“5 năm rồi nhỉ?” – giọng nói trầm đục vang lên ngay phía sau lưng khiến tôi khựng lại, tim như ngừng đập.
Tôi không định ngẩng đầu, nhưng đôi giày da bóng loáng đã chặn ngay trước mặt, mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc trong không gian nhỏ hẹp của thang máy. Tôi biết đó là ai – người đàn ông ở tầng 15, vị sếp khét tiếng với những lời đồn không mấy tốt đẹp. Người ta bảo ông ta từng ép nữ nhân viên nghỉ việc, rằng ánh mắt ông ta thường xuyên lướt trên cơ thể phụ nữ thay vì tập trung vào báo cáo. Tôi đã thề sẽ tránh xa.
Thế nhưng, câu nói “5 năm rồi nhỉ?” làm cả cơ thể tôi đông cứng. 5 năm trước… chính khoảng thời gian đó, tôi đã cố gắng chôn vùi trong trí nhớ một biến cố mà không bao giờ muốn nhắc lại.
Sáng nay, tôi chỉ định thay mẹ làm ca lau dọn. Mẹ bị ốm đột ngột, không thể xin nghỉ vì công việc hợp đồng thời vụ rất dễ bị thay thế. Tôi thương mẹ, nên lặng lẽ khoác lên mình bộ đồng phục rộng thùng thình, xách chiếc xô và cây lau nhà đi vào tòa cao ốc sang trọng. Ý nghĩ trong đầu chỉ là: làm nhanh, làm gọn, rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tầng 15 – nơi có phòng họp lớn và văn phòng giám đốc – không nằm trong phạm vi công việc hôm nay. Nhưng tôi phải mang dụng cụ lên kho để cất, tình cờ đụng đúng giờ ông ta trở về.
Tôi cúi đầu, cố giữ khoảng cách, nhưng thang máy vốn chỉ có một. Cánh cửa đóng lại, không gian bỗng chật chội đến nghẹt thở.
“Cô làm ở đây từ khi nào?” – giọng ông ta vang lên, vừa tò mò vừa nửa cười nửa mỉa.
“Dạ, tôi chỉ thay ca.” – Tôi trả lời nhỏ, cố né tránh ánh mắt.
“Thay ca… nhưng gương mặt này thì tôi không thể nhầm. 5 năm rồi nhỉ?”
Tôi ngẩng lên trong sự sững sờ. Ánh mắt ông ta nhìn tôi không còn là sự lạ lẫm, mà như đã nhận ra từ lâu. Từng đường nét trên khuôn mặt tôi dường như bị soi chiếu, phơi bày.
Tôi lùi một bước, lưng dán chặt vào vách thang máy lạnh lẽo. Hàng loạt ký ức ùa về: tiếng cười khúc khích trong hành lang trường cũ, cái bóng xe hơi dừng lại trước cổng, và một ánh mắt từ ghế lái từng khiến tôi rùng mình. Tôi đã cố quên đi tất cả, tưởng rằng thời gian có thể chôn vùi.
Cửa thang máy mở ra, tôi lao vội như chạy trốn. Nhưng giọng ông ta còn đuổi theo sau lưng:
“Đừng tránh mặt tôi, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Bước chân tôi run rẩy, tay siết chặt cây lau nhà đến mức đầu ngón trắng bệch. Trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi: Tại sao sau từng ấy năm, ông ta vẫn nhớ rõ tôi?
Tôi không dám kể với mẹ. Bà vốn yếu, lại mang ơn vì được nhận vào làm lao công ở đây. Tôi càng không muốn bạn bè biết – họ sẽ hỏi tôi điều mà tôi không thể trả lời: năm đó, giữa tôi và người đàn ông này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng linh cảm mách bảo: cuộc đời yên ổn mà tôi chật vật xây dựng sắp bị cuốn vào vòng xoáy mới. Và vòng xoáy ấy bắt đầu từ chính câu nói: “5 năm rồi nhỉ?”
Tối hôm đó, tôi trằn trọc đến gần sáng. Câu nói của ông ta lặp đi lặp lại trong đầu như một chiếc kim đâm xoáy: “5 năm rồi nhỉ?” Tôi biết rõ, ông ta không nói vu vơ.
Năm ấy tôi 18 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba. Mẹ làm giúp việc cho một gia đình giàu có, còn tôi thỉnh thoảng phụ mẹ để kiếm thêm tiền nhập học đại học. Một buổi tối, trong lúc chờ mẹ dọn dẹp xong, tôi đứng dưới sân. Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại. Người đàn ông bước ra, chính là ông ta – khi đó đã là giám đốc trẻ tuổi nổi danh trong giới bất động sản.
Ông ta nhìn tôi rất lâu, đến mức tôi khó chịu. Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi lạ, mời đến một “buổi phỏng vấn việc làm bán thời gian”. Lúc ấy tôi còn ngây thơ, nghĩ rằng đó là cơ hội. Nhưng khi tới nơi, căn phòng khách sạn yên tĩnh chỉ có mình ông ta.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt đầy tính toán ấy, câu nói gợi mở đầy ẩn ý. Tôi đã hoảng loạn bỏ chạy, cũng may có một nhân viên phục vụ xuất hiện kịp lúc. Ông ta không chạm được vào tôi, nhưng nỗi ám ảnh thì không bao giờ mất. Sau hôm đó, tôi cắt liên lạc, đổi số điện thoại, tập trung ôn thi và cố quên đi.
Suốt 5 năm, tôi tự nhủ có lẽ đó chỉ là một sự cố. Ông ta bận trăm công nghìn việc, chắc đã quên tôi từ lâu. Nhưng giờ đây, ông ta nhớ. Rõ ràng, rất rõ.
Mấy ngày tiếp theo, tôi làm việc trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Bất cứ lúc nào nghe tiếng bước chân đàn ông vang trên hành lang, tôi cũng giật mình. Tôi tránh tuyệt đối tầng 15, nhưng ông ta lại chủ động xuất hiện. Có lần ông ta đứng ngay cửa phòng chứa dụng cụ, nhếch mép:
“Cô vẫn chưa thay đổi gì nhiều. Đừng nghĩ tôi dễ bỏ qua như lần trước.”
Nỗi sợ ngày càng lớn. Tôi không dám kể với mẹ vì sợ bà mất việc. Cũng không thể kể với bạn bè, vì ai sẽ tin một lao công bị giám đốc nhắm tới?
Một buổi tối, khi gom rác ở tầng 10, tôi thấy trên bàn lễ tân một phong bì. Dòng chữ viết vội: “Gặp tôi, phòng 1505, 8 giờ tối mai. Nếu không, tôi sẽ tự đến tìm cô.”
Tay tôi run bần bật. Đêm ấy, tôi biết rằng mình không thể tiếp tục né tránh. Quá khứ đã gõ cửa, và tôi phải lựa chọn: chạy trốn mãi mãi, hay đối diện để chấm dứt ám ảnh 5 năm qua.
8 giờ tối hôm sau, tôi đứng trước cửa phòng 1505. Hành lang vắng lặng, ánh đèn vàng hắt xuống khiến bóng tôi dài ngoằng. Tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Ông ta mở cửa, nụ cười thoáng trên môi. Phòng làm việc riêng rộng lớn, mùi rượu vang thoang thoảng. Ông ta ngồi xuống ghế, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện:
“Ngồi đi. Tôi chờ cô lâu rồi.”
Tôi siết chặt hai bàn tay, không ngồi mà đứng thẳng:
“Ông muốn gì?”
Ông ta nhướng mày:
“Câu hỏi phải là: tại sao cô lại tránh tôi suốt 5 năm? Cô biết tôi có thể cho cô mọi thứ – tiền, sự nghiệp, cả một cuộc sống đủ đầy. Cô chỉ cần… ngoan ngoãn.”
Tôi thấy cổ họng nghẹn lại, nhưng lần này khác. Nỗi sợ bị dồn nén quá lâu chuyển thành sự tức giận. Tôi bật thốt:
“Ông nghĩ tiền có thể mua được tất cả sao? Ông là kẻ khiến tôi mất ngủ suốt 5 năm. Ông biết tôi đã phải sống thế nào không?”
Ông ta im lặng vài giây, ánh mắt thoáng bất ngờ. Rồi ông ta cười nhạt:
“Con gái à, cuộc đời vốn vậy. Người yếu thế phải biết nắm lấy cơ hội. Đừng tự biến mình thành kẻ đáng thương.”
Tôi run rẩy nhưng vẫn ngẩng cao đầu:
“Nếu ông còn tiếp tục làm phiền, tôi sẽ báo công an. Tôi không phải cô bé 18 tuổi sợ hãi nữa.”
Không khí lặng đi. Ông ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, ánh mắt lạnh hẳn:
“Được thôi. Nhưng nhớ kỹ, công việc của mẹ cô… tôi chỉ cần một cuộc gọi là đủ.”
Đó chính là đòn cuối cùng, khiến tôi chết lặng. Ông ta không cần chạm vào tôi, chỉ cần dùng quyền lực để siết chặt gia đình tôi.
Tôi rời phòng với đôi chân nặng trĩu, nhưng trong đầu bùng lên một ý nghĩ: nếu tôi không đứng lên, mẹ sẽ mãi là con tốt để họ dẫm đạp.
Đêm đó, tôi quyết định viết đơn tố cáo, kèm theo những gì tôi nhớ được từ 5 năm trước. Tôi cũng tìm cách liên hệ nhân viên phục vụ từng giúp tôi hôm đó – người duy nhất có thể chứng thực.
Cuộc chiến này không dễ dàng, tôi biết. Nhưng tôi cũng hiểu: đã đến lúc phải thoát khỏi cái bóng của quá khứ, để không còn run sợ trước bất cứ kẻ nào nữa.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi nhắm mắt lại với niềm tin: sáng mai, mình sẽ không còn là kẻ trốn chạy.