Mười lăm năm ròng rã, người đàn bà ấy lang thang khắp các bãi rác, nhặt từng vỏ lon, từng mảnh ve chai chỉ để nuôi con và tìm chồng. Nhưng ngày gặp lại… thứ đập vào mắt chị không phải là một người đàn ông khốn khổ, mà là một đại gia bước xuống từ xe hơi, tay ôm ả nhân tình trẻ măng. Chị bật cười giữa phố xá đông người – nụ cười rơi ra máu…”
Thành phố này mười lăm năm nay đã đổi thay biết bao lần – những khu ổ chuột ngày xưa bị san lấp nhường chỗ cho nhà cao tầng, những con hẻm nhỏ vắng bóng người bán vé số còng lưng. Chỉ có chị – người đàn bà lưng còng, tóc rối, hai tay lem nhem mùi ve chai – là vẫn vậy.
Người ta gọi chị là “chị Mơ” – cái tên nghe như mỉa mai khi nhìn cái dáng chị lầm lũi đẩy xe rác cũ kỹ, phía sau là đứa bé gái nhỏ xíu, mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt sáng như sao.
Mười lăm năm trước, anh Tư – chồng chị – là một thợ hồ, hiền lành, yêu thương vợ con. Khi chị mang thai tháng thứ sáu, anh bảo phải đi công trình ngoài tỉnh, hứa sẽ về sau một tuần.
Nhưng rồi một tuần… thành một tháng… rồi một năm. Không thư từ, không điện thoại, không một lời nhắn.
Gia đình anh Tư nghĩ anh chết rồi. Họ bảo chị làm đám giỗ tượng trưng, rồi đi lấy chồng khác.
Nhưng chị Mơ không tin.
Chị lang thang đi khắp nơi hỏi thăm. Có lúc nghe tin có người giống anh Tư làm thuê ở Đắk Lắk, chị dắt con lên tận đó. Nhưng cũng chỉ là một người cùng tên, khác người.
Sau những lần tìm không kết quả, chị đành quay về thành phố. Không nghề nghiệp, không vốn liếng, chỉ có chiếc xe đẩy cũ và đôi tay chai sần.
Chị nhặt rác.
Ngày nắng cũng như ngày mưa. Có hôm đói lả, chị chia cho con gói mì tôm móc mép mua được từ đồng ve chai. Có hôm hai mẹ con bị đuổi khỏi khu nhà trọ vì không trả nổi 150 nghìn tiền phòng.
Người đời nhìn chị bằng ánh mắt thương hại pha khinh rẻ. Có người nói thẳng:
— “Chồng bỏ rồi còn đợi cái gì? Dính vào ma tuý chắc rồi!”
Nhưng chị chỉ im lặng.
Chị không tin chồng mình như vậy. Không tin một người từng khóc khi ôm chiếc áo len rách của chị lại có thể bỏ vợ con.
Con bé Út An – con gái chị – lớn lên giữa những đống rác. Nhưng con bé khác những đứa trẻ ăn xin. Nó sạch sẽ, lễ phép, và học giỏi.

Mỗi tối về, dù mệt rã rời, chị vẫn cố cầm tờ giấy báo tập viết cho con. Có bữa mưa lớn, chị co ro trong túi ni lông, con bé ngồi trong lòng chị, đọc bảng chữ cái:
— “A – Ă – Â – B – C… Mẹ nghe rõ không?”
— “Ừ… Mẹ nghe. Con gái mẹ giỏi lắm!”
Cứ thế, Út An lên lớp 1, lớp 2. Người ta thương, cho con bé học miễn phí ở một lớp tình thương trong chùa.
Rồi một ngày, cô giáo gọi chị lại:
— “Chị à, con bé thông minh lắm. Tôi có người quen xin cho cháu suất học bổng bán trú. Không mất tiền đâu, chị yên tâm.”
Chị cầm tờ giấy, khóc ròng. Lần đầu tiên sau mười năm nhặt rác, chị thấy tay mình cầm một cái gì sạch sẽ: giấy trắng, dấu đỏ – tờ xác nhận học bổng.
Mười ba năm sau ngày mất tích của chồng, trong một đêm lạnh cuối đông, chị Mơ gặp một ông cụ ăn xin ngồi co ro ở gầm cầu. Nhìn thấy chị, ông gọi khẽ:
— “Cô gì ơi… có phải cô là vợ thằng Tư không?”
Chị sững người.
— “Ông… biết chồng tôi?”
— “Biết… biết chứ. Hồi trước nó làm thợ hồ ở công trình chỗ tôi trông coi. Một bữa có người kêu nó đi làm cho một ông chủ lớn – giàu lắm. Nó đi theo từ đó.”
— “Ông chủ nào? Ở đâu?”
— “Hình như tên Trần Văn Hùng gì đó… đại gia địa ốc, có biệt thự ở quận 7 thì phải…”
Tim chị đập thình thịch. Cái tên này… chị từng nghe trên báo. Một doanh nhân bất động sản phất lên nhanh chóng sau năm 2012 – trùng thời gian anh Tư mất tích.
Chị lục lọi mọi tin tức. Rồi một ngày, khi đang đứng trước cổng một biệt thự lớn ở Phú Mỹ Hưng, chị thấy một người đàn ông bước ra.
Cao ráo, bảnh bao, tóc vuốt ngược, mặc vest hàng hiệu.
Nhưng không thể lẫn được… là anh Tư.
Cạnh anh là một cô gái trẻ – chỉ bằng tuổi con gái chị – khoác tay tình tứ.
Chị lùi lại, tay run.
“Không thể nào…” – chị tự nhủ. Nhưng ánh mắt, dáng đi, nốt ruồi sau gáy… tất cả đều không thể sai.
Anh Tư – người chồng mà chị chờ đợi suốt mười lăm năm, đang sống trong nhung lụa. Và quên mất có một người đàn bà vẫn đang mò rác nuôi con cho anh.
Chị Mơ đứng chết lặng trước cổng biệt thự.
Người đàn ông ấy – Tư – bước lên chiếc xe hơi bóng loáng, mở cửa cho cô gái trẻ, nở nụ cười dịu dàng mà năm xưa anh từng dành cho chị.
Nhưng hôm nay… không còn cho chị.
Chị về, lặng lẽ. Đêm đó, chị không ăn. Đôi tay chai sần vẫn ôm lấy tấm ảnh cưới cũ, giờ đã ngả màu nâu vàng. Út An thấy mẹ khóc, ngồi bên:
— “Mẹ… bố có còn sống đúng không?”
Chị im lặng. Rồi gật đầu.
— “Phải… sống. Nhưng không còn là bố con nữa rồi.”
Hai tuần sau, chị trở lại biệt thự quận 7. Lần này, chị không đứng từ xa.
Chị bước tới, gõ cửa. Người giúp việc mở ra, ánh mắt soi mói nhìn người phụ nữ áo quần rách rưới.
— “Bà tìm ai?”
— “Tôi tìm ông Tư… à không, ông Trần Văn Hùng.”
Người giúp việc suýt phì cười:
— “Bà nhầm nhà rồi. Ông chủ tôi không quen loại người như bà đâu.”
Chị đưa ra một tấm hình: ảnh cưới năm xưa. Người giúp việc sững lại.
Chị chưa kịp nói gì thì từ trong nhà, một giọng nam vang lên:
— “Chuyện gì thế?”
Anh Tư bước ra. Ánh mắt gặp chị. Trong khoảnh khắc, gương mặt anh như đông cứng.
— “Tư…” – giọng chị nghẹn lại – “Anh nhớ tôi không?”
Im lặng. Không một tiếng thở.
Rồi anh quay sang người giúp việc:
— “Không quen. Mời bà ấy đi đi.”
Cánh cửa đóng sầm.
Chị đứng yên. Một người đàn ông vừa chối bỏ vợ mình trước mặt người làm. Chị không khóc. Chỉ cười – nụ cười mặn chát.
Vài ngày sau, chị tìm gặp một người bạn cũ của anh Tư – anh Lực, từng làm cùng công trình năm xưa.
Lực nay bán cà phê lề đường, thấy chị, thở dài:
— “Tôi biết hết… nhưng không dám nói. Sợ chị đau.”
— “Tôi đau đủ rồi. Anh nói đi.”
Lực rít một hơi thuốc:
— “Hồi đó, thằng Tư đi theo một ông chủ lớn làm công trình biệt thự. Làm tốt, được trọng dụng. Một hôm, ông chủ mời nó đi nhậu với khách từ Bắc vào – toàn dân có tiền. Sau đêm đó, nó đổi hẳn. Mặc vest, ngồi xe hơi, được dẫn đi gặp mấy cô gái trẻ làm PR. Rồi một ngày, ông chủ tuyên bố nhận nó làm con nuôi. Đổi tên, đổi giấy tờ. Từ đó, nó cắt đứt liên lạc với tụi tôi. Tôi biết nó bỏ chị… nhưng cũng hiểu: nó chọn tiền.”
— “Nó có nói gì về tôi… về con không?”
— “Không. Nó chối sạch. Bảo ngày xưa chỉ là sống thử, không có đăng ký gì cả.”
Chị siết chặt tay. Những đêm đông nhặt rác, những giọt sữa cạn dần trong ngực vì đói… chị đều cố vượt qua vì nghĩ anh vẫn sống đâu đó, nhớ về chị. Nhưng hóa ra – chỉ mình chị giữ lời hứa.
Ba tháng sau, báo chí đưa tin: doanh nhân Trần Văn Hùng bị điều tra vì dính vào vụ án lừa đảo đất đai quy mô lớn.
Chị đọc tin trong im lặng. Những người từng cười vào mặt chị, giờ xì xào:
— “Tưởng giàu sang vững bền, ai ngờ bốc hơi!”
Căn biệt thự bị niêm phong. Xe hơi bị thu giữ. Tài sản bị kê biên.
Chị thấy anh lần cuối tại tòa – trong chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, gương mặt hốc hác.
Lúc anh được dẫn đi, ánh mắt lướt qua chị. Bất ngờ dừng lại.
— “Mơ… là em đó sao?” – giọng anh run.
Chị không trả lời. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, nói nhẹ như gió:
— “Anh đã bỏ tôi một lần… nhưng số phận không bỏ qua cho anh.”
Anh rơi nước mắt. Nhưng đã quá muộn.
Năm đó, Út An đỗ đại học Luật, là thủ khoa khối C của cả thành phố. Báo chí đưa tin: “Con gái bà ve chai đỗ thủ khoa”.
Không ai biết… để có tiền cho con ôn thi, chị đã bán chiếc xe đẩy ve chai cũ kỹ – thứ duy nhất còn lại từ quá khứ.
Ngày nhập học, có người hỏi:
— “Bố em đâu? Sao không tới chúc mừng?”
Út An chỉ mỉm cười:
— “Em chỉ có mẹ. Thế là đủ.”
Mỗi chiều, người ta vẫn thấy chị Mơ đi lượm ve chai – không còn đẩy xe, chỉ xách túi nhỏ. Bây giờ, không phải để nuôi con… mà như một thói quen.
Chị vẫn sống trong căn phòng trọ cũ, vẫn cười nhẹ nhàng khi nhắc đến cái tên “Tư”.
“Có người vì tiền mà quên vợ con. Nhưng tôi có đứa con nhớ mình là đủ rồi.”
Cuộc đời lấy của chị một người chồng… nhưng trả lại cho chị một đứa con gái giỏi giang, giàu lòng tự trọng.
Và điều đó – với chị – là phú quý lớn nhất.