“Bão cuốn hết rồi.”
Đó là câu đầu tiên bà Lan nghe được khi tỉnh dậy sau một đêm trắng. Giọng hàng xóm nghẹn ngào bên ngoài: “Nhà chị… chỉ còn cái nền.”
Bà Lan, năm mươi lăm tuổi, góa chồng đã gần mười năm, nhìn đống gạch vụn ngổn ngang trước mắt. Mái tôn méo mó, tủ gỗ sập một nửa, chiếc khung ảnh cưới cháy nám góc. Bà không khóc. Có lẽ nước mắt cũng bị gió bão thổi bay hết rồi.
Bà chỉ còn lại cái vali cũ — bên trong là vài bộ quần áo ướt và tấm sổ tiết kiệm đã lem. Không còn nơi nào để về, bà đành lên xe khách, lầm lũi đi Hà Nội, nơi có đứa con trai duy nhất — Tuấn.
Tuấn là kỹ sư, ở chung cư mới với vợ là Thảo. Cửa mở, con dâu nhìn bà, ánh mắt thoáng qua một nét do dự.
“Ôi, mẹ đến rồi à?”
Tuấn kéo vali giúp, gật đầu: “Mẹ ở tạm ít hôm nhé, để con tính lại cái nhà dưới quê.”
Bà mỉm cười, “Ừ, mẹ chỉ ở nhờ chút thôi.”
Nhưng “ít hôm” hóa ra chỉ được ba ngày.
Tối thứ tư, khi bà đang rửa chén, nghe tiếng thì thầm trong phòng ngủ:
“Anh nói với mẹ đi, chứ em thấy… không tiện.”
“Nhưng giờ mẹ chưa biết đi đâu.”
“Bọn con cũng cần riêng tư chứ.”
Bà Lan đứng chết lặng. Nước ấm tràn qua tay, chén rơi xuống vỡ tan.
Sáng hôm sau, Tuấn ngập ngừng:
“Mẹ… hay mẹ tạm tìm chỗ khác ở, để bọn con dễ sinh hoạt hơn.”
“Ờ, mẹ hiểu mà,” bà nói, giọng nhẹ tênh, như thể chính mình cũng tin vậy.
Cả buổi chiều, bà ngồi ở bến xe, ôm vali, chẳng biết đi đâu.
Đêm xuống, Hà Nội đổ mưa, mưa nhỏ nhưng lạnh hơn cả cơn bão quê nhà.
Trong túi áo, bà lục ra chiếc điện thoại cũ, màn hình nứt đôi, lướt qua vài số. Dừng lại ở cái tên: Minh – bạn cấp ba.
Bà không biết sao vẫn giữ số ấy. Có lẽ vì thói quen, hoặc vì một góc ký ức chưa tắt.
Bà do dự hồi lâu rồi bấm gọi.
Giọng nam trầm ấm vang lên sau hai hồi chuông:
“Lan à? Là em hả?”
“Ừ… Anh Minh, em… Em đang ở Hà Nội.”
“Ở đâu? Gửi anh địa chỉ.”
Hai mươi phút sau, một chiếc xe đen dừng trước trạm xe. Người đàn ông bước xuống, áo sơ mi sẫm, gương mặt có nét từng trải. Ông không hỏi gì, chỉ nhìn bà thật lâu rồi nói ba chữ:
“Lên xe đi.”
Bà Lan cắn môi. Nước mưa hòa với nước mắt. Cánh cửa xe đóng lại, và một chương khác của đời bà bắt đầu — nơi mà quá khứ, lòng tự trọng và sự cô đơn cùng va vào nhau dữ dội.
Căn nhà của ông Minh nằm ở khu Tây Hồ, tĩnh lặng và sang trọng. Khi xe dừng, bà Lan thấy mình lạc vào một thế giới khác — nơi mọi thứ đều sáng, sạch và… xa lạ.
Ông Minh mở cửa, nhẹ giọng:
“Cứ coi đây là nhà em. Phòng trên tầng hai còn trống.”
Bà ngập ngừng: “Anh Minh, em chỉ ở vài hôm, khi nào tìm được chỗ thì…”
Ông ngắt lời, mắt nhìn thẳng: “Không cần nói nhiều. Ở đây cho yên.”
Ba mươi năm rồi họ mới gặp lại. Ngày xưa, bà Lan từng là hoa khôi lớp, còn ông Minh là chàng trai nghèo luôn lặng lẽ mang cặp hộ cô mỗi chiều. Họ từng có một quãng thanh xuân chưa kịp gọi tên thì mỗi người rẽ một hướng — bà lấy chồng, ông đi Nam lập nghiệp.
Bây giờ, ông là doanh nhân thành đạt, có vợ con đang định cư ở Úc. Còn bà, là một người đàn bà lạc lõng giữa cơn bão đời.
Những ngày đầu, bà chỉ nấu ăn, dọn dẹp, như để trả ơn. Ông Minh thường về muộn, chỉ ăn ít cơm rồi lại lên phòng làm việc. Họ nói chuyện ít, nhưng ánh mắt đôi lần chạm nhau — ngập ngừng, khó tả.
Một buổi tối, điện trong khu mất. Bà Lan ra ban công, nhìn hồ lấp lánh ánh đèn xa. Ông Minh mang ra hai cốc trà nóng, đặt xuống bàn.
“Em vẫn thích trà mạn à?”
Bà khẽ cười: “Anh còn nhớ…”
“Ba chục năm rồi, có mấy thứ mà quên được.”
Câu nói khiến không khí lặng lại. Ngoài kia, gió hồ thổi mát rượi, nhưng trong lòng bà Lan nóng rát.
Hôm sau, Thảo — con dâu bà — gọi điện. Giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng lạnh:
“Mẹ ở chỗ bạn à? Con định gửi ít tiền phụ mẹ thuê phòng. Ở nhà người khác mãi cũng bất tiện.”
Bà Lan im lặng, mắt nhìn căn phòng sáng đèn, nơi ông Minh đang cặm cụi làm việc.
“Ừ, mẹ biết rồi.”
Sau cuộc gọi, bà ngồi rất lâu. Cảm giác xấu hổ, ơn nghĩa, và nỗi cô độc đan xen như những sợi dây siết chặt.
Tối đó, bà thu dọn đồ, định lặng lẽ đi. Nhưng khi vừa kéo vali xuống tầng, ông Minh đã đứng sẵn ở cửa.
“Đi đâu?”
“Em không thể phiền anh thêm nữa.”
“Lan.” Ông nói chậm rãi. “Em gọi cho anh tối đó không phải để vay chỗ ngủ. Mà là vì tin anh. Anh không muốn để em lại ngoài đường lần nào nữa.”
Bà Lan cúi đầu, nước mắt rơi ướt bàn tay nhăn nheo.
“Anh Minh, em… em sợ người ta nói.”
Ông chỉ đáp gọn:
“Đời em đã chịu đủ bão rồi. Đừng sợ thêm mưa.”
Ba tháng sau, căn nhà cũ ở quê được sửa lại nhờ tiền hỗ trợ và phần lớn là do ông Minh giúp. Bà Lan nhất quyết gửi lại ông, nhưng ông chỉ cười:
“Coi như anh trả món nợ hồi xưa không dám nắm tay em.”
Ngày bà về quê, ông Minh đưa ra bến xe, tay cầm chiếc giỏ đựng bánh bà tự làm. Họ không nói gì nhiều, chỉ im lặng. Đến khi xe sắp lăn bánh, ông khẽ nói:
“Có ai đối tốt với em, em nhớ giữ. Nhưng nếu không ai còn thương em nữa, hãy gọi anh.”
Bà Lan cười, giấu đi giọt nước mắt cuối cùng.
Chiếc xe rời bến, bỏ lại sau lưng bóng người đàn ông đứng yên dưới mưa phùn.
Về đến quê, bà bắt đầu lại cuộc sống. Nhà nhỏ, nhưng yên bình. Mỗi sáng, bà trồng rau, pha trà, nghe tiếng gà gáy. Hàng xóm sang hỏi thăm, ai cũng mừng vì bà “gặp được quý nhân”. Nhưng bà không kể chi tiết, chỉ bảo:
“Người tốt còn nhiều lắm.”
Thỉnh thoảng, Tuấn gọi điện, giọng có phần áy náy:
“Mẹ, con xin lỗi… Bọn con lúc ấy căng thẳng, giờ nghĩ lại thấy mình sai.”
Bà cười hiền: “Không sao đâu con. Bão qua rồi, ai mà chẳng muốn yên ổn.”
Một chiều cuối thu, bà nhận được bưu phẩm: một hộp trà mạn và mảnh giấy ghi vỏn vẹn bốn chữ “Nhớ uống với anh”. Không ký tên, nhưng bà biết rõ nét chữ ấy.
Bà ngồi trên hiên, nắng rọi lên gương mặt đã hằn thời gian. Nụ cười nở nhẹ — không phải của người chờ đợi, mà của người biết mình vẫn còn được trân trọng.
Cơn bão năm ấy cướp đi căn nhà, nhưng trả lại cho bà một mái ấm khác: trong lòng mình.
Và đôi khi, chỉ ba chữ giản đơn “Lên xe đi” cũng đủ cứu một cuộc đời khỏi trôi dạt mãi mãi.