàn ông vào nhà sathai đến không qua khỏi: Hé lộ hành động lạ của nghi phạm trước khi rời đi

Qua trích xuất camera, gia đình nghi ngờ nghi phạm ở gần nhà cụ bà.

Ngày 15 tháng 8 năm 2025, báo VietNamNet đăng tải bài viết với tiêu đề “Cụ bà 80 tuổi ở TPHCM bị thanh niên bóp cổ đến tử vong”. Nội dung như sau:

Hôm nay (15/8), các đơn vị nghiệp vụ của Công an TPHCM đang phối hợp với Công an phường Tân Uyên cùng các cơ quan chức năng điều tra, truy bắt đối tượng sát hại dã man cụ bà tại nhà riêng.

Vụ án mạng xảy ra tại một căn nhà tại phường Tân Uyên, TPHCM. Nạn nhân là một cụ bà khoảng 80 tuổi, bị sát hại khi đang ở nhà một mình.

giet nguoi.jpg
Hình ảnh đối tượng sát hại cụ bà ở TPHCM. Ảnh cắt từ camera.

Theo thông tin ban đầu, vào sáng nay, một gia đình ở phường Tân Uyên thấy cụ bà nằm bất động trên ghế xếp trong nhà, kiểm tra thì tá hỏa phát hiện cụ đã tử vong. Ban đầu, gia đình tưởng cụ tử vong do lớn tuổi, tuy nhiên khi quan sát kỹ trên cơ thể thì thấy có nhiều vết thương bất thường.

Kiểm tra lại camera vào lúc 19h30 tối 14/8, người nhà bị “sốc” khi có một người đàn ông bịt mặt, đội nón đột nhập vào nhà, dùng hung khí tấn công cụ bà ngay trên ghế, tiếp đó đối tượng này dùng gối đè vào mặt cụ bà đến khi nạn nhân bất động.

Sau khi sát hại nạn nhân, đối tượng này rút một số thiết bị điện ở trong phòng rồi tẩu thoát khỏi hiện trường.

Lực lượng chức năng sau đó đã tiến hành công tác khám nghiệm, điều tra vụ án mạng.

Thông tin về vụ việc trên, chuyên trang Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Vụ cụ bà bị nam thanh niên vào nhà bóp cổ đến tử vong: Hé lộ hành động lạ của nghi phạm trước khi rời đi”. Nội dung như sau:

Sự việc cụ bà 80 tuổi ở phường Tân Uyên, TP.HCM đang ngồi trong nhà xem tivi thì bị một nam thanh niên đột nhập vào nhà bóp cổ đến tử vong vào tối 14/8 đã gây rúng động dư luận. Mọi người bày tỏ sự phẫn nộ với hành vi dã man của nghi phạm và thương xót cho cụ bà xấu số. Đồng thời, dư luận cũng tò mò không biết nguyên nhân vì đâu mà nghi phạm lại xuống tay độc ác với cụ bà như vậy?

Theo nguồn tin trên báo Thanh Niên, qua trích xuất camera trong nhà, gia đình bàng hoàng phát hiện vào lúc 19 giờ 30 phút tối 14/8, trong lúc cụ bà đang nằm trên ghế xếp xem tivi thì nam thanh niên bịt mặt, đội mũ lưỡi trai lặng lẽ từ phía sau tiến lại rồi bất ngờ dùng tay bóp cổ, lấy gối đè lên mặt khiến cụ bà nghẹt thở và tử vong ngay ít phút sau đó.

Đối tượng lẻn vào nhà, từ phía sau tiến đến ra tay với nạn nhân. (Ảnh: Cắt từ camera)

Sau khi gây án xong, nam thanh niên đã đi tìm nguồn điện, wifi để tắt, tắt bóng điện. Người này còn tìm kiếm thứ gì đó một hồi rồi mới rời khỏi hiện trường.

Xem hết video ghi lại quá trình gây án của nghi phạm, gia đình tá hỏa trình báo sự việc cho cơ quan chức năng. Công an phường Tân Uyên và Công an Phường đã đến phong tỏa, khám nghiệm hiện trường để điều tra vụ việc và truy bắt hung thủ. Trên báo Người lao động, người thân của cụ bà xấu số cho biết thêm, qua hình ảnh từ camera cho thấy kẻ ra tay nghi là ở gần nhà cụ bà.

Vụ việc đang được tiếp tục điều tra, làm rõ.

Theo gia đình, qua camera cho thấy kẻ ra tay nghi ở gần nhà cụ bà. (Ảnh: Cắt từ camera)
Ngôi nhà nơi xảy ra vụ việc thương tâm gây rúng động dư luận.

Trước đó vào sáng 15/8, gia đình phát hiện cụ bà đã tử vong trên ghế xếp trước tivi. Ban đầu, gia đình nghĩ rằng cụ qua đời do tuổi cao, có bệnh lý. Đến khi người thân trích xuất camera thì mới phát hiện sự việc động trời.

Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra…

“Ngày cô sinh con, thay vì nụ cười hạnh phúc, chồng cô nhìn đứa bé rồi quay lưng bỏ đi. Một câu nói lạnh lùng như nhát dao: ‘Đây không phải con tôi’. Hai mươi năm sau, anh ta đứng chết lặng trước cửa nhà… khi thấy chàng trai cao lớn, da ngăm đen ấy bước ra và gọi cô bằng một từ khiến anh nghẹn ngào…”

Mai và Hoàng cưới nhau sau 3 năm yêu. Cả làng đều bảo họ là cặp đôi trời sinh: Hoàng cao ráo, điển trai; Mai dịu dàng, đảm đang. Khi biết Mai mang thai, Hoàng như người trên mây, chăm sóc vợ từng chút. Anh đếm từng ngày đến lúc được bế con.

Nhưng hôm sinh nở, bệnh viện vang tiếng khóc chào đời của một bé trai… có làn da đen nhẻm. Ban đầu, Mai nghĩ do ánh đèn phòng sinh. Nhưng khi y tá bế con đến, Hoàng sững sờ. Anh nhìn Mai, rồi nhìn con, gương mặt chuyển từ ngỡ ngàng sang giận dữ.

“Đây… không phải con tôi!” – Anh hét lên trước mặt mọi người. Dù bác sĩ giải thích có những trường hợp gene di truyền từ thế hệ trước, Hoàng vẫn bỏ ngoài tai. Anh nói mẹ mình là da trắng, cha mình cũng thế, làm sao con lại đen như vậy?

Vài ngày sau, Hoàng biến mất khỏi cuộc đời Mai. Không một cuộc gọi, không một lời xin lỗi. Chỉ để lại tờ giấy ly hôn lạnh lùng. Gia đình Hoàng cũng cắt đứt liên lạc. Người ta bàn tán, mỉa mai Mai khắp xóm. Cô vừa sinh con, vừa chịu tiếng xấu “phản bội chồng”.

Mai ôm con trai vào lòng, nước mắt rơi không ngừng. Cô đặt tên con là Nam, mong con sau này sẽ mạnh mẽ như phương Nam đầy nắng gió. Từ đó, Mai vừa làm mẹ vừa làm cha, lao động bất kể mưa nắng để nuôi Nam lớn lên.

Cuộc sống của Mai là chuỗi ngày vất vả. Cô làm đủ nghề: bán rau ngoài chợ, phụ hồ, rửa bát thuê… Chỉ cần có tiền mua sữa, mua sách cho Nam, cô không ngại bất cứ việc gì. Nam lớn lên khỏe mạnh, thông minh, lại hiền lành. Dù bạn bè nhiều lần trêu chọc vì làn da khác biệt, cậu chỉ cười: “Da con giống ông ngoại mà, mẹ nhỉ?” – câu nói khiến Mai vừa thương vừa xót.

Nam học giỏi, giành nhiều học bổng. Cậu mê bóng rổ, chiều cao vượt trội, thân hình rắn rỏi. Mai luôn dặn: “Con không cần giỏi nhất, chỉ cần sống tử tế”. Nam nghe lời, giúp mẹ mọi việc, từ xách hàng ngoài chợ đến sửa mái nhà dột.

Năm Nam 18 tuổi, cậu đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, Mai khóc. Không phải vì buồn, mà vì hai mươi năm cố gắng của mẹ con đã được đền đáp. Cô nghĩ, quá khứ đã ngủ yên…

Nhưng một buổi chiều, khi Mai vừa dọn hàng xong, một người đàn ông đứng trước mặt cô. Mái tóc điểm bạc, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt quen thuộc. Hoàng. Sau hai mươi năm, anh trở lại. Anh nói: “Mai… anh muốn gặp con”.

Mai lặng người. Hoàng kể, suốt nhiều năm qua, anh sống ở nước ngoài, mang theo day dứt. Anh đã làm xét nghiệm ADN trong im lặng, bằng cách lấy mẫu tóc Nam từ một người bạn. Kết quả khẳng định: Nam chính là con ruột của anh.

Anh nói, năm đó vì quá sốc và nghe lời gièm pha của gia đình nên đã bỏ đi. Giờ, khi bệnh tim trở nặng, anh chỉ mong được nhìn con một lần. Mai im lặng thật lâu, rồi gọi Nam ra. Chàng trai cao lớn bước ra, nhìn người đàn ông lạ.

“Nam… đây là bố con.” – Mai nói, giọng run run. Nam ngỡ ngàng, rồi lặng lẽ tiến lại. Hoàng bật khóc, quỳ xuống: “Bố xin lỗi…”. Và điều không tưởng xảy ra: Nam đỡ ông dậy, ôm chặt, nói: “Con không nhớ chuyện xưa. Con chỉ biết… con có bố”.

Giọt nước mắt của cả ba hòa vào nhau. Làng xóm chứng kiến cảnh ấy, ai cũng lặng im. Hai mươi năm hiểu lầm, oán hận… cuối cùng tan biến trong vòng tay của tình thân.

KHẨN: Cùng lúc xuất hiện 4 áp thấp trên Biển Đông, các tỉnh sau chú ý

Tin bão/áp thấp mới nhất cho thấy sắp có ít nhất 4 áp thấp trên Biển Đông và gần Biển Đông, trong đó 2 áp thấp dự kiến ảnh hưởng trực tiếp Việt Nam.

Vụ cô gái bị s-àm s-ỡ trên tàu metro: Nhân chứng sốc khi nhận ra đây là kẻ từng s-àm s-ỡ mình 👇

Theo lời nhân chứng, kẻ biến thái sàm sỡ cô gái trẻ trên tàu vào hôm qua cũng dùng “thủ thuật” giống như đối với chị cách đây khoảng một tháng.

Chiều qua (14/8), chị P. đang ngồi trên chuyến tàu metro số 1, hướng từ quận Bình Thạnh cũ về trung tâm TP.HCM (Bến Thành), thì một người đàn ông khoảng 35 tuổi đeo ba lô trước ngực, đeo khẩu trang kín mặt tiến lại, ngồi kế bên.

Theo tường trình, người đàn ông trên đã luồn tay dưới ba lô, đụng chạm vào cơ thể chị P. thì chị lên tiếng phản đối nhưng người này vẫn tiếp tục, do đó chị P. phản ứng lại một cách quyết liệt.

Khi tàu dừng ở ga Bến Thành, người đàn ông bỏ chạy và trốn vào nhà vệ sinh nam. Sau đó, bảo vệ nhà ga và công an đến can thiệp, thông tin này được thuật lại trên tờ Tuổi trẻ.

Vụ cô gái bị sàm sỡ trên tàu metro: Nhân chứng sốc khi nhận ra đây là kẻ từng sàm sỡ mình- Ảnh 1.

Hình ảnh ghi lại người đàn ông sàm sỡ cô gái (Ảnh: Người lao động).

Sáng nay (15/8), đại diện Công ty TNHH MTV Đường sắt đô thị số 1 TP.HCM (HURC1 – đơn vị vận hành) xác nhận với Tri Thức – Znews về sự việc trên. Lực lượng cảnh sát cơ động có mặt tại ga Bến Thành và bảo vệ của ga đã phối hợp can thiệp kịp thời.

Chia sẻ với tờ trên, chị A. – người có mặt vào thời điểm xảy ra sự việc cho biết, chị bị sốc khi nhận ra đây chính là kẻ từng sàm sỡ mình.

“Lần này, hắn ra tay với một bạn gái khác. Thủ thuật vẫn như cũ, giấu tay dưới cặp và áo khoác để luồn vô đùi người ta để sờ, làm với tôi cũng y chang”, A. kể lại.

Chị A. bày tỏ, khi bị tên biến thái sàm sỡ cách đây một tháng, vì sợ những người trên tàu đổ dồn ánh mắt vào mình nên đã im lặng, không dám lên tiếng.

Vụ cô gái bị sàm sỡ trên tàu metro: Nhân chứng sốc khi nhận ra đây là kẻ từng sàm sỡ mình- Ảnh 2.

Công an đưa người đàn ông về trụ sở để lấy lời khai, làm rõ (Ảnh: T Lạc/PLTPHCM).

Khám xét tại chỗ, công an thu giữ trong ba lô của người đàn ông một số thẻ, giấy tờ sinh viên nghi là giả mạo.

Ban đầu, Công an phường Bến Thành xác định người đàn ông đã có hành vi sàm sỡ vùng nhạy cảm của cô gái vì lý do “tâm lý”, thông tin này được đăng tải trên tờ PL.TPHCM.

Vào viện cùng chữa ung thư máu, đôi bạn qua đời cách nhau 3 ngày: “Xin tiễn biệt 2 bông hoa kiên cường”

Thông tin đôi bạn qua đời khiến nhiều người xót xa, gửi lời chia buồn.

Ngày 15/8, thông tin Kiều Oanh và Huyền Trang – 2 nữ bệnh nhân tại Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương qua đời khiến cư dân mạng xót xa.

“Xin tiễn biệt hai bông hoa kiên cường. 

Trong ảnh là 2 bạn Oanh và Trang, chỉ mới nửa tháng trước, hai cô gái vẫn còn cùng nhau quay clip, nở nụ cười lạc quan dù mang trong mình căn bệnh ung thư máu. Vậy mà… Sau đó không lâu, bạn Oanh qua đời và 2 ngày sau, bạn Trang cũng không qua khỏi. 

Từ nay, không còn đau đớn, không còn hóa chất, chỉ còn lại nụ cười và tình bạn đẹp mãi ở một nơi thật bình yên” – là nội dung bài đăng viral trên MXH.

Thông tin của Oanh và Trang khiến cư dân mạng xót xa (Ảnh chụp màn hình)

Trước đó, Oanh và Trang được biết đến qua các đoạn video hài hước, lan toả năng lượng tích cực trong quá trình chữa bệnh. Dù bản thân đang mang bệnh nặng nhưng cả hai luôn cố gắng vui vẻ, mang tinh thần lạc quan cho những người xung quanh.

Cũng chính sự tích cực này đã khiến nhiều người xúc động, clip của họ được cộng đồng mạng biết đến, nhận về hàng triệu lượt xem và bình luận động viên. Vì vậy ở thời điểm hiện tại, khi họ qua đời, cư dân mạng vừa thương vừa xót xa.

“Có kiếp sau mong 2 em có cuộc sống hạnh phúc hơn, xin chia buồn cùng gia đình 2 em”, “Ôi hôm qua vừa xem clip của 2 bạn, đời người thật vô thường. Xin chia buồn cùng gia đình!”, “Thương quá. Ở nơi xa các bạn vẫn luôn xinh đẹp và sẽ được khoẻ mạnh”, “Sáng vừa lướt được video 2 bạn này nhảy còn nghĩ 2 bạn lạc quan quá. Mong điều tốt đẹp đến với 2 bạn. Mà trưa lướt được tin này”, “Thương hai bạn quá tuổi còn trẻ vậy mà”, “Mới coi clip hai bạn nhảy xong luôn”, “2 bạn xinh đẹp như thiên thần”,… là một số bình luận từ cư dân mạng.

Oanh (bên trái) và Trang (bên phải)

Trưa 15/8, Q. (sinh năm 1993) – người yêu của Oanh đã lên livestream xác nhận thông tin này. Anh cho biết Kiều Oanh (sinh năm 2000, Thái Nguyên) qua đời vào đêm 9/8 vừa qua tại bệnh viện. Và chỉ 3 ngày sau – ngày 12/8, Huyền Trang (sinh năm 2006, Phú Thọ) cũng qua đời khi được bác sĩ cho về nhà không lâu.

Q. – người yêu của Oanh chia sẻ vào trưa 15/8 (Ảnh chụp màn hình)

Kể về Oanh và Trang, Q. cho biết 2 cô gái đều rất mạnh mẽ và kiên cường, vào thuốc đủ toa nên đau và sức khỏe yếu nhưng cả hai vẫn tích cực, cố gắng làm clip.

Cũng theo chia sẻ của Q., anh với Oanh quen và yêu nhau khoảng 1 năm nay. Bản thân Q. cũng là một bệnh nhân đang điều trị ung thư máu. Trong thời gian điều trị vừa qua, cả hai luôn đồng hành, chăm sóc nhau.

Chủ công Đặng Thị Hồng bị FIVB làm t;ổ;n thư;ơ;ng đến 2 lần, nguyên nhân khiến cả Việt Nam ph;â;n n;ộ

Liên đoàn bóng chuyền thế giới (FIVB) như xát muối vào nỗi đau của VĐV Đặng Thị Hồng và U21 Việt Nam sau sự cố sai sót hi hữu.

Một sự cố khó tin xảy ra ở giải bóng chuyền U21 vô địch thế giới 2025 khi BTC bất ngờ điền tên VĐV Đặng Thị Hồng vào danh sách thi đấu của U21 Việt Nam trận gặp Chile ở vòng tranh hạng 17-20 (20h ngày 15/8), dù trước đó FIVB ra án phạt cấm thi đấu với VĐV 19 tuổi vì “không đủ điều kiện thi đấu”.

Người hâm mộ bóng chuyền Việt Nam từ việc có hi vọng Đặng Thị Hồng thoát án phạt và U21 Việt Nam được đòi lại công bằng, đã vô cùng hụt hẫng sau khi FIVB thừa nhận mình sai sót.u21 bong chuyen viet nam 5.jpgU21 Việt Nam chịu nhiều tổn thương từ các quyết định khó hiểu của FIVB. Ảnh: Volleyball World
Hiện chưa rõ “lỗi đánh máy” của FIVB là vô tình hay cố ý, nhưng dù thế nào thì cách làm thiếu chuyên nghiệp, cẩu thả này cũng khiến U21 Việt Nam bị tổn thương.

Một thành viên Ban huấn luyện U21 Việt Nam cho biết cả đội bất ngờ khi Đặng Thị Hồng có tên trong danh sách thi đấu. Tuy nhiên phía U21 Việt Nam không nhận được thông báo chính thức nào bằng văn bản hay thư điện tử.

Chỉ đến khi FIVB có thư gửi tuyển U21 Việt Nam thừa nhận đã đăng ký nhầm Đặng Thị Hồng vào danh sách trận gặp Chile, vụ việc mới rõ ràng. Sau đó BTC cập nhật lại và xoá tên chủ công sinh năm 2006.

Dù FIVB đính chính thông tin, nhưng các thành viên Ban huấn luyện U21 Việt Nam không hài lòng với sự nhầm lẫn này, bởi ảnh hưởng trực tiếp tới VĐV Đặng Thị Hồng cũng như các VĐV khác trong đội.u21 bong chuyen viet nam ai cap 7.jpg

HLV Nguyễn Trọng Linh động viên các học trò vượt qua cú sốc. Ảnh: Volleyball World
Cần nhắc lại rằng đến thời điểm này, FIVB vẫn chưa công bố lý do vì sao VĐV Việt Nam lại bị loại khỏi giải, khiến U21 Việt Nam bị xử thua 4 trận ở vòng bảng. Liên đoàn bóng chuyền Việt Nam cũng có văn bản đề nghị FIVB nói rõ về án phạt, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Trước nhiều sự cố gặp phải tại giải, HLV Nguyễn Trọng Linh cùng Ban huấn luyện động viên các VĐV tập trung cao độ cho từng trận đấu, nỗ lực hết sức vì màu cờ sắc áo, trước mắt là trận gặp Chile diễn ra vào tối 15/8.

Mẹ vợ tôi đơn thân, chỉ sinh được vợ tôi là con duy nhất. Thế nên khi bà m/ấ/t, vợ xin bố mẹ tôi đưa bà về thờ phụng và được đồng ý.

“Người ta bảo, thử lòng nhau không phải lúc hoạn nạn, mà là khi chia chác quyền lợi. Tôi thì thấy, đôi khi một cái bàn thờ cũng đủ khiến anh em từ máu mủ hóa thành xa lạ…”

Tôi lấy vợ được 12 năm. Vợ tôi là con một, mẹ vợ tôi mất chồng từ khi chị ấy mới học cấp 2, một mình tần tảo nuôi con khôn lớn. Bà cả đời chẳng tái hôn, dành hết tình thương cho con gái. Năm chúng tôi cưới nhau, mẹ vợ ở một mình trong căn nhà nhỏ, sức khỏe lại yếu. Được vài năm, bà bệnh nặng rồi mất, để lại trong lòng vợ tôi một khoảng trống không gì lấp nổi.

Ngày đưa tang, vợ tôi ôm di ảnh mẹ, vừa khóc vừa khẽ hỏi tôi:
– Anh… em muốn xin bố mẹ cho đưa bàn thờ mẹ về nhà mình thờ chung, được không? Em sợ để ở nhà cũ lạnh lẽo quá…

Tôi biết bà yêu con gái đến mức nào. Tôi cũng thương vợ, nên lập tức gật đầu. Bố mẹ tôi nghe chuyện, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý:
– Ừ, con là dâu trong nhà, mẹ vợ cũng là người sinh thành, mang về thờ phụng là phải đạo.

Thế là từ đó, trong gian thờ của nhà tôi, bên cạnh bàn thờ tổ tiên, có thêm một góc trang nghiêm dành cho mẹ vợ tôi. Mỗi dịp giỗ tết, vợ tôi chăm chút hương khói, lau dọn sạch sẽ. Bố mẹ tôi vẫn hay nhắc: “Con bé hiếu thảo như thế, mình phải quý nó.”

Thế nhưng đời chẳng ai ngờ, mọi chuyện bắt đầu đổi khác từ khi bố mẹ tôi lần lượt qua đời. Lúc ấy, tôi mới thấm cái câu “khi cây đổ, bầy chim tán loạn”.

“Hóa ra cái gọi là ‘tình anh em ruột thịt’ có thể bị bóp méo chỉ vì vài chục centimet vuông trên bàn thờ.”

Bố mất chưa đầy năm, mẹ tôi cũng theo ông về với tổ tiên. Sau tang mẹ, 3 anh trai tôi – những người từng đồng ý chuyện để bàn thờ mẹ vợ tôi trong nhà – bỗng thay đổi thái độ. Một hôm, anh cả lên tiếng trước bữa cơm giỗ:
– Chú à, giờ bố mẹ mình mất cả rồi. Chú là con út, ở nhà thờ cúng là phải, nhưng bàn thờ mẹ vợ chú… anh thấy để chung nó… lạc.

Anh hai phụ họa:
– Phải đấy, để bàn thờ ngoại người ta trong nhà nội thì không hợp. Với lại, sau này con cháu cũng khó giải thích.

Vợ tôi ngồi cạnh, mặt tái mét. Chị im lặng, nhưng đôi bàn tay siết chặt vạt áo. Tôi nhìn thấy, tim mình nhói lên. Tôi hỏi thẳng:
– Thế mấy anh định bảo tôi mang bàn thờ mẹ vợ ra ngoài đường à?

Anh ba cười nhạt:
– Không ai bảo mang ra đường, nhưng để riêng chỗ khác đi. Đấy là việc nhà vợ chú, không liên quan họ hàng bên này.

Câu nói ấy như tát thẳng vào mặt vợ tôi. Sau hôm đó, không khí trong nhà nặng nề. Vợ tôi vẫn âm thầm hương khói cho mẹ, nhưng tôi biết trong lòng chị đầy lo sợ và tủi thân. Mấy anh thì thi thoảng bóng gió nhắc lại chuyện “dời bàn thờ”.

Hôm qua là giỗ bố tôi – ngày trọng của gia đình. Theo lệ, 3 anh trai và cả nhà đều sẽ sang cúng. Tôi cùng vợ chuẩn bị 7 mâm cơm, bày biện đủ đầy. Nhưng đến giờ cúng, nhà 3 anh đều vắng bóng. Chỉ có mấy người cháu lấy lý do bận, nhắn qua loa vài câu.

Vợ tôi cố cười, bảo:
– Chắc bận thật anh ạ…

Nhưng tôi thì biết, đây là cách họ gây áp lực.

“Có những lúc, im lặng là nhẫn nhịn… nhưng cũng có lúc, im lặng là chấp nhận bị coi thường.”

Tôi ngồi nhìn mâm cơm nghi ngút khói mà trong lòng sôi sục. Càng nghĩ càng tức. Không thể để chuyện này kéo dài, tôi đứng dậy, lấy giấy bút, viết một tờ tuyên bố. Nội dung vỏn vẹn mấy dòng:

“Tôi, Nguyễn Văn T., con út của bố mẹ, từ nay sẽ là người duy nhất phụ trách hương khói tổ tiên. Ai cảm thấy không đồng ý hoặc không tôn trọng, xin mời ra khỏi chuyện của gia đình tôi.”

Viết xong, tôi ký tên, đóng dấu đỏ (cái dấu của công ty tôi). Tôi gọi mấy bác họ và mấy anh em họ hàng sang chứng kiến. Sau khi đọc to trước mọi người, tôi dán ngay tờ giấy lên cột nhà, đối diện bàn thờ.

Chưa đầy nửa tiếng sau, cả 3 anh trai lũ lượt kéo đến. Anh cả vừa bước vào đã gằn giọng:
– Chú làm cái gì thế hả? Việc nhà mà chú đưa ra cho họ hàng bàn tán à?

Tôi nhìn thẳng:
– Không phải tôi đưa ra cho bàn tán, mà tôi công khai để khỏi phải nghe bóng gió sau lưng. Đây là nhà tôi, tôi thờ ai là quyền của tôi.

Không khí căng như dây đàn. Vợ tôi ngồi bên, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn kiêu hãnh. Tôi biết, ít nhất hôm nay, tôi đã đứng về phía chị – và về phía lẽ phải.

Từ hôm đó, chẳng ai còn dám nhắc đến chuyện “dời bàn thờ” nữa. Mối quan hệ anh em thì vẫn có khoảng cách, nhưng tôi chấp nhận. Bởi có những thứ không thể đem ra mặc cả, dù là với người mang chung dòng máu.