Hai anh em xin cơm thừa chạy về cho mẹ nằm li//ệt – không ngờ gặp lại ba là một tỷ phú…

Cơn mưa rào buổi chiều đổ xuống con hẻm nhỏ lầy lội, hắt vào tấm áo mỏng sờn vai của Minh – chàng trai mới hai mươi mốt tuổi, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt cứng cỏi. Anh đang đạp chiếc xe cũ cà tàng, trên giỏ xe là hai hộp cơm nhựa – thứ cơm thừa mà người ta thương hại cho sau ca làm ở quán ăn.

“Cố lên Minh ơi… mẹ đang chờ cơm,” anh tự nói khẽ, đôi môi tím tái vì lạnh.

Căn phòng trọ chừng mười mét vuông ở cuối hẻm là nơi Minh và mẹ sống. Mẹ anh – bà – từng là công nhân may, sau một tai nạn giao thông, bà liệt nửa người, nằm một chỗ đã hơn ba năm. Từ ngày đó, Minh bỏ đại học, đi làm bưng bê, rửa chén, chạy bàn, chỉ mong có tiền mua thuốc cho mẹ.

Đêm nay, trời mưa, đường vắng. Minh tấp vào một cửa hàng sang trọng bên đường – chỗ anh thường xin cơm thừa. Nhưng lần này, người quản lý mới xuất hiện, lạnh lùng đuổi:
“Không có chuyện phát cơm ở đây nữa! Cậu đi chỗ khác!”

Minh cúi đầu, nói nhỏ: “Anh ơi, tôi chỉ xin ít đồ ăn cũ cho mẹ tôi thôi, bà ấy liệt nằm một chỗ rồi…”
Người đàn ông kia cau mày, nhưng một giọng khác vang lên:
“Khoan đã, để tôi xem cậu ta.”

Giọng nói trầm, dứt khoát – của một người đàn ông tầm năm mươi, áo sơ mi trắng, đeo đồng hồ Rolex. Ông nhìn Minh từ đầu đến chân, rồi chậm rãi hỏi:
“Cậu tên gì?”
“Dạ… Minh.”
“Minh… họ gì?”
“Dạ, Nguyễn Văn Minh.”

Ông ta khựng lại, ánh mắt sững sờ. Bàn tay run nhẹ, rồi siết chặt chiếc cốc cà phê trên bàn.
Nguyễn Văn Minh – cái tên ấy… hơn hai mươi năm trước, ông từng nghe, từng thốt ra trong nước mắt.

Người đàn ông ấy là ông Khải, chủ chuỗi nhà hàng sang trọng, một tỷ phú từng đánh mất đứa con trai năm xưa sau vụ ly hôn đầy cay đắng. Vợ ông – bà Tư – rời đi khi ông đang chìm trong công việc, không biết rằng bà mang trong mình giọt máu của ông.

Giờ đây, thằng bé đứng trước mặt ông – gầy gò, nghèo đói – lại mang khuôn mặt, ánh mắt, và thậm chí cả nốt ruồi dưới khóe môi giống hệt người cha.

“Cậu… nói mẹ cậu tên gì?”
“Dạ, mẹ tôi là Tư… Tư Lành.”

Chiếc cốc trên tay ông Khải rơi xuống, vỡ tan.

Cả căn phòng chìm trong im lặng. Ông đứng dậy, tiến lại gần, ánh mắt dằn xé giữa nghi ngờ và hy vọng:
“Minh… mẹ con… đang ở đâu?”

Minh ngẩng lên, ngạc nhiên:
“Ở khu trọ hẻm 18… sao ông biết mẹ tôi?”

Ông Khải không trả lời. Ông chỉ khẽ nói:
“Lên xe đi. Ta muốn gặp bà ấy.”

Chiếc xe sang lăn bánh trong đêm mưa. Minh ngồi ghế sau, tay vẫn ôm hai hộp cơm nhựa, lòng đầy hoang mang. Ông Khải ngồi cạnh tài xế, im lặng. Thỉnh thoảng ông quay lại nhìn Minh, đôi mắt ánh lên sự bối rối lạ kỳ – nửa tin, nửa sợ.

Căn trọ cũ của Minh nằm cuối con hẻm ẩm thấp. Mưa vẫn chưa dứt, nước mưa rơi lộp độp trên mái tôn. Minh mở cửa, cất tiếng:
“Mẹ ơi, con về rồi. Nay con có thêm chút thịt kho cho mẹ nhé.”

Trong căn phòng tối, người phụ nữ gầy yếu nằm nghiêng trên chiếc giường tre, cố gắng mỉm cười. Nhưng khi thấy người đàn ông phía sau con trai bước vào, nụ cười ấy tắt ngấm. Đôi mắt bà mở to, rồi run rẩy:
“Anh… Khải?”

Ông Khải sững người, như không tin nổi. Hai mươi năm rồi. Người phụ nữ ấy vẫn vậy – dù héo hon, tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng thứ gì đó khiến ông day dứt khôn nguôi.
“Lành… là em thật sao?”

Không khí nghẹn lại. Minh nhìn hai người, kinh ngạc.
“Ba mẹ… quen nhau à?”

Bà Tư rơi nước mắt. “Minh à… đây là ba con.”

Minh chết lặng. Mọi âm thanh trong đầu dường như tắt lịm. Anh buông hộp cơm xuống đất, nhìn ông Khải với ánh mắt ngờ vực và giận dữ.
“Ba? Ba tôi à? Người để mẹ tôi phải sống thế này sao? Người để tôi đi xin cơm thừa nuôi mẹ mình sao?”

Ông Khải không phản kháng. Ông chỉ lặng im, từng lời Minh nói như dao cắt vào tim.
“Ngày đó… anh không hề biết em mang thai. Anh cứ tưởng em bỏ đi vì chán nghèo. Khi anh tìm lại, thì em đã đổi số, chuyển nơi ở. Anh… thật sự không biết có con.”

Bà Tư nghẹn ngào: “Anh nói không biết, nhưng ngày anh ký giấy ly hôn, em đã cầu xin được nói chuyện. Anh chỉ quay lưng, giao cho luật sư. Anh chọn tiền thay vì gia đình.”

Ông Khải cúi đầu. Nước mắt người đàn ông giàu có rơi xuống nền nhà dơ bẩn.
“Anh sai rồi. Anh đã sai quá lâu. Nếu biết có Minh… anh đã không để con sống thế này.”

Minh siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe. Anh không biết mình nên hận hay thương. Bao năm, anh chỉ biết đến người mẹ chịu đựng, không hề nghĩ mình còn có một người cha đang sống xa hoa ngoài kia.

Đêm ấy, ông Khải ngồi lại bên giường, nhìn người vợ cũ run rẩy, nhìn căn phòng trọ mục nát. Trong lòng ông dấy lên thứ cảm giác chưa từng có – nỗi tội lỗi của một người cha không trọn bổn phận. Ông nói khẽ:
“Từ nay, để anh lo cho hai mẹ con. Anh sẽ không để em và con phải khổ nữa.”

Minh im lặng, nhìn ánh mắt thành khẩn của ông. Nhưng đâu dễ dàng như thế. Một vết thương hai mươi năm – liệu có thể lành chỉ bằng lời xin lỗi?

Sáng hôm sau, ông Khải cho người tới dọn dẹp, mua giường mới, đưa bác sĩ đến khám cho mẹ Minh. Ông còn đề nghị đưa hai mẹ con về căn biệt thự ở quận 7.

Nhưng Minh kiên quyết từ chối:
“Tôi không muốn đổi đời chỉ vì được làm con của một tỷ phú. Tôi muốn tự đứng trên đôi chân của mình.”

Ông Khải nhìn anh, thở dài. “Ba hiểu. Nhưng ít nhất, để ba được chuộc lỗi với mẹ con.”

Minh không đáp. Suốt mấy ngày, anh đi làm vẫn như cũ. Nhưng trong lòng, mọi thứ đảo lộn. Những người bạn ở quán ăn bắt đầu xì xào:
“Ê, nghe nói cha mày là đại gia nhà hàng Khải Hưng hả? Sao còn đi rửa chén?”

Anh chỉ cười nhạt: “Nếu không làm, ai nuôi mẹ tôi?”

Trong khi đó, sức khỏe bà Tư yếu dần. Một đêm, bà nắm tay con, giọng run:
“Minh à… mẹ sắp không trụ được lâu đâu. Con đừng giận ba. Dù sao, ông ấy cũng là người cha của con.”

Minh gục đầu khóc, lần đầu tiên trong nhiều năm. Anh nhớ lại những giọt mưa, những đêm ôm mẹ trong lạnh giá – giờ hiểu rằng, hận thù chỉ khiến mẹ thêm đau.

Sau tang lễ, ông Khải lặng lẽ đứng xa, không dám bước đến. Minh tiến lại, đưa ông tấm khăn tang.
“Ba… Mẹ đi rồi. Nhưng con tin, bà không muốn con mãi hận ba.”

Ông Khải run run nhận lấy.
“Ba không xứng được tha thứ. Nhưng nếu con cho phép, ba muốn bắt đầu lại – dù chỉ là bạn, là thầy, là người đồng hành.”

Minh gật đầu. “Con không cần tiền, nhưng con cần một người cha thực sự. Nếu ba thật lòng, con sẵn sàng.”

Từ đó, ông Khải cho Minh làm việc tại công ty – không phải vị trí dễ dàng, mà là nhân viên bình thường. Ông muốn con trai hiểu giá trị của lao động, và chính mình cũng học cách làm cha muộn màng.

Ba năm sau, Minh trở thành quản lý nhà hàng, tự lập hoàn toàn. Dù mang họ của người cha tỷ phú, anh vẫn chọn sống giản dị, vẫn thỉnh thoảng ghé lại con hẻm cũ, tặng cơm cho những người lang thang.

Vì anh biết rõ – đói nghèo có thể lấy đi tuổi trẻ, nhưng không thể cướp đi nhân cách. Và đôi khi, một bữa cơm thừa cũng đủ khiến người ta gặp lại… chính máu mủ của mình.