Home Blog Page 4

20 người đ;uối nước cùng một lúc ở Cửa Lò: Chuyên gia cảnh báo cần tránh xa chỗ này

Trưa 14/6, ông Trần Tuấn Anh – Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai (TKCN&PCTT) TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu sống nhiều du khách bị đuối nước khi tắm biển Cửa Lò.

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 1, sáng 14/6, bãi biển Cửa Lò có sóng to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển bất ngờ bị đuối nước ở các vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu (phường Nghi Thủy) đến Quảng trường Bình Minh (phường Nghi Hương). Riêng 3 điểm có đến 5 người bị đuối nước cùng một lúc.

1-2353.jpgBãi biển Cửa Lò, TP Vinh. (Ảnh: Phạm Tâm).

Phát hiện sự việc, lực lượng cứu hộ cùng người dân tắm biển nhanh chóng ứng cứu, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Theo ông Trần Tuấn Anh, có hơn 20 người bị đuối nước được cứu, những người này mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Có 1 người phụ nữ lớn tuổi bị nặng, phải đến bệnh viện cấp cứu.

Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển.

Đó chính là dòng chảy xa bờ!

Mỗi năm, cứ đến mùa du lịch, mọi người lại tìm đến những bãi biển để tận hưởng kỳ nghỉ. Nhất là năm nay, chúng ta có kỳ nghỉ lễ dài cuối tháng 4, đầu tháng 5. Đây cũng là thời điểm mùa hè bắt đầu. Nhiều người thích thú đi du lịch biển, đi tắm biển. Tuy nhiên, khi đi bơi ở biển, bất cứ ai cũng cần nhận biết và tránh xa dòng chảy xa bờ.

Theo Kiwipedia, dòng chảy xa bờ hay còn gọi là dòng chảy rút xa bờ (tên tiếng Anh: rip current). Đây là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ. Nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ, chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển. Vận tốc trung bình của dòng chảy có thể thay đổi từ 0,5m đến 1m/giây. Khi đó, không ai có khả năng bơi ngược nó để vào bờ dù bạn có khả năng bơi lội cao siêu cỡ nào.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 1.

Dòng chảy xa bờ kéo người bơi đi ra xa.

Dòng chảy rút xa bờ ẩn chứa nguy cơ rình rập những ai thích tắm, bơi lội, hoặc lướt sóng ở biển và hồ. Chúng kéo họ ra xa bờ. Cái chết do đuối nước sẽ đến khi họ kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy. Dòng chảy xa bờ tất nhiên cũng gây nguy hiểm cho những người không biết bơi.

Do đó, đây được xem là một trong những nguy hiểm hàng đầu trên bờ biển. Nó là nguyên nhân của hầu hết các trường hợp cứu nạn và chết đuối khi tắm biển.

Thậm chí, nhiều người còn ví dòng chảy xa bờ như một dòng sông nhỏ. Chúng sẽ cuốn tất cả những gì rơi vào mình đi ra xa khỏi bờ, đưa thẳng ra biển. Đáng nói, khi có những thay đổi đột ngột của sóng biển, vận tốc dòng chảy xa bờ có thể lên đến 2,5m/giây, nhanh hơn cả vận tốc bơi của một vận động viên bơi lội Olympic. Dòng chảy xa bờ thường hẹp, có chiều ngang khoảng 1-3 m. Tuy nhiên, có khi dòng chảy xa bờ rộng đến cả chục mét khiến người tắm biển rất khó nhận biết.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 2.

Cái chết do đuối nước sẽ đến khi chúng ta kiệt sức vì cố bơi ngược dòng chảy.

Làm thế nào để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển?

Theo Cơ quan Quản trị Khí quyển và Đại dương Quốc gia (NOAA, Mỹ), để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát. Dòng chảy xa bờ có những đặc điểm sau đây:

– Có màu sậm hơn vì nơi đó nước sâu hơn.

– Có mặt nước lặng hơn, thường có sóng nhỏ hơn.

– Đôi khi có thể thấy các mảnh vỡ/ bọt nước nổi trên mặt dòng chảy xa bờ và trôi ra biển.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 3.

Để nhận biết dòng chảy xa bờ khi đi biển, trước khi xuống biển, bạn nên dành khoảng 5-10 phút trước khi xuống tắm biển để quan sát.

Làm thế nào để thoát khỏi dòng chảy xa bờ nếu bạn đang ở đó?

TS Nguyễn Bá Xuân (Nguyên cán bộ Viện Hải dương học Nha Trang) cho biết, để thoát khỏi dòng chảy xa bờ, bạn cần:

– Nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình, giữ bình tĩnh, bơi theo hướng song song với bờ cho đến khi thoát khỏi dòng chảy. Tùy từng trường hợp, có khi bạn phải bơi hàng trăm mét hoặc hơn rồi mới thoát khỏi nó, bắt đầu vào bờ.

– Khi bơi vào bờ, để tránh bị rơi vào dòng chảy xa bờ khác cần nhắm vào những điểm có sóng đập vào bờ, kết hợp quan sát để nhận ra những vật thể trôi nổi trên mặt nước đang dạt dần vào bờ.

Đi tắm biển: Cảnh báo dòng chảy bất thường phải tránh xa kẻo tử thần rình rập - Ảnh 4.

Người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng.

– Nếu gặp dòng chảy xiết, không thể nào bơi thoát khỏi nó nên thư giãn, thử nổi trên mặt nước hoặc chỉ đứng nước để giữ sức. Dần dần, dòng chảy xa bờ suy yếu, lúc đó bạn bắt đầu bơi chéo góc hoặc thoát khỏi nó để vào bờ.

Chuyên gia nhấn mạnh, người thích tắm biển cần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của dòng chảy xa bờ, học cách nhận biết và thoát khỏi chúng. Nên đến những bãi tắm có lực lượng cứu hộ chuyên nghiệp. Bạn nên tắm ở những nơi có sóng bạc đầu, vì khi tắm biển sẽ được sóng đánh đưa vào bờ biển. Nên tập bơi, đã biết bơi cũng không nên bơi một mình.

Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi vì nghi ngoại tình… và 15 năm sau, điều không tưởng xảy ra

“Đêm con trai tôi chào đời, là đêm tôi bị chồng bỏ lại một mình giữa phòng hộ sinh. Chỉ vì con có làn da đen.”

Tôi đã từng oán trách ông trời vì sự bất công tàn nhẫn ấy. Nhưng tôi không ngờ, sau 15 năm, một sự thật kinh hoàng được phơi bày, và cả thế giới của tôi lại sụp đổ thêm một lần nữa…

Tôi tên là Hạ, giáo viên cấp hai, lấy chồng năm 26 tuổi – anh Tuấn, kỹ sư xây dựng. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, tình yêu thuần khiết và đẹp như mơ. Anh hiền lành, chăm chỉ, sống có nguyên tắc. Ba mẹ anh ban đầu phản đối tôi vì tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống trong trại trẻ mồ côi cho đến khi vào đại học. Nhưng vì tình yêu, anh đã thuyết phục được họ.

Khi tôi mang thai, mọi thứ tưởng như viên mãn. Chúng tôi chuẩn bị mọi thứ cho đứa con đầu lòng. Anh còn sơn cả căn phòng màu xanh, nói “con trai anh sẽ là cầu thủ bóng đá giỏi nhất Việt Nam”.

Rồi ngày đó đến. Tôi sinh khó. Phải mổ cấp cứu. Khi tỉnh dậy, tôi chỉ thấy mẹ chồng – khuôn mặt bà trắng bệch, còn Tuấn thì không có ở đó. Mẹ chồng không nói gì, chỉ để lại vài lời lạnh nhạt:

“Chuyện này là sao, Hạ? Con đã làm gì trong suốt 9 tháng qua?”

Tôi không hiểu.

Và rồi, tôi được y tá đưa con vào. Đứa bé bụ bẫm, khỏe mạnh. Nhưng… làn da con nâu sẫm rõ rệt, không thể nào do một người châu Á thuần chủng sinh ra. Tôi gần như chết lặng.

Tuấn trở về. Anh không nói lời nào, chỉ đặt đơn ly hôn lên bàn.

“Tôi không muốn làm xét nghiệm ADN. Tôi nhìn là đủ. Cô phản bội tôi.”

Không ai tin tôi. Không ai hỏi tôi bất kỳ điều gì. Tất cả những gì tôi có – danh dự, tình yêu, mái ấm – sụp đổ trong một đêm. Tôi gào khóc, nhưng mọi lời đều bị xem là ngụy biện.

Không có ai bên cạnh tôi, ngoài… đứa bé trai nhỏ xíu ấy – tôi đặt tên con là Nam.

15 năm sau, tôi vẫn sống cùng con ở Đà Nẵng. Tôi không tái hôn. Làm thêm nghề phiên dịch online ban đêm để nuôi con ăn học. Con rất thông minh, học giỏi, và đặc biệt: nó là bản sao của Tuấn, từ ánh mắt, nụ cười, đến đôi tai hơi nhọn.

Dù da con đen, nhưng gương mặt đó… là của anh. Tôi từng định đưa con đi xét nghiệm ADN, nhưng rồi nghĩ: “Vì điều gì nữa? Để chứng minh với ai?”

Cho đến một ngày, con trai tôi quay về sau giờ học với một bức thư kỳ lạ được bỏ vào ngăn bàn – không đề tên, chỉ ghi:

“Nếu muốn biết sự thật về cha con, hãy tìm đến Viện Di truyền học Hà Nội – phòng 302 – bác sĩ Hương.”

Nam chưa nói cho tôi. Nhưng con lặng lẽ đặt vé xe khách ra Hà Nội vào cuối tuần đó.

Tôi phát hiện con không ở nhà và tá hỏa. Một linh cảm kỳ lạ khiến tôi kiểm tra laptop con và phát hiện vé xe cùng email xác nhận lịch hẹn xét nghiệm ADN tại Viện Di truyền học. Tôi lao đi ngay lập tức.

Ra đến nơi, tôi đã thấy Nam đứng lặng người trước một người phụ nữ lớn tuổi – bác sĩ Hương.

Bà ấy nhìn tôi, rồi rơi nước mắt.

“Chị Hạ… tôi xin lỗi. Tôi là người đã tráo kết quả ADN năm đó.”

Tôi không hiểu.

Và rồi, cả một âm mưu tàn nhẫn bị vạch trần.

15 năm trước, mẹ chồng tôi đã bí mật mang mẫu máu của Tuấn và con tôi đi xét nghiệm. Nhưng bà không đưa mẫu của Tuấn, mà đưa mẫu máu của một người khác. Sau đó, chính bà thuê bác sĩ Hương, một người quen cũ, để chỉnh sửa kết quả, đổi tên mẫu. Bà làm điều đó chỉ để chia rẽ tôi và Tuấn – vì bà chưa từng tin một đứa con gái mồ côi như tôi xứng đáng.

Bà trả tiền để giấu kín mọi chuyện. Nhưng bà không ngờ rằng, 15 năm sau, bác sĩ Hương – mắc ung thư giai đoạn cuối – quyết định chuộc lại lỗi lầm.

“Tôi đã theo dõi chị và Nam… và tôi không thể mang bí mật này xuống mồ. Nam là con ruột của anh Tuấn. Cháu không mang gen da đen – đó là do một đột biến gen cực hiếm, có thể khiến da sẫm màu bất thường dù cả hai bố mẹ đều châu Á.”

Tôi gục xuống sàn, nước mắt tuôn ra, không thành tiếng. Nam cũng ngồi sụp xuống bên tôi, ôm mẹ.

Sau khi mọi sự thật được phơi bày, bác sĩ Hương gửi tôi bản sao kết quả ADN gốc – được chỉnh sửa lại đúng – và cả thư xin lỗi.

Tôi không định đưa đơn kiện.

Nhưng Nam – ở tuổi 15 – là người cầm toàn bộ hồ sơ và tìm đến Tuấn.

Lúc ấy, Tuấn đã tái hôn. Có một đứa con gái 6 tuổi.

Nam đứng trước mặt ông ấy, giọng bình tĩnh:

“Cháu là con ruột của chú. Cháu không đến để đòi lại bất cứ thứ gì. Nhưng mẹ cháu xứng đáng được xin lỗi.”

Tuấn ban đầu sốc, rồi bật khóc. Anh nói rằng suốt 15 năm qua, anh từng có lúc nghi ngờ, nhưng nỗi xấu hổ vì đã bỏ rơi mẹ con tôi khiến anh không dám đối diện.

Chúng tôi không quay lại với nhau. Tuấn và vợ hiện tại vẫn sống cùng nhau, nhưng Tuấn đến thăm con thường xuyên.

Còn tôi, tôi tha thứ.

Bởi vì, sự thật cuối cùng đã được trả về đúng chỗ của nó.

Và tôi không còn cần bất kỳ ai chứng minh giá trị của mình, hay của con trai tôi nữa.

Trả nhẫn 2 tỷ cho đại gia để lấy chồng ngh;èo, hôm cưới anh bảo: Để em n;ếm m;ùi ‘t;ân h;ôn kiểu công nhân mà tôi s/ững ng/ười

Tôi đã từng đeo chiếc nhẫn kim cương hai tỷ đồng trên tay, sống trong nhung lụa và được đại gia rót mật vào tai mỗi ngày. Nhưng tôi lại chọn tháo nhẫn, trả lại hết mọi thứ để cưới một chàng trai làm công nhân với lời cầu hôn giản dị: “Anh không có gì ngoài trái tim thật thà.” Ngày cưới, anh chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Đêm nay để em nếm thử mùi ‘tân hôn kiểu công nhân’…”
Tôi bật cười, nhưng rồi chính tôi mới là người sững sờ khi cánh cửa tủ sắt trong căn nhà trọ ọp ẹp mở ra…

Tôi tên là Linh, 29 tuổi, nhân viên marketing cho một tập đoàn lớn. Cuộc sống của tôi từng là niềm mơ ước của bao cô gái. Tôi xinh đẹp, có học thức, thu nhập tốt, và đặc biệt – đang yêu một người đàn ông mà ai cũng ngưỡng mộ: anh Long – một đại gia bất động sản, hơn tôi 12 tuổi, đi xe sang, ăn mặc chỉn chu, và mỗi lần tặng quà đều khiến tôi choáng ngợp.

Hôm anh cầu hôn, trong một bữa tiệc lộng lẫy ở resort 5 sao, anh quỳ gối trước mặt tôi, chìa ra chiếc nhẫn kim cương trị giá hai tỷ đồng. Đám đông vỗ tay rầm rộ. Tôi gật đầu, mọi người chúc mừng. Nhưng tim tôi khi ấy lại trống rỗng. Tôi nhận ra mình đang sống trong một cuộc đời được sắp đặt – và tôi là một nhân vật đóng vai chính cho những bức ảnh hoàn hảo trên mạng.

Giữa lúc ấy, Hoàng xuất hiện.

Hoàng là bạn cùng đại học với tôi, học công nghệ kỹ thuật, ra trường rồi đi làm công nhân kỹ thuật cho một khu chế xuất ở Bình Dương. Gặp lại sau 5 năm, anh vẫn như xưa – chân thành, ít nói, nụ cười hiền và đôi tay chai sạn. Anh không có xe sang, không đồng hồ đắt tiền, chỉ có một chiếc ba lô cũ và ánh mắt nhìn tôi đầy thương nhớ.

Anh bảo:
– “Anh nghe nói em sắp cưới rồi. Chúc mừng em. Nhưng nếu em chưa chắc chắn… thì anh vẫn đứng ở đây.”

Tôi cười, nhưng tim run rẩy. Không ai nói lời ấy với tôi suốt 5 năm qua. Không ai cho tôi cái cảm giác được lựa chọn chính mình, ngoài anh.

Tôi mất cả tuần để suy nghĩ. Rồi một chiều thứ sáu, tôi lặng lẽ đến nhà anh Long, tháo chiếc nhẫn đặt vào hộp, để lại bức thư ngắn: “Em xin lỗi. Em không thể tiếp tục sống cuộc đời mà mình không thuộc về.”

Tôi mất tất cả sau quyết định đó: bạn bè trách móc, mẹ khóc suốt mấy ngày vì “mất mối”, người ta gọi tôi là kẻ ngốc bỏ đại gia theo trai nghèo. Nhưng chỉ có tôi hiểu, trong lòng tôi đã thanh thản.

Ba tháng sau, tôi và Hoàng làm đám cưới. Một lễ cưới nhỏ, gọn, chỉ có 5 bàn tiệc và bạn bè thân thiết. Tôi không váy cưới xa hoa, không nhẫn bạc tỷ. Nhưng khi Hoàng nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt anh lấp lánh nói:
– “Anh hứa sẽ không để em phải hối hận vì đã chọn anh.”

Tôi mỉm cười. Đó là ngày đầu tiên trong một cuộc sống mới – cuộc sống giản dị nhưng là của riêng tôi.

Tôi đâu ngờ, đêm tân hôn đó – cái đêm tưởng chỉ có tình yêu nghèo mà lãng mạn – lại là lúc cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.

Đêm hôm đó, sau khi khách khứa về hết, tôi và Hoàng trở về căn nhà trọ nhỏ anh đang thuê ở Thủ Đức. Căn phòng 25m2, nền gạch cũ, tường ố vàng vì hơi ẩm. Đồ đạc chẳng có gì nhiều ngoài một chiếc quạt bàn, một chiếc tủ sắt xám bạc màu, và chiếc giường gỗ cọc cạch.

Tôi ngồi xuống giường, váy cưới vẫn còn nguyên. Hoàng bối rối đưa tôi ly nước, rồi ngập ngừng nói:

– “Em… hôm nay mệt không? Chắc không quen… tân hôn kiểu công nhân ha?”

Tôi bật cười. “Kiểu công nhân là sao?”

Anh gãi đầu, cười xấu hổ.
– “Là… không khách sạn, không hoa hồng, không rượu vang. Chỉ có cái quạt máy cọc cạch và tiếng xe tải ngoài đường.”

Tôi kéo anh lại gần, ôm lấy anh và nói nhỏ:
– “Em chọn anh là vì những thứ đó. Em không cần khách sạn, em cần người chồng biết yêu thương thật lòng.”

Hoàng ôm tôi thật chặt. Cái ôm không lãng mạn kiểu điện ảnh, mà ấm áp và chắc chắn như một mái nhà.

Khi tôi thay đồ, bước ra, thấy Hoàng đang lúi húi mở cái tủ sắt ở góc phòng. Cánh cửa kêu “két” một tiếng chói tai, rồi từ bên trong, anh kéo ra một cái thùng thiếc lớn, nặng trịch.

– “Cái này là gì vậy anh?”

– “Quà cưới cho vợ.”

Tôi tròn mắt. Anh mở nắp thùng ra – bên trong là những cục vàng miếng SJC, xếp kín từng lớp. Phía dưới là những cuốn sổ tiết kiệm, mỗi cuốn trị giá từ vài trăm đến cả tỷ đồng. Tôi gần như nghẹt thở.

– “Trời ơi… sao anh có nhiều vàng vậy?”

Anh chỉ cười.
– “Anh làm công nhân thật, nhưng không nghèo như em nghĩ đâu.”

Tôi không hiểu. Anh ngồi xuống bên tôi, bắt đầu kể:

– “Anh làm ở khu chế xuất, nhưng là tổ trưởng kỹ thuật, lương cao hơn bình thường. Ngoài giờ, anh nhận thêm việc sửa máy, làm thiết kế kỹ thuật thuê cho mấy công ty nhỏ. Mỗi tháng tiết kiệm gần 30 triệu. Anh bắt đầu tích vàng từ 7 năm trước, mỗi tháng mua từng chỉ. Vừa tiết kiệm, vừa đầu tư… Mấy năm qua, anh không ăn chơi, không tiêu hoang. Tất cả chỉ để chuẩn bị một cuộc sống tốt cho tương lai – khi nào tìm được người xứng đáng…”

Anh nhìn tôi, mắt long lanh:
– “Và người đó chính là em.”

Tôi ngồi lặng người, cảm xúc như muốn vỡ òa. Tôi từng tưởng mình bỏ cả tương lai sáng lạn để theo tình yêu không chắc chắn. Nhưng thì ra, chính tôi mới là người được chọn – không phải bằng lời hoa mỹ, mà bằng 7 năm tích góp âm thầm của một người đàn ông chân thật.

Những ngày sau đó, cuộc sống của chúng tôi thay đổi dần dần. Từ căn trọ nhỏ, chúng tôi mua một căn hộ chung cư trung tầng. Anh vẫn làm công việc cũ, nhưng bắt đầu đầu tư thêm vào đất vùng ven. Tôi tiếp tục công việc marketing, nhưng cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ hơn bao giờ hết – vì mỗi ngày đi làm, tôi biết có người đợi tôi về không phải vì tiền, mà vì yêu thương thật lòng.

Một lần, mẹ tôi đến chơi, thấy con rể lúi húi nấu cơm, còn tôi ngồi xem TV, bà lặng lẽ gật đầu:
– “Ngày xưa má giận con bỏ đại gia… nhưng giờ, má yên tâm rồi.”

Tôi chỉ mỉm cười, nắm tay chồng. Đúng vậy. Tôi không cưới đại gia ngoài xã hội, tôi cưới đại gia của riêng tôi – người biết cách làm giàu mà không khoe mẽ, biết yêu mà không cần phải hứa nhiều.

Và đêm tân hôn đó, tôi đã nếm mùi “kiểu công nhân” – không phải là thiếu thốn, mà là giản dị nhưng sâu sắc, chân thật và bất ngờ đến mức tôi không thể nào quên cả đời.

Lý do hàng chục du khách g:.ặ:.p n:.ạ:.n tại biển Cửa Lò sáng nay: Trời ạ sao lại vậy chứ

Do sóng to, biển động, hơn 20 du khách tắm biển Cửa Lò (TP Vinh, Nghệ An) bị đuối nước, được lực lượng cứu hộ cứu sống.

Du khách tắm biển Cửa Lò sáng 14/6. (Ảnh: Tuấn Anh).

Trưa 14/6, ông Trần Tuấn Anh – Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai (TKCN&PCTT) TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu sống nhiều du khách bị đuối nước khi tắm biển Cửa Lò.

Theo đó, do ảnh hưởng của bão số 1, sáng 14/6, bãi biển Cửa Lò có sóng to và xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy.

Thời điểm này, nhiều người tắm biển bất ngờ bị đuối nước ở các vũng sâu, vùng xoáy nguy hiểm.

Các trường hợp gặp nạn rải rác dọc bờ biển từ khu vực đảo Lan Châu (phường Nghi Thủy) đến Quảng trường Bình Minh (phường Nghi Hương). Riêng 3 điểm có đến 5 người bị đuối nước cùng một lúc.

Bãi biển Cửa Lò, TP Vinh. (Ảnh: Phạm Tâm).

Phát hiện sự việc, lực lượng cứu hộ cùng người dân tắm biển nhanh chóng ứng cứu, đưa các nạn nhân lên bờ an toàn.

Theo ông Trần Tuấn Anh, có hơn 20 người bị đuối nước được cứu, những người này mới uống nước nhẹ, không ảnh hưởng tới tính mạng. Có 1 người phụ nữ lớn tuổi bị nặng, phải đến bệnh viện cấp cứu.

Trung tâm TKCN&PCTT TP Vinh có 40 người làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn dọc bãi biển Cửa Lò, kéo dài hơn 10km.

Ông Trần Tuấn Anh khuyến cáo, những ngày biển động, sóng to, du khách không nên tắm biển hoặc tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển; tuân thủ tuyệt đối sự cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.

TIN VUI: Người dưới 75 tuổi có thể nhận trợ cấp 500.000 đồng từ 1/7, khỏi phiền con cháu

Lao động đóng bảo hiểm xã hội nhưng chưa đủ năm, đến tuổi về hưu có thể nhận trợ cấp từ chính khoản đóng góp vào Quỹ, dự kiến 500.000 đồng mỗi tháng.

Tại dự thảo nghị định hướng dẫn thi hành một số điều của Luật Bảo hiểm xã hội trong khu vực bắt buộc, Bộ Nội vụ đề xuất trợ cấp hàng tháng với lao động đóng bảo hiểm xã hội (BHXH) đến tuổi nghỉ hưu mà chưa đủ điều kiện hưởng, cũng chưa tới tuổi nhận hưu trí xã hội. Điều kiện người đó không rút một lần, không bảo lưu thời gian đóng và có đề nghị hưởng trợ cấp hàng tháng.

Số tháng hưởng căn cứ vào thời gian tham gia, mức đóng BHXH. Nếu thời gian đóng lẻ từ một đến 6 tháng thì được tính là nửa năm, từ 7 đến 11 tháng được tính là một năm.

Người cao tuổi Hà Nội thư giãn bên Hồ Tây, tháng 3/2025. Ảnh: Hoàng Giang

Người cao tuổi Hà Nội thư giãn bên Hồ Tây, tháng 3/2025. Ảnh: Hoàng Giang

Thời gian hưởng được xác định từ tháng lao động có văn bản đề nghị khi đã đủ tuổi nghỉ hưu đến khi đủ tuổi nhận trợ cấp hưu trí xã hội (75 tuổi). Nếu số tháng hưởng sau khi tính toán mà cao hơn số tháng đến khi đủ tuổi hưu trí xã hội thì người đó được tính hưởng mức cao hơn. Trường hợp thời gian hưởng không đủ cho đến khi nhận hưu trí xã hội thì có thể đóng một lần cho tháng còn thiếu để nhận trợ cấp.

Mức trợ cấp hàng tháng được tính bằng trợ cấp hưu trí xã hội. Khoản này do Chính phủ quy định phù hợp với điều kiện kinh tế xã hội và khả năng ngân sách từng thời kỳ. Định kỳ 3 năm, Chính phủ rà soát và xem xét điều chỉnh. Bộ Y tế đang đề xuất trợ cấp hưu trí xã hội cho người già 75 tuổi là 500.000 đồng mỗi tháng, tương ứng trợ cấp hàng tháng cũng bằng mức trên.

Trong khi hưởng, nếu có thay đổi về chính sách hoặc độ tuổi nhận trợ cấp hàng tháng thì người đó được nhận tiếp theo mức đã được giải quyết. Tiền trợ cấp được điều chỉnh khi Chính phủ nâng lương hưu.

Nếu người hưởng qua đời khi chưa nhận hết số tháng trợ cấp thì thân nhân được hưởng một lần cho thời gian chưa nhận. Nếu thuộc một trong các trường hợp sau thì thân nhân được hưởng một lần trợ cấp mai táng: đóng BHXH bắt buộc từ đủ 12 tháng trở lên; đóng BHXH tự nguyện từ đủ 60 tháng trở lên; có tổng thời gian đóng tự nguyện và bắt buộc từ đủ 60 tháng trở lên.

Thân nhân đề nghị hưởng trợ cấp một lần và mai táng phí cần chuẩn bị hồ sơ gồm bản sao giấy chứng tử/trích lục khai tử/bản sao giấy báo tử/bản sao quyết định của Tòa án tuyên bố là đã chết; tờ khai thân nhân theo mẫu của Bảo hiểm xã hội Việt Nam.

Hồ sơ nộp trong 90 ngày kể từ khi người hưởng trợ cấp qua đời. Cơ quan Bảo hiểm xã hội giải quyết trong 10 ngày làm việc từ khi nhận đủ hồ sơ, không giải quyết phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do.

Chính sách dự kiến áp dụng từ ngày 1/7 với lao động nam đủ tuổi nghỉ hưu 61 tuổi 3 tháng, với nữ là 56 tuổi 8 tháng và dưới 75 tuổi, chưa đủ năm đóng BHXH.

Cả nước có khoảng 3,3 triệu người hưởng lương hưu, trợ cấp BHXH, trợ cấp hàng tháng. Khảo sát người cao tuổi Việt Nam (VNAS) năm 2022 cho kết quả nguồn thu nhập của người già Việt Nam phần lớn đến từ sự hỗ trợ của con cái, tới 38%; 29% từ tiếp tục làm việc, chỉ 15% hưởng hưu trí và 10% nhận trợ cấp xã hội.

Hồng Chiêu

N;ÓNG: Nguyên nhân chính thức khiến 20 người dân và du khách bị đuối nước tại Cửa Lò, Nghệ An sáng 14/6

Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) đã cứu hộ thành công hơn 20 du khách tắm biển bị nước cuốn trên biển Cửa Lò sáng nay.

Ngày 14/6, trao đổi với PV VietNamNet, ông Trần Tuấn Anh, Giám đốc Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) cho biết, lực lượng cứu hộ vừa cứu thành công 20 người bị nước cuốn trên biển Cửa Lò.
Khoảng 5h-10h sáng cùng ngày, hàng trăm du khách xuống biển Cửa Lò để tắm biển. Thời điểm trên, thủy triều tại biển rút xuống nhưng sóng rất to, xuất hiện các dòng chảy mạnh kèm theo xoáy, khiến nhiều du khách bất ngờ bị nước cuốn.
Phát hiện sự việc, lực lượng Trung tâm TKCN&PCTT thành phố Vinh cùng người dân ở bãi biển đã kịp thời tìm cách ứng cứu. Hơn 20 du khách gặp nạn đều được đưa vào bờ sau đó.
Trong đó, có 1 người phụ nữ ngoài 60 tuổi phải nhập viện cấp cứu. Sau khi được chăm sóc y tế, sức khỏe của bà đã ổn định.
“Do ảnh hưởng của bão, dòng chảy ở biển Cửa Lò chưa ổn định dẫn đến du khách bị nước cuốn. Ngày hôm qua biển động mạnh, chúng tôi đã cắm cờ ở tất cả các khu vực có thể gặp nguy hiểm để cảnh báo người dân không được tắm biển. Sáng nay, biển có thể tắm được nhưng chúng tôi vẫn bố trí lực lượng 45 người chia làm 2 ca (sáng và chiều) thường xuyên túc trực trên biển”, ông Trần Tuấn Anh cho biết.
z6703747110023_132e3ae7046d44443c03c6991614538d.jpgDu khách tắm biển Cửa Lò sáng nay. Ảnh: CTV
Theo ông Trần Tuấn Anh, nhóm du khách gặp nạn rải rác khắp bãi biển Cửa Lò từ 5h-10h sáng cùng ngày. “Quá trình cứu hộ, có thời điểm chúng tôi phải cứu 5 người bị nước cuốn cùng một lúc”, ông Trần Tuấn Anh cho hay.
Ông Trần Tuấn Anh khuyến cáo, những ngày biển động sóng to, đề nghị du khách không tham gia tắm biển và tổ chức các hoạt động vui chơi trên biển, tuân thủ tuyệt đối các cảnh báo, nhắc nhở của lực lượng cứu hộ.
Trước đó:
Vụ xô xát ở biển Cửa Lò: Nam nhân viên bị kiểm điểm từng cứu nhiều người đuối nước

Lực lượng chức năng ở Nghệ An yêu cầu nhân viên bảo vệ bãi biển Cửa Lò kiểm điểm, rút kinh nghiệm sau vụ cầm cờ lao xuống biển ngăn du khách tắm, dẫn tới xô xát.

Sáng 5/6, lãnh đạo Trung tâm Cứu hộ và Phòng chống thiên tai TP Vinh (Nghệ An) cho biết, liên quan đến sự việc nhân viên bảo vệ bãi biển Cửa Lò (Nghệ An) cầm cờ lao xuống biển ngăn du khách tắm, dẫn tới xô xát, đơn vị đã yêu cầu viết bản tường trình, phân tích đúng sai và rút kinh nghiệm.

Cũng theo lãnh đạo trung tâm, hành động ngăn cản du khách của nhân viên bảo vệ xuất phát từ ý thức đảm bảo an toàn trong thời điểm biển động mạnh, sóng lớn, tiềm ẩn nguy cơ tai nạn đuối nước. Tuy nhiên, cách hành xử và tương tác với du khách của nhân viên chưa phù hợp, gây phản cảm và bức xúc trong dư luận.

Thông tin từ phía Trung tâm Cứu hộ và Phòng chống thiên tai TP Vinh, nhân viên lao ra biển ngăn cản du khách tắm là người có nhiều năm làm việc tại đây, có kinh nghiệm và từng tham gia cứu sống nhiều trường hợp đuối nước.

Trước đó, trên mạng xã hội lan truyền clip ghi lại hình ảnh một nhân viên bảo vệ cầm cờ lao xuống bãi biển đang có sóng lớn để ngăn một nhóm du khách tắm. Sự việc xảy ra vào ngày 26/5 này gây nhiều bình luận trái chiều trên mạng xã hội.

Theo lãnh đạo Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn và Phòng chống thiên tai TP Vinh, thời điểm xảy ra sự việc, do ảnh hưởng của thời tiết xấu, biển động mạnh, gió to, sóng lớn, lực lượng trực tại bờ biển đã liên tục kêu gọi du khách lên bờ để đảm bảo an toàn. Tuy nhiên một số người vẫn phớt lờ hiệu lệnh, tiếp tục bơi ra xa.

“Nhân viên bảo vệ đã cương quyết ngăn chặn dẫn đến lời qua tiếng lại, sau đó xảy ra va chạm như trong clip”, vị lãnh đạo này nói.

Đã có bản án cho 4 đối tượng bán dầu gội, kem đánh răng giả: Này thì SENSODYNE này, bảo sao đ;ánh mà răng vẫn vàng

Công an tỉnh Nghệ An vừa triệt phá đường dây dây buôn bán dầu gội đầu, kem đánh răng giả các nhãn hiệu lớn để thu lợi bất chính.

Ngày 27/5, Phòng CSĐT tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu, Công an tỉnh Nghệ An cho biết, vừa khởi tố vụ án, khởi tố bị can đối với 4 đối tượng về tội buôn bán hàng giả.

Các đối tượng bị khởi tố gồm Phạm Thị Sáng (SN 1962, trú TP Hà Nội), Nguyễn Thị Dung (SN 1977), Phạm Thị Phương (SN 1975), Hoàng Văn Thái (SN 1991), cùng trú tại xã Diễn Kim, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An.

Theo cơ quan điều tra, vừa qua, Phòng CSĐT tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu tiến hành dừng, khám phương tiện ô tô tải mang BKS 37C.441.xx do Nhữ Văn H. (SN 1994, trú tỉnh Nghệ An) điều khiển.

images2021316_7061560b_023d_4aea_91be_6555c1d8496c.jpgPhạm Thị Sáng tại cơ quan công an. Ảnh: CACC

 

Quá trình kiểm tra, phát hiện trên xe ô tô của H. có gần 480.000 sản phẩm các loại không có giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ, trong đó có hơn 400.000 gói dầu gội đầu nhãn hiệu Clear, Xmen, Dove, Sunsilk, Romano, Pamolive, Rejoice, Head & Shoulders; 6.000 gói nước xả vải nhãn hiệu Comfort; gần 1.300 tuýp kem đánh răng nhãn hiệu Sensodyne, Close up và 63.520 chiếc bút viết các loại có tổng trị giá hơn 523 triệu đồng (so với mặt hàng tương đương).

images2021322_9bcea809_21c8_46e1_8b58_0af50220e80d.jpg4 đối tượng bị bắt giữ. Ảnh: CACC

 

Quá trình làm việc, H. khai nhận toàn bộ số hàng hóa nói trên được các đối tượng gồm Dung, Phương, Thái thuê vận chuyển từ huyện Gia Lâm, Hà Nội về huyện Diễn Châu để tiêu thụ. Quá trình vận chuyển không có hồ sơ chứng minh nguồn gốc, xuất xứ, không có hóa đơn theo quy định.

Khám xét chỗ ở của Nguyễn Thị Dung, cơ quan chức năng thu giữ 3.356 gói dầu gội giả mạo nhãn hiệu Sunsilk, Romano, Clear, Head & Shouders, Dove; khám nhà Phạm Thị Phương phát hiện 300 gói nước xả vải giả mạo nhãn hiệu Comfor.

Cơ quan điều tra xác định, Phạm Thị Sáng là đối tượng chủ mưu, cầm đầu đường dây này. Số hàng giả được Sáng mua lại của các đối tượng đầu nậu ở các tỉnh phía Bắc đưa về bán lại kiếm lời.

images2021319_3fa55303_a1cd_4a99_a065_f24d41c3658f.jpgKem đánh răng giả. Ảnh: CACC

 

Các đối tượng trên có hành vi buôn bán hàng giả nhiều lần, địa bàn tiêu thụ tại các huyện miền núi; mặt hàng giả chủ yếu là dầu gội đầu, kem đánh răng, nước xả vải các loại.

Hiện vụ án đang tiếp tục được điều tra, mở rộng.

Gia đình em chê tôi nhà ngh;èo, lại còn là trai dân tộc thiểu số, ngày cưới tôi lái Porsche đến trong sự ng;ỡ ng;àng của toàn thể quan khách..

Ngày cưới, tôi mặc áo vest đen, cài hoa trắng trên ngực trái, tay cầm chìa khóa Porsche bước xuống xe trong ánh nhìn sửng sốt của cả làng. Gia đình em – những người từng chê tôi nghèo, từng cấm em yêu trai dân tộc thiểu số – giờ đây chỉ còn biết câm lặng. Nhưng họ đâu biết, đằng sau ánh hào quang hôm nay là một hành trình đầy nước mắt, máu và cả những đêm tôi muốn từ bỏ tất cả…

Tôi là Khánh, sinh ra ở một bản nhỏ heo hút gần biên giới Việt – Trung, thuộc huyện Trùng Khánh, tỉnh Cao Bằng. Cái nơi mà nếu bạn không có xe máy, thì đi bộ ra đến chợ huyện mất gần nửa ngày trời. Nhà tôi có 5 người: bố mẹ, tôi, và hai em gái. Cả nhà sống bằng nương rẫy, quanh năm chỉ biết đến ngô, sắn, rau rừng và những đồng tiền ít ỏi từ việc mẹ tôi gùi hàng thuê ra chợ.

Tôi học giỏi từ bé, được mệnh danh là “cậu bé vàng của bản”. Bằng sự nỗ lực và một suất học bổng toàn phần, tôi xuống Hà Nội học đại học ngành công nghệ sinh học. Đó là lần đầu tôi rời bản, xuống thành phố lớn. Ngỡ ngàng, sợ hãi, và không giấu được mặc cảm. Tôi luôn cố gắng ăn mặc gọn gàng, không để lộ giọng nói vùng cao, và đi làm thêm hằng tối để đỡ tiền ăn.

Tôi gặp Lan trong một lớp học kỹ năng mềm do trường tổ chức. Cô ấy trắng, xinh, ăn nói có duyên, và đặc biệt thích làm từ thiện. Lúc đầu tôi nghĩ Lan chắc chỉ xem tôi như một người bạn… nhưng rồi cô ấy là người chủ động mời tôi đi xem phim, đi cà phê, đi làm tình nguyện cùng. Tình cảm đến rất nhẹ nhàng. Tôi chưa từng dám mơ sẽ yêu một người như Lan – con gái của một gia đình có cửa hàng vàng bạc ở phố Huế, bố mẹ đều làm kinh doanh, có ô tô riêng, nhà 5 tầng.

Yêu nhau được gần một năm thì tôi gặp gia đình cô ấy. Đó là lần đầu tôi cảm nhận rõ rệt nhất thứ gọi là tầng lớp.

“Thằng bé người dân tộc hả? Ở đâu cơ? Cao Bằng à? Chỗ đấy làm gì có tương lai mà yêu đương…”

Mẹ Lan nói ngay sau khi tôi chào hỏi và cúi đầu lễ phép. Còn bố Lan thì lạnh lùng hơn: “Con bé nhà tôi không thể lấy một người không có tương lai, không có gia thế. Con nên thực tế một chút. Đừng làm khổ con bé.”

Tôi không nói được lời nào. Lan nắm tay tôi lúc ra về, cố gượng cười, nhưng tôi biết ánh mắt cô ấy đã khác. Dù sau đó Lan vẫn gặp tôi, vẫn nói yêu tôi… nhưng không còn rạng rỡ như trước. Mỗi lần điện thoại đến nhà, cô ấy hay vội vàng tắt máy. Mỗi lần tôi định về quê với cô, cô tìm lý do để tránh.

Rồi một chiều Hà Nội mưa, cô khóc. Khóc nhiều lắm. Tôi hỏi: “Có phải gia đình em bắt em chia tay anh không?”

Lan im lặng. Tôi hiểu.

Sau hôm đó, cô biến mất khỏi cuộc sống tôi như chưa từng tồn tại. Số điện thoại không gọi được. Messenger không trả lời. Tôi nhắn tin: “Anh sẽ cố gắng để xứng đáng với em, chờ anh thêm vài năm thôi”, nhưng không bao giờ có hồi đáp.

Tôi rơi xuống đáy. Bỏ học một kỳ. Quay về Cao Bằng, không còn thiết tha gì nữa. Nhưng rồi một buổi sáng, tôi thấy mẹ tôi – người phụ nữ gùi từng bó măng rừng ra chợ – đang lom khom đếm từng đồng bạc lẻ để gửi tôi trở lại Hà Nội học tiếp. Mắt mẹ mờ, lưng mẹ còng, nhưng vẫn cười bảo:

“Người ta chê mình nghèo, thì mình phải học để thoát nghèo. Con đừng vì ai mà bỏ mình đi giữa chừng.”

Lúc đó, tôi chỉ biết gục đầu khóc.

Tôi quyết định quay lại. Không phải để chứng minh cho Lan hay gia đình cô ấy thấy, mà để không phản bội lại niềm tin của mẹ.

Tôi không chọn con đường dễ. Tôi chọn cách khởi nghiệp bằng chính lợi thế của quê hương – thảo dược và dược liệu quý của vùng cao. Tôi học thêm, làm thêm, thử nghiệm công nghệ lên cây tam thất, hà thủ ô, sâm ngọc linh… và bắt đầu hành trình gian khổ nhất đời mình.

Tôi bắt đầu từ con số 0 – đúng nghĩa. Không vốn, không quan hệ, không ai tin tưởng. Chỉ có một thứ duy nhất: kiến thức tôi học được và niềm tin mù quáng rằng người dân tộc thiểu số hoàn toàn có thể làm giàu từ chính mảnh đất của mình.

Tôi trở lại bản. Vay mượn bạn bè, mấy triệu lẻ từ thầy cô đại học cũ. Mua vài máy ươm giống nhỏ, dựng lán tạm. Tôi lặn lội đến từng nhà vận động bà con bỏ trồng ngô, trồng sắn chuyển sang cây dược liệu như đương quy, tam thất bắc, hà thủ ô – những loài thảo dược mà tôi biết chắc thị trường Nhật và Hàn đang khát.

Bà con ban đầu không tin. Họ bảo:

“Thằng Khánh này rồ rồi. Trồng cái cây bé xíu, biết bao giờ mới ăn được.”

Nhưng tôi lì. Tôi sẵn sàng bỏ tiền túi ra mua giống, thuê người làm thử nghiệm trên đất của nhà tôi trước. Mất gần 2 năm, vụ mùa đầu tiên ra hoa, kết trái. Đơn hàng nhỏ từ một công ty ở Hà Nội đến, rồi tiếp theo là Hàn Quốc. Lúc đó, tôi vẫn chưa dám tin.

Ba năm sau, HTX Dược Liệu Cao Bằng ra đời, do chính tôi sáng lập. Tôi nhận được một khoản vốn đầu tư mạo hiểm từ một quỹ của Nhật, nhờ khả năng dùng công nghệ để kiểm soát chất lượng trồng trọt và truy xuất nguồn gốc. Doanh nghiệp tôi trở thành đối tác chiến lược với chuỗi siêu thị lớn trong và ngoài nước.

Năm thứ tư, tôi xuất khẩu lô hàng tam thất đầu tiên sang Nhật. Lần đầu tiên tôi ngồi máy bay sang Tokyo, mặc vest, thuyết trình bằng tiếng Anh với đại diện tập đoàn dược phẩm Takashima. Người phiên dịch nhìn tôi tròn mắt khi biết tôi là CEO và cũng là kỹ sư nông nghiệp chính.

Năm thứ năm, tôi mua xe Porsche. Không phải vì thích hào nhoáng, mà vì tôi muốn tặng lại cho chính mình – đứa từng bị khinh rẻ, từng ăn mì gói cả tháng vì thiếu tiền. Tôi cũng xây lại ngôi nhà sàn của bố mẹ – không quá hiện đại nhưng vững chãi, có điện mặt trời, nước lọc sạch và Internet tốc độ cao. Cả bản đến xem, người già nắm tay tôi mà nói:

“Mày không làm giàu một mình, mà kéo cả bản đi lên, Khánh ạ. Mày làm được cái điều mà không ai dám mơ.”

Một buổi chiều đầu đông năm đó, tôi bất ngờ gặp lại Lan.

Chúng tôi chạm mặt nhau tại một sự kiện hội chợ nông nghiệp ở Hà Nội. Cô đứng trong một gian hàng bán mỹ phẩm nhỏ. Tôi đang được mời làm khách mời chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp. Ánh mắt cô chao đảo khi tôi bước vào khán phòng trong bộ vest chỉn chu, giọng nói dứt khoát, tự tin và hoàn toàn không còn dấu vết của cậu sinh viên quê mùa năm xưa.

Sau buổi nói chuyện, cô lại gần tôi. Vẫn là Lan của ngày xưa, chỉ khác là ánh mắt giờ đã nhiều hơn sự trầm lắng và e dè. Tôi không trách. Tôi chỉ hỏi: “Em khỏe không?”

Cô kể gia đình vỡ nợ sau đại dịch COVID, cửa hàng vàng bán sạch. Bố mẹ cô giờ sống nhờ tiền lương hưu. Lan thì mở gian hàng online, sống đạm bạc. Cô hỏi tôi: “Anh đã… thành công thật rồi sao?”

Tôi cười:

“Anh chưa nghĩ là mình thành công. Chỉ là, giờ anh không còn sợ ai chê mình nghèo nữa.”

Sau lần gặp lại đó, chúng tôi nói chuyện lại nhiều hơn. Cô vẫn là người dịu dàng, dễ xúc động và yêu cái đẹp như ngày trước. Dù tôi từng rất hận, nhưng lòng tôi chưa từng nguôi yêu cô. Nỗi đau năm ấy hóa ra lại là động lực giúp tôi vượt lên tất cả.

Một đêm Hà Nội mưa, giống hệt đêm chia tay năm nào, tôi đưa cô đi dạo Hồ Gươm. Lần này, tôi nắm tay cô, nói:

“Ngày đó em rời xa anh vì gia đình. Nếu hôm nay anh xin cưới em, em có dám làm trái với họ không?”

Cô khóc, không trả lời. Nhưng vài tuần sau, tôi được cô dẫn về nhà – nơi giờ đã chẳng còn vàng bạc, chẳng còn kiêu hãnh. Bố cô ngồi trầm mặc, không còn lạnh lùng như xưa. Mẹ cô ngại ngùng rót nước, lặng lẽ nói:

“Bác biết ngày xưa bác sai rồi. Nhưng mà… bác cũng chỉ muốn lo cho con bé.”

Tôi không hận. Tôi chưa từng hận. Tôi chỉ thấy buồn vì cái xã hội vẫn còn quá nhiều định kiến với dân tộc thiểu số, quá nhiều người đánh giá con người qua gốc gác và ví tiền.

Ngày cưới tôi chọn tổ chức ở bản – nơi tôi sinh ra. Nhà gái ban đầu ngăn cản, nhưng sau cùng cũng phải theo. Bản tôi bây giờ đã khác. Những dãy nhà sàn mới, những người dân áo đẹp, đường bê tông sạch bóng.

Tôi bước xuống từ chiếc Porsche, mặc vest đen thêu hoa văn Tày truyền thống. Bà con vỗ tay rần rần. Gia đình Lan đứng ngỡ ngàng. Cô dâu rạng ngời trong chiếc váy cưới giản dị, nắm tay tôi thật chặt.

Không phải để chứng minh với ai. Không phải để trả thù. Tôi trở lại vì tôi tin rằng – không có dòng máu nào là thấp hèn, chỉ có suy nghĩ hèn mọn của con người mới là điều đáng khinh.

Tôi là người Tày. Và tôi tự hào về điều đó.

Từng c-/ấm con gái yêu anh giao hàng vì “th;ấp k;ém”, người cha ch/ết l;ặng trong buổi ký hợp đồng quan trọng…

Con gái tôi sẽ không bao giờ yêu một thằng giao hàng! Nó th-ấp k-ém, không có tương lai, không xứng đáng.”

Lời ông Dũng, một doanh nhân thành đạt, từng buông ra trong bữa cơm gia đình ba năm trước như chiếc gông sắt trói chặt trái tim con gái ông – và nghiền nát tình yêu trong sáng của hai người trẻ.

Ba năm sau, trong một buổi ký hợp đồng trị giá hàng chục tỷ đồng, ông chết lặng khi thấy cái tên trên bản hợp đồng… và khuôn mặt quen thuộc mà ông từng coi thường không tiếc lời.

Nguyễn Minh – chàng trai 22 tuổi, gầy gò, nước da sạm nắng vì làm giao hàng ban ngày, học lập trình online ban đêm. Cậu sinh ra trong một gia đình lao động nghèo ở ngoại ô, bố mất sớm, mẹ buôn bán rau ngoài chợ, dành dụm từng đồng cho con học.

Minh gặp Hạ Linh – con gái ông Dũng – lần đầu khi giao đơn hàng sách lập trình. Linh học đại học Kinh tế, xinh đẹp, lanh lợi, con gái rượu của ông chủ tập đoàn công nghệ DQTech. Cô tò mò hỏi Minh sao lại chọn nghề shipper, và từ những lần trò chuyện ngắn ngủi, họ dần thân thiết.

Minh không đẹp trai, không giàu, nhưng có ước mơ và lòng tự trọng. Linh bị thu hút bởi cách Minh nói về công nghệ, khởi nghiệp, và cả những triết lý sống giản dị mà sâu sắc. Họ yêu nhau lặng lẽ, tránh khỏi ánh mắt soi mói và phán xét.

Nhưng mọi chuyện đổ vỡ khi ông Dũng biết được. Một buổi tối, ông gọi Linh xuống phòng khách, yêu cầu giải thích:

– “Con yêu ai cũng được, nhưng đừng mang về nhà một thằng giao hàng!” – ông gằn từng chữ.

Linh cố gắng bảo vệ Minh, nhưng ông Dũng thẳng thừng:
– “Nó không học hành ra hồn, không gia thế, không tương lai. Con định gắn đời mình với một thằng thấp kém thế à?”

Minh đến nhà xin phép gặp ông, hy vọng thay đổi định kiến. Nhưng ông Dũng thậm chí không để Minh bước qua cổng. Ông ra lệnh cho bảo vệ đuổi Minh đi, kèm theo câu nói:

– “Cậu nên biết thân biết phận. Tôi không muốn nhìn thấy cậu trước cổng nhà tôi lần nào nữa.”

Sau hôm đó, Linh bị cấm túc, điện thoại bị thu, các tài khoản mạng xã hội bị kiểm soát. Minh lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của Linh.

Nhưng cậu không biến mất khỏi cuộc sống chính mình. Minh thề sẽ chứng minh ông Dũng sai.

Ba năm sau.

Tập đoàn DQTech gặp khủng hoảng. Hệ thống phần mềm quản lý mới bị lỗi nghiêm trọng, dự án AI triển khai thất bại, thị trường cạnh tranh gay gắt. Ông Dũng chấp nhận lời đề nghị hợp tác với một startup đang nổi lên như hiện tượng – VioSync – chuyên về công nghệ AI tối ưu dữ liệu doanh nghiệp.

Ngày ký hợp đồng, ông Dũng bước vào phòng họp sang trọng, cùng ban lãnh đạo công ty. Phía đối tác ngồi chờ sẵn. Khi cánh cửa mở, ông Dũng thoáng khựng lại.

Người đứng dậy bắt tay ông, mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt điềm đạm, là… Nguyễn Minh.

– “Chào ông Dũng. Tôi là Minh – Giám đốc điều hành VioSync.”

Cả phòng họp sững sờ. Ông Dũng chết lặng.

Minh ngồi xuống, đặt trước mặt ông bản hợp đồng trị giá 50 tỷ đồng. VioSync sẽ tái cấu trúc toàn bộ hệ thống dữ liệu của DQTech. Trong bản hợp đồng, ông Dũng đọc được những thuật ngữ kỹ thuật ông từng cho là “viển vông” khi Minh nói đến 3 năm trước.

– “Ông vẫn khỏe chứ?” – Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.

– “Cậu… làm sao mà…?”

Minh chỉ mỉm cười. Không một lời kể công, không trách móc. Chỉ có ánh mắt nhìn thẳng vào người cha từng xem cậu là cỏ rác.

Trong lúc chờ ký, Linh bước vào. Cô giờ là trưởng phòng phát triển thị trường của VioSync – một sự trùng hợp đau lòng hay số phận xoay vòng?

Ánh mắt Linh và cha chạm nhau, rồi chuyển sang Minh. Trong ánh mắt ấy không còn sự nổi loạn tuổi trẻ, chỉ còn sự tiếc nuối. Linh gật đầu chào cha, ánh mắt bình thản, nhưng rưng rưng.

Ký xong hợp đồng, Minh đứng lên cúi chào, rồi rời khỏi phòng họp. Không một lời nhắc lại chuyện cũ.

Chỉ có ông Dũng ngồi đó, tay vẫn nắm cây bút vừa ký, mà thấy lòng nặng trĩu.

Ông nhận ra, có những điều mà tiền bạc và danh tiếng không thể mua được – sự kính trọng, và cơ hội chuộc lỗi.

Tịch thu hơn 1,6 tấn hoa quả sấy, mứt sấy các loại: Dây tây sấy, mứt sấy có thứ m;ùi kinhkhung chuẩn bị bán ra thị trường

Lâm Đồng – Lực lượng Cảnh sát Kinh tế vừa phát hiện, bắt giữ hơn 1,6 tấn hàng hóa là các loại bánh kẹo, mứt, trái cây sấy khô… không rõ nguồn gốc xuất xứ.