Vợ sau 3 năm đi xuất khẩu lao động, tôi cầm 300 triệu và tờ giấy vợ đưa, nước mắt cứ thế chảy dài…

Ba năm chờ đợi, Tuấn từng tưởng ngày gặp lại sẽ là một cái ôm siết chặt, là giọt nước mắt hạnh phúc hòa lẫn vào nhau. Nhưng khi Mai bước xuống từ chuyến xe đêm, anh nhận ra… người vợ anh yêu thương đã để lại một phần mình ở nơi xa lạ nào đó.

Ba năm trước, khi Mai quyết định đi xuất khẩu lao động ở Nhật, Tuấn đã nắm tay cô thật chặt. “Anh sẽ chờ, dù bao lâu.” Mai cười, nước mắt ướt khoé mi, nhưng ánh mắt ánh lên niềm tin và hy vọng. Họ còn trẻ, còn nhiều mơ ước, và số tiền đi làm xa kia sẽ giúp cả hai mua được một căn nhà nhỏ, sinh một đứa con, sống cuộc đời bình yên.

Những ngày đầu xa nhau, Tuấn sống bằng những tin nhắn vội vàng sau giờ Mai tan ca, bằng những cuộc gọi ngắn ngủi giữa chênh lệch múi giờ. Anh kể cho cô nghe chuyện hàng xóm, chuyện mấy khóm hoa cúc trước sân đã nở vàng rực. Cô kể cho anh nghe về tuyết rơi lần đầu, về đôi bàn tay nứt nẻ vì giá rét, về những ca làm đến nửa đêm. Mỗi câu chuyện là một sợi chỉ, dệt nên tấm vải mỏng manh giữ họ gần nhau.

Nhưng dần dần, những cuộc gọi thưa dần. Tin nhắn trả lời cũng trở nên ngắn ngủi. Lý do luôn là “bận quá”, “mệt quá”, “để mai nói nhé anh”. Tuấn tự nhủ đó là bình thường — đi xa ai mà không bận. Anh không muốn nghi ngờ. Anh chỉ lặng lẽ gửi thêm nhiều hình ảnh hơn, kể nhiều chuyện hơn, hy vọng có thể giữ được sự ấm áp giữa hai bờ đại dương.

Ngày Mai báo sắp về, Tuấn đã không ngủ được cả đêm. Anh dọn dẹp lại căn nhà, lau từng cánh cửa sổ, sơn lại bức tường bếp mà cô từng bảo sẽ sửa. Anh mua một bó hoa ly — loài cô thích nhất — và đặt nó ngay giữa bàn. Trái tim anh háo hức như một chàng trai mới yêu lần đầu.

Nhưng khi Mai bước xuống từ xe, tất cả cảm giác ấy bị một cơn gió lạnh cuốn đi. Cô khác quá — từ dáng đi đến ánh mắt. Không còn là cô gái cười tít mắt khi nhìn thấy anh, cũng không lao đến ôm lấy anh như trong tưởng tượng. Cô chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười hờ hững, rồi nói:
“Anh đến rồi à.”

Trên đường về, giữa tiếng động cơ xe và âm thanh đường phố, hai người chỉ nói với nhau vài câu bâng quơ. Tuấn cố gắng kể chuyện làng xóm, công việc anh làm thêm, những thay đổi nhỏ trong nhà. Mai chỉ “ừ” hoặc “vậy à”. Mỗi lần anh quay sang nhìn, ánh mắt cô lại hướng ra cửa sổ.

Về đến nhà, Mai chỉ đi một vòng, lướt mắt qua mọi thứ, rồi ngồi xuống ghế. Tuấn đã chuẩn bị sẵn một bữa cơm đơn giản — món canh chua cá lóc mà cô từng nói là “hương vị của nhà”. Nhưng khi ăn, cả hai gần như không trò chuyện. Anh nhận ra nụ cười và giọng nói của cô giờ đã khác. Có một khoảng cách vô hình, dày như tấm kính, ngăn anh với người phụ nữ trước mặt.

Khi bữa ăn kết thúc, Tuấn ngập ngừng hỏi:
“Mai à, em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Cô đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh và vững chãi:
“Có. Em muốn ly hôn.”

Lời nói ấy rơi xuống bàn như một tiếng vỡ. Tuấn ngồi bất động, trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi: “Vì sao?”

Có những câu trả lời không nằm ở lời nói, mà nằm trong ánh mắt. Và khi Tuấn nhận tờ giấy từ tay Mai, anh biết rằng mình sẽ chẳng bao giờ quên khoảnh khắc này — không phải vì nỗi đau, mà vì tình yêu vẫn còn ở đó, dù hình thức đã thay đổi.

Tuấn ngồi lặng, đôi bàn tay anh khẽ run. Câu nói “Em muốn ly hôn” của Mai như một lưỡi dao lạnh, cắt vào khoảng thời gian ba năm anh chờ đợi. Không giận dữ, không trách móc, anh chỉ thấy một khoảng trống lạnh buốt lan ra từ lồng ngực.

“Vì sao?” – Anh hỏi, giọng khàn đi.

Mai im lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy, đi vào phòng. Khi trở ra, trên tay cô là một phong bì màu trắng. Cô đặt nó trước mặt anh, cùng với một tờ giấy đã ký sẵn đơn ly hôn.

“Trong này có 300 triệu. Là tất cả tiền em dành dụm được. Em giữ lại một ít để bắt đầu lại cuộc sống mới. Phần này… coi như em trả lại cho anh, cho gia đình mình.”

Tuấn mở phong bì. Tiền được xếp gọn gàng. Anh nhìn sang Mai, nhưng ánh mắt cô không hề né tránh. Chỉ là trong đó, ẩn sâu, có một nỗi buồn rất khó gọi tên.

“Ba năm qua, em đã thay đổi nhiều. Ở bên kia… em thấy một cuộc sống khác, con người khác. Em biết nếu cố gắng ở lại, em sẽ chỉ sống như một cái bóng, và anh cũng vậy. Em không muốn mình sống cạnh nhau mà lòng thì xa vạn dặm.”

Tuấn cúi đầu, hít một hơi dài. Anh muốn níu kéo, muốn hỏi “Chúng ta không thể thử lại sao?”, nhưng nhìn nét mỏi mệt trên gương mặt cô, anh biết câu trả lời đã rõ.

“Mai, anh không trách em. Nhưng… ba năm qua anh vẫn luôn tin rằng chúng ta sẽ lại bắt đầu. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để em về. Căn nhà này, vườn hoa kia… tất cả là để chờ ngày hôm nay.” – Giọng anh nghẹn lại.

Mai khẽ cười buồn:
“Em biết. Và chính vì biết, nên em mới không muốn để anh hy vọng thêm. Anh là một người tốt, Tuấn à. Nhưng người em của ba năm trước… đã ở lại bên kia rồi.”

Họ ngồi đối diện nhau, im lặng. Ngoài kia, tiếng xe cộ và tiếng chó sủa xa xa như những âm thanh của một thế giới khác, không liên quan gì đến căn phòng nặng nề này.

Tuấn nhớ lại những bức ảnh Mai gửi về hồi đầu — nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh. Anh cũng nhớ khoảng thời gian ảnh thưa dần, tin nhắn ngắn ngủi. Giờ đây anh mới hiểu, đó không phải vì bận, mà vì khoảng cách trong tim đã lớn dần, không thể lấp đầy.

Khi Mai đứng lên, kéo chiếc vali ra cửa, Tuấn cũng không ngăn lại. Anh chỉ đi theo, đứng nhìn bóng cô khuất dần nơi con ngõ nhỏ. Trong tay anh, tờ giấy ly hôn và phong bì tiền như hai vật thể nặng trĩu, vừa là dấu chấm hết, vừa là minh chứng cho một chặng đường đã qua.

Đêm đó, Tuấn không ngủ. Anh ngồi ngoài hiên, nhìn vườn hoa ly vẫn nở, hương thơm len vào gió. Anh nghĩ về Mai, về ba năm thanh xuân của cô, về những nỗi vất vả nơi đất khách. Anh hiểu rằng đôi khi yêu thương không phải là giữ lại, mà là buông tay để người kia được sống thật với chính mình.

Sáng hôm sau, Tuấn đem bó hoa ly cuối cùng trong vườn ra chợ, tặng cho bà cụ bán hàng rong mà Mai từng hay mua bánh. Bà hỏi:
“Vợ con về chưa?”
Tuấn mỉm cười, nhẹ nhàng:
“Về rồi… nhưng giờ cô ấy đi tiếp con đường của mình.”

Bà cụ không hỏi thêm. Chỉ gật gù, nhận bó hoa, rồi quay đi. Tuấn đứng đó, nhìn ánh nắng sớm tràn xuống con đường làng. Trong lòng anh, nỗi đau vẫn còn, nhưng xen lẫn là một thứ gì đó nhẹ nhõm.

Anh biết, cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn. Và dẫu Mai không còn bên cạnh, những gì tốt đẹp họ từng có sẽ mãi ở lại, như hương hoa ly trong gió — phai dần nhưng chưa bao giờ biến mất.