Home Blog Page 7

Khoảnh khắc th/ót t/im: chị gái mang b;ầu cùng chiếc bán tải l/ao xuống sông. May mắn mẹ con đều an toàn, nhưng lý do khiến mọi người không tin nổi.

Trong hình ảnh có thể thấy người phụ nữ này mang thai đã lớn, chiếc xe đâm vào nhiều cọc tiêu trên đường rồi lao xuống sống, lật ngửa. Dưới đây là tình hình sức khỏe của nạn nhân. 

Theo thông tin ban đầu từ báo Lao Động, vào khoảng gần 11 giờ ngày 23/8, trên Quốc lộ 48E, đoạn qua địa bàn xã Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An xuất hiện một người phụ nữ mang thai điều khiển xe bán tải bất ngờ tông gãy nhiều cọc tiêu bên đường rồi lao xuống sông, lật ngửa.

Hiện trường sự việc 

Phát hiện sự việc, người dân đã tiếp cận xe ô tô, cạy cửa đưa nạn nhân ra ngoài an toàn. Đồng thời báo vụ việc đến cơ quan chức năng. Sau khi được giải cứu ra khỏi xe ô tô, người phụ nữ không bị thương, sức khỏe ổn định. Tại hiện trường, xe ô tô bị hư hỏng phần đầu, nằm lật ngửa nằm ở mép sông.

Người dân hỗ trợ đưa thai phụ ra khỏi xe 

Hiện, nguyên nhân vụ tai nạn đang được cơ quan chức năng làm rõ.

Trước đó, khoảng 19h ngày 22/8, tại thôn Mỹ Điền, xã Tuy Phước, Gia Lai xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Nạn nhân là bà N.T.P. (57 tuổi, trú tại tổ dân phố Bả Canh, phường An Nhơn), điều khiển xe mô tô biển số 82L1-26XX lưu thông theo hướng Nam – Bắc. Tuy nhiên khi đến đoạn đường trên, bà P. bất ngờ té ngã, tử vong tại chỗ, chiếc  xe máy bị hư hỏng nặng.

thot-tim-canh-nguoi-phu-nu-mang-thai-ai-xe-ban-tai-dam-vao-loat-coc-tieu-roi-lao-xuong-song-o-nghe-an-3
Nạn nhân là bà N.T.P. (57 tuổi, trú tại tổ dân phố Bả Canh, phường An Nhơn)

Ngay sau khi vụ việc xảy ra, lực lượng chức năng đã xác định và tạm giữ một xe khách nghi liên quan để kiểm tra, phục vụ công tác điều tra.

Cô vợ Phú Thọ gi:.e:.t chồng Hà Thị Lai Hạ đã kh:.a:.i hết rồi: Hóa ra không ai ng:.oại t:.ình cả…

Ban đầu xác định, khoảng 0h20 ngày 17/8, sau khi đi ăn liên hoan, hai vợ chồng Hà Thị Lai Hạ về nhà tại khu 1, xã Phú Mỹ. Sau đó hai người xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau.

Ngày 23/8, nguồn tin của PLO cho biết, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Phú Thọ đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và ra lệnh tạm giam 4 tháng đối với Hà Thị Lai Hạ, 23 tuổi, ngụ khu 1, xã Phú Mỹ để điều tra về tội giết người.

Trước đó, Báo CAND đã đưa tin, ngày 17/8, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Phú Thọ tiếp nhận tin báo về việc anh Nguyễn Tiến Doanh (SN 2000) bị vợ là Hà Thị Lai Hạ dùng dao đâm vào mạn sườn bên trái dẫn đến tử vong.

Quá trình điều tra, cơ quan Công an làm rõ, khoảng 0h20 ngày 17/8, sau khi Nguyễn Tiến Doanh và Hà Thị Lai Hạ cùng đi ăn liên hoan uống rượu về nhà tại khu 1 (Phú Mỹ) thì giữa Doanh và Hạ xảy ra mâu thuẫn cãi nhau về kinh tế.

Bất ngờ lời khai của người phụ nữ trẻ sát hại chồng sau khi đi liên hoan về- Ảnh 1.

Giọt nước mắt muộn màng của người vợ nhẫn tâm sát hại chồng chỉ vì mâu thuẫn về kinh tế.

Sau đó, Hạ đã dùng dao, loại dao gọt hoa quả đâm 1 cái vào mạn sườn bên trái và rút dao ra làm Doanh chảy máu. Anh Doanh ôm vết thương bỏ chạy ra ngoài sân thì Hạ tiếp tục cầm dao dồn đuổi theo để đâm Doanh. Cùng lúc này, ông Nguyễn Tiến Mạnh và bà Hà Thị Thu Hường là bố mẹ của Doanh can ngăn nhưng không được.

Do vết thương nặng, Doanh ngã bất tỉnh ở sân trước cửa nhà. Sau đó được đưa đi Bệnh viện Đa khoa tỉnh Phú Thọ nhưng đã tử vong. Được biết, anh Doanh và Hạ lấy nhau khoảng 5 năm nay, có con trai 5 tuổi, hai người làm công nhân, cùng chung một công ty.

Theo doisongphapluat.nguoiduatin.vn

Bão số 5 có thể mang theo ‘quả b:om nước’ trút xuống khu vực miền Trung, sóng biển cao 6 mét

SKĐS – Bão số 5 là một cơn bão rất mạnh, tốc độ di chuyển nhanh, cường độ cực đại có thể đạt cấp 12-13, giật cấp 15. Cuồng phong Jajiki có thể gây ra sóng biển ngoài khơi cao 7.1m, khu vực bờ biển từ Vũng Áng tới Sầm Sơn sóng cao từ 4m – 6m

Bão số 5 có thể đạt cấp cuồng phong

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia, hồi 13 giờ ngày 23/8, vị trí tâm bão ở vào khoảng 17,4 độ Vĩ Bắc; 115,0 độ Kinh Đông, cách đặc khu Hoàng Sa khoảng 300km về phía Đông Đông Bắc. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 9 (75-88km/giờ), giật cấp 11; di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 25km/h.

Bão số 5 có thể đạt cấp cuồng phong gây sóng biển cao 6 mét- Ảnh 2.

Bão số 5 đang di chuyển vào đất liền nước ta.

Đến 13 giờ ngày 24/8: Vị trí tâm bão ở khoảng 17,9 độ Vĩ Bắc – 110,1 độ Kinh Đông, trên vùng biển phía Nam đảo Hải Nam (Trung Quốc). Sức gió mạnh nhất cấp 11-12, giật cấp 14. Dự báo bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ 20-25 km/h và tiếp tục mạnh thêm. Vùng nguy hiểm nằm từ vĩ tuyến 16,0N đến 20,0N; kinh tuyến 108,0E đến 117,0E. Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 cho khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm quần đảo Hoàng Sa) và vùng biển ngoài khơi Quảng Trị – Huế.

Đến 13 giờ ngày 25/8: Vị trí tâm bão ở khoảng 18,3 độ Vĩ Bắc – 106,2 độ Kinh Đông, trên vùng biển ven bờ từ Thanh Hóa đến Quảng Trị. Sức gió mạnh nhất cấp 12, giật cấp 15. Bão di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ 15-20 km/h. Vùng nguy hiểm từ vĩ tuyến 16,0N đến 20,0N; phía Tây kinh tuyến 112,5E. Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 ở phía Tây khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm quần đảo Hoàng Sa); cấp 4 tại khu vực vịnh Bắc Bộ và vùng biển Nam Quảng Trị – Huế.

Hồi 13 giờ ngày 26/8: Vị trí tâm áp thấp nhiệt đới ở khoảng 18,9 độ Vĩ Bắc – 102,3 độ Kinh Đông, trên đất liền khu vực Trung Lào. Sức gió mạnh nhất cấp 6, giật cấp 8. Bão tiếp tục di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, tốc độ 15-20 km/h và suy yếu dần thành áp thấp nhiệt đới. Vùng nguy hiểm từ vĩ tuyến 16,5N đến 20,0N; phía Tây kinh tuyến 109E. Cấp độ rủi ro thiên tai: cấp 3 tại khu vực vịnh Bắc Bộ và Nam Quảng Trị – Huế.

Do ảnh hưởng của bão, khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa), có gió mạnh cấp 8-9, vùng gần tâm bão đi qua cấp 10-11, giật cấp 14, sóng biển cao 4,0-6,0m, biển động dữ dội.

Từ trưa và chiều 24/8, vùng biển từ Thanh Hóa đến Huế (bao gồm đặc khu Cồn Cỏ, Hòn Ngư) có gió mạnh dần lên cấp 6-8, sau tăng lên cấp 9-10, vùng gần tâm bão điqua cấp 11-13, giật  15; sóng biển cao 4,0-6,0m, vùng gần tâm 6,0-8,0m; biển động dữ dội.

Từ chiều ngày 24/8, vùng biển Bắc vịnh Bắc Bộ (bao gồm đặc khu Bạch Long Vĩ) có gió mạnh dần lên cấp 6-7, giật cấp 9, sóng biển cao 2,0-4,0m, biển động mạnh.

TS Nguyễn Ngọc Huy, chuyên gia về biến đổi khí hậu và cảnh báo thiên tai nhận định, dự báo bão sẽ đạt cấp Cuồng phong (Typhoon CAT1) vào khoảng 7 giờ sáng ngày mai (24/8) với sức gió mạnh 120km/h, giật 140km/h tương đương với gió cấp 12-13, giật cấp 14-15. Vị trí tâm bão vào 7 giờ sáng mai là ở khu vực phía Đông Nam của đảo Hải Nam của Trung Quốc.

Khi đi vào đất liền tâm bão được dự báo có thể sẽ đổ bộ vào khu vực phía Bắc tỉnh Quảng Bình (cũ) hoặc khu vực tỉnh Hà Tĩnh. Vùng ảnh hưởng của gió mạnh từ Huế tới Nghệ An và một số tỉnh lân cận.

Cuồng phong Jajiki (bão số 5) có thể gây ra sóng biển ngoài khơi cao 7.1m, khu vực bờ biển từ Vũng Áng tới Sầm Sơn sóng cao từ 4m – 6m. Chuyên gia lưu ý, bà con vùng ven biển từ Vũng Áng tới Sầm Sơn lưu ý nước biển dâng và có thể đánh qua mặt đê. Khi neo đậu tàu thuyền cần lưu ý mức cao của sóng biển có thể làm hư hại tàu thuyền ngay tại bến. Ngay cả ở trên cảng mà tiếp xúc sóng cao 4-5m góc 45 độ thì thuyền cũng bị hư hại. Lưu ý để đưa thuyền vào neo đậu bên trong cửa sông.

Sóng biển ven bờ từ phía Bắc Quảng Bình, tới Hà Tĩnh đến Nghệ An có thể cao 6.1 m vào thời điểm từ sáng 25/8 đến đêm 25/8. Bà con lưu ý khi neo đậu tầu thuyền ở vùng ven biển phải tính toán kỹ về khả năng chịu sóng của tàu khi neo đậu. Nếu không đủ sức chịu thì chạy thuyền vào sâu trong hệ thống sông.

Cảnh báo nước dâng cao, mưa lớn đến trên 500mm

Ông Hoàng Phúc Lâm, Phó Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Quốc gia cho biết, bão khiến vùng ven biển từ Ninh Bình-Bắc Quảng Trị có nước dâng do bão cao từ 0,5-1,2m. Mực nước tại Sầm Sơn (Thanh Hoá) cao 3,2-3,6m, tại Hòn Ngư (Nghệ An) cao 3,3- 3,8m, tại Vũng Áng (Hà Tĩnh) cao 2,2-2,8m và tại Cửa Gianh (Quảng Trị) cao 1,5- 2,0m. Nguy cơ cao ngập úng tại những vùng trũng, thấp ở ven biển, cửa sông, các đảo từ Nghệ An tới Bắc Quảng Trị.

Cảnh báo thời tiết trên biển, vùng đất liền ven biển trong bão cực kỳ nguy hiểm, không an toàn cho bất kỳ phương tiện, công trình nào hoạt động trong vùng nguy hiểm như: Tàu du lịch, tàu chở khách, tàu vận tải, lồng, bè, khu nuôi trồng thủy sản, đê, kè, tuyến đường ven biển. Các phương tiện có khả năng cao bị lật úp, phá hủy; ngập úng do gió mạnh, sóng lớn và nước biển dâng.

Trên đất liền, từ đêm 24/8, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Quảng Trị có gió mạnh dần lên cấp 7-9, vùng gần tâm bão cấp 10-12, giật cấp 14-15. Từ đêm 24/8 đến hết ngày 26/8, ở khu vực đồng bằng Bắc Bộ, Nam Phú Thọ và từ Thanh Hóa đến Huế có khả năng xảy ra một đợt mưa lớn diện rộng với lượng mưa phổ biến 100-150mm, cục bộ có nơi trên 250mm; riêng khu vực Thanh Hóa đến Quảng Trị có mưa to đến rất to với lượng mưa phổ biến 150-300mm, cục bộ có nơi trên 600mm. Cảnh báo nguy cơ mưa có cường suất lớn (>200mm/3h).

Từ ngày 25-26/8, khu vực thủ đô Hà Nội, TP. Đà Nẵng có mưa vừa, mưa to và dông; khu vực TP. Hồ Chí Minh chiều tối và tối có mưa, mưa rào và dông; Trong mưa dông cần đề phòng nguy cơ xảy ra lốc xoáy và gió giật mạnh.

Từ ngày 25-27/8, khu vực Thượng và Trung Lào có khả năng xảy ra mưa to với lượng mưa phổ biến 100-250mm, riêng khu vực Trung Lào cục bộ có nơi trên 500mm.

Ông Hoàng Phúc Lâm cảnh báo, đây là một cơn bão rất mạnh, tốc độ di chuyển nhanh, cường độ cực đại có thể đạt cấp 12-13, giật cấp 15. Cần chú ý theo dõi các bản tin tiếp theo.

TS Nguyễn Ngọc Huy nhận định, gió lớn và mưa lớn từ vành đĩa mây trước bão có thể gây mưa lớn từ chiều ngày 24/8 ở khu vực ven biển Bắc Trung Bộ. Từ sáng ngày 25/8, gió mạnh nổi lên ở khu vực ven biển từ Huế tới Quảng Bình. Từ trưa đến chiều ngày 25/8 tâm bão tiến sát khu vực bờ biển của Quảng Bình và Hà Tĩnh sau đó đi chếch Tây Bắc về phía Nghệ An trong đêm 25/8..

Cảnh báo vùng tâm bão đi qua sẽ có lượng mưa rất lớn với khả năng mưa diện rộng là 300mm, cá biệt có những khu vực có thể mưa 400-500mm, chủ yếu tập trung ở Quảng Trị, Quảng Bình, Hà Tĩnh và Nghệ An. Khu vực có mưa lớn từ 200-300mm là Huế, phía Bắc Đà Nẵng, phía Nam của Quảng Trị, Thanh Hoá, Ninh Bình, Sơn La và Hoà Bình.

Bão số 5 sẽ tạo ra mưa cường suất cao nên các đô thị có nguy cơ bị ngập do mưa bão gồm các vùng thấp trũng của hạ lưu sông Hiếu và sông Thạch Hãn ở Quảng trị, Đồng Hới, huyện Lệ Thuỷ (cũ), Ba Đồn, Đông Hà, các đô thị của Hà Tĩnh, TP Vinh, khu vực Hương Sơn, hạ lưu hồ Kẻ Gỗ, hồ Bản Vẽ.

Đặc biệt lưu ý nguy cơ sạt lở và lũ quét ở phía Tây các tỉnh Hà Tĩnh và Nghệ An, nơi vừa xảy ra lũ lụt do bão wipha gây ra. Nhiều tuyến đường quốc lộ 48, quốc lộ 7A đang sạt lở hở hàm ếch nên nếu bồi thêm mưa lũ sẽ chia cắt các tuyến đường này lên các địa phương vùng cao.

1 phút bà lơ là, xe n:ôi của cháu trôi xuống ao: Khoảnh khắc thót t:im

Trong lúc mải mê trò chuyện, chiếc xe nôi đã tuột khỏi tay người phụ nữ và trượt xuống dốc.

Tối ngày 17/8, một cư dân mạng ở Quảng Đông, Trung Quốc đã đăng tải video cho biết tại thôn Phú Lạc, thị trấn Du Khê, huyện Liên Bình, một chiếc xe nôi chở trẻ em đã bị rơi xuống ao cá, suýt gây ra tai nạn nghiêm trọng.

Tai nạn được camera xung quanh ghi lại

Camera giám sát ghi lại cho thấy vào lúc 18h07 ngày 16/8, một người phụ nữ mặc áo trắng đang đẩy xe nôi, trò chuyện với một người phụ nữ mặc áo đỏ bên cạnh. Trong lúc mải mê trò chuyện, chiếc xe nôi đã tuột khỏi tay người phụ nữ và trượt xuống dốc. Ngay khi phát hiện sự việc, người phụ nữ áo trắng đã kêu lên “Ôi trời ơi” và chạy theo để cứu xe nôi.

Tuy nhiên, bà không chỉ không kịp giữ xe lại mà còn bị ngã xuống ao. Người phụ nữ mặc áo đỏ cũng chạy tới hỗ trợ, giúp kéo chiếc xe nôi lên bờ. Sau đó, người phụ nữ bị ngã xuống ao cũng được một người dân khác tới cứu lên.

1 phút bà lơ là, xe nôi của cháu trôi xuống ao: Khoảnh khắc thót tim- Ảnh 1.

Cả 2 bà cháu đã được giải cứu kịp thời

Theo người đăng tải video, người đẩy xe nôi là bà đang đưa cháu gái đi dạo. Người đăng tải video cũng cho biết ao cá sâu khoảng 3 mét. “Lần trước cũng đã có người bị rơi xuống ao cùng với xe nôi, vậy mà vẫn không lắp đặt hàng rào. Lần này lại suýt xảy ra tai nạn. Ủy ban thôn nói không được xây tường rào vì ảnh hưởng mỹ quan.”

Cũng có người nhắc nhở: “Khi đẩy xe nôi cho trẻ em, nên luôn khóa bánh xe lại, không nên để xe tự trượt. Khi đi đường ven ao, cần phải có ý thức đảm bảo an toàn cho trẻ.”

Cha và con gái mất tích trong chuyến đi thuyền cuối tuần. Một thập kỷ sau, vợ ông biết được sự thật….

Buổi sáng hôm ấy, mặt hồ phẳng lặng như tấm gương khổng lồ, phản chiếu bầu trời xanh trong vắt. Người ta nhìn thấy Minh – một người cha tận tụy – cùng cô con gái nhỏ 7 tuổi, bé An, chèo chiếc thuyền gỗ ra xa bờ. Họ vẫy tay với những người ở lại, nụ cười rạng rỡ. Không ai biết rằng đó là lần cuối cùng hai cha con được nhìn thấy. Sau hôm ấy, chiếc thuyền trôi dạt, vắng bóng người. Cả làng đồn đoán, tìm kiếm, rồi dần chấp nhận họ đã ra đi. Người vợ, chị Hạnh, ôm nỗi đau suốt mười năm trời… cho đến khi một manh mối bất ngờ xuất hiện.

Minh vốn là một người chồng hiền, cha tốt, được mọi người quý mến trong khu phố nhỏ bên bờ sông. Anh làm nghề sửa xe, còn vợ – chị Hạnh – buôn bán nhỏ ngoài chợ. Con gái duy nhất của họ, bé An, là niềm tự hào của cả gia đình. Cuối tuần hôm ấy, Minh bất chợt bảo với vợ:

“Anh muốn đưa con ra hồ chơi. Hai cha con ít có thời gian gần nhau. Em ở nhà nghỉ ngơi, lo gì cũng để anh lo.”

Chị Hạnh ban đầu ngần ngại, vì anh vốn không rành chèo thuyền, nhưng nhìn ánh mắt con bé háo hức, chị đành gật đầu. Thế là sáng chủ nhật, Minh đưa con đi. Người hàng xóm còn thấy họ mua thêm một giỏ đồ ăn, vài chai nước, chắc định dã ngoại.

Đến chiều, khi mặt trời lặn, không thấy thuyền về, chị Hạnh bắt đầu lo. Gọi điện thì máy của Minh tắt nguồn. Cả đêm đó, chị thấp thỏm chờ ngoài bờ hồ. Sáng hôm sau, người ta phát hiện chiếc thuyền trôi dạt ở một khúc sông hẹp. Trên thuyền chỉ còn chiếc mũ rơm của bé An và chiếc áo khoác của Minh. Không có dấu vết nào khác.

Công an địa phương mở cuộc tìm kiếm, lặn mò nhiều ngày liền nhưng không thấy xác. Người ta đoán có thể thuyền lật, cả hai bị dòng nước cuốn đi. Có người khác lại xì xào rằng Minh nợ nần, bỏ trốn. Tin đồn lan nhanh, khiến Hạnh càng đau khổ.

Mỗi đêm, chị lại ôm chặt chiếc áo khoác còn sót lại, nghe mùi quen thuộc như còn vương hơi thở chồng. Con gái – đứa bé mới bảy tuổi – biến mất không để lại dấu vết, nỗi đau ấy khoét sâu trong lòng chị. Thời gian trôi, mọi người dần khuyên chị buông bỏ, nhưng chị không thể. Suốt mười năm, chị vẫn sống trong căn nhà cũ, thắp nhang trước bàn thờ chồng con, tin rằng đâu đó họ vẫn còn.

Mười năm trôi qua, cuộc sống của Hạnh bình lặng nhưng luôn phủ màu u ám. Một buổi chiều, khi chị đang dọn hàng ngoài chợ, một người lạ tiến đến. Ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, dáng vẻ phong trần, hỏi nhỏ:

“Chị có phải là vợ của anh Minh không?”

Hạnh thoáng giật mình. Cái tên ấy lâu rồi ít ai nhắc. Người đàn ông đưa ra một tấm ảnh cũ, chụp cảnh hai cha con Minh và bé An… nhưng lạ lùng thay, phía sau còn có một dòng chữ viết tay: “Một nơi mới, một khởi đầu mới.”

Ông ta kể rằng từng gặp Minh ở một thị trấn ven biển miền Trung cách đây vài năm. Khi ấy, Minh sống cùng một cô bé khoảng mười mấy tuổi, gọi ông là cha. “Anh ấy đổi tên, sống lặng lẽ. Tôi chắc chắn đó là chồng chị,” người đàn ông nói.

Cả người Hạnh run rẩy. Bao nhiêu năm nước mắt rơi, bao nhiêu lễ giỗ cúng bái, hóa ra anh còn sống? Mà tại sao lại bỏ chị đi? Còn con bé An?

Đêm ấy, chị trằn trọc không ngủ được. Tấm ảnh kia như mũi dao xoáy vào tim. Lời kể của người lạ khiến mọi giả thiết về “chết đuối” tan biến. Một tia hi vọng lóe lên, nhưng đồng thời là cơn tức giận, nỗi oán trách.

Chị bắt đầu tìm kiếm. Hỏi thăm khắp nơi, lần theo manh mối mờ nhạt. Chuyến xe, bến cảng, quán nhỏ ven đường… Tất cả như mảnh ghép rời rạc. Có lúc chị nản, nhưng rồi lại nghĩ đến nụ cười của bé An năm nào. Chị không thể bỏ cuộc.

Rồi một ngày, tại một quán ăn nhỏ gần bến tàu, chị tình cờ nghe được tiếng ai đó nhắc tên “ông Lâm” – người sửa xe mới đến mấy năm trước, dắt theo con gái nhỏ. Trái tim chị như ngừng đập. Lâm… phải chăng là Minh?

Chị tìm đến ngôi nhà lụp xụp ở ngoại ô thị trấn, nơi “ông Lâm” sống. Cửa khép hờ, chị nghe thấy giọng nói quen thuộc vang ra – trầm ấm, chậm rãi. Một giọng khác, trong trẻo, gọi “Ba ơi.” Tim chị thắt lại.

Đứng trước cánh cửa ấy, chị run bần bật. Một thập kỷ đằng đẵng, và giờ, sự thật chỉ cách vài bước chân. Chị gõ cửa. Người đàn ông mở ra – chính là Minh. Tóc anh bạc nhiều, gương mặt hốc hác, nhưng ánh mắt thì không thể nhầm.

Anh sững sờ khi thấy chị. Trong giây lát, cả hai chỉ nhìn nhau, không nói nổi lời nào. Đằng sau, cô bé khoảng mười bảy tuổi bước ra – An. Đứa con mà chị tưởng đã mất, giờ đứng trước mắt, cao lớn, xinh đẹp.

Nước mắt trào ra, Hạnh ôm chầm lấy con. An bối rối, ngơ ngác nhìn hai người. Minh thở dài, lặng lẽ ngồi xuống. Rồi anh kể.

Hóa ra năm đó, Minh đang gánh một khoản nợ lớn do bị người ta lừa. Bị dồn ép, anh sợ liên lụy vợ con. Chuyến đi thuyền hôm ấy, anh dựng lên cảnh mất tích, mang An bỏ đi, đổi tên thành Lâm, sống lẩn tránh. Anh nghĩ làm vậy sẽ bảo vệ Hạnh, để chị không bị kéo vào vòng xoáy nợ nần.

Nhưng anh không ngờ, sự biến mất ấy lại để lại vết thương sâu hoắm trong tim vợ. Anh ôm mặt khóc, nói suốt bao năm sống trong tội lỗi, không dám quay về.

Hạnh lặng người. Giữa đau đớn và hạnh phúc trùng phùng, chị không biết nên mắng anh hay cảm ơn vì đã nuôi con khôn lớn. Bé An ngồi bên, nắm tay mẹ, đôi mắt long lanh.

Khoảnh khắc ấy, quá khứ và hiện tại giao nhau. Nỗi oán trách chưa tan, nhưng tình thân máu mủ vẫn còn. Mười năm đau khổ cuối cùng cũng có lời giải. Cuộc đoàn tụ không trọn vẹn, nhưng ít nhất, sự thật đã được phơi bày.

Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng….

“Tôi chỉ nghĩ vào viện thăm chồng cũ cho tròn nghĩa, nào ngờ anh trao cho tôi một thứ khiến cả quá khứ ùa về và nước mắt rơi không ngừng…”

Chiều hôm đó, Hà đứng ngập ngừng trước cổng bệnh viện. Gió mùa tháng Mười hai thổi hun hút, cuốn theo lá khô bay tán loạn. Cảm giác lạ lẫm và có chút chông chênh len lỏi trong lòng chị. Bao năm rồi chị mới quay lại cái nơi vốn dĩ gắn liền với những ký ức nhiều nước mắt hơn nụ cười. Chồng cũ của chị – Tuấn – nhập viện sau một cơn tai biến nhẹ. Tin ấy đến với Hà qua một người bạn chung. Ban đầu chị định phớt lờ, nghĩ “người cũ, đời cũ”, nhưng rồi cái chữ “nghĩa” vẫn khiến chị trằn trọc mấy đêm liền. Cuối cùng, Hà chọn đến thăm, ít ra cũng để lòng mình thanh thản.

Bước qua hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng pha lẫn tiếng bước chân gấp gáp của người nhà bệnh nhân làm Hà chợt thấy trái tim mình se lại. Như một phản xạ, chị mường tượng về những ngày xưa còn là vợ chồng, những lần Tuấn ốm sốt chị lo lắng thức trắng đêm, hay những lần chị nằm viện sinh con, Tuấn cũng có mặt chăm sóc. Tất cả tưởng đã quên, nay lại ùa về.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, Hà thấy Tuấn nằm tựa lưng trên giường, gương mặt xanh xao nhưng ánh mắt vẫn còn sáng. Anh nhìn chị sững lại, có chút ngỡ ngàng. Cả hai im lặng vài giây, rồi Tuấn cười nhẹ:

– Em vẫn đến…

Hà khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế cạnh giường. Không khí có gì đó gượng gạo, nhưng trong sự gượng gạo ấy lại ẩn một lớp cảm xúc quen thuộc. Chị không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ hỏi han mấy câu bâng quơ về sức khỏe, về thuốc men.

Tuấn bỗng cầm tay chị, bàn tay gầy guộc run run. Hà giật mình nhưng không rút lại, vì trong khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận rõ ràng một sự yếu đuối nơi anh – người đàn ông từng ngang tàng, quyết đoán.

– Hà này, có lẽ anh không còn nhiều thời gian để nói ra điều này… – Tuấn thì thào.

Hà nhìn anh ngạc nhiên, nhưng trước khi kịp hỏi, anh đưa tay lấy trong ngăn kéo đầu giường một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp gỗ cũ, trên nắp còn khắc hai chữ cái lồng vào nhau: H & T. Hà bàng hoàng. Đó chính là chiếc hộp mà năm xưa anh tặng chị vào ngày cưới, chị tưởng đã thất lạc từ lâu.

– Anh giữ nó suốt… – Tuấn nói, mắt long lanh. – Trong này là những bức thư anh chưa bao giờ dám đưa em.

Hà run run mở nắp, bên trong là xấp giấy đã ngả vàng. Chữ viết tay quen thuộc, nét chữ của Tuấn những ngày còn trẻ. Vừa chạm vào, nước mắt chị rơi lã chã. Cả quá khứ ùa về: những ngày hạnh phúc, những lần cãi vã, và cuối cùng là cuộc chia ly không trọn vẹn.

Chị siết chặt chiếc hộp, nghẹn ngào không nói được câu nào. Chuyến thăm mà chị tưởng sẽ hời hợt, chỉ là “cho tròn nghĩa”, bỗng trở thành bước ngoặt khiến trái tim chị đau nhói. Hà hiểu rằng, có những điều dù thời gian dài đến đâu cũng không xóa nhòa, chỉ là ta cố chôn giấu.

Hà ngồi lặng trước chiếc hộp gỗ. Bàn tay chị run run mở từng lá thư. Giấy đã ố vàng, mực đã nhạt, nhưng từng dòng chữ lại như có lửa, cháy bỏng, tha thiết.

Hà, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em. Anh biết em vất vả, em chỉ muốn tốt cho gia đình. Nhưng anh lại để cái tôi lấn át, làm tổn thương em. Giá như anh đủ kiên nhẫn…

Đọc đến đây, mắt Hà nhòe đi. Đó là bức thư viết sau lần cãi vã lớn nhất, khi chị quyết định dọn về nhà ngoại một thời gian. Hồi ấy, Tuấn chưa bao giờ xin lỗi trực tiếp. Anh lạnh lùng, cứng nhắc, để mặc chị bế con đi trong nước mắt. Nhưng hóa ra, trong góc khuất, anh vẫn viết ra, vẫn day dứt.

Lật sang bức khác:

Ngày mai là sinh nhật em. Anh đã mua món quà nhỏ, nhưng không biết có dám tặng. Anh chỉ mong em mỉm cười một lần, như những ngày đầu ta quen nhau. Anh nhớ ánh mắt ấy, nhớ cái cách em hay xị mặt giả vờ giận. Hà à, anh yêu em nhiều lắm.

Hà nghẹn ngào. Sinh nhật năm ấy, Tuấn chẳng tặng gì. Chị buồn, nghĩ anh vô tâm, nên lại thêm một lần cãi vã. Ai ngờ, món quà vẫn ở trong ngăn kéo ký ức, chỉ vì lòng tự ái ngăn cản.

Từng bức thư như từng nhát dao cắt vào tim. Hà thấy hiện lên hình ảnh một người đàn ông vụng về trong yêu thương, cứng cỏi ngoài mặt nhưng yếu mềm trong lòng. Anh đã yêu chị nhiều hơn những gì anh nói, nhưng chưa bao giờ đủ dũng khí để bày tỏ.

Tuấn nhìn chị chăm chú, khẽ mỉm cười:

– Anh biết, những lá thư này chẳng thể thay đổi quá khứ. Nhưng ít ra, em sẽ hiểu rằng, trong từng khoảnh khắc, anh chưa bao giờ ngừng thương em.

Nước mắt Hà rơi lã chã. Bao năm qua, chị sống trong nỗi oán trách: trách anh vô tâm, trách anh không bao giờ hiểu mình, trách anh để hôn nhân trôi tuột khỏi tay. Nhưng giờ đây, những lá thư như một tấm gương khác, soi ra một sự thật: anh đã yêu, chỉ là yêu theo cách vụng dại.

Căn phòng bệnh viện trở nên tĩnh lặng. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều đều, tiếng gió rít ngoài cửa sổ như nhấn nhá cho khoảnh khắc nghẹn ngào. Hà chợt nhận ra, đôi khi, sự im lặng giữa hai người không có nghĩa là không còn tình cảm, mà là vì cả hai không biết cách vượt qua cái tôi để đến gần nhau.

– Hà… – Tuấn nắm tay chị lần nữa, giọng nghèn nghẹn – Nếu còn cơ hội, anh chỉ muốn nói: cảm ơn em đã từng là vợ anh, đã cho anh những năm tháng đẹp nhất.

Hà nghẹn lời. Trong chị dấy lên một nỗi xót xa, vừa như tiếc nuối, vừa như tha thứ. Những lá thư kia, phải chi được đọc sớm hơn, có lẽ cuộc đời đã rẽ sang hướng khác. Nhưng đời vốn dĩ không có chữ “nếu”.

Chị khép lại hộp thư, áp nó vào ngực. Ánh mắt nhìn Tuấn chan chứa những giọt nước long lanh:

– Thôi thì… coi như em đã đọc được, muộn còn hơn không.

Cả hai lặng yên, không còn cần lời nói. Quá khứ, dù đau, cũng đã hóa thành giọt nước mắt lấp lánh trên má người phụ nữ.

Sau buổi chiều ấy, Hà trở về nhà trong tâm trạng rối bời. Con đường quen thuộc bỗng trở nên dài hun hút. Tiếng xe cộ, tiếng người qua lại như xa vời. Trên tay chị vẫn ôm chặt chiếc hộp gỗ, như thể nó là một phần ký ức không thể rời bỏ.

Đêm xuống, Hà mở hộp lần nữa. Dưới ánh đèn vàng hắt xuống bàn, những lá thư nằm im lìm như đang chờ được kể lại. Chị đọc lại từng dòng, rồi thẫn thờ nghĩ về quãng đường đã qua. Bao nhiêu lần chị từng ước giá như Tuấn chịu mở lòng, giá như anh biết nói một lời xin lỗi, một câu ngọt ngào. Nhưng giờ, những điều ấy lại hiện ra qua những lá thư chưa từng gửi đi.

Một ý nghĩ chợt đến: phải chăng, chị cũng đã từng sai? Đã từng quá nóng nảy, quá kỳ vọng, để rồi vô tình bỏ qua những dấu hiệu nhỏ bé cho thấy tình yêu của anh? Người ta thường chỉ nhớ lỗi của người khác, mà quên soi lại chính mình. Nghĩ đến đây, lòng Hà chùng xuống.

Ngày hôm sau, chị quay lại bệnh viện. Tuấn đang ngồi tựa cửa sổ, nhìn ra khoảng sân với ánh mắt xa xăm. Nghe tiếng bước chân, anh quay lại, nụ cười yếu ớt nở trên môi.

– Em đến nữa à? – giọng anh vẫn khàn khàn nhưng ánh mắt sáng rỡ.

Hà đặt chiếc hộp lên bàn:
– Em đọc rồi. Tất cả.

Tuấn không hỏi chị nghĩ gì, chỉ khẽ gật đầu, như một sự thanh thản. Hà ngồi xuống, lặng lẽ rót cốc nước đặt cạnh anh. Trong sự im lặng ấy, họ cảm thấy một sự bình yên hiếm hoi.

– Tuấn này… – Hà cất giọng, ngập ngừng – Có lẽ, chúng ta đều đã sai. Không phải anh không yêu em, và cũng không phải em không cần anh. Chỉ là… ta không biết cách giữ nhau.

Tuấn nhìn chị thật lâu. Đôi mắt mệt mỏi của anh dường như ánh lên một nỗi day dứt:
– Anh biết. Anh đã để cái tôi quá lớn, để mất em. Giờ, anh chỉ mong… em sống hạnh phúc, dù là với ai.

Câu nói ấy như một nhát cắt. Hà bỗng thấy lòng mình dịu lại. Nỗi oán trách bao năm tan biến, nhường chỗ cho sự cảm thông. Có lẽ, tha thứ không phải là quên đi, mà là chấp nhận rằng cả hai đã từng yêu, từng sai, và từng bỏ lỡ.

Khi rời bệnh viện, Hà quay đầu nhìn lại. Ánh đèn vàng hắt lên ô cửa, nơi có một người đàn ông đang nhìn theo. Trong giây phút ấy, chị hiểu rằng: tình yêu đôi khi không cần phải có hồi kết trọn vẹn. Có những mối tình, sứ mệnh của nó chỉ là để mỗi người trưởng thành hơn, biết trân trọng hơn những gì mình có.

Vài tuần sau, Tuấn xuất viện. Anh chọn về quê nghỉ ngơi cùng cha mẹ. Trước lúc chia tay, anh đưa lại chiếc hộp cho Hà.
– Em giữ đi. Coi như… đó là phần ký ức anh gửi lại em.

Hà nắm chặt chiếc hộp, nghẹn ngào:
– Ừ, em sẽ giữ. Nhưng không phải để ôm lấy nỗi buồn, mà để nhắc mình trân trọng hiện tại.

Rồi chị quay lưng bước đi, lòng nhẹ tênh. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, không còn là nước mắt của oán hận, mà là của sự giải thoát.

Chiếc hộp gỗ nằm yên trong ngăn tủ mới của Hà, cùng với nụ cười bình thản trên môi chị mỗi khi nhớ lại. Quá khứ đã khép lại, nhưng nhờ nó, chị học được cách mở ra một cánh cửa khác cho chính mình: cánh cửa của tha thứ, của bình yên.

Và trên con đường đời dài phía trước, chị biết rằng, dù có đi cùng ai, chị cũng sẽ không bao giờ quên được một điều: đã từng có một người, yêu chị bằng tất cả, chỉ là yêu theo cách vụng dại mà thôi.

Cam:era ghi lại cảnh thân thiết của bố và con gái lớn khiến cộng đồng mạng “bùng n;ổ” bình luận

Không giống như mẹ, bố dẫu thương con nhưng lại là người không giỏi bày tỏ tình cảm. Thế nên, thay vì nói những lời yêu, làm những hành động, cử chỉ âu yếm thì bố lại âm thầm làm người đàn ông ở phía sau, luôn bảo vệ và chở che cho con bằng cách riêng của mình. 

Lúc nhỏ, đặc biệt là các bé gái sẽ rất quấn bố thế nhưng “trai lớn tránh mẹ, gái lớn tránh cha”, quy luật tâm sinh lý đó đã khiến cho mối quan hệ giữa bố và con ngày càng xa cách. Thậm chí, dù rất muốn gần con nhưng bố lại sợ, không biết phải làm thế nào mới phù hợp và không khiến con khó chịu.

Mới đây, một đoạn video được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội, “bùng nổ” vô số bình luận khi những hình ảnh được camera ghi lại cảnh thân thiết giữa một ông bố trung niên và cô con gái lớn khiến nhiều người không giấu được nỗi xúc động.

Nguồn: Spa Đào

Cụ thể cô con gái trong đoạn video đã trải lòng: “Đây là bố em, kể từ lúc em lấy chồng thì bố không dám hôn em kiểu như thế này nữa. Hôm nay say lắm bố mới dám thể hiện những hành động yêu thương này, tại vì em lớn rồi nên bố luôn chủ động giữ khoảng cách. Bố thì thầm bảo ‘ngày nào còn ấm trên tay, mà nay đã là mẹ của 1 em bé rồi’”.

Ngay sau khi đoạn video được đăng tải, lập tức nó đã thu hút sự quan tâm đông đảo từ cộng đồng mạng. Nhiều người bày tỏ sự đồng cảm với cô con gái, xúc động nói rằng “Đây chính là người đàn ông duy nhất không bao giờ quay lưng với bạn”.

Một số bình luận nổi bật khiến ai đọc cũng không kìm được cảm xúc:

 Bố là người duy nhất nuông chiều con vô điều kiện…là người duy nhất giành tất cả cho con…bảo vệ con, bao dung con.

– Bố yêu con không kém gì mẹ, nhưng là đàn ông nên phải kiềm chế cảm xúc của mình.

– Ước gì còn ba bên cạnh… Ba mình cũng yêu thương mình giống vậy.

– Giống ba của mình, mỗi lần say thì hay hôn mình. Nhưng cũng từ lúc có chồng có con thì ba luôn giữ khoảng cách với mình.

– Suy cho cùng người đàn ông yêu thương bạn nhất vẫn là “Bố”, chỉ là bố không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng nếu thực sự hiểu thì bạn sẽ biết bố luôn yêu thương con theo cách riêng của mình.

– Lúc còn bé, mình rất ghét bố vì bố là người khắt khe nhất với mình trong nhà. Thế nhưng nhờ có bố, nhờ bố đã nuôi dạy mình bằng chữ “nghiêm” nên mình mới có được ngày hôm nay. Chỉ là mình đã không còn cơ hội để đứng trước mặt bố, nói với bố một lời cảm ơn từ tận đáy lòng, điều mà có lẽ mình luôn hối tiếc nhất cuộc đời vì đã không làm sớm hơn.

– Chỉ có bố mẹ là người yêu thương, chở che cho bạn vô điều kiện. Đừng để khi mất đi rồi mới nhận ra điều đó.

Không phải tự nhiên mà nhiều người thường nói, bố và con gái luôn có một sợi dây gắn kết mạnh mẽ. Quả thực trong đa số gia đình, bố có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với con gái. Dù ngay cả khi con đã lớn, nhưng với bố con vẫn là đứa trẻ bé bỏng, lúc nào cũng lo con thiệt thòi nên tìm mọi cách để bảo vệ con trong khả năng của mình. Tuy nhiên, khi đến một độ tuổi nhất định, bố là người hiểu rõ mình cần phải “yêu” con theo kiểu khác, không thể âu yếm, ôm hôn con như lúc con còn bé. Đặc biệt là khi đến thời điểm con bước vào độ tuổi dậy thì.

Bởi khi con gái càng lớn lên, thì những tình huống thân mật như thế này sẽ không còn phù hợp nữa vì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình phát triển giới tính và tâm sinh lý của trẻ.

Vậy đâu là những giới hạn bố cần lưu ý khi nuôi dạy con gái?

1. Sau 3 tuổi, bố không nên tắm cho con gái

Chúng ta có thể nghe đâu đó câu nói “con gái lớn rồi nên tránh gần gũi bố”, nhưng hầu hết mọi người không biết khi nào là thời điểm thích hợp?

Trên thực tế, mỗi đứa trẻ vào khoảng 3 tuổi đã có thể nhận thức về giới tính và phân biệt nam – nữ. Có thể trẻ chưa biết tường tận, cặn kẽ nhưng đã có những ý thức cơ bản về cơ thể mình. Do đó, lúc này bố mẹ cần làm tốt công việc hướng dẫn.

Ví dụ, khi mẹ đang tắm hoặc ngược lại, bố hoặc mẹ không nên tiếp xúc, chạm vào người đối phương và để con nhìn thấy. Tại thời điểm này, con cần phải được làm rõ về sự khác biệt giữa nam và nữ.

2. Vào thời điểm con gái dậy thì, hai bố con không được gần gũi

Ở tuổi dậy thì, trẻ có ý thức tình dục rõ ràng hơn. Đây là lúc trẻ có nhiều cảm xúc với người khác giới, bao gồm ngưỡng mộ, thích thú, thần tượng.

Nếu con gái quá gần gũi với bố trong giai đoạn này sẽ khó có thể đảm bảo rằng, tình cảm đó không chuyển sang một dạng phức hợp khó tả nào đó. Vì vậy, thời kì này, cả bố và con gái nên chú ý đến lời nói và việc làm của mình.

Rõ ràng, người bố luôn đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của trẻ. Mọi bé gái đều muốn được bố yêu thương. Người bố cũng nên hiểu giá trị của sự trưởng thành ở con gái, và đóng một vai trò tích cực trong việc định hướng cho con.

Để làm tốt vai trò này, bố cần phải là một người bố tích cực. Hầu hết các cô con gái sẽ luôn có suy nghĩ về bố mình như một người hùng, từ tính cách, tâm trí và những ý tưởng khác của bố đều là thứ con gái hâm mộ. Vì vậy, bố phải làm gương cho con, phải sống tích cực thì con mới phát triển lành mạnh được.

3. Bố và con gái giao tiếp bằng lời nói với nhau nhiều hơn

Muốn hiểu con không có cách nào tốt hơn việc giao tiếp, trò chuyện với con mỗi ngày. Điều này thúc đẩy tình cảm đi lên.

Để hòa đồng với con cái cần một nghệ thuật, trong đó, chính người bố phải đóng vai trò trung tâm, tạo cảm xúc, kết nối và mang lại niềm vui cho con.

Nguồn: https://phunuphapluat.nguoiduatin.vn/camera-ghi-lai-canh-than-thiet-cua-bo-va-con-gai-lon-khien-cong-dong-mang-bung-no-binh-luan-a613322.html

Bão số 5 hình thành tăng cấp rất nhanh, dự báo thời gian gây mưa to dữ dội

7h sáng nay, ATNĐ đã mạnh lên thành bão, tên quốc tế Kajiki. Bão di chuyển nhanh (20-25km/h), cường độ cực đại cấp 12, giật cấp 15. Từ đêm 24/8 các khu vực trên đất liền Bắc Bộ, Thanh Hoá – Huế bắt đầu có mưa to, gió mạnh.

Theo Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn quốc gia, sáng nay (23/8), áp thấp nhiệt đới trên vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông đã mạnh lên thành bão – cơn bão số 5 (tên quốc tế là Kajiki).

Hồi 7 giờ, vị trí tâm bão ở vào khoảng 17,2 độ Vĩ Bắc; 116,6 độ Kinh Đông, cách đặc khu Hoàng Sa khoảng 480km về phía Đông Đông Bắc. Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 8 (62-74km/giờ), giật cấp 10; di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ khoảng 25km/h.

Dự báo diễn biến bão (24 đến 72 giờ tới):

Do tác động của bão, trên biển, khu vực Bắc Biển Đông (bao gồm đặc khu Hoàng Sa), có gió mạnh cấp 8-9, vùng gần tâm bão đi qua cấp 10-11, giật cấp 14, sóng biển cao 4,0-6,0m, biển động dữ dội.

Từ chiều 24/8, vùng biển từ Thanh Hóa đến Huế (bao gồm đặc khu Cồn Cỏ, Hòn Ngư) có gió mạnh dần lên cấp 6-8, sau tăng lên cấp 9-10, vùng gần tâm bão đi qua cấp 11-12, giật cấp 15; sóng biển cao 4,0-6,0m, vùng gần tâm 6,0-8,0m. Biển động dữ dội.

Từ đêm 24/8, vùng biển Bắc vịnh Bắc Bộ (bao gồm đặc khu Bạch Long Vĩ) có gió mạnh dần lên cấp 6-7, giật cấp 9, sóng biển cao 2,0-3,0m. Biển động.

Vùng ven biển Thanh Hoá – Quảng Trị có nước dâng do bão cao từ 0,5-1,0m. Mực nước tại Sầm Sơn (Thanh Hoá) cao 3,2-3,6m, tại Hòn Ngư (Nghệ An) cao 3,3-3,7m, tại Vũng Áng (Hà Tĩnh) cao 3,1-3,4m và tại Cửa Gianh (Quảng Trị) cao 1,7-2,0m.

f0fcb9a9 f15b 4ef3 a185 5ffeaecc9809.jpg

Áp thấp nhiệt đới trên vùng biển phía Đông khu vực Bắc Biển Đông đã mạnh lên thành bão. Nguồn: NCHMF

Trung tâm Khí tượng thủy văn cảnh báo: Thời tiết trên biển, vùng đất liền ven biển trong bão cực kỳ nguy hiểm, không an toàn cho bất kỳ phương tiện, công trình nào hoạt động trong vùng nguy hiểm như: Tàu du lịch, tàu chở khách, tàu vận tải, lồng, bè, khu nuôi trồng thủy sản, đê, kè, tuyến đường ven biển. Các phương tiện có khả năng cao bị lật úp, phá hủy, ngập úng do gió mạnh, sóng lớn và nước biển dâng.

Từ đêm 24/8, trên đất liền từ Thanh Hóa đến Quảng Trị có gió mạnh dần lên cấp 7-9, vùng gần tâm bão cấp 10-12, giật cấp 14.

Từ đêm 24/8 đến hết ngày 26/8, ở khu vực đồng bằng Bắc Bộ và Thanh Hóa đến Huế có khả năng xảy ra một đợt mưa lớn diện rộng với lượng mưa phổ biến 100-150mm, cục bộ có nơi trên 250mm; riêng khu vực Thanh Hóa đến Quảng Trị có mưa to đến rất to với lượng mưa phổ biến 150-300mm, cục bộ có nơi trên 600mm. Cảnh báo nguy cơ mưa có cường suất lớn (>200mm/3h).

Từ ngày 25-26/8: Khu vực Thủ đô Hà Nội, TP Đà Nẵng có mưa vừa, mưa to và giông; khu vực TPHCM chiều tối và tối có mưa, mưa rào và giông; Trong mưa giông cần đề phòng nguy cơ xảy ra lốc xoáy và gió giật mạnh.

Theo Bảo Anh (VietNamNet)

https://vietnamnet.vn/bao-so-5-hinh-thanh-tang-cap-rat-nhanh-thanh-hoa-den-hue-sap-mua-lon-du-doi-2435217.html

Vụ người phụ nữ trở về quê sau 29 năm lưu lạc: Khó tin với nguyện vọng của bà Giao lúc này, trời đất ơi

Những ngày vừa qua, câu chuyện về người phụ nữ Nghệ An trốn chạy khỏi người chồng vũ phu, lưu lạc suốt 29 năm rồi bất ngờ tìm lại gia đình đã gây xôn xao mạng xã hội.

Sau gần ba thập kỷ tha hương, bà Thái Thị Giao gặp và gắn bó cùng ông Ba Minh (Đồng Tháp) người đàn ông nghèo nhưng giàu tình nghĩa, từng được bà cõng qua cơn tai nạn lao động.

Người phụ nữ trở về quê sau 29 năm lưu lạc gây bão MXH: Khó tin với nguyện vọng về nơi muốn sinh sống của bà Thái Thị Giao- Ảnh 1.

Con trai tìm đến ngỏ ý đón bà trở về đoàn tụ gia đình sau 29 năm lưu lạc

Hơn 10 năm qua, cả hai nương tựa nhau mưu sinh bằng nghề bán vé số, sống như vợ chồng dù không hôn thú.

Đến khi bà nhờ YouTuber đăng tin tìm con, cơ duyên đã nối lại tình mẫu tử tưởng chừng đứt đoạn và hành trình đoàn tụ mở ra, mang lại nước mắt hạnh phúc cho gia đình. Ngày đoàn tụ, bà nghẹn ngào ôm con trai, còn ông Minh chỉ lặng lẽ đứng sau.

Sau 10 năm chung sống, bà Giao rời cù lao Tây, xa ông Ba Minh về quê nhà đoàn tụ cùng chồng và các con mở ra một chặng đường mới với người phụ nữ đã chịu nhiều giông bão.

Câu chuyện trên sau khi được chia sẻ lên mạng xã hội cũng đã khiến nhiều người chú ý và không thôi day dứt.

Liên quan đến câu chuyện trên, trao đổi với báo Dân Việt, bà Lê Thị Tuyết Sương – Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ, tỉnh Nghệ An cho biết, đơn vị vừa tới thăm hỏi, động viên bà Thái Thị Giao người trở về sau 29 năm lưu lạc. Bà Giao quê ở xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An. Sau đó, người phụ nữ lấy chồng về ở xã Nghĩa Thọ. Ngày bà Giao rời đi cũng từ xã Nghĩa Thọ.

Người phụ nữ trở về quê sau 29 năm lưu lạc gây bão MXH: Khó tin với nguyện vọng về nơi muốn sinh sống của bà Thái Thị Giao- Ảnh 2.

Bà Thái Thị Giao đã có 10 năm gắn bó, chung sống với ông Ba Minh

Tuy nhiên, khi đăng thông tin lên mạng xã hội, người phụ nữ này chỉ nhớ quê quán của mình ở xã Quỳnh Bảng, huyện Quỳnh Lưu cũ, nay là xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An. Bà Giao trở về thăm người thân ở xã Quỳnh Anh rồi chuyển lên xã Nghĩa Thọ sống cùng gia đình con trai và chồng.

“Khi chúng tôi hỏi nguyện vọng bây giờ của bà là ở nhà với chồng con hay vào trong kia cùng ông Ba Minh, bà Giao cũng cho biết, bây giờ con đã tìm được mẹ rồi nên nguyện vọng hiện tại là được sống cùng chồng, con và các cháu ở quê nhà. Sau khi bà Giao trở về, người chồng cũng rất vui mừng. Từ ngày vợ rời đi, ông ấy ở vậy, tần tảo nuôi 4 người con trưởng thành. Đó là một quãng thời gian hết sức khó khăn đối với người đàn ông này”, bà Lê Thị Tuyết Sương chia sẻ thêm.

Cũng theo Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ xã Nghĩa Thọ, thời gian qua, có nhiều thông tin, dư luận trái chiều về câu chuyện của bà Thái Thị Giao. Trong đó, có chi tiết người phụ nữ này “lạc mất” con gái trong quá trình “chạy trốn” là chưa chính xác. 4 người con đều được chồng trưởng thành và đã lập gia đình. Người phụ nữ lúc nhớ, lúc quên nên có một số thông tin chưa chính xác về quá khứ.

Mang nhân tình và con riêng về nhà, chồng tưởng mình sẽ được vợ tha thứ. Nào ngờ, người phụ nữ từng gồng gánh cả gia đình đã t-ung một đ;òn… không ai ngờ tới….

Trời chiều xám xịt, gió hun hút thổi qua con ngõ nhỏ. Lan – người phụ nữ đã quen với cảnh cơm áo gạo tiền – khép cửa hàng tạp hóa bé xíu của mình sau một ngày dài bươn chải. Mồ hôi nhễ nhại, đôi tay chai sần, nhưng trong mắt chị ánh lên sự quyết tâm. Chị từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng, gia đình sẽ bình yên. Thế nhưng, cuộc đời đâu dễ dàng như vậy.

Chồng chị – Hùng – một người đàn ông vốn hiền lành, ít nói, đã thay đổi từ ngày chuyển lên công ty mới. Đi sớm về khuya, điện thoại luôn đặt chế độ im lặng, ánh mắt lảng tránh mỗi khi Lan hỏi chuyện. Ban đầu, Lan tự an ủi: “Anh ấy chỉ bận”. Nhưng rồi những mùi nước hoa lạ, những cuộc gọi tắt máy vội vàng, khiến trái tim người phụ nữ bắt đầu run rẩy.

Cao trào đến vào một buổi tối mưa nặng hạt. Hùng về, không một lời báo trước, mang theo một người phụ nữ lạ cùng đứa bé chừng 6 tuổi. Gương mặt anh lạnh lùng, chỉ thốt ra:
“Đây là Thảo… và con trai anh. Anh muốn đưa họ về sống chung. Em… tha thứ cho anh đi.”

Lan chết lặng. Người phụ nữ từng gánh cả nhà trong những ngày Hùng thất nghiệp, từng nai lưng nuôi con, lo cho cha mẹ chồng thuốc thang… nay lại bị phản bội trắng trợn. Chị cắn môi, nước mắt chực trào, nhưng kìm lại. Trong khoảnh khắc ấy, Lan hiểu: nếu yếu đuối, chị sẽ mất tất cả.

Ngày hôm sau, cả xóm râm ran chuyện “ông Hùng rước bồ nhí về nhà”. Người ta xì xào, kẻ thương Lan, người lại tò mò hóng hớt. Nhưng Lan im lặng. Chị vẫn buôn bán, vẫn lo cho hai đứa con của mình, vẫn nấu cơm dọn dẹp như một người vợ mẫu mực. Người ngoài nhìn vào, tưởng rằng chị nhu nhược, cam chịu. Nhưng trong lòng Lan, một cơn bão đang âm ỉ nổi lên.

Thảo – người đàn bà trẻ hơn chị gần chục tuổi – chẳng biết điều. Cô ta ung dung trong chính căn bếp Lan đã dày công chăm chút, đôi khi còn buông lời khích bác:
“Chị Lan ạ, đàn ông ai chẳng muốn tìm chỗ dựa mới. Thôi thì… người đến trước nhường người đến sau cũng phải thôi.”

Lan chỉ mỉm cười, giọng bình thản nhưng sâu cay:
“Ở đời, cái gì xây bằng nước mắt người khác, sớm muộn cũng sụp đổ thôi em ạ.”

Hùng thì khác. Anh tưởng Lan sẽ làm ầm ĩ, sẽ khóc lóc rồi tha thứ. Nhưng sự im lặng của vợ khiến anh bất an. Mỗi bữa cơm, anh thấy đôi mắt con trai lớn nhìn mình đầy trách móc. Con gái út thì né tránh, không còn ríu rít bên anh như trước. Sự lạnh nhạt ấy, dù Lan không hề lớn tiếng, vẫn khiến Hùng day dứt.

Nhưng anh chưa hề biết, Lan đã chuẩn bị cho một nước cờ mà cả anh lẫn nhân tình đều không ngờ tới.

Một buổi sáng, Lan ăn mặc chỉnh tề, dẫn theo hai đứa con. Chị khóa cửa hàng, dắt chúng tới văn phòng luật sư. Cả xóm ngạc nhiên, người đoán già đoán non. Vài ngày sau, tin tức lan ra: Lan chính thức nộp đơn ly hôn, kèm theo bằng chứng Hùng ngoại tình và toàn bộ giấy tờ nhà đất đứng tên chị.

Hóa ra, từ ngày mở cửa hàng, Lan đã âm thầm tích góp, vay vốn và dần mua lại căn nhà nhỏ cùng mảnh đất bố mẹ chồng để lại. Hùng, khi ấy thất nghiệp, ký tên sang nhượng cho vợ mà chẳng nghĩ ngợi gì. Giờ đây, tài sản duy nhất của gia đình thuộc về Lan. Điều đó có nghĩa, khi lá đơn ly hôn được chấp nhận, Hùng sẽ ra đi tay trắng.

Hùng bàng hoàng. Thảo thì cuống quýt, nhận ra giấc mơ “an nhàn trong căn nhà của người khác” đã tan thành mây khói. Trong khi đó, Lan vẫn bình thản, đưa con đến trường, tiếp tục công việc. Chị không cần khóc lóc, không cần đánh ghen. Chị chỉ cần một chữ “dứt khoát”.

Ngày ra tòa, Lan nhìn Hùng một lần cuối:
“Anh có thể phản bội tôi, nhưng tôi không cho phép anh làm tổn thương các con. Từ nay, đường ai nấy đi.”

Phòng xử im phăng phắc. Không ai nghĩ người phụ nữ tưởng như yếu đuối ấy lại mạnh mẽ đến thế.

Hùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Anh biết, mình đã mất đi thứ quý giá nhất – một mái ấm được xây bằng sự hy sinh của vợ.

Lan dắt tay hai con, bước ra khỏi tòa án. Trời hôm ấy nắng vàng rực rỡ. Chị mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Bởi đôi khi, tha thứ không phải là nhắm mắt làm ngơ, mà là buông bỏ tất cả để tìm lại chính mình.