Ngày đầu tiên bước chân vào công ty mới, tôi vẫn nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua nhẹ nhàng: giới thiệu bản thân, làm quen đồng nghiệp, nhận bàn làm việc… Nhưng không. Chỉ một câu hỏi bất ngờ của sếp tổng trong căn phòng kín đã mở ra một chuỗi sự kiện mà tôi chưa từng tưởng tượng. Một tuần sau, điều vừa đáng sợ vừa… “tom” nhất đã xảy ra. Và nó bắt đầu từ câu:
— “Em có bạn trai chưa?”
Tôi là Hương, 24 tuổi, vừa ra trường và trúng tuyển vào một công ty truyền thông lớn ở Sài Gòn. Sáng hôm đó, tôi đến sớm hơn giờ hẹn, mặc áo sơ mi trắng, váy bút chì đen, tóc buộc gọn gàng. Vừa đặt túi xuống bàn, chị trưởng phòng nhân sự ghé qua, bảo:
— “Sếp tổng muốn gặp em riêng.”
Tôi thoáng giật mình. Mới chân ướt chân ráo đã được gọi vào phòng tổng giám đốc? Tôi vừa hồi hộp vừa tò mò. Bước vào, căn phòng rộng, sáng, mùi cà phê thoang thoảng. Sếp tổng – anh Nam – khoảng 35 tuổi, dáng cao, vest đen chỉnh tề, mắt nhìn thẳng vào tôi.
Sau vài câu xã giao, anh bỗng hỏi:
— “Em có bạn trai chưa?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tôi khựng lại. Tôi vốn không giỏi nói dối, nên thật thà:
— “Dạ… chưa ạ.”
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt lạ lẫm:
— “Tốt. Vậy tập trung làm việc, nhưng cũng… mở lòng một chút.”
Tôi bước ra khỏi phòng mà tim đập thình thịch, không hiểu ý câu nói ấy là gì. Đồng nghiệp thì xì xào: “Sếp tổng mà để ý ai là hay lắm nha.” Tôi chỉ cười trừ, tự nhủ chắc chỉ là câu hỏi xã giao. Nhưng tôi đã sai.
Những ngày sau đó, tôi nhận ra sếp tổng quan tâm mình hơn mức bình thường. Gửi mail công việc, anh luôn kèm thêm vài câu hỏi cá nhân: “Ăn sáng chưa?”, “Chiều nay có bận không?”. Có lần họp xong, anh bảo:
— “Hương ở lại chút, anh có việc trao đổi.”
Việc trao đổi thì ngắn, nhưng câu chuyện lan sang chuyện phim ảnh, âm nhạc, rồi cả sở thích đi du lịch.
Đỉnh điểm là ngày thứ 7 kể từ hôm đầu tiên, anh mời tôi đi ăn trưa. Tôi lưỡng lự, nhưng anh nói:
— “Coi như chào mừng em vào công ty.”
Bữa ăn diễn ra ở một nhà hàng Ý sang trọng. Giữa câu chuyện, anh nhìn tôi, cười:
— “Anh thích những người thật thà. Như hôm đó, em trả lời chưa có bạn trai. Vậy nếu… anh muốn làm người đầu tiên thì sao?”
Tôi sững người, tim đập nhanh đến mức khó thở. Chưa kịp phản ứng, điện thoại anh rung lên. Anh nghe máy, gật gù vài câu, rồi đứng dậy xin lỗi vì phải đi gấp. Tôi ngồi lại một mình, cảm giác vừa bối rối vừa… hơi hoang mang. Tôi không biết đây là lời tỏ tình, trêu chọc, hay một “chiêu” thử thách nào đó. Nhưng một tuần sau, chuyện còn căng hơn.
Chủ nhật tuần kế tiếp, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:
— “Cô là Hương đúng không? Tôi là vợ sếp Nam. Cô rảnh thì gặp tôi nói chuyện.”
Tôi lạnh sống lưng. Trong đầu lặp đi lặp lại “VỢ?!” Cả tuần qua tôi chưa từng nghe đồng nghiệp nhắc sếp đã có gia đình. Tôi đến quán cà phê hẹn gặp, ngồi đối diện là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, xinh đẹp, khí chất mạnh mẽ. Chị nhìn thẳng vào mắt tôi:
— “Tôi biết cô mới đi làm và không cố ý, nhưng chồng tôi vốn… có thói quen săn đón nhân viên mới. Cô hãy cẩn thận, đừng để mình bị cuốn vào.”
Câu chuyện kết thúc bằng một cú sốc. Tôi rời quán với tâm trạng lẫn lộn: xấu hổ, sợ hãi và cả tức giận vì bị đặt vào tình huống này. Ngày hôm sau đi làm, tôi cố giữ khoảng cách với sếp, chỉ trả lời công việc, không để anh tìm cơ hội tiếp cận.
Điều “kinh” nhất là tôi suýt trở thành nhân vật chính trong một scandal văn phòng. Nhưng điều “tom” nhất — mà mãi sau này nghĩ lại tôi mới bật cười — là khi về nhà, tôi phát hiện tin nhắn mời gặp của “vợ sếp” được gửi từ… số điện thoại của chị nhân sự. Và chị thú nhận:
— “Chị chỉ muốn cảnh báo em sớm, không thì dễ bị dính vào lắm!”
Hóa ra, cả công ty đều biết tính sếp. Còn tôi, may mắn thoát ra trước khi mọi chuyện đi quá xa.