Tôi đang khám th;ai, thấy chồng bế nhân tình xông vào phòng cấp cứu h/é/t: “Bác sĩ, vợ tôi sắp sinh rồi!”, tôi cười lạnh ôm bụng b/ầu ra đi và cái kết…

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy bụng mình quặn lại, không phải vì cơn đau chuyển dạ, mà vì một vết dao đâm thẳng vào tim.

Hôm đó, tôi được bác sĩ hẹn vào bệnh viện kiểm tra vì bụng có dấu hiệu gò cứng, sợ sinh non. Tôi ngồi chờ ở phòng cấp cứu, tay khẽ đặt lên bụng, thì bất chợt cửa bật mở. Tiếng bước chân vội vã vang lên, rồi giọng chồng tôi hốt hoảng:

– Bác sĩ! Vợ tôi sắp sinh rồi, mau cứu!

Tôi quay đầu lại, tim như ngừng đập. Người đàn ông tôi gọi là chồng đang bế một người phụ nữ khác, bụng bầu vượt mặt, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt nhăn nhúm giả vờ đau đớn.

Bác sĩ cùng y tá chạy đến đỡ “vợ” anh ta. Tôi ngồi sững trên ghế, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Nụ cười chua chát bật ra nơi khóe môi khi anh ta nhìn tôi thoáng chốc, ánh mắt bối rối rồi nhanh chóng quay đi, tiếp tục chăm sóc cho người đàn bà kia.

Không một lời giải thích. Không một chút áy náy.

Mọi thứ trước mắt tôi vỡ vụn. Tôi khẽ ôm lấy bụng bầu, đứng dậy. Mỗi bước đi nặng nề, nhưng tôi phải bước. Tôi không thể để con mình chứng kiến cảnh mẹ bị chà đạp ngay khi còn chưa kịp chào đời.

Ra đến cửa, tôi nghe loáng thoáng giọng anh ta:

– Cố lên em, anh ở đây rồi, vợ anh mạnh mẽ lắm…

Hai chữ “vợ anh” khiến lòng tôi nhói buốt. Hóa ra, người đàn bà đó mới là “vợ” trong tim anh ta, còn tôi chỉ là kẻ thế thân hợp pháp trên giấy tờ.

Tôi không khóc. Chỉ cười lạnh, tựa như một lời tiễn biệt cho đoạn hôn nhân đã mục ruỗng từ lâu. Cơn đau bụng lại dồn đến, nhưng tôi cắn răng chịu đựng, bước đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của vài y tá. Không ai ngăn lại. Không ai hỏi han.

Bởi tất cả họ đều tin rằng, người phụ nữ đang nằm trên giường kia mới là vợ chính thức của chồng tôi.

Và tôi, kẻ bị phản bội, chỉ còn con đường rời đi, bắt đầu một cuộc chiến mới – chiến đấu cho chính bản thân mình và đứa con trong bụng.

Tôi rời khỏi bệnh viện trong đêm mưa, bụng nặng trĩu và bước chân run rẩy. Nỗi đau thể xác không thể nào sánh được với nỗi đau tinh thần lúc ấy. Người chồng tôi từng yêu thương, tin tưởng đã công khai phản bội ngay trước mắt, lại còn ngang nhiên gọi kẻ khác là “vợ”.

Những ngày sau đó, tôi dọn về căn phòng trọ nhỏ thuê tạm gần chỗ làm cũ. Bụng ngày một lớn, tôi nghỉ việc sớm vì sức khỏe yếu. Không còn chồng, không còn nhà chồng, cũng chẳng còn sự quan tâm từ ai, tôi buộc phải tập làm quen với việc tự lo cho tất cả.

Buổi sáng, tôi lọ mọ ra chợ mua chút rau, ít cá khô. Trưa về nấu nồi canh, ăn qua loa, rồi nằm ôm bụng đọc sách về thai sản. Tôi biết mình không thể để tâm trạng tiêu cực ảnh hưởng đến con. Đứa bé không có lỗi. Nó là niềm an ủi duy nhất mà tôi có.

Đêm đến, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi từng nghĩ, ít nhất lúc mang thai, anh ta sẽ vì tình nghĩa mà quan tâm, nhưng hóa ra tôi quá ngây thơ. Tin nhắn hỏi han chẳng còn, thậm chí anh ta lặn mất tăm. Một lần, tôi thử gọi điện, đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữ cáu gắt:

– Đừng làm phiền chồng tôi nữa!

Tôi im lặng cúp máy. Từ đó, tôi xóa số, cắt đứt mọi hy vọng.

Tháng thứ tám, bác sĩ bảo tôi bị tiền sản giật nhẹ, cần nghỉ ngơi tuyệt đối. Nhưng trong phòng trọ chật chội, chẳng ai đỡ đần, tôi vẫn phải tự xoay sở. Có hôm, trời mưa ngập, nước chảy vào nhà, tôi loạng choạng bê chậu hứng nước, bụng căng tức muốn ngất. Đứa bé đạp mạnh, như nhắc tôi: “Mẹ phải kiên cường!”.

Rồi ngày sinh cũng đến. Tôi một mình vào viện, tự làm thủ tục nhập viện. Cơn đau chuyển dạ dữ dội, mồ hôi đầm đìa, tôi bấu chặt ga giường. Xung quanh, ai cũng có chồng, có mẹ, có người thân túc trực, chỉ mình tôi lẻ loi.

Tiếng khóc oe oe vang lên, nước mắt tôi cũng trào ra. Con tôi chào đời – một bé trai kháu khỉnh, nặng 3,1kg. Tôi ôm con vào lòng, tất cả uất hận, buồn tủi như được xoa dịu.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thề: “Dù chỉ còn một mình, mẹ cũng sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ, sẽ thay cả cha để yêu thương, bảo vệ con.”

Thế là hành trình đơn độc làm mẹ chính thức bắt đầu. Vất vả, nhưng trong tim tôi lần đầu tiên bùng lên một thứ sức mạnh mãnh liệt: sức mạnh của tình mẫu tử.

Những năm sau, tôi sống cùng con trong một căn hộ nhỏ thuê trả góp dần. Ban ngày, tôi gửi con ở nhà trẻ, đi làm văn phòng; buổi tối nhận thêm việc dịch tài liệu tại nhà. Có hôm mệt rã rời, nhưng chỉ cần nhìn con cười khanh khách, tôi lại thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng.

Con lớn lên trong tình yêu thương trọn vẹn từ mẹ. Tôi không kể cho con nghe chuyện cũ, chỉ nói rằng cha đã đi xa. Tôi không muốn gieo vào lòng con sự oán hận.

Thế nhưng, đời không bao giờ bằng phẳng. Một lần, khi con trai tôi được bốn tuổi, tôi tình cờ gặp lại chồng cũ trong siêu thị. Anh ta đi cùng người phụ nữ kia và một bé gái nhỏ. Ánh mắt sững lại khi thấy tôi dắt con. Anh ta nhận ra ngay đó là máu mủ của mình – gương mặt thằng bé giống hệt.

Anh ta ấp úng:

– Đây… là… con anh?

Tôi mỉm cười lạnh nhạt:

– Con tôi. Anh không có tư cách nhận.

Người đàn bà kia tái mặt, kéo tay chồng bỏ đi, nhưng anh ta cứ ngoái lại nhìn. Vài ngày sau, anh ta tìm đến tận nhà, xin được gặp con, nói muốn bù đắp. Tôi thẳng thắn:

– Ngày tôi đau đớn nhất, anh bỏ rơi. Ngày con chào đời, anh không hề hay biết. Bây giờ anh đến, tôi không cần. Con tôi cũng không cần một người cha chỉ biết đến khi thuận lợi.

Anh ta lặng im, rồi cúi đầu rời đi.

Từ hôm đó, tôi dứt khoát hơn bao giờ hết. Tôi lao vào công việc, nỗ lực thăng tiến. Sau nhiều năm, tôi trở thành trưởng phòng trong công ty, đủ khả năng mua căn hộ riêng cho hai mẹ con.

Con trai tôi vào tiểu học, học giỏi, ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng nhìn nó nắm tay tôi và nói: “Con chỉ cần mẹ thôi”, tôi thấy mọi hy sinh đều đáng giá.

Đêm cuối năm, khi nhìn ra khung cửa sổ đầy pháo hoa, tôi nhớ lại buổi tối kinh hoàng năm nào ở bệnh viện. Nếu hôm đó tôi yếu đuối, có lẽ tôi đã gục ngã. Nhưng chính sự phản bội ấy khiến tôi trưởng thành, mạnh mẽ và bản lĩnh hơn.

Cái kết không phải cổ tích màu hồng, nhưng là cái kết tôi lựa chọn: sống tự tin, tự do, ngẩng cao đầu, và nuôi con trong vòng tay ấm áp của một người mẹ đủ đầy tình thương.

Đôi khi, mất đi một người đàn ông bạc bẽo lại chính là may mắn lớn nhất đời phụ nữ.