Home Blog Page 2

Ấm quá: Người lao động sẽ được nhà nước tặng 1,3 triệu đồng trong dịp Tết Nguyên đán 2026, chỉ cần làm 1 thủ tục duy nhất…

Tết Bính Ngọ 2026, hàng triệu đoàn viên, người lao động trên cả nước sẽ được nhận quà Tết từ Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam.

Theo kế hoạch, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam sẽ tổ chức nhiều hoạt động cho người lao động trong dịp Tết Nguyên đán 2026. Đây là hoạt động thường niên thể hiện sự quan tâm, đồng hành của tổ chức Công đoàn với đoàn viên, giúp người lao động đón Tết ấm no, sum vầy.

Cụ thể, người lao động tiếp tục được tham gia Chợ Tết Công đoàn Xuân 2026, tổ chức trực tiếp tại Hà Nội hoặc TP. HCM và trực tuyến trên website chương trình. Dự kiến có khoảng 300.000 voucher trị giá 500.000 đồng được trao tặng, giúp công nhân, người lao động mua sắm Tết với giá ưu đãi.

Ngoài ra, công nhân, người lao động còn được tham gia chương trình “Bữa cơm tất niên Công đoàn” tại cấp cơ sở. Mỗi suất ăn trị giá 70.000 đồng từ nguồn tài chính Công đoàn, kết hợp với sự hỗ trợ của doanh nghiệp, chính quyền địa phương hoặc xã hội hóa (không giới hạn giá trị). Đây được coi là dịp để đoàn viên, công nhân cùng nhau quây quần, chia sẻ không khí Tết đầm ấm ngay tại nơi làm việc.

Đặc biệt, người lao động có hoàn cảnh khó khăn, thu nhập thấp sẽ được nhận phần quà Tết trị giá 1,3 triệu đồng. Trong đó gồm 1 triệu đồng tiền mặt và 300.000 đồng hiện vật. Cùng với đó, các cấp Công đoàn sẽ tổ chức nhiều hoạt động vui Xuân, đón Tết, thăm hỏi, động viên những lao động không có điều kiện về quê.
Tin vui: Người lao động được nhận 1,3 triệu đồng trong dịp Tết Nguyên đán 2026 nếu đáp ứng điều kiện sau - ảnh 1
Lao động có hoàn cảnh khó khăn được nhận 1,3 triệu đồng dịp Tết Nguyên đán (Ảnh minh họa)

Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam sẽ phối hợp tổ chức các chuyến xe, chuyến tàu miễn phí đưa người lao động làm việc tại TP. HCM, Đồng Nai, Tây Ninh về quê đón Tết ở các tỉnh phía Bắc.

Không chỉ ở cấp Trung ương, tại các Liên đoàn Lao động tỉnh, thành phố, Công đoàn ngành Trung ương, Công đoàn tập đoàn, tổng công ty cũng sẽ tổ chức chương trình “Tết sum vầy”, thăm hỏi, chúc Tết và tặng quà cho đoàn viên. Công đoàn cơ sở sẽ trực tiếp triển khai hoạt động thăm hỏi, tặng quà, cũng như phối hợp đưa đón người lao động về quê.

Với việc tăng mức hỗ trợ và đa dạng hóa hoạt động chăm lo, Tổng Liên đoàn Lao động kỳ vọng sẽ củng cố niềm tin của đoàn viên, nâng cao vị thế tổ chức Công đoàn, đồng thời góp phần ổn định quan hệ lao động và tạo động lực thúc đẩy sản xuất, kinh doanh ngay sau Tết Nguyên đán.

Cô chỉ là một sinh viên nghèo, chật vật kiếm tiền để trang trải viện phí cho em trai. Một đêm tình cờ qua đêm với ông chủ giàu có đã trở thành bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời cô…

“Chỉ cần thêm 30 triệu nữa thôi, bác sĩ mới chịu cho ca phẫu thuật bắt đầu.”
Âm thanh lạnh lùng ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào tim Linh. Cô đứng run rẩy ngoài hành lang bệnh viện, trong tay chỉ còn đúng hai tờ tiền nhàu nát, tổng cộng chưa tới một triệu đồng. Em trai cô, Minh, mới mười bảy tuổi, đang nằm trong phòng cấp cứu vì suy thận giai đoạn cuối. Nếu không kịp ghép thận và điều trị, Minh sẽ không qua nổi đêm nay.

Linh đã chạy vạy khắp nơi – bạn bè, đồng nghiệp, cả những người quen cũ mà cô từng ngại mở lời. Nhưng ai cũng lắc đầu: “Xin lỗi, giờ khó khăn quá.” Cô sinh viên năm cuối ngành kinh tế, vốn dĩ đã phải làm thêm đủ nghề để sống qua ngày: bưng bê quán cà phê, phát tờ rơi, dạy kèm. Thu nhập ít ỏi, nợ nần chồng chất, làm sao có thể xoay kịp số tiền khổng lồ ấy trong một đêm?

Trong tuyệt vọng, Linh lang thang ra phố. Mưa phùn rơi lất phất, ánh đèn vàng loang lổ dưới mặt đường ướt. Cô ngẩng lên nhìn tấm bảng hiệu lộng lẫy của một khách sạn 5 sao – nơi mà chỉ có giới thượng lưu mới bước chân vào. Một ý nghĩ thoáng qua, mờ mịt nhưng mãnh liệt: “Nếu mình bán thân, liệu có đủ tiền cứu Minh?”

Cánh cửa xoay mở ra, Linh như một kẻ lạc loài giữa những bóng người ăn mặc xa hoa. Trái tim cô đập thình thịch khi ánh mắt chạm phải một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao lớn, áo vest cắt may tinh xảo. Người ta gọi ông là Khải – một doanh nhân giàu có, nổi tiếng lạnh lùng, có khối tài sản đủ làm thay đổi cuộc đời bất cứ ai.

Ánh mắt ông dừng lại nơi cô – một cô gái gầy gò, ánh mắt ướt đẫm và khẩn thiết đến mức ám ảnh. Không hiểu sao, ông không quay đi, mà tiến lại gần.
“Em… cần gì ở đây?” – giọng ông trầm, pha chút tò mò.

Linh siết chặt quai túi, lưỡi líu lại. Nhưng rồi, như một kẻ đang bám lấy chiếc phao duy nhất giữa biển cả, cô thốt lên:
“Tôi… tôi cần tiền. Xin ông… cứu em trai tôi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”

Khải nheo mắt, im lặng một lúc lâu. Ông vốn không thiếu những kẻ đến xin xỏ, nịnh bợ. Nhưng sự run rẩy, tuyệt vọng thật sự trong ánh mắt cô gái này khác hẳn. Ông rút điện thoại, ra lệnh ngắn gọn cho trợ lý:
“Chuyển ngay 50 triệu đến khoa Thận – Bệnh viện Trung ương. Ghi tên người nhận là Nguyễn Minh.”

Linh chết lặng, đôi mắt mở to. Nước mắt cô rơi lã chã, vừa mừng vừa sợ. Nhưng Khải vẫn lạnh lùng:
“Đi theo tôi. Em nợ tôi một đêm.”

Căn phòng tổng thống trên tầng cao nhất sang trọng đến mức Linh chưa từng dám mơ. Từng bước chân cô nặng trĩu, như đang bán đi cả lòng tự trọng. Nhưng hình ảnh em trai nằm bất động với hàng loạt dây truyền dịch lại hiện ra. Cô cắn chặt môi, nuốt nghẹn, và gật đầu.

Đêm đó, trong bóng tối xa hoa, một cô sinh viên nghèo và một ông chủ giàu có đã chạm vào nhau – không bằng tình yêu, mà bằng một bản giao kèo không lời.

Linh khóc, nhưng không kêu ca. Khải nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua chút gì đó phức tạp mà chính ông cũng không rõ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Linh thấy phong bì tiền trên bàn. Cô run rẩy cầm lấy, tim thắt lại. Cô biết, từ giây phút ấy, cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng không thể quay lại.


Hook cuối phần 1:
Linh không hề biết, đêm ấy không chỉ cứu sống Minh, mà còn kéo cô vào vòng xoáy của quyền lực, tiền bạc và những mối quan hệ đầy hiểm nguy – nơi mỗi bước đi đều có thể khiến cô đánh mất chính mình.

Sáng hôm sau khi rời khách sạn, Linh siết chặt chiếc phong bì trong tay. Trên khuôn mặt hốc hác của cô là nụ cười méo mó, vừa nhẹ nhõm vừa chua xót. Số tiền ấy đã kịp thời cứu Minh, ca phẫu thuật thành công, bác sĩ thông báo em trai cô sẽ qua khỏi nguy kịch. Linh bật khóc nức nở trước cửa phòng hồi sức, lần đầu tiên thấy một chút ánh sáng trong hầm tối tuyệt vọng.

Thế nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Bệnh viện thông báo chi phí sau phẫu thuật, thuốc men, theo dõi dài hạn còn cần một số tiền khổng lồ. Linh biết rõ, dù có làm thêm mười công việc cùng lúc, cô cũng không thể gánh nổi.

Trong khi ấy, cái tên Khải như một bóng ma lẩn khuất trong đầu cô. Ông không gọi, cũng không nhắn tin. Cứ như đêm đó chưa từng tồn tại. Nhưng Linh hiểu, một món nợ vô hình đã trói buộc cô vào người đàn ông ấy.

Những ngày sau, Linh quay lại trường học, cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng trong mắt bạn bè, cô dường như khác đi. Vẻ u buồn, ánh nhìn xa xăm, đôi khi là sự mệt mỏi lạ lùng khiến người ta xì xào. Có người đồn đoán cô bỏ học thêm để đi làm “việc gì đó” mờ ám. Linh cắn răng chịu đựng, không thể giải thích.

Đêm nào cô cũng ngồi một mình trong phòng trọ chật hẹp, nhìn em trai ngủ mê man bên cạnh. Trong lòng dằn vặt: “Mình đã đúng chưa? Đổi lấy sự sống của Minh bằng danh dự của chính mình… có đáng không?”

Nhưng rồi, mỗi khi nhìn thấy nụ cười yếu ớt của em trai, cô lại tự thuyết phục: đáng, tất cả đều đáng.

Một buổi tối, điện thoại Linh rung lên. Số lạ. Khi nhấc máy, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Lâu rồi không gặp. Em còn thiếu tôi một lời cảm ơn tử tế.”

Tim Linh chợt thắt lại. Đó là Khải. Ông mời – hay đúng hơn là ra lệnh – cô đến một nhà hàng sang trọng. Lần này, Linh không đủ can đảm từ chối.

Trong bữa ăn, Khải ngồi điềm tĩnh, ánh mắt sắc lạnh quan sát từng cử chỉ vụng về của cô. Ông không vòng vo, đưa ra một lời đề nghị thẳng thừng:
“Em theo tôi, tôi sẽ lo toàn bộ viện phí và học phí của em. Đổi lại, em thuộc về tôi – ít nhất là khi tôi cần.”

Câu nói ấy như một bản án. Linh sững sờ, nước mắt trực trào. Cô muốn hét lên rằng mình không phải món hàng, nhưng lý trí lại vang lên: “Nếu từ chối, Minh sẽ ra sao? Em trai cần thuốc, cần tiền…”

Đêm hôm đó, Linh gật đầu.

Từ hôm ấy, cuộc sống Linh thay đổi. Khải sắp xếp cho cô một công việc trợ lý bán thời gian trong công ty ông – bề ngoài là hợp pháp, nhưng thực chất chỉ để tiện quản lý. Cô không còn phải lo từng bữa cơm, từng đồng thuốc men. Nhưng cái giá phải trả là ánh mắt người ta: đồng nghiệp thì thầm sau lưng, hàng xóm nhìn bằng nửa con mắt.

Trong lòng Linh, sự xấu hổ và nỗi sợ hãi ngày một lớn. Cô dần nhận ra Khải không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà còn là kẻ quen kiểm soát, ra lệnh. Ông quan tâm đến cô theo cách kỳ lạ: vừa che chở, vừa như giam giữ. Một món quà đắt tiền, một câu nhắc nhở sắc lạnh – tất cả như sợi dây trói vô hình.

Có những đêm, Linh nằm bên Minh, nghe tiếng thở đều của em, lòng dằn vặt không yên. Cô biết mình đã bước vào con đường đầy nguy hiểm: một khi đã nợ ân tình của kẻ quyền lực, sẽ khó thoát ra. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh Minh tái phát bệnh mà không đủ tiền chữa trị, cô lại run rẩy, không dám buông tay.

Khải như con sóng ngầm, lúc dịu dàng như một người đàn ông trưởng thành, lúc lạnh lẽo như ông chủ nắm trọn vận mệnh cô gái nhỏ. Linh bắt đầu cảm thấy bị giằng xé: giữa ơn nghĩa và xiềng xích, giữa khát vọng sống lương thiện và cạm bẫy xa hoa.

Một buổi tối, khi Linh đang dọn dẹp phòng bệnh cho Minh, bác sĩ bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Chúng tôi phát hiện ca ghép có dấu hiệu đào thải. Cần thuốc đặc trị, giá rất cao. Nếu không kịp thời dùng, sức khỏe Minh sẽ nguy kịch trở lại.”

Câu nói ấy như nhát dao cắt đứt hy vọng mong manh mà Linh đã bấu víu. Cô bủn rủn ngồi sụp xuống ghế. Số tiền viện phí trước đó vốn đã khổng lồ, giờ lại thêm khoản thuốc quý hiếm, cô gần như tuyệt vọng.

Trong giây phút ấy, điện thoại reo. Khải.
“Em cần tiền nữa, đúng không? Đến chỗ tôi. Nhưng lần này, em phải hiểu, không còn đường quay lại đâu.”

Khi Linh đến căn biệt thự sang trọng của Khải, cô vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và một đối tác:

“Đám thuốc nhập khẩu đó… cứ nâng giá gấp đôi, bọn bệnh viện không dám từ chối. Bệnh nhân chẳng còn lựa chọn nào.”

Linh chết lặng. Thì ra, công ty dược phẩm của Khải chính là đơn vị nhập khẩu thuốc mà bệnh viện đang dùng. Người đàn ông đã dang tay cứu cô, đồng thời cũng là kẻ gián tiếp đẩy hàng trăm bệnh nhân – trong đó có Minh – vào con đường bế tắc vì giá thuốc cắt cổ.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Linh tràn ngập mâu thuẫn: biết ơn, căm phẫn, sợ hãi. Cô muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng nhớ lại gương mặt xanh xao của em trai, cô không dám.

Từ hôm đó, Khải xuất hiện thường xuyên hơn trong cuộc sống của Linh. Ông đưa cô đi dự tiệc, giới thiệu với đối tác như “người thân tín.” Ai cũng nhìn Linh bằng ánh mắt vừa ghen tị vừa khinh miệt.

Linh học cách giữ im lặng, học cách mặc những bộ váy sang trọng, nở nụ cười gượng gạo trước những lời xì xào. Nhưng mỗi đêm về phòng, cô lại nhìn Minh, tim quặn thắt: “Mình đang nuôi em bằng đồng tiền bẩn.”

Một lần, Khải say rượu, ngả người trên ghế, thốt ra câu lạ lùng:
“Em giống vợ tôi ngày trước. Cũng đôi mắt ấy… nhưng cô ta bỏ tôi, chạy theo gã khác.”
Đó là lần đầu tiên Linh thấy trong ánh mắt ông không chỉ có quyền lực, mà còn có nỗi đau bị phản bội.

Cô bắt đầu hiểu: sự lạnh lùng, kiểm soát của Khải không chỉ vì thói quen của một kẻ giàu có, mà còn là sự trống rỗng mà ông không bao giờ thừa nhận.

Khi bệnh tình của Minh trở nặng, Linh được bác sĩ bí mật khuyên: “Có một tổ chức từ thiện đang vận động hỗ trợ thuốc miễn phí cho bệnh nhân nghèo. Nhưng chúng tôi bị sức ép, nếu gia đình không chủ động tìm đến, cơ hội sẽ mất.”

Linh hiểu ngay: sức ép đó đến từ đâu. Nếu cô chấp nhận im lặng, tiền của Khải sẽ lo cho Minh. Nhưng em trai cô sẽ mãi sống nhờ vào bàn tay một kẻ thao túng cả hệ thống y tế.

Đêm đó, Linh ngồi bên Minh, nghe em thều thào:
“Chị đừng khổ vì em nữa. Em không muốn chị đánh đổi mọi thứ chỉ để cứu em…”
Những lời ấy khiến trái tim Linh như vỡ vụn.

Ngày hôm sau, Linh tìm đến phóng viên của một tờ báo lớn, trao toàn bộ bằng chứng ghi âm cuộc trò chuyện của Khải và đối tác. Cô biết, một khi tin tức phanh phui, không chỉ công ty của Khải mà cả cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Linh đã quyết: thà mất tất cả, còn hơn sống mãi trong bóng tối.

Vụ bê bối bùng nổ. Báo chí phơi bày đường dây nâng giá thuốc, hàng loạt bệnh nhân khốn khổ. Khải bị điều tra, công ty rơi vào khủng hoảng. Ông nhìn Linh trong lần gặp cuối, ánh mắt lạnh như băng:
“Em đã chọn đối đầu với tôi. Được thôi. Từ nay, tự lo lấy cuộc đời mình.”

Linh rời đi, đôi chân run rẩy, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm chưa từng có. Cô biết mình đã chặt đứt sợi dây trói buộc. Minh được tổ chức từ thiện hỗ trợ thuốc, tình trạng dần ổn định.

Dẫu tương lai vẫn còn gian nan, Linh hiểu rõ một điều: cô không còn là cô gái ngây thơ run rẩy trong đêm mưa ấy nữa. Cô đã bước qua bóng tối, để tìm lại chính mình.Câu chuyện của Linh không phải một câu chuyện cổ tích. Nó đầy máu, nước mắt, sự lựa chọn khắc nghiệt. Nhưng trong tận cùng nỗi tuyệt vọng, cô đã dám đứng lên, dám trả giá, và tìm được con đường đi của riêng mình.

Lạng Sơn 12 được gọi tên: Vợ của anh “phó phường” nào mà h;;ống há;;ch thế này, đòi “cắn” cả CA

HOT NHẤT LÚC NÀY – MONG CĐM XEM ĐƯỢC, CHIA SẺ RỘNG RÃI CHO CHỊ BIẾT THẾ NÀO LÀ LỄ ĐỘ :))
“Chị Lớn” cậy có chồng làm to ( nghe nói mới lên phó phường Kỳ Lừa – LẠNG SƠN) đỗ xe chắn đường không cho người khác đi lại (đường giao thông chung của cả xóm chứ không phải đất nhà chị) khi các anh Csgt xuống yêu cầu rời xe đi thì chị rồ lên chửi dã man chửi không ai dám làm gì chị vì chồng chị làm to quan hệ rộng quen nhiều gọi ai đến cũng thế mà thôi

Sau khi công an vào cuộc vụ xây nhầm nhà, anh Đỗ Văn Hữu sẽ nhờ ‘thần đèn’ di dời nhà mình về đúng vị trí đất của mình

Không đạt được thỏa thuận với chủ đất, ông Đỗ Văn Hữu (P.Thiên Hương, TP.Hải Phòng) cho biết sẽ thuê ‘thần đèn’ di dời căn nhà xây nhầm sang đúng vị trí đất của mình.

Ngày 25.9, ông Đỗ Văn Hữu (khu Kiền Bái, P.Thiên Hương, TP.Hải Phòng) thông tin, gia đình đã bàn bạc và thống nhất nhờ “thần đèn” can thiệp, di chuyển ngôi nhà hai tầng xây nhầm, trả lại mảnh đất hợp pháp cho bà Trần Thị Kim Loan (P.An Hải, TP.Hải Phòng).

Căn nhà 2 tầng ông Đỗ Văn Hữu xây nhầm trên đất của bà Loan

Theo ông Hữu, từ nhiều tháng qua gia đình ông tìm cách thương lượng để mua lại mảnh đất nhưng bà Loan tránh mặt không đồng ý.

“Nếu không đạt được thỏa thuận thì chúng tôi sẽ nhờ dịch vụ di dời công trình. Như vậy vừa giữ được tài sản, vừa tránh tranh chấp kéo dài”, ông Hữu nói.

Theo người dân địa phương, ông Hữu cố tình xây nhầm đất để tránh gần khu mộ

Hồ sơ vụ việc cho thấy, tháng 10.2024 bà Loan nhận chuyển nhượng thửa đất 60 m2 tại xã Kiền Bái (H.Thủy Nguyên cũ), được cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Ít tuần sau, bà phát hiện ông Hữu thuê thợ dựng nhà trên đúng thửa đất này.

Đáng chú ý, tại buổi đối thoại tháng 11.2024, chính quyền xã đã xác định sai phạm và yêu cầu dừng thi công, nhưng ngôi nhà vẫn được hoàn thiện.

Ngày 11.8.2025, TAND Khu vực I – TP.Hải Phòng xét xử sơ thẩm, tuyên buộc vợ chồng ông Hữu tháo dỡ công trình, trả lại đất cho bà Loan. Tuy nhiên, ông Hữu kháng cáo và tiếp tục ở trong căn nhà. Tổ dân khu phố cho rằng việc “xây nhầm” này thực chất là do ông Hữu muốn tránh khu mộ gần đó và chọn vị trí thuận tiện giao thông.

Phương án thuê “thần đèn” di dời nhà của ông Hữu được xem là động thái gây chú ý, thay cho việc tháo dỡ như quyết định của bản án sơ thẩm.

Bố chồng trước khi mất trao 3 cuốn sổ tiết kiệm cho ba cô con dâu, chỉ để thử lòng họ – Nhưng cách người con dâu út dùng số tiền khiến cả nhà lặng người

“Con người ta chỉ lộ rõ lòng dạ khi đứng trước tiền bạc.” – Câu nói ấy không xa lạ, nhưng ít ai ngờ một ngày nó lại hiện ra rõ rệt trong chính một gia đình vốn được coi là nề nếp, êm ấm.

Ông Minh – người đàn ông ngoài bảy mươi, từng là cán bộ về hưu, sống giản dị ở một làng quê ven thành phố. Sau khi vợ mất, ông sống cùng con trai út, còn hai con trai lớn đã lập nghiệp ở thành phố, mỗi người có vợ con và nhà cửa riêng. Dù tuổi cao, ông Minh vẫn minh mẫn, suy nghĩ thấu đáo, nhưng dạo gần đây sức khỏe yếu dần. Căn bệnh tim tái phát khiến ông biết rằng mình chẳng còn nhiều thời gian.

Ông không lo cho bản thân, mà lo nhất chính là ba cô con dâu. Con trai ông tuy đều lành tính, nhưng từ ngày lập gia đình, mỗi nhà lại chịu ảnh hưởng tính nết của vợ. Ông sợ rằng, một khi ông mất đi, khối tài sản ít ỏi tích góp cả đời sẽ trở thành mầm mống tranh chấp. Đêm nào ông cũng trăn trở: liệu ba cô con dâu có thực sự đặt tình nghĩa lên trên đồng tiền?

Một buổi chiều, khi cả ba con trai và ba con dâu đều về nhà giỗ bà, ông Minh chậm rãi bước vào gian nhà khách. Ông mang theo một cái túi vải cũ, bên trong có ba cuốn sổ tiết kiệm, mỗi cuốn đều ghi số tiền không nhỏ – khoảng vài trăm triệu đồng. Không khí trong nhà thoáng chốc chùng xuống khi ông đặt ba cuốn sổ lên bàn gỗ bóng loáng.

“Các con,” ông bắt đầu, giọng chậm rãi nhưng chắc nịch, “bố không còn khỏe mạnh. Đây là số tiền dành dụm cả đời bố, không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Bố muốn gửi gắm cho ba con dâu – người sẽ giữ lửa trong mỗi gia đình.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người phụ nữ. Người con dâu cả – chị Thoa, vốn nổi tiếng khôn khéo, đôi mắt sáng rực lên, cố giấu đi sự phấn khích. Người con dâu hai – chị Lan, tính tình thẳng thắn nhưng hay so đo, môi mím lại, như đang tính toán. Còn cô con dâu út – Hạnh, nhỏ nhẹ, ít nói, chỉ cúi đầu, tay siết chặt vạt áo.

Ông Minh tiếp lời:
“Bố chỉ có một mong muốn: các con hãy dùng số tiền này sao cho đúng, cho xứng đáng. Bố không nói phải làm gì, cũng không ràng buộc điều kiện. Một thời gian nữa, bố sẽ hỏi lại. Khi ấy, bố sẽ biết được lòng dạ từng người.”

Trong căn phòng im ắng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên rõ ràng, như nhấn mạnh sự nghiêm trọng của khoảnh khắc. Ba cuốn sổ tiết kiệm – ba số phận, ba cách lựa chọn. Nhưng cũng chính từ đây, thử thách lớn nhất của ba nàng dâu bắt đầu.

Đêm đó, cả nhà ai nấy đều trằn trọc. Người nghĩ cách “đầu tư” để sinh lời, người lại nghĩ đến việc sắm sửa, người khác thì chỉ lặng lẽ ôm cuốn sổ trong tay, lòng ngổn ngang không nói thành lời.

Không ai ngờ, chỉ ít tháng sau, chính quyết định của cô con dâu út Hạnh đã khiến cả nhà phải lặng người…

Ngay từ sáng hôm sau, tin tức ông Minh giao cho ba con dâu mỗi người một cuốn sổ tiết kiệm đã lan khắp xóm. Người khen ông minh mẫn, biết thử lòng, người thì xì xào: “Thế nào rồi cũng lộ rõ mặt thật thôi.”

Chị Thoa – con dâu cả, vốn nổi tiếng khéo miệng, đối nhân xử thế giỏi. Nhận được cuốn sổ, chị giả vờ rụt rè:
“Ba à, con sợ giữ tiền lớn thế này không khéo lại làm mất. Hay để con gửi ngân hàng tên ba nhé?”

Nhưng thực ra, chỉ vài hôm sau, chị đã lặng lẽ rút tiền ra, hùn vốn mở thêm một cửa hàng mỹ phẩm online cùng bạn. Trong đầu chị lúc ấy đầy toan tính: “Mình đầu tư, tiền sẽ sinh lời. Mai kia có bị hỏi, chỉ cần khéo léo trình bày là xong. Cả nhà còn phải phục tài mình nữa là.”

Thế nhưng, kinh doanh đâu phải chuyện dễ dàng. Chưa đầy ba tháng, cửa hàng của chị rơi vào cảnh hàng tồn, khách trả lại, vốn liếng cạn dần. Thay vì thú nhận, chị cố giấu, vay thêm nóng ngoài để che lấp thua lỗ. Mỗi lần về thăm ông Minh, chị vẫn tươi cười, mua chút quà nhỏ làm màu, giấu đi ánh mắt bồn chồn.

Khác với chị cả, chị Lan – con dâu thứ hai, lại chọn cách dùng tiền cho bản thân và gia đình. Ngay sau khi nhận sổ, chị bàn với chồng:
“Anh à, nhà mình bao năm nay ở chật chội quá. Tiền này ba cho, coi như lộc. Mình sửa sang nhà cửa cho đàng hoàng, con cái có chỗ học hành tử tế.”

Không chần chừ, chị rút hết số tiền trong sổ để mua nội thất mới: tủ lạnh đời mới, tivi màn hình cong, bộ sofa da bóng loáng. Căn nhà phố nhỏ của vợ chồng chị bỗng trở nên tiện nghi hơn hẳn. Khách khứa đến chơi, ai cũng trầm trồ, chị hãnh diện vô cùng.

Nhưng cũng chính từ đó, những cuộc cãi vã trong gia đình bắt đầu. Chồng chị – anh Hùng, nhiều lần nhắc:
“Tiền đó ba cho để giữ, đâu phải để em tiêu sạch? Lỡ mai ba hỏi thì sao?”

Chị Lan đáp tỉnh queo:
“Ba già rồi, làm sao nhớ hết. Với lại, nhà cửa khang trang thì ba cũng mừng chứ. Anh lo xa quá!”

Song, trong lòng chị vẫn thấp thỏm. Mỗi lần về quê, nhìn ánh mắt sâu thẳm của bố chồng, chị lại thấy chột dạ.

Trái ngược với hai chị, Hạnh – cô con dâu út – hoàn toàn im lặng. Cô không bàn với chồng, cũng không khoe khoang. Người ngoài nhìn vào tưởng cô dại, có của mà không biết tận dụng.

Trong nhà, chị cả và chị hai đôi khi xì xào sau lưng:
“Nó giả vờ ngoan hiền thôi. Chứ tiền to thế, ai mà chẳng động lòng.”

Nhưng thực ra, Hạnh vẫn cất cuốn sổ trong ngăn kéo, ngày ngày nhìn cha chồng lặng lẽ chống gậy ra vườn, lòng cô càng trăn trở.

Ba tháng trôi qua, ông Minh yếu dần, bệnh tim nhiều lần tái phát. Mỗi lần nhập viện, ba nàng dâu đều đến thăm, nhưng thái độ khác nhau rõ rệt. Chị Thoa mua giỏ hoa quả, miệng không ngớt lời động viên. Chị Lan thì đưa con nhỏ đến, vừa chăm cha chồng vừa khéo khoe điện thoại mới. Riêng Hạnh, chỉ lặng lẽ ngồi bóp tay, chép miệng:
“Ba ráng ăn thêm cháo, tụi con còn cần ba nhiều lắm.”

Càng nhìn, ông Minh càng nhận ra sự khác biệt. Ông im lặng, chờ đến ngày thích hợp sẽ hỏi ba con dâu.

Trong lòng ông, thử thách này không chỉ để chọn mặt gửi vàng, mà còn là cách để dạy con cháu bài học lớn nhất: đồng tiền có thể nuôi sống con người, nhưng cũng có thể giết chết tình thân.

Và rồi, ngày ông mở lời kiểm chứng đã đến, kéo theo những giây phút khiến cả gia đình chết lặng…

Ngày ông Minh tập hợp cả gia đình lại, không khí trong gian nhà cũ nặng trĩu. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, ánh mắt yếu nhưng vẫn sáng, nhìn lần lượt từng người con dâu. Trước mặt ông, ba cuốn sổ tiết kiệm đã đặt sẵn.

“Các con,” ông cất giọng khàn nhưng rõ, “đã đến lúc bố hỏi lại. Hãy cho bố biết, từng người đã dùng số tiền trong cuốn sổ ấy ra sao.”

Người được hỏi đầu tiên là chị Thoa – con dâu cả. Chị ngập ngừng, rồi cố lấy giọng tự tin:
“Dạ thưa ba, con… con đem tiền đi đầu tư mở cửa hàng mỹ phẩm, mong sau này sinh lời, phụ thêm kinh tế gia đình.”

Ông Minh nhíu mày:
“Vậy giờ thế nào?”

Chị Thoa lí nhí:
“Dạ… chưa kịp có lợi nhuận. Nhưng con tin sau này sẽ ổn.”

Mọi người im lặng. Chỉ có anh cả – chồng chị, mặt đỏ bừng, như muốn nói điều gì rồi lại thôi.

Đến lượt chị Lan – con dâu hai. Khác với chị cả, chị nói thẳng:
“Con dùng tiền để sửa sang nhà cửa, mua sắm đồ đạc. Nhà khang trang thì cũng là giữ thể diện cho gia đình mình, phải không ba?”

Ông Minh nhìn sâu vào mắt chị:
“Nhưng đó có phải là điều bố mong các con làm không?”

Chị Lan im bặt, bàn tay đan vào nhau, mồ hôi lấm tấm.

Cuối cùng, ông quay sang Hạnh – cô con dâu út, người nãy giờ vẫn lặng thinh. Ông hỏi nhẹ:
“Còn con?”

Hạnh chậm rãi đứng dậy, đặt cuốn sổ tiết kiệm lên bàn. Trái với suy nghĩ của mọi người, cuốn sổ ấy không hề rút ra một đồng nào.

“Thưa ba, con không dám động đến tiền. Con nghĩ, tiền này ba dành dụm cả đời, đâu phải để con tiêu xài. Nhưng con không để nó nằm im. Con mang cuốn sổ đến bệnh viện tỉnh, nhờ bác sĩ trưởng khoa giữ làm chứng, rồi trích lãi suất hàng tháng đóng viện phí cho mấy bệnh nhân nghèo không có tiền mổ tim.”

Cả nhà trố mắt. Chị Thoa nắm chặt tay áo, chị Lan há hốc miệng.

Hạnh tiếp tục, giọng run run nhưng kiên quyết:
“Ba ạ, con thấy mỗi lần ba nhập viện, có nhiều người nghèo khổ, ngồi ngoài hành lang chờ chết vì không đủ tiền. Con nghĩ, nếu con thay mặt gia đình giúp họ, đó mới là cách xứng đáng với tâm đức của ba. Còn tiền gốc, con vẫn giữ nguyên đây, chưa hề rút.”

Nói rồi, cô đưa ra giấy xác nhận từ bệnh viện – con dấu đỏ chói. Tất cả đều chết lặng.

Ông Minh run run cầm lấy tờ giấy. Nước mắt ông rơi xuống, giọng nghẹn lại:
“Hạnh à… con làm điều mà bố chưa từng dám nghĩ. Tiền này vốn chỉ là phép thử. Bố muốn biết lòng dạ các con. Nhưng con đã dạy bố thêm một điều: tiền chỉ thực sự có giá trị khi nó cứu được mạng người.”

Ông quay sang hai con dâu lớn:
“Các con à, tiền bạc có thể sinh lời, có thể làm nhà đẹp hơn, nhưng nếu nó lấy đi sự chân thành, thì có khác gì đống giấy vô tri? Các con nên nhìn Hạnh mà học.”

Chị Thoa cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài vì hối hận. Chị Lan cắn môi, không nói nên lời.

Ít lâu sau, ông Minh mất. Nhưng trước khi nhắm mắt, ông nắm tay Hạnh thật chặt, trao cho cô quyền quản lý số tiền còn lại, dặn dò:
“Hãy tiếp tục dùng nó để làm điều con cho là đúng. Đó sẽ là cách con giữ lửa cho cả gia đình.”

Ngày đưa tang, cả xóm xôn xao kể lại câu chuyện thử lòng. Người khen ngợi sự nhân hậu của Hạnh, người rơi nước mắt khi nhớ lời ông Minh.

Về phần chị Thoa và chị Lan, họ dần thay đổi, sống biết nghĩ cho người khác hơn. Thỉnh thoảng, họ cùng góp thêm tiền với Hạnh để ủng hộ bệnh nhân nghèo.

Còn Hạnh, mỗi khi đứng trước cổng bệnh viện nhìn những đứa trẻ mổ tim được cứu sống, lòng cô lại vang vọng lời ba chồng: “Tiền chỉ có ý nghĩa khi nó mang lại sự sống và tình thương.”

Câu chuyện khép lại, để lại trong lòng mọi người một sự thấm thía: trong gia đình, thử thách lớn nhất không phải là khó khăn vật chất, mà là bài kiểm tra của lòng người.

TIN VUI: Bão Ragasa suy yếu rất nhanh

Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn quốc gia cho biết 10h hôm nay, khi ở vùng biển Quảng Ninh, cách Móng Cái khoảng 40 km về phía đông, bão Ragasa suy yếu thành áp thấp nhiệt đới, sức gió tối đa 61 km/h, cấp 7, giật tăng hai cấp.

Dự báo, sau khi vào Móng Cái với sức gió cấp 7, áp thấp nhiệt đới theo hướng tây, tiến sâu vào Đông Bắc Bộ và tan dần, khép lại vòng đời 8 ngày của Ragasa.

Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới, từ chiều nay đến hết đêm mai, Bắc Bộ, Thanh Hóa và Nghệ An mưa phổ biến 80-180 mm, cục bộ có nơi trên 300 mm, đề phòng mưa cường suất lớn gây ngập úng đô thị.

Từ nay đến 27/9, trên các sông ở Bắc Bộ, Thanh Hóa, Nghệ An có khả năng xuất hiện lũ. Đỉnh lũ trên sông Thao, sông Lô, thượng lưu sông Thái Bình, sông Hoàng Long, sông Bưởi, thượng lưu sông Mã lên báo động một, hai, có sông báo động hai. Mưa lớn có khả năng gây ngập úng tại các vùng trũng, thấp; lũ quét trên các sông, suối nhỏ, sạt lở đất trên sườn dốc.

Ảnh vệ tinh cơn bão Ragasa lúc 10h hôm nay. Ảnh: NCHMF

Ảnh vệ tinh áp thấp nhiệt đới (vòng tròn đỏ) suy yếu từ bão Ragasa lúc 10h hôm nay. Ảnh: NCHMF

Ghi nhận của cơ quan khí tượng, đặc khu Bạch Long Vĩ (Hải Phòng) đã có gió cấp 7, giật cấp 8, sóng cao 2 m; Quảng Hà (Quảng Ninh) gió cấp 6, giật cấp 8; Cửa Ông (Quảng Ninh) gió cấp 6; Móng Cái (Quảng Ninh), Phù Liễn (Hải Phòng), Văn Lý (Ninh Bình) và Vũ Ninh (Hưng Yên) gió giật cấp 6.

Tại biển Trà Cổ, đảo Vĩnh Thực (thuộc TP Móng Cái cũ), sáng nay trời nhiều mây, mưa nhỏ và gió nhẹ. “Biển êm, tàu thuyền đều an toàn. Chính quyền cấm biển từ 14h hôm qua nên ngư dân và du khách không ra biển”, anh Đức Tiềm, ở phường Móng Cái 1, cho biết.

Bão Sagara suy yếu, không gây thiệt hại

Bãi biển ở xã Vĩnh Thực (TP Móng Cái cũ) sáng 25/9. Video: Xuân Hoa

Đối phó với bão, Chính phủ đã ban hành hai công điện. Tỉnh Quảng Ninh, Hưng Yên, Hải Phòng, Nghệ An đã cấm biển, không cho tàu thuyền ra khơi. 6 phường thuộc TP Móng Cái cũ và một số xã phường ở Hải Phòng hôm nay cho học sinh nghỉ học tránh bão. Vietnam Airlines và một số hãng thay đổi lịch khai thác nhiều chuyến bay tại Thanh Hóa, Hải Phòng, Đà Nẵng.

Ragasa là cơn bão thứ 9 ở Biển Đông trong năm nay. Hình thành ngày 18/9 từ áp thấp nhiệt đới ở ngoài khơi Philippines, ba ngày sau bão tăng 8 cấp thành siêu bão và đến tối 22/9 vào Biển Đông đạt cực đại với sức gió 221 km/h, cấp 17. Ragasa vượt Yagi năm 2024 trở thành bão mạnh nhất trên Biển Đông trong 70 năm qua.

Quảng cáo

Ngày 23/9, bão càn quét Đài Loan, làm vỡ hồ chứa tại thượng nguồn sông Mã Thái An. Nước lũ kéo theo đất đá tràn xuống hạ lưu, cuốn phăng cây cầu bắc qua sông Mã Thái An và gây ngập lụt ở nhiều thị trấn, nhấn chìm nhiều nhà cửa, cuốn trôi xe cộ. Thống kê ban đầu 15 người chết, 17 người mất tích do lũ.

Hôm qua, bão quét qua thành phố ven biển Giang Môn, tỉnh Quảng Đông (Trung Quốc) với sức gió 241 km/h, vượt kỷ lục 196 km/h năm 2018 của bão Mangkhut.

Cùng lúc này ở phía đông Philippines đang có bão Bualoi, khả năng vào Biển Đông trong đêm 26/9.

Bắt quả tang th;iếu n; ữ 14 tuổi b; án d; âm 500.000 đồng/lượt: 3 ‘khách làng ch;ơi’ bị tạm giữ hình sự!

Tại cơ quan công an, 6 người khai nhận sau khi ngồi hát, Đậu Quang Hữu, Đỗ Minh Hiếu, Lê Văn Tùng đã rủ 3 thiếu nữ trên thực hiện hành vi mua bán dâm với giá 500.000 đồng/ lượt.

Có thể là hình ảnh về 1 người

 

Báo Dân Việt đưa tin, ngày 24/9, Công an TP Hà Nội cho biết Phòng Cảnh sát quản lý hành chính về trật tự xã hội vừa phối hợp Công an xã An Khánh kiểm tra hành chính, phát hiện 3 cặp đôi có hành vi mua bán dâm.

Trong số này, có một thiếu nữ trú tại tỉnh Phú Thọ mới 14 tuổi đã phục vụ khách mua dâm. Ngoài ra, 2 thiếu nữ khác cũng ở độ tuổi 15, 16, là nhân viên của quán karaoke hoạt động trên địa bàn xã An Khánh.

Rạng sáng 20/9, tổ công tác Đội 3 Phòng Cảnh sát Quản lý hành chính về trật tự xã hội (Công an TP Hà Nội) phối hợp Công an xã An Khánh kiểm tra nhà nghỉ Hai Sao tại thôn Quyết Tiến.

Thời điểm kiểm tra, cơ sở chưa xuất trình giấy tờ liên quan đến hoạt động kinh doanh dịch vụ lưu trú. Lực lượng chức năng đồng thời phát hiện 3 cặp nam nữ đang mua bán dâm tại 3 phòng trong nhà nghỉ.

Tổ công tác đã tiến hành lập biên bản 6 đối tượng, bàn giao cho Công an xã An Khánh xử lý theo thẩm quyền. Tại cơ quan công an, 6 người khai nhận sau khi ngồi hát, Đậu Quang Hữu, Đỗ Minh Hiếu, Lê Văn Tùng đã rủ 3 thiếu nữ trên thực hiện hành vi mua bán dâm với giá 500.000 đồng/ lượt. Nhóm nhân viên karaoke này đã nhận lời và cùng nhau đến nhà nghỉ Hai Sao

Căn cứ vào hành vi của các đối tượng, Công an xã An Khánh đã tạm giữ hình sự đối với Đậu Quang Hữu, Đỗ Minh Hiếu, Lê Văn Tùng để điều tra về hành vi “Mua dâm người dưới 18 tuổi”.

Mở rộng điều tra, Công an xã An Khánh đã triệu tập Nguyễn Thị Biên (SN 1980) trú tại thôn Quyết Tiến, xã An Khánh – chủ nhà nghỉ Hai Sao; Đặng Thanh Tùng (SN 2001) trú thôn Phương Quan, xã An Khánh – quản lý quán hát Phố Đêm thuộc thôn Phương Quan, xã An Khánh, theo tờ An ninh Thủ đô.

Hiện Công an xã An Khánh đang tiếp tục phối hợp với Văn phòng Cơ quan CSĐT – CATP Hà Nội điều tra mở rộng, làm rõ hành vi vi phạm của các đối tượng.

Nguồn: https://gocnhinphaply.nguoiduatin.vn/bat-qua-tang-thieu-nu-14-tuoi-ban-dam-gia-500000-dongluot-3-khach-lang-choi-khai-gi-24985.html

B/é g/ái nói: ‘Mẹ ruột của cháu đang ở dưới giếng’, ai cũng cho rằng đó chỉ là lời nói ngây ngô của trẻ nhỏ. Thế nhưng phải đến hai mươi năm sau, khi người ta đào giếng lên, tất cả mới bàng hoàng nhận ra sự thật.

Mẹ ruột của cháu đang ở dưới giếng” – câu nói của bé gái bốn tuổi khi ấy đã khiến cả xóm dậy sóng. Người lớn bật cười, cho rằng con nít thường hay tưởng tượng. Chẳng ai để tâm, chỉ có người bà nội sầm mặt, lặng lẽ kéo cháu vào nhà.

Câu chuyện bắt đầu vào mùa hè năm 1999, ở một làng quê miền Trung nghèo khó. Giếng làng nằm ngay giữa xóm, vừa để lấy nước ăn, vừa là nơi tụ tập chuyện trò. Hôm đó, bé Hằng – đứa trẻ mồ côi mẹ từ khi mới 3 tuổi – đang chơi đùa cùng lũ bạn. Chẳng hiểu sao, khi nhìn xuống giếng, Hằng thốt lên:
– “Mẹ cháu dưới đó kìa!”

Bọn trẻ cười ầm, thi nhau chọc ghẹo. Một vài bà hàng xóm nghe được, lắc đầu:
– “Trẻ con nhớ mẹ, hay nói bậy.”

Từ ngày vợ mất tích, ông Minh – cha của Hằng – nói với mọi người rằng bà Lan (mẹ Hằng) bỏ đi theo người khác. Ai cũng ái ngại, nhưng dần rồi thôi. Chỉ có điều, nhiều người vẫn lén bàn tán: Lan hiền lành, thương con, chẳng giống người bỏ đi. Nhưng vì không bằng chứng, tất cả rơi vào im lặng.

Năm tháng trôi đi, câu nói “mẹ dưới giếng” trở thành giai thoại mỗi khi người ta nhắc đến bé Hằng. Càng lớn, Hằng càng ít nói, hay lặng lẽ nhìn giếng với đôi mắt buồn thăm thẳm. Ông Minh cấm tuyệt đối không cho nhắc đến mẹ trước mặt con, và mỗi khi say rượu, ông lại mắng nhiếc Lan là “đồ đàn bà phản bội”.

Thời gian như lớp bụi phủ kín sự thật. Đến đầu những năm 2020, khi làng có chủ trương bê-tông hóa đường và lấp bỏ một số giếng cũ, giếng làng kia nằm trong danh sách. Lúc đào đất, người ta phát hiện mùi hôi lạ. Ban đầu ai cũng nghĩ là xác động vật, nhưng khi xúc được một lớp bùn đen, một khúc xương trắng toát lộ ra.

Không khí lập tức căng thẳng. Cơ quan công an vào cuộc, tiến hành khai quật toàn bộ giếng. Và rồi, người ta bàng hoàng: trong lớp bùn đặc quánh, một bộ hài cốt phụ nữ được tìm thấy. Đặc biệt, chiếc vòng bạc khắc chữ “L” còn vương trên cổ tay khiến những người già trong làng nhận ra ngay – đó chính là vòng bà Lan từng đeo.

Tin tức lan truyền, cả xóm rúng động. Những lời đồn năm xưa ùa về. Ai cũng nhớ lại câu nói của Hằng hai mươi năm trước, và run rẩy. Nhưng đây không còn là chuyện trẻ con ngây ngô. Đây là án mạng.

Công an tiến hành điều tra. Kết quả giám định pháp y khẳng định: bộ hài cốt là phụ nữ khoảng 25-30 tuổi, thời điểm tử vong trùng khớp với năm bà Lan “bỏ đi”. Các dấu vết trên xương cho thấy nạn nhân bị tác động ngoại lực mạnh vào vùng đầu trước khi rơi xuống giếng. Đây là một vụ giết người.

Dân làng xôn xao. Tất cả ánh mắt đổ dồn về ông Minh – chồng của nạn nhân. Người ta nhớ lại: trước khi Lan biến mất, vợ chồng họ thường xuyên cãi vã vì chuyện tiền nong. Ông Minh làm nghề thợ mộc nhưng ham rượu, hay cáu gắt. Bà Lan hiền lành, nhiều lần bị hàng xóm nghe tiếng khóc trong đêm.

Một buổi chiều, công an mời ông Minh lên làm việc. Ban đầu, ông chối:
– “Bà ấy bỏ theo trai, tôi chẳng biết gì.”

Nhưng trước những bằng chứng dồn dập – chiếc vòng, lời khai của hàng xóm về tiếng cãi vã cuối cùng – ông bắt đầu lúng túng. Cuối cùng, khi bị nhắc đến “câu nói của đứa con gái năm xưa”, mặt ông tái mét, mồ hôi túa ra. Sau nhiều giờ đấu tranh, ông thừa nhận tội lỗi.

Năm 1999, trong một lần cãi nhau, ông Minh say rượu, tức giận cầm gậy đánh vợ. Bà Lan ngã xuống, bất tỉnh. Trong cơn hoảng loạn, ông kéo xác vợ ra giếng làng giữa đêm, thả xuống, rồi dựng chuyện “vợ bỏ đi”. Nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa, ông im lặng suốt hai mươi năm.

Lời khai khiến cả làng chết lặng. Người thân bà Lan òa khóc, còn Hằng – nay đã là cô giáo tiểu học – gục ngã khi nghe tin. Từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ có ký ức rõ ràng về mẹ, chỉ nhớ mơ hồ hương thơm áo quần và tiếng hát ru. Hóa ra, người mẹ hiền từ ấy đã bị chính cha mình giết hại.

Câu chuyện làm dậy sóng dư luận. Người ta phẫn nộ với sự tàn độc của ông Minh, nhưng cũng rùng mình trước sự im lặng kéo dài suốt hai thập kỷ. Bao nhiêu năm, một bí mật nằm ngay giữa làng, mà chẳng ai nhận ra.

Vụ án khép lại với bản án tù chung thân dành cho ông Minh. Nhưng nỗi đau của Hằng và gia đình họ nội, họ ngoại sẽ không bao giờ khép.

Sau phiên tòa, Hằng lặng lẽ đưa tro cốt mẹ về chôn cất bên cạnh bà ngoại. Ngày hạ huyệt, trời mưa rả rích. Cô đứng lặng, thì thầm:
– “Mẹ ơi, con đã tìm thấy mẹ rồi…”

Câu chuyện trở thành đề tài nhức nhối về bạo lực gia đình. Hằng không giấu mình sau bi kịch, cô chủ động chia sẻ với báo chí, với học trò, rằng chính sự im lặng của cộng đồng đã khiến mẹ cô không được bảo vệ. Nhiều người hàng xóm thú nhận: họ từng nghe tiếng khóc, từng thấy vết bầm trên tay Lan, nhưng vì “chuyện vợ chồng nhà người ta” mà ngoảnh mặt.

Hằng nói:
– “Nếu ngày ấy có một ai dám lên tiếng, có thể mẹ tôi đã sống.”

Câu chuyện không chỉ khơi lại ký ức đau buồn, mà còn là hồi chuông cảnh tỉnh. Tại địa phương, chính quyền bắt đầu tổ chức các buổi tuyên truyền về phòng chống bạo lực gia đình, khuyến khích người dân báo cáo khi phát hiện hành vi bất thường. Các trường học cũng lồng ghép nội dung giáo dục học sinh về quyền được bảo vệ, quyền lên tiếng.

Riêng Hằng, cô chọn tiếp tục công việc dạy học ở quê. Mỗi khi nhìn những đứa trẻ ríu rít trong sân trường, cô lại nghĩ đến tuổi thơ của mình – tuổi thơ bị ám ảnh bởi giếng làng và một câu nói tưởng chừng vô nghĩa. Giờ đây, cô muốn biến ký ức đau đớn thành động lực để bảo vệ thế hệ sau.

Không ít người dân xóm nhỏ vẫn chưa thôi ám ảnh. Họ kể rằng mỗi lần đi ngang qua chỗ giếng cũ, dù đã lấp kín, lòng vẫn rùng mình. Đó không phải bóng ma, mà là ký ức về sự thật bị chôn vùi quá lâu. Một bài học cay đắng rằng sự vô tâm có thể tiếp tay cho tội ác.

Hai mươi năm – một quãng đời bị đánh cắp. Hằng chưa bao giờ tha thứ cho cha, nhưng cũng không còn khóc than nhiều nữa. Cô hiểu, điều cần làm là sống tiếp, và sống thay cả phần mẹ.

Vụ “xếp hạng phụ huynh theo số tiền đóng góp”: THPT Yên Mỹ lên tiếng, tất cả là hi/ểu lầ/m thôi …

Trường THPT Yên Mỹ (Hưng Yên): Thông tin “xếp hạng phụ huynh theo số tiền đóng góp” là sai sự thật?

Trước văn bản vinh danh Hội cha mẹ học sinh xếp loại Kim cương – Vàng – Bạc – Đồng với mức đóng góp từ 3-20 triệu, Phó Hiệu trưởng Trường THPT Yên Mỹ (Hưng Yên) khẳng định thông tin trên là sai sự thật.

Gần đây, dư luận lan truyền trên mạng xã hội văn bản được cho là của Trường THPT Yên Mỹ (Hưng Yên) về việc “Vinh danh Hội cha mẹ học sinh Kim cương – Vàng – Bạc – Đồng” với mức đóng góp từ 3 đến 20 triệu đồng.

Theo nội dung này, phụ huynh được kêu gọi đóng góp từ 3 đến hơn 20 triệu đồng, chia thành bốn hạng Đồng, Bạc, Vàng, Kim cương. Mức tài trợ càng cao, quyền lợi được hứa hẹn càng lớn: Từ giấy khen, thư cảm ơn, ghi danh trên bảng tri ân đến vinh danh trong lễ khai giảng, logo xuất hiện trên ấn phẩm, băng rôn của trường.

vd4.jpg
vd4.1.jpg
vd5.jpgKế hoạch vinh danh hội cha mẹ học sinh được cho là của Trường THPT Yên Mỹ (Hưng Yên)

Nhiều phụ huynh tỏ ra bức xúc, cho rằng việc lập bảng xếp hạng các khoản “đóng góp tự nguyện” không phù hợp, bởi bản chất tự nguyện không nên bị so sánh hay phân loại.

Họ lo ngại nếu tên cha mẹ không xuất hiện trong “danh sách vinh danh”, con cái có thể bị mặc cảm, chịu áp lực tâm lý hoặc cảm thấy bị đối xử phân biệt với bạn bè.

545847865_1202934901872627_916919223448870865_n.jpgHọc sinh Trường THPT Yên Mỹ (Hưng Yên) tại Lễ khai giảng 2025 – 2026. Ảnh: FBNT

Trao đổi với phóng viên Báo Đại biểu Nhân dân, cô Lưu Phương Anh, Phó Hiệu trưởng Trường THPT Yên Mỹ khẳng định đây là thông tin sai sự thật.

Cô Phương Anh cho biết, nhân Kỷ niệm 60 năm thành lập, Nhà trường chỉ phát hành một thư ngỏ kêu gọi các cựu học sinh và giáo viên cùng chung tay ủng hộ cho các hoạt động tri ân. Do đó, văn bản phân hạng phụ huynh được lan truyền trên mạng xã hội là không có thật.

“Hiện Trường THPT Yên Mỹ đang phối hợp với cơ quan chức năng xác minh nguồn gốc văn bản giả mạo. Nhà trường khuyến cáo phụ huynh và cộng đồng mạng thận trọng, không chia sẻ hay lan truyền các thông tin chưa được kiểm chứng để tránh gây hiểu lầm và ảnh hưởng tiêu cực đến uy tín của trường”, bà Phương Anh khẳng định.

Ngày mẹ mất, chị gái bỏ tôi đi mà không một lời giải thích. Suốt mười lăm năm, khoảng trống ấy là vết thương không bao giờ lành. Rồi một cuộc điện thoại bất ngờ đến: chị đã qua đời khi sinh đôi, và tôi là người thân duy nhất còn lại. Ở bệnh viện, khi bế hai cháu nhỏ lần đầu tiên, một y tá trao vào tay tôi bức thư của chị. Càng đọc từng dòng chữ, tim tôi như thắt lại. Chỉ đến lúc ấy, tôi mới hiểu vì sao ngày xưa chị đã rời bỏ tôi..

Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy – ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng. Trong căn nhà nhỏ ngập mùi thuốc sát trùng, tôi mới mười hai tuổi, còn chị mười tám. Khi người ta khâm liệm mẹ, tôi cố nắm tay chị, mong tìm chút hơi ấm còn sót lại. Nhưng chị gỡ tay tôi ra, quay lưng đi, rồi biến mất. Không một lời giải thích, không một lời hứa hẹn. Chỉ còn khoảng trống lạnh buốt như vết dao cứa thẳng vào tim.

Suốt mười lăm năm, tôi lớn lên với câu hỏi: tại sao chị bỏ đi? Những mùa Tết vắng bóng chị, những lần tôi lạc lõng nhìn người ta đoàn tụ, nỗi đau ấy lại nhói lên. Tôi học cách im lặng, làm việc quần quật để quên đi, nhưng trong sâu thẳm, vết thương chưa bao giờ khép miệng.

Một chiều mưa lất phất, chuông điện thoại reo. Giọng nhân viên bệnh viện run run:
– Xin lỗi… chị gái anh vừa mất khi sinh đôi. Anh là người thân duy nhất còn lại. Xin hãy đến ngay.

Đất dưới chân như sụp xuống. Tôi run rẩy bắt xe đi trong đêm, lòng vừa hoang mang vừa oán hận: Tại sao bây giờ mới tìm tôi? Tại sao chị sống chết thế nào tôi đều không biết?

Khi đến bệnh viện, mùi thuốc sát trùng lại xộc vào mũi, kéo tôi về ký ức năm nào. Trên tay y tá, hai đứa trẻ đỏ hỏn khóc oe oe. Tôi bế chúng lên, cả thân người run lẩy bẩy. Máu mủ ruột rà của chị, cũng là giọt máu còn sót lại của gia đình.

Một y tá trao cho tôi phong thư, run rẩy bảo:
– Đây là chị anh để lại, dặn chỉ trao cho anh.

Tôi xé phong bì, từng con chữ run run hiện ra. Tim tôi thắt lại, vừa đau vừa nghẹn. Trong thư, chị kể lý do năm xưa bỏ đi: sau khi mẹ mất, cha ruột của chị – người mà tôi không hề biết – xuất hiện, đưa chị đi, bắt chị phải rời khỏi tôi để tránh liên lụy. Chị không có quyền lựa chọn. Suốt bao năm, chị sống trong bóng tối, chịu bao cay đắng, nhưng chưa từng thôi nhớ đến tôi.

Giọt nước mắt rơi ướt nhòe chữ mực. Tôi ngồi lặng, tiếng khóc của hai đứa nhỏ quấn quýt bên tai. Lúc ấy, tôi mới hiểu, mọi oán trách, mọi căm giận đều trở thành vô nghĩa. Chị đã phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.

Tôi mang lá thư về, đọc đi đọc lại đến hàng chục lần. Trong đó, chị kể tỉ mỉ về những năm tháng xa cách: chị bị ép cưới một người đàn ông lớn tuổi để trả nợ cho gia đình bên cha ruột. Người ấy gia trưởng, thô lỗ, và chẳng mấy khi dành cho chị sự tôn trọng. Chị sống như cái bóng, chỉ lặng lẽ gửi tình thương về cho tôi trong những giấc mơ.

Có những đoạn chữ chị viết vội, nét bút run rẩy, kể rằng nhiều lần chị muốn tìm về, nhưng sợ tôi bị liên lụy. Người đàn ông kia có thế lực, từng đe dọa: nếu chị trốn đi, hắn sẽ “xử” cả tôi. Nỗi sợ ấy đeo bám chị suốt đời.

Đến khi chị mang thai, sức khỏe vốn yếu lại càng kiệt quệ. Chị biết mình khó qua khỏi, nên nhờ một y tá đáng tin giữ lá thư này, dặn rằng nếu có chuyện, hãy tìm tôi. Thì ra tất cả không phải sự bỏ rơi, mà là sự hy sinh lặng thầm.

Tôi vừa đọc vừa nắm chặt bàn tay, nước mắt lăn dài. Tận sâu trong lòng, nỗi hận ngày xưa bỗng chảy thành thương xót. Nhưng cũng lúc ấy, một nỗi lo mới ập đến: hai đứa trẻ này sẽ ra sao? Tôi chưa từng lập gia đình, chưa có kinh nghiệm nuôi trẻ. Công việc thì bấp bênh, cuộc sống vốn dĩ đã khó khăn.

Ngồi bên giường bệnh, nhìn hai sinh linh bé bỏng, tôi nhớ lại ánh mắt của mẹ năm xưa – ánh mắt dặn dò phải yêu thương, phải giữ lấy máu mủ trong nhà. Chẳng lẽ tôi lại bỏ mặc chúng như từng oán trách chị đã bỏ mặc tôi?

Nhưng đời không chỉ có tình cảm. Ngày hôm sau, khi làm thủ tục nhận con nuôi hợp pháp, phía bên nhà chồng của chị xuất hiện. Họ lạnh lùng nhìn tôi, khăng khăng đòi đưa hai đứa bé về vì “chúng là máu mủ nhà họ”. Tôi rùng mình trước ánh mắt lạnh băng ấy – giống hệt những gì chị từng mô tả trong thư.

Cuộc tranh chấp bắt đầu. Tôi – một gã đàn ông tay trắng, chỉ có công việc làm thuê, liệu có đủ sức giành quyền nuôi dưỡng? Hay phải chấp nhận nhìn hai đứa bé lớn lên trong căn nhà mà chị từng chịu đọa đày?

Trong đầu tôi, một quyết định dần rõ rệt. Tôi không thể để bi kịch lặp lại. Nhưng để làm được, tôi phải đối diện với cả một thế lực mà chị đã từng khiếp sợ cả đời.

Tôi tìm đến luật sư, kể lại toàn bộ câu chuyện, đưa cả bức thư làm bằng chứng. Luật sư nhìn tôi, giọng trầm:
– Nếu anh thực sự muốn giành quyền nuôi hai cháu, phải chứng minh môi trường sống của phía bên kia không an toàn. Lá thư này là manh mối, nhưng anh cần thêm nhân chứng.

Tôi quay lại bệnh viện, tìm người y tá đã trao thư. Cô gật đầu xác nhận, sẵn sàng ra làm chứng rằng chị tôi từng bị bạo hành, từng cầu xin giúp đỡ. Những lời ấy như một tia sáng le lói.

Những ngày sau đó, tôi vừa tất bật đi làm kiếm tiền, vừa lo thủ tục pháp lý. Đêm về, tiếng khóc của hai đứa bé khiến tôi mệt nhoài, nhưng cũng giúp tôi kiên định hơn. Mỗi khi ôm chúng vào lòng, tôi lại nhớ đến chị – chị đã hy sinh để bảo vệ tôi, và giờ đến lượt tôi phải bảo vệ con của chị.

Phía bên nhà chồng chị không ngồi yên. Họ thuê luật sư, đưa ra giấy tờ chứng minh điều kiện tài chính hơn hẳn tôi. Thậm chí, họ còn bóng gió đe dọa, rằng nếu tôi không từ bỏ, có ngày sẽ “mất tích”. Nghe thế, máu trong người tôi sôi lên, nhưng thay vì sợ hãi, tôi càng quyết tâm.

Phiên tòa diễn ra căng thẳng. Tôi run run bế hai đứa nhỏ đến trước vành móng ngựa, kể lại toàn bộ quá khứ, đưa ra lá thư của chị. Khi đọc đến đoạn “Em xin lỗi vì đã bỏ con lại một mình… nhưng chị chưa bao giờ ngừng thương em”, giọng tôi nghẹn lại, cả phòng xử im phăng phắc.

Luật sư bên kia phản bác, nhưng nhân chứng từ bệnh viện đứng lên xác nhận mọi điều. Dần dần, cán cân nghiêng về phía tôi. Cuối cùng, tòa tuyên: quyền nuôi hai đứa trẻ được trao cho tôi, với điều kiện định kỳ báo cáo tình hình chăm sóc.

Khoảnh khắc ấy, tôi bật khóc. Không chỉ vì thắng lợi, mà vì như có bàn tay chị đặt lên vai, thì thầm: “Em đã làm được rồi.”

Nhưng cuộc sống sau đó không hề dễ dàng. Nuôi hai đứa trẻ sơ sinh là chuỗi ngày thiếu ngủ, lo toan sữa bỉm, tiền thuốc. Có lúc tôi kiệt sức, tưởng chừng buông xuôi. Nhưng mỗi khi nhìn gương mặt chúng, tôi thấy bóng dáng chị, thấy nụ cười của mẹ. Và tôi hiểu: mình không còn được phép gục ngã.

Tôi bắt đầu làm thêm ngoài giờ, tranh thủ học cách chăm sóc trẻ từ các bà mẹ đơn thân trong khu trọ. Từng bước, tôi học cách nấu cháo, cách hạ sốt, cách ru ngủ. Từng thất bại nhỏ trở thành bài học. Và từng nụ cười của con khiến tôi có thêm sức mạnh.

Mười lăm năm trước, tôi mất chị trong một ngày mưa. Nhưng mười lăm năm sau, chị đã để lại cho tôi món quà lớn nhất: cơ hội làm lại, cơ hội được yêu thương và được tiếp tục câu chuyện dang dở của gia đình.

Tôi không còn trách chị nữa. Ngược lại, mỗi khi nhìn hai đứa bé ngủ ngoan trong vòng tay, tôi chỉ thầm nhủ: “Chị yên nghỉ nhé. Em sẽ thay chị nuôi dạy chúng nên người.”