Home Blog Page 3

Lý do hàng chục du khách g:.ặ:.p n:.ạ:.n tại biển Cửa Lò sáng nay: Trời ạ sao lại vậy chứ

Do sóng to, biển động, hơn 20 du khách tắm biển Cửa Lò (TP Vinh, Nghệ An) bị đuối nước, được lực lượng cứu hộ cứu sống.

Du khách tắm biển Cửa Lò sáng 14/6. (Ảnh: Tuấn Anh).

Trưa 14/6, ông Trần Tuấn Anh – Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai (TKCN&PCTT) TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu sống nhiều du khách bị đuối nước khi tắm biển Cửa Lò.

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 1, sáng 14/6, bãi biển Cửa Lò có sóng to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển bất ngờ bị đuối nước ở các vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu (phường Nghi Thủy) đến Quảng trường Bình Minh (phường Nghi Hương). Riêng 3 điểm có đến 5 người bị đuối nước cùng một lúc.

Bãi biển Cửa Lò, TP Vinh. (Ảnh: Phạm Tâm).

Phát hiện sự việc, lực lượng cứu hộ cùng người dân tắm biển nhanh chóng ứng cứu, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Theo ông Trần Tuấn Anh, có hơn 20 người bị đuối nước được cứu, những người này mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Có 1 người phụ nữ lớn tuổi bị nặng, phải đến bệnh viện cấp cứu.

Trung tâm TKCN&PCTT TP Vinh có 40 người làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn dọc bãi biển Cửa Lò, kéo dài hơn 10km.

Ông Trần Tuấn Anh khuyến cáo, những ngày biển động, sóng to, du khách không nên tắm biển hoặc tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển; tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

TIN VUI: Người dưới 75 tuổi có thể nhận trợ cấp 500.000 đồng từ 1/7, khỏi phiền con cháu

Lao động đóng bảo hiểm xã hội nhưng chưa đủ năm, đến tuổi về hưu có thể nhận trợ cấp từ chính khoản đóng góp vào Quỹ, dự kiến 500.000 đồng mỗi tháng.

Tại dự thảo nghị định hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Bảo hiểm xã hội trong khu vực bắt buộc, Bộ Nội vụ đề xuất trợ cấp hàng tháng với lao động đóng bảo hiểm xã hội (BHXH) đến tuổi nghỉ hưu mà chưa đủ điều kiện hưởng, cũng chưa tới tuổi nhận hưu trí xã hội. Điều kiện người đó không rút một lần, không bảo lưu thời gian đóng và có đề nghị hưởng trợ cấp hàng tháng.

Số tháng hưởng căn cứ vào thời gian tham gia, mức đóng BHXH. Nếu thời gian đóng lẻ từ một đến 6 tháng thì được tính là nửa năm, từ 7 đến 11 tháng được tính là một năm.

Người cao tuổi Hà Nội thư giãn bên Hồ Tây, tháng 3/2025. Ảnh: Hoàng Giang

Người cao tuổi Hà Nội thư giãn bên Hồ Tây, tháng 3/2025. Ảnh: Hoàng Giang

Thời gian hưởng được xác định từ tháng lao động có văn bản đề nghị khi đã đủ tuổi nghỉ hưu đến khi đủ tuổi nhận trợ cấp hưu trí xã hội (75 tuổi). Nếu số tháng hưởng sau khi tính toán mà cao hơn số tháng đến khi đủ tuổi hưu trí xã hội thì người đó được tính hưởng mức cao hơn. Trường hợp thời gian hưởng không đủ cho đến khi nhận hưu trí xã hội thì có thể đóng một lần cho tháng còn thiếu để nhận trợ cấp.

Mức trợ cấp hàng tháng được tính bằng trợ cấp hưu trí xã hội. Khoản này do Chính phủ quy định phù hợp với điều kiện kinh tế xã hội và khả năng ngân sách từng thời kỳ. Định kỳ 3 năm, Chính phủ rà soát và xem xét điều chỉnh. Bộ Y tế đang đề xuất trợ cấp hưu trí xã hội cho người già 75 tuổi là 500.000 đồng mỗi tháng, tương ứng trợ cấp hàng tháng cũng bằng mức trên.

Trong khi hưởng, nếu có thay đổi về chính sách hoặc độ tuổi nhận trợ cấp hàng tháng thì người đó được nhận tiếp theo mức đã được giải quyết. Tiền trợ cấp được điều chỉnh khi Chính phủ nâng lương hưu.

Nếu người hưởng qua đời khi chưa nhận hết số tháng trợ cấp thì thân nhân được hưởng một lần cho thời gian chưa nhận. Nếu thuộc một trong các trường hợp sau thì thân nhân được hưởng một lần trợ cấp mai táng: đóng BHXH bắt buộc từ đủ 12 tháng trở lên; đóng BHXH tự nguyện từ đủ 60 tháng trở lên; có tổng thời gian đóng tự nguyện và bắt buộc từ đủ 60 tháng trở lên.

Thân nhân đề nghị hưởng trợ cấp một lần và mai táng phí cần chuẩn bị hồ sơ gồm bản sao giấy chứng tử/trích lục khai tử/bản sao giấy báo tử/bản sao quyết định của Tòa án tuyên bố là đã chết; tờ khai thân nhân theo mẫu của Bảo hiểm xã hội Việt Nam.

Hồ sơ nộp trong 90 ngày kể từ khi người hưởng trợ cấp qua đời. Cơ quan Bảo hiểm xã hội giải quyết trong 10 ngày làm việc từ khi nhận đủ hồ sơ, không giải quyết phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do.

Chính sách dự kiến áp dụng từ ngày 1/7 với lao động nam đủ tuổi nghỉ hưu 61 tuổi 3 tháng, với nữ là 56 tuổi 8 tháng và dưới 75 tuổi, chưa đủ năm đóng BHXH.

Cả nước có khoảng 3,3 triệu người hưởng lương hưu, trợ cấp BHXH, trợ cấp hàng tháng. Khảo sát người cao tuổi Việt Nam (VNAS) năm 2022 cho kết quả nguồn thu nhập của người già Việt Nam phần lớn đến từ sự hỗ trợ của con cái, tới 38%; 29% từ tiếp tục làm việc, chỉ 15% hưởng hưu trí và 10% nhận trợ cấp xã hội.

Hồng Chiêu

N;ÓNG: Nguyên nhân chính thức khiến 20 người dân và du khách bị đuối nước tại Cửa Lò, Nghệ An sáng 14/6

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) đã cứu hộ thành công hơn 20 du khách tắm biển bị nước cuốn trên biển Cửa Lò sáng nay.

Ngày 14/6, trao đổi với PV VietNamNet, ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu thành công 20 người bị nước cuốn trên biển Cửa Lò.
Khoảng 5h-10h sáng cùng ngày, hàng trăm du khách xuống biển Cửa Lò để tắm biển. Thời điểm trên, thủy triều tại biển rút xuống nhưng sóng rất to, xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy, khiến nhiều du khách bất ngờ bị nước cuốn.
Phát hiện sự việc, lực lượng Trung tâm TKCN&PCTT thành phố Vinh cùng người dân ở bãi biển đã kịp thời tìm cách ứng cứu. Hơn 20 du khách gặp nạn đều được đưa vào bờ sau đó.
Trong đó, có 1 người phụ nữ ngoài 60 tuổi phải nhập viện cấp cứu. Sau khi được chăm sóc y tế, sức khỏe của bà đã ổn định.
“Do ảnh hưởng của bão, dòng chảy ở biển Cửa Lò chưa ổn định dẫn đến du khách bị nước cuốn. Ngày hôm qua biển động mạnh, chúng tôi đã cắm cờ ở tất cả các khu vực có thể gặp nguy hiểm để cảnh báo người dân không được tắm biển. Sáng nay, biển có thể tắm được nhưng chúng tôi vẫn bố trí lực lượng 45 người chia làm 2 ca (sáng và chiều) thường xuyên túc trực trên biển”, ông Trần Tuấn Anh cho biết.
z6703747110023_132e3ae7046d44443c03c6991614538d.jpgDu khách tắm biển Cửa Lò sáng nay. Ảnh: CTV
Theo ông Trần Tuấn Anh, nhóm du khách gặp nạn rải rác khắp bãi biển Cửa Lò từ 5h-10h sáng cùng ngày. “Quá trình cứu hộ, có thời điểm chúng tôi phải cứu 5 người bị nước cuốn cùng một lúc”, ông Trần Tuấn Anh cho hay.
Ông Trần Tuấn Anh khuyến cáo, những ngày biển động sóng to, đề nghị du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối các cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.
Trước đó:
Vụ xô xát ở biển Cửa Lò: Nam nhân viên bị kiểm điểm từng cứu nhiều người đuối nước

Lực lượng chức năng ở Nghệ An yêu cầu nhân viên bảo vệ bãi biển Cửa Lò kiểm điểm, rút kinh nghiệm sau vụ cầm cờ lao xuống biển ngăn du khách tắm, dẫn tới xô xát.

Sáng 5/6, lãnh đạo Trung tâm Cứu hộ và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) cho biết, liên quan đến sự việc nhân viên bảo vệ bãi biển Cửa Lò (Nghệ An) cầm cờ lao xuống biển ngăn du khách tắm, dẫn tới xô xát, đơn vị đã yêu cầu viết bản tường trình, phân tích đúng sai và rút kinh nghiệm.

Cũng theo lãnh đạo trung tâm, hành động ngăn cản du khách của nhân viên bảo vệ xuất phát từ ý thức đảm bảo an toàn trong thời điểm biển động mạnh, sóng lớn, tiềm ẩn nguy cơ tai nạn đuối nước. Tuy nhiên, cách hành xử và tương tác với du khách của nhân viên chưa phù hợp, gây phản cảm và bức xúc trong dư luận.

Thông tin từ phía Trung tâm Cứu hộ và Phòng chống thiên tai TP Vinh, nhân viên lao ra biển ngăn cản du khách tắm là người có nhiều năm làm việc tại đây, có kinh nghiệm và từng tham gia cứu sống nhiều trường hợp đuối nước.

Trước đó, trên mạng xã hội lan truyền clip ghi lại hình ảnh một nhân viên bảo vệ cầm cờ lao xuống bãi biển đang có sóng lớn để ngăn một nhóm du khách tắm. Sự việc xảy ra vào ngày 26/5 này gây nhiều bình luận trái chiều trên mạng xã hội.

Theo lãnh đạo Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh, thời điểm xảy ra sự việc, do ảnh hưởng của thời tiết xấu, biển động mạnh, gió to, sóng lớn, lực lượng trực tại bờ biển đã liên tục kêu gọi du khách lên bờ để đảm bảo an toàn. Tuy nhiên một số người vẫn phớt lờ hiệu lệnh, tiếp tục bơi ra xa.

“Nhân viên bảo vệ đã cương quyết ngăn chặn dẫn đến lời qua tiếng lại, sau đó xảy ra va chạm như trong clip”, vị lãnh đạo này nói.

Đã có bản án cho 4 đối tượng bán dầu gội, kem đánh răng giả: Này thì SENSODYNE này, bảo sao đ;ánh mà răng vẫn vàng

Công an tỉnh Nghệ An vừa triệt phá đường dây dây buôn bán dầu gội đầu, kem đánh răng giả các nhãn hiệu lớn để thu lợi bất chính.

Ngày 27/5, Phòng CSĐT tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu, Công an tỉnh Nghệ An cho biết, vừa khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với 4 đối tượng về tội buôn bán hàng giả.

Các đối tượng bị khởi tố gồm Phạm Thị Sáng (SN 1962, trú TP Hà Nội), Nguyễn Thị Dung (SN 1977), Phạm Thị Phương (SN 1975), Hoàng Văn Thái (SN 1991), cùng trú tại xã Diễn Kim, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An.

Theo cơ quan điều tra, vừa qua, Phòng CSĐT tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu tiến hành dừng, khám phương tiện ô tô tải mang BKS 37C.441.xx do Nhữ Văn H. (SN 1994, trú tỉnh Nghệ An) điều khiển.

images2021316_7061560b_023d_4aea_91be_6555c1d8496c.jpgPhạm Thị Sáng tại cơ quan công an. Ảnh: CACC

 

Quá trình kiểm tra, phát hiện trên xe ô tô của H. có gần 480.000 sản phẩm các loại không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ, trong đó có hơn 400.000 gói dầu gội đầu nhãn hiệu Clear, Xmen, Dove, Sunsilk, Romano, Pamolive, Rejoice, Head & Shoulders; 6.000 gói nước xả vải nhãn hiệu Comfort; gần 1.300 tuýp kem đánh răng nhãn hiệu Sensodyne, Close up và 63.520 chiếc bút viết các loại có tổng trị giá hơn 523 triệu đồng (so với mặt hàng tương đương).

images2021322_9bcea809_21c8_46e1_8b58_0af50220e80d.jpg4 đối tượng bị bắt giữ. Ảnh: CACC

 

Quá trình làm việc, H. khai nhận toàn bộ số hàng hóa nói trên được các đối tượng gồm Dung, Phương, Thái thuê vận chuyển từ huyện Gia Lâm, Hà Nội về huyện Diễn Châu để tiêu thụ. Quá trình vận chuyển không có hồ sơ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ, không có hóa đơn theo quy định.

Khám xét chỗ ở của Nguyễn Thị Dung, cơ quan chức năng thu giữ 3.356 gói dầu gội giả mạo nhãn hiệu Sunsilk, Romano, Clear, Head & Shouders, Dove; khám nhà Phạm Thị Phương phát hiện 300 gói nước xả vải giả mạo nhãn hiệu Comfor.

Cơ quan điều tra xác định, Phạm Thị Sáng là đối tượng chủ mưu, cầm đầu đường dây này. Số hàng giả được Sáng mua lại của các đối tượng đầu nậu ở các tỉnh phía Bắc đưa về bán lại kiếm lời.

images2021319_3fa55303_a1cd_4a99_a065_f24d41c3658f.jpgKem đánh răng giả. Ảnh: CACC

 

Các đối tượng trên có hành vi buôn bán hàng giả nhiều lần, địa bàn tiêu thụ tại các huyện miền núi; mặt hàng giả chủ yếu là dầu gội đầu, kem đánh răng, nước xả vải các loại.

Hiện vụ án đang tiếp tục được điều tra, mở rộng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..

Ngày cưới, tôi mặc áo vest đen, cài hoa trắng trên ngực trái, tay cầm chìa khóa Porsche bước xuống xe trong ánh nhìn sửng sốt của cả làng. Gia đình em – những người từng chê tôi nghèo, từng cấm em yêu trai dân tộc thiểu số – giờ đây chỉ còn biết câm lặng. Nhưng họ đâu biết, đằng sau ánh hào quang hôm nay là một hành trình đầy nước mắt, máu và cả những đêm tôi muốn từ bỏ tất cả…

Tôi là Khánh, sinh ra ở một bản nhỏ heo hút gần biên giới Việt – Trung, thuộc huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Cái nơi mà nếu bạn không có xe máy, thì đi bộ ra đến chợ huyện mất gần nửa ngày trời. Nhà tôi có 5 người: bố mẹ, tôi, và hai em gái. Cả nhà sống bằng nương rẫy, quanh năm chỉ biết đến ngô, sắn, rau rừng và những đồng tiền ít ỏi từ việc mẹ tôi gùi hàng thuê ra chợ.

Tôi học giỏi từ bé, được mệnh danh là “cậu bé vàng của bản”. Bằng sự nỗ lực và một suất học bổng toàn phần, tôi xuống Hà Nội học đại học ngành công nghệ sinh học. Đó là lần đầu tôi rời bản, xuống thành phố lớn. Ngỡ ngàng, sợ hãi, và không giấu được mặc cảm. Tôi luôn cố gắng ăn mặc gọn gàng, không để lộ giọng nói vùng cao, và đi làm thêm hằng tối để đỡ tiền ăn.

Tôi gặp Lan trong một lớp học kỹ năng mềm do trường tổ chức. Cô ấy trắng, xinh, ăn nói có duyên, và đặc biệt thích làm từ thiện. Lúc đầu tôi nghĩ Lan chắc chỉ xem tôi như một người bạn… nhưng rồi cô ấy là người chủ động mời tôi đi xem phim, đi cà phê, đi làm tình nguyện cùng. Tình cảm đến rất nhẹ nhàng. Tôi chưa từng dám mơ sẽ yêu một người như Lan – con gái của một gia đình có cửa hàng vàng bạc ở phố Huế, bố mẹ đều làm kinh doanh, có ô tô riêng, nhà 5 tầng.

Yêu nhau được gần một năm thì tôi gặp gia đình cô ấy. Đó là lần đầu tôi cảm nhận rõ rệt nhất thứ gọi là tầng lớp.

“Thằng bé người dân tộc hả? Ở đâu cơ? Cao Bằng à? Chỗ đấy làm gì có tương lai mà yêu đương…”

Mẹ Lan nói ngay sau khi tôi chào hỏi và cúi đầu lễ phép. Còn bố Lan thì lạnh lùng hơn: “Con bé nhà tôi không thể lấy một người không có tương lai, không có gia thế. Con nên thực tế một chút. Đừng làm khổ con bé.”

Tôi không nói được lời nào. Lan nắm tay tôi lúc ra về, cố gượng cười, nhưng tôi biết ánh mắt cô ấy đã khác. Dù sau đó Lan vẫn gặp tôi, vẫn nói yêu tôi… nhưng không còn rạng rỡ như trước. Mỗi lần điện thoại đến nhà, cô ấy hay vội vàng tắt máy. Mỗi lần tôi định về quê với cô, cô tìm lý do để tránh.

Rồi một chiều Hà Nội mưa, cô khóc. Khóc nhiều lắm. Tôi hỏi: “Có phải gia đình em bắt em chia tay anh không?”

Lan im lặng. Tôi hiểu.

Sau hôm đó, cô biến mất khỏi cuộc sống tôi như chưa từng tồn tại. Số điện thoại không gọi được. Messenger không trả lời. Tôi nhắn tin: “Anh sẽ cố gắng để xứng đáng với em, chờ anh thêm vài năm thôi”, nhưng không bao giờ có hồi đáp.

Tôi rơi xuống đáy. Bỏ học một kỳ. Quay về Cao Bằng, không còn thiết tha gì nữa. Nhưng rồi một buổi sáng, tôi thấy mẹ tôi – người phụ nữ gùi từng bó măng rừng ra chợ – đang lom khom đếm từng đồng bạc lẻ để gửi tôi trở lại Hà Nội học tiếp. Mắt mẹ mờ, lưng mẹ còng, nhưng vẫn cười bảo:

“Người ta chê mình nghèo, thì mình phải học để thoát nghèo. Con đừng vì ai mà bỏ mình đi giữa chừng.”

Lúc đó, tôi chỉ biết gục đầu khóc.

Tôi quyết định quay lại. Không phải để chứng minh cho Lan hay gia đình cô ấy thấy, mà để không phản bội lại niềm tin của mẹ.

Tôi không chọn con đường dễ. Tôi chọn cách khởi nghiệp bằng chính lợi thế của quê hương – thảo dược và dược liệu quý của vùng cao. Tôi học thêm, làm thêm, thử nghiệm công nghệ lên cây tam thất, hà thủ ô, sâm ngọc linh… và bắt đầu hành trình gian khổ nhất đời mình.

Tôi bắt đầu từ con số 0 – đúng nghĩa. Không vốn, không quan hệ, không ai tin tưởng. Chỉ có một thứ duy nhất: kiến thức tôi học được và niềm tin mù quáng rằng người dân tộc thiểu số hoàn toàn có thể làm giàu từ chính mảnh đất của mình.

Tôi trở lại bản. Vay mượn bạn bè, mấy triệu lẻ từ thầy cô đại học cũ. Mua vài máy ươm giống nhỏ, dựng lán tạm. Tôi lặn lội đến từng nhà vận động bà con bỏ trồng ngô, trồng sắn chuyển sang cây dược liệu như đương quy, tam thất bắc, hà thủ ô – những loài thảo dược mà tôi biết chắc thị trường Nhật và Hàn đang khát.

Bà con ban đầu không tin. Họ bảo:

“Thằng Khánh này rồ rồi. Trồng cái cây bé xíu, biết bao giờ mới ăn được.”

Nhưng tôi lì. Tôi sẵn sàng bỏ tiền túi ra mua giống, thuê người làm thử nghiệm trên đất của nhà tôi trước. Mất gần 2 năm, vụ mùa đầu tiên ra hoa, kết trái. Đơn hàng nhỏ từ một công ty ở Hà Nội đến, rồi tiếp theo là Hàn Quốc. Lúc đó, tôi vẫn chưa dám tin.

Ba năm sau, HTX Dược Liệu Cao Bằng ra đời, do chính tôi sáng lập. Tôi nhận được một khoản vốn đầu tư mạo hiểm từ một quỹ của Nhật, nhờ khả năng dùng công nghệ để kiểm soát chất lượng trồng trọt và truy xuất nguồn gốc. Doanh nghiệp tôi trở thành đối tác chiến lược với chuỗi siêu thị lớn trong và ngoài nước.

Năm thứ tư, tôi xuất khẩu lô hàng tam thất đầu tiên sang Nhật. Lần đầu tiên tôi ngồi máy bay sang Tokyo, mặc vest, thuyết trình bằng tiếng Anh với đại diện tập đoàn dược phẩm Takashima. Người phiên dịch nhìn tôi tròn mắt khi biết tôi là CEO và cũng là kỹ sư nông nghiệp chính.

Năm thứ năm, tôi mua xe Porsche. Không phải vì thích hào nhoáng, mà vì tôi muốn tặng lại cho chính mình – đứa từng bị khinh rẻ, từng ăn mì gói cả tháng vì thiếu tiền. Tôi cũng xây lại ngôi nhà sàn của bố mẹ – không quá hiện đại nhưng vững chãi, có điện mặt trời, nước lọc sạch và Internet tốc độ cao. Cả bản đến xem, người già nắm tay tôi mà nói:

“Mày không làm giàu một mình, mà kéo cả bản đi lên, Khánh ạ. Mày làm được cái điều mà không ai dám mơ.”

Một buổi chiều đầu đông năm đó, tôi bất ngờ gặp lại Lan.

Chúng tôi chạm mặt nhau tại một sự kiện hội chợ nông nghiệp ở Hà Nội. Cô đứng trong một gian hàng bán mỹ phẩm nhỏ. Tôi đang được mời làm khách mời chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp. Ánh mắt cô chao đảo khi tôi bước vào khán phòng trong bộ vest chỉn chu, giọng nói dứt khoát, tự tin và hoàn toàn không còn dấu vết của cậu sinh viên quê mùa năm xưa.

Sau buổi nói chuyện, cô lại gần tôi. Vẫn là Lan của ngày xưa, chỉ khác là ánh mắt giờ đã nhiều hơn sự trầm lắng và e dè. Tôi không trách. Tôi chỉ hỏi: “Em khỏe không?”

Cô kể gia đình vỡ nợ sau đại dịch COVID, cửa hàng vàng bán sạch. Bố mẹ cô giờ sống nhờ tiền lương hưu. Lan thì mở gian hàng online, sống đạm bạc. Cô hỏi tôi: “Anh đã… thành công thật rồi sao?”

Tôi cười:

“Anh chưa nghĩ là mình thành công. Chỉ là, giờ anh không còn sợ ai chê mình nghèo nữa.”

Sau lần gặp lại đó, chúng tôi nói chuyện lại nhiều hơn. Cô vẫn là người dịu dàng, dễ xúc động và yêu cái đẹp như ngày trước. Dù tôi từng rất hận, nhưng lòng tôi chưa từng nguôi yêu cô. Nỗi đau năm ấy hóa ra lại là động lực giúp tôi vượt lên tất cả.

Một đêm Hà Nội mưa, giống hệt đêm chia tay năm nào, tôi đưa cô đi dạo Hồ Gươm. Lần này, tôi nắm tay cô, nói:

“Ngày đó em rời xa anh vì gia đình. Nếu hôm nay anh xin cưới em, em có dám làm trái với họ không?”

Cô khóc, không trả lời. Nhưng vài tuần sau, tôi được cô dẫn về nhà – nơi giờ đã chẳng còn vàng bạc, chẳng còn kiêu hãnh. Bố cô ngồi trầm mặc, không còn lạnh lùng như xưa. Mẹ cô ngại ngùng rót nước, lặng lẽ nói:

“Bác biết ngày xưa bác sai rồi. Nhưng mà… bác cũng chỉ muốn lo cho con bé.”

Tôi không hận. Tôi chưa từng hận. Tôi chỉ thấy buồn vì cái xã hội vẫn còn quá nhiều định kiến với dân tộc thiểu số, quá nhiều người đánh giá con người qua gốc gác và ví tiền.

Ngày cưới tôi chọn tổ chức ở bản – nơi tôi sinh ra. Nhà gái ban đầu ngăn cản, nhưng sau cùng cũng phải theo. Bản tôi bây giờ đã khác. Những dãy nhà sàn mới, những người dân áo đẹp, đường bê tông sạch bóng.

Tôi bước xuống từ chiếc Porsche, mặc vest đen thêu hoa văn Tày truyền thống. Bà con vỗ tay rần rần. Gia đình Lan đứng ngỡ ngàng. Cô dâu rạng ngời trong chiếc váy cưới giản dị, nắm tay tôi thật chặt.

Không phải để chứng minh với ai. Không phải để trả thù. Tôi trở lại vì tôi tin rằng – không có dòng máu nào là thấp hèn, chỉ có suy nghĩ hèn mọn của con người mới là điều đáng khinh.

Tôi là người Tày. Và tôi tự hào về điều đó.

Từng c-/ấm con gái yêu anh giao hàng vì “th;ấp k;ém”, người cha ch/ết l;ặng trong buổi ký hợp đồng quan trọng…

Con gái tôi sẽ không bao giờ yêu một thằng giao hàng! Nó th-ấp k-ém, không có tương lai, không xứng đáng.”

Lời ông Dũng, một doanh nhân thành đạt, từng buông ra trong bữa cơm gia đình ba năm trước như chiếc gông sắt trói chặt trái tim con gái ông – và nghiền nát tình yêu trong sáng của hai người trẻ.

Ba năm sau, trong một buổi ký hợp đồng trị giá hàng chục tỷ đồng, ông chết lặng khi thấy cái tên trên bản hợp đồng… và khuôn mặt quen thuộc mà ông từng coi thường không tiếc lời.

Nguyễn Minh – chàng trai 22 tuổi, gầy gò, nước da sạm nắng vì làm giao hàng ban ngày, học lập trình online ban đêm. Cậu sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở ngoại ô, bố mất sớm, mẹ buôn bán rau ngoài chợ, dành dụm từng đồng cho con học.

Minh gặp Hạ Linh – con gái ông Dũng – lần đầu khi giao đơn hàng sách lập trình. Linh học đại học Kinh tế, xinh đẹp, lanh lợi, con gái rượu của ông chủ tập đoàn công nghệ DQTech. Cô tò mò hỏi Minh sao lại chọn nghề shipper, và từ những lần trò chuyện ngắn ngủi, họ dần thân thiết.

Minh không đẹp trai, không giàu, nhưng có ước mơ và lòng tự trọng. Linh bị thu hút bởi cách Minh nói về công nghệ, khởi nghiệp, và cả những triết lý sống giản dị mà sâu sắc. Họ yêu nhau lặng lẽ, tránh khỏi ánh mắt soi mói và phán xét.

Nhưng mọi chuyện đổ vỡ khi ông Dũng biết được. Một buổi tối, ông gọi Linh xuống phòng khách, yêu cầu giải thích:

– “Con yêu ai cũng được, nhưng đừng mang về nhà một thằng giao hàng!” – ông gằn từng chữ.

Linh cố gắng bảo vệ Minh, nhưng ông Dũng thẳng thừng:
– “Nó không học hành ra hồn, không gia thế, không tương lai. Con định gắn đời mình với một thằng thấp kém thế à?”

Minh đến nhà xin phép gặp ông, hy vọng thay đổi định kiến. Nhưng ông Dũng thậm chí không để Minh bước qua cổng. Ông ra lệnh cho bảo vệ đuổi Minh đi, kèm theo câu nói:

– “Cậu nên biết thân biết phận. Tôi không muốn nhìn thấy cậu trước cổng nhà tôi lần nào nữa.”

Sau hôm đó, Linh bị cấm túc, điện thoại bị thu, các tài khoản mạng xã hội bị kiểm soát. Minh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của Linh.

Nhưng cậu không biến mất khỏi cuộc sống chính mình. Minh thề sẽ chứng minh ông Dũng sai.

Ba năm sau.

Tập đoàn DQTech gặp khủng hoảng. Hệ thống phần mềm quản lý mới bị lỗi nghiêm trọng, dự án AI triển khai thất bại, thị trường cạnh tranh gay gắt. Ông Dũng chấp nhận lời đề nghị hợp tác với một startup đang nổi lên như hiện tượng – VioSync – chuyên về công nghệ AI tối ưu dữ liệu doanh nghiệp.

Ngày ký hợp đồng, ông Dũng bước vào phòng họp sang trọng, cùng ban lãnh đạo công ty. Phía đối tác ngồi chờ sẵn. Khi cánh cửa mở, ông Dũng thoáng khựng lại.

Người đứng dậy bắt tay ông, mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt điềm đạm, là… Nguyễn Minh.

– “Chào ông Dũng. Tôi là Minh – Giám đốc điều hành VioSync.”

Cả phòng họp sững sờ. Ông Dũng chết lặng.

Minh ngồi xuống, đặt trước mặt ông bản hợp đồng trị giá 50 tỷ đồng. VioSync sẽ tái cấu trúc toàn bộ hệ thống dữ liệu của DQTech. Trong bản hợp đồng, ông Dũng đọc được những thuật ngữ kỹ thuật ông từng cho là “viển vông” khi Minh nói đến 3 năm trước.

– “Ông vẫn khỏe chứ?” – Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.

– “Cậu… làm sao mà…?”

Minh chỉ mỉm cười. Không một lời kể công, không trách móc. Chỉ có ánh mắt nhìn thẳng vào người cha từng xem cậu là cỏ rác.

Trong lúc chờ ký, Linh bước vào. Cô giờ là trưởng phòng phát triển thị trường của VioSync – một sự trùng hợp đau lòng hay số phận xoay vòng?

Ánh mắt Linh và cha chạm nhau, rồi chuyển sang Minh. Trong ánh mắt ấy không còn sự nổi loạn tuổi trẻ, chỉ còn sự tiếc nuối. Linh gật đầu chào cha, ánh mắt bình thản, nhưng rưng rưng.

Ký xong hợp đồng, Minh đứng lên cúi chào, rồi rời khỏi phòng họp. Không một lời nhắc lại chuyện cũ.

Chỉ có ông Dũng ngồi đó, tay vẫn nắm cây bút vừa ký, mà thấy lòng nặng trĩu.

Ông nhận ra, có những điều mà tiền bạc và danh tiếng không thể mua được – sự kính trọng, và cơ hội chuộc lỗi.

Tịch thu hơn 1,6 tấn hoa quả sấy, mứt sấy các loại: Dây tây sấy, mứt sấy có thứ m;ùi kinhkhung chuẩn bị bán ra thị trường

Lâm Đồng – Lực lượng Cảnh sát Kinh tế vừa phát hiện, bắt giữ hơn 1,6 tấn hàng hóa là các loại bánh kẹo, mứt, trái cây sấy khô… không rõ nguồn gốc xuất xứ.

Cả nước chung tay cầu nguyện cho miền Trung r;uột thịt: Số người c;hết, m;ất tích do b;ão số 1 vẫn tiếp tục tăng, đã lên tới con số…

Do ảnh hưởng của bão số 1, trong ngày 13-6, tại nhiều tỉnh miền Trung và Tây Nguyên tiếp tục có mưa to, gió giật.

* Ít nhất 6 người chết và mất tích

O7a.jpg
Người dân thôn Hội Điền, xã Hải Phong, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị dùng thuyền đi lại do ngập sâu, chiều 13-6

Lực lượng chức năng huy động hàng chục người, mở rộng phạm vi tìm kiếm 4 nạn nhân mất tích do mưa lũ tại Minh Hóa và Bố Trạch.

Do ảnh hưởng của bão số 1, nhiều tỉnh miền Trung như Quảng Bình, Quảng Trị mưa trắng trời, hoa màu, nhà cửa ngập trong biển nước.

Do ảnh hưởng của cơn bão số 1, những ngày qua, nhiều tỉnh miền Trung của Việt Nam, đặc biệt là Quảng Bình, Quảng Trị, phải hứng chịu những trận mưa lớn kéo dài. Hậu quả là nhiều khu vực đã chìm sâu trong biển nước, gây thiệt hại nặng nề về hoa màu, tài sản và ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống của người dân. Trên các nền tảng mạng xã hội, những hình ảnh về quê hương đang oằn mình chống chọi với lũ lụt đã được chia sẻ rộng rãi, khiến cộng đồng mạng không khỏi xót xa và bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.

Những bức ảnh được đăng tải cho thấy khung cảnh đau lòng khi nước lũ dâng cao, nhấn chìm đường sá, nhà cửa. Trong một số hình ảnh, có thể thấy rõ nước đã tràn vào tận trong nhà, đồ đạc, bàn ghế lênh láng trong nước lũ đục ngầu. Cảnh tượng này khiến nhiều người không khỏi lo lắng cho sự an toàn và cuộc sống của bà con vùng lũ.

Vườn tược của người dân chìm trong biển nước đục ngầu.

Nước ngập vào tận nhà, 1 số hộ dân đã phải di chuyển bằng ghe, thuyền.

Nước lũ tràn ngập hết toàn bộ tầng 1 của một hộ dân.

Không chỉ nhà cửa, ruộng vườn, hoa màu cũng bị ngập úng hoàn toàn, gây thiệt hại lớn cho nông dân – những người vốn đã vất vả mưu sinh. Nhiều tuyến đường bị chia cắt, giao thông đình trệ, khiến việc cứu trợ và tiếp cận các vùng bị ảnh hưởng càng thêm khó khăn.

Theo thống kê của chính quyền và ngành chức năng tỉnh Quảng Bình, tính đến sáng ngày 13/6, đã có hơn 15.000ha lúa Hè-Thu và hàng nghìn ha hoa màu bị nước lũ nhấn chìm. Nhiều người nông dân bì bõm trong nước lũ với mong muốn cứu vớt chút hoa màu.

Hơn 15.000 ha lúa ở tỉnh Quảng Nam bị ngập nặng.

Bên cạnh những hình ảnh về thiệt hại, một số bức ảnh cũng cho thấy mức độ nghiêm trọng của bão lũ, với những cây cầu, con sông trở nên hung dữ hơn bởi dòng nước cuồn cuộn. Khung cảnh xám xịt của bầu trời và lượng mưa lớn như trút nước càng làm tăng thêm sự khắc nghiệt của thời tiết.

Mưa lớn kéo dài khiến mực nước trên sông dâng cao.

Nhiều trường học ở Hải Lăng (Quảng Trị) đã chìm trong biển nước.

Cộng đồng mạng đã không ngừng bày tỏ sự lo lắng, chia sẻ và gửi lời cầu chúc bình an đến bà con miền Trung. Những lời động viên, kêu gọi quyên góp, hỗ trợ cũng được lan truyền mạnh mẽ, thể hiện tinh thần đoàn kết “tương thân tương ái” của người Việt Nam: “Thương đồng bào mình quá,mong trời hết mưa”, “Thương quá. Mong bà con bình an”, “Xin được góp chút sức mọn đến Mặt trận Tổ Quốc để chung tay giúp bà con miền Trung ạ”.

Hiện tại, tình hình mưa lũ tại một số tỉnh miền Trung vẫn đang diễn biến phức tạp, chính quyền địa phương đã phối hợp với lực lượng quân sự, cứu hộ đã và đang tích cực làm công tác sơ tán, cứu hộ người dân.

Cô gái 20 tuổi lỡ có bầu với công nhân xây dựng, ngày anh đưa cô về quê ra mắt, bị bố mẹ ph;;ản đ;;ối vì “ăn cơm trước kẻng” nên không cho cưới. Ba tháng trôi qua, Hương chờ đợi trong vô vọng. Bụng cô ngày một lớn, nhưng Minh cứ lần lữa, viện cớ gia đình chưa đồng ý. Rồi một ngày, qua một người quen, Hương chết lặng khi biết sự thật: Minh đã làm đám cưới ở quê với một cô gái khác, người được gia đình anh chọn từ lâu. Hương không khóc, không gào thét. Cô chỉ lặng lẽ rời đi, ôm nỗi đau và đứa con trong bụng, quyết tâm làm mẹ đơn thân. Mười bảy năm sau sự thật dần lộ ra…

Vào một buổi chiều tháng Sáu, khi cơn mưa giăng mờ cả phố cổ Hội An, một người phụ nữ lặng lẽ đứng trước cổng trường THPT, tay cầm chiếc ô cũ, mắt dõi theo một cậu học sinh đang bước ra. Bảy năm nuôi con một mình, mười bảy năm câm lặng chôn giấu nỗi đau, giờ đây, trái tim Hương lại thắt lại bởi một sự thật mà cô chưa bao giờ dám đối diện…”

Năm ấy Hương vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Cô là sinh viên ngành kế toán trường Cao đẳng Kinh tế ở Đà Nẵng. Gia cảnh không khá giả, ba mất sớm, mẹ bán bánh mì đầu ngõ nuôi hai chị em ăn học. Hương học giỏi, chăm ngoan, chưa từng khiến mẹ phiền lòng. Nhưng rồi, chính mùa hè năm hai ấy đã viết nên trang đời u uất nhất trong tuổi trẻ của cô.

Hương gặp Minh khi đi làm thêm ở một quán cơm bình dân gần công trình xây dựng. Minh là công nhân mới từ quê Quảng Ngãi ra làm phụ hồ. Vóc dáng cao to, nụ cười hiền khô và ánh mắt có phần vụng về, anh khiến cô gái trẻ cảm thấy gần gũi và tin tưởng. Tình yêu đến tự nhiên như cơn mưa đầu mùa – nhanh, bất ngờ và thấm đẫm.

Họ yêu nhau chừng hơn ba tháng thì Hương phát hiện mình mang thai. Tin vui với cô lại là nỗi hoang mang không lời. Cô bỏ lớp, đi làm thêm nhiều hơn để dành dụm tiền. Minh hứa sẽ đưa cô về quê xin cưới đàng hoàng. Cô tin anh, như thể cả thế giới này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Minh.

Ngày về ra mắt, mọi chuyện không như Hương tưởng tượng. Bố mẹ Minh lạnh nhạt, gương mặt tối sầm lại khi nghe đến chuyện “ăn cơm trước kẻng”. Mẹ anh bảo: “Con gái bây giờ hư lắm, chưa gì đã dính, chắc gì là con Minh?” – câu nói như nhát dao cứa vào tim Hương.

Họ quay về Đà Nẵng trong im lặng. Từ hôm đó, Minh bắt đầu tránh mặt cô, rồi viện cớ này kia: “Bố mẹ chưa đồng ý, đợi thêm một thời gian nữa…” – câu nói đó lặp lại nhiều lần như một đoạn băng cũ.

Ba tháng trôi qua, bụng Hương ngày càng lớn. Trong khi Minh càng ít liên lạc. Rồi một buổi chiều mưa, người bạn làm cùng quán gọi cho cô, giọng run run:
– Hương ơi… Minh nó… cưới vợ ở quê rồi…

Hương cứng người. Cô ngồi thừ trên ghế đá công viên gần ký túc xá suốt nhiều tiếng. Không nước mắt. Không oán trách. Chỉ có một khoảng lặng như bị rút sạch mọi âm thanh.

Cô quyết định nghỉ học, dọn trọ ra ngoại ô, xin làm kế toán cho một xưởng gỗ nhỏ, và giữ lại đứa bé. “Không cần ai thương hại, mình sẽ làm mẹ đơn thân” – cô tự nhủ mỗi tối, khi đôi chân sưng phù vì mang thai mà vẫn không dám ngơi nghỉ.

Thằng bé chào đời vào một đêm mưa lớn, trong căn phòng trọ lợp tôn, có tiếng ếch nhái và hơi đất ngai ngái. Cô đặt tên con là Khôi – nghĩa là khởi đầu. Vì đối với Hương, đứa bé là ánh sáng duy nhất còn lại giữa đời mình.

Cuộc sống không dễ dàng. Làm mẹ đơn thân ở tuổi hai mươi mốt, Hương vừa đi làm, vừa nuôi con. Đôi khi phải bế Khôi đi gửi nhờ bác tổ trưởng khi tăng ca đột xuất. Nhiều đêm, cô khóc vì mệt, vì tủi thân, vì nhớ mẹ già ngoài quê nhưng không dám về, sợ người ta dị nghị.

Khôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Cậu bé có đôi mắt giống hệt Minh – điều mà mỗi lần nhìn thấy, tim Hương lại se lại. Cô chưa từng kể cho con biết cha nó là ai. Trong mọi hồ sơ nhập học, giấy tờ, cô luôn để trống mục “tên cha”. Với cô, Khôi chỉ cần mẹ là đủ.

Năm Khôi học lớp 10, cô tích góp mua được một mảnh đất nhỏ ở Hội An, mở tiệm tạp hóa nhỏ trước nhà. Cuộc sống đã yên ổn, nhưng một góc ký ức vẫn nằm đó – như vết sẹo không bao giờ liền.

Thế rồi, vào một buổi chiều tháng Sáu, khi Khôi vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ lớp 11, Hương tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa con và bạn học. Giọng Khôi:
– Tớ cũng không biết ba mình là ai, mẹ tớ nói ba mất từ lâu… nhưng dạo gần đây có một bác ở quê nói nhìn tớ giống một người tên Minh nào đó…

Hương chết lặng. Cái tên ấy – Minh – như một cú giáng mạnh khiến cô quay cuồng. Cô đã giấu con gần mười bảy năm. Không nghĩ, rồi cũng đến lúc sự thật lộ diện..

Sau hôm nghe tên “Minh” thốt ra từ chính miệng con trai, Hương bỗng sống lại quãng ký ức đau đớn tưởng chừng đã chôn vùi. Đêm đó, cô ngồi thâu đêm trước hiên nhà, nhìn những con đom đóm lập lòe giữa vườn rau sau nhà mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Sáng hôm sau, Hương ra chợ từ sớm, như mọi ngày. Nhưng khi đang thu xếp sạp rau thì một người phụ nữ trung niên bước tới, nét mặt lạ mà quen. Bà đứng trước mặt Hương khá lâu mới cất tiếng:

– Cô là… Hương phải không?

Hương khựng lại. Câu hỏi tưởng như đơn giản, nhưng giọng nói ấy, ánh mắt ấy… khiến tim cô đập thình thịch.

– Dạ… bà là…?

– Tôi là… mẹ của Minh.

Hương như chết lặng. Người phụ nữ ấy già đi nhiều so với 17 năm trước. Không còn vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng năm nào. Bà khẽ đặt túi quà xuống:
– Tôi đi Quảng Nam công việc, nghe người quen nói cô ở Hội An nên tìm tới… Tôi muốn gặp cháu Khôi.

Một khoảng lặng dài.

– Gặp nó để làm gì? Để xin lỗi à? Muộn rồi. Mười bảy năm, bà có biết tôi đã sống thế nào không?

Hương nói trong nghẹn ngào. Nhưng bà cụ chỉ cúi đầu:

– Tôi biết… tôi sai. Ngày đó tôi ép Minh cưới người khác. Cô ấy – vợ Minh, không sinh được con. Họ li dị năm ngoái. Minh bị tai nạn xe và mất cách đây ba tháng. Trước khi mất, nó nói… “Con có một đứa con trai. Nếu mẹ còn thương con, hãy tìm cách gặp cháu và xin Hương tha thứ…”

Tai Hương ù đi. Thế giới như quay cuồng. Cô cố gắng đứng vững, tay siết chặt quầy bán rau để không gục xuống. Minh đã chết… Và anh chưa từng quên mẹ con cô.

Chiều hôm đó, sau bao lần do dự, Hương gọi Khôi lại, ngồi đối diện con nơi bàn ăn gỗ cũ kỹ – nơi mà mỗi tối hai mẹ con vẫn chia sẻ bữa cơm đạm bạc.

– Khôi… mẹ có chuyện muốn nói với con.

Cậu bé ngơ ngác. Hương kể lại tất cả – tình yêu tuổi trẻ, sự phản bội, nỗi đau, và quyết định sinh con một mình. Lần đầu tiên Khôi nghe về cha mình. Khi mẹ dừng lại, cậu lặng thinh. Không khóc. Không gào lên như Hương từng lo sợ. Chỉ khẽ hỏi:

– Vậy… ba con có biết con tồn tại không?

– Có… nhưng mẹ không nghĩ anh ấy đủ can đảm để đối mặt. Giờ thì… không còn cơ hội nữa rồi con.

Khôi im lặng. Tối hôm đó, cậu nằm quay mặt vào tường, không ngủ, và lần đầu tiên trong đời, thấy nước mắt mình rơi mà không kịp ngăn.

Một tuần sau, bà cụ – mẹ Minh – quay lại. Trên tay là một bọc giấy màu nâu, cũ kỹ, bên trong là cuốn nhật ký bìa da đã sờn. Bà đưa cho Hương.

– Nó viết trong thời gian cuối đời… Tôi nghĩ cô nên đọc.

Đêm hôm ấy, khi Khôi đã ngủ, Hương mở cuốn nhật ký ra.

“Hương à,
Nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh đã không còn. Anh xin lỗi vì năm đó đã để em một mình chống chọi với tất cả. Anh hèn. Anh sợ mẹ, sợ dư luận, sợ cả ánh mắt thất vọng của em.
Nhưng em có biết, ngày cưới người khác, anh say suốt cả tháng. Người ta bảo đàn ông nên sống lý trí. Nhưng suốt 17 năm, mỗi lần nghe ai đó gọi tên ‘Hương’, tim anh lại thắt lại.
Anh từng lén về Hội An vài lần, thấy em bế con đi chợ, thấy con lớn lên từng ngày…
Anh ước được một lần ôm lấy con, gọi nó là con trai của ba. Nhưng… chẳng đủ can đảm.
Xin em… nếu con muốn biết sự thật, đừng giấu. Để nó biết, ít ra, có một người cha từng hối hận suốt đời…”

Trang cuối cùng là một bức ảnh. Minh, khi còn nằm viện, gầy gò nhưng vẫn cố mỉm cười. Trên tay là một chiếc vòng len màu xanh – màu mà Hương từng đan tặng anh năm ấy.

Hương khóc. Lần đầu tiên sau mười bảy năm, cô khóc thật sự. Không phải vì oán hận, mà vì buông bỏ.

Tháng sau, Hương dẫn Khôi về Quảng Ngãi – nơi Minh an nghỉ. Cậu bé đứng trước mộ cha, tay run run đặt bó hoa trắng xuống.

– Con không trách ba. Nhưng con cần thời gian.

Cậu quay lại, ôm chặt lấy mẹ.

– Con chỉ biết một điều… mẹ là người dũng cảm nhất thế gian.

Hương mỉm cười. Gió từ biển Lý Sơn thổi về, mặn mà và dịu dàng như lòng người mẹ đã đi qua bão giông mà vẫn kiêu hãnh đứng vững.

Có những tình yêu không cần kết thúc bằng một đám cưới, có những nỗi đau không cần phải trả giá. Nhưng điều đẹp nhất trong cuộc đời này, là có người chọn sinh ra bạn… và một người khác chọn không từ bỏ bạn, dù cả thế giới quay lưng.

Chồng bắt vợ bỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng

Trong đêm mưa tầm tã, cô ôm chặt bụng bầu đang giãy giụa từng cơn đau thắt, từng bước chạy ra khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm. Phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng của chồng vẫn vang vọng trong đầu:
“Bỏ đi. Cái thai đó là gánh nặng. Tôi cần tự do.”
Bảy năm sau, cô quay trở về, không chỉ với một đứa con trai – mà là hai, và một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng để người đàn ông phản bội ấy phải trả giá

Hà Nội, mùa thu năm 2018, cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa gỗ cũ kỹ. Trong một căn biệt thự sang trọng ở phố Tây Hồ, Ngọc Anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay đặt lên bụng – nơi hai sinh linh bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải sống trong sợ hãi khi mang thai, đặc biệt là sợ… chính chồng mình.

Trí – người chồng mà cô từng yêu đến mù quáng, đã không còn là người đàn ông của ngày đầu. Thành đạt, quyền lực, nhưng cũng dối trá và lạnh lùng. Gần đây, anh hay về muộn, thậm chí có đêm không về. Và rồi, trong một bữa cơm tối vắng lặng, Trí ném xuống bàn ly nước lọc, giọng dứt khoát:

“Phá thai đi. Anh không muốn đứa trẻ này. Anh sắp có một cơ hội lớn, anh cần tự do.”

Ngọc Anh chết lặng. Cô không đáp. Cô biết rõ cơ hội mà Trí nhắc tới – là cô con gái của ông Phú, một đại gia bất động sản có quyền thế đang muốn tìm rể. Trí không che giấu tham vọng nữa.

— “Anh điên rồi, Trí. Đó là con anh!” – Ngọc Anh gào lên, nước mắt ứa ra.

— “Là con thì sao? Nó cản đường anh. Em giữ nó thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đêm đó, Ngọc Anh biết mình không còn lựa chọn. Cô lặng lẽ thu xếp đồ, giấu nhẹm giấy siêu âm song thai, nhét vào vali vài bộ quần áo, và trốn khỏi ngôi nhà từng là nơi khởi đầu của tình yêu.

Cô đi về phía Nam – không hề quen ai, không biết sẽ làm gì, chỉ mang theo quyết tâm sống để bảo vệ hai sinh linh bé nhỏ.

 Sài Gòn chào đón cô bằng cái nắng gay gắt và sự xô bồ. Nhưng giữa chốn đông đúc ấy, cô tìm được một nhà trọ nhỏ ở Gò Vấp. Chủ trọ – một người phụ nữ từng trải – thương hoàn cảnh của Ngọc Anh nên cho ở nợ vài tháng đầu. Ngọc Anh làm đủ nghề: bán hàng online, nhập đồ second-hand, thậm chí từng dọn vệ sinh nhà hàng. Cô bầu to nhưng không dám nghỉ làm.

Ngày sinh, cô ngất lịm trong phòng trọ vì đau bụng, được chủ trọ đưa đi bệnh viện. Hai đứa trẻ – song thai hai trai – ra đời khỏe mạnh. Cô đặt tên là MinhKhang, với mong muốn con sẽ sống thông minh và khỏe mạnh, khác với cuộc đời mẹ.

Những năm sau đó là chuỗi ngày dài vừa nuôi con vừa học thêm kỹ năng. Ngọc Anh ghi danh vào một lớp học nghề thẩm mỹ, làm quen với thị trường spa. Nhờ sự kiên cường và đầu óc nhanh nhạy, cô mở được một spa nhỏ tại quận 3 sau 5 năm, dần ổn định.

Hai đứa bé lớn lên ngoan ngoãn, thông minh, thường hay hỏi: “Ba con là ai?” – Cô chỉ mỉm cười, lảng tránh:
— “Ba đang ở rất xa. Mẹ và ba đã từng rất yêu nhau. Nhưng giờ, chỉ có mẹ ở đây thôi.”

Đến khi Minh và Khang tròn 7 tuổi, một ngày mưa như năm xưa, cô nhìn mình trong gương. Người phụ nữ từng gầy gò, đau khổ ngày nào nay đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo, khí chất đĩnh đạc. Cô cầm điện thoại, tra vé máy bay về Hà Nội, lẩm bẩm:

— “Đã đến lúc…

Sân bay Nội Bài buổi sáng tháng 10, tiết trời se lạnh. Ngọc Anh bước xuống cùng hai đứa con trai sinh đôi. Minh và Khang giờ đã cao ráo, lanh lợi. Mắt chúng ánh lên sự tò mò, háo hức. Ngọc Anh không nói rõ lý do về Hà Nội, chỉ bảo: “Về quê mẹ chơi ít ngày.” Nhưng thực ra, cô đã lên kế hoạch này từ hơn một năm trước.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Trí qua mạng và mối quan hệ cũ, cô biết rõ: anh ta đã kết hôn với con gái ông Phú thật – tên là Vy. Họ có một con trai khoảng 6 tuổi, học tại một trường quốc tế song ngữ danh tiếng ở Hà Nội. Nhìn từ ngoài, Trí có vẻ đang sống cuộc sống mà anh từng khao khát – danh vọng, tiền bạc, địa vị. Nhưng qua một vài người quen cũ, cô biết: hôn nhân ấy không hạnh phúc.

Vy là một người đàn bà sắc sảo nhưng kiêu ngạo, kiểm soát chồng chặt chẽ. Trí làm giám đốc chi nhánh phía Bắc trong tập đoàn nhà vợ, nhưng mọi quyết sách lớn đều bị “phu nhân” can thiệp. Nhiều dự án Trí muốn triển khai đều bị bố vợ gạt đi. Những mối quan hệ ngoài luồng cũng không dám công khai. Gã đàn ông từng nhẫn tâm với cô, giờ đang sống trong cái lồng vàng, đầy bức bối.

Ngọc Anh đưa hai con nhập học tại đúng trường của con trai Trí – nhưng lớp khác. Cô chọn một căn hộ cao cấp gần trường, bắt đầu mở một chi nhánh spa nhỏ tại Hà Nội, dưới tên thương hiệu mới: “An Nhiên Skincare”.

Cô không chủ động tìm Trí. Cô để mọi chuyện diễn ra tự nhiên – như cách kẻ phản bội thường tự sa lưới.

Hai tuần sau, trong một buổi họp đối tác ngành làm đẹp tổ chức tại khách sạn Metropole, Trí đến với tư cách nhà tài trợ. Khi bước vào khán phòng, anh sững người. Người phụ nữ trên sân khấu đang thuyết trình về xu hướng chăm sóc da công nghệ cao năm 2025 – chính là Ngọc Anh.

Không còn là cô vợ hiền lành năm xưa. Trước mặt anh là một người phụ nữ toát lên sự tự tin, chuyên nghiệp, và quyến rũ đến ngỡ ngàng. Cô không nhìn anh dù chỉ một lần. Trí không thể tập trung vào phần còn lại của sự kiện. Trong đầu anh là hàng loạt câu hỏi: “Tại sao cô ấy ở đây? Cô ấy đã làm gì suốt 7 năm qua? Con… đâu rồi?”

Ngay hôm sau, Trí chủ động hẹn gặp. Cô đồng ý – tại một quán cà phê sang trọng ở phố Tràng Tiền. Anh đến sớm, hồi hộp như một gã thanh niên lần đầu tỏ tình. Khi cô bước vào, anh đứng dậy, lúng túng:

— “Anh… không ngờ gặp lại em trong hoàn cảnh này.”

— “Còn em thì ngờ. Em đã lên lịch kỹ lưỡng rồi.” – Cô ngồi xuống, bình thản.

— “Em… 7 năm qua em sống thế nào? Đứa trẻ…”

— “Hai đứa. Song thai. Đều là con trai.” – Ngọc Anh nhìn thẳng vào mắt anh. “Em nuôi lớn, khỏe mạnh, học giỏi. Tốt hơn nhiều so với thứ ‘tự do’ mà anh muốn.”

Trí chết sững. Anh không nói nên lời.

— “Giờ em về đây để làm gì?” – Trí cẩn trọng hỏi.

— “Để dạy con em biết mặt cha chúng. Và để đảm bảo… anh sẽ không còn cơ hội chà đạp người khác như đã làm với em.” – Giọng cô lạnh tanh.

Từ đó, một loạt những sự kiện bất thường bắt đầu xảy ra trong giới kinh doanh làm đẹp Hà Nội.

Một đối tác lớn của công ty Trí bất ngờ chuyển hướng đầu tư sang thương hiệu của Ngọc Anh. Dữ liệu nghiên cứu thị trường của Trí bị rò rỉ, khiến công ty mất lợi thế cạnh tranh. Một scandal liên quan đến giấy phép hoạt động bị phanh phui, làm truyền thông dậy sóng. Người tung bằng chứng – một “cư dân mạng giấu tên” – chính là Ngọc Anh, nhưng cô khéo léo giấu mọi dấu vết.

Trong khi đó, Ngọc Anh vẫn luôn xuất hiện công khai tại các sự kiện, với hình ảnh mẹ đơn thân thành đạt, được báo chí ca ngợi. Nhiều người bắt đầu đồn đoán về mối quan hệ giữa cô và Trí. Vy – vợ Trí – bắt đầu nghi ngờ, tra hỏi. Cô ta phát hiện ra hai đứa trẻ nhà Ngọc Anh học cùng trường với con mình, lại trạc tuổi con Trí – và đặc biệt, rất giống Trí.

Cuộc hôn nhân từng là “bàn đạp quyền lực” của Trí bắt đầu lung lay. Vy công khai làm nhục Trí trước mặt đối tác, đe dọa ly hôn. Tập đoàn nhà vợ ép Trí rút khỏi vị trí giám đốc. Trí từ chỗ là người có tất cả, giờ mất chức, mất uy tín, mất cả niềm tin của gia đình.

Trong lần cuối cùng gặp lại Ngọc Anh, Trí trầm giọng:

— “Em… trả thù anh?”

— “Không.” – Cô lắc đầu. “Trả thù là để cảm thấy hả hê. Em không cần điều đó. Em chỉ muốn anh nếm mùi mất mát – giống như em đã từng đứng một mình giữa đêm mưa, mang thai, không nơi bấu víu.”

Trí cúi đầu, không nói được lời nào.

Cô đứng dậy, để lại một tờ giấy – bản sao giấy khai sinh của Minh và Khang. Mục “tên cha”: Để trống.

— “Con em không cần một người cha. Chúng cần một tấm gương.” – Cô quay lưng đi, không ngoảnh lại.

Một buổi sáng Hà Nội yên bình, tại công viên gần nhà, Minh và Khang đạp xe, tiếng cười vang vọng. Ngọc Anh ngồi trên ghế đá, ánh mắt rạng rỡ. Cô đã đi qua bóng tối, và tìm được ánh sáng cho mình – không phải nhờ một người đàn ông, mà bằng chính sức mạnh của lòng tin và tình mẫu tử.

Kết thúc.