Home Blog Page 97

Ôi vui mừng phấn khởi quá: Hàng triệu người được hoàn trả lại toàn bộ tiền đóng BHYT năm 2025, đừng bỏ lỡ kẻo phí tiền triệu

Trong năm 2025, sẽ có những trường hợp được hoàn tiền đóng BHYT, người dân chú ý.

Không trả lương cho nhân viên có bị phạt không?

3 trường hợp được hoàn tiền BHYT năm 2025

Hoàn tiền khi thay đổi nhóm đối tượng tham gia BHYT

Khi người tham gia BHYT chuyển sang nhóm đối tượng mới có thứ tự ưu tiên cao hơn theo quy định tại Điều 12 Luật BHYT, thẻ BHYT đã cấp trước đó sẽ bị giảm giá trị sử dụng. Trong trường hợp này, người dân sẽ được hoàn lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng.

Ví dụ : Một người tham gia BHYT theo hộ gia đình, sau đó được nhận vào làm việc tại một công ty và được cấp thẻ BHYT do công ty đóng. Thẻ BHYT hộ gia đình trước đó sẽ bị giảm giá trị, và người dân sẽ nhận lại số tiền đã đóng cho thời gian chưa sử dụng thẻ.

Hoàn tiền khi điều chỉnh mức hỗ trợ đóng BHYT

Khi ngân sách Nhà nước điều chỉnh tăng mức hỗ trợ cho một nhóm đối tượng tham gia BHYT, những người đã đóng BHYT trước đó sẽ được hoàn lại phần tiền tương ứng với mức hỗ trợ mới. Trường hợp này áp dụng khi chính sách thay đổi và mức hỗ trợ đối với một nhóm đối tượng được nâng cao.

Hoàn tiền khi người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ có giá trị sử dụng

Trong trường hợp người tham gia BHYT qua đời trước khi thẻ BHYT có giá trị sử dụng, người thân hoặc gia đình của người đó sẽ được hoàn trả số tiền BHYT đã đóng. Đây là chính sách bảo vệ quyền lợi cho gia đình người tham gia BHYT.
Những trường hợp được hoàn trả tiền đóng BHYT năm 2025Những trường hợp được hoàn trả tiền đóng BHYT năm 2025
Nguyên tắc tính toán số tiền hoàn trả BHYT

Đối với 3 trường hợp trên, số tiền hoàn trả tính theo mức đóng BHYT và thời gian đã đóng tiền nhưng chưa sử dụng thẻ. Cụ thể:

– Trường hợp 1: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT theo nhóm đối tượng mới có hiệu lực.

– Trường hợp 2: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm quyết định điều chỉnh tăng mức hỗ trợ có hiệu lực.

– Trường hợp 3: Thời gian chưa sử dụng thẻ tính từ thời điểm thẻ BHYT bắt đầu có giá trị sử dụng.

Thêm 4 trường hợp được hỗ trợ mức đóng BHYT từ 01/7/2025

So với quy định hiện hành tại khoản 4 Điều 12 Luật Bảo hiểm y tế 2008 và Điều 4 Nghị định 146/2018/NĐ-CP được sửa đổi, bổ sung tại Nghị định 75/2023/NĐ-CP và khoản 2 Điều 32 Luật Lực lượng tham gia bảo vệ an ninh trật tự ở cơ sở 2023, Luật mới đã bổ sung thêm 04 trường hợp được ngân sách Nhà nước hỗ trợ mức đóng gồm:

(1) Nhân viên y tế thôn, bản; cô đỡ thôn, bản;

(2) Người hoạt động không chuyên trách ở thôn, tổ dân phố theo quy định của pháp luật;

(3) Người được tặng danh hiệu Nghệ nhân nhân dân, Nghệ nhân ưu tú.

(4) Nạn nhân theo quy định của Luật Phòng, chống mua bán người 2011.

Căn cứ theo khoản 11 Điều 1 Luật Bảo hiểm y tế sửa đổi 2024, mức đóng hằng tháng của nhóm đối tượng trên được hỗ trợ mức tối đa bằng 6% mức tham chiếu do đối tượng tự đóng và được ngân sách nhà nước hỗ trợ một phần mức đóng.

Thủ tục cấp đổi Sổ đỏ để ghi theo diện tích thực tế

Căn cứ Khoản 24 Điều 1 Nghị định 148/2020/NĐ-CP, khi đo đạc xác định lại diện tích, kích thước thửa đất mà diện tích thực tế nhỏ hơn so với diện tích trên sổ đỏ thì người sử dụng đất được cấp đổi sổ đỏ để xác định diện tích theo số liệu đo đạc thực tế.

Trời ơi kinhkhung quá, không biết đã b:á:n bao nhiêu xucxich kiểu này cho bà con rồi

Công an đã kịp thời phát hiện 1 kho lạnh trà trộn xúc xích, lạp xưởng, há cảo, viên thả lẩu chuẩn bị tuồn ra thị trường

Ngày 24-4, Đội 7 thuộc Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an TP Hà Nội cho biết, đã phối hợp cơ quan chức năng hành kiểm tra đột xuất một kho lạnh nằm sâu trong ngõ 328 đường Tây Mỗ (Hà Nội), thu giữ 6 tấn thực phẩm.
1-tan-vien-tha-lau.jpgCông an và quản lý thị trường kiểm tra, thu giữ thực phẩm bẩn không rõ nguồn gốc ở Hà Nội.
Trước đó, lực lượng trinh sát theo chân các điểm bán hàng ở các cổng trường, các điểm bán xiên vỉa hè đã phát hiện điểm cung cấp thực phẩm “bẩn”.

Khoảng 10 giờ ngày 23-4, Đội 7 phối hợp Đội quản lý thị trường (QLTT) số 17 thuộc Chi cục QLTT Hà Nội tiến hành kiểm tra cơ sở kinh doanh Tuấn Tâm (số 2, ngách 19, ngõ 382, Tây Mỗ) kinh doanh buôn bán thực phẩm.

Qua kiểm tra lực lượng công an và quản lý thị trường phát hiện 5-6 tấn thực phẩm gắn mác chữ nước ngoài gồm: xúc xích, viên thả lẩu, thực phẩm để làm xiên …
tan-thuc-pham-ban-Ha-Noi.jpgCông an và quản lý thị trường thu giữ thực phẩm đông lạnh không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Tại thời điểm kiểm tra, toàn bộ số thực phẩm vi phạm được chủ hàng trà trộn xúc xích, lạp xưởng… xen lẫn với các sản phẩm có nguồn gốc xuất xứ trong nhiều kho lạnh. Điều này gây khó khăn cho lực lượng chức năng trong quá trình phân loại, kiểm đếm. Số thực phẩm trên không có giấy tờ kiểm tra chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm.

Đây là các loại thực phẩm được sử dụng phổ biến trong các món ăn vỉa hè, cổng trường học như xiên que và đồ thả lẩu với giá cả siêu rẻ.

lay-mau-kiem-tra.jpgCông an và quản lý thị trường lấy mẫu kiểm tra, ngăn chặn thực phẩm “bẩn” bán ở cổng trường và các quán nhậu…
Chủ kho hàng được xác định là anh anh Trần Anh Tuấn (35 tuổi, trú Nam Từ Liêm, Hà Nội). Làm việc với công an, anh Tuấn khai nhận toàn bộ số thực phẩm “bẩn” này được thu mua trôi nổi trên thị trường từ nhiều nguồn khác nhau rồi tung ra trường Hà Nội và các tỉnh lân cận thông qua mạng xã hội.

Hiện, lực lượng chức năng đã tiến hành tạm giữ toàn bộ số thực phẩm vi phạm để xử lý theo quy định của pháp luật.

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã ng/ửa

“5 năm trời, tôi gắn bó với chiếc giường bệnh hơn là giường ngủ của mình. Tôi bón cho vợ từng thìa cháo, thay từng miếng băng, lau từng giọt mồ hôi. Người ta bảo tôi dại, nhưng tôi tin vào tình nghĩa vợ chồng. Cho đến một chiều, tôi quên ví ở nhà, quay về sớm hơn thường lệ. Mở cửa phòng, tôi chết đứng. Thế giới tôi gìn giữ suốt ngần ấy năm, đổ sụp chỉ trong một cái chớp mắt…”

Minh là một người đàn ông ngoài ba mươi, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, khuôn mặt khắc khổ hơn tuổi thật. Anh sống cùng vợ là Thảo trong một ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Huế. Trước kia, hai vợ chồng đều là giáo viên tiểu học, sống giản dị, không khá giả nhưng yên ấm. Cuộc sống của họ từng là niềm ao ước của biết bao người.

Biến cố ập đến vào một ngày cuối năm. Thảo gặp tai nạn giao thông khi đi chợ Tết, bị chấn thương cột sống, dẫn đến liệt nửa người. Lúc ấy, Minh còn đang đứng lớp, được điện thoại của bệnh viện gọi đến. Nhìn vợ nằm bất động trên giường cấp cứu, anh không thể tin rằng người phụ nữ từng hoạt bát, vui tươi ấy giờ chỉ còn biết khóc không thành tiếng.

Từ ngày Thảo không còn đi lại được, Minh xin nghỉ việc dài hạn. Anh chăm vợ từ những việc nhỏ nhặt nhất: từ ăn uống, vệ sinh cá nhân đến vật lý trị liệu tại nhà. Căn nhà nhỏ dần trở thành một trạm y tế mini với đủ các loại thuốc men, băng gạc và thiết bị hỗ trợ.

Có người khuyên anh đưa vợ vào viện dưỡng lão cho người bệnh liệt, nhưng anh từ chối. “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.” – Minh đáp lại, mắt đỏ hoe nhưng giọng đầy kiên quyết.

Mỗi sáng, anh dậy sớm nấu cháo, cho vợ ăn, rồi tranh thủ làm thêm nghề sửa điện tại nhà để kiếm sống. Buổi tối, anh lại ngồi bên vợ, đọc sách cho cô nghe, mát-xa chân tay, hy vọng kích thích dây thần kinh còn chút phản xạ. Mỗi lần thấy ngón tay cô cử động nhẹ, anh vui như đứa trẻ được quà.

Thảo không nói nhiều. Cô im lặng trong hầu hết các cuộc trò chuyện, chỉ thi thoảng gật đầu hoặc rơi nước mắt. Minh tưởng đó là sự bất lực, nhưng cũng là sự biết ơn. Anh không bao giờ nghi ngờ gì.

Gia đình nội ngoại ban đầu còn qua lại, giúp đỡ. Nhưng vài năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống riêng, người thân dần thưa lui. Minh không trách ai. Anh biết, việc chăm một người liệt không phải ai cũng chịu được, càng không thể kéo dài mãi.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn đều đều, cho đến một ngày…

Minh đang trên đường đến tiệm sửa điện thì chợt nhớ ra để quên chiếc ví ở nhà. Trong đó có giấy tờ, tiền và cả hóa đơn khách hàng cần thanh toán. Anh quay xe về, lòng chỉ nghĩ đơn giản sẽ chạy về nhanh, lấy đồ rồi đi tiếp.

Nhưng vừa đẩy cánh cửa bước vào nhà, anh sững người.

Cánh cửa vừa bật mở, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua khung cửa sổ nhỏ, soi rõ cảnh tượng trước mặt Minh — và cũng là giây phút cuộc đời anh vỡ vụn.

Trên chiếc giường nơi Thảo vẫn nằm suốt 5 năm qua, lúc này đang có hai người. Không chỉ là Thảo — mà còn có một người đàn ông lạ đang ngồi sát mép giường. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần kaki, dáng người cao lớn, gương mặt quen quen, hình như là kỹ thuật viên vật lý trị liệu mà thỉnh thoảng Minh thuê đến hỗ trợ mỗi tuần một buổi.

Nhưng điều khiến Minh sững sờ hơn cả, chính là… Thảo đang ngồi dậy, rõ ràng, vững vàng — không cần điểm tựa. Và đôi tay cô đang nắm chặt lấy tay người đàn ông kia, run rẩy, như thể đang níu giữ một điều gì đó vừa mong manh, vừa nồng nhiệt.

“Thảo…” – Minh lắp bắp, bước chân lảo đảo. Giọng anh khàn đặc, cả người như bị ai đó rút cạn sức lực.

Cả hai người trên giường quay lại. Thảo tròn mắt, khuôn mặt tái đi. Người đàn ông kia giật tay ra khỏi tay cô, đứng bật dậy, lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang trộm đồ.

Minh không hét lên. Không chửi. Không đánh. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt đầy hỗn độn. “Em… em đi lại được bao lâu rồi?”

Thảo im lặng. Rồi sau vài giây, cô cúi đầu, nói nhỏ như gió thoảng:
“Gần 8 tháng.”

“8 tháng…?” – Minh lặp lại, đầu óc trống rỗng.

Thảo khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, nước mắt cô rơi không phải vì nỗi đau thể xác. “Em sợ anh biết… Em sợ ánh mắt của anh, sợ sự kỳ vọng, sợ cả… chính mình. Em không còn biết em là ai nữa. 5 năm qua… em sống như cái bóng. Và khi cơ thể em dần hồi phục… em không biết làm gì với chính mình. Anh cho em tất cả… nhưng em không thể yêu lại anh như xưa nữa…”

Minh lặng thinh. Trái tim anh đau nhói, không phải vì bị phản bội, mà vì cảm giác 5 năm yêu thương, hy sinh của mình… trở nên vô nghĩa. Anh từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, thì tình yêu sẽ chữa lành tất cả. Nhưng anh quên rằng, có những vết thương nằm sâu hơn cả thân thể — nằm ở lòng người.

Gã đàn ông kia định bước ra khỏi phòng, nhưng Minh giơ tay ra hiệu: “Anh không cần rời đi. Tôi chỉ muốn nghe một lời – thành thật.”

Người kia cúi đầu: “Tôi không chủ ý… Nhưng cô ấy cần một người biết lắng nghe. Anh có thể là chồng, là người chăm sóc, nhưng anh không còn là người hiểu cô ấy. Em ấy cô đơn… trong chính tình yêu của anh.”

Minh không nói thêm gì. Anh bước ra khỏi nhà, tay vẫn cầm chiếc ví mình quay về lấy, như một vật chứng cho khoảnh khắc thay đổi tất cả. Con đường về lại tiệm sửa điện như dài gấp đôi. Trời hôm đó chuyển mưa.

Minh dọn ra khỏi căn nhà ấy, về quê ngoại sống một thời gian. Anh không trách móc, cũng không kiện tụng. Đơn ly hôn được anh ký nhanh chóng, để lại nhà cửa cho Thảo. “Coi như tôi trả ơn 5 năm vợ chồng”, anh viết trong tờ đơn với một nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát.

Anh trở lại làm giáo viên, nhưng ở một trường làng nhỏ. Cuộc sống chậm rãi hơn, buồn nhiều hơn, nhưng cũng nhẹ nhõm hơn.

Một lần, có người hỏi anh: “Anh có hối hận vì đã hy sinh nhiều đến vậy không?”

Minh lắc đầu, cười buồn:
“Không. Vì khi yêu, người ta đâu tính toán. Nhưng từ giờ, tôi sẽ học cách yêu chính mình trước, rồi mới yêu ai khác.”

Câu chuyện không có kẻ ác hay người tốt tuyệt đối. Minh không sai vì yêu quá nhiều. Thảo không sai vì muốn sống lại cuộc đời mình. Sai lầm lớn nhất… là cả hai đều nghĩ tình yêu sẽ giữ được mọi thứ — kể cả những điều đã chết trong im lặng.

Biến thể mới khiến số ca nhiễm Covid-19 ở Việt Nam tăng chóng mặt, đã có người không qua khỏi

Trong 1 tuần, TP HCM ghi nhận 79 ca mắc COVID-19, tăng gần gấp 3 lần mức trung bình 4 tuần trước đó.

Trưa 30-5, Sở Y tế TP HCM cho biết theo hệ thống giám sát bệnh truyền nhiễm, trong tuần thứ 21 (từ ngày 19 đến 25-5), TP HCM ghi nhận 79 trường hợp xác định mắc COVID-19,  tăng gần gấp 3 lần so với mức trung bình 4 tuần trước đó (27 ca/tuần).

Tính từ đầu năm đến nay, thành phố có tổng cộng 204 ca COVID-19, giảm 43% so với cùng kỳ năm 2024.

TP HCM: Số ca COVID-19 tăng nhanh do biến thể NB.1.8.1- Ảnh 1.

Bệnh nhân mắc COVID-19 điều trị tại Bệnh viện Bệnh nhiệt đới TP HCM

Sở Y tế TP HCM nhận định diễn biến này cho thấy dịch bệnh đang gia tăng trở lại, chủ yếu do sự xuất hiện của biến thể mới NB.1.8.1.

Tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới TP HCM, từ đầu năm đến nay, tiếp nhận 6 bệnh nhân COVID-19, đa số đều có triệu chứng nhẹ. Trong tuần 21, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân nữ 66 tuổi mắc COVID-19 trên nền bệnh đa u tủy đang điều trị hóa chất. Người bệnh có tiền sử tiêm 2 mũi vắc-xin COVID-19 và từng mắc bệnh năm 2021. Bệnh nhân có diễn tiến suy hô hấp, phải thở oxy nhưng hiện đã qua giai đoạn nặng.

Ngoài ra, nhiều bệnh viện đa khoa tại TP HCM cũng ghi nhận các trường hợp COVID-19 trong quá trình điều trị các bệnh mạn tính. Người trên 60 tuổi chiếm 67% tổng số ca nhập viện điều trị từ đầu năm (36/54 ca).

TP HCM ghi nhận 79 ca Covid-19 trong tuần qua, tăng gấp nhiều lần so với trước, trong đó hai trường hợp tử vong đồng mắc nhiều bệnh nền nghiêm trọng.

Ngày 30/5, Phó giám đốc Sở Y tế TP HCM Nguyễn Văn Vĩnh Châu thông tin trường hợp tử vong đầu tiên là nam, 53 tuổi, chuyển từ bệnh viện tỉnh đến với chẩn đoán bạch cầu cấp dòng tủy, sốc nhiễm khuẩn, viêm phổi, suy đa cơ quan, suy tim, lao phổi cũ và mắc Covid-19.

Trường hợp thứ hai là nữ, 46 tuổi, tử vong do sốc nhiễm khuẩn, viêm phổi hoại tử, viêm thận bể thận, tăng huyết áp, đái tháo đường, tràn khí màng phổi, đồng thời nhiễm nCoV.

Một bệnh nhân khác, nam 57 tuổi, tăng huyết áp và đái tháo đường lâu năm, nhập viện trong tình trạng hôn mê, ngừng tim. Hiện bệnh nhân được điều trị tích cực.

Trường hợp còn lại là một bệnh nhân 57 tuổi, có tiền sử tăng huyết áp và đái tháo đường, nhập viện trong tình trạng hôn mê và ngưng tim trước khi đến bệnh viện, hiện đang được điều trị tại khoa hồi sức.

Báo cáo từ Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới và Đơn vị Nghiên cứu lâm sàng DHD Oxford (OUCRU) cho biết biến thể NB.1.8.1 chiếm ưu thế trong các ca nhập viện gần đây. Đây là một biến thể thuộc dòng Omicron, mang nhiều đột biến ở protein gai, đã xuất hiện tại 23 quốc gia và được WHO xếp vào nhóm “biến thể cần theo dõi”.

Dù chưa có bằng chứng cho thấy NB.1.8.1 gây bệnh nặng hơn hoặc làm giảm hiệu quả miễn dịch, ngành y tế vẫn khuyến cáo người dân chủ động phòng bệnh, nhất là nhóm có nguy cơ cao như người cao tuổi, người mắc bệnh mạn tính hoặc suy giảm miễn dịch.

Sở Y tế TP HCM đã có văn bản yêu cầu các đơn vị y tế luôn trong trạng thái sẵn sàng ứng phó dịch bệnh, đảm bảo thu dung, điều trị hiệu quả, đặc biệt bảo vệ nhóm nguy cơ.

Người dân được khuyến cáo đeo khẩu trang nơi công cộng, rửa tay thường xuyên, hạn chế đến nơi đông người và đến cơ sở y tế khi có triệu chứng nghi ngờ. Nhóm nguy cơ cần hạn chế tiếp xúc, tuân thủ điều trị bệnh nền, tăng cường sức đề kháng và theo dõi sức khỏe sát sao.

Vụ người đi xe máy rơi vào “hố tử thần” ở Bắc Kạn: Không thể tìm kiếm được thấy n;ạn nhân… Chuyện tâ-m li/nh xuất hiện ngay ở miệng hố?

Theo chính quyền địa phương, do mưa lớn những ngày qua làm mực nước ngầm và nước trong hố sụt dâng cao, khiến công tác tìm kiếm cứu nạn gặp khó khăn.

Sáng 30/5, trao đổi với phóng viên Dân trí, ông Trương Quang Trọng, Chủ tịch UBND xã Kim Lư (huyện Na Rì, Bắc Kạn), cho biết, tính tới 10h cùng ngày, các lực lượng chức năng vẫn chưa thể tìm thấy nạn nhân bị rơi xuống “hố tử thần” trên quốc lộ 3B (đoạn qua xã Kim Lư, huyện Na Rì).

Theo ông Trọng, nguyên nhân là do mưa lớn trong những ngày qua khiến mực nước tại hố sụt đã dâng trở lại.

Tại hiện trường, các lực lượng cứu hộ đã sử dụng thiết bị như sào ghép gắn móc kim loại dài gần 20m để thăm dò đáy hố, tuy nhiên điều kiện thời tiết bất lợi khiến công tác tìm kiếm gặp nhiều khó khăn.

Trong sáng 30/5, lực lượng chức năng đã dựng lều bạt, túc trực 24/24h để đảm bảo duy trì hoạt động tìm kiếm, sẵn sàng triển khai các biện pháp phù hợp khi thời tiết cho phép.

Trước đó, từ chiều 28/5, việc bơm hút nước đã buộc phải tạm dừng do nước ngầm dâng mạnh, kết hợp với mưa lớn khiến hố sụt ngập trở lại như thời điểm ban đầu.

Lực lượng cứu hộ, bao gồm công an, quân đội, dân quân và các lực lượng tại chỗ, đã sử dụng nhiều công cụ chuyên dụng để tìm kiếm nhưng vẫn chưa đạt kết quả.

Như đã đưa tin, khoảng 21h ngày 26/5, một vụ tai nạn nghi người đi xe máy với tốc độ cao đã đâm vào khu vực đang được rào chắn, cảnh báo nguy hiểm tại vị trí hố sụt lún lớn nằm giữa quốc lộ 3B, đoạn qua xã Kim Lư, huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn.

Hố sụt được người dân địa phương gọi là “hố tử thần” vì có cấu trúc rất phức tạp, liên quan đến hệ thống hang và các mạch nước ngầm.

Sau gần 4 ngày, công tác tìm kiếm vẫn chưa có kết quả.

Chuyện khó tin: 6 người em về quê đòi anh cả chia đều mảnh đất thừa kế 60 tỷ, ai ngờ tất cả đều ra về tay trắng….

“Sáu người em khăn gói về quê, lòng đầy hy vọng về một phần thừa kế từ mảnh đất trị giá 60 tỷ. Nhưng khi rời đi, họ chẳng mang được gì ngoài sự im lặng của người anh cả… và một sự thật khiến ai cũng sững sờ.”

Tại xã Tân Lộc, huyện Trà Ôn, tỉnh Vĩnh Long – một vùng quê yên bình với ruộng lúa, con rạch nhỏ và giọng nói đặc sệt Nam Bộ – sống một gia đình đông con, nổi tiếng một thời vì ông Lâm – chủ nhà – là người đầu tiên trong vùng làm giàu nhờ trồng cam sành.

Ông Lâm có bảy người con:

  • Anh cả là Lâm Văn Hùng, năm nay đã ngoài 50, là người duy nhất ở lại quê nhà, sống trên mảnh đất tổ tiên rộng hơn 5.000 mét vuông.

  • Sáu người em là Lan, Hà, Tuấn, Phúc, Duyên, và Long, đều lên thành phố lập nghiệp, mỗi người mỗi cảnh, người khá giả, người vẫn còn chật vật.

Sau khi vợ chồng ông Lâm qua đời, chỉ để lại một di nguyện miệng:

“Mảnh đất là của chung, khi nào cần thì anh em thương lượng chia nhau, không được tranh chấp.”

Không có di chúc giấy tờ, chỉ có lời nói. Mọi chuyện tưởng sẽ êm xuôi… cho đến khi có người gạ mua mảnh đất đó với giá 60 tỷ đồng.

Tin mảnh đất được định giá 60 tỷ như luồng điện xẹt qua các nhóm chat gia đình. Sáu người em, dù xa quê lâu năm, liền khăn gói về quê gặp Hùng, bàn chuyện chia đất.

Ngồi dưới mái hiên nhà ngói cũ kỹ, nơi từng là tổ ấm của cả gia đình, cuộc họp gia tộc bắt đầu với đầy hy vọng và một chút lo âu. Ai cũng nghĩ việc chia đều là hợp lý. Nhưng Hùng chỉ im lặng, rót nước, rồi cuối cùng nói một câu khiến không khí như đông lại:

“Đất này đứng tên tao, cha mẹ đã chuyển nhượng cho tao từ năm 2015 rồi.”

Cả sáu người em chết lặng.

Lan – chị thứ hai – lên tiếng đầu tiên, giọng run run:

“Anh nói gì vậy? Ba má nói rõ là đất để chia. Ai cũng nghe mà…”

Hùng đi vào nhà, lục tủ lấy ra sổ đỏ. Đúng như anh nói, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên Lâm Văn Hùng, được cấp cách đây đúng 10 năm.

Tuấn, người em trai làm kế toán ở Bình Dương, trầm giọng:

“Nhưng sao tụi em không biết chuyện này? Hồi đó có ai ký nhượng quyền đâu?”

Hùng thở dài:

“Tao ở đây, tao chăm ba má, lo hương khói, đất đai, ruộng vườn. Mấy đứa đi hết, có đứa mấy năm không về. Lúc ba còn khỏe, ổng nói muốn chuyển cho tao đứng tên để tiện làm giấy tờ, canh tác. Ổng dắt tao ra xã làm.”

Mọi người bắt đầu bàn tán, nghi ngờ. Nhưng không ai có bằng chứng ngược lại.

Phúc – giáo viên dạy văn – bắt đầu nhớ lại:

“Ngày đó ba gọi điện cho em, nói mảnh đất để lại cho các con. Em còn nhắn lại ‘ba cứ để anh Hùng giữ giấy, tụi con không tranh giành gì đâu’…”

Hà – người em gái sống ở TP.HCM – thì kể rằng ba từng nói “có gì cũng phải chia đều”, nhưng lại không thấy giấy tờ nào về chuyện đó.

Duyên khóc:

“Ba má mà biết chuyện này chắc buồn lắm. Đất là đất tổ. Mình chia đều, mỗi người một ít, đâu phải không có đạo lý…”

Hùng lúc này vẫn im lặng. Rồi anh nói:

“Tao không có ý bán. Cũng không có ý chia. Ai cần tiền thì tao cho mỗi người 100 triệu. Còn đất này, tao giữ.”

Cả sáu người em chết lặng lần thứ hai.

Cuộc họp kết thúc trong im lặng và nước mắt. Những cái bắt tay gượng gạo, những ánh mắt né tránh.

Tối hôm đó, trong nhà Hùng chỉ còn anh một mình, thắp nhang trước bàn thờ cha mẹ.

Lan, Tuấn, Phúc, Duyên, Hà, Long – tất cả rời quê trong câm lặng. Không ai cãi nhau, không ai thưa kiện. Nhưng cũng không còn tình cảm như trước.

Trên chiếc xe trở lại Sài Gòn, Lan ngồi cạnh cửa sổ, nhìn về phía ruộng lúa, khẽ nói:

“Mất một mảnh đất, không đau bằng mất một gia đình.”

Hà Nội – Hai tuần sau.

Linh đứng trước cổng tòa nhà Trantek Việt Nam. Bộ vest nhã nhặn cô đang mặc là lần đầu tiên trong đời cô mua đồ công sở thực sự. Đã hai tuần kể từ buổi nói chuyện với ông Dũng, hai tuần cô được trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác — thế giới của những cuộc họp đa quốc gia, những bản hợp đồng xuyên lục địa, và những bí mật không bao giờ xuất hiện trên truyền thông.

Từ một cô sinh viên vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, Linh giờ đây là trợ lý dự án quốc tế của Trantek tại Hà Nội, trực tiếp phụ trách kết nối với thị trường Nga và Đông Âu. Nhưng quan trọng hơn hết, sự xuất hiện của cô đang khiến nhiều người trong công ty bối rối. Vì không ai hiểu, một cô gái trẻ, không bằng cấp chuyên ngành công nghệ, lại được chính ông Dũng đích thân đưa vào phòng họp chiến lược.

— “Chúng tôi cần bản dịch ngay. Văn bản pháp lý từ phía đối tác Ukraina có những thuật ngữ phức tạp.” – một người trong nhóm pháp lý nói.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, tay gõ bàn phím nhanh như gió. Bản dịch không chỉ chính xác mà còn linh hoạt, phản ánh đúng tinh thần luật pháp hai bên. Khi cô giải thích rõ từng điểm mấu chốt khiến các đối tác hay hiểu nhầm, cả phòng họp đều bất ngờ.

Ông Dũng mỉm cười. Ông đã đúng. Cô gái này không phải chỉ biết tiếng Nga. Cô sống trong ngôn ngữ đó, như một phần máu thịt của mình.

Sau buổi họp, ông Dũng mời Linh đi ăn trưa. Lần đầu tiên, ông hỏi:

— “Em học tiếng Nga từ khi nào vậy?”

Linh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:

— “Thật ra… em sinh ra ở Nga. Mẹ em là người Việt, du học sinh cũ, kết hôn với một người Nga gốc Ukraina. Em sống ở Saint Petersburg tới năm 12 tuổi. Sau đó ba em qua đời trong một tai nạn, mẹ đưa em về Việt Nam. Từ đó em chưa quay lại Nga lần nào.”

Ông Dũng gật đầu chậm rãi. Nhiều mảnh ghép bắt đầu ăn khớp trong đầu ông. Sự tự tin, vốn ngôn ngữ phong phú, phong thái khi nói chuyện — tất cả không thể chỉ đến từ học hành ở đại học.

Linh tiếp tục:

— “Em giữ liên lạc với vài người bên đó, cả bạn bè lẫn người thân. Gần đây một người chú em ở Kharkov bị điều tra vì liên quan đến chuyển tiền xuyên biên giới. Em phải hỗ trợ phiên dịch và giúp kết nối với luật sư. Cuộc gọi hôm đó… là từ người nhà.”

Ông Dũng ngồi trầm ngâm. Đôi khi, những con người tưởng chừng bình thường lại mang trong mình những câu chuyện phức tạp hơn bất kỳ hồ sơ nào.

Không lâu sau, một cơ hội – cũng là thử thách – đến với Linh.

Trantek chuẩn bị ký một thỏa thuận lớn với một đối tác ở Moscow. Nhưng trong nội bộ phía đối tác, có tranh cãi gay gắt về một điều khoản chuyển giao công nghệ. Phía Nga yêu cầu họp mặt trực tiếp với người hiểu văn hóa lẫn ngôn ngữ. Ông Dũng quyết định đưa Linh đi cùng, bất chấp sự ngạc nhiên của nhiều lãnh đạo cấp cao.

Chuyến bay tới Moscow trong tuyết trắng không chỉ là lần trở lại nước Nga sau gần mười năm của Linh, mà còn là bước ngoặt của đời cô.

Linh mặc vest màu xám tro, tóc búi gọn, khuôn mặt điềm tĩnh. Khi bước vào phòng, những người Nga già dặn ban đầu còn bán tín bán nghi. Nhưng khi cô mở miệng chào bằng giọng Nga miền Bắc cổ điển — thứ phát âm ngày càng hiếm ở thế hệ trẻ — cả phòng như sững lại.

Cô không chỉ là người dịch. Cô là cầu nối. Mỗi khi hai bên bắt đầu căng thẳng, cô lại khéo léo đưa vào một câu chuyện về văn hóa Nga – Việt, một câu tục ngữ hay một ví dụ thân quen. Không khí bớt căng, bản thỏa thuận tiến triển nhanh chóng.

Đến cuối cuộc họp, giám đốc phía Nga bắt tay ông Dũng và nói:

“Cô gái này không chỉ hiểu ngôn ngữ, cô ấy hiểu chúng tôi. Ông may mắn có được cô ấy.”

Thỏa thuận được ký. Ông Dũng quyết định công bố chính thức về vai trò mới của Linh: Phó giám đốc phụ trách kết nối thị trường Đông Âu — một chức danh chưa từng có trong tập đoàn.

Linh bước ra khỏi văn phòng, nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài đường. Cô vẫn là cô gái nhỏ nhắn từng bưng cà phê trong quán Gió Nhẹ. Nhưng giờ đây, cô đã đứng giữa ngã ba của hai thế giới — và mở được cánh cửa mà cô không nghĩ đời mình có thể chạm tới.

Không ai ngờ một cuộc gọi bằng tiếng Nga lại thay đổi vận mệnh của một cô phục vụ bình thường. Và cũng không ai ngờ, một tỷ phú Việt lại tìm thấy ngọc quý trong một quán cà phê nhỏ bé giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống luôn có những khúc ngoặt lặng lẽ nhưng đầy ngoạn mục — chỉ chờ người dũng cảm bước vào.

HÀNG TRIỆU NGƯỜI ĐÃ ĂN XÚC XÍCH NÀY CHÚ Ý: Thông tin chính thức như sau…

Một nhân viên cũ “tố” Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam bán heo, gà mắc bệnh ra thị trường. Ngay sau đó, Sóc Trăng thành lập đoàn kiểm tra. Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng cũng cho biết đã chỉ đạo công an vào cuộc kiểm tra, làm rõ vụ việc.

CÔNG TY CỔ PHẦN - Ảnh 1.

Đoàn kiểm tra liên ngành kiểm tra sản phẩm tại cửa hàng của Công ty C.P. tại huyện Mỹ Xuyên – Ảnh: KHẮC TÂM

Chiều 30-5, đoàn kiểm tra liên ngành gồm công an, quản lý thị trường và các đơn vị trực thuộc Sở Nông nghiệp và Môi trường tỉnh Sóc Trăng do ông Đào Văn Bảy, phó chi cục trưởng Chi cục Chăn nuôi và Thú y, làm trưởng đoàn đã kiểm tra cửa hàng Fresh Shop của Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. tại thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng.

Hàng hóa đảm bảo chất lượng

Sau khi kiểm tra cửa hàng, ông Lâm Minh Hoàng – chi cục trưởng Chi cục Chăn nuôi và Thú y tỉnh Sóc Trăng – cho biết qua kiểm tra thực tế, nhận thấy điều kiện thành lập cửa hàng đảm bảo an toàn thực phẩm.

Sản phẩm thịt heo bày bán có đóng dấu kiểm soát giết mổ của ngành thú y. Qua kiểm tra lâm sàng cho thấy sản phẩm đảm bảo chất lượng, không có dấu hiệu sử dụng hóa chất hay chất bảo quản gây hại cho sức khỏe người tiêu dùng.

“Đặc biệt, trong quá trình kiểm tra đột xuất, đoàn có ghi nhận một xe đang vận chuyển hàng hóa. Tại thời điểm kiểm tra, chủ phương tiện xuất trình đầy đủ giấy tờ như hóa đơn, chứng từ, biên bản xuất – nhập hàng rõ ràng, minh bạch”, ông Hoàng thông tin.

Theo ông Hoàng, thời gian qua Chi cục Chăn nuôi và Thú y vẫn thường xuyên tổ chức các đợt kiểm tra đối với những cơ sở kinh doanh thịt, giết mổ gia súc. Trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng hiện có 52 cơ sở giết mổ tập trung, bao gồm cả quy mô lớn và nhỏ.

Thông tin heo bẩn xuất hiện trên thị trường gây xôn xao dư luận - Ảnh Chụp màn hình

“Chúng tôi có thể khẳng định đã quản lý khá chặt chẽ đối với nguồn gia súc đưa vào giết mổ. Đến thời điểm này, chưa phát hiện dấu hiệu bất thường hay vi phạm nghiêm trọng nào”, ông Hoàng nói.

Bà Nguyễn Thị Xuân Mai – cửa hàng trưởng – khẳng định cửa hàng luôn bán sản phẩm chất lượng, có nguồn gốc rõ ràng. “Ông N. từng là nhân viên của công ty, bị kỷ luật và những gì ông này đăng trên mạng hoàn toàn bịa đặt, không có sự thật”, bà Mai khẳng định.

Công an vào cuộc

Những ngày qua, trên mạng xã hội lan truyền đơn tố cáo vi phạm pháp luật về vệ sinh an toàn thực phẩm. Người đứng đơn là L.Q.N. (40 tuổi, ngụ thị trấn Mỹ Xuyên, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng).

Sóc Trăng kiểm tra cửa hàng của C.P Việt Nam sau phản ánh gây xôn xao ảnh 2

Trong đơn, người này cho biết từng làm việc tại Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam, phụ trách mảng thịt heo bộ phận gia công. Trong quá trình làm việc tại cửa hàng C.P. Freshop Mỹ Xuyên – Sóc Trăng, ông N. phát hiện một số sai phạm nghiêm trọng của lãnh đạo công ty.

Theo ông N., hằng ngày thường xuyên trà trộn heo bệnh, gà bệnh, có mảnh lên mùi hôi thối đưa về Freshop bắt nhân viên bán ra thị trường tại Sóc Trăng.

“Những mảnh heo, gà bệnh nhìn rất kinh khủng, như nổi trái, hột, áp xe, mủ và cả những mảnh heo bệnh đã cắt ra manh mún, để lên mùi hôi thối, ruồi bu mà vẫn gửi về cửa hàng để bán. Lãnh đạo công ty còn kêu lóc ra bán lẻ nửa giá cho người dân làm lạp xưởng…”, nội dung đơn nêu.

Nhận thấy vấn đề vô cùng phức tạp có thể kéo dài ảnh hưởng đến sức khỏe nhân dân, nên ông N. đã làm đơn tố sự việc.

Trên đơn, ngoài địa chỉ, ông N. còn để số điện thoại và đăng hình ảnh heo bị bệnh, chụp màn hình tin nhắn trao đổi vụ việc liên quan. Nội dung ông N. đăng trên mạng xã hội thu hút sự quan tâm của dư luận.

Cùng ngày, Tuổi Trẻ Online điện thoại cho ông N.. Ông N. xác nhận và cho biết nội dung như đã nêu trong đơn.

Ông Trần Văn Lâu – chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng – cho biết đã chỉ đạo công an vào cuộc kiểm tra làm rõ vấn đề.

Đến 16h cùng ngày, ông N. cho biết đang làm việc với công an.

Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam nói gì?

Chiều cùng ngày, ông Lê Hoàng Chương, giám đốc truyền thông Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam, ký văn bản gửi toàn thể khách hàng, đối tác và các bên liên quan.

Theo văn bản này, gần đây trên nền tảng mạng xã hội xuất hiện tài khoản Jony Lieu và tài khoản Zalo Ngân Tech đăng tải thông tin bịa đặt, sai sự thật về sản phẩm thịt heo, gà sau giết mổ của công ty, gây ảnh hưởng đến uy tín và hình ảnh công ty.

 

“Trước hết, chúng tôi khẳng định toàn bộ các thông tin đăng tải bởi tài khoản Facebook và Zalo nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm mục đích bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty.

Tất cả hình ảnh kèm theo các bài viết đều không rõ ràng về nguồn gốc, thời gian và không phải là sản phẩm của Công ty cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam.

Công ty đang khẩn trương phối hợp các cơ quan chức năng làm rõ và xử lý theo quy định pháp luật…”, nội dung văn bản nêu.

Nam nhân viên đứng ra t-ốc cáo góc khuất của công ty CP: Hiện đang phải chạy thận, liên tiếp nhận lời đ-e d-ọa

Vụ C.P. Việt Nam bị người tự xưng nhân viên ‘tố’ bán thịt heo bệnh, Chủ tịch UBND Sóc Trăng đưa ra chỉ đạo nóng

Châu Sa  30/05/2025 14:10

Phía C.P. Việt Nam hiện đang phối hợp cùng với cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo quy định của pháp luật.

Theo thông tin trên Báo Người Lao động, ông Trần Văn Lâu, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng – cho biết, hiện đã nắm được thông tin lan truyền trên mạng. Ông đã chỉ đạo công an tỉnh và các lực lượng chức năng vào cuộc xác minh. Nếu có sai phạm sẽ xử lý nghiêm.

Trước đó, vào sáng 30-5, trên mạng xã hội lan truyền bài đăng của một người tự xưng là nhân viên sale của C.P. Việt Nam làm việc tại cửa hàng CP Freshop ở Sóc Trăng.

Vụ C.P. Việt Nam bị người tự xưng nhân viên ‘tố’ bán thịt heo bệnh, Chủ tịch UBND Sóc Trăng đưa ra chỉ đạo nóng
Thông tin heo bẩn do một người đăng tải trên mạng xã hội sáng 30/5. Ảnh chụp màn hình

Người này đã lên tiếng tố cáo cửa hàng CP Freshop tại Sóc Trăng có hành vi đưa thịt heo, gà bệnh – thậm chí cả thịt heo bốc mùi hôi thối – về phân phối, tiêu thụ tại cửa hàng. Người này còn cung cấp loạt hình ảnh về thịt heo bệnh, thịt kém vệ sinh cùng nhiều đoạn tin nhắn được cho là từ nhóm chat nội bộ có tên “Heo FRESHSHOP”.

Theo nội dung tố cáo, lãnh đạo công ty bị cho là đã chỉ đạo nhân viên pha lóc thịt heo bệnh để bán cho người dân với giá chỉ bằng một nửa, với mục đích làm lạp xưởng. Ngoài ra, một số loại xúc xích hết hạn sử dụng cũng bị tố đã được tháo bao bì, nhãn mác và bán lại dưới dạng chả chiên.

“Những mảnh heo chết bệnh không có giá trị, chỉ để thiêu huỷ Công ty Cổ phần Chăn nuôi CP Việt Nam đã trà trộn vào bán cho nhân dân Việt Nam mỗi năm thu lợi nhuận hơn hàng chục ngàn tỉ”, người này viết.

Liên quan đến vụ việc, trong ngày 30-5, Công ty CP Chăn nuôi C.P. Việt Nam cũng đã có công văn phản hồi và khẳng định thông tin trên bịa đặt, sai lệch về sản phẩm sau giết mổ của công ty.

Vụ C.P. Việt Nam bị người tự xưng nhân viên ‘tố’ bán thịt heo bệnh, Chủ tịch UBND Sóc Trăng đưa ra chỉ đạo nóng
C.P. Việt Nam – “ông lớn” trong ngành thức ăn chăn nuôi. Ảnh: Tổng hợp

Văn bản của công ty C.P cho biết, thời gian gần đây, trên nền tảng mạng xã hội đăng tải thông tin bịa đặt, sai sự thật về sản phẩm thịt heo, thịt gà sau giết mổ của công ty, gây ảnh hưởng đến uy tín của công ty và gây hoang mang, lo sợ đối với người tiêu dùng và cộng đồng xã hội.

Đơn vị này khẳng định, toàn bộ các thông tin đăng tải nêu trên là bịa đặt, sai sự thật nhằm mục đích bôi nhọ và gây thiệt hại cho công ty. Tất các các hình ảnh kèm theo trên bài viết đều không rõ ràng, về nguồn gốc, thời gian và không phải là hình ảnh sản phẩm của C.P. Việt Nam.

C.P. Việt Nam khẳng định các sản phẩm của công ty tuân thủ các quy trình kiểm soát về thú y và chất lượng sản phẩm nghiêm ngặt, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.

Làm rõ thông tin tuồn thịt heo bẩn ra thị trường ở Sóc Trăng - Báo Phụ Nữ

Trước sự việc này, công ty đang khẩn trương phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ và xử lý theo đúng quy định pháp luật để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của công ty và để xử lý nghiêm hành vi vu khống, bịa đặt.

Hiện vụ việc đang thu hút sự quan tâm của dư luận và chờ phản hồi từ phía đơn vị liên quan.

Nữ tỷ phú dẫn người lạ về nhà ngủ tránh lũ, nửa đêm ông đòi làm 1 việc cô tái mặt run rẩy…

Mưa trắng trời. Nước lũ tràn về nhanh đến mức dân làng không kịp trở tay. Trong khi ai nấy đều đóng chặt cửa nẻo, thì một nữ tỷ phú trẻ tuổi – người từ thành thị về quê làm từ thiện – lại mở cửa nhà mình đón một người đàn ông lạ mặt dầm mình trong cơn mưa. Đêm ấy, trời tối đen như mực. Khi mọi người trong nhà đã say giấc, người đàn ông gõ nhẹ vào cửa phòng cô và thì thầm một câu khiến cô tái mặt, run rẩy, không thốt nên lời…

Tên cô là Ngọc Anh, 32 tuổi, nữ doanh nhân nổi tiếng trong ngành công nghệ. Sau nhiều năm lập nghiệp ở Sài Gòn, cô trở về quê nhà ở một xã nhỏ thuộc tỉnh Quảng Trị để làm từ thiện – xây lại cầu làng, quyên góp sách vở cho học sinh, phát quà cứu trợ cho bà con vùng lũ.

Tuổi thơ nghèo khó khiến Ngọc Anh luôn có cảm tình đặc biệt với mảnh đất này. Cha mẹ cô đã mất, căn nhà cấp 4 lợp tôn ở ven sông giờ chỉ còn là nơi trú ngụ mỗi khi cô về. Mặc dù đã thành danh, cô vẫn giữ thói quen giản dị: không vệ sĩ, không tài xế, không phô trương.

Chiều hôm đó, khi mây đen kéo đến cuồn cuộn, cô vẫn đang phát quà cho bà con trong sân đình thì một cán bộ xã hớt hải chạy đến báo: “Cô Ngọc ơi, nước sông lên nhanh lắm, mưa kiểu này là tối nay có lũ lớn. Cô về nhà đóng cửa sớm đi.”

Cô gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và trở về. Căn nhà nhỏ của cô nằm ở khu cao hơn mặt ruộng nhưng không xa bờ sông. Cô chốt cửa, lót bao cát quanh chân tường, lo lắng nhìn trời.

Khoảng 8 giờ tối, khi tiếng mưa đập vào mái tôn vang như trống trận, một tiếng gõ cửa vang lên. Cô giật mình.

Mở hé cánh cửa, trước mặt cô là một người đàn ông chừng ngoài 40, dáng cao, khuôn mặt góc cạnh, ướt sũng trong mưa. Ông run rẩy nói:

– Cô ơi… cho tôi trú nhờ một đêm… tôi bị lũ cuốn xe máy mất, không còn biết đi đâu…

Ngọc Anh đắn đo vài giây, rồi nhìn ánh mắt hoảng loạn của ông, cô gật đầu. “Vào đi. Đêm nay nước lớn lắm.”

Cô lấy cho ông bộ quần áo của cha cô để thay, rồi dọn một chỗ trong phòng khách cho ông nằm. Bữa tối chỉ có cơm trắng và trứng luộc, nhưng ông ăn ngon lành, luôn miệng cảm ơn.

Hỏi ra mới biết ông tên Thành, là thợ điện từ xã bên. Trên đường về thì nước lũ đổ về đột ngột, ông không kịp trở tay.

Ngọc Anh thấy thương, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác. Cô khóa trái cửa, dặn lòng phải cẩn thận. Ngoài trời, tiếng nước đập vào bờ đê mỗi lúc một dữ dội. Làng quê chìm trong màn mưa tối đen.

Khoảng 1 giờ sáng, giữa lúc cô đang mơ màng ngủ thì tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng vang lên.

“Cô Ngọc… cô Ngọc ơi…”

Giọng ông Thành vang lên nhỏ nhưng rõ. Cô choàng tỉnh, tim đập thình thịch. Cô bước ra mở cửa, tay không quên cầm theo đèn pin.

– Có chuyện gì không chú?

Ông nhìn cô, vẻ mặt lạ kỳ. Rồi ông nói một câu khiến cô tái mặt:

– Tôi biết căn nhà này có một bí mật…

Cô đứng sững, tim đập mạnh. Làm sao ông biết? Bí mật ấy – chỉ có cô và cha cô biết. Cô siết chặt tay cầm đèn pin, cảm thấy không khí lạnh buốt sau gáy.

– Chú nói gì…?

Ông không trả lời ngay. Ông đưa tay ra, mở lòng bàn tay cho cô xem một vật. Đó là một mảnh kim loại nhỏ, có khắc dòng chữ: “A.N. 1999.”

Đó là mảnh đồng cô từng làm bùa hộ mệnh với cha hồi nhỏ, rồi chôn dưới gạch nhà. Năm ấy, hai cha con cô đào một hốc nhỏ trong nền nhà để giấu chiếc hộp gỗ – bên trong là vật chứng của một chuyện năm xưa…

Ngọc Anh lùi lại, mặt tái nhợt:

– Chú là ai? Sao chú biết cái đó?

Ông Thành thở dài, ngồi xuống ghế:

– Cô muốn nghe sự thật, hay muốn tôi rời khỏi đây ngay lập tức?

Không gian nặng nề. Tiếng mưa vẫn rơi đều đặn ngoài hiên, nhưng bên trong ngôi nhà cũ ấy, từng tiếng tích tắc của đồng hồ như dao cứa vào tim.

Ngọc Anh gật đầu. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc đời cô sẽ không còn như trước nữa.

Ngọc Anh ngồi im lặng, hai tay siết chặt nhau trong lòng. Gương mặt cô tái xanh, mồ hôi lạnh túa ra, dù gió lùa từ khe cửa vẫn mang theo hơi lạnh từ cơn lũ ngoài kia.

– Nói đi… – Cô khẽ lên tiếng, giọng khàn đặc – …ông là ai? Làm sao ông có được thứ đó?

Ông Thành nhìn cô, ánh mắt không còn vẻ bối rối như khi mới đến. Giờ đây, ông đầy vẻ tỉnh táo – và sắc sảo.

– Tôi tên thật là Nguyễn Văn Thành, ngày trước từng làm việc chung với cha cô – ông Nguyễn Văn Lâm, người mà cả làng này vẫn gọi là “ông Lâm kỹ sư”.

Ngọc Anh giật mình. Cha cô chưa bao giờ kể về ông Thành. Trước giờ, những gì cô biết về cha chỉ là một người đàn ông hiền lành, yêu thương con, sống kín tiếng sau khi mẹ cô mất trong một tai nạn giao thông cách đây gần hai mươi năm.

– Cha cô… – ông Thành tiếp lời – …không chỉ là một kỹ sư nông nghiệp. Ông ấy từng tham gia một nhóm nghiên cứu độc lập về khai thác khoáng sản ở vùng trung du này. Năm 1999, họ phát hiện ra một vỉa đá quý nhỏ nằm sâu dưới lòng đất – ngay dưới nền nhà này.

Ngọc Anh sửng sốt:

– Đá quý…? Nhưng tại sao cha tôi giấu?

– Bởi vì một tai nạn đã xảy ra. Một người trong nhóm – ông Phúc, kỹ sư địa chất – bị thiệt mạng trong một lần khoan thăm dò. Sau tai nạn đó, nhóm tan rã. Chính quyền lúc ấy không hề biết chuyện. Cha cô là người duy nhất vẫn giữ toàn bộ tài liệu và… một mẫu đá quý nguyên bản – thứ có thể khiến nơi này trở thành điểm khai thác lớn nhất tỉnh Quảng Trị.

– Rồi sao nữa? – Cô hỏi, giọng nghẹn lại.

– Sau khi ông Lâm giấu mẫu đá và các giấy tờ chứng nhận trong chiếc hộp gỗ, ông chôn nó xuống nền nhà – cùng với tấm bùa hộ mệnh hai cha con từng đeo. Chính là mảnh đồng tôi đang cầm. Tôi giúp ông làm việc đó. Nhưng tôi không quay lại làng từ sau tai nạn. Mãi cho đến bây giờ…

Ngọc Anh nhìn ông, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

– Vậy… ông quay lại vì thứ trong chiếc hộp đó?

Ông Thành gật đầu.

– Tôi không đến để trộm cắp. Tôi đến để giúp cô mang nó ra ánh sáng. Nếu đúng như những gì tôi và cha cô từng tính toán, lượng đá quý này có thể giúp vùng này đổi đời – thay vì mỗi năm ngập lụt, thiếu thốn, dân cư tha hương.

Ngọc Anh im lặng hồi lâu. Bản thân cô luôn khát khao thay đổi quê hương. Nhưng bao năm làm doanh nhân, cô cũng hiểu: khi tiền và tài nguyên xuất hiện, lòng người sẽ không còn như xưa.

– Ông nghĩ… tôi có thể tin ông?

Ông Thành rút ra từ túi áo một phong thư cũ. Giấy đã ngả vàng, góc thư lem mực. Ông đưa cô.

– Đây là thư tay cha cô gửi tôi, trước khi ông mất. Ông dặn tôi: “Khi nào con bé đủ lớn, đủ bản lĩnh, hãy trao lại cho nó. Nếu nó từ chối, hãy chôn bí mật ấy mãi mãi.”

Ngọc Anh run run mở thư. Nét chữ quen thuộc khiến mắt cô nhòe đi. Dòng cuối cùng là lời cha cô viết tay:

“Nếu con đọc được những dòng này, nghĩa là con đã đủ trưởng thành để đối mặt với sự thật. Cha không mong con trở thành người giàu nhất, mà mong con là người giữ được tâm sáng giữa những lựa chọn tối tăm nhất.”

Nước mắt Ngọc Anh rơi. Cô gật đầu.

– Chúng ta đào lên đi.

Mưa ngớt. Trời vẫn còn âm u, nhưng nước lũ đã bắt đầu rút dần khỏi sân. Ngọc Anh cùng ông Thành lật lớp gạch dưới nền nhà bếp – nơi cha cô từng hay dặn đừng để ai đụng vào.

Sau gần một tiếng, họ tìm thấy chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong, đúng như lời ông Thành nói: tài liệu, bản đồ vỉa đá, mẫu đá thô màu xanh lam lấp lánh – và một cuốn sổ ghi tay chi tiết, có chữ ký của bốn người trong nhóm nghiên cứu.

Ngọc Anh cầm viên đá trên tay. Nó không giống ngọc bích hay ruby cô từng thấy. Màu sắc lạ, ánh trong suốt như pha lê, nhưng lại có đường vân tự nhiên như đá thạch anh.

– Đây là loại đá chưa từng được công bố chính thức ở Việt Nam – ông Thành nói – tên khoa học là Spinel lam, cực hiếm. Giá trị có thể gấp nhiều lần sapphire nếu xác minh đúng chất lượng.

Ngọc Anh nhìn ông:

– Vậy nếu tôi giao chuyện này cho chính quyền, ông có gì?

Ông Thành cười:

– Tôi chỉ cần hoàn thành lời hứa với cha cô. Phần còn lại, là tùy cô quyết định.

Ba tháng sau

Một trung tâm khai thác khoáng sản cấp tỉnh được thành lập, phối hợp với doanh nghiệp của Ngọc Anh để đầu tư bài bản, đảm bảo không tàn phá môi trường. Cô giữ đúng lời cha: dành 30% lợi nhuận cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng, trường học, bệnh viện tại địa phương.

Ông Thành được mời làm cố vấn kỹ thuật. Dân làng bây giờ ai cũng biết đến “ông khách lạ đêm lũ”, người từng dầm mưa đến gõ cửa nhà cô Ngọc mà chẳng ai ngờ mang theo cả một kho báu bị lãng quên.

Đêm cuối cùng trước khi dự án chính thức khai thác, Ngọc Anh đứng trước hiên nhà, nơi từng xảy ra tất cả. Cô thầm thì với chính mình:

“Cảm ơn cha… vì đã tin con.”

Phía sau, ông Thành bước ra, lặng lẽ đứng cạnh cô. Ông nói:

– Cơn lũ năm ấy cuốn đi nhiều thứ… nhưng cũng mang lại cho chúng ta một cơ hội. Đôi khi, điều quý giá nhất nằm dưới lớp bùn lầy của quá khứ.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Trăng sáng vằng vặc chiếu lên nền đất quê hương – nơi bí mật từng ngủ yên suốt gần ba thập kỷ, giờ đây lại trở thành khởi đầu cho một tương lai rực rỡ hơn.