Home Blog

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India KỂ LẠI NHỮNG GÌ về khoảnh khắc định m;ệ;nh

“Ngay trước mắt tôi, nữ tiếp viên hàng không và những người khác đã chết”, anh nói.

Vishwash Kumar Ramesh (40 tuổi, Leicester, Anh) là người duy nhất sống sót trong số 242 người trên máy bay Air India rơi vào chiều 12/6 vừa qua. Công dân Anh này ngồi ở ghế 11A trên chiếc Boeing 787-8 Dreamliner đang bay đến London khi máy bay đâm vào ký túc xá của trường đại học y chỉ vài phút sau khi cất cánh từ thành phố Ahmedabad, tây bắc Ấn Độ.

Hiện anh đang được điều trị tại một bệnh viện ở thành phố Ahmedabad. Sau 1 ngày được điều trị trong bệnh viện, anh Ramesh đã có thể trả lời phỏng vấn và kể về những gì đã xảy ra.

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India lần đầu tiết lộ chi tiết về khoảnh khắc định mệnh: Quá nhiều thông tin thảm khốc- Ảnh 1.

Ramesh nói với đài truyền hình quốc gia Ấn Độ DD News từ giường bệnh rằng anh nghĩ mình “cũng sắp chết”.

“Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi nhận ra mình còn sống và tôi cố gắng tháo dây an toàn ra rồi thoát khỏi nơi đó. Ngay trước mắt tôi, nữ tiếp viên hàng không và những người khác [đã chết],” anh nói.

Các thành viên trong gia đình cho biết anh ấy đi cùng anh trai Ajay, người ngồi ở hàng ghế 11J.

Ramesh cho biết: “Phần máy bay tôi ngồi đáp xuống đất và tôi có thể thấy có khoảng trống bên ngoài máy bay, vì vậy khi thấy cửa máy bay bị hỏng, tôi đã cố gắng thoát ra ngoài và đã làm được”.

“Phía đối diện của máy bay bị bức tường tòa nhà chặn lại nên không ai có thể thoát ra khỏi đó được”, anh nói thêm.

Người sống sót cho biết chiếc máy bay Boeing dường như dừng lại giữa không trung trong vài giây ngay sau khi cất cánh và đèn xanh và trắng trong cabin đã được bật. Anh có thể cảm thấy lực đẩy của động cơ tăng lên, nhưng sau đó máy bay “đâm sầm vào nhà trọ với tốc độ cao”.

Anh họ của Ramesh, Hiren Kantilal, 19 tuổi, nói với hãng thông tấn AFP rằng anh đã gọi điện cho gia đình ở Leicester, East Midlands ở Anh, sau vụ tai nạn để báo rằng mình vẫn còn sống.

Theo lời kể của anh họ, Ramesh đã nói với bố mình rằng: “Máy bay của chúng con đã bị rơi”.

“Anh ấy chảy máu khắp người, trên mặt và khắp người, và anh ấy nói ‘Con đang đợi anh trai và con không biết làm thế nào mà mình ra khỏi máy bay được’. Anh ấy cũng nói: ‘Đừng lo cho con, hãy cố gắng tìm hiểu về Ajay’”.

Kantilal cho biết Ramesh đã dành khoảng 10 đến 15 phút để tìm kiếm anh trai mình, sau đó được lực lượng cứu hộ đưa ngay đến bệnh viện.

“Chúng tôi vui mừng vì Vishwash đã được cứu, nhưng mặt khác, chúng tôi rất đau lòng khi nghĩ đến Ajay,” Hiren nói với AFP.

Người sống sót duy nhất trên máy bay Air India lần đầu tiết lộ chi tiết về khoảnh khắc định mệnh: Quá nhiều thông tin thảm khốc- Ảnh 2.

Thủ tướng Ấn Độ thăm nạn nhân duy nhất sống sót

Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đã đến thăm hiện trường vụ tai nạn vào ngày 13/6 và gặp Ramesh tại bệnh viện.

Các nhân viên cứu hộ vẫn tiếp tục tìm kiếm những người mất tích và các bộ phận máy bay sau vụ tai nạn hàng không tồi tệ nhất trong một thập kỷ.

Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm không ngờ kẻ b/ộ/i b/ạ/c vì h/am phú quý mà bỏ vợ con …

Mười lăm năm ròng rã, người đàn bà ấy lang thang khắp các bãi rác, nhặt từng vỏ lon, từng mảnh ve chai chỉ để nuôi con và tìm chồng. Nhưng ngày gặp lại… thứ đập vào mắt chị không phải là một người đàn ông khốn khổ, mà là một đại gia bước xuống từ xe hơi, tay ôm ả nhân tình trẻ măng. Chị bật cười giữa phố xá đông người – nụ cười rơi ra máu…”

Thành phố này mười lăm năm nay đã đổi thay biết bao lần – những khu ổ chuột ngày xưa bị san lấp nhường chỗ cho nhà cao tầng, những con hẻm nhỏ vắng bóng người bán vé số còng lưng. Chỉ có chị – người đàn bà lưng còng, tóc rối, hai tay lem nhem mùi ve chai – là vẫn vậy.

Người ta gọi chị là “chị Mơ” – cái tên nghe như mỉa mai khi nhìn cái dáng chị lầm lũi đẩy xe rác cũ kỹ, phía sau là đứa bé gái nhỏ xíu, mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt sáng như sao.

Mười lăm năm trước, anh Tư – chồng chị – là một thợ hồ, hiền lành, yêu thương vợ con. Khi chị mang thai tháng thứ sáu, anh bảo phải đi công trình ngoài tỉnh, hứa sẽ về sau một tuần.

Nhưng rồi một tuần… thành một tháng… rồi một năm. Không thư từ, không điện thoại, không một lời nhắn.

Gia đình anh Tư nghĩ anh chết rồi. Họ bảo chị làm đám giỗ tượng trưng, rồi đi lấy chồng khác.

Nhưng chị Mơ không tin.

Chị lang thang đi khắp nơi hỏi thăm. Có lúc nghe tin có người giống anh Tư làm thuê ở Đắk Lắk, chị dắt con lên tận đó. Nhưng cũng chỉ là một người cùng tên, khác người.

Sau những lần tìm không kết quả, chị đành quay về thành phố. Không nghề nghiệp, không vốn liếng, chỉ có chiếc xe đẩy cũ và đôi tay chai sần.

Chị nhặt rác.

Ngày nắng cũng như ngày mưa. Có hôm đói lả, chị chia cho con gói mì tôm móc mép mua được từ đồng ve chai. Có hôm hai mẹ con bị đuổi khỏi khu nhà trọ vì không trả nổi 150 nghìn tiền phòng.

Người đời nhìn chị bằng ánh mắt thương hại pha khinh rẻ. Có người nói thẳng:
— “Chồng bỏ rồi còn đợi cái gì? Dính vào ma tuý chắc rồi!”

Nhưng chị chỉ im lặng.

Chị không tin chồng mình như vậy. Không tin một người từng khóc khi ôm chiếc áo len rách của chị lại có thể bỏ vợ con.

Con bé Út An – con gái chị – lớn lên giữa những đống rác. Nhưng con bé khác những đứa trẻ ăn xin. Nó sạch sẽ, lễ phép, và học giỏi.

Mỗi tối về, dù mệt rã rời, chị vẫn cố cầm tờ giấy báo tập viết cho con. Có bữa mưa lớn, chị co ro trong túi ni lông, con bé ngồi trong lòng chị, đọc bảng chữ cái:
— “A – Ă – Â – B – C… Mẹ nghe rõ không?”
— “Ừ… Mẹ nghe. Con gái mẹ giỏi lắm!”

Cứ thế, Út An lên lớp 1, lớp 2. Người ta thương, cho con bé học miễn phí ở một lớp tình thương trong chùa.

Rồi một ngày, cô giáo gọi chị lại:
— “Chị à, con bé thông minh lắm. Tôi có người quen xin cho cháu suất học bổng bán trú. Không mất tiền đâu, chị yên tâm.”

Chị cầm tờ giấy, khóc ròng. Lần đầu tiên sau mười năm nhặt rác, chị thấy tay mình cầm một cái gì sạch sẽ: giấy trắng, dấu đỏ – tờ xác nhận học bổng.

Mười ba năm sau ngày mất tích của chồng, trong một đêm lạnh cuối đông, chị Mơ gặp một ông cụ ăn xin ngồi co ro ở gầm cầu. Nhìn thấy chị, ông gọi khẽ:
— “Cô gì ơi… có phải cô là vợ thằng Tư không?”

Chị sững người.
— “Ông… biết chồng tôi?”

— “Biết… biết chứ. Hồi trước nó làm thợ hồ ở công trình chỗ tôi trông coi. Một bữa có người kêu nó đi làm cho một ông chủ lớn – giàu lắm. Nó đi theo từ đó.”

— “Ông chủ nào? Ở đâu?”

— “Hình như tên Trần Văn Hùng gì đó… đại gia địa ốc, có biệt thự ở quận 7 thì phải…”

Tim chị đập thình thịch. Cái tên này… chị từng nghe trên báo. Một doanh nhân bất động sản phất lên nhanh chóng sau năm 2012 – trùng thời gian anh Tư mất tích.

Chị lục lọi mọi tin tức. Rồi một ngày, khi đang đứng trước cổng một biệt thự lớn ở Phú Mỹ Hưng, chị thấy một người đàn ông bước ra.

Cao ráo, bảnh bao, tóc vuốt ngược, mặc vest hàng hiệu.

Nhưng không thể lẫn được… là anh Tư.

Cạnh anh là một cô gái trẻ – chỉ bằng tuổi con gái chị – khoác tay tình tứ.

Chị lùi lại, tay run.

“Không thể nào…” – chị tự nhủ. Nhưng ánh mắt, dáng đi, nốt ruồi sau gáy… tất cả đều không thể sai.

Anh Tư – người chồng mà chị chờ đợi suốt mười lăm năm, đang sống trong nhung lụa. Và quên mất có một người đàn bà vẫn đang mò rác nuôi con cho anh.

Chị Mơ đứng chết lặng trước cổng biệt thự.

Người đàn ông ấy – Tư – bước lên chiếc xe hơi bóng loáng, mở cửa cho cô gái trẻ, nở nụ cười dịu dàng mà năm xưa anh từng dành cho chị.

Nhưng hôm nay… không còn cho chị.

Chị về, lặng lẽ. Đêm đó, chị không ăn. Đôi tay chai sần vẫn ôm lấy tấm ảnh cưới cũ, giờ đã ngả màu nâu vàng. Út An thấy mẹ khóc, ngồi bên:
— “Mẹ… bố có còn sống đúng không?”

Chị im lặng. Rồi gật đầu.
— “Phải… sống. Nhưng không còn là bố con nữa rồi.”

Hai tuần sau, chị trở lại biệt thự quận 7. Lần này, chị không đứng từ xa.

Chị bước tới, gõ cửa. Người giúp việc mở ra, ánh mắt soi mói nhìn người phụ nữ áo quần rách rưới.
— “Bà tìm ai?”

— “Tôi tìm ông Tư… à không, ông Trần Văn Hùng.”

Người giúp việc suýt phì cười:
— “Bà nhầm nhà rồi. Ông chủ tôi không quen loại người như bà đâu.”

Chị đưa ra một tấm hình: ảnh cưới năm xưa. Người giúp việc sững lại.

Chị chưa kịp nói gì thì từ trong nhà, một giọng nam vang lên:
— “Chuyện gì thế?”

Anh Tư bước ra. Ánh mắt gặp chị. Trong khoảnh khắc, gương mặt anh như đông cứng.

— “Tư…” – giọng chị nghẹn lại – “Anh nhớ tôi không?”

Im lặng. Không một tiếng thở.

Rồi anh quay sang người giúp việc:
— “Không quen. Mời bà ấy đi đi.”

Cánh cửa đóng sầm.

Chị đứng yên. Một người đàn ông vừa chối bỏ vợ mình trước mặt người làm. Chị không khóc. Chỉ cười – nụ cười mặn chát.

Vài ngày sau, chị tìm gặp một người bạn cũ của anh Tư – anh Lực, từng làm cùng công trình năm xưa.

Lực nay bán cà phê lề đường, thấy chị, thở dài:
— “Tôi biết hết… nhưng không dám nói. Sợ chị đau.”

— “Tôi đau đủ rồi. Anh nói đi.”

Lực rít một hơi thuốc:
— “Hồi đó, thằng Tư đi theo một ông chủ lớn làm công trình biệt thự. Làm tốt, được trọng dụng. Một hôm, ông chủ mời nó đi nhậu với khách từ Bắc vào – toàn dân có tiền. Sau đêm đó, nó đổi hẳn. Mặc vest, ngồi xe hơi, được dẫn đi gặp mấy cô gái trẻ làm PR. Rồi một ngày, ông chủ tuyên bố nhận nó làm con nuôi. Đổi tên, đổi giấy tờ. Từ đó, nó cắt đứt liên lạc với tụi tôi. Tôi biết nó bỏ chị… nhưng cũng hiểu: nó chọn tiền.”

— “Nó có nói gì về tôi… về con không?”

— “Không. Nó chối sạch. Bảo ngày xưa chỉ là sống thử, không có đăng ký gì cả.”

Chị siết chặt tay. Những đêm đông nhặt rác, những giọt sữa cạn dần trong ngực vì đói… chị đều cố vượt qua vì nghĩ anh vẫn sống đâu đó, nhớ về chị. Nhưng hóa ra – chỉ mình chị giữ lời hứa.

Ba tháng sau, báo chí đưa tin: doanh nhân Trần Văn Hùng bị điều tra vì dính vào vụ án lừa đảo đất đai quy mô lớn.

Chị đọc tin trong im lặng. Những người từng cười vào mặt chị, giờ xì xào:
— “Tưởng giàu sang vững bền, ai ngờ bốc hơi!”

Căn biệt thự bị niêm phong. Xe hơi bị thu giữ. Tài sản bị kê biên.

Chị thấy anh lần cuối tại tòa – trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt hốc hác.

Lúc anh được dẫn đi, ánh mắt lướt qua chị. Bất ngờ dừng lại.

— “Mơ… là em đó sao?” – giọng anh run.

Chị không trả lời. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhẹ như gió:
— “Anh đã bỏ tôi một lần… nhưng số phận không bỏ qua cho anh.”

Anh rơi nước mắt. Nhưng đã quá muộn.

Năm đó, Út An đỗ đại học Luật, là thủ khoa khối C của cả thành phố. Báo chí đưa tin: “Con gái bà ve chai đỗ thủ khoa”.

Không ai biết… để có tiền cho con ôn thi, chị đã bán chiếc xe đẩy ve chai cũ kỹ – thứ duy nhất còn lại từ quá khứ.

Ngày nhập học, có người hỏi:
— “Bố em đâu? Sao không tới chúc mừng?”

Út An chỉ mỉm cười:
— “Em chỉ có mẹ. Thế là đủ.”

Mỗi chiều, người ta vẫn thấy chị Mơ đi lượm ve chai – không còn đẩy xe, chỉ xách túi nhỏ. Bây giờ, không phải để nuôi con… mà như một thói quen.

Chị vẫn sống trong căn phòng trọ cũ, vẫn cười nhẹ nhàng khi nhắc đến cái tên “Tư”.

“Có người vì tiền mà quên vợ con. Nhưng tôi có đứa con nhớ mình là đủ rồi.”

Cuộc đời lấy của chị một người chồng… nhưng trả lại cho chị một đứa con gái giỏi giang, giàu lòng tự trọng.

Và điều đó – với chị – là phú quý lớn nhất.

Sau đêm m/ặ:n n/ồ:ng hôm ấy, thấy sếp chuyển 200 triệu sau khi tôi thông báo có th/ai, tưởng được m:ồi ng:on nhưng lại ‘ngồi trên đống l;ửa’ nghe anh thú nhận điều ch:ấ:n đ:ộ:ng …

“Sau đêm m:ặ:n n:ồ:ng hôm ấy, tôi thấy sếp chuyển khoản 200 triệu kèm tin nhắn: ‘Cảm ơn em, giữ gìn sức khỏe.’ Tôi thông báo với anh rằng mình đã có th::a::i, cứ ngỡ mình sắp đổi đời… Nhưng rồi, một cuộc gọi lúc 2 giờ sáng khiến tôi chết lặng. Giọng anh nghẹn ngào: ‘Anh cần thú nhận một chuyện… Anh không thể tiếp tục dối em nữa.'”

Mùa hè năm đó, Sài Gòn nóng như thiêu đốt. Tôi – Hằng, 25 tuổi, nhân viên phòng marketing một công ty bất động sản đang lên. Không quá xinh đẹp, nhưng tôi biết điểm mạnh của mình là đôi mắt biết nói và cách ăn nói mềm mại. Từ khi vào công ty, tôi nhanh chóng lọt vào mắt xanh của sếp – anh Long, người đàn ông ngoài 40, lịch lãm, có gia đình và một đứa con gái nhỏ.

Anh Long là kiểu đàn ông khiến phụ nữ khó lòng cưỡng lại. Không chỉ có tiền, anh còn tinh tế trong từng cử chỉ, ánh mắt. Chúng tôi bắt đầu thân thiết sau vài lần đi công tác chung. Những cái chạm vai vô tình, những buổi nhắn tin đêm khuya, rồi một ngày, ranh giới bị xóa nhòa.

Tôi không gọi đó là tình yêu. Nhưng tôi biết, với anh, tôi là một thứ gia vị khác giữa cuộc sống đầy toan tính. Tôi không ngây thơ. Tôi biết mình đang bước vào vũng bùn, nhưng lại không dứt ra được. Có những đêm, tôi nhìn mình trong gương, tự hỏi: “Liệu mình có đang đánh cược cả thanh xuân chỉ vì vài đêm tình nhân?”

Đêm hôm đó, khi sự im lặng giữa hai người kéo dài sau cuộc vui, tôi khẽ nói:
– Em có chuyện muốn nói… Em có thai.

Anh sững người, ánh mắt thoáng hoảng loạn. Nhưng rồi rất nhanh, anh trở lại vẻ điềm tĩnh:
– Em chắc chứ?

Tôi gật đầu, bàn tay siết chặt ga giường. Tôi đã thử thai hai lần, không thể sai được. Tôi không biết mình đang mong gì – trách nhiệm hay yêu thương? Chỉ là… tôi cần biết anh nghĩ gì.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, điện thoại báo tin nhắn từ ngân hàng: 200.000.000 VND được chuyển vào tài khoản từ LÊ QUANG LONG. Tim tôi đập thình thịch, chưa kịp thở thì tin nhắn tiếp theo đến:
“Cảm ơn em. Giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện để anh lo.”

Tôi ngồi lặng trên giường. Vừa vui, vừa hoang mang. Làm mẹ đơn thân không dễ. Nhưng 200 triệu như lời bảo đảm cho một cuộc sống mới. Tôi nghĩ mình sẽ ổn. Tôi bắt đầu lên kế hoạch rời khỏi công ty, chuyển nhà, chuẩn bị cho một hành trình làm mẹ – một mình.

Nhưng mọi thứ không diễn ra như tôi nghĩ.

Một tuần sau, anh Long biến mất. Không gọi, không nhắn tin. Tôi lo lắng gọi lại thì thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tôi đến công ty thì được biết anh đi công tác đột xuất nước ngoài. Không ai rõ anh đi đâu, khi nào về.

Tôi bắt đầu thấy sợ. Một đêm, khi bụng đã bắt đầu căng tức, tôi nhận được cuộc gọi lạ lúc gần 2 giờ sáng.

– Hằng à? Là anh Long đây…

Giọng anh khàn đặc. Tôi mừng rỡ bật dậy khỏi giường.
– Anh đi đâu cả tuần vậy? Em lo lắm! Em…
– Anh xin lỗi. Nhưng anh cần nói thật với em một chuyện. Chuyện này có thể khiến em hận anh… nhưng anh không thể giấu nữa…

Tôi nín thở. Căn phòng như đặc lại, chỉ còn tiếng quạt quay đều đều.

– Anh không thể có con… Anh nói dứt từng từ.
– … Gì cơ? – Tôi lắp bắp.
– Anh… đã từng phẫu thuật từ vài năm trước. Không ai biết, kể cả vợ anh. Bác sĩ bảo khả năng có con là bằng 0.

Một khoảng lặng kéo dài. Tôi nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực, như thể vừa bị ai tát vào mặt.

– Nhưng… em có thai. Làm sao…
– Em hiểu rồi, đúng không? Đứa bé… không phải của anh.

Tôi như rơi xuống vực. Tay run lẩy bẩy. Bao dự định tan biến như bọt biển. Tôi không nhớ rõ mình cúp máy lúc nào. Chỉ biết sau đó tôi ngồi trong bóng tối đến sáng, bụng quặn lên từng cơn, cả vì cú sốc lẫn vì… một cơn đau mơ hồ bắt đầu.

Tôi không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu trong đêm hôm đó, chỉ nhớ khi ánh sáng đầu ngày len qua rèm cửa, người tôi như cạn sạch năng lượng. Tôi gọi điện đặt lịch khám lại ở phòng khám sản gần nhà. Tôi cần biết chắc… rằng cái thai này đang ổn. Hoặc không.

Trên đường đến phòng khám, từng lời anh Long nói cứ vang trong đầu tôi như một cơn vọng âm kinh hoàng:
“Anh không thể có con.”
“Khả năng gần như bằng 0.”

Nếu điều đó là thật, thì đứa bé trong tôi là của ai?

Tôi không phải kiểu phụ nữ quan hệ bừa bãi. Nhưng đúng là… khoảng hai tháng trước, trong một lần buồn bực vì cãi nhau với anh Long, tôi đã uống nhiều rượu khi đi gặp nhóm bạn đại học cũ. Tối đó, tôi ngủ lại ở khách sạn – với Duy, một người bạn thân từng yêu thầm tôi nhiều năm. Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều. Và sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tình trạng lộn xộn – Duy nằm cạnh tôi, còn tôi thì không mặc gì.

Tôi từng nghĩ chuyện đó là tai nạn, là điều cả hai nên quên. Duy cũng không nhắc lại. Nhưng giờ thì sao? Phải chăng…

Đến phòng khám, bác sĩ siêu âm, mắt nhìn vào màn hình rồi quay sang tôi nhẹ giọng:
– Thai ổn, khoảng 10 tuần, tim thai mạnh. Chúc mừng em.

Tôi cười nhạt, chẳng biết mình nên vui hay buồn. Tôi có một sinh linh trong bụng. Một điều thật – giữa muôn vàn dối trá.

Tôi quyết định gặp Duy.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê yên tĩnh. Duy vẫn vậy – ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm.

– Hằng, có chuyện gì sao?

Tôi ngập ngừng, rồi thẳng thắn:
– Tối hôm đó… ở khách sạn… Chúng ta đã… đúng không?

Duy sững người. Anh im lặng rất lâu trước khi khẽ gật đầu.

– Anh xin lỗi. Em say, anh cũng say. Nhưng anh không nghĩ… Em mang thai sao?

Tôi gật đầu. Ánh mắt Duy chao đảo như vừa trúng một cú đấm vô hình.

– Em định làm gì?

– Em không biết. Em tưởng nó là của người khác… nhưng giờ thì…

Chúng tôi ngồi lặng đi vài phút. Tôi không khóc. Chỉ thấy lòng mình vỡ vụn. Cả cuộc sống tôi như một trò đùa cay đắng mà chính tôi là người đã nhấn nút bắt đầu.

– Anh chịu trách nhiệm – Duy nói bất ngờ. – Nếu đúng là con anh, anh sẽ ở bên em. Không phải vì trách nhiệm mà vì… anh vẫn còn yêu em.

Tôi nhìn Duy, lần đầu tiên thấy trong mắt anh là sự quyết liệt – không còn là chàng trai rụt rè ngày xưa.

Nhưng tôi không trả lời. Tôi cần một thứ rõ ràng hơn.

Ba tuần sau, tôi cùng Duy đến một trung tâm xét nghiệm ADN. Tôi lấy mẫu máu của mình và thai nhi từ kết quả xét nghiệm mẹ con trước đó, còn Duy thì tự nguyện lấy mẫu tại chỗ. Kết quả phải chờ 10 ngày.

Mười ngày dài hơn cả năm.

Anh Long có gọi lại cho tôi một lần. Anh bảo nếu tôi muốn, anh vẫn có thể “lo cho tôi đầy đủ” để đổi lại sự im lặng. Tôi hiểu – anh sợ sự nghiệp tiêu tan. Tôi cười nhạt, từ chối. Tôi không cần tiền. Không phải lúc này.

Tôi nhận kết quả ADN vào một buổi chiều mưa. Tim đập thình thịch khi mở phong bì. Dòng chữ nổi bật trên trang đầu khiến tôi ngồi sụp xuống ghế:

“Xác suất huyết thống cha – con là 99,99%. Mẫu Duy là cha sinh học của thai nhi.”

Tôi rơi nước mắt. Không phải vì buồn – mà vì nhẹ nhõm.

Tôi gọi cho Duy. Anh im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia, rồi nói:
– Anh mừng vì có cơ hội làm điều đúng.

Tôi biết mình không thể quay lại làm cô gái vô tư như trước. Nhưng tôi cũng biết – trong một mớ hỗn độn, tôi vẫn có thể làm lại. Không cần làm “tiểu tam”, không cần sống dựa vào đàn ông đã có gia đình, không cần phải mặc cảm vì lỗi lầm.

Tôi dọn ra khỏi căn hộ cũ – nơi từng chất chứa quá nhiều kỷ niệm mờ ám với anh Long. Tôi chọn một căn trọ nhỏ gần chỗ Duy làm. Anh không vào ở cùng, tôn trọng không gian riêng của tôi. Nhưng mỗi ngày, anh ghé qua, mang đồ ăn, hỏi han, đưa tôi đi khám.

Tôi vẫn chưa gọi tên đó là yêu. Nhưng có lẽ, đó là niềm tin – thứ tôi đã đánh mất và đang học lại, từng chút một.

Đêm nay, tôi nằm trong căn phòng nhỏ, tay đặt lên bụng – nơi một sinh linh đang lớn lên từng ngày. Tôi không biết tương lai có gì chờ mình. Nhưng tôi biết, sự thật dù đau đớn vẫn luôn là điều đáng giá nhất để bắt đầu lại.

Và lần này, tôi không ngồi trên đống lửa nữa.

Tôi đứng lên từ tro tàn.

30 giây ngắn ngủi ghi lại khoảnh khắc hơn 20 người bị sóng c;uốn ở Cửa Lò: Thế này s;ợ đi biển đến già

Sau cơn bão số 1, nhiều du khách tắm biển Cửa Lò ở Nghệ An bị sóng cuốn, được lực lượng cứu hộ an toàn, trong đó một người phải nhập viện cấp cứu.

đuối nước - Ảnh 1.

Lực lượng cứu hộ nhắc nhở du khách không tắm xa bờ khi có sóng to ở biển Cửa Lò – Ảnh: TUẤN ANH

Lúc 10h15 sáng 14-6, trao đổi với Tuổi Trẻ Online, ông Trần Tuấn Anh – giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh, Nghệ An – cho biết thông tin trên.

Thông tin ban đầu từ ông Tuấn Anh, do ảnh hưởng của cơn bão số 1, sáng 14-6 tuy nước thủy triều tại biển Cửa Lò rút xuống nhưng có sóng biển to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển đã bất ngờ bị sóng cuốn ở các vùng vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu tới quảng trường Bình Minh. Riêng ba điểm có đến 5 người bị sóng cuốn cùng một lúc.

Người dân tắm biển cùng lực lượng cứu hộ đã phát hiện kịp thời, đưa những người này lên bờ an toàn.

“Hơn 20 người bị sóng cuốn được cứu. Các trường hợp được cứu chủ yếu mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Riêng một người phụ nữ khoảng 60 tuổi ngụ ở thành phố Vinh bị nặng hơn, được chuyển tới bệnh viện cấp cứu”, ông Tuấn Anh nói.

Theo phản ánh từ các du khách, sáng 14-6 biển Cửa Lò có sóng to nhưng rất nhiều người đã liều lĩnh ra xa khi tắm biển.

Sáng nay, hơn 20 du khách gặp nạn ở biển Cửa Lò

Ông Tuấn Anh cũng khuyến cáo những ngày biển động sóng to, du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai thành phố Vinh có 40 người làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn ở biển Cửa Lò.

Biển Cửa Lò dài khoảng 10km. Để chuẩn bị cho mùa du lịch năm 2025, thành phố Vinh đã cải tạo, sửa chữa, lắp đặt nhiều điểm tắm nước ngọt, bãi đỗ xe miễn phí cho du khách.

Năm 2025, thành phố Vinh phấn đấu Cửa Lò sẽ đón 6,9 triệu lượt khách, trong đó khách lưu trú đạt 3,2 triệu lượt khách, khách quốc tế 130.000 lượt. Doanh thu từ các hoạt động du lịch đạt 7.000 tỉ đồng.

MỚI NHẤT CHIỀU NAY: Tổng số người t;ử v;ong trong vụ rơi máy bay ở Ấn Độ đã lên tới 279 người: 241 người trên máy bay, 38 người dưới mặt đất gồm nhiều bác sĩ ….

Số người chết trong vụ rơi máy bay Air India ở thành phố Ahmedabad đã tăng lên 279, gồm 241 người trên phi cơ và 38 người dưới mặt đất.

Nguồn tin cảnh sát Ấn Độ hôm nay cho biết giới chức đã tìm thấy thêm thi thể nạn nhân tại hiện trường vụ rơi máy bay ở thành phố Ahmedabad, miền bắc Ấn Độ, nâng số người chết từ 265 lên 279.

38 nạn nhân trên mặt đất gồm 10 bác sĩ và người thân của họ đang ở ký túc xá Đại học Y khoa BJ. Chỉ có một người sống sót trong số 242 người trên máy bay. Ngoài ra, 24 sinh viên bị thương đang được điều trị.

Người thân của các nạn nhân đã cung cấp mẫu ADN để giới chức xác định danh tính của họ. Con số tử vong chính thức sẽ được công bố khi quá trình xác định danh tính hoàn tất.

Nhân viên bệnh viện chuẩn bị di chuyển thi thể nạn nhân vụ rơi máy bay Air India bên ngoài nhà xác bệnh viện ở thành phố Ahmedabad, bang Gujarat, Ấn Độ ngày 13/6. Ảnh: AFP

Nhân viên bệnh viện chuẩn bị di chuyển thi thể nạn nhân vụ rơi máy bay Air India bên ngoài nhà xác bệnh viện ở thành phố Ahmedabad, bang Gujarat, Ấn Độ ngày 13/6. Ảnh: AFP

Ông Anil Patel có con trai và con dâu trên chuyến bay của Air India. Họ bất ngờ đến Ấn Độ thăm ông, trước khi lên chuyến bay của Air India dự kiến đến London, Anh.

“Tôi lần đầu tiên được gặp con sau hai năm, khoảng thời gian đó tuyệt vời biết bao. Và bây giờ tôi chẳng còn gì nữa cả”, ông nói.

Vishwash Kumar Ramesh, công dân Anh 40 tuổi, người duy nhất sống sót, cho biết ngay cả anh cũng không lý giải được tại sao mình thoát nạn. Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi hôm 13/6 tới thăm hiện trường máy bay rơi để đánh giá tình hình. Ông cũng đến bệnh viện thăm Ramesh và những người bị thương đang được điều trị.

Phi cơ số hiệu AI171 của Air India rơi chỉ vài chục giây sau khi cất cánh chiều 12/6 ở Ahmedabad, lao xuống khu ký túc xá trường y. Đây là thảm họa hàng không tồi tệ nhất thế giới trong một thập kỷ. Máy bay rơi là mẫu Boeing 787-8, là lần đầu dòng Dreamliner xảy ra tai nạn chết người kể từ khi được khai thác bay thương mại năm 2011.

Cơ quan Điều tra Tai nạn Máy bay Ấn Độ ngày 13/6 cho biết các điều tra viên đã tìm thấy hộp đen ghi dữ liệu hành trình của máy bay AI171 trên mái nhà ký túc xá trường y, tuyên bố bắt đầu “dốc toàn lực” điều tra nguyên nhân.

Các nhóm pháp y đang tìm kiếm hộp đen thứ hai. Hãng sản xuất máy bay Boeing của Mỹ đã liên lạc với Air India và bày tỏ sẵn sàng hỗ trợ.

Huyền Lê (Theo AFPReutersNDTV)

Bị chồng kh/i/nh vì ở nhà ăn b/ám từ khi sinh con, tôi âm thầm tìm cách thay đổi. Không nói một lời, tôi bí mật gửi con cho bà ngoại rồi lặng lẽ đi xin việc….1 năm sau khiến chồng ngã ngửa …

“Ở nhà ăn bám thì có quyền gì mà lên tiếng?”
Câu nói của anh như một nhát dao cứa thẳng vào lòng tôi, buốt lạnh.
Tôi đứng lặng giữa căn bếp, tay vẫn cầm chiếc muôi đang nấu canh dở. Chồng tôi quay đi sau khi nói xong, để lại tôi cùng nồi nước đang sôi và hàng trăm suy nghĩ hỗn độn.

Tôi từng là một nhân viên kế toán, không xuất sắc nhất nhưng cũng lành nghề, ổn định. Lương không cao nhưng tôi yêu công việc đó – yêu cảm giác tự kiếm được tiền, tự đứng trên đôi chân mình. Nhưng mọi thứ dừng lại sau khi tôi mang thai.

“Em nghỉ việc đi, lo cho con là được. Anh lo được cho cả nhà”, chồng tôi đã nói thế khi tôi bắt đầu mang bầu ở tháng thứ 6.

Khi ấy, tôi nghĩ anh thương tôi. Tôi nghe lời. Tôi nghỉ làm, về nhà toàn tâm toàn ý chuẩn bị đón con.

Rồi con chào đời. Tôi bận bịu từ sáng đến khuya, quanh quẩn tã sữa, chợ búa, cơm nước, nhà cửa. Ngày qua ngày như một cái vòng lặp mòn mỏi. Tôi không than thở, bởi tôi tin rằng mình đang làm điều tốt đẹp nhất cho gia đình.

Nhưng chồng tôi thì dần thay đổi.

Từ những câu nói vô tâm như:
“Ở nhà thì ráng lo việc nhà cho đàng hoàng”
Đến những lời lạnh lùng hơn:
“Anh đi làm mệt chết, về còn nghe em lải nhải”

Và rồi, đến cái hôm ấy – khi tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi anh về khoản tiền học cho con – anh quát lớn:

“Tiền nào tiền mãi? Ở nhà ăn bám thì có quyền gì mà hỏi chuyện tiền bạc?”

Tôi chết lặng. Không một lời đáp trả. Chỉ thấy tim mình đau như ai bóp nghẹt.

Đêm đó, khi con đã ngủ, tôi ngồi trong góc phòng tối. Nước mắt không rơi ra được nữa. Tôi đã quen với việc bị tổn thương. Nhưng lần này, nỗi đau không chỉ là sự tủi thân, mà là một sự thức tỉnh.

“Mình đang sống cuộc đời gì vậy? Là mẹ, là vợ, nhưng mình đâu còn là mình nữa…”

Ngay hôm sau, tôi gọi cho mẹ ruột, nhờ bà trông con vài giờ mỗi ngày. Tôi không kể gì nhiều, chỉ bảo là muốn đi tìm việc lại. Mẹ tôi nhìn tôi, im lặng vài giây, rồi gật đầu:

“Đi đi con. Cứ đi đi. Mẹ trông cháu được.”

Tôi nộp đơn xin việc ở nhiều nơi. Không ai muốn tuyển một bà mẹ đã nghỉ làm gần 3 năm. Nhưng cuối cùng, một công ty nhỏ chuyên dịch vụ kế toán thuê tôi làm cộng tác viên nhập liệu – lương 3 triệu/tháng, làm bán thời gian.

Tôi nhận ngay. Buổi sáng lo con, nấu cơm sẵn. Gửi con cho mẹ rồi đến làm vài tiếng. Tối về, khi con ngủ, tôi mở máy học thêm Excel, kế toán thuế, cập nhật luật mới. Có những hôm vừa gõ số, vừa ru con. Có lúc mệt quá, tôi gục ngay trên bàn.

Chồng tôi không biết. Anh cứ tưởng tôi mang con sang nhà bà ngoại chơi mỗi ngày cho “thoáng”. Anh vẫn đi làm, về nhà, ăn cơm, chơi điện thoại, ngủ. Không để ý tôi xanh xao, không thấy tôi gầy đi.

Tôi sống như hai con người:

  • Một bà mẹ nội trợ vào ban ngày.

  • Một người học việc, kiếm tiền thầm lặng vào ban đêm.

Mỗi đồng tôi kiếm được, tôi gom lại. Mỗi kỹ năng tôi học được, tôi ghi chép cẩn thận. Dù ít, tôi vẫn thấy mình đang sống, đang trở lại.

Một năm trôi qua.

Tôi từ cộng tác viên trở thành kế toán chính. Tôi làm tốt, cẩn thận, trung thực. Sếp quý. Công ty nhỏ nhưng công việc ổn định. Tôi kiếm được gần 10 triệu/tháng.

Tôi vẫn chưa nói với chồng. Không phải vì sợ – mà vì tôi không cần phải nói. Tôi muốn đến lúc anh tự nhìn thấy sự thay đổi đó.

Tôi bắt đầu tiết kiệm. Mua sắm cho con bằng tiền mình kiếm được. Trả một phần tiền sữa, tiền học, tiền nhà. Chồng không thắc mắc. Có lẽ anh nghĩ là mẹ tôi giúp.

Anh không còn nói tôi “ăn bám”, nhưng cũng không khen ngợi. Chúng tôi vẫn sống trong một căn nhà, ăn chung một mâm cơm, nhưng tâm hồn như hai đường thẳng song song – không còn gặp nhau.

Tôi đau, nhưng không tuyệt vọng.
Vì giờ đây, tôi có chính mình.

Một buổi tối tháng 5, khi đang nấu cơm, tôi nhận được một cuộc gọi từ công ty. Sếp đề nghị tôi lên làm trưởng nhóm kế toán của chi nhánh mới. Lương tăng gấp đôi, có bảo hiểm, xe đưa đón.

Tôi im lặng vài giây, cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng. Không phải vì ngạc nhiên – mà vì xúc động.

Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi mãi là “bà mẹ bỉm sữa nội trợ”. Nhưng giờ đây, tôi đứng trước bước ngoặt sự nghiệp mà chính tôi tạo ra, không nhờ vả ai, không cầu xin ai.

Tôi gật đầu nhận lời. Và hôm đó, tôi quyết định: đã đến lúc để anh biết.

Cuối tuần, tôi đưa con về thăm bà ngoại, rồi quay về nhà với một chiếc xe máy mới tinh – chiếc xe đầu tiên tôi tự mua. Tôi gửi giấy tờ xe vào ngăn kéo tủ chồng vẫn hay để giấy tờ.

Tối đến, trong lúc ăn cơm, tôi nhẹ nhàng nói:
– “Anh à, từ tháng sau em sẽ đi làm chính thức lại. Em được đề bạt trưởng nhóm rồi.”

Chồng tôi nhíu mày:
– “Làm gì cơ? Em… đi làm hồi nào?”

Tôi cười:
– “Gần một năm rồi. Mỗi ngày gửi con cho mẹ rồi đi làm. Em không nói vì chưa đến lúc.”

Anh bỏ đũa xuống, nhìn tôi, vẻ mặt bối rối:
– “Sao em không nói gì hết?”

– “Anh từng bảo em ăn bám mà. Em sợ anh phiền nếu biết em đang ‘làm lại từ đầu’. Nhưng giờ thì ổn rồi. Em không cần anh chu cấp cho em nữa.”

Anh sững người. Một lúc sau mới thốt lên:
– “Em giấu anh cả năm trời?”

Tôi bình thản gật đầu. Không trách, không oán.

Từ hôm đó, thái độ của anh bắt đầu thay đổi. Lạ lùng thay, anh trở nên dịu lại, thậm chí hay hỏi thăm: “Hôm nay đi làm có mệt không?”, “Sếp em có tốt không?”

Có lần, tôi nghe lén được anh gọi điện cho bạn thân, giọng ấm ức:

“Tôi cứ tưởng cô ấy yếu đuối, ai ngờ làm lại mà còn giỏi hơn lúc chưa nghỉ. Giờ kiếm tiền như nước…”

Tôi nghe xong, không vui, không buồn. Chỉ thấy… bình thản.

Tôi không trả thù, không cố gồng lên để anh tiếc. Nhưng sự thay đổi của tôi khiến anh không thể không nhìn lại chính mình.

Tôi có lương cao, có uy tín, có khách hàng riêng. Tôi vẫn dậy sớm lo cho con, nấu ăn, dọn dẹp. Nhưng tôi không còn là người vợ câm lặng cam chịu. Tôi góp ý thẳng thắn. Tôi từ chối khi anh yêu cầu vô lý. Tôi không sợ bị bỏ rơi – vì tôi không còn sống dựa vào anh nữa.

Một ngày nọ, khi về quê, mẹ chồng kéo tôi ra sau bếp, rưng rưng:
– “Mẹ nghe thằng Tú kể hết rồi. Mẹ thương con lắm. Lúc trước mẹ cũng nghĩ con chỉ ở nhà, hóa ra con giỏi quá… Cảm ơn con vẫn không bỏ chồng con, không bỏ cháu mẹ.”

Tôi nắm tay mẹ, mỉm cười.
Tôi không cần ai phải quỳ gối xin lỗi quá khứ. Tôi chỉ cần bản thân mình không hối tiếc vì đã đứng dậy đúng lúc.

Rồi một hôm, chồng tôi bất ngờ hỏi:
– “Anh có thể làm lại từ đầu… với em không?”

Tôi im lặng vài giây. Nhìn vào mắt anh – người đàn ông từng khinh thường tôi, từng chà đạp lòng tự trọng của tôi – giờ đây là ánh mắt chùn xuống, biết lỗi.

Tôi không gật, không lắc.
Chỉ nhẹ nhàng nói:

– “Em không cần anh làm lại từ đầu. Em chỉ cần anh học lại cách tôn trọng một người phụ nữ. Nhất là người đã từng vì anh mà từ bỏ cả thế giới.”

Tôi không ly hôn. Tôi không trả thù. Tôi chọn sống một cuộc sống chủ động và có giới hạn. Anh – nếu muốn giữ được tôi – phải học cách đồng hành, không dẫn dắt.

Và tôi – giờ đây – không còn là cái bóng phía sau lưng ai nữa.

Tôi là một người mẹ mạnh mẽ. Một người vợ biết giá trị của mình. Một người phụ nữ đã dám đi từ bóng tối ra ánh sáng… bằng đôi chân trần và một trái tim không bỏ cuộc.

Tôi từng bị gọi là “ăn bám”.
Nhưng giờ đây, tôi là người được chính gia đình này cần đến.
Và nếu một lần nữa tôi phải chọn, tôi vẫn sẽ chọn… trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Vợ nấu nướng xong còn bận cho 2 con nhỏ ăn, lúc quay vào cả nhà ăn hết sạch mâm cơm chừa lại đúng bộ x:.ư:.ơng cá thì ứa nước mắt. Chồng nổi đi::ên đứng dậy hành động sau đó khiến ai cũng sưỡng người

Buổi chiều tà, khu phố nhỏ ở ngoại ô Hà Nội bắt đầu lên đèn. Trong căn nhà cấp 4 đơn sơ, Linh đang lui cui trong bếp với mớ rau muống, vài miếng đậu rán, và con cá trê kho mặn. Cô không có nhiều thời gian — vừa phải nấu cơm, vừa phải để ý hai đứa trẻ đang tranh nhau chiếc thìa nhựa trong góc nhà. Đứa lớn ba tuổi, đứa bé mới mười bốn tháng.

Chồng cô, Tuấn, hôm nay về sớm hơn mọi ngày. Anh vốn làm phụ hồ ở công trình gần nhà, tay chân lúc nào cũng sạm đen vì nắng gió, người đầy mùi xi măng và mồ hôi. Tuấn đi ngang qua bếp, chào vợ bằng câu quen thuộc:
“Vợ nấu gì thơm thế?”
Linh quay ra, mỉm cười nhẹ: “Có mỗi con cá kho, tí rau luộc. Anh đi tắm đi, cơm gần xong rồi.”

Chừng hai mươi phút sau, mâm cơm được bày ra chiếu giữa nhà. Linh đang múc cháo cho đứa út thì Tuấn, bà nội và đứa lớn đã ngồi vào ăn. Linh vẫn chưa ăn miếng nào. Cô bận quá — phải đút từng thìa cháo cho con, lại canh không để đứa lớn đổ nước hay làm đổ bát.

Khi xong xuôi, Linh quay lại mâm cơm. Mắt cô khựng lại. Trên mâm cơm chỉ còn bộ xương cá lạnh ngắt, mấy cọng rau luộc đã bị lùa sạch, bát canh cạn gần đáy.

Cô lặng người.

Không ai nói gì, hoặc không ai nhận ra. Chỉ có Tuấn, đang gắp miếng cuối cùng của đĩa trứng, mới ngước lên nhìn vợ, ánh mắt bối rối:
“Ơ… em chưa ăn à?”

Linh không nói gì. Mắt ươn ướt, cô cúi xuống dọn bát cho con, rồi quay vào bếp, mở nắp nồi cơm — còn đúng nửa chén dưới đáy, khô khốc.

Tuấn đứng bật dậy. Không nói không rằng, anh bước tới mâm cơm, lật lại từng chiếc bát, từng chiếc đĩa. Mâm cơm giờ như một chiến trường trống rỗng.

Rồi anh đột nhiên chạy ra khỏi nhà, để mặc mọi người sững sờ.

Chưa đầy mười lăm phút sau, Tuấn trở lại. Tay anh xách một túi nylon nhỏ đựng hai miếng đậu phụ, một gói mì tôm, vài quả trứng gà. Anh lẳng lặng vào bếp. Tiếng dầu mỡ xèo xèo, tiếng trứng chiên dậy mùi. Không ai nói một lời.

Mười phút sau, một mâm cơm mới được bưng ra. Không sang trọng, không nhiều món — chỉ có bát mì trứng nóng hổi, một đĩa đậu rán vàng ươm, và chén nước mắm có vài lát ớt đỏ tươi.

Tuấn đặt mâm cơm xuống trước mặt vợ.
“Em ngồi xuống ăn đi. Anh xin lỗi.”

Linh nghẹn ngào, chẳng nói được gì. Cô ngồi xuống, nước mắt chảy dài trên má. Đó không phải vì mâm cơm — mà vì sự thấu hiểu bất ngờ của người chồng thô kệch ít lời.

Bà nội nhìn cảnh tượng trước mặt, lặng lẽ quay vào phòng, khẽ đóng cửa. Không ai trách ai, chỉ có một chút gì đó âm ấm lan tỏa khắp căn nhà.

Đêm hôm đó, khi hai đứa trẻ đã ngủ say, Linh nằm quay lưng về phía Tuấn. Anh ngập ngừng:
“Mai anh sẽ dậy sớm, phụ em nấu cơm. Em đừng giận anh nữa.”

Linh vẫn không quay lại, nhưng bàn tay cô khẽ chạm vào tay anh.
“Cảm ơn anh. Em không giận. Chỉ… mệt quá.”

Tuấn tỉnh dậy sớm hơn mọi hôm. Ngoài trời còn lất phất sương, gió nhẹ lạnh len vào khe cửa. Anh ngồi dậy, nhìn qua vách thấy Linh vẫn đang ngủ, tay cô còn ôm lấy đứa út. Khuôn mặt cô phờ phạc, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, tìm chiếc áo khoác cũ rồi ra ngoài. Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tuấn bước vào chợ sáng khi trời còn chưa rõ mặt người. Anh không quen trả giá, cũng chẳng biết chọn đồ. Mua được bó rau muống, mấy quả trứng, và một túi cá nục kho sẵn — mà cô bán hàng còn bảo nhỏ:
“Anh mua cho vợ à? Bữa sau có giờ rảnh thì ghé sớm hơn, cá nóng ngon hơn.”

Tuấn cười gượng, gật đầu, rồi quay xe trở về.

Trong bếp, anh lóng ngóng với cái bếp gas mini và chai dầu ăn đã gần cạn. Mỗi việc nhỏ — rửa rau, đánh trứng, canh nước — đều làm anh bối rối. Nhưng anh vẫn cố. Bởi hôm qua, ánh mắt vợ anh ngồi trước bộ xương cá nguội lạnh cứ ám ảnh mãi trong đầu anh như một vết cứa nhói tim.

Linh tỉnh dậy thì thấy mùi thức ăn lan ra từ bếp. Cô ngạc nhiên bước ra, thấy Tuấn đang đứng quay lưng, luống cuống lật trứng trên chảo. Ánh mắt cô mềm lại.

“Anh làm gì đấy?”

Tuấn quay lại, giật mình suýt làm rơi chảo:
“Anh nấu cơm sáng. Em cho con bú đi, rồi ra ăn với anh…”

Linh lặng người.

Cô không quen với việc được chăm sóc. Nhiều năm qua, từ ngày có con, cô quẩn quanh với bỉm sữa, chợ búa, cơm nước, đến nỗi quên mất mình cũng là một người phụ nữ cần được yêu thương.

Bữa sáng hôm đó chỉ có trứng rán, cá kho mua sẵn và canh rau luộc — nhưng với Linh, đó là bữa ăn đầu tiên trong nhiều tháng mà cô được ngồi vào mâm khi đồ ăn vẫn còn nóng.

Từ hôm đó, thói quen trong nhà dần thay đổi.

Tuấn bắt đầu dậy sớm hơn, phụ vợ nấu cơm sáng, bế con khi cô đang bận giặt đồ, và thỉnh thoảng còn đi chợ hộ vào cuối tuần. Mỗi lần lóng ngóng chọn cá hay nhờ cô bán hàng tư vấn rau sạch, anh lại nhớ đến cảm giác bất lực hôm đó — khi thấy vợ chỉ có bộ xương cá để lại sau bữa ăn.

Sự thay đổi của Tuấn không lớn lao, không màu mè, nhưng đủ để Linh cảm nhận rõ từng chút.

Tối hôm đó, khi hai vợ chồng nằm bên nhau, Linh quay sang thì thầm:
“Hôm nọ… em không khóc vì đói đâu. Em khóc vì thấy mình như người vô hình trong chính gia đình mình…”

Tuấn siết nhẹ tay vợ, giọng trầm hẳn:
“Anh biết. Và anh xin lỗi. Trước giờ anh cứ nghĩ kiếm tiền là đủ rồi. Nhưng bữa cơm hôm đó… khiến anh thấy mình tệ quá.”

Căn phòng nhỏ bỗng yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của con trẻ và gió đêm thổi nhẹ qua khe cửa.

Vài tuần sau, bà nội lặng lẽ ngồi nhìn Linh vừa ăn vừa cười với chồng, con. Bà cầm chén cơm, nói nhỏ đủ để Tuấn nghe:
“Trước giờ mẹ cứ nghĩ phụ nữ sinh ra là để lo cho chồng con. Giờ già rồi mới hiểu… họ cũng cần được san sẻ. Mẹ mừng vì con hiểu sớm hơn mẹ.”

Tuấn quay sang, gật nhẹ.

Gia đình không cần những điều quá lớn lao, chỉ cần những thay đổi nhỏ — đúng lúc, đúng chỗ. Như một bữa cơm đủ phần cho tất cả, như một cái nhìn thấu hiểu, như một câu hỏi giản dị: “Em ăn chưa?”

Tháng sau, vào một tối cuối tuần, khi cả nhà đang ăn cơm, đứa lớn bất chợt hỏi:
“Mẹ ơi, sao bữa nay mẹ không khóc nữa?”

Linh bật cười.
“Tại bố con nấu ăn ngon quá mà!”

Cả nhà phá lên cười. Tuấn gãi đầu, đỏ mặt. Nhưng ánh mắt anh lặng lẽ liếc sang vợ — ánh mắt không còn lúng túng, mà đầy yêu thương và hối hận đã được sửa sai.

Bữa cơm hôm đó chẳng có món gì sang trọng, nhưng ấm đến lạ. Vì lần này, mâm cơm tròn trịa — đủ phần cho tất cả, và dư lại một chút yêu thương để chia nhau.

X:ÓT X:A lời cầu cứ:u cuối cùng của phi công trên máy bay Ấn Độ g:ặp n:ạn, chỉ vỏn vẹn 8 chữ

Cơ trưởng của chuyến bay định mệnh mang số hiệu AI-171, khởi hành từ Ahmedabad, đã phát đi tín hiệu cầu cứu khẩn cấp chỉ vài giây trước khi chiếc Boeing 787-8 Dreamliner lao thẳng vào một ký túc xá dành cho bác sĩ vào chiều 12/6.

Chỉ 11 giây sau khi rời đường băng tại sân bay quốc tế Sardar Vallabhbhai Patel ở Ahmedabad, cơ trưởng Sumeet Sabharwal của chuyến bay Air India AI117 đã phát đi tín hiệu cầu cứu tuyệt vọng: “Mayday… mất lực đẩy, không có công suất, không thể nâng máy bay”.

“Mayday” được chuyển ngữ từ cụm từ tiếng Pháp “venez m’aider” (tạm dịch: hãy đến giúp tôi). Đây là một tín hiệu cấp cứu quốc tế, được sử dụng trong các cuộc liên lạc qua sóng radio để báo nguy hiểm trong tình huống khẩn cấp đe dọa đến tính mạng.

Theo dữ liệu ban đầu từ FlightRadar24, chiếc máy bay đã mất liên lạc chỉ vài giây sau khi cất cánh, khi mới đạt độ cao khoảng 625 feet (tương đương 190 m). Trong 17 giây tiếp theo, hai phi công vật lộn với hệ thống điều khiển, cố gắng giành lại quyền kiểm soát, nhưng bất thành. Chiếc máy bay lao xuống mặt đất, đâm vào một ký túc xá dành cho các bác sĩ ở khu dân cư Meghani Nagar. Địa điểm xảy ra tai nạn đã bị nhấn chìm trong biển lửa và khói dày đặc sau vụ va chạm.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 1

Cơ trưởng Sumeet Sabharwal. Ảnh: The Sun
Cơ trưởng Sabharwal, với 22 năm kinh nghiệm bay và hơn 8.200 giờ bay tích lũy, được đánh giá là một trong những phi công dày dạn của hãng. Nhưng theo ông Rhys Jones – Biên tập viên phụ trách mảng hàng không tại Head for Points chia sẻ: “Cất cánh luôn là giai đoạn rủi ro nhất của một chuyến bay. Nếu có sự cố xảy ra tại thời điểm này, phi công gần như không có lựa chọn nào khác”.

Ông Jones nhận định rằng khi máy bay rơi xuống, việc tăng lực đẩy để đưa máy bay trở lại độ cao cần thiết là gần như bất khả thi, bởi động cơ đã ở mức tải tối đa trong giai đoạn cất cánh.

“Khi mất lực đẩy đột ngột ở tầm thấp, mọi cơ hội sinh tồn chỉ còn phụ thuộc vào phép màu – hoặc một khu đất trống gần đó”, ông Jones cho biết.

loi cuoi cung cua phi cong tren may bay An Do gap nan hinh anh 2

Đuôi chiếc máy bay được tìm thấy sau vụ tai nạn. Ảnh: The Sun
Cơ quan Hàng không Dân dụng Ấn Độ (DGCA) xác nhận rằng chiếc Boeing 787-8 Dreamliner đã phát đi tín hiệu cấp cứu ngay sau khi cất cánh, song không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ kiểm soát không lưu. Hiện đội điều tra đang tập trung tìm kiếm hộp đen của máy bay nhằm làm rõ nguyên nhân chính xác dẫn đến thảm kịch này. Các giả thuyết ban đầu đang được đặt ra bao gồm: hỏng động cơ, lỗi phần mềm điều khiển chuyến bay hoặc sự cố liên quan đến hệ thống nhiên liệu. Tuy nhiên, cho đến thời điểm hiện tại, chưa có kết luận chính thức nào được đưa ra.

Trong số 242 người có mặt trên chuyến bay, bao gồm 232 hành khách và 10 thành viên phi hành đoàn, chỉ duy nhất một người may mắn sống sót. Danh sách nạn nhân bao gồm 53 công dân Anh, 169 người Ấn Độ, một người Canada và 7 hành khách đến từ Bồ Đào Nha. Đây là lần đầu tiên một chiếc Boeing 787 Dreamliner rơi ngay sau khi cất cánh tại Ấn Độ và có thể sẽ trở thành vụ tai nạn hàng không thương mại nghiêm trọng nhất trong lịch sử hiện đại của nước này.

Hình ảnh từ camera giám sát cho thấy máy bay Air India cất cánh nhưng không thể tăng độ cao, lao xuống đất và bốc cháy trong vòng 30 giây.

Truyền thông Ấn Độ tối 12/6 công bố video trích xuất từ camera giám sát ở sân bay thành phố Ahmedabad, miền tây nước này, cho thấy máy bay Boeing 787-8 của hãng hàng không quốc gia Air India chạy đà tăng tốc trên đường băng rồi cất cánh.

Tuy nhiên, phi cơ chỉ bay lên trong vòng 10 giây, sau đó chuyển sang bay ngang và dần mất độ cao, lao xuống ký túc xá trường Cao đẳng Y khoa B.J. ở ngoài rìa sân bay rồi phát nổ dữ dội. Toàn bộ thời gian từ khi máy bay rời đường băng đến lúc bốc cháy là hơn 30 giây, tổ lái không thu càng phi cơ trong suốt quá trình này.

Chuyến bay mang số hiệu AI171 của hãng hàng không quốc gia Ấn Độ Air India rơi chiều 12/6, ngay sau khi cất cánh từ sân bay Ahmedabad ở bang Gujarat, miền tây nước này. Trên máy bay có 230 hành khách và 12 thành viên tổ bay. Danh sách do Air India công bố cho thấy các hành khách gồm 169 người Ấn Độ, 53 người Anh, 7 người Bồ Đào Nha và một người Canada.

Máy bay rơi là mẫu Boeing 787-8, đánh dấu lần đầu dòng Dreamliner xảy ra tai nạn gây chết người. Chưa rõ nguyên nhân khiến máy bay lao xuống đất.

Vidhi Chaudhary, quan chức cảnh sát bang Gujarat, cho biết 294 người đã thiệt mạng. Con số này bao gồm cả các sinh viên trong ký túc xá.

Trang web theo dõi hàng không dân sự FlightRadar24 trước đó cho biết phi cơ cất cánh lúc 13h38 và mất tín hiệu chỉ sau vài giây, khi ở độ cao khoảng 190 m và tốc độ 322 km/h. Trước khi máy bay rơi, cơ phó đã phát tín hiệu khẩn cấp đến đài kiểm soát không lưu ở sân bay, nhưng không phản hồi khi kiểm soát không lưu liên lạc lại.

Vị trí phi cơ Air India gặp nạn. Đồ họa: Guardian

Vị trí phi cơ Air India gặp nạn. Đồ họa: Guardian

Các hình ảnh và dữ liệu theo dõi khiến giới chuyên gia nêu khả năng máy bay mất lực nâng hay gặp sự cố nghiêm trọng trong quá trình cất cánh, khiến nó không thể tăng độ cao và tốc độ như bình thường.

John Davidson, cựu trung tá không quân Mỹ và hiện là nhà tư vấn an toàn hàng không, nhận định phi cơ đã đạt tốc độ để cất cánh nhưng chưa đủ độ cao.

“Dường như máy bay đã bị thất tốc ngay sau khi cất cánh. Có nhiều kịch bản, như lực đẩy hoặc hiệu suất động cơ có vấn đề, khối lượng cất cánh quá lớn, cấu hình cánh tà không phù hợp hoặc một lỗi nghiêm trọng ảnh hưởng đến khả năng cất cánh. Cũng chưa thể loại trừ nguy cơ máy bay gặp gió đứt hoặc đâm phải chim”, ông nói.

C;ảnh báo cà phê giả được làm tinh vi vô cùng chỉ có 3% là cà phê: Uống 1 ngụm nhẹ là h;ại g;an, thận, nặng là UT

Vợ chồng Phan Danh Dương Bảo bị cáo buộc sản xuất hơn 20 tấn cà phê bột giả với công thức 3-9% cà phê, còn lại là đậu nành và các chất phụ gia.

Ngày 7/6, Bảo (52 tuổi, ngụ Khánh Hòa) bị Công an tỉnh Đăk Lăk bắt tạm giam về hành vi Sản xuất, buôn bán hàng giả; Hồ Thụy Bích Dân (47 tuổi, vợ Bảo) bị điều tra với vai trò đồng phạm nhưng được tại ngoại.

Phan Danh Dương Bảo lúc bị bắt. Ảnh: Ngọc Oanh

Phan Danh Dương Bảo lúc bị bắt. Ảnh: Ngọc Oanh

Trước đó, hôm 25/5, cảnh sát kinh tế phát hiện Bảo cùng con trai đang giao 120 kg cà phê bột đựng trong 120 túi nhựa màu bạc, không nhãn mác, cho người phụ nữ ở TP Buôn Ma Thuột. Thời điểm kiểm tra, Bảo không xuất trình được hóa đơn, chứng từ chứng minh nguồn gốc xuất xứ của số cà phê trên.

Khám xét khẩn cấp nơi sản xuất của Bảo tại tỉnh Khánh Hòa, cảnh sát thu giữ nhiều máy móc, phương tiện dùng để rang xay, đóng gói cà phê bột; 2 tấn nguyên liệu gồm: đậu nành, đường, chất tạo màu, tạo mùi và 1.604 túi cà phê bột các loại với tổng khối lượng gần một tấn.

Vợ chồng Bảo khai đã mua các loại máy móc, nguyên liệu trên về để sản xuất cà phê bột giả. Công thức là: trộn 3-9 kg hạt cà phê với 93-97 kg đậu nành và các chất phụ gia tạo màu, tạo mùi để cho ra 100 kg cà phê bột giả.

Theo công an, từ đầu năm 2024 đến nay, vợ chồng Bảo đã sản xuất hơn 20 tấn cà phê giả bán cho mối ở Bình Định, Lâm Đồng và Đăk Lăk.

Nơi sản xuất cà phê bột giả của vợ chồng Phan Danh Bảo Dương. Ảnh: Ngọc Oanh

Nơi sản xuất cà phê bột giả của vợ chồng Phan Danh Bảo Dương. Ảnh: Ngọc Oanh

Nhà chức trách khuyến cáo, người dân nếu dùng lâu dài cà phê giả – chủ yếu là đậu nành rang cháy, tẩm ướp với chất phụ gia tạo màu, tạo mùi – có thể bị kích ứng đường tiêu hóa, gây độc cho gan, thận, tăng nguy cơ ung thư.

Công ty Phát Hải bị cáo buộc sản xuất theo tỷ lệ 70% đậu nành, 20% vỏ vụn cà phê trộn với 10% cà phê, bán dưới thương hiệu Phát Hải chồn coffee và Coffee Phát Hải P.

Ngày 21/2, ông Hải, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Công ty sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải và bà Lê Thị Thanh Tâm, giám đốc chi nhánh, bị Công an tỉnh Đăk Lăk khởi tố về tội Sản xuất, buôn bán hàng giả.

Ông Nguyễn Thanh Hải và bà Lê Thị Thanh Tâm. Ảnh: Ngọc Oanh

Ông Nguyễn Thanh Hải và bà Lê Thị Thanh Tâm. Ảnh: Ngọc Oanh

Kiểm tra hơn 100 kg cà phê bột nhãn hiệu Phát Hải chồn coffee và Coffee Phát Hải P được bán tại nhiều tiệm tạp hóa ở thành phố Buôn Ma Thuột, cảnh sát kinh tế phát hiện hàm lượng caffeine chỉ từ 0,41% đến 0,46%, thấp hơn công bố ghi trên bao bì ≥ 1%.

Đây là những sản phẩm do Công ty sản xuất thương mại dịch vụ Phát Hải, ở TP Thuận An, tỉnh Bình Dương sản xuất; trụ sở chính tại TP HCM.

Khám chi nhánh công ty tại tỉnh Bình Dương, cảnh sát thu hơn 2.800 gói cà phê bột trọng lượng gần 1.330 kg và 7.500 kg đậu nành; 5.500 kg vỏ cà phê đã xay vụn; 2.000 kg nguyên liệu hỗn hợp đậu nành đã rang trộn với vỏ vụn cà phê cùng nhiều hương liệu, vỏ bao bì.

Theo kết quả điều tra, quá trình chế biến cà phê bột giả, ông Hải chỉ dùng 10% cà phê hạt, số còn lại 70% đậu nành và 20% là vỏ vụn cà phê. Để tránh bị lộ, ông Hải chỉ thuê người họ hàng làm các khâu rang xay và thường xuyên thay đổi mẫu mã bao bì.

Số liệu từ sổ sách thu giữ cho thấy, trong 11 tháng đầu năm 2024, chi nhánh này đã sản xuất và bán ra thị trường 7 loại cà phê bột không đảm bảo chất lượng về hàm lượng caffeine, tổng cộng 344 tấn, giá trị khoảng 20 tỷ đồng.

Từ cuối năm 2022 đến nay, Phòng Cảnh sát kinh tế Công an Đăk Lăk đã phát hiện 12 vụ sản xuất cà phê bột giả. Tang vật thu hơn 20 tấn cà phê bột giả chưa kịp bán ra thị trường.

Xưởng sản xuất cà phê bột nhãn hiệu Coffee HLP Huynh Long Phát. Ảnh: Ngọc Oanh

Tang vật thu trong xưởng sản xuất cà phê giả mang nhãn hiệu Coffee HLP Huynh Long Phát của Đệ. Ảnh: Ngọc Oanh

Trong tháng 2 này, Công an tỉnh Đăk Lăk cũng khởi tố Lương Đình Đệ (26 tuổi, ngụ thị xã Buôn Hồ) về tội Sản xuất, buôn bán hàng giả.

Kiểm tra 1.500 kg cà phê bột nhãn hiệu Coffee HLP Huynh Long Phát do Đệ sản xuất, nhà chức trách ghi nhận hàm lượng caffeine chỉ 0,5% (không đúng với công bố in trên vỏ bao bì).

Tại xưởng của Đệ, cảnh sát còn thu 500 kg đậu nành, hai bao đậu nành đã rang tẩm phụ gia.

Tại cơ quan công an, Đệ khai khi giá cà phê thấp vẫn làm đủ hàm lượng. Nay giá lên cao, Đệ đã tăng hàm đậu nành lên và giảm hàm lượng cà phê xuống để giảm chi phí.

20 người đ;uối nước cùng một lúc ở Cửa Lò: Chuyên gia cảnh báo cần tránh xa chỗ này

Trưa 14/6, ông Trần Tuấn Anh – Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai (TKCN&PCTT) TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu sống nhiều du khách bị đuối nước khi tắm biển Cửa Lò.

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 1, sáng 14/6, bãi biển Cửa Lò có sóng to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển bất ngờ bị đuối nước ở các vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu (phường Nghi Thủy) đến Quảng trường Bình Minh (phường Nghi Hương). Riêng 3 điểm có đến 5 người bị đuối nước cùng một lúc.

1-2353.jpgBãi biển Cửa Lò, TP Vinh. (Ảnh: Phạm Tâm).

Phát hiện sự việc, lực lượng cứu hộ cùng người dân tắm biển nhanh chóng ứng cứu, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Theo ông Trần Tuấn Anh, có hơn 20 người bị đuối nước được cứu, những người này mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Có 1 người phụ nữ lớn tuổi bị nặng, phải đến bệnh viện cấp cứu.

Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển.

Đó chính là dòng chảy xa bờ!

Mỗi năm, cứ đến mùa du lịch, mọi người lại tìm đến những bãi biển để tận hưởng kỳ nghỉ. Nhất là năm nay, chúng ta có kỳ nghỉ lễ dài cuối tháng 4, đầu tháng 5. Đây cũng là thời điểm mùa hè bắt đầu. Nhiều người thích thú đi du lịch biển, đi tắm biển. Tuy nhiên, khi đi bơi ở biển, bất cứ ai cũng cần nhận biết và tránh xa dòng chảy xa bờ.

Theo Kiwipedia, dòng chảy xa bờ hay còn gọi là dòng chảy rút xa bờ (tên tiếng Anh: rip current). Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển. Vận tốc trung bình của dòng chảy có thể thay đổi từ 0,5m đến 1m/giây. Khi đó, không ai có khả năng bơi ngược nó để vào bờ dù bạn có khả năng bơi lội cao siêu cỡ nào.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 1.

Dòng chảy xa bờ kéo người bơi đi ra xa.

Dòng chảy rút xa bờ ẩn chứa nguy cơ rình rập những ai thích tắm, bơi lội, hoặc lướt sóng ở biển và hồ. Chúng kéo họ ra xa bờ. Cái chết do đuối nước sẽ đến khi họ kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy. Dòng chảy xa bờ tất nhiên cũng gây nguy hiểm cho những người không biết bơi.

Do đó, đây được xem là một trong những nguy hiểm hàng đầu trên bờ biển. Nó là nguyên nhân của hầu hết các trường hợp cứu nạn và chết đuối khi tắm biển.

Thậm chí, nhiều người còn ví dòng chảy xa bờ như một dòng sông nhỏ. Chúng sẽ cuốn tất cả những gì rơi vào mình đi ra xa khỏi bờ, đưa thẳng ra biển. Đáng nói, khi có những thay đổi đột ngột của sóng biển, vận tốc dòng chảy xa bờ có thể lên đến 2,5m/giây, nhanh hơn cả vận tốc bơi của một vận động viên bơi lội Olympic. Dòng chảy xa bờ thường hẹp, có chiều ngang khoảng 1-3 m. Tuy nhiên, có khi dòng chảy xa bờ rộng đến cả chục mét khiến người tắm biển rất khó nhận biết.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 2.

Cái chết do đuối nước sẽ đến khi chúng ta kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy.

Làm thế nào để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển?

Theo Cơ quan Quản trị Khí quyển và Đại dương Quốc gia (NOAA, Mỹ), để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát. Dòng chảy xa bờ có những đặc điểm sau đây:

– Có màu sậm hơn vì nơi đó nước sâu hơn.

– Có mặt nước lặng hơn, thường có sóng nhỏ hơn.

– Đôi khi có thể thấy các mảnh vỡ/ bọt nước nổi trên mặt dòng chảy xa bờ và trôi ra biển.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 3.

Để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát.

Làm thế nào để thoát khỏi dòng chảy xa bờ nếu bạn đang ở đó?

TS Nguyễn Bá Xuân (Nguyên cán bộ Viện Hải dương học Nha Trang) cho biết, để thoát khỏi dòng chảy xa bờ, bạn cần:

– Nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình, giữ bình tĩnh, bơi theo hướng song song với bờ cho đến khi thoát khỏi dòng chảy. Tùy từng trường hợp, có khi bạn phải bơi hàng trăm mét hoặc hơn rồi mới thoát khỏi nó, bắt đầu vào bờ.

– Khi bơi vào bờ, để tránh bị rơi vào dòng chảy xa bờ khác cần nhắm vào những điểm có sóng đập vào bờ, kết hợp quan sát để nhận ra những vật thể trôi nổi trên mặt nước đang dạt dần vào bờ.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 4.

Người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng.

– Nếu gặp dòng chảy xiết, không thể nào bơi thoát khỏi nó nên thư giãn, thử nổi trên mặt nước hoặc chỉ đứng nước để giữ sức. Dần dần, dòng chảy xa bờ suy yếu, lúc đó bạn bắt đầu bơi chéo góc hoặc thoát khỏi nó để vào bờ.

Chuyên gia nhấn mạnh, người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng. Nên đến những bãi tắm có lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp. Bạn nên tắm ở những nơi có sóng bạc đầu, vì khi tắm biển sẽ được sóng đánh đưa vào bờ biển. Nên tập bơi, đã biết bơi cũng không nên bơi một mình.