Nửa đêm, tôi giả vờ ngủ khi nghe tiếng cửa khẽ mở. Bước chân quen thuộc của chồng rẽ sang căn phòng bên cạnh — phòng em gái tôi. Tim tôi thắt lại. Tôi đứng chết lặng khi chứng kiến một cảnh tượng không ngờ..

Nửa đêm, tôi giả vờ ngủ khi nghe tiếng cửa khẽ mở. Tiếng bản lề quen thuộc kêu rất nhẹ, thứ âm thanh mà suốt bảy năm hôn nhân tôi có thể nhận ra ngay cả trong mơ. Bước chân của chồng tôi chậm rãi, cẩn thận, không hướng về phía phòng tắm như mọi khi mà rẽ sang căn phòng bên cạnh — phòng của em gái tôi. Tim tôi thắt lại, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực.

Tôi nằm im, mắt nhắm nhưng tai căng ra từng nhịp thở. Cánh cửa phòng em gái khép lại. Một khoảng lặng kéo dài đến mức tôi nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Tôi ngồi bật dậy. Chân tay run rẩy, đầu óc trống rỗng nhưng có một sức đẩy nào đó khiến tôi đứng lên, bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng em gái không khóa. Tôi đẩy nhẹ. Ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt lên hai bóng người. Chồng tôi đứng sát mép giường, còn em gái tôi ngồi co người, mắt đỏ hoe. Không có cảnh ôm ấp trần trụi như tôi từng sợ, nhưng chính sự “chưa kịp xảy ra” ấy lại khiến tôi đau hơn.

“Chị… em…” em gái tôi lắp bắp, đứng bật dậy.

Chồng tôi quay lại. Gương mặt anh tái đi, môi mím chặt. Anh không nói gì, cũng không vội biện minh. Sự im lặng của anh như một cái tát.

“Tại sao?” Tôi hỏi, giọng khàn đặc. Tôi không biết mình hỏi ai — anh, hay em gái, hay chính bản thân tôi.

Không ai trả lời. Tôi bước lùi lại, đóng cửa phòng mình, khóa trái. Đêm đó tôi không khóc. Tôi ngồi tựa lưng vào cửa, nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong những tháng gần đây: những lần anh về muộn bất thường, ánh mắt né tránh, những tin nhắn anh xóa vội khi tôi bước đến. Cả việc em gái tôi đột ngột chuyển đến sống cùng chúng tôi sau khi thất nghiệp.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là mệt mỏi, là áp lực tiền bạc. Tôi chưa từng nghĩ phản bội lại ở ngay trong nhà mình.

Gần sáng, tôi nhận được tin nhắn từ chồng: “Anh xin lỗi. Chuyện không như em nghĩ. Cho anh nói chuyện.”

Tôi nhìn dòng chữ mà tay lạnh ngắt. Có những chuyện, dù chưa thành hình, nhưng chỉ cần một bước chân rẽ sai hướng cũng đủ phá nát cả cuộc đời. Tôi biết, từ khoảnh khắc cánh cửa kia khép lại, hôn nhân của tôi đã đứng trước bờ vực mà tôi chưa sẵn sàng đối diện.

Và đó mới chỉ là khởi đầu.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ. Tôi cố tỏ ra bình thản, nấu bữa sáng như mọi ngày. Chồng tôi ngồi đối diện, gương mặt mệt mỏi, còn em gái tôi thì không xuất hiện. Sự vắng mặt ấy như một lời thừa nhận không cần nói ra.

“Anh muốn giải thích,” chồng tôi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Tôi đặt bát xuống, nhìn thẳng vào anh. “Nói đi.”

Anh hít sâu, kể rằng mọi chuyện bắt đầu từ những lần em gái tôi tâm sự về thất bại, về cảm giác vô dụng khi ở nhờ nhà chị. Anh nói anh chỉ muốn an ủi, rằng giữa hai người chưa từng vượt quá giới hạn. Đêm qua, theo lời anh, chỉ là một cuộc nói chuyện riêng vì em gái tôi khóc nhiều, không ngủ được.

“Tại sao phải là nửa đêm? Và tại sao không nói với em?” Tôi hỏi.

Anh im lặng. Sự im lặng ấy khiến mọi lời biện minh trở nên rỗng tuếch.

Sau bữa sáng, tôi gõ cửa phòng em gái. Con bé mở cửa, mắt sưng húp. Nó quỳ xuống xin lỗi tôi, nói rằng nó yếu đuối, rằng nó chưa từng có ý cướp chồng chị, nhưng cũng không phủ nhận việc nó đã rung động khi được quan tâm.

“Tao sai rồi,” nó nói, giọng vỡ ra. “Nhưng chị ơi, em cũng không biết từ lúc nào mọi thứ đi quá xa trong đầu em.”

Tôi kéo nó đứng dậy. Tôi không tát, không mắng. Tôi chỉ cảm thấy một nỗi mệt mỏi sâu đến tận xương.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày căng thẳng. Tôi yêu cầu em gái chuyển ra ngoài, ít nhất là tạm thời. Chồng tôi phản đối yếu ớt, nói rằng làm vậy sẽ khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn. Chính phản ứng ấy khiến tôi quyết định nhanh hơn.

Em gái tôi dọn đi sau một tuần. Nhà trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi và chồng sống chung như hai người xa lạ. Ban đêm, anh quay lưng lại, còn tôi thì mở mắt nhìn trần nhà, tự hỏi mình có đang phóng đại mọi thứ không.

Nhưng rồi tôi phát hiện ra điều khiến tim mình lạnh hẳn. Trong lúc giặt đồ, tôi thấy trong túi áo khoác của anh một chiếc vòng tay quen thuộc — chiếc vòng tôi từng mua cho em gái sinh nhật năm ngoái. Tôi cầm chiếc vòng, tay run rẩy. Không còn lời giải thích nào đủ vô tội cho chuyện này.

Tối đó, tôi đặt chiếc vòng lên bàn, không nói gì. Chồng tôi nhìn thấy, mặt cắt không còn giọt máu. Anh thú nhận rằng đã từng có những tin nhắn vượt giới hạn, rằng anh đã nghĩ đến việc dừng lại nhưng không đủ dứt khoát.

“Tức là nếu tôi không phát hiện, mọi chuyện sẽ đi đến đâu?” tôi hỏi.

Anh cúi đầu. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng niềm tin, một khi đã nứt, sẽ không bao giờ trở lại nguyên vẹn như cũ.

Tôi nộp đơn ly hôn sau một đêm suy nghĩ. Không phải trong cơn giận dữ, mà là một quyết định tỉnh táo đến lạnh lùng. Chồng tôi cầu xin, hứa hẹn sẽ thay đổi, sẽ cắt đứt mọi liên lạc với em gái tôi. Nhưng tôi biết, vấn đề không chỉ nằm ở một người thứ ba, mà ở ranh giới anh đã tự cho phép mình bước qua.

Gia đình hai bên xôn xao. Mẹ tôi khóc, nói tôi quá cứng nhắc. Mẹ chồng thì trách tôi không biết giữ chồng. Còn em gái tôi, nó nhắn cho tôi hàng chục tin xin lỗi, nói rằng nó sẵn sàng biến mất khỏi cuộc đời tôi nếu tôi tha thứ cho anh.

Tôi không trả lời. Tôi cần yên tĩnh để nghe chính mình.

Những buổi làm việc với luật sư giúp tôi nhìn mọi thứ rõ ràng hơn. Tài sản được chia tương đối công bằng. Tôi chọn giữ căn hộ nhỏ mua trước hôn nhân, còn anh ở lại nhà lớn. Quyết định ấy khiến nhiều người không hiểu, nhưng tôi không muốn sống trong một không gian đầy kỷ niệm phản bội.

Ngày ký giấy ly hôn, anh nhìn tôi rất lâu. “Anh chưa từng yêu ai như yêu em,” anh nói.

Tôi mỉm cười buồn. “Yêu không đủ. Phải có giới hạn và trách nhiệm.”

Sau ly hôn, tôi cắt liên lạc với em gái một thời gian dài. Không phải vì ghét, mà vì tôi cần chữa lành. Tôi chuyển công việc, bắt đầu lại ở một thành phố khác. Những đêm đầu, tôi vẫn giật mình khi nghe tiếng cửa, nhưng dần dần, nỗi sợ ấy cũng mờ đi.

Một năm sau, em gái tôi tìm đến. Nó gầy hơn, trưởng thành hơn. Nó nói đã đi trị liệu tâm lý, đã hiểu được sự lệ thuộc cảm xúc của mình. Nó không xin tôi quay lại như xưa, chỉ xin một cơ hội được làm lại từ đầu, dù là rất chậm.

Tôi không trả lời ngay. Nhưng tôi cũng không đóng cửa.

Còn tôi, tôi học được một bài học đắt giá: phản bội không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng hành động, mà bắt đầu từ sự cho phép trong tâm trí. Và đôi khi, rời đi không phải vì hết yêu, mà vì yêu bản thân đủ nhiều để không chấp nhận sống trong nghi ngờ.

Cuộc đời sau đổ vỡ không dễ dàng, nhưng là cuộc đời tôi chọn. Và lần đầu tiên sau rất lâu, tôi ngủ ngon — không cần giả vờ nữa.