Chồng cũ của tôi đã mất cả chục năm trời đ/ổ hết tội lên đầu tôi vì cuộc hôn nhân không con cái. Hôm nọ tình cờ gặp ở phòng khám, anh ta chỉ vào người vợ mới đang mang b/ầu, rồi c;ười kh;ẩy: ‘Cô ấy sinh con cho tôi được, còn cô thì không.’ Anh ta chắc mẩm tôi sẽ đau khổ, t;ủi nh/ục. Nhưng tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười bình thản và nói câu mà tôi đã chờ suốt bao năm: ‘Bác sĩ bảo tôi hoàn toàn bình thường. Còn anh… đã bao giờ đi khám chưa?

Phòng khám chiều hôm ấy đông người, tiếng loa gọi tên bệnh nhân vang lên từng hồi. Tôi ngồi một mình, tay nắm chặt tập hồ sơ, cố gắng giữ vẻ ngoài bình thản. Sau mười năm sống trong những lời dằn vặt của cuộc hôn nhân cũ, tôi đã quen với việc người khác nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. “Không thể sinh con” – đó là bản án mà chồng cũ từng treo lơ lửng trên đầu tôi, khiến tôi mang mặc cảm suốt một thời gian dài.

Đúng lúc đó, một giọng cười quen thuộc vang lên. Tôi ngẩng lên và thấy anh ta – người đàn ông đã từng nắm tay tôi trong lễ cưới, giờ sánh bước bên một người phụ nữ bụng bầu đã khá lớn. Ánh mắt anh ta dừng lại nơi tôi, thoáng bất ngờ rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười nhạo báng. Anh ta chỉ tay về phía người vợ mới, giọng đầy khiêu khích:
“Cô ấy có thể sinh con cho tôi. Khác với cô.”

Câu nói ấy vang lên như một nhát dao. Mười năm qua, tôi đã nghe đủ những lời như vậy, nhưng không ngờ hôm nay, ngay giữa nơi công cộng, anh ta vẫn muốn đâm thẳng vào nỗi đau cũ. Nhiều ánh mắt xung quanh xoay lại nhìn, có người tỏ ra khó xử, có người thì buông tiếng thở dài. Anh ta nghĩ tôi sẽ gục ngã, sẽ cúi đầu trong tủi nhục như những năm tháng trước.

Nhưng anh ta không biết – tôi đã khác. Sau khi ly hôn, tôi đã đi khám, đã dám đối diện với sự thật thay vì sống trong bóng tối của lời buộc tội. Và kết quả, bác sĩ nói cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, không hề có trở ngại nào trong việc mang thai.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, khẽ nhếch môi cười, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
“Bác sĩ nói em ổn. Anh… đã bao giờ đi khám chưa?”

Không khí lập tức đông cứng lại. Khuôn mặt anh ta thoáng biến sắc, nụ cười khẩy trên môi đông cứng. Người vợ mới bên cạnh nhìn anh ta, rồi quay sang tôi, vẻ mặt đầy ngờ vực. Mọi thứ đảo chiều trong tích tắc – kẻ tưởng mình là kẻ thắng lại trở thành người bị nghi ngờ. Còn tôi, lần đầu tiên sau mười năm, cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm, như trút được tảng đá đè nặng.

Tôi và anh cưới nhau khi cả hai đều còn trẻ, đầy mơ mộng và tin rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả. Nhưng chỉ sau vài năm, sự mong mỏi về một đứa con bắt đầu trở thành gánh nặng. Gia đình anh thúc giục, bạn bè xung quanh liên tục hỏi, và ánh mắt anh ngày càng lạnh lẽo. Tôi là người đầu tiên bị đổ lỗi. “Chắc chắn là do cô”, anh nói, “trong gia đình tôi chẳng ai từng gặp chuyện này.”

Tôi âm thầm chịu đựng, âm thầm đi khám một mình, nhưng vì quá sợ hãi, tôi chưa bao giờ cầm kết quả mang về. Những lần chẩn đoán sơ bộ đều không phát hiện vấn đề, nhưng tôi không dám tin. Tôi bị ám ảnh bởi suy nghĩ: nếu tôi thật sự bình thường, vậy tại sao chúng tôi vẫn không có con? Và rồi, anh ta nhân danh “người đàn ông” trong nhà, dồn tất cả trách nhiệm sang tôi. Mỗi lần cãi vã, tôi lại nghe điệp khúc: “Nếu không vì cô, tôi đã có một gia đình đúng nghĩa.”

Mười năm ấy, tôi sống trong im lặng, né tránh ánh mắt của họ hàng, cắt đứt dần các mối quan hệ bạn bè vì không muốn bị hỏi han. Tôi dần trở thành cái bóng của chính mình, lúc nào cũng cúi mặt, sợ hãi và tự ti. Trong khi đó, anh ta ngày càng vô tâm, rời khỏi nhà thường xuyên, có những tin đồn về người phụ nữ khác. Tôi nghe nhưng không còn sức để chất vấn. Cho đến một ngày, anh thẳng thừng nói muốn ly hôn vì “không thể lãng phí cả đời cho một người đàn bà không sinh được con”.

Tôi im lặng ký giấy, mang theo vết thương lòng sâu hoắm. Nhiều tháng sau ly hôn, tôi vẫn sống trong ám ảnh, nhìn thấy phụ nữ mang thai thì rơi nước mắt, nghe tiếng trẻ con cười đùa thì lòng quặn thắt. Nhưng rồi, một người bạn thân kiên quyết kéo tôi đi khám lại, lần này là một bệnh viện lớn, uy tín. Kết quả rõ ràng: tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Bác sĩ còn nhẹ nhàng hỏi: “Chồng cũ của em đã đi khám bao giờ chưa?”

Câu hỏi ấy như tia sáng xuyên qua màn sương dày đặc. Tôi chợt nhận ra, suốt mười năm, chưa một lần anh ta chịu đứng ra kiểm tra. Mọi thứ chỉ dựa trên định kiến: đàn bà thì dễ bị đổ lỗi hơn. Và tôi, yếu đuối đến mức tự nhận lấy gánh nặng không thuộc về mình.

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu học cách đứng dậy. Tôi tham gia các khóa học, đi du lịch, mở lòng với thế giới. Vết thương dần lành, và trong lòng tôi nung nấu một câu hỏi mà tôi khao khát được đối diện trực tiếp với anh ta: “Anh đã bao giờ đi khám chưa?”

Sau cuộc chạm mặt ở phòng khám hôm ấy, tôi biết rằng mọi thứ đã thay đổi. Người vợ mới của anh ta, người đang mang thai, bắt đầu hoang mang. Cô ấy hỏi dồn dập, còn anh ta thì lảng tránh. Vài tuần sau, tôi nghe tin đồn rằng cô ấy cũng ép anh ta đi khám. Và kết quả – trái với sự ngạo nghễ trước kia – không hề đẹp đẽ: tinh trùng yếu, khả năng thụ tinh thấp.

Thì ra, suốt mười năm, không phải tôi, mà chính anh ta mới là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng tôi không thể có con. Nhưng anh ta chưa bao giờ dám thừa nhận, chưa bao giờ dám đối diện. Đổ lỗi cho tôi là cách anh ta bảo vệ cái tôi đàn ông của mình, là vỏ bọc cho sự yếu đuối trong chính anh ta.

Tôi nghe tin này từ một người quen cũ, và khi đó, tôi chỉ mỉm cười. Tôi không còn thấy hả hê hay oán giận. Mười năm qua đã dạy tôi rằng, sự thật có thể đến muộn, nhưng nó sẽ đến. Và cái giá của việc chối bỏ sự thật đôi khi còn nặng nề hơn rất nhiều so với nỗi đau ban đầu.

Anh ta giờ phải đối diện với ánh mắt ngờ vực từ chính người vợ mới, với gia đình bên ngoại không ngừng đặt câu hỏi. Từng lời anh ta dùng để đâm vào tôi, nay quay ngược trở lại, khiến anh ta không còn lối thoát.

Còn tôi, tôi đã tìm lại được sự bình yên. Tôi không còn trốn tránh khi nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, không còn khóc khi nghe tiếng trẻ thơ. Tôi học được cách yêu bản thân, và nhận ra hạnh phúc không nhất thiết phải gắn với việc có con. Một ngày nào đó, nếu duyên đến, tôi sẽ có gia đình riêng, hoặc cũng có thể sẽ nhận nuôi một đứa trẻ. Điều quan trọng là tôi đã thoát khỏi bóng tối của quá khứ, và có đủ dũng khí để mỉm cười đối diện với kẻ từng hủy hoại tôi.

Câu hỏi “Anh đã bao giờ đi khám chưa?” không chỉ là một đòn phản công. Nó là dấu mốc khép lại mười năm đọa đày, mở ra một chương mới cho cuộc đời tôi. Và trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt biến sắc của anh ta ở phòng khám, tôi biết mình đã chiến thắng – không phải anh ta, không phải ai khác, mà là chiến thắng chính bản thân mình.