Tôi tên là Hoàng, 45 tuổi, giám đốc một công ty xây dựng tầm trung. Tôi đã trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ từ năm 35 tuổi. Sau nhiều năm cô đơn, tôi gặp và kết hôn với Thảo — một người phụ nữ dịu dàng, từng trải, cũng đã có một đời chồng và một đứa con riêng tên là Minh.
Minh khi ấy mới 12 tuổi. Tôi không có con riêng, nên nghĩ đơn giản rằng mình sẽ bù đắp cho đứa bé này tất cả tình yêu thương như con ruột. Nhưng đời không như mộng.
Ngay từ đầu, Minh không hề chấp nhận tôi. Nó luôn giữ khoảng cách, thậm chí nhiều lần lảng tránh ánh mắt tôi, gọi tôi là “chú” chứ không phải “bố”. Tôi không trách, vì tôi biết tình cảm không thể ép buộc. Nhưng nỗi buồn thì vẫn có.
Tôi âm thầm làm đủ mọi cách để gần gũi con. Đưa đi học, dẫn đi chơi, mua quà, thậm chí dạy học cho con vào buổi tối. Nhưng Minh vẫn khép mình, có khi còn hờ hững tới lạnh lùng. Thảo khuyên tôi kiên nhẫn, nói rằng con bé nhạy cảm, chịu nhiều tổn thương từ gia đình cũ nên khó mở lòng.
Thời gian trôi, Minh lớn dần. Đến năm 20 tuổi, cháu thi đỗ Đại học Bách Khoa. Dù không nói ra nhưng tôi thấy được ánh sáng tự hào trong mắt Thảo. Tôi cũng mừng lắm, như thể đó là thành công của chính mình.
Hôm ấy, khi nhận được tin Minh được học bổng trao đổi du học Hàn Quốc, tôi lặng lẽ gọi con lên phòng, trao cho con một cuốn sổ tiết kiệm đứng tên cháu, trị giá đúng 1 tỷ đồng.
“Chú tặng con, để con sang đó học hành đàng hoàng, không phải lo gì cả. Coi như món quà của người ba dượng đã bên con từ khi con còn nhỏ,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh cầm sổ, khựng lại. Nó nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe — lần đầu tiên tôi thấy con như vậy. Cháu lí nhí cảm ơn rồi lặng lẽ lui xuống. Tôi nghĩ, có lẽ tình cảm giữa tôi và con đã tiến thêm một bước.
Nhưng tôi không ngờ, chỉ vài ngày sau đó, tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Minh và mẹ nó — vợ tôi, mà khiến tôi như bị ai giáng một cú thật mạnh vào ngực.
“Con nhận tiền của ổng rồi, mẹ vui chưa?” — Giọng Minh khàn khàn.
“Minh! Con nói gì vậy?” — Thảo như không tin vào tai mình.
“Chẳng phải mẹ lấy ổng vì muốn con được tương lai tốt hơn à? Mẹ còn nhớ không? Mẹ từng bảo: ‘Ổng giàu, ổng thương con, nếu mình ở bên ổng thì sau này con không thiếu thứ gì.’ Bây giờ thì xong rồi, một tỷ đó là xứng đáng với những năm mẹ và con phải sống giả tạo bên cạnh ổng.”
Tôi đứng phía sau cánh cửa, không dám thở mạnh. Mọi thứ như sụp đổ.
Tôi không rõ mình đã đứng đó bao lâu. Tim tôi thắt lại. Không phải vì mất một tỷ đồng — tôi sẵn sàng cho đi cả gia tài nếu biết con thực sự yêu thương tôi. Mà vì… bao năm qua, có lẽ tôi chỉ là một vai diễn trong vở kịch được họ sắp đặt. Người chồng tốt, người cha thay thế. Một chiếc ví có thể nói chuyện và biết cười.
Tôi lặng lẽ quay đi. Đêm đó, tôi không ngủ.
Tôi thức trắng đêm hôm đó.
Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói của Minh:
“Một tỷ đó là xứng đáng với những năm mẹ và con phải sống giả tạo bên cạnh ổng.”
Tôi đã từng hy vọng rằng tình cảm chân thành của mình sẽ cảm hóa được hai mẹ con. Hóa ra, tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc đời họ — một phương tiện thuận tiện để họ đạt đến mục tiêu.
Sáng hôm sau, tôi lái xe ra khỏi nhà từ sớm. Tôi dừng lại ở một quán cà phê quen bên hồ, nơi tôi vẫn ngồi mỗi khi cần suy nghĩ. Ly đen đá hôm ấy đặc hơn mọi ngày, hay là lòng tôi đang đặc lại?
Tôi không trách Minh, cũng không giận Thảo. Nhưng tôi cần sự thật.
Tối hôm đó, tôi về nhà. Thảo đang nấu ăn, còn Minh đã lên phòng học. Tôi gọi Thảo ra phòng khách, mời cô ấy ngồi xuống ghế đối diện. Nhìn vào mắt vợ, tôi hỏi thẳng:
“Em lấy anh… có từng vì tình cảm thật lòng không?”
Thảo khựng lại, mắt cô ấy chớp liên tục, như thể không hiểu câu hỏi.
Tôi nói tiếp, giọng đều đều, không trách móc:
“Anh nghe được cuộc nói chuyện giữa em và Minh. Ngay sau khi anh đưa sổ tiết kiệm cho nó.”
Cô ấy lặng đi. Rồi bật khóc.
Nhưng không như tôi tưởng.
“Anh à… em xin lỗi, thật lòng xin lỗi… nhưng không phải như anh nghĩ.”
Cô nghẹn ngào, rồi nắm lấy tay tôi, siết thật chặt như chưa từng làm trong suốt 10 năm chung sống.
“Lúc em mới gặp anh, đúng là em có nghĩ đến chuyện tìm một người đủ khả năng lo cho Minh. Em không phủ nhận. Nhưng anh đã làm nhiều hơn những gì em dám mơ — anh kiên nhẫn, tử tế, chưa từng khiến mẹ con em thấy lạc lõng trong nhà này. Em… em thương anh lúc nào không biết.”
Tôi nhìn cô, tim tôi mềm lại. Nhưng rồi tôi hỏi:
“Vậy còn Minh? Nó thật sự nghĩ anh chỉ là cây ATM thôi sao?”
Thảo lắc đầu, rút điện thoại ra và đưa cho tôi xem một đoạn tin nhắn giữa cô và con trai. Tin nhắn đến sau cuộc trò chuyện hôm trước:
Minh:
Mẹ à, con xin lỗi mẹ… Hôm qua con nói vậy vì con giận chính bản thân mình. Con biết con quá ích kỷ. Chú Hoàng đối xử tốt với con hơn bất kỳ ai, vậy mà con lại không thể vượt qua mặc cảm gọi chú là ba. Mỗi lần chú làm gì cho con, con lại cảm thấy nhục vì thấy mình không xứng đáng. Con… con chỉ đang trốn chạy thôi.
Thảo:
Minh, mẹ hiểu. Nhưng con phải học cách chấp nhận và biết ơn. Chú Hoàng chưa bao giờ đòi hỏi gì từ con cả.
Minh:
Con sẽ tìm cơ hội để nói với chú. Nhưng con sợ… sợ chú sẽ không cần con nữa.
Tôi đọc mà tim đau nhói.
Thì ra đứa trẻ ấy không hề vô ơn như tôi tưởng. Nó chỉ đang chống chọi với vết thương từ tuổi thơ, từ người bố ruột bỏ đi không một lời giã biệt. Nó không dám tin có người đàn ông nào thật sự thương nó vô điều kiện.
Tối hôm sau, trước giờ ra sân bay sang Hàn Quốc, Minh gõ cửa phòng tôi.
“Chú Hoàng…” – Nó ngập ngừng.
Tôi không trả lời, chỉ quay lại nhìn nó.
“Cháu… à, con… xin lỗi vì đã làm chú buồn.” – Giọng nó run run, rồi bất ngờ cúi đầu thật sâu. “Con biết mình đã sai rất nhiều. Con chưa từng nói ra, nhưng thật sự… con luôn coi chú là người cha thứ hai của đời mình.”
Tôi đứng dậy, bước tới, đặt tay lên vai con.
“Chú không cần con gọi là ba. Chú chỉ cần con sống tốt, và biết mình không hề cô đơn trên đời.”
Nó ôm tôi. Lần đầu tiên.
Một năm sau, tôi nhận được một bức thư viết tay từ Hàn Quốc.
“Ba Hoàng kính yêu,
Con chưa từng nghĩ mình lại có thể gọi người khác là ba một cách tự nhiên như hôm nay. Cảm ơn ba vì đã không từ bỏ con, dù con luôn từ chối ba. Một tỷ đồng ba đưa con không chỉ là tiền học phí, mà là giá trị của một tình cảm không thể cân đong. Con hứa sẽ trở thành người khiến ba tự hào.”
Bức thư đó, tôi cất trong ngăn kéo bàn làm việc. Mỗi lần thấy mỏi mệt, tôi lại mở ra đọc. Nó không phải là món quà lớn nhất đời tôi. Nó chính là điều chứng minh rằng: lòng tốt chân thành, dù đôi khi bị nghi ngờ, vẫn có thể nảy mầm nơi trái tim người từng tổn thương.
Cuộc đời đôi khi là những vòng luẩn quẩn của hiểu lầm, tổn thương và sự thiếu niềm tin. Nhưng nếu đủ kiên nhẫn, đủ yêu thương, con người ta vẫn có thể chạm đến nhau.
Bởi vì có những điều, không phải máu mủ ruột thịt mới gọi là gia đình.
Mà là sự lựa chọn yêu thương — mỗi ngày.