Mẹ é/p tôi mặc váy cưới của chị gái, thay chị bước vào cuộc hôn nhân với một người đàn ông… m/ù l/òa. Đêm tân hôn, tim tôi đập loạn vì sợ bị phát hiện. Nhưng ngay từ cái chạm đầu tiên, tôi biết anh đã nhận ra tôi không phải là chị. Anh không vạch trần. Không đuổi tôi đi. Chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu em đã đến đây, thì cứ ở lại.” Tôi không ngờ… quyết định đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi.

Tôi mặc váy cưới của chị gái trong một buổi sáng mưa nặng hạt. Chiếc váy trắng tinh, được may đo vừa khít cho chị, giờ ôm lấy thân thể tôi một cách gượng gạo. Mẹ đứng phía sau, kéo khóa váy lên, bàn tay run nhưng giọng thì cứng rắn:
“Con phải nhớ, từ giây phút bước ra khỏi nhà này, con là chị con. Đừng để sai một lời.”

Tôi không trả lời. Cổ họng nghẹn cứng. Người đàn ông tôi sắp lấy – chồng của chị – là một người mù. Tai nạn xe cách đây hai năm đã cướp đi ánh sáng của anh, và cũng khiến gia đình anh vội vàng thúc ép hôn sự. Chị tôi, người vốn xinh đẹp, kiêu hãnh, đã bỏ đi ngay trước ngày cưới. Không lời nhắn. Không quay đầu.

Và tôi, đứa con gái thứ hai, là phương án duy nhất còn lại để “giữ thể diện hai bên gia đình”.

Đám cưới diễn ra nhanh chóng. Tôi cúi đầu suốt buổi, không dám ngẩng lên. Người đàn ông đứng bên cạnh tôi cao lớn, dáng điềm tĩnh, bàn tay anh đặt lên tay tôi khi làm lễ – ấm, chắc, nhưng không hề run. Trái tim tôi thì ngược lại, đập dồn dập đến mức tưởng như ai cũng nghe thấy.

Đêm tân hôn, căn phòng rộng và yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi ngồi trên mép giường, tay siết chặt tà váy. Khi anh bước vào, tôi nín thở.

Anh không hỏi. Không chạm ngay. Chỉ ngồi xuống đối diện tôi, giữ một khoảng cách đủ để tôi không bỏ chạy.

“Em… có thể không cần nói gì cả,” anh lên tiếng trước. Giọng trầm, chậm, như đã quen với việc lắng nghe hơn là nhìn.

Tôi gật đầu theo phản xạ, rồi chợt nhớ ra – anh không thấy.

Khi anh đưa tay ra, chỉ chạm nhẹ vào cổ tay tôi, tôi giật mình. Cái chạm rất khẽ, nhưng đủ lâu. Đủ để tôi cảm nhận được sự dừng lại bất thường.

Anh im lặng vài giây. Rồi nói, nhẹ đến mức gần như thì thầm:
“Em không phải là người đã từng nắm tay tôi trước đây.”

Tim tôi rơi thẳng xuống vực. Tôi tưởng anh sẽ nổi giận. Hoặc gọi người vào. Hoặc đẩy tôi ra khỏi căn nhà này.

Nhưng anh chỉ khẽ buông tay tôi, giọng vẫn bình thản:
“Nếu em đã đến đây… thì cứ ở lại.”

Tôi ngẩng đầu, nước mắt trào ra lúc nào không hay. Tôi không ngờ, chính quyết định đó… lại là khởi đầu cho một cuộc đời hoàn toàn khác.

Tôi sống trong nhà anh với một thân phận không tên. Trên giấy tờ, tôi là vợ anh – mang tên chị gái. Trong lòng tôi, mỗi ngày đều là một cuộc giằng xé.

Anh không hỏi thêm. Không truy cứu. Không nhắc đến chị tôi lần nào. Chỉ cư xử với tôi như thể đã chấp nhận sự thật ấy từ lâu. Chính sự bình thản đó mới khiến tôi sợ.

Buổi sáng đầu tiên sau đêm cưới, tôi dậy sớm nấu bữa sáng. Tay tôi lóng ngóng, làm rơi cả bát. Anh từ phòng trong bước ra, định hướng bằng cây gậy quen thuộc.
“Đừng vội,” anh nói, “tôi quen với việc tự làm.”

Tôi đứng im nhìn anh. Một người đàn ông mù… nhưng không hề yếu đuối như tôi tưởng. Anh nhớ từng vị trí đồ đạc trong nhà, biết cả tiếng gió lọt qua cửa sổ lúc sáng sớm.

Những ngày sau đó, chúng tôi sống như hai người xa lạ cùng chung một mái nhà. Không chạm. Không hỏi. Không gọi tên nhau. Tôi gọi anh là “anh”, anh gọi tôi là “em”. Chừng đó là đủ.

Một buổi tối, khi tôi đang đọc sách cho anh nghe – việc duy nhất tôi cảm thấy mình có ích – anh bất ngờ hỏi:
“Em bao nhiêu tuổi?”

Tôi khựng lại. Tuổi của tôi… khác tuổi của chị.
“Em… hai mươi ba,” tôi nói khẽ.

Anh mỉm cười.
“Tôi nhớ cô ấy lớn hơn.”

Tôi cắn môi, tay siết chặt cuốn sách.
“Em xin lỗi.”

“Không cần,” anh đáp, “tôi chỉ muốn biết người đang ngồi trước mặt tôi là ai.”

Lần đầu tiên, tôi thấy mình được nhìn nhận như một con người riêng biệt, không phải cái bóng thay thế.

Dần dần, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Tôi kể về tuổi thơ mình – luôn đứng sau chị, luôn được dạy phải nhường nhịn. Anh kể về tai nạn, về quãng thời gian dài học cách chấp nhận bóng tối.

Một đêm mưa, điện mất. Tôi sợ bóng tối, nhưng anh lại bình thản đến lạ. Anh đưa tay ra:
“Nếu em sợ, cứ nắm.”

Tôi nắm lấy tay anh. Lần này, không phải vì nghĩa vụ.

Tôi nhận ra… anh mù, nhưng anh “thấy” tôi rõ hơn bất kỳ ai trước đó.

Rồi một ngày, chị tôi quay về.

Chị đứng trước cổng nhà, gầy đi, mắt đỏ hoe. Tôi đứng chết lặng. Mẹ gọi điện, giọng run rẩy:
“Nó muốn trở lại. Con phải rời đi.”

Tôi nhìn về phía phòng trong. Anh đang ngồi đọc sách chữ nổi, dáng bình thản như mọi ngày.

Lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn nhường nữa.

Chị tôi ở lại nhà hai ngày. Không ai nói rõ ràng, nhưng không khí nặng nề đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến tôi giật mình. Chị tránh mặt anh. Anh thì dường như biết rất rõ sự hiện diện của chị, dù không ai nói.

Buổi tối ngày thứ hai, anh gọi cả hai chị em vào phòng khách. Tôi run đến mức không đứng vững.

“Tôi không nhìn thấy,” anh nói, “nhưng tôi không mù với sự thật.”

Chị tôi bật khóc. Chị thú nhận đã bỏ chạy vì sợ gánh nặng, vì không chịu nổi viễn cảnh phải chăm sóc một người mù cả đời.

Anh lắng nghe, không cắt ngang. Khi chị nói xong, anh chỉ hỏi một câu:
“Còn em?” – quay về phía tôi.

Tôi nghẹn ngào, nhưng lần này không trốn tránh. Tôi nói hết. Về việc bị ép. Về nỗi sợ. Và về việc… tôi đã không còn muốn rời đi.

Căn phòng im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh lên tiếng:
“Tôi không cần một người vợ vì thương hại. Và tôi cũng không giữ ai ở lại vì nghĩa vụ.”

Anh quay sang chị tôi:
“Em đã rời đi một lần. Tôi không trách. Nhưng tôi không thể bắt đầu lại.”

Rồi anh quay sang tôi:
“Nếu em ở lại, là vì em chọn. Không phải vì ai ép.”

Tôi gật đầu, nước mắt rơi không ngừng.

Chị tôi rời đi sáng hôm sau. Không oán trách. Không níu kéo. Lần này, tôi tiễn chị, lòng nhẹ hơn tôi tưởng.

Chúng tôi làm lại giấy tờ. Tôi trở thành vợ anh – với tên thật của mình. Không váy cưới. Không tiệc tùng. Chỉ là một buổi chiều yên tĩnh, anh nắm tay tôi ký vào tờ giấy hôn thú.

Cuộc sống sau đó không hề dễ dàng. Có những ngày anh cáu gắt vì bất lực. Có những đêm tôi mệt mỏi vì trách nhiệm. Nhưng chúng tôi học cách nói ra, thay vì im lặng.

Một lần, tôi hỏi anh:
“Nếu ngày đó anh vạch trần em, mọi chuyện đã khác?”

Anh mỉm cười, chạm nhẹ lên tay tôi – cái chạm quen thuộc từ đêm tân hôn ấy.
“Có thể. Nhưng tôi đã nhận ra, có những người bước vào đời ta không đúng cách… nhưng lại ở đúng thời điểm.”

Tôi tựa đầu vào vai anh.

Cuộc hôn nhân bắt đầu bằng một lời nói dối. Nhưng chính sự lựa chọn ở lại – của cả hai – đã khiến nó trở thành thật.