Hưng về nhà sớm hơn thường lệ. Trời vừa sẩm tối, ánh đèn ngoài ngõ hắt vào sân nhà lấp loáng. Anh dắt chiếc xe máy cũ vào góc sân, lòng nhẹ nhõm nghĩ đến buổi tối sum vầy: vợ chồng, con cái cùng nhau ra quán bún riêu đầu ngõ – món khoái khẩu của bé Na. Cả tuần nay anh làm tăng ca, chưa kịp nói chuyện tử tế với vợ con.
Nhưng vừa bước qua bậc cửa, Hưng khựng lại. Từ phòng ngủ vang lên tiếng thì thào quen thuộc. Là giọng Hoa – vợ anh.
Anh định gõ cửa gọi, nhưng tiếng nói nhỏ nhẹ bên trong khiến anh ngừng lại:
– Mẹ cầm lấy đi, con không thể để mẹ sống khổ như vậy mãi. Tiền này mẹ cứ giữ mà chi tiêu, có thiếu thì bảo con.
Một thoáng im lặng. Rồi tiếng bà cụ run run đáp:
– Con giữ mà lo cho chồng con, cho cháu. Mẹ còn làm được, chẳng đến mức…
Hoa cắt lời, giọng lạc đi:
– Con không yên tâm. Mẹ cứ cầm. Hưng không biết đâu, con giấu được mà.
Nghe đến đó, Hưng chết lặng. Tim anh đập thình thịch, mặt nóng ran.
“Không biết đâu”? Vậy ra vợ anh đã lén đưa tiền cho mẹ đẻ – tiền mà lẽ ra phải để trả nợ ngân hàng tháng này. Anh nhớ rõ, mới hôm qua, Hoa còn bảo chưa có tiền mua đôi giày cho con đi học, phải đợi lương tháng sau.
Một cục tức dồn lên ngực. Hưng siết chặt tay, rồi như có ai thôi thúc, anh đạp mạnh cánh cửa phòng.
Cửa bật tung. Hoa giật mình quay lại, mặt tái đi. Bà cụ hốt hoảng đứng lên, tay vẫn nắm chặt xấp tiền dày cộp.
– Cô làm cái gì vậy hả Hoa?! – Hưng gằn giọng, bước tới, mặt đỏ bừng. – Tiền đâu mà cô đưa mẹ cô nhiều thế này?
Hoa cứng họng, đôi môi mấp máy:
– Em… em chỉ…
– Chỉ cái gì? – Anh quát. – Cả tháng nay tôi còng lưng đi làm, vay nợ, ăn mì gói, còn cô thì giấu tôi đem tiền đi biếu mẹ đẻ?
Không khí trong phòng đặc quánh. Bé Na nghe tiếng cãi vã chạy ra, đứng nép ngoài cửa, đôi mắt tròn xoe sợ hãi.
Hoa ôm lấy xấp tiền, nước mắt rơi lã chã:
– Anh đừng nói thế. Mẹ em đau khớp, sống một mình ở quê, không ai chăm. Em chỉ muốn giúp mẹ một ít…
– Một ít à? – Hưng cười nhạt. – Một ít mà gần chục triệu thế này?
Anh giật lấy xấp tiền, ném xuống giường. Tiếng tiền chạm nhau nghe khô khốc.
Ngoài kia, trời sấm rền một tiếng dài. Cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống.
Hoa cúi gằm, im lặng, còn Hưng thì thở hổn hển, ánh mắt đầy giận dữ.
Từ giây phút đó, bữa tối sum vầy trong đầu anh vụt tắt, nhường chỗ cho một đêm giông tố – không chỉ ngoài trời, mà ngay trong chính ngôi nhà nhỏ này.
Tiếng mưa xối xả ngoài sân như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Hưng. Anh đi qua đi lại trong phòng, hơi thở gấp gáp, trong khi Hoa chỉ cúi gằm, hai tay run run ôm chặt xấp tiền bị ném xuống. Bà mẹ già lặng lẽ lùi ra góc phòng, nước mắt rưng rưng, chẳng dám xen vào.
– Cô giỏi lắm, Hoa ạ. Giỏi đến mức tôi làm chồng mà chẳng biết trong nhà còn chuyện gì giấu tôi! – Hưng nói, giọng nghẹn nhưng lạnh lẽo.
– Anh đừng nói thế… – Hoa khẽ đáp, mắt đỏ hoe – Em chỉ muốn giúp mẹ một chút. Mẹ em sống một mình ở quê, có bao nhiêu tiền hưu đâu. Bữa ăn bữa nhịn, em thương…
– Thương mẹ cô, còn con cô thì ai thương?! – Hưng hét lên. – Tiền học của Na tôi vừa xoay xong, nợ ngân hàng còn treo lơ lửng. Cô nghĩ tôi in tiền à?
Anh đấm mạnh vào tường, tiếng “bịch” khô khốc vang lên, khiến Hoa giật mình.
Bé Na òa khóc ngoài cửa. Hưng quay lại, thấy con gái sợ hãi, lòng anh chùng xuống. Nhưng cơn tức vẫn chưa tan. Anh gằn giọng:
– Cô bảo không nói dối tôi nữa mà. Giờ cô giấu tôi gửi cả chục triệu cho mẹ cô. Thế là thế nào?
Hoa mím môi, nước mắt lã chã.
– Em… biết là sai khi không nói anh. Nhưng anh có hiểu đâu… Từ ngày mẹ đổ bệnh khớp, tiền thuốc men chồng chất. Anh bảo em làm sao yên lòng nhìn mẹ sống vậy?
– Thế còn tôi? – Hưng bật cười. – Cô có bao giờ nghĩ đến tôi không? Cái nhà này tôi gánh, tiền nợ tôi trả. Cô chỉ cần nói một tiếng, tôi vẫn giúp, nhưng không, cô lại giấu. Giấu như tôi là người dưng!
Không khí trong nhà ngột ngạt đến nghẹt thở. Bà mẹ Hoa run run nói nhỏ:
– Thôi, Hưng à… đừng trách Hoa. Nó chỉ lo cho tôi thôi… Tiền này tôi trả lại.
Bà dúi xấp tiền vào tay con rể, giọng nghẹn ngào.
Nhưng Hưng lùi lại, ánh mắt trĩu nặng.
– Con không dám nhận, mẹ ạ. Chỉ là… con thấy mình bị coi thường. – Anh nhìn Hoa – Cô bảo thương mẹ, còn tôi thì sao? Cô đã từng hỏi tôi có mệt không chưa?
Anh quay đi, lấy áo mưa treo ở cửa.
– Tôi ra ngoài. Cô thích lo cho mẹ thì cứ ở nhà lo. Đừng chờ cơm.
Cánh cửa đóng sầm. Tiếng xe máy gầm lên trong màn mưa tối đặc.
Hoa ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt khóc nấc. Bà mẹ già cũng rưng rưng nước mắt, khẽ đặt tay lên vai con gái:
– Thôi mà con, người đàn ông nào cũng có lòng tự trọng. Con phải lựa lời, đừng để xa nhau vì chút hiểu lầm.
Hoa lắc đầu, giọng lạc đi:
– Con chỉ muốn làm tròn chữ hiếu, mà lại thành có tội…
Ngoài trời, tiếng mưa vẫn trút không ngớt. Đêm ấy, căn nhà nhỏ lạnh ngắt. Hoa thức trắng, nhìn chiếc điện thoại im lìm không một cuộc gọi. Còn Hưng, anh ngồi ở quán nước ven đường, hút thuốc liên hồi. Trong đầu anh quay cuồng với câu hỏi:
“Có phải mình đã quá nóng nảy? Hay là… cô ấy thật sự không coi mình ra gì?”
Sáng hôm sau, mưa đã tạnh, nhưng không khí trong nhà vẫn ẩm ướt, nặng nề. Hoa mệt mỏi dậy sớm nấu cơm cho con, mắt sưng mọng. Mẹ cô đã về quê từ tờ mờ sáng, để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn:
“Con đừng buồn. Mẹ không cần tiền. Chỉ cần vợ chồng con thương nhau là đủ. Mẹ già rồi, còn lo được cho mình.”
Đọc dòng chữ ấy, Hoa bật khóc.
Đến trưa, Hưng mới về. Anh trông phờ phạc, áo còn vương mùi thuốc lá. Cả hai im lặng. Bé Na thấy bố liền reo lên:
– Bố ơi, bố đừng giận mẹ nữa, con sợ lắm…
Câu nói ngây thơ ấy khiến tim Hưng chùng xuống. Anh ngồi phịch xuống ghế, thở dài.
Hoa rụt rè đặt ly nước trước mặt anh:
– Em xin lỗi. Em sai rồi. Em không nên giấu anh. Nhưng… anh có biết vì sao em không dám nói không?
– Vì sợ tôi mắng? – Hưng khẽ đáp.
– Vì sợ anh mệt. – Hoa nói, giọng nghẹn. – Anh đi làm về đã quá cực rồi. Em không muốn chất thêm gánh nặng. Em nghĩ chỉ cần im lặng, tự xoay xở được chút nào hay chút đó. Em sai, vì quên mất rằng vợ chồng là để cùng nhau gánh, không phải giấu nhau.
Hưng lặng đi. Những lời ấy như nhát dao mà cũng như liều thuốc. Anh hiểu, đằng sau sự giấu giếm kia là lòng hiếu thảo, là sự yếu đuối của người phụ nữ muốn giữ yên mái nhà.
Anh khẽ thở dài, rồi nắm lấy tay vợ:
– Thôi, đừng khóc nữa. Anh cũng có lỗi. Hôm qua anh nóng quá, nói năng không ra gì. Mẹ có tuổi rồi, anh sẽ gửi thêm tiền thuốc, coi như của cả hai vợ chồng.
Hoa sụt sịt gật đầu, nước mắt lăn dài, nhưng lần này là nước mắt nhẹ nhõm.
Chiều hôm đó, hai vợ chồng cùng đưa bé Na đi ăn bún riêu như dự định. Gió sau mưa mát lạnh, trời trong veo. Hưng nhìn vợ, nụ cười hiền đã trở lại.
– Em này, sau này có gì cứ nói với anh. Đừng tự quyết nữa nhé.
– Vâng… Em hứa.
Một buổi chiều tưởng chừng bình yên như bao ngày, nhưng với họ, đó là khởi đầu của sự thay đổi.
Từ sau cơn giông ấy, Hưng học cách lắng nghe, còn Hoa học cách chia sẻ.
Và ngôi nhà nhỏ, một lần nữa, lại sáng đèn ấm áp – không chỉ bằng ánh điện, mà bằng thứ ánh sáng lớn hơn: sự thấu hiểu.