Home Blog Page 11

Đã tìm ra người phải chịu trách nhiệm vụ lật tàu ở Hạ Long, thực sự quá p;;;hẫn n;;;ộ

Chỉ trong tích tắc sóng đánh làm tàu lật úp, toàn thân bị va đập vào vật cứng, cánh tay bị chẻ rách nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, anh Vũ Anh Tú (25 tuổi, thuyền viên) lặn mò dưới biển, di chuyển để tìm lối thoát theo ánh sáng le lói trên mặt biển.

Sáng 20/7, các bác sĩ khoa Chấn thương chỉnh hình – Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh tổ chức thăm khám sức khỏe một số nạn nhân vụ lật tàu du lịch trên Vịnh Hạ Long đang được điều trị tại đây.

Dù vết thương rách tay đã được khâu, sức khỏe dần dần hồi phục, song anh Vũ Anh Tú (SN 2000, ở Hà An, Quảng Ninh), thuyền viên tàu Vịnh Xanh 58 mang số hiệu QN-7105 vẫn thất thần, bàng hoàng. Anh là thuyền viên duy nhất may mắn thoát nạn.

Nhớ lại giây phút sinh tử, anh Tú chia sẻ, chiều 19/7, anh cùng thuyền trưởng và các thuyền viên trên tàu chở khách ra vịnh theo tuyến 2. Khi đi được nửa quãng đường, anh đang ở tầng 2 cùng một số khách thì bất ngờ trời mưa, giông gió giật mạnh. Lúc này, tàu đã phát cảnh báo cho du khách.

Bất ngờ, sóng rất mạnh đánh mạn tàu. Chỉ trong tích tắc khoảng 10 giây, tàu du lịch bị lật úp, nam thuyền viên và du khách không kịp phản ứng nhảy ra ngoài và bị nhấn chìm dưới biển.
tp-thuyen-vien.jpgBác sĩ Khoa Chấn thương chỉnh hình, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh thăm khám sức khỏe cho thuyền viên Vũ Anh Tú, sáng 20/7. Ảnh: Quốc Nam
Toàn thân bị va đập vào vật cứng, cánh tay bị chẻ rách nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, anh lặn mò dưới biển để tìm lối thoát. Ở dưới nước tối sầm, không định hình được lối ra, khi thấy ánh sáng le lói trên mặt biển, nam thuyền viên cố gắng di chuyển theo ánh sáng ngoi lên mặt nước.

Nam thuyền viên chia sẻ, rất may mắn khi nổi lên mặt nước, anh thấy tấm ghế gỗ trôi nổi và bấu víu kịp.

Khi ổn định được, anh đã trôi dạt, lênh đênh trên biển, cách con tàu lật khoảng cách vài trăm mét. Lúc này trời vẫn mưa, gió mạnh nên tầm nhìn hạn chế và rất khó tìm kiếm, cứu những người xung quanh.

“Tàu lật úp, nước tràn vào khoang, cabin, mắt tối sầm, người tôi va đập với vật cứng. Đến giờ tôi cũng chưa hình dung được vì sao mình có thể ra được ngoài, có lẽ tôi rất may mắn”, anh Vũ Anh Tú nói.

Là một trong những khách du lịch may mắn thoát nạn, anh Nguyễn Hồng Quân (SN 1985, quê Nghệ An), cũng chưa hết bàng hoàng về chuyến tham quan định mệnh. Anh chia sẻ, ngày 19/7, sau khi giải quyết công việc xong, anh tranh thủ ra vịnh tham quan một mình.

Anh kể, khi đang đứng trên boong tàu tầng 2, lúc này trời mưa, gió mạnh. Bất ngờ, sóng đánh rất mạnh vào mạn thuyền, nước biển đánh thẳng vào người, tràn ngập cabin, boong trên tầng 2, nơi anh đứng.
tp-thuyen-vien4-3846.jpgAnh Nguyễn Hồng Quân tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh.
Chỉ vài giây, tàu lập úp, anh và nhiều khách khác, thuyền viên chìm xuống nước theo con tàu, va đập với nhiều vật cứng. Nam du khách chỉ kịp nín thở, lặn dưới biển và mon men theo cầu thang. Thấy ánh sáng trên mặt biển, anh cố gắng bám các đồ vật để ngoi lên.

Khi lên mặt nước, nam du khách cũng may mắn bơi và bám được vào mảnh gỗ trôi nổi trên biển.

Anh Quân chia sẻ, lúc này trời vẫn mưa gió. Anh cùng một số người may mắn nổi lên được mặt nước bám vào các vật nổi. Khi định hình được, anh cùng một số người cố gắng nổi và di chuyển dần dần hướng về một hòn đảo gần đó. Sau đó, anh được ngư dân trên tàu cá phát hiện, cứu vớt và được lực lượng chức năng đưa vào bờ, nhập viện cấp cứu.

Hiện các vết thương của anh đã được các bác sĩ khám, điều trị. Người thân của anh cũng đã có mặt ở bệnh viện chăm sóc, hỗ trợ.

“Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…” Ngày 19 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng chói chang của mùa hè…

Vịnh Hạ Long – cái tên gợi lên hình ảnh của trời xanh, biển biếc, và những đảo đá như những bức tượng cổ ngàn năm lặng lẽ giữa sóng nước. Ngày 20 tháng 7 năm 2025, buổi sáng ở đây sáng rực như một tấm bưu thiếp sống động. Ánh nắng mùa hè như rót mật vàng lên làn nước trong xanh. Những con sóng nhẹ vỗ vào thân tàu, nhịp nhàng như hơi thở. Tàu du lịch Thanh Bình 06 vừa rời cảng Tuần Châu, rẽ nước êm đềm, chở theo hơn 40 du khách đang háo hức khám phá kỳ quan thiên nhiên.

Minh đứng ở mũi tàu, đôi mắt cậu sáng lên đầy thích thú. 14 tuổi, đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số treo lủng lẳng trước ngực, Minh chăm chú ghi lại từng khoảnh khắc. Từng hòn đảo đá mọc lên sừng sững giữa biển trời khiến cậu không ngừng bấm máy: Hòn Gà Chọi, hòn Đỉnh Hương, những vách đá dựng đứng in bóng xuống mặt nước xanh như ngọc. Đây là lần đầu tiên Minh ra vịnh Hạ Long – một món quà sinh nhật mà bố mẹ cậu, anh Nam và chị Lan, đã lên kế hoạch từ cả tháng trước.

Trên boong tàu, tiếng trò chuyện rộn ràng. Anh Nam – anh trai Minh, một kỹ sư hàng hải – đang chỉ cho cậu xem cách vận hành động cơ tàu. Mái tóc anh phất nhẹ trong gió, giọng nói cười cợt:
– Cẩn thận đấy nhóc, đừng đứng sát mũi quá, sóng mà mạnh là bị “đuổi về Hà Nội” luôn chứ chẳng đùa!

Minh cười phá lên, giơ máy ảnh về phía anh trai rồi bất ngờ chụp lia một tấm:
– Được rồi! Lúc bị đuổi về Hà Nội sẽ có ảnh làm bằng chứng!
Hai anh em trêu đùa nhau, giữa khung cảnh bình yên của vịnh biển khiến mọi thứ như chỉ tồn tại trong một giấc mơ đẹp.

Ở phía sau tàu, chị Lan – người chị họ vừa tốt nghiệp ngành du lịch – đang bận rộn chuẩn bị bữa trưa. Những hộp cơm đã được hâm nóng, trái cây được cắt lát, sắp xếp ngay ngắn. Chị khéo léo dùng dao cắt dưa hấu thành hình con thuyền nhỏ, nói vui:
– Chuyến đi này vui quá, chiều về mình còn kịp ghé chợ Hòn Gai mua quà nữa đấy!
Bố mẹ Minh ngồi gần đó, nhìn con trai với ánh mắt hiền hậu. Bác Hùng, người lớn tuổi nhất đoàn – một thủy thủ già – đang kể cho đám trẻ con những câu chuyện đi biển từ thời “chưa có GPS”. Mỗi lần ông nhắc đến “tàu thuyền chỉ nhờ sao trời mà đi”, lũ nhỏ lại há hốc mồm kinh ngạc.

Không khí trên tàu thoải mái như một chuyến dã ngoại gia đình lớn. Từng gợn sóng, từng tiếng chim kêu vang vọng từ vách đá, từng ánh nắng chiếu qua ly nước lạnh trong suốt – mọi thứ đều như có phép màu.

Minh nghĩ thầm:
“Sau này lớn lên, mình sẽ làm hướng dẫn viên, dẫn khách đi du lịch biển, đi khắp nơi, khám phá thế giới…”
Cậu ngẩng mặt lên trời, hít căng lồng ngực mùi mặn mòi của biển khơi. Một đàn cá chuồn bất ngờ bay vọt qua mặt nước, để lại làn bọt trắng loang ra như vết cắt trên lụa. Minh hét lên phấn khích, đưa tay chỉ, và tất cả cùng cười vang.

Không ai biết rằng, chỉ vài tiếng nữa, mặt biển này – nơi giờ đây rực rỡ và hiền hòa – sẽ trở nên dữ dội, cuồng nộ và nuốt chửng tất cả những tiếng cười ấy. Biển, vẫn đẹp, nhưng cũng luôn ẩn chứa điều không thể đoán trước.

Buổi trưa trôi qua yên ả. Sau khi ăn xong, một số người nằm nghỉ trên ghế bố, số khác tụm lại dưới mái che uống trà và trò chuyện. Cả con tàu như ngừng lại giữa thời gian. Sóng vẫn vỗ nhè nhẹ vào mạn tàu, đều đặn như tiếng ru ngủ. Trên trời, những vệt nắng dài như muốn bám níu lấy đỉnh núi đá vôi. Tất cả đều quá đỗi yên bình.

Minh nằm dài trên ghế gỗ, tay vẫn ôm chiếc máy ảnh. Cậu xem lại những tấm hình buổi sáng, mỉm cười một mình. Những gương mặt rạng rỡ, khoảnh khắc vui vẻ, tiếng sóng lăn tăn – mọi thứ được lưu lại như minh chứng cho một ngày đáng nhớ. Gió bắt đầu mát hơn, có chút lành lạnh mà Minh không để ý. Xa xa, trên đường chân trời, những vệt mây mỏng bắt đầu dày lên.

Đến đầu giờ chiều, bầu trời như chùng xuống. Anh Nam bước lên boong, nhìn về phía Tây Bắc – nơi một đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Làn gió bỗng nhiên trở nên lạ lùng, nó không còn mơn man mà rít nhẹ như tiếng kim loại cọ vào nhau. Anh cau mày, gọi thuyền trưởng:
– Bác ơi, phía kia có vẻ sắp giông. Mình có thể neo lại ở đảo gần không?
Thuyền trưởng – một người đàn ông trạc 50, kinh nghiệm dày dặn – nhíu mày nhìn về phía chân trời:
– Gió đổi hướng nhanh quá. Có lẽ chỉ là mưa bóng mây, nhưng để chắc chắn, tôi sẽ kiểm tra bản tin thời tiết hải văn.

Tuy nhiên, sóng vô tuyến trên tàu lúc đó lại không kết nối được tín hiệu. Bầu trời bắt đầu đổi màu. Mây kéo dày, từ xanh lơ chuyển dần sang màu chì xám. Gió mạnh hơn từng phút. Những du khách khác vẫn chưa nhận ra điều bất thường, họ còn reo hò khi những cơn gió làm bay mũ, thổi tóc tung lên.

Bác Hùng, đang nhâm nhi tách trà, bất chợt đặt nó xuống bàn, đứng lên. Ánh mắt ông – dày dạn sóng gió – trở nên sắc lạnh:
– Gió này… không phải bình thường.
Ông bước vội về phía thuyền trưởng, trao đổi nhỏ gì đó. Minh lúc này mới thấy gió quất mạnh vào mặt, và biển bắt đầu dậy sóng. Những con sóng ban sáng chỉ như lăn tăn, nay đã bắt đầu nâng cao, đập mạnh vào mạn tàu, gây tiếng rầm rầm nhỏ nhưng đáng ngại.

Thuyền trưởng bước lên loa phát thanh, giọng trấn an:
– Kính thưa quý khách, có thể sẽ có mưa trong ít phút tới. Xin mọi người bình tĩnh, đội tàu đang điều chỉnh hướng về vùng nước an toàn gần đảo Rều. Xin quý khách không di chuyển quá nhiều trên boong…

Một số hành khách bắt đầu hoang mang. Trẻ em được đưa xuống khoang dưới. Minh được mẹ kéo về phía bàn ăn, nhưng cậu ngoái đầu lại – nhìn thấy anh Nam đang bước vội về phía phòng máy. Một tiếng động lạ vang lên dưới sàn tàu – nhỏ thôi, như tiếng kim loại nứt. Bầu trời dần tối sầm, và rồi…

Một tia sét xé ngang trời.

Trước khi Minh kịp gọi: “Anh ơi, có chuyện gì vậy?” thì con tàu bắt đầu rung nhẹ. Những tiếng rì rì phát ra từ khoang động cơ. Biển bỗng trở nên nặng nề như thể đang giữ một bí mật đáng sợ, và Minh không biết rằng, đó là khoảnh khắc cuối cùng cậu còn thấy mọi người mỉm cười.

Tiếng nổ vang lên như sét đánh ngang tai.

Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra – chỉ trong tích tắc, âm thanh xé toạc không gian khiến mọi người hoảng loạn. Một luồng khói đen đặc phụt lên từ khoang máy, tiếp theo là tiếng động cơ gào rú dữ dội rồi chết lịm. Con tàu chao nghiêng. Đồ vật rơi lả tả: ly vỡ, vali trượt, bữa trưa chưa ăn xong văng tung tóe xuống boong.

Minh choáng váng, ngã sấp mặt xuống sàn gỗ, mắt mở to, đầu óc trống rỗng. Không khí đầy khói dầu, mùi khét lẹt của cháy điện, và sự hỗn loạn vỡ òa. Tiếng hét vang lên từ mọi phía – không còn là tiếng cười ban nãy nữa, mà là âm thanh nguyên thủy của sợ hãi.

Tàu cháy rồi!
Máy phát nổ!
Lấy áo phao! Mau lấy áo phao!

Nhưng quá trễ. Không ai kịp. Tàu rung mạnh lần nữa – như thể có ai đó dưới đáy biển đang giật nó xuống. Minh trượt trên sàn tàu nghiêng ngả, cố níu vào thành boong, nhưng nước đã ập vào từ khoang dưới. Một hành khách la lên thất thanh khi thấy lửa bắt đầu liếm lên lối cầu thang nhỏ dẫn xuống cabin. Tiếng người dẫm đạp nhau, tiếng kim loại rít lên, tiếng nước dội vào, tất cả quyện thành một cơn điên loạn hỗn tạp.

Minh gào lên:
Bố! Mẹ! Anh Nam!

Không có tiếng trả lời. Chỉ có sóng – sóng dập dữ dội vào thân tàu, sóng quật tung như roi. Minh gượng đứng dậy, nhưng tàu lúc này nghiêng hẳn về một bên, mọi người lảo đảo ngã nhào như những quân cờ đổ liên tiếp. Một tiếng rắc vang lên đâu đó trong thân tàu – cậu cảm nhận được sự nứt gãy. Không ai còn kiểm soát được con tàu nữa.

Bất ngờ, một cú va cực mạnh từ mạn trái khiến cả thân tàu nẩy lên. Một vết nứt lớn hiện ra gần phần đuôi. Con tàu phát ra tiếng rên rỉ như một con thú đang hấp hối.

Và rồi – nó lật.

Mọi thứ đảo lộn. Trời – biển – người – tất cả xoay vòng như trong cơn mê sảng. Minh bị hất văng ra khỏi mạn tàu, cả người đập xuống nước lạnh buốt như kim chích. Đôi mắt mở to giữa làn nước đen ngòm, hoảng loạn. Cậu vùng vẫy, không biết đâu là trên đâu là dưới. Mọi tiếng động bị bóp nghẹt. Chỉ có tiếng ù ù trong tai và cảm giác nghẹt thở.

Minh trồi lên, hớp lấy chút không khí. Sóng đập vào mặt. Trước mắt cậu là mảnh vỡ của tàu trôi lềnh bềnh: một phần mái che, một chiếc ghế nhựa, và… bàn ăn – cái bàn ăn mà chị Lan vừa sắp trái cây cách đây chưa đầy một giờ. Cậu cố bơi tới, ôm chặt lấy nó như chiếc phao cứu mạng duy nhất.

Xung quanh, tiếng la hét vang vọng khắp mặt nước:
Cứu với!
Có ai không!?
Bé con đâu rồi, bé con của tôi đâu rồi!!

Gió gào như dã thú, mưa bắt đầu xối xuống như roi quất. Minh run rẩy, bám chặt vào mảnh gỗ, mắt đảo điên tìm kiếm gương mặt thân quen. Nhưng chỉ thấy những bóng người lờ mờ đang vùng vẫy, chìm dần, chìm dần…

Bố ơi!
Mẹ ơi!
Anh Nam ơi!

Cậu hét, nhưng tiếng cậu bị nuốt trọn bởi cuồng phong. Đôi mắt nhòe nước mưa, nhưng có thứ gì đó ấm hơn cả nước biển chảy dài theo má. Không ai trả lời. Không ai vẫy gọi. Biển bỗng trở thành một sa mạc lạnh lẽo không người.

Rồi cậu thấy một người đàn ông lướt qua trong làn nước – mái tóc ướt sũng, chiếc đồng hồ quen thuộc. Là anh Nam? Cậu hét lên, bơi về phía đó, nhưng sóng quật cậu ngược lại. Bóng dáng ấy chìm nhanh xuống như một giấc mơ bị bóp nghẹt.

Minh bỗng hiểu – nỗi sợ thật sự không phải là chết đuối. Mà là ở lại một mình.

Thời gian như ngừng trôi….

Trời đã hửng sáng khi đội cứu hộ tiếp cận khu vực tai nạn.

Chiếc xuồng máy chở những người sống sót lặng lẽ rẽ nước. Không còn tiếng sóng gào, chỉ còn mặt biển phẳng lặng đến rợn người, như chưa từng có gì xảy ra. Minh nằm cuộn tròn ở góc xuồng, quấn trong chiếc chăn ẩm ướt, môi tím tái, mắt đỏ hoe.

Một người cứu hộ đưa cậu ly nước nóng, nhưng cậu không buồn cầm lấy. Cậu chỉ ngước mắt, nhìn ra phía biển – nơi chiếc bàn gỗ giờ đã biến mất. Gương mặt cậu vô hồn, không còn nước mắt để khóc.

– Bố cháu tên gì? – người lính hỏi khẽ.
– Nam… mẹ là Lan… còn anh cũng là Nam… – Minh thì thầm, giọng như gió thoảng.

Không ai đáp. Danh sách người mất tích đang dài ra theo từng phút.

Xuồng rẽ qua một khúc vịnh, nơi xác tàu Thanh Bình 06 nằm nghiêng dưới làn nước. Minh nhìn thấy một chiếc dép nhựa quen thuộc trôi lềnh bềnh. Cậu run lên bần bật.

– Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa đâu… – Cậu thì thào, như nói với gió, như nói với biển.
– …Sao mọi người chưa về? Ngoài biển… có vui đâu…

Sau khi có c;ảnh b;áo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh? Phó giám đốc Sở giải thích

Sau khi có cảnh báo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh?

Trả lời câu hỏi 13h30 ngày 19/7 Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh cảnh báo có giông lốc nhưng vẫn còn nhiều tàu trên vịnh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh giải thích chiều 19/7 các tàu vẫn hoạt động là do chưa có chỉ đạo chính thức của tỉnh và Trung ương. Ngoài ra, khoảng 15h30 đã có thông báo thời tiết bình thường nên vẫn cho tàu hoạt động, không làm gián đoạn hoạt động của du khách.

Về ý kiến giông lốc thì có hướng dẫn cảnh báo thế nào, ông Minh cho biết trong luật đã quy định gặp giông lốc thì quy trình như nào, thuyền trưởng phải nắm được cách ứng phó. Cảng vụ cũng đã thông tin cho chủ tàu để ứng phó.

Sau vụ lật tàu, Sở sẽ rà soát quy trình cảnh báo sao cho có hướng dẫn cụ thể hơn với từng tình huống. Các phương tiện thủy nội địa trên vịnh đều có tiêu chuẩn và phải tuân thủ ngay cả phương án thoát hiểm thoát nạn. “Nhưng trong những tình huống hy hữu như hôm qua, với những phương tiện thoáng hết thì cũng chưa chắc người bên trong thoát hết được”, ông Minh nói.

z6823435801127-9aeb889798af034-8579-6760

Ông Bùi Hồng Minh trả lời câu hỏi của báo chí. Ảnh: Duy Anh

Vì sao không huy động máy bay sớm tìm kiếm nạn nhân?

Trả lời câu hỏi tại sao lại không huy động máy bay từ sớm để tìm kiếm, cứu hộ nạn nhân, đại diện UBND tỉnh cho biết khoảng cách từ bờ ra vị trí tai nạn mất 15-20 phút, nếu trực thăng ra không có điểm đỗ, trong điều kiện thời tiết phức tạp, gió có thể gây chìm.

“Quân đội không ngại nhiệm vụ gì, vì dân, không chờ xin lệnh sẵn sàng đi cứu, nhưng do điều kiện thời tiết không phù hợp”, ông Hoàng Văn Thuyết nói.

Sở Xây dựng: Không bắt buộc du khách mặc áo phao suốt hành trình

Ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, cho biết theo quy định, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Tàu Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).

Cũng theo quy định, chỉ có hành khách đi trên phương tiện bến khách ngang sông mới bắt buộc mặc áo phao suốt hành trình. Với hành trình dài, hành khách chỉ mặc khi có nguy cơ mất an toàn và thuyền trưởng sẽ hướng dẫn. Trường hợp tàu vịnh Xanh, 80% nạn nhân được đưa ra ngoài đã mặc áo phao.

Để cấp phép cho tàu rời cảng, có ba yếu tố an toàn kỹ thuật phải đáp ứng là bảo vệ môi trường, chứng chỉ thuyền viên và thời tiết. Sở sẽ căn cứ vào dự báo thời tiết từ Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh Quảng Ninh. Nhiều năm nay, cảng vụ hợp đồng với Trung tâm, ngày có ba bản tin, căn cứ vào đó sẽ có phương án điều hành.

Như hôm qua bản tin dự báo lúc 6h30 và 10h đều thông báo vịnh Hạ Long có gió cấp 2-3, đến 13h30 có cảnh báo giông lốc. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12h45, trước cả khi có cảnh báo. Ngay sau khi nhận bản tin bổ sung thì cảng vụ đã triển khai cho dừng cấp phép toàn bộ phương tiện tàu du lịch và thông tin trên nhóm các chủ tàu, yêu cầu chủ tàu báo cáo tình hình hoạt động.

Giông lốc ập đến đẩy tàu Vịnh Xanh 58 lật úp trong vài giây, nạn nhân sống sót lặn vào khoang cứu người, nhưng một số đã không còn thở.

Sáng 20/7, nằm điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, anh Đặng Anh Tuấn, 36 tuổi, trú tại phường Phú Diễn, Hà Nội, kể cùng nhóm bạn 12 người xuống Hạ Long chơi cuối tuần. Ban đầu nhóm không định lên tàu tham quan vịnh mà chỉ xuống ăn uống, tắm biển.

Sau bữa trưa 19/7, cả nhóm ra bến tàu gần cầu Bãi Cháy chơi, được nhiệt tình mời chào mua vé thăm vịnh. Thấy trời trong xanh, cả nhóm đổi ý mua vé lên tàu hai tầng sơn trắng, dài hơn 20 m. Họ ngồi hết khoang dưới, anh Tuấn chọn ghế cuối tàu. Tàu có áo phao, tuy nhiên chủ tàu không yêu cầu du khách mặc.

Anh Đặng Anh Tuấn hiện đang được điều trị ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Anh Đặng Anh Tuấn hiện được điều trị ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Sau khoảng 20 phút ổn định hơn 40 hành khách, trong đó có nhiều trẻ em, lúc 12h55 tàu rời bến. Theo hành trình tuyến hai vịnh Hạ Long, thuyền trưởng cũng là chủ tàu Đoàn Văn Trình lần lượt đưa khách thăm các hòn Chó Đá, Đỉnh Hương, Gà Chọi, vào hang Sửng Sốt, hang Luồn, đảo Ti Tốp và trở về bến cảng chiều cùng ngày.

Tuy nhiên khi rời bến khoảng 4 km, gần đến hang Đầu Gỗ, cơn giông bất ngờ ập tới. Bầu trời từ xanh ngắt, nắng gắt chuyển sang tối sầm. Tàu chao đảo theo từng cơn sóng, có lúc nghiêng hơn 40 độ. “Mọi người đề nghị chủ tàu cho quay lại thay vì tiếp tục hành trình. Tuy nhiên, ông ấy động viên du khách chịu khó vì sắp tới điểm tham quan đầu tiên”, anh Tuấn kể lại.

Nạn nhân cứu nhau

Sóng, gió ngày càng mạnh, mưa xối xả khiến trời mù mịt. Anh Tuấn cúi xuống dưới gầm ghế lấy áo phao và khoác vội. Các hành khách khác cũng làm tương tự. Chưa đầy 10 phút kể từ khi cơn giông ập tới, tàu đang tròng trành thì bị gió quật lật úp chỉ trong vài giây. Tất cả hành khách và thuyền viên rơi xuống biển. Lúc đó gần 14h.

Hành khách hoảng loạn la hét, anh Tuấn và nhiều người vùng vẫy trong khoảng không duy nhất ở mỏm tàu. Hít một hơi dài, anh lặn xuống tìm đường thoát ra ngoài nhưng thất bại vì nhiều cửa kính bị kéo kín. Ngoi lên trong khoang tàu đang chìm dần, anh lấy sức lặn xuống lần hai. “Ngó xung quanh, tôi thấy một khoảng sáng nên bơi lại và may mắn thoát ra ngoài”, anh Tuấn kể.

Ra khỏi tàu, anh Tuấn bị mưa táp cho rát mặt, nhưng cố leo lên phần đáy tàu đang nổi, nơi có vài người ở đó. Mất vài phút trấn tĩnh, anh cùng người đàn ông và một phụ nữ tìm kiếm nạn nhân. Vì xuống sức, anh không dám vào trong tàu, chỉ dùng hai chân dò dọc thành tàu, tìm khoảng hở, sau đó lặn xuống luồn dây vào bên trong để hy vọng người gặp nạn bám vào và thoát ra.

Tàu Vịnh Xuân bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Chân xước vì kính cứa, anh Tuấn kéo được 4 người ra ngoài, nhưng chỉ hai người sống, hai người khác đã tím tái, được hô hấp nhân tạo nhưng không tỉnh lại. Lênh đênh trên biển đến gần 17h, anh Tuấn và những người khác được lực lượng cứu hộ đưa vào bờ.

Cũng đi trên tàu Vịnh Xanh 58 là vợ chồng, hai con và ba người thân khác của chị Thùy Linh, 38 tuổi. Họ từ Ocean Park 2, Hưng Yên xuống tham quan vịnh Hạ Long khi thấy trời nắng đẹp, biển êm. Bão Wipha mới vào Biển Đông, còn cách xa vịnh Bắc Bộ hơn 1.000 km. Gia đình chị ngồi ở khoang hành khách, trong khi một số du khách lên boong tầng 2 chụp ảnh.

Cơn giông lốc ập đến quá nhanh khiến trời mù mịt. “Tôi chỉ cảm thấy tàu rung lắc vài giây rồi nghiêng, lật úp xuống biển”, chị Linh nhớ lại.

Chị cùng một số người chui vào được khoang tàu, có không khí để thở. Tự tin với khả năng bơi, chị lặn xuống, lần theo cửa kính đang mở thoát khỏi tàu, sau đó quay lại tìm chồng con và hướng dẫn người khác thoát ra. “Tôi vào tàu hai lần, có mấy người cũng thoát được, lần thứ ba quay lại thì nước ngập cao, khoang có không khí thu hẹp, không thở được”, chị nói.

Chị Linh chưa hết bàng hoàng sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Chị Linh đau đáu vì chưa tìm thấy chồng và hai con sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Buộc dây níu nạn nhân để tránh trôi

Lần thứ ba quay lại tàu lật, chị Linh đưa được một người đàn ông ra ngoài. Thấy người này lịm dần, chị cố gắng hét lớn, động viên và mặc áo phao cho ông. “Một lúc sau thì chú ấy không thở nữa, tôi phải lấy dây thừng buộc vào người cho đỡ trôi đi”, chị nói, khóc nghẹn vì chưa tìm thấy chồng và hai con.

Cũng lên tàu Vịnh Xanh 58 tham quan cùng đoàn 13 người lớn, một trẻ em, anh Mai Xuân Hải 42 tuổi, đến từ Bắc Ninh và thuyền viên Vũ Anh Tú, 25 tuổi, bị văng ra ngoài khi tàu lật. Họ cùng hai người đàn ông ôm ghế gỗ bơi vào bờ, được một đoạn thì một người kiệt sức, buông tay. Chừng ba giờ sau, ba người trôi khoảng một km vào luồng hàng hải có nhiều tàu đi qua và được tàu cá cứu.

Sau khi tàu lật, anh Đinh Đức Hiệp 35 tuổi, ở Hà Lầm, Quảng Ninh vội lặn xuống cứu người. Anh đưa được mẹ và một số trong đoàn 8 người vào khoang chưa ngập nước để có không khí thở.

“Tôi sau đó hướng dẫn cho mẹ cùng ba người khác thoát ra khỏi tàu. Có một chú bị thương nặng quá, không cứu được, tôi dùng dây thừng buộc lại, tránh bị trôi đi”, anh chia sẻ. Không thấy bạn gái, anh Hiệp lặn tiếp, khoảng 15 phút sau đưa lên nhưng bạn đã không qua khỏi do uống nhiều nước.

Tìm kiếm nạn nhân xuyên đêm

Tiếp nhận thông tin tai nạn từ các tàu gần đó, đến 17h tỉnh Quảng Ninh đã huy động biên phòng, hải quân, cảnh sát biển, công an, cảng vụ với khoảng 300 người, sau tăng lên 1.000 cùng hơn 30 tàu xuồng ra cứu hộ. Sở chỉ huy cứu hộ, cứu nạn được thành lập gồm: Bộ Tư lệnh Quân khu 3, Quân chủng Hải quân, Bộ Tư lệnh Biên phòng, Bộ tư lệnh Cảnh sát biển, UBND tỉnh Quảng Ninh.

Lực lượng cứu hộ chia làm nhiều nhóm. Một nhóm khoảng 30 thợ lặn xuống biển, lần mò vào khoang tàu lật tìm kiếm nạn nhân. Một nhóm bao vây xung quanh vị trí tàu lật, dùng phương tiện dò tìm. Phương án đưa sà lan cùng cần cẩu đến xoay cho tàu đứng thẳng để thuận lợi tìm kiếm nạn nhân cũng được tính đến, tuy nhiên tàu nặng, sóng lớn, rất khó cột dây xung quanh để kéo lên.

Theo báo cáo của chủ tàu khi xuất bến, Vịnh Xanh 58 chở 48 hành khách và 5 thuyền viên. Đến 23h đêm qua, các lực lượng cứu được 10 người, vớt được hơn 30 thi thể. Công tác tìm kiếm được triển khai xuyên đêm.

Đến 0h hôm nay, nhà chức trách quyết định lật tàu để thuận lợi tìm nạn nhân. 48 phút sau, tàu được lật nghiêng, 4 thi thể lần lượt được tìm thấy trong tàu, gồm cả thuyền trưởng. Báo cáo mới nhất lúc 10h hôm nay của UBND tỉnh Quảng Ninh, tàu Vịnh Xanh 58 lúc xảy ra sự cố có 49 người (giảm 3 so với ban đầu), gồm 46 du khách và 3 thuyền viên, hiện còn 4 người mất tích.

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

10 người bị thương được đưa về Bệnh viện Bãi Cháy và Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, hiện sức khỏe đã ổn định. Các thi thể được đưa về nhà xác Bệnh viện Bãi Cháy ở phường Việt Hưng chờ người nhà đến nhận. Một số đã được đưa về nhà lo hậu sự ngay trong đêm. Hầu hết nạn nhân quê miền Bắc, nhiều nhất là Hà Nội trên 20 người. Họ đi du lịch theo gia đình, nhóm bạn thân, người lớn tuổi nhất 53, nhỏ nhất mới lên 3.

Tối qua, Thủ tướng Phạm Minh Chính có công điện chia buồn với gia đình người bị nạn, đồng thời phân công Phó thủ tướng Trần Hồng Hà tới hiện trường chỉ đạo công tác cứu hộ, cứu nạn, thăm hỏi, động viên, hỗ trợ gia đình những người bị nạn. Các cơ quan được yêu cầu điều tra nguyên nhân tai nạn, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình trong công tác an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho tàu thuyền đang hoạt động.

Bước đầu tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử vong là 25 triệu đồng/người, nạn nhân bị thương 8 triệu đồng/người. Ủy ban MTTQ tỉnh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử nạn 5 triệu đồng/người, người bị thương 3 triệu đồng/người. Một số doanh nghiệp trên địa bàn cũng trợ giúp gia đình người tử vong 40 triệu đồng/người, người bị thương 25 triệu đồng/người.

Gần một ngày sau chuyến tàu thăm vịnh Hạ Long, chị Thùy Linh ở Hưng Yên đau đáu vì lạc mất chồng và hai con. Còn anh Mai Xuân Hải ở Bắc Ninh trăn trở: “Trước lúc tàu lật, boong có 5 thành viên trong đoàn tôi, không biết còn ai sống sót?”.

Lê Tân – Phạm Chiểu – Duy Anh

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!” – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.

Trên con đường quốc lộ 5 cũ, nơi từng đoạn ổ gà khiến tay lái rung nhẹ, chiếc xe buýt sơn màu xanh bạc chạy đều đặn như nhịp tim của một người đàn ông cần mẫn. Mỗi ngày, mỗi chuyến, mỗi đoạn đường từ Hà Nội về Hải Dương, rồi quay ngược lại, như thể thời gian không hề thay đổi trong suốt hơn hai chục năm qua. Anh Quý – người đàn ông ngoài bốn mươi với làn da sạm nắng, đôi mắt hiền hậu nhưng đã in hằn dấu vết của tháng năm – vẫn luôn ngồi sau vô-lăng, lặng lẽ và kiên định.

Với nhiều người, nghề lái xe chỉ là phương tiện mưu sinh, nhưng với anh, đó là cả một đời sống. Anh biết từng gốc cây, từng biển báo, từng khúc cua trên tuyến đường ấy. Mỗi hành khách bước lên xe, anh đều nhớ gương mặt, thói quen xuống ở trạm nào, hay mua vé tháng hay vé lẻ. Có người già khó tính, có em nhỏ hay say xe, có cô sinh viên lặng lẽ ôm sách ngồi ghế cuối – tất cả đều là một phần trong thế giới đơn giản nhưng đầy yêu thương của anh.

Thế nhưng, trong trái tim người đàn ông chất phác ấy vẫn có một góc nhỏ dành cho mơ ước – mơ ước về biển. Không phải vì anh chưa từng nhìn thấy biển qua tivi, hay nghe kể về Hạ Long – Vịnh di sản với những đảo đá sừng sững giữa làn nước xanh lục. Anh từng chở khách du lịch đi ngang qua thành phố Hạ Long, nhìn xa xa những mái nhà thấp thoáng gần mép nước. Nhưng tự mình bước chân lên một chiếc thuyền, dẫn vợ con ra khơi, cảm nhận gió biển lồng lộng và tiếng sóng vỗ rì rào – thì chưa bao giờ.

Và rồi, cơ hội ấy đến khi cậu con trai cả – Minh – vừa hoàn thành kỳ thi THPT. Đó là một dấu mốc. Không phải vì gia đình cần tổ chức ăn mừng rình rang gì, mà vì đó là lúc mà anh nghĩ: “Mình cần làm gì đó đặc biệt cho các con, cho vợ.” Gia đình anh không giàu có, những đồng lương lái xe và phụ việc vặt vãnh của chị Hiền chỉ vừa đủ để nuôi ba đứa con ăn học. Nhưng lần này, anh quyết định dành dụm suốt gần một năm – mỗi chuyến xe, mỗi đồng tiền lẻ thừa từ tiền xăng, tiền khách boa – để đổi lấy một chuyến đi đặc biệt.

“Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết vịnh đẹp thế nào!” – anh nói, giọng như trẻ lại hai mươi tuổi. Cả nhà reo lên, Hoa và Lan – hai cô con gái nhỏ – nhảy cẫng, vẽ vịnh Hạ Long bằng sáp màu lên giấy. Chị Hiền mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn chồng. Còn Minh, cao lớn, lém lỉnh, chỉ nhếch môi cười: “Lâu rồi mới thấy bố hào hứng thế.” Nhưng bên trong, cậu cũng chộn rộn không kém.

Chiếc xe máy cà tàng của anh Quý không thể đưa cả gia đình đi xa, nên anh mượn tạm một chiếc ô tô cũ từ người bạn thân – “đổi lái xe buýt lấy ba ngày cầm vô-lăng xe du lịch.” Đó là một hành trình ngắn, nhưng trong lòng anh, là hành trình đến giấc mơ: đặt chân xuống bến cảng Tuần Châu, nghe tiếng chim biển, ngắm hoàng hôn đỏ rực rơi xuống mặt nước.

Trong vali cũ kỹ, anh Quý cẩn thận gấp gọn quần áo của vợ con, lồng vào giữa là một tấm áo sơ mi trắng đã ủi phẳng phiu – cái áo anh định mặc khi chụp ảnh cả nhà trên boong tàu, để làm hình nền điện thoại. “Phải có tấm hình đó mới được!” – anh tự nhủ, ánh mắt rạng rỡ lạ thường.

Mùa hè năm ấy, Hạ Long nắng gắt như trút lửa, nhưng trời xanh cao, trong vắt đến mức từng đám mây trắng như được cắt tỉa kỹ lưỡng. Biển phẳng lặng, sóng chỉ lăn tăn như đùa nghịch, phản chiếu hàng trăm chiếc thuyền du lịch neo đậu gần bến. Gia đình anh Quý đến từ sớm, gương mặt ai cũng rạng rỡ như thể chưa từng biết đến từ “nghỉ dưỡng.” Cả đời anh lái xe đi qua bao tỉnh thành, nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày cả nhà mình lại được thong dong như thế.

“Chụp tấm này đi bố!” – Hoa, cô bé tám tuổi, giơ máy ảnh lên, chụp anh Quý đang chỉ tay về phía một hòn đảo hình con rùa nằm xa xa. Anh cười thật tươi, giơ tay tạo hình trái tim. “Rồi, đến lượt cả nhà nào!” – Minh gọi lớn, vội bật chế độ chụp hẹn giờ, chạy tới đứng giữa mẹ và hai em. Tấm ảnh được chụp đúng lúc chị Hiền quay sang cười với chồng, tay vẫn ôm nhẹ lấy hai đứa con gái. Mặt biển phía sau lấp lánh như dát bạc.

Buổi trưa, gia đình họ thuê một chiếc thuyền nhỏ, có mui che nắng, do một ông lão chừng ngoài sáu mươi lái. Ông từng sống cả đời ở Hòn Gai, là một trong số ít người còn làm nghề đưa khách ra vịnh theo kiểu truyền thống. “Thuyền nhỏ nhưng chắc, bác lo được hết!” – ông bảo, nụ cười sạm nắng nhưng ấm áp.

Chiếc thuyền rời bến chầm chậm, rẽ sóng ra xa. Tiếng máy nổ giòn giã, rồi lặng dần nhường chỗ cho tiếng nước vỗ mạn thuyền đều đặn. Anh Quý ngồi cạnh vợ, khoác vai chị, thi thoảng ngước nhìn bầu trời xanh như không thể tin đây là thật. “Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?” – anh nói nhỏ, tay chỉ về phía một hòn đảo hoang sơ lấp ló. Chị Hiền bật cười, khẽ đánh yêu vào vai chồng. Gió biển lùa qua tóc chị, mang theo mùi mặn nồng đặc trưng chỉ những ai từng gần biển mới hiểu.

Mọi chuyện tưởng chừng như trong mơ. Cả nhà ăn trưa ngay trên thuyền – cơm trắng, cá chiên và canh chua nấu vội. Món ăn đơn sơ nhưng ngon miệng lạ kỳ giữa đất trời rộng lớn. Minh kể chuyện thi cử, còn Lan và Hoa thi nhau đoán hình thù các đảo đá: “Cái kia giống con voi! Không, giống con rồng ngủ!” Tiếng cười rộn rã vang khắp khoang thuyền.

Cho đến khi những cụm mây đen dày đặc bất ngờ kéo tới từ hướng Tây. Chúng đến nhanh như chưa từng được báo trước. Gió bắt đầu đổi chiều, thổi từng cơn mạnh, giật phăng chiếc mũ rộng vành trên đầu chị Hiền. Ông lão lái thuyền nhìn lên bầu trời, ánh mắt trầm ngâm rồi trầm giọng: “Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!”

Không ai nghĩ quá nghiêm trọng – chỉ là một cơn mưa hè bất chợt, phải không? Biển vẫn chưa dậy sóng, và họ vẫn đang ở khá gần bờ. Nhưng kinh nghiệm của một đời lênh đênh đã không lừa ông lão. Ông bắt đầu cho thuyền quay đầu, động cơ rú lên, tiếng sóng va vào mạn thuyền bắt đầu mạnh dần. Gia đình anh Quý vội mặc áo phao, hai cô bé ôm chặt lấy mẹ, còn Minh thì nắm chặt tay bố, gật nhẹ: “Không sao đâu bố, mình sẽ về.”

Nhưng thiên nhiên đôi khi không để con người có quyền thương lượng…

Gió rít lên như tiếng hú giữa núi rừng, mang theo những cơn mưa quất thẳng vào mặt như roi da. Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu chao nghiêng. Trời chuyển tối chỉ trong vài phút, như thể một bàn tay khổng lồ nào đó vừa kéo sập bức màn đen của đêm xuống giữa ban ngày.

“Bám chặt vào nhau! Ngồi thấp xuống!” – tiếng ông lão lái thuyền hét lên, át cả tiếng gió. Ông vội tăng tốc, tay lái ghì chặt. Nhưng vô ích. Từng đợt sóng cao như mái nhà tràn tới. Những cột nước dựng đứng, rơi thẳng xuống boong như thác lũ.

Lan khóc nức nở. Hoa thì hoảng sợ đến mức không bật ra tiếng, chỉ ôm chặt chị Hiền. Anh Quý cúi người che chắn cho vợ con, lưng áo ướt đẫm, mắt vẫn cố quan sát bốn phía. Minh, dẫu run lên vì lạnh và sợ hãi, vẫn cố gắng giữ vững tay nắm lấy bố, tay còn lại vòng qua em gái.

“Cứ bình tĩnh! Không được hoảng!” – anh Quý hét lớn. Nhưng câu nói vừa dứt, thì một tiếng ầm khủng khiếp vang lên. Con sóng lớn nhất từ đầu trận giông tràn tới, quất thẳng vào mạn thuyền. Chiếc thuyền xoay nghiêng, rồi trong chớp mắt, bị lật úp như một chiếc lá giữa bão tố.

Tiếng hét thất thanh vang vọng giữa biển trời mịt mù. Không còn tiếng động cơ, không còn tiếng người – chỉ còn tiếng sóng gào, tiếng gió hú, tiếng nước ập vào tai, vào mắt, vào miệng…

Minh chìm sâu trong làn nước đục ngầu lạnh buốt. Cậu không còn phân biệt đâu là trên đâu là dưới.

Giải o;an cho thuyền trưởng trong vụ tàu lật ở Hạ Long: Một quyết định có thể c-ứu s-ống 48 hành khách trên tàu?

Sau khi có cảnh báo giông lốc, vì sao còn nhiều tàu trên vịnh?

Trả lời câu hỏi 13h30 ngày 19/7 Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quảng Ninh cảnh báo có giông lốc nhưng vẫn còn nhiều tàu trên vịnh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Bùi Hồng Minh giải thích chiều 19/7 các tàu vẫn hoạt động là do chưa có chỉ đạo chính thức của tỉnh và Trung ương. Ngoài ra, khoảng 15h30 đã có thông báo thời tiết bình thường nên vẫn cho tàu hoạt động, không làm gián đoạn hoạt động của du khách.

Về ý kiến giông lốc thì có hướng dẫn cảnh báo thế nào, ông Minh cho biết trong luật đã quy định gặp giông lốc thì quy trình như nào, thuyền trưởng phải nắm được cách ứng phó. Cảng vụ cũng đã thông tin cho chủ tàu để ứng phó.

Sau vụ lật tàu, Sở sẽ rà soát quy trình cảnh báo sao cho có hướng dẫn cụ thể hơn với từng tình huống. Các phương tiện thủy nội địa trên vịnh đều có tiêu chuẩn và phải tuân thủ ngay cả phương án thoát hiểm thoát nạn. “Nhưng trong những tình huống hy hữu như hôm qua, với những phương tiện thoáng hết thì cũng chưa chắc người bên trong thoát hết được”, ông Minh nói.

z6823435801127-9aeb889798af034-8579-6760

Ông Bùi Hồng Minh trả lời câu hỏi của báo chí. Ảnh: Duy Anh

Vì sao không huy động máy bay sớm tìm kiếm nạn nhân?

Trả lời câu hỏi tại sao lại không huy động máy bay từ sớm để tìm kiếm, cứu hộ nạn nhân, đại diện UBND tỉnh cho biết khoảng cách từ bờ ra vị trí tai nạn mất 15-20 phút, nếu trực thăng ra không có điểm đỗ, trong điều kiện thời tiết phức tạp, gió có thể gây chìm.

“Quân đội không ngại nhiệm vụ gì, vì dân, không chờ xin lệnh sẵn sàng đi cứu, nhưng do điều kiện thời tiết không phù hợp”, ông Hoàng Văn Thuyết nói.

Sở Xây dựng: Không bắt buộc du khách mặc áo phao suốt hành trình

Ông Bùi Hồng Minh, Phó giám đốc Sở Xây dựng Quảng Ninh, cho biết theo quy định, tàu du lịch trên vịnh Hạ Long phải có quy chuẩn an toàn cao hơn quy chuẩn quốc gia, thực tế 100% tàu đã đạt. Tàu Vịnh Xanh 58 có hệ số an toàn ổn định 2,3 (quy chuẩn là 1).

Cũng theo quy định, chỉ có hành khách đi trên phương tiện bến khách ngang sông mới bắt buộc mặc áo phao suốt hành trình. Với hành trình dài, hành khách chỉ mặc khi có nguy cơ mất an toàn và thuyền trưởng sẽ hướng dẫn. Trường hợp tàu vịnh Xanh, 80% nạn nhân được đưa ra ngoài đã mặc áo phao.

Để cấp phép cho tàu rời cảng, có ba yếu tố an toàn kỹ thuật phải đáp ứng là bảo vệ môi trường, chứng chỉ thuyền viên và thời tiết. Sở sẽ căn cứ vào dự báo thời tiết từ Trung tâm Khí tượng Thủy văn tỉnh Quảng Ninh. Nhiều năm nay, cảng vụ hợp đồng với Trung tâm, ngày có ba bản tin, căn cứ vào đó sẽ có phương án điều hành.

Như hôm qua bản tin dự báo lúc 6h30 và 10h đều thông báo vịnh Hạ Long có gió cấp 2-3, đến 13h30 có cảnh báo giông lốc. Tàu Vịnh Xanh 58 xuất bến lúc 12h45, trước cả khi có cảnh báo. Ngay sau khi nhận bản tin bổ sung thì cảng vụ đã triển khai cho dừng cấp phép toàn bộ phương tiện tàu du lịch và thông tin trên nhóm các chủ tàu, yêu cầu chủ tàu báo cáo tình hình hoạt động.

Giông lốc ập đến đẩy tàu Vịnh Xanh 58 lật úp trong vài giây, nạn nhân sống sót lặn vào khoang cứu người, nhưng một số đã không còn thở.

Sáng 20/7, nằm điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, anh Đặng Anh Tuấn, 36 tuổi, trú tại phường Phú Diễn, Hà Nội, kể cùng nhóm bạn 12 người xuống Hạ Long chơi cuối tuần. Ban đầu nhóm không định lên tàu tham quan vịnh mà chỉ xuống ăn uống, tắm biển.

Sau bữa trưa 19/7, cả nhóm ra bến tàu gần cầu Bãi Cháy chơi, được nhiệt tình mời chào mua vé thăm vịnh. Thấy trời trong xanh, cả nhóm đổi ý mua vé lên tàu hai tầng sơn trắng, dài hơn 20 m. Họ ngồi hết khoang dưới, anh Tuấn chọn ghế cuối tàu. Tàu có áo phao, tuy nhiên chủ tàu không yêu cầu du khách mặc.

Anh Đặng Anh Tuấn hiện đang được điều trị ở Bệnh viện đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Anh Đặng Anh Tuấn hiện được điều trị ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Ảnh: Duy Anh

Sau khoảng 20 phút ổn định hơn 40 hành khách, trong đó có nhiều trẻ em, lúc 12h55 tàu rời bến. Theo hành trình tuyến hai vịnh Hạ Long, thuyền trưởng cũng là chủ tàu Đoàn Văn Trình lần lượt đưa khách thăm các hòn Chó Đá, Đỉnh Hương, Gà Chọi, vào hang Sửng Sốt, hang Luồn, đảo Ti Tốp và trở về bến cảng chiều cùng ngày.

Tuy nhiên khi rời bến khoảng 4 km, gần đến hang Đầu Gỗ, cơn giông bất ngờ ập tới. Bầu trời từ xanh ngắt, nắng gắt chuyển sang tối sầm. Tàu chao đảo theo từng cơn sóng, có lúc nghiêng hơn 40 độ. “Mọi người đề nghị chủ tàu cho quay lại thay vì tiếp tục hành trình. Tuy nhiên, ông ấy động viên du khách chịu khó vì sắp tới điểm tham quan đầu tiên”, anh Tuấn kể lại.

Nạn nhân cứu nhau

Sóng, gió ngày càng mạnh, mưa xối xả khiến trời mù mịt. Anh Tuấn cúi xuống dưới gầm ghế lấy áo phao và khoác vội. Các hành khách khác cũng làm tương tự. Chưa đầy 10 phút kể từ khi cơn giông ập tới, tàu đang tròng trành thì bị gió quật lật úp chỉ trong vài giây. Tất cả hành khách và thuyền viên rơi xuống biển. Lúc đó gần 14h.

Hành khách hoảng loạn la hét, anh Tuấn và nhiều người vùng vẫy trong khoảng không duy nhất ở mỏm tàu. Hít một hơi dài, anh lặn xuống tìm đường thoát ra ngoài nhưng thất bại vì nhiều cửa kính bị kéo kín. Ngoi lên trong khoang tàu đang chìm dần, anh lấy sức lặn xuống lần hai. “Ngó xung quanh, tôi thấy một khoảng sáng nên bơi lại và may mắn thoát ra ngoài”, anh Tuấn kể.

Ra khỏi tàu, anh Tuấn bị mưa táp cho rát mặt, nhưng cố leo lên phần đáy tàu đang nổi, nơi có vài người ở đó. Mất vài phút trấn tĩnh, anh cùng người đàn ông và một phụ nữ tìm kiếm nạn nhân. Vì xuống sức, anh không dám vào trong tàu, chỉ dùng hai chân dò dọc thành tàu, tìm khoảng hở, sau đó lặn xuống luồn dây vào bên trong để hy vọng người gặp nạn bám vào và thoát ra.

Tàu Vịnh Xuân bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 bị lật úp, được lực lượng chức năng xoay trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Chân xước vì kính cứa, anh Tuấn kéo được 4 người ra ngoài, nhưng chỉ hai người sống, hai người khác đã tím tái, được hô hấp nhân tạo nhưng không tỉnh lại. Lênh đênh trên biển đến gần 17h, anh Tuấn và những người khác được lực lượng cứu hộ đưa vào bờ.

Cũng đi trên tàu Vịnh Xanh 58 là vợ chồng, hai con và ba người thân khác của chị Thùy Linh, 38 tuổi. Họ từ Ocean Park 2, Hưng Yên xuống tham quan vịnh Hạ Long khi thấy trời nắng đẹp, biển êm. Bão Wipha mới vào Biển Đông, còn cách xa vịnh Bắc Bộ hơn 1.000 km. Gia đình chị ngồi ở khoang hành khách, trong khi một số du khách lên boong tầng 2 chụp ảnh.

Cơn giông lốc ập đến quá nhanh khiến trời mù mịt. “Tôi chỉ cảm thấy tàu rung lắc vài giây rồi nghiêng, lật úp xuống biển”, chị Linh nhớ lại.

Chị cùng một số người chui vào được khoang tàu, có không khí để thở. Tự tin với khả năng bơi, chị lặn xuống, lần theo cửa kính đang mở thoát khỏi tàu, sau đó quay lại tìm chồng con và hướng dẫn người khác thoát ra. “Tôi vào tàu hai lần, có mấy người cũng thoát được, lần thứ ba quay lại thì nước ngập cao, khoang có không khí thu hẹp, không thở được”, chị nói.

Chị Linh chưa hết bàng hoàng sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Chị Linh đau đáu vì chưa tìm thấy chồng và hai con sau tai nạn. Ảnh: Lê Tân

Buộc dây níu nạn nhân để tránh trôi

Lần thứ ba quay lại tàu lật, chị Linh đưa được một người đàn ông ra ngoài. Thấy người này lịm dần, chị cố gắng hét lớn, động viên và mặc áo phao cho ông. “Một lúc sau thì chú ấy không thở nữa, tôi phải lấy dây thừng buộc vào người cho đỡ trôi đi”, chị nói, khóc nghẹn vì chưa tìm thấy chồng và hai con.

Cũng lên tàu Vịnh Xanh 58 tham quan cùng đoàn 13 người lớn, một trẻ em, anh Mai Xuân Hải 42 tuổi, đến từ Bắc Ninh và thuyền viên Vũ Anh Tú, 25 tuổi, bị văng ra ngoài khi tàu lật. Họ cùng hai người đàn ông ôm ghế gỗ bơi vào bờ, được một đoạn thì một người kiệt sức, buông tay. Chừng ba giờ sau, ba người trôi khoảng một km vào luồng hàng hải có nhiều tàu đi qua và được tàu cá cứu.

Sau khi tàu lật, anh Đinh Đức Hiệp 35 tuổi, ở Hà Lầm, Quảng Ninh vội lặn xuống cứu người. Anh đưa được mẹ và một số trong đoàn 8 người vào khoang chưa ngập nước để có không khí thở.

“Tôi sau đó hướng dẫn cho mẹ cùng ba người khác thoát ra khỏi tàu. Có một chú bị thương nặng quá, không cứu được, tôi dùng dây thừng buộc lại, tránh bị trôi đi”, anh chia sẻ. Không thấy bạn gái, anh Hiệp lặn tiếp, khoảng 15 phút sau đưa lên nhưng bạn đã không qua khỏi do uống nhiều nước.

Bộ đội Biên phòng tổ chức cứu hộ nạn nhân tàu chìm. Video: Biên phòng Quảng Ninh

Tìm kiếm nạn nhân xuyên đêm

Tiếp nhận thông tin tai nạn từ các tàu gần đó, đến 17h tỉnh Quảng Ninh đã huy động biên phòng, hải quân, cảnh sát biển, công an, cảng vụ với khoảng 300 người, sau tăng lên 1.000 cùng hơn 30 tàu xuồng ra cứu hộ. Sở chỉ huy cứu hộ, cứu nạn được thành lập gồm: Bộ Tư lệnh Quân khu 3, Quân chủng Hải quân, Bộ Tư lệnh Biên phòng, Bộ tư lệnh Cảnh sát biển, UBND tỉnh Quảng Ninh.

Lực lượng cứu hộ chia làm nhiều nhóm. Một nhóm khoảng 30 thợ lặn xuống biển, lần mò vào khoang tàu lật tìm kiếm nạn nhân. Một nhóm bao vây xung quanh vị trí tàu lật, dùng phương tiện dò tìm. Phương án đưa sà lan cùng cần cẩu đến xoay cho tàu đứng thẳng để thuận lợi tìm kiếm nạn nhân cũng được tính đến, tuy nhiên tàu nặng, sóng lớn, rất khó cột dây xung quanh để kéo lên.

Theo báo cáo của chủ tàu khi xuất bến, Vịnh Xanh 58 chở 48 hành khách và 5 thuyền viên. Đến 23h đêm qua, các lực lượng cứu được 10 người, vớt được hơn 30 thi thể. Công tác tìm kiếm được triển khai xuyên đêm.

Đến 0h hôm nay, nhà chức trách quyết định lật tàu để thuận lợi tìm nạn nhân. 48 phút sau, tàu được lật nghiêng, 4 thi thể lần lượt được tìm thấy trong tàu, gồm cả thuyền trưởng. Báo cáo mới nhất lúc 10h hôm nay của UBND tỉnh Quảng Ninh, tàu Vịnh Xanh 58 lúc xảy ra sự cố có 49 người (giảm 3 so với ban đầu), gồm 46 du khách và 3 thuyền viên, hiện còn 4 người mất tích.

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

Tàu Vịnh Xanh 58 sau khi được lật trở lại rạng sáng 20/7. Ảnh: Hoàng Phong

10 người bị thương được đưa về Bệnh viện Bãi Cháy và Bệnh viện Đa khoa tỉnh Quảng Ninh, hiện sức khỏe đã ổn định. Các thi thể được đưa về nhà xác Bệnh viện Bãi Cháy ở phường Việt Hưng chờ người nhà đến nhận. Một số đã được đưa về nhà lo hậu sự ngay trong đêm. Hầu hết nạn nhân quê miền Bắc, nhiều nhất là Hà Nội trên 20 người. Họ đi du lịch theo gia đình, nhóm bạn thân, người lớn tuổi nhất 53, nhỏ nhất mới lên 3.

Tối qua, Thủ tướng Phạm Minh Chính có công điện chia buồn với gia đình người bị nạn, đồng thời phân công Phó thủ tướng Trần Hồng Hà tới hiện trường chỉ đạo công tác cứu hộ, cứu nạn, thăm hỏi, động viên, hỗ trợ gia đình những người bị nạn. Các cơ quan được yêu cầu điều tra nguyên nhân tai nạn, xử lý nghiêm vi phạm (nếu có); rà soát, kiểm tra toàn bộ quy trình trong công tác an toàn hàng hải, tổ chức rút kinh nghiệm, khắc phục ngay hạn chế, bảo đảm tuyệt đối an toàn cho tàu thuyền đang hoạt động.

Bước đầu tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử vong là 25 triệu đồng/người, nạn nhân bị thương 8 triệu đồng/người. Ủy ban MTTQ tỉnh hỗ trợ gia đình nạn nhân tử nạn 5 triệu đồng/người, người bị thương 3 triệu đồng/người. Một số doanh nghiệp trên địa bàn cũng trợ giúp gia đình người tử vong 40 triệu đồng/người, người bị thương 25 triệu đồng/người.

Gần một ngày sau chuyến tàu thăm vịnh Hạ Long, chị Thùy Linh ở Hưng Yên đau đáu vì lạc mất chồng và hai con. Còn anh Mai Xuân Hải ở Bắc Ninh trăn trở: “Trước lúc tàu lật, boong có 5 thành viên trong đoàn tôi, không biết còn ai sống sót?”.

Lê Tân – Phạm Chiểu – Duy Anh

Công an tỉnh Quảng Ninh công bố lại số người trên tàu Vịnh Xanh 58 bị lậ-t, khác so với con số báo cáo ban đầu của thuyền trưởng với cảng trưởng trước khi xuất bến

Thông tin cập nhật mới nhất cho hay có 49 người trên tàu bị lật ở vịnh Hạ Long (con số ban đầu là 53), và đến 10h sáng nay 20-7 đã tìm thấy 35 thi thể, còn 4 người mất tích.

lật tàu - Ảnh 1.

Tàu QN-7105 sau khi được lật lại và lai dắt vào Bến cảng Cái Lân sáng 20-7 – Ảnh: NAM TRẦN

Theo cập nhật mới nhất từ các cơ quan chức năng, đến 10h sáng nay 20-7, các lực lượng chức năng đã cứu được 10 người, tìm thấy 35 thi thể trong vụ lật tàu trên vịnh Hạ Long, 4 người còn mất tích. Con số này có khác biệt đôi chút so với ban đầu.

Hiện các lực lượng đang chạy đua tìm kiếm cứu nạn những người mất tích trước khi bão số 3 vào. Những người mất tích chưa tìm thấy gồm H.V.TH (sinh năm 1985); H.V.H (sinh năm 1979); H.T.Q (sinh năm 1975); N.D.K.P (sinh năm 2019).

Riêng tàu QN-7105 đã được trục vớt và được lai dắt về bờ.

Gần 1.000 người và 100 phương tiện cứu hộ, cứu nạn, gồm cả flycam

Sáng 20-7, các lực lượng của Quân khu 3 và các đơn vị tiếp tục tìm kiếm 4 nạn nhân còn mất tích, dưới sự chỉ đạo của Thiếu tướng Lê Văn Long, phó tư lệnh Quân khu 3.

Lực lượng tham gia tìm kiếm cứu nạn gồm 322 người và 48 phương tiện tàu, xuồng các loại.

Đặc biệt, Quân chủng PKKQ sẵn sàng điều 1 tổ bay tham gia tìm kiếm các nạn nhân còn mất tích. Bên cạnh đó các lực lượng đã sử dụng 3 flycam tìm kiếm cứu nạn từ trên cao.

UBND tỉnh Quảng Ninh cho hay tổng nhân lực được huy động là gần 1.000 người, cùng 100 phương tiện tàu, xuồng các loại.

Lật tàu trên vịnh Hạ Long: Đã cứu được 10 người, 38 người chết, còn 5 người mất tích

Mở rộng vùng tìm kiếm trên bán kính 9 hải lý

Theo Cục Cảnh sát giao thông (Bộ Công an), vùng tìm kiếm nạn nhân vụ lật tàu Vịnh Xanh 58 được mở rộng lên bán kính 9 hải lý. Thủy đoàn I đã huy động tối đa tàu và nhân lực tới hiện trường suốt đêm qua.

Trong khi đó, Công an tỉnh Quảng Ninh đã chỉ đạo Phòng Cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ, Phòng cảnh sát giao thông, Công an phường Bãi Cháy và các đơn vị nghiệp vụ liên quan phối hợp nhận thông tin của các tàu trên vịnh để kịp thời tìm kiếm nạn nhân còn mất tích, đồng thời xác minh thông tin người bị nạn để trao đổi với các gia đình nạn nhân.

Lực lượng công an cũng lập 28 mũi tàu xuồng gồm các phòng nghiệp vụ công an tỉnh và các lực lượng liên quan tổ chức tuần tra và vận động ngư dân cùng phối hợp tham gia tìm kiếm nạn nhân mất tích.

lật tàu - Ảnh 2.

Đã xác định danh tính 31 nạn nhân tử vong

Trong số người đã tử nạn, đến nay đã hoàn thành xác định danh tính 31 người, cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ninh đã hoàn tất thủ tục, bàn giao cho gia đình đưa về quê an táng.

Lật tàu du lịch ở Hạ Long do dông lốc, không phải do bão số 3

Tỉnh Quảng Ninh hỗ trợ cho gia đình người mất với mức 25 triệu đồng/người và 10 gia đình người bị thương 5 triệu đồng/người; bố trí nơi ăn nghỉ cho toàn bộ gia đình nạn nhân khi ở Quảng Ninh.

Tỉnh đang chỉ đạo các lực lượng tìm kiếm cứu nạn tiếp tục tích cực triển khai các biện pháp tìm kiếm người mất tích trên biển còn, tập trung điều tra làm rõ nguyên nhân vụ lật tàu và khắc phục sự cố, động viên thăm hỏi gia đình nạn nhân.

lật tàu - Ảnh 3.

Tàu Vịnh Xanh 58 thời điểm sau khi bị lật – Ảnh: TTXVN

Số người trên tàu là 49, không phải 53

Đến thời điểm hiện tại, theo báo cáo của tỉnh Quảng Ninh gửi Thủ tướng chính phủ, số người trên tàu gặp nạn là 49 người chứ không phải 53 như con số ban đầu, gồm 46 khách du lịch và 3 thuyền viên.

Báo cáo được gửi về Cục Cảnh sát giao thông cũng xác định trên tàu du lịch bị nạn có tổng số 49 người, trong đó có 46 hành khách và 3 thuyền viên.

Tàu gặp nạn là tàu vỏ sắt đóng năm 2015, chủ tàu là ông Đoàn Văn Trình (trú tại phường Hà An, tỉnh Quảng Ninh), rời bến tham quan lúc 12h55 ngày 19-7 đi tham quan tuyến 2 (hang Sửng Sốt – đảo Ti Tóp). Đến 13h30 tàu gặp dông bất ngờ và 14h05 cùng ngày mất kết nối tín hiệu GPS.

Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy Quảng Ninh thăm nạn nhân vụ lật tàu

Sáng 20-7, bà Trịnh Thị Minh Thanh, phó bí thư Thường trực Tỉnh ủy, chủ tịch HĐND tỉnh Quảng Ninh đã đến thăm hỏi tình hình sức khỏe, động viên tinh thần 9 nạn nhân bị thương đang cấp cứu, hồi sức tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh và Bệnh viện Bãi Cháy.

Bà Thanh chia sẻ, cảm thông sâu sắc trước những mất mát và động viên gia đình, các nạn nhân cố gắng ổn định tinh thần, tích cực phối hợp với y, bác sĩ để điều trị, vượt qua hoạn nạn.

Đồng thời đề nghị Bệnh viện Đa khoa tỉnh và Bệnh viện Bãi Cháy huy động mọi nguồn lực, tập trung điều trị và chăm sóc tốt nhất để đảm bảo sức khỏe cho các nạn nhân, giúp họ sớm ổn định và hồi phục.

lật tàu - Ảnh 3.

Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Quảng Ninh thăm hỏi, động viên anh Vũ Tú Anh (thuyền viên tàu du lịch bị đắm) – Ảnh: THU CHUNG

Từ Bắc Ninh, người cha trẻ cùng hai con nhỏ háo hức lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để tận hưởng kỳ nghỉ hè đầu tiên — và không ai ngờ, cũng là kỳ nghỉ cuối cùng. “Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…” – lời cuối cùng anh thì thầm trong tuyệt vọng, để rồi sau đó là cuộc điện thoại khiến cả gia đình đổ sụp.

Trời Bắc Ninh buổi sớm hôm ấy mờ sương. Mặt trời chưa lên hẳn, những tia nắng yếu ớt lọt qua kẽ lá, còn chưa đủ xua tan màn sương lạnh phủ trên con phố nhỏ. Anh Hùng đứng trước cổng nhà, tay kéo chiếc vali cũ đã sờn quai, bên cạnh là hai đứa con đang ríu rít như đôi chim non vừa ngủ dậy. Đứa lớn, cu Bin – bảy tuổi – cứ chốc chốc lại ngẩng lên hỏi ba: “Ba ơi, mấy giờ lên xe? Mình đi xa lắm hả ba?”, trong khi bé út, bé Na ba tuổi, ngồi lọt thỏm trên chiếc balo màu hồng, tay ôm chặt con thỏ bông đã cũ mà vẫn nhất quyết không rời.

Anh Hùng mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự trìu mến lẫn háo hức. Anh khẽ cúi xuống buộc lại dây giày cho cu Bin, bàn tay chai sần cẩn thận siết từng nút. Trước khi ra khỏi nhà, anh quay vào nhìn vợ – chị Mai – vẫn còn ngái ngủ đứng nơi cửa, khoác hờ chiếc áo len mỏng. Họ không giàu, thậm chí còn chật vật với đồng lương công nhân và quán tạp hóa nhỏ chị bán trước cổng làng. Nhưng anh bảo với chị: “Dù gì cũng phải để các con có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Một lần cho biết biển là gì.” Và chị gật đầu, không do dự.

Cả đêm qua, anh gần như không ngủ. Vừa lo thu xếp đồ, vừa ngồi viết mấy dòng nhật ký vào cuốn sổ tay đã ố vàng bìa, trang đầu ghi “Kế hoạch cho hè của ba và hai con”. Gạch đầu dòng thứ nhất: “Dậy sớm – không để hai đứa bị muộn xe”. Thứ hai: “Gọi về cho mẹ nó khi tới nơi”. Thứ ba: “Chụp ít ảnh ở biển – gửi in khổ lớn treo đầu giường”.

Anh từng hứa với con trai rằng hè này sẽ đưa nó đi tàu, được nhìn thấy biển “rộng như cái tivi nhà hàng xóm mà còn xanh hơn nhiều lần”. Lần nào đi làm ca về khuya, anh cũng tạt qua tiệm tạp hóa, mua gói bim bim hay cái bánh rán nóng cho hai đứa. “Để dành sức còn đi chơi”, anh đùa, giọng mệt lả, nhưng mắt vẫn ánh lên niềm vui.

Hôm ấy, xe khách xuất phát từ bến lúc 5h30 sáng. Anh bồng bé Na, một tay dắt Bin, chen giữa đám người đông đúc. Cả ba cha con ngồi một hàng ghế sát cửa sổ. Xe lăn bánh, thành phố phía sau dần lùi lại. Trong lòng anh, mọi mệt mỏi của những tháng làm tăng ca như cũng dần rơi rụng. Hạ Long – cái tên gợi bao tưởng tượng từ tấm poster dán ở phòng trọ công nhân – cuối cùng cũng sẽ thành hiện thực.

Trên xe, cu Bin cầm điện thoại anh, bấm bấm xem hình ảnh vịnh Hạ Long. “Ba ơi, có rồng thật không? Sao gọi là Hạ Long?”, thằng bé hỏi. Anh Hùng bật cười, xoa đầu con: “Vì người ta kể có con rồng đáp xuống đây, làm nên núi đá. Nên mới gọi là vịnh Hạ Long – nghĩa là rồng hạ xuống.” Bé Na chẳng hiểu, nhưng thấy ba và anh hai cười, nó cũng bật cười theo, tiếng cười hồn nhiên làm sáng rực cả khoang xe.

Trưa đó, xe đến thành phố biển. Trời Hạ Long đẹp lạ thường. Nắng không gay gắt, mà vàng rượi, nhẹ như phủ mật. Biển vỗ rì rào. Mùi gió mặn thấm đẫm vào không khí. Anh gọi về cho vợ, giọng hồ hởi:
– Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi rồi. Mai đi vịnh nhé!

Chị Mai ở đầu dây bên kia bật cười, dịu dàng dặn:
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy!

Cúp máy, anh đưa hai con đi ăn bát bún hải sản đầu tiên trong đời. Cả ba đều xuýt xoa vì cay, vì lạ. “Mai ra vịnh, con được mặc áo phao, đi thuyền, xem đảo”, anh nói. Hai đứa nhỏ tròn mắt, tưởng như ngày mai là phép màu.

Đêm đó, anh Hùng nằm giữa hai đứa nhỏ trong căn phòng trọ thuê gần bãi biển. Cu Bin ngủ sớm vì quá háo hức, còn bé Na thì nửa đêm mơ ngủ, ú ớ gọi “Ba ơi, thuyền lắc kìa!”. Anh quay sang nhìn hai đứa con ngủ say, tim trào dâng cảm giác yên bình hiếm có. Anh không biết rằng, chỉ vài tiếng sau, chiếc thuyền mơ ước ấy sẽ trở thành nơi chia ly mãi mãi…

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày như mật chảy trên những mái nhà ven biển. Gió mang theo hương muối, vừa mặn vừa nồng, khẽ lướt qua ô cửa sổ phòng trọ nơi ba cha con đang chuẩn bị cho cuộc hành trình nhỏ trên biển.

Cu Bin bật dậy từ khi trời chưa hửng hẳn, lăng xăng chuẩn bị áo phao, mũ, và chiếc kính râm nhựa mới được ba mua ở chợ đêm. Cậu bé mặc chiếc áo phông có in hình chiếc thuyền buồm, lặp lại không biết bao lần:
– Ba ơi, nhanh lên! Hôm nay mình lên thuyền phải không? Có được ngồi lái không hả ba?

Anh Hùng bật cười, tay kéo khóa balo, quay sang dỗ bé Na đang còn ngái ngủ, dụ con bằng hộp sữa chua lạnh và lời hứa “ra biển sẽ có cá heo”. Cả ba cha con ăn sáng bằng bánh mì và trứng luộc, ngồi trên ghế đá ven công viên nhỏ sát bãi biển, nơi những tia nắng đầu tiên óng ánh rơi xuống mặt nước như dát vàng. Không ai nghĩ ngày ấy là lằn ranh giữa bình yên và tuyệt vọng.

Đúng 8h30 sáng, họ bước chân lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ dành cho nhóm lẻ. Chiếc thuyền sơn trắng xanh, có hai dãy ghế dài, một mái che mỏng phía trên, và người lái – một bác tầm năm mươi tuổi, nước da rám nắng, tay chèo chắc nịch – mỉm cười thân thiện khi thấy hai đứa nhỏ tíu tít.

“Đi thăm vịnh, khoảng hơn tiếng. Trời đẹp quá, hôm nay yên ả, sóng êm,” bác nói, giọng thoáng chút tự hào như đang khoe chính ngôi nhà của mình.

Con thuyền rời bến, để lại những vệt nước trắng xóa sau lưng. Anh Hùng bế bé Na ngồi trên đùi, còn cu Bin liên tục chỉ trỏ:
– Ba ơi, hòn kia giống con gà! Ba ơi, chụp cho con với! – Cậu bé hào hứng chỉ về phía Hòn Gà Chọi, biểu tượng của vịnh Hạ Long.

Anh Hùng rút điện thoại, lần lượt chụp từng tấm hình: Bin giơ tay chữ V, bé Na bĩu môi phồng má, rồi ảnh selfie cả ba cha con – mặt trời phía sau chiếu ngược làm khung cảnh lấp lánh như một giấc mơ. Một tay ôm con, tay kia anh ghi lại từng khoảnh khắc. Dưới làn nắng vàng, giọng cười trong trẻo vang lên – giòn như hạt bắp rang, tan nhanh vào sóng biển. Không ai biết rằng, trong máy ảnh ấy đang lưu lại những giây phút cuối cùng của một hạnh phúc trọn vẹn.

Tầm gần trưa, khi thuyền bắt đầu vòng ra phía xa hơn để ngắm một cụm đảo nhỏ, mặt biển đột ngột đổi sắc. Gió bỗng mạnh lên. Từng luồng khí lạnh thổi ào qua mái che. Trời chuyển màu xám nhạt. Sóng dập dềnh.

Bác lái thuyền nhíu mày, giọng trầm hẳn:
– Hình như có gió xoáy phía ngoài khơi. Thôi, ta quay vào kẻo trễ…

Nhưng chỉ vài phút sau, mọi thứ như đảo chiều. Một cơn sóng lớn bất ngờ ập đến, không báo trước. Tiếng gió rít lên – không còn êm dịu như ban sáng, mà như một tiếng hét dài. Mái che của thuyền rung bần bật, nước bắt đầu hắt vào khoang. Bác lái quay đầu thuyền, cố gắng giữ thăng bằng, nhưng thêm hai con sóng liên tiếp ập tới, đánh lật nghiêng con thuyền bé nhỏ như món đồ chơi nhấn chìm giữa đại dương.

Mọi thứ diễn ra trong vài giây.

Tiếng la hét vang lên hỗn loạn. Một người khách ngã bật khỏi thuyền, người khác níu lấy cột gỗ. Anh Hùng không kịp kêu, chỉ kịp ôm ghì hai đứa con vào lòng, quấn chặt bằng cả thân người như tấm chắn. Anh vùng vẫy, cố trồi lên mặt nước lạnh như băng, tìm hơi thở, nhưng không thấy gì ngoài bọt sóng và bóng tối dập dờn.

Cu Bin hoảng loạn kêu:
– Ba ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!
Bé Na không khóc nữa, nó chỉ bấu lấy cổ áo anh, người run như chiếc lá.

Anh Hùng đạp nước, cơ thể giãy giụa. Tay giữ chặt hai đứa con, đầu không dám chìm, tim thắt lại từng nhịp. Nhưng sóng cứ đến, cứ nuốt, cứ cuốn anh sâu dần. Hình ảnh cuối cùng anh thấy là gương mặt cu Bin méo xệch vì sợ, còn bé Na nhắm mắt, gò má tái đi vì lạnh.

Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, giữa biển trời mênh mông, anh thì thầm – không biết có phải với chính mình, với con, hay với vợ nơi xa lắm:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…

Ba giờ sau, đội cứu hộ vớt được ba cha con, trôi dạt gần đảo nhỏ. Trên bãi cát loang máu, chỉ còn những vật dụng rơi rớt: chiếc balo hồng, chiếc kính râm nhựa gãy gọng, và một chiếc điện thoại ngấm nước vẫn còn sáng màn hình – hiện rõ một tấm ảnh ba cha con cười bên nhau, sau lưng là Hòn Gà Chọi xa xa…

Và ở Bắc Ninh, chuông điện thoại reo lên lúc 14h27 chiều hôm đó. Chị Mai run tay nhấc máy. Ở đầu dây bên kia, giọng người đàn ông nghèn nghẹn:
– Chị ơi… em… em là bên cứu hộ Hạ Long… Chúng em vừa tìm thấy ba bố con anh Hùng…

KHẨN: Bão số 3 đạt cấp 12, giật cấp 15, chỉ còn cách Quảng Ninh – Hải Phòng 630km

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng thủy văn Quốc gia, hồi 13 giờ ngày 20/7, vị trí tâm bão số 3 ở khoảng 21,9°N; 113,4°E, trên vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông, cách Quảng Ninh–Hải Phòng khoảng 630km về phía Đông. Bão vẫn đạt cấp 12, giật cấp 15.

Tin bão mới nhất: Bão số 3 vẫn tăng cấp, di chuyển nhanh, bão số 3 khi nào đổ bộ?

Tin bão mới nhất của Trung tâm Dự báo Khí tượng thủy văn Quốc gia cho thấy, hồi 13 giờ ngày 20/7, vị trí tâm bão ở khoảng 21,9°N; 113,4°E, trên vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông, cách Quảng Ninh –Hải Phòng khoảng 630km về phía Đông.

Sức gió mạnh nhất vùng gần tâm bão mạnh cấp 12 (118–133km/h), giật cấp 15. Bão số 3 hiện di chuyển theo hướng Tây với tốc độ 20–25km/h.

Đến 13h ngày 21/7: Bão số 3 ở khoảng 20,8°N; 108,9°E, trên vùng biển phía Đông khu vực Bắc vịnh Bắc Bộ. Cường độ bão lúc này vẫn cấp 11–12, giật cấp 15.

Đến 13h ngày 22/7: Bão số 3 ở khoảng 20,2°N; 106,6°E, trên vùng ven biển Quảng Ninh – Thanh Hoá. Cường độ bão lúc này cấp 10–11, giật cấp 14.

Hướng di chuyển của bão số 3. Ảnh: nchmf.

Đến 13h ngày 23/7, bão số 3 trên khu vực Thượng Lào, suy yếu dần thành vùng áp thấp.

Bão số 3 sẽ gây mưa lớn diện rộng

Theo Trung tâm Dự báo Khí tượng thủy văn Quốc gia, do tác động của bão số 3, vùng biển phía Bắc khu vực Bắc Biển Đông gió mạnh cấp 8-10, vùng gần tâm bão đi qua cấp 11-12, giật cấp 15; sóng biển cao 5,0-7,0m. Biển động dữ dội.

Từ đêm 20/7, vùng biển Bắc vịnh Bắc Bộ (bao gồm các đặc khu Bạch Long Vĩ, Cô Tô, Cát Hải, đảo Hòn Dấu) có gió mạnh dần lên cấp 6-7, sau tăng lên cấp 8-9, vùng gần tâm bão đi qua cấp 10-11, giật cấp 14, sóng biển cao 2,0-4,0m, vùng gần tâm bão 3,0-5,0m, biển động dữ dội; vùng biển Nam vịnh Bắc Bộ (bao gồm đảo Hòn Ngư) có gió mạnh dần lên cấp 6-7, vùng gần tâm bão cấp 8-9, giật cấp 11, sóng biển cao 2,0-4,0m, biển động rất mạnh.

Tàu/thuyền hoạt động trong các vùng nguy hiểm nói trên đều có khả năng chịu tác động của dông, lốc, gió mạnh, sóng lớn..

Vùng ven biển Hải Phòng-Quảng Ninh có nước dâng do bão cao từ 0,5-1,0m, mực nước tổng cộng từ 4,0-5,0m. Nguy cơ cao gây ngập, úng tại những khu vực trũng, thấp ở ven biển, cửa sông vào trưa và chiều 22/7.

Trên đất liền: Từ tối và đêm 21/7, vùng ven biển từ Quảng Ninh đến Nghệ An có gió mạnh dần lên cấp 7-9, vùng gần tâm bão cấp 10-11, giật cấp 14; khu vực sâu trong đất liền gió mạnh cấp 6-7, giật cấp 8-9

Từ ngày 21/7 đến ngày 23/7, ở khu vực Đông Bắc, đồng bằng Bắc Bộ, Thanh Hóa và Nghệ An có mưa to đến rất to và dông với lượng mưa phổ biến 200-350mm, cục bộ có nơi trên 600mm; các nơi khác ở khu vực Bắc Bộ và Hà Tĩnh có mưa vừa, mưa to, cục bộ có nơi mưa rất to và dông với lượng mưa phổ biến 100-200mm, cục bộ có nơi trên 300mm.

Cảnh báo nguy cơ mưa có cường suất lớn (>150mm/3h).

Con số tâm linh báo trước bi kịch khiến con tàu t-ử thần ở Hạ Long lật trong phút chốc: Ngẫm lại mới thấy x;ót x;a quá

Vụ lật tàu du lịch Vịnh Xanh mang số hiệu QN-7105 trên vịnh Hạ Long đã khiến nhiều người thương vong. Trong phút chốc sinh tử, những người sống sót đã trải qua giây phút kinh hoàng mà vẫn giữ được nghị lực phi thường để vượt qua thảm họa giữa biển khơi.

Giây phút sinh tử

Chị N. T. T. L (38 tuổi, trú tại: Văn Giang, Hưng Yên) nhớ lại từng khoảnh khắc ám ảnh khi con tàu lật úp chỉ trong vài giây. Chị cùng gia đình và nhóm bạn tổng cộng 8 người lên tàu tham quan vịnh Hạ Long, nhưng không ngờ cơn giông ập đến bất ngờ.

219.jpg
Chị L. kể lại giây phút sinh tử giữa cơn giông lốc.

“Tàu nghiêng rất nhanh rồi lật úp, tôi chui vào khoang dầu, nơi còn một khoảng không nhỏ để thở. Tôi bơi ra, rồi bơi lại, cố giúp mọi người tìm đường thoát thân. Lần thứ ba quay vào thì khoang đã ngập nước, tôi không thể quay lại nữa,” chị L. bàng hoàng kể lại.

Giữa biển khơi mênh mông, chị còn cố cứu một người đàn ông không tỉnh táo. “Tôi phải hét thật to để ông ấy thở, mặc áo phao rồi nâng đầu ông lên. Nhưng không may ông không thể thở được, chúng tôi buộc ông vào dây thừng để giữ trên mặt nước,” chị L. nghẹn ngào.

Tại bệnh viện, chị L. vẫn liên tục hỏi thăm tin tức về chồng và hai con, mong họ bình an nhưng mọi người như chết lặng và không ai dám đưa ra câu trả lời.

“Chỉ trong vài giây sau cơn lốc mạnh, tàu lật úp, không ai kịp phản ứng”

Cùng nằm điều trị, anh M. X. H. (42 tuổi, Bắc Ninh) kể lại giây phút kinh hoàng khi bị đánh bật ra khỏi tàu. Đoàn anh gồm 13 người lớn và 1 trẻ nhỏ, đến nay mới có 3 người được cứu sống.

0288-n.jpg
Cháu M. (10 tuổi) sống sót thần kỳ sau một thời gian mắc kẹt trong khoang tàu đắm.

“Khi tàu bắt đầu nghiêng, mọi người hoảng loạn mặc áo phao. Tôi vừa mặc xong thì tàu lật úp. Tôi bị trôi gần 1 km trên biển, khoảng ba tiếng sau mới được một tàu cá của ngư dân phát hiện và cứu vớt,” anh H. nhớ lại.

Anh H. cũng cho biết, trước thời điểm xảy ra thảm họa, vẫn có 5 người trong đoàn đang chụp ảnh trên boong tàu, nhưng cơn giông lốc ập đến quá nhanh bất ngờ và họ nghe thấy tiếng la hét trên boong sau đó tàu rung lắc rồi lật úp…

Thuyền viên V. A. T. (25 tuổi, quê Quảng Ninh) – một trong ba thủy thủ đoàn kể lại: “Chỉ trong vài giây sau cơn lốc mạnh, tàu lật úp, không ai kịp phản ứng. Tôi bám theo thành tàu để bơi ra ngoài, bám víu vào bất cứ vật gì để sống sót. Tôi không thể cứu được ai lúc đó”.

Trong số những người may mắn, câu chuyện của cháu H. N. M (10 tuổi, Hà Nội) có lẽ là điều kỳ diệu nhất khi con tàu bị lật, mọi người đều bị văng ra ngoài hoặc mắc kẹt trong khoang tàu. Duy chỉ có M. lọt thỏm vào khoang nhỏ có không khí để thở.

bb99.jpg
Lãnh đạo tỉnh thăm hỏi động viên nạn nhân trong vụ lật tàu.

“Khi tàu lật, cháu may mắn ngã vào được khoang có không khí. Lúc đấy cháu chỉ cố giữ bình tĩnh chờ cứu hộ. Sau một thời gian mắc kẹt, cháu tìm cách thoát ra ngoài và được các chú bộ đội cứu.”

Ngay sau khi đưa được cháu vào bờ, lực lượng y tế tại hiện trường nhanh chóng sơ cứu và chuyển cháu đến Bệnh viện Bãi Cháy theo dõi sức khỏe.

Thông tin mới nhất từ Sở Y tế Quảng Ninh, đến thời điểm hiện tại, các nạn nhân đều tỉnh táo, các vết thương đã được sơ cứu và cứu chữa kịp thời. Không có bệnh nhân nào nguy hiểm đến tính mạng.

Như Tiền Phong đã đưa tin, chiều 19/7, tàu Vịnh Xanh 58, biển kiểm soát QN – 7105 xuất bến từ Cảng tàu khách Quốc tế Hạ Long tham quan vịnh Hạ Long theo Tuyến số 2. Trên tàu chở 53 người, gồm 48 hành khách (40 người lớn, 8 trẻ em, đều là người Việt Nam) và thuyền viên. Khi đang trên đường hành trình về cảng tàu khách Quốc tế Hạ Long, đến khu vực giữa Hòn Gà Chọi và Hòn Cô Đơn thì gặp giông, lốc đánh khiến tàu bị lật úp.

Ngay sau khi nhận được tin báo, Công an tỉnh đã chỉ đạo lực lượng Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ, Cảnh sát giao thông đường thủy; Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Ninh chỉ đạo Đồn Biên phòng Cửa khẩu Cảng Hòn Gai phối hợp với các đơn vị chức năng của địa phương nhanh chóng tiếp cận hiện trường, khẩn trương triển khai cứu nạn cứu hộ, tìm kiếm người bị nạn.

I went to my dad’s funeral with Bella, our dog she’s usually totally fine waiting in the car. But… not this time. We were in the middle of saying our goodbyes in the church when, out of nowhere, Bella came bursting through the doors, barking like mad. She charged straight down the aisle, headed for the casket, and wouldn’t stop howling. That’s when I knew—something was seriously wrong. I rushed forward, heart pounding, and opened the lid of the casket. What I saw made my stomach turn. My mom took one look… and fainted on the spot. Inside was…”

They say dogs can sense things we can’t. Ghosts, bad vibes, earthquakes—whatever it is, animals always know first. But nothing could’ve prepared me for what Luna did at my dad’s funeral. And what we found when she barked open the truth.

Dad passed away on a cold Tuesday morning, the kind of day that hangs low with gray skies and rain that drizzles just enough to make everything feel heavy. It wasn’t sudden. We had been expecting it for months—cancer, slow and cruel. But even when death takes its time, it still feels like a thief in the night. It still guts you.

I didn’t want to bring Luna with me. The church service would be long, and I figured she’d be fine staying in the car like she always was. Luna, my four-year-old golden retriever, was the kind of dog that didn’t bark without reason. She was gentle, a little too obsessed with tennis balls, and usually slept the whole time I went into stores or appointments. But that morning, as I parked outside St. Mary’s Church, she looked… tense. Her eyes wouldn’t meet mine. She whined softly when I opened the car door, and then again when I shut it.

“You’ll be okay, girl,” I told her, giving her a pat on the head and tossing a chew toy in the backseat.

Inside the church, things were somber. The pews were filled with family, friends, and the usual mix of people who show up to funerals out of obligation. My mom sat front row, veiled in black, hands trembling in her lap. The casket was closed. Dad had looked too bad at the end. Too much pain etched into his face. Mom didn’t want that to be the last image anyone saw.

The priest started the eulogy. I tried to focus on his words, something about a life well-lived and God’s greater plan, but I kept thinking about how quiet the house had been since Dad died. About the hum of the oxygen machine. The smell of morphine. The empty chair by the window.

And then… Luna barked.

Once.

Then twice.

Then all hell broke loose.

From somewhere outside the church, a high-pitched, frantic series of barks cut through the priest’s sermon like a siren. Everyone turned. I froze.

“Is that… a dog?” someone whispered behind me.

Before I could respond, the heavy wooden doors of the church flung open. Luna bolted down the center aisle like a streak of gold lightning, barking so loudly it echoed off the stained-glass windows. She skidded to a stop in front of the casket, claws scraping against the polished floor. Barking. Snarling. Whining.

“Luna!” I shouted, running after her, red-faced and confused. I grabbed her collar, trying to pull her back, but she wouldn’t budge. Her entire body was rigid. Her hackles stood up. Her eyes—those soft, brown eyes—were fixed on the casket.

Everyone was staring now. Mom rose from her seat, unsteady.

“What’s wrong with her?” she asked, breathless.

“I don’t know—she’s never done this before. She never even barks unless someone’s at the door.”

Luna let out a growl that sounded more like a warning.

I turned to the casket.

And then I felt it. Something off. A chill. A prickle down my spine. My hands moved before I could second-guess myself.

I unlatched the lid.

“What are you doing!?” Mom gasped, just as the casket creaked open.

And then she fainted.

I caught her before she hit the ground—but I saw it.

We all did.

The body in the casket was not my father.

When I opened the casket, I expected to see my father’s face one last time. What I saw instead changed everything I thought I knew about his death—and about the people closest to him.

The gasps came first.

Then the silence.

Even Luna stopped barking.

I looked down into the casket, my stomach tightening as my brain tried to make sense of what I was seeing. The body inside looked like my dad, dressed in the same navy-blue suit we picked out for him, the same silver cufflinks he wore at my wedding.

But it wasn’t him.

The man’s hands were wrong—calloused, scarred, fingers thicker than my father’s slender, musician’s hands. His jaw was broader. His nose, broken at some point, crooked slightly left. Even beneath layers of makeup and embalming powder, there was no mistaking it.

This wasn’t my dad.

“Call an ambulance!” someone shouted. My mother lay limp in a cousin’s arms, pale and unresponsive.

I barely heard them.

“What the hell is going on?” I whispered.

Luna was still at the casket, staring into it. No longer barking—just watching, frozen. I knelt beside her, holding her close, trying to process the impossible.

The priest stepped forward, stunned. “There… there must be a mistake.”

“No,” I said quietly. “That’s not a mistake. That’s not my father.”

We were ushered out as paramedics arrived for Mom. The service was abruptly ended, mourners murmuring and dispersing in clusters of disbelief. The funeral director stammered apologies, insisting he’d check the records.

But it wasn’t until two hours later—after police arrived, after the body was officially inspected—that the truth started to unfold.

The man in the casket had been identified as Martin Rakes, age 62. No relation to our family. A former handyman with a petty criminal record and no known relatives. His body had been tagged incorrectly at the funeral home during transfer.

Or so they claimed.

But that didn’t explain why his body had been in our casket, at our father’s funeral, with our father’s burial suit.

That night, while Mom rested in the hospital, I sat with Luna at home, trying to calm my racing thoughts.

Something about this felt orchestrated. Intentional.

And Luna—sweet, gentle Luna—she’d sensed it. She hadn’t just barked at a strange man in a box. She’d known it wasn’t him.

She’d known something was wrong.

I walked down the hallway to Dad’s study, which hadn’t been touched since he passed. Books still stacked on the desk, his pipe still resting in the ashtray. As I moved to turn off the desk lamp, Luna stopped at the doorway.

She growled.

“Not again,” I muttered. But she didn’t move. Her eyes were fixed on the tall wooden bookshelf.

“What is it, girl?”

She padded toward it, sniffing near the base. Then she scratched.

I crouched and pressed against the paneling. There was a faint click.

The panel opened slightly.

My heart skipped.

Behind it was a hidden compartment—one I’d never known about.

Inside was a black lockbox.

It took me a full minute to find the key, which was taped under Dad’s desk drawer.

Inside the box were three items:

  1. A faded photograph of my father with a group of men I didn’t recognize—all in military uniforms.

  2. A thumb drive.

  3. A handwritten note.

I read the note first:

If you’re reading this, something has gone wrong. The man you buried isn’t me. I’m in danger—was in danger—because of what we uncovered in ’85. Watch the drive. Don’t trust anyone. Not even the ones closest to you.
—Dad.

My hands trembled as I plugged the drive into my laptop. It contained a series of documents, audio files, and a grainy video. The video showed my father, much older, looking into the camera.

“I don’t know how long I have left. They’re watching me. They erased the others—called it ‘routine illnesses.’ But Luna—if she’s with you, she’ll protect you. Dogs like her, they sense the shifts. The lies. The imposters.”

I leaned back, my thoughts spinning. Imposters?

What the hell had my dad gotten into?

I turned to Luna, who now sat calmly by the door, head tilted, eyes bright.

“You saved us,” I whispered. “You saved him—from being buried alive in a lie.”

That night, I didn’t sleep.

Because if my father hadn’t died…

Where was he?