Tôi tên là Lan, 38 tuổi, cái tuổi mà người ta bảo là hồi xuân. Mười năm trước, chồng tôi, anh Hùng, bị tai nạn giao thông, liệt nửa người. Từ một người đàn ông khỏe mạnh, trụ cột gia đình, anh trở thành cái bóng lặng lẽ trên chiếc xe lăn, ngày ngày nhìn ra cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Tôi yêu anh, thật lòng yêu, nhưng mười năm chăm sóc một người chồng không thể đáp lại, không thể chạm vào, khiến tôi dần kiệt sức. Không phải chỉ là thể xác, mà cả tâm hồn. Những ham muốn, khao khát của một người phụ nữ tuổi hồi xuân cứ âm ỉ cháy, như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Nhà tôi ở một con hẻm nhỏ, đối diện là nhà anh Tâm, thợ xây. Anh ta ngoài 30, vạm vỡ, khuôn mặt góc cạnh, lúc nào cũng cười toe toét. Mỗi lần anh ta vác xi măng qua nhà, tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn. Tôi biết mình không nên, nhưng cái cảm giác thiếu thốn nó mạnh hơn lý trí. Một lần, khi anh Tâm sang sửa lại bức tường rào cho nhà tôi, lời qua tiếng lại, ánh mắt chạm nhau, rồi… chuyện gì đến cũng đến. Tôi giấu chồng, giấu cả chính lương tâm mình, lén lút qua lại với Tâm. Một tháng trôi qua, tôi như sống lại, như tìm được chính mình sau bao năm bị vùi lấp.
Nhưng rồi, một ngày nọ, điều không ngờ đã xảy ra.
Sáng hôm ấy, tôi đang nấu ăn thì nghe tiếng Hùng gọi từ phòng ngủ. Giọng anh yếu ớt, nhưng có gì đó lạ lùng, như chứa đựng một sự kiên định hiếm thấy. Tôi chạy vào, thấy anh ngồi trên xe lăn, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, nét chữ nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. “Lan, anh biết hết rồi,” anh nói, mắt nhìn thẳng vào tôi. Tim tôi như ngừng đập. Tôi nghĩ anh biết chuyện tôi với Tâm, và tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với cơn giận, hay ít nhất là sự thất vọng từ anh.
Nhưng không. Hùng đưa cuốn sổ cho tôi. “Mười năm nay, anh không làm được gì cho em. Anh biết em khổ, biết em hy sinh. Anh không trách em, dù anh biết chuyện giữa em và Tâm.” Tôi sững sờ, nước mắt trào ra, không nói nên lời. Hùng tiếp tục, giọng bình thản: “Anh đã viết một cuốn sách. Trong này là câu chuyện của chúng ta, từ ngày yêu nhau đến giờ. Anh viết bằng tay trái, từng chữ, từng đêm, khi em ngủ. Anh gửi nó cho một nhà xuất bản, và họ đồng ý in. Tiền bản quyền anh để lại hết cho em. Nếu em muốn đi, anh không giữ. Nhưng nếu em ở lại, anh vẫn yêu em như ngày đầu.”
Tôi ôm cuốn sổ, lật từng trang, thấy những dòng chữ run rẩy, kể về tình yêu của chúng tôi, về những ngày tháng tôi tưởng anh không còn cảm nhận được gì. Hóa ra, anh vẫn luôn quan sát, luôn thấu hiểu, chỉ là anh chọn im lặng để bảo vệ tôi. Tôi khóc, không phải vì xấu hổ, mà vì nhận ra mình đã đánh giá thấp tình yêu của anh, và cả chính mình.
Tôi chia tay Tâm ngay chiều hôm đó. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Có lẽ anh cũng hiểu, thứ giữa chúng tôi chỉ là khoảnh khắc bồng bột, không phải tình yêu. Tôi trở về bên Hùng, không hứa hẹn gì to tát, chỉ lặng lẽ nắm tay anh. Cuốn sách của anh sau này được xuất bản, bán được kha khá, đủ để chúng tôi trang trải cuộc sống và chữa trị thêm cho anh. Nhưng quan trọng hơn, nó đã cứu rỗi tôi, kéo tôi ra khỏi những lầm lạc, và giúp tôi tìm lại ý nghĩa của tình yêu đích thực.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, đôi khi, điều không ngờ nhất lại là ánh sáng dẫn lối trong những ngày tăm tối.