“Có địa chỉ luôn nè chị ơi, đến đây chung vui với em luôn đi 😘”
Tin nhắn bật sáng màn hình điện thoại lúc gần 1 giờ sáng khiến Mai suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Ảnh kèm theo là tấm hình chồng cô — anh Hưng — nằm trần, ngủ say trên chiếc giường lạ. Bên cạnh, một cô gái trẻ, môi đỏ chót, giơ máy selfie cười thách thức.
Mai sững người. Tim cô đập dồn dập, máu như dồn lên não. Mới hôm qua thôi, Hưng còn chúc mừng cô lên chức Phó Giám đốc phòng kinh doanh, ôm hôn chúc mừng trước mặt đồng nghiệp. Anh nói: “Giờ nhà mình có hai sếp rồi nha, tự hào ghê.” Ấy thế mà, chỉ sau một ngày, hình ảnh người chồng mẫu mực ấy bị xé toang bởi một tin nhắn độc địa đến lạnh người.
Cô không thể tin nổi. Hưng vốn là người điềm đạm, luôn giữ chừng mực với phụ nữ. Thậm chí bạn bè còn hay đùa, “Ông Hưng mà ngoại tình chắc tuyết rơi ở Sài Gòn.” Vậy mà giờ đây, sự thật như cú tát vào mặt.
Cô gái trong ảnh không xa lạ. Chính là Linh — nhân viên mới của công ty, vừa vào phòng Hưng cách đây ba tháng. Trẻ trung, ăn nói khéo, luôn gọi Mai là “chị sếp dễ thương”. Mai từng quý cô ta, còn gợi ý Hưng hướng dẫn thêm cho “em út mới vào nghề”.
Mai mở lại loạt tin nhắn. Không chỉ ảnh, Linh còn gửi thêm vài tấm khác: Hưng và cô ta trong quán bar, trong xe hơi, và… cả trong khách sạn. Mỗi tấm đều có kèm lời châm chọc:
“Chồng chị ngoan lắm, chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Chị đi ngủ sớm quá, chồng chị buồn nên em phải an ủi.”
Tay Mai run lên, điện thoại rơi xuống nền gạch. Cô ngồi thụp xuống, hai vai run bần bật. Suốt 8 năm hôn nhân, cô chưa từng nghĩ đến việc phải đối diện với sự phản bội. Nhất là vào lúc cô đang rực rỡ nhất — vừa thăng chức, vừa mua được căn hộ mới, tương lai tưởng chừng trong tầm tay.
Mai mở ngăn kéo, lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng xe của chồng. Không suy nghĩ, cô khoác áo, lao ra khỏi nhà giữa đêm. Ngoài trời, cơn mưa đầu mùa ào xuống, lạnh buốt. Trong đầu cô chỉ còn vang lên câu nói của Linh: “Có địa chỉ luôn nè chị ơi…”
Căn phòng trọ nằm trong hẻm nhỏ, đèn vàng leo lét. Cô dừng lại, tim đập dồn dập, tay nắm chặt điện thoại. Chỉ một bước nữa thôi, cô sẽ thấy tận mắt sự thật. Nhưng cũng có thể, sau đêm nay, hôn nhân của cô sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn nữa.
Mai đứng trước căn phòng trọ cũ kỹ, tiếng mưa gõ lên mái tôn như thúc giục. Cửa không khóa. Cô đẩy nhẹ, cửa bật mở, mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn hơi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Trong ánh đèn vàng yếu ớt, Hưng nằm nghiêng, ngực trần, còn Linh quấn tấm chăn mỏng, tóc rối, mắt mở to kinh ngạc.
“Chị… chị đến thật à?” — Linh lắp bắp, tay kéo chăn che ngực.
Mai không đáp, ánh mắt cô như dao cắt. Cô ném chiếc điện thoại về phía họ, nơi hiện rõ những tấm ảnh Linh vừa gửi. “Mày thích gửi hình lắm mà, đúng không? Thì giờ tao đến xem tận mắt đây.”
Hưng bật dậy, chưa kịp nói, Mai đã giáng cho anh một cái tát mạnh đến nỗi máu ứa ra ở mép. Cô gào lên:
“Anh nói đi, tại sao? Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế này?”
Hưng im lặng. Ánh mắt anh hoang mang, lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang. Linh nhoài người kéo chăn, nói khẽ: “Chị ơi, bọn em thật lòng yêu nhau. Anh Hưng nói chị chỉ biết đến công việc, chẳng còn quan tâm anh ấy nữa…”
“Câm miệng!” — Mai hét lên, giọng nghẹn lại. “Mày nghĩ yêu là đi cướp chồng người khác à? Tao làm việc để lo cho cái nhà này, cho cả anh ta, để giờ mày nằm đây nói ‘yêu nhau thật lòng’?”
Không khí căng đến nghẹt thở. Hưng gục đầu, khẽ nói: “Mai, anh xin lỗi. Anh… không định mọi chuyện đi xa như vậy. Nhưng Linh…”
Mai cắt ngang: “Anh đừng nói nữa. Tôi nghe đủ rồi.”
Cô xoay người bước ra khỏi phòng, nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng Linh lại vang lên, đầy thách thức:
“Chị tưởng chị hơn tôi vì cái chức Phó Giám đốc à? Chồng chị ở đây, với tôi, chứ không ở nhà với chị đâu. Người chiến thắng là tôi, chị hiểu không?”
Mai quay lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh băng. Cô tiến tới, tát Linh một cái thật mạnh, đủ khiến cô ta ngã dúi dụi. “Mày thắng ư? Rồi xem mày sống được bao lâu với một kẻ phản bội.”
Cô rời khỏi đó, bước ra màn mưa xối xả. Ngoài đường, đèn xe phản chiếu gương mặt cô nhòe nhoẹt, vừa nước mưa vừa nước mắt. Trong đầu cô chỉ còn trống rỗng. Cô không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng sau đêm nay, cô không thể trở về căn nhà đó nữa.
Sáng hôm sau, Mai gửi đơn xin nghỉ phép. Không một lời với ai. Cô cần thời gian để thở, để không sụp đổ. Tin đồn lan nhanh trong công ty: “Phó Giám đốc bị chồng cắm sừng”, “Cô bồ là nhân viên mới của sếp Hưng”… Càng nghe, Mai càng thấy nhói. Thế nhưng cô không lên tiếng, chỉ im lặng gom lại những chứng cứ Linh đã gửi — để chuẩn bị cho một trận chiến khác.
Hai tuần sau, Mai trở lại công ty. Khuôn mặt bình tĩnh, dáng vẻ lạnh lùng đến mức mọi người tránh ánh nhìn của cô. Hưng vẫn đi làm, cố tỏ ra bình thường, còn Linh thì đã xin nghỉ, nghe nói chuyển sang một chi nhánh khác. Nhưng Mai biết — đó chỉ là bước tạm thời.
Buổi sáng hôm đó, cô bước vào phòng họp, mang theo một tập hồ sơ dày. Giám đốc cùng các trưởng phòng đều có mặt. Cô bắt đầu trình bày: “Tôi xin nộp đơn xin thôi việc, đồng thời gửi kèm hồ sơ chứng minh hành vi vi phạm quy tắc đạo đức công sở của anh Hưng và nhân viên cấp dưới Nguyễn Thị Linh.”
Không ai nói gì. Giám đốc cầm hồ sơ, cau mày khi thấy ảnh chụp, tin nhắn, và cả bản tường trình Linh gửi xin nghỉ việc. Ông chỉ hỏi một câu: “Cô chắc chứ, Mai? Cô có muốn kiện?”
Mai mỉm cười, giọng trầm: “Tôi không kiện. Tôi chỉ muốn họ tự nhìn thấy mình đã đánh mất điều gì.”
Chiều hôm đó, Hưng bị tạm đình chỉ công tác để điều tra nội bộ. Mai thu dọn đồ, ra khỏi tòa nhà công ty giữa ánh nhìn xôn xao của mọi người. Trước khi bước lên taxi, cô gửi một tin nhắn cuối cho Hưng:
“Anh từng là niềm tự hào của tôi. Giờ anh chỉ là bài học đắt giá nhất đời tôi.”
Thời gian trôi, Mai chuyển sang làm cho một tập đoàn khác. Cô dành lại thời gian cho bản thân — học nấu ăn, đi du lịch, tập yoga, và dần học cách sống một mình. Nhiều đêm, cô vẫn nhớ lại khoảnh khắc mưa đêm ấy, nhưng giờ, nỗi đau không còn cào xé. Nó trở thành vết sẹo – nhắc cô về giới hạn của niềm tin và sức mạnh của người phụ nữ khi đứng dậy.
Ba tháng sau, cô tình cờ gặp lại Linh ở quán cà phê. Linh gầy rộc, mắt trũng sâu, nói khẽ: “Em xin lỗi… anh Hưng bỏ em rồi, anh ta quay lại năn nỉ chị đúng không?”
Mai nhìn cô ta, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt lạnh như thép: “Không. Anh ta mất cả hai. Và tôi không quay lại với người từng rời bỏ mình.”
Cô đứng dậy, bước đi. Ngoài kia, trời lại đổ mưa. Nhưng lần này, Mai không run, không sợ, không đau. Cơn mưa chỉ khiến cô thấy mình thanh sạch hơn — như gột rửa hết những dối trá từng bám trên vai.
Hôn nhân có thể đổ vỡ, nhưng lòng tự trọng thì không.
Còn cô — Mai — đã chọn cách rời đi, để giữ lại phần kiêu hãnh cuối cùng của một người đàn bà từng yêu hết lòng.