Home Blog Page 73

Giữa cánh đồng heo hút, nơi tre mọc bạt ngàn thành rừng, nơi nắng hanh chạm đất cũng dịu đi vì tán lá lay động, có một căn nhà nhỏ phủ rêu nằm nép mình giữa lặng yên. Ở đó, sống một người phụ nữ đã bước sang tuổi năm mươi, tên bà là Nương. Người dân quanh vùng hiếm khi thấy bà ra khỏi làng. Cuộc sống của bà như tách biệt khỏi thời gian – sáng ra giếng gánh nước, chiều tưới rau, tối ngồi bên ánh đèn dầu mờ, trò chuyện… với một con trâu bằng nan tre.

Giữa cánh đồng heo hút, nơi tre mọc bạt ngàn thành rừng, nơi nắng hanh chạm đất cũng dịu đi vì tán lá lay động, có một căn nhà nhỏ phủ rêu nằm nép mình giữa lặng yên. Ở đó, sống một người phụ nữ đã bước sang tuổi năm mươi, tên bà là Nương. Người dân quanh vùng hiếm khi thấy bà ra khỏi làng. Cuộc sống của bà như tách biệt khỏi thời gian – sáng ra giếng gánh nước, chiều tưới rau, tối ngồi bên ánh đèn dầu mờ, trò chuyện… với một con trâu bằng nan tre.

Người ta đồn đủ chuyện: bà bị điên, bà gọi hồn trâu, bà bị ám bởi một lời nguyền nào đó. Nhưng với bà Nương, điều đó chẳng quan trọng. Chỉ có bà mới biết rõ – đó không phải một con trâu vô tri làm từ tre. Đó là kỷ vật sống lại của một người bạn, của cả một thời thanh xuân đã mất.

Nương từng là một cô gái đầy sức sống. Cha mẹ mất sớm, cô một mình giữ lại căn nhà của tổ tiên, sống dựa vào ruộng nương và con trâu mà cô nuôi từ khi nó còn đỏ hỏn. Con trâu ấy – cô đặt tên là Khoai, vì nó đen bóng như củ khoai nướng mới vớt ra từ tro bếp. Khoai lớn lên cùng Nương. Từ buổi cày đồng đầu tiên đến lúc già đi, Khoai luôn là bạn đồng hành, là chỗ dựa, là “gia đình” thật sự của cô gái sống đơn độc nơi rừng vắng.

Khoai không giống trâu thường. Nó lanh lợi, tinh mắt và đặc biệt trung thành. Mỗi sáng, chỉ cần Nương vỗ nhẹ vào lưng, Khoai sẽ tự đi ra chuồng, đứng chờ được xỏ ách. Những chiều mưa, nó dùng thân mình che cho cô khỏi ướt. Có lần Nương bị ngất vì trúng nắng giữa đồng, chính Khoai đã cào đất, lấy mũi húc vào người cô cho đến khi cô tỉnh lại. Người trong làng bảo con trâu ấy có linh tính như người, như thể hiểu được lòng chủ.

Nương không lấy chồng, cũng không muốn sinh con. Với cô, tình thân không nhất thiết phải là máu mủ – có một người bạn thật lòng, một con vật biết lắng nghe, vậy là đủ.

Nhưng cuộc đời không cho ai mãi mãi giữ lấy những điều quý giá. Một năm, lũ tràn về đột ngột, nước dâng ngập đồng chỉ trong vài giờ. Hôm đó Nương và Khoai đang làm ruộng xa làng, không kịp trở về. Nước cuốn ào ào, bùn đất sụt lở, cây cối trôi băng băng như cỏ rác. Nương vùng vẫy, không biết bám vào đâu, thì bất ngờ bị đẩy mạnh lên bờ – bởi Khoai đã lấy thân húc cô lên, rồi bị dòng nước nhấn chìm ngay sau đó.

Tiếng gọi tên Khoai của Nương hòa vào tiếng mưa gió, đau đớn đến xé lòng. Người dân tìm thấy cô ngất đi bên bờ ruộng hôm sau, đôi mắt mở to nhưng vô hồn.

Từ ngày ấy, căn nhà của Nương không còn tiếng cười, không còn tiếng mõ trâu lạch cạch. Mỗi ngày cô chỉ ra sau nhà ngồi hàng giờ dưới rặng tre. Không cày ruộng. Không gieo trồng. Người ta đến rủ làm thuê, cô lắc đầu. Cô sống như một cái bóng, chỉ tồn tại, không thật sự sống.

Một ngày đầu thu, khi gió rừng thổi mạnh làm tre kêu răng rắc, Nương tình cờ thấy một thân tre già ngã đổ. Cô đến gần, đặt tay lên lớp vỏ mát lạnh thô ráp. Không hiểu sao, trong lòng cô chợt dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ – nếu trâu không còn, tại sao mình không “gọi” nó về?

Thế là từ ngày hôm đó, Nương bắt đầu một hành trình không ai hiểu nổi. Cô dậy sớm, đi sâu vào rừng tre tìm những thân già đã khô, đem về phơi, chẻ nhỏ, gọt giũa. Mỗi đốt tre, mỗi đường cong thân trâu, mỗi cặp sừng, cô đều tỉ mẩn làm bằng cả trí nhớ và tình yêu thương.

Mỗi đêm, khi ánh đèn dầu rọi vào chiếc đầu trâu đang làm dở, Nương lại mỉm cười – nụ cười mà đã bao năm người ta không còn thấy.

Con trâu tre dần thành hình. Nó không giống một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo – nó thô mộc, có những vết lệch, những chỗ vá tạm, nhưng nhìn vào, ai cũng thấy nó sống động lạ thường. Mắt nó làm bằng hai hòn đá cuội đen nhánh, ánh lên trong đêm như có hồn. Cái đuôi bằng dây tre được tết cẩn thận, mỗi khi gió lay, nó đung đưa như thật.

Người làng bắt đầu chú ý. Có người tò mò, có người sợ sệt. Bọn trẻ con ban đầu chạy lại chơi, rồi nghe người lớn dọa “trâu ma”, chúng cũng tránh xa.

Riêng Nương thì ngày càng gắn bó với nó. Cô đặt tên lại cho nó – vẫn là Khoai. Mỗi sáng cô mang bó cỏ đặt trước miệng nó. Mỗi tối, cô vuốt ve lưng nó và kể chuyện:

“Bữa nay má ra ruộng lại rồi. Nhớ lúc con còn sống, má đâu có đi một mình.”

Rồi một đêm, khi trời nổi giông bất ngờ – y hệt như đêm năm xưa – Nương giật mình tỉnh giấc vì có tiếng động lạ: tiếng móng trâu cộp cộp rất rõ. Cô lao ra hiên nhà. Trâu tre vẫn đứng đó, nhưng ướt sũng, thân dính đầy bùn non.

Cô nhìn xuống nền đất: vết kéo dài từ phía rừng vào sân nhà, in dấu rõ ràng những vết chân trâu to nặng.

Người trong làng không ai tin, bảo là mưa làm ngập, trâu bị gió quật đổ. Nhưng Nương thì biết – Khoai đã về. Dù chỉ là hình bóng, nhưng nó đã trở lại với cô, như lời hứa năm xưa dưới rặng tre.

Từ cái đêm mưa ấy, bà Nương sống như người được hồi sinh. Người ta thấy bà mỗi sáng dắt “con trâu tre” ra bãi cỏ trước nhà, tay cầm chiếc roi mây cũ, miệng huýt sáo khe khẽ. Cảnh tượng ấy lạ lùng và cũng khiến người ta ái ngại. Họ nghĩ bà đã điên thật rồi – mất con trâu, mất cả lý trí.

Nhưng không ai biết rằng đêm nào bà cũng nghe rõ tiếng thở phì phì sát bên tai, tiếng lục lạc leng keng nơi cổ trâu, và cả ánh mắt trong veo dưới hai hòn đá cuội. Có đêm, bà còn thấy như mình đang được chở đi giữa cánh đồng – cảm giác rung nhẹ dưới chân, mùi da trâu, hơi ấm thân thuộc len vào giấc mơ.

Bà không sợ. Bà hạnh phúc.

Một tháng sau đêm mưa, có chuyện lạ xảy ra. Một buổi sáng mùa đông, khi sương còn dày như khói, có đứa bé trai chừng tám tuổi lạc trong rừng tre. Gia đình nó là người thành phố, về quê chơi, lúc không để ý thì thằng bé chạy theo con bướm lạc vào trong rừng.

Cả làng huy động người đi tìm. Rừng tre dày rậm, lại nhiều hố sâu và thú hoang. Ai nấy đều lo thắt ruột.

Đến tối, khi người lớn đang chuẩn bị dừng tìm thì thằng bé bất ngờ tự đi ra, người dính đầy lá tre, tay ôm một chiếc mũ nan. Nó vừa khóc vừa kể:

“Con sợ lắm… nhưng có một con trâu to, sáng lấp lánh, dắt con đi ra. Nó kêu “ngộp quá” nên con đi theo. Nó đi không có tiếng chân… giống như trôi trên đất vậy đó…”

Người lớn bán tín bán nghi, nhưng bà Nương chỉ ngồi yên, mắt bà rưng rưng. Cái mũ nan đứa bé ôm – chính là mảnh bà dùng làm tai trái cho Khoai, từng bị gió cuốn mất.

Từ hôm đó, dân làng nhìn trâu tre với con mắt khác. Dù chẳng ai dám thừa nhận, nhưng dường như con vật đó mang một phần linh hồn thật – của tình cảm, của nhớ thương, và của sự sống dai dẳng giữa cô quạnh.

Thời gian trôi, bà Nương già yếu dần. Tay bà run không còn đan tre được nữa. Mắt bà mờ, nhưng mỗi sáng vẫn lò dò ra vuốt ve con trâu. Người ta thương, có khi giúp bà lau bụi, che cho trâu khỏi mưa. Bọn trẻ bắt đầu gọi đó là “Trâu Ông Khoai” – như một câu chuyện cổ tích sống động giữa đời thường.

Một hôm, bà Nương nhờ người mang trâu vào trong rừng tre – đúng chỗ bà từng nhặt được thân tre đầu tiên. Bà nói, giọng nhẹ như gió:

“Khoai nó thích rừng… để nó ở đó, nghe tre kể chuyện.”

Người ta làm theo. Con trâu tre được đặt giữa bãi đất nhỏ dưới gốc tre già, nhìn về phía đồng ruộng. Nơi đó, bà Nương ngồi cạnh suốt một buổi chiều, không nói gì. Chỉ có gió rì rào và đôi mắt xa xăm của người đàn bà mang trái tim không chịu già theo năm tháng.

Vài ngày sau, bà mất. Nhẹ nhàng, như đi vào giấc ngủ. Trên tay vẫn cầm một bó cỏ khô và chiếc dây thừng cũ.

Người làng không chôn trâu tre. Họ dựng lại chỗ cũ trong rừng, đặt bảng nhỏ bên dưới ghi dòng chữ:

“Khoai – người bạn của bà Nương. Một con trâu bằng tre. Một linh hồn bằng tình yêu.”

Mỗi năm, đến ngày giỗ bà Nương, người ta lại mang hoa ra rừng tre, trẻ con lại kể lại câu chuyện con trâu dắt bé trai lạc đường ra khỏi rừng. Với thế hệ mới, đó là huyền thoại. Với những người lớn tuổi, đó là sự thật không cần bằng chứng.

Và ai đi qua rừng tre vào những chiều sương xuống, nếu tinh ý, có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ giữa tiếng tre reo – như một lời thì thầm của bạn bè, vượt thời gian mà không phai mờ.

Không phải mọi tình thương đều cần hồi đáp bằng lời. Có những mối quan hệ không ràng buộc, không tên gọi, không máu mủ – nhưng lại sâu hơn cả ruột rà. Một người và một con trâu, một ký ức được làm bằng tre, nhưng chứa cả trái tim người sống.

Bà Nương không điên. Bà chỉ dám sống một cách trọn vẹn – bằng tất cả những gì bà từng yêu.

Đ;ột nhập cơ sở kinh doanh điều hòa không rõ nguồn gốc

Xử lý cơ sở kinh doanh điều hòa cũ không rõ nguồn gốc xuất xứ ở Hải Dương

Xử lý cơ sở kinh doanh điều hòa cũ không rõ nguồn gốc xuất xứ ở Hải DươngHiện trạng số tài sản bị cơ quan chức năng tịch thu. Ảnh: Cục QLTT tỉnh Hải Dương

Trước đó, qua triển khai các biện pháp nghiệp vụ, ngày 12.4, Đội Quản lý thị trường số 1 Cục Quản lý thị trường tỉnh Hải Dương phối hợp với Phòng Cảnh sát Kinh tế Công an tỉnh kiểm tra đột xuất đối với cơ sở kinh doanh máy điều hòa nhiệt độ do ông Đoàn Văn H làm chủ, phát hiện ông H đang kinh doanh 17 cục nóng và 17 cục lạnh điều hòa các loại không rõ nguồn gốc xuất xứ; cơ sở này còn không có đăng ký kinh doanh cũng như không niêm yết giá hàng hóa theo quy định.

Ngày 22.4, Cục Quản lý thị trường tỉnh Hải Dương đã ban hành quyết định xử phạt vi phạm hành chính 33.250.000 đồng đối với ông Đoàn Văn H về 3 hành vi vi phạm hành chính, gồm: không đăng ký thành lập hộ kinh doanh trong những trường hợp phải đăng ký theo quy định; kinh doanh hàng hóa không rõ nguồn gốc, xuất xứ; không niêm yết giá hàng hóa tại địa điểm phải niêm yết giá theo quy định của pháp luật.

Đồng thời, tịch thu hàng hóa vi phạm gồm nhiều cục nóng, cục lạnh điều hòa các loại với tổng trị giá trên 50.000.000 đồng.

Cục Quản lý thị trường tỉnh Hải Dương khuyến cáo các mặt hàng gia dụng sử dụng điện nói chung, điều hòa nói riêng có nguy cơ cao về an toàn phòng chống cháy, nổ; việc sử dụng các thiết bị điện, kể cả cũ hay mới, nếu không được kiểm tra, kiểm định rất dễ dẫn đến nguy cơ mất an toàn, xảy ra chập cháy, đặc biệt là trong thời gian tới khi nhiệt độ tăng cao, nhu cầu sử dụng điện lớn.

Sáng đưa ta::ng bố chồng, chiều mẹ chồng đã vội vã xách túi quần áo trở lại thành phố đi làm, không một giọt nước mắt rơi.

Sáng hôm đó, trời âm u như thể cũng mang tâm trạng của cả nhà. Bố chồng tôi qua đời sau một cơn bạo bệnh, để lại khoảng trống không dễ gì lấp đầy. Cả làng cả xóm đến viếng, người thân từ xa kéo về. Trong cái lạnh se sắt của buổi sáng sớm, người ta thầm thì không phải về người đã khuất – mà là về vợ ông, mẹ chồng tôi.

“Không thấy bà ấy khóc à?”
“Lạnh như băng ấy chứ!”
“Cả đời ông ấy hiền lành, thương vợ mà… Sao giờ bà ta…”

Tôi cúi đầu, nghe mà lòng nặng trĩu. Mẹ chồng tôi ngồi ở mép chiếc phản gỗ, lưng thẳng như kẻ sĩ chứ không như người đang chịu tang. Bà không khóc, không than, không một câu kể lể. Chỉ gật đầu chào người đến viếng, rồi lại lặng im. Khi lễ tang kết thúc vào giữa trưa, tôi quay đi dọn mâm cỗ, quay lại thì bà đã xách vali, gọi taxi, lặng lẽ lên thành phố. Mọi người trố mắt nhìn. Không một giọt nước mắt, không một lời từ biệt.

Đến chiều, sóng gió thật sự bắt đầu.

Năm người cô bên chồng tôi – tức năm chị em gái của bố chồng – xuất hiện, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng tức tối. Họ vào nhà, không kịp chào hỏi ai, lao vào buồng giữa như một cơn bão:

“Nó đâu rồi? Nó bỏ đi như thế là sao?”
“Chồng chưa kịp yên nghỉ đã xách vali chạy đi, đúng là đàn bà vô tình!”
“Cả đời anh tôi nuôi nó, yêu chiều nó, giờ thì thế đấy!”

Tôi đặt mâm cơm xuống, tim đập thình thịch. Làm dâu ba năm, tôi hiểu rõ từng nét tính khí của các cô. Họ thương bố chồng tôi thật, nhưng cũng chẳng bao giờ ưa mẹ chồng tôi. Những mâu thuẫn âm ỉ bấy lâu giờ có cớ để bùng phát.

Tôi nhìn chồng – anh cúi đầu, lặng im. Có lẽ anh cũng đang khó xử như tôi.

Bữa cơm tang trở thành nơi trút giận. Những lời lẽ cay nghiệt liên tiếp được tung ra. “Đồ đá lạnh”, “Sống không có tình người”, “Con dâu mà cũng chẳng ra gì” – họ nói về mẹ chồng tôi như thể bà là tội đồ.

Tôi ngồi lặng một lúc. Rồi đứng dậy.

“Con xin lỗi, nhưng con nghĩ cần nói điều này.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi. Một cô lớn tuổi lên tiếng, giọng gằn:

“Cháu dâu mà lại bênh cái loại không ra gì ấy à?”

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Con không bênh ai cả. Nhưng nếu các cô hỏi vì sao mẹ con không khóc, thì con nghĩ… không phải vì bà không đau. Mà vì bà đã khóc cạn nước mắt trong bao nhiêu năm rồi. Chẳng ai sống bên một người đàn ông gần nửa đời người mà có thể vô tình với cái chết của họ được… nếu người đó không từng gánh chịu tất cả một mình.”

Mọi người sững lại. Không ai nói gì. Tôi cúi đầu, rời khỏi bàn cơm, nước mắt trực trào. Tôi không biết những lời ấy có quá lời không. Nhưng tôi đã quá mệt khi nhìn thấy sự cay nghiệt trút lên một người đàn bà chỉ vì bà không khóc.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi nhìn tấm ảnh bố chồng đặt trên bàn thờ, rồi nhìn sang cái tủ gỗ mà mẹ chồng vẫn dùng để cất thuốc, kim chỉ, những cuốn sổ nhỏ bà vẫn ghi chép. Tôi mở ra. Trong đó, tôi thấy những trang giấy chi chít chữ, từng khoản chi tiêu, từng gói thuốc, từng cơn bệnh của chồng. Không một dòng than thở. Nhưng nét chữ ấy, như thấm đẫm nước mắt khô cạn của bà.

Tôi biết, tôi cần hiểu rõ hơn. Và tôi sẽ tìm đến bà – không phải với tư cách con dâu, mà là một người phụ nữ muốn hiểu một người phụ nữ khác.

Hai ngày sau đám tang, tôi xin chồng nghỉ vài ngày để lên thành phố thăm mẹ chồng. Không báo trước, tôi bấm chuông căn nhà nhỏ ở một khu tập thể cũ – nơi bà sống một mình suốt hơn 10 năm qua. Bà mở cửa, có phần bất ngờ khi thấy tôi, nhưng không hỏi lý do. Chỉ lặng lẽ đặt ấm nước lên bếp.

Căn nhà vẫn gọn gàng, sạch sẽ như lần đầu tôi đến. Nhưng hôm nay, nó lạnh. Không phải vì thời tiết – mà vì người đàn bà ngồi trước mặt tôi, ánh mắt trống rỗng, lặng lẽ như đang lắng nghe tiếng vọng từ một thời xa xăm.

“Mẹ… có ổn không ạ?” – Tôi hỏi.

Bà gật đầu, không nói gì. Tôi chờ. Một lúc lâu sau, bà rót trà, giọng khàn khàn:

“Mẹ ổn. Quen rồi. Hồi ông ấy còn sống, mẹ cũng toàn một mình thế này.”

Tôi siết tay vào tách trà. Như thể một cái chốt nào đó trong lòng tôi bật mở, tôi không kiềm được mà nói:

“Hôm đó… sau khi mẹ đi, các cô kéo đến… họ nói mẹ là người lạnh lùng, vô ơn… Con biết mẹ nghe nhiều rồi, nhưng con vẫn muốn mẹ biết, con không tin điều đó. Vì suốt ba năm làm dâu, con thấy mẹ là người sống tình cảm, chỉ là… mẹ không nói ra.”

Bà nhìn tôi, ánh mắt không giấu nổi chút bối rối. Bà chớp mắt mấy lần rồi quay mặt đi, giọng trầm xuống:

“Họ có quyền nghĩ như vậy. Họ chỉ thấy mẹ không khóc, chứ họ đâu thấy mẹ từng thức trắng mấy đêm chăm ông ấy nằm viện, lau người, xoa bóp, dỗ từng thìa cháo. Cũng không thấy những đêm mùa đông, mẹ đi bộ gần cây số để mua thuốc vì sợ gọi xe tốn tiền…”

Bà ngừng lại, chậm rãi đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một bọc giấy nhỏ, trong đó là cuốn sổ đã cũ. Những con số, ngày tháng, những dòng ghi chép cẩn thận – từng lần mua thuốc, từng ngày đưa ông đi khám, từng đêm mất ngủ, từng khoản nợ lặt vặt bà âm thầm trả thay…

“Đám cưới các cô ấy, học phí con cái họ, tiền viện phí cho mẹ chồng – một tay ông bà lo. Nhưng là mẹ đứng sau lo hết. Mẹ không trách ai cả. Mẹ sống quen rồi, không cần ai hiểu.”

Tôi nhìn bà, lòng nghẹn lại.

“Vậy… sao mẹ không nói? Sao mẹ không một lần nói với mọi người? Kể cả trong đám tang… sao mẹ không khóc?”

Bà mỉm cười – nụ cười buồn nhất mà tôi từng thấy ở một người đàn bà.

“Con biết không, nước mắt là thứ… phải còn cảm xúc mới có thể rơi. Mẹ đã khóc gần nửa đời người rồi. Khóc vì tủi thân, vì cô đơn, vì bị hiểu lầm, vì sống như cái bóng trong một gia đình mà chồng thì hiền lành nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu vợ. Đến lúc ông ấy nhắm mắt… mẹ đau, nhưng nước mắt không còn nữa. Mẹ muốn đi ngay sau đám tang vì sợ… nếu ở lại, mẹ sẽ gục ngã thật sự.”

Tôi bật khóc. Không phải vì thương mẹ chồng – mà vì lần đầu tiên, tôi thật sự thấu hiểu bà. Một người phụ nữ cả đời sống đúng mực, không than phiền, không đòi hỏi. Cái giá của sự “mạnh mẽ” là bị mang tiếng “lạnh lùng”. Cái giá của “hy sinh” là bị gán cho hai chữ “vô ơn”.

Tôi về quê sau đó, mang theo cuốn sổ cũ mà bà đưa tôi giữ lại “cho con biết mẹ không vô tình như người ta nói”.

Vài hôm sau, tôi xin phép chồng đứng ra tổ chức một buổi giỗ nhỏ đầu tiên cho bố chồng. 5 người cô bên chồng đến, vẫn mang nét mặt không ưa mẹ chồng tôi.

Tôi lặng lẽ rót trà, mời ngồi. Rồi đặt cuốn sổ lên bàn, chậm rãi:

“Hôm nay con xin phép nói một lần, thay mẹ chồng con.”

Họ ngạc nhiên.

“Con không muốn cãi, cũng không phải bênh. Nhưng con nghĩ… đã đến lúc mọi người cần nhìn lại. Mẹ con không khóc trước mặt mọi người, không có nghĩa là bà không đau. Bà đã đau suốt mấy chục năm, trong lặng lẽ. Mọi người trách bà vô ơn… nhưng con xin hỏi, trong suốt những lần bố con nhập viện, ai là người thức đêm trông ông, ai đi vay nóng để trả viện phí, ai chăm từng miếng ăn, từng viên thuốc? Có ai từng hỏi bà một câu không?”

Tôi đẩy cuốn sổ ra giữa bàn.

“Tất cả ở đây. Không phải để kể công. Mà để hiểu rằng… nếu không thể yêu thương một người, thì ít nhất, xin đừng phán xét họ từ cái nhìn nông cạn.”

Căn phòng im lặng. Một người cô run run mở sổ, đọc vài dòng rồi thở dài:

“Tôi… tôi không biết…”

Người cô út, nhỏ nhẹ:

“Hồi đó chị Hai cứ âm thầm làm hết, chẳng bao giờ kể. Mình nghĩ gì cũng toàn từ suy đoán…”

Tôi không nói gì thêm. Chỉ cúi đầu, lặng lẽ dọn mâm cơm.

Mẹ chồng tôi không trở về dự buổi giỗ năm đó. Bà nói: “Để dành cho người sống tưởng nhớ người mất, mẹ không cần ai nhớ mẹ cả.” Nhưng tôi biết, sau hôm ấy, bà bắt đầu nhận được nhiều cuộc gọi hỏi thăm hơn từ những người trước đây chỉ biết trách bà. Một vài cô thỉnh thoảng gửi quà, gửi thuốc, có khi chẳng nói gì nhiều, chỉ là vài dòng: “Chị giữ gìn sức khỏe.”

Tôi không kể lại với bà. Nhưng tôi biết bà hiểu. Vì lần cuối gọi điện, giọng bà nhẹ đi một chút:

“Mẹ không trách họ đâu. Người ta sống cả đời tin rằng phụ nữ phải khóc mới là thương. Mẹ chỉ khác thôi. Cám ơn con, đã nhìn thấy mẹ.”

Lấy chồng đã mười năm nhưng vẫn chưa một lần được làm mẹ, em đã rong ruổi khắp các bệnh viện lớn nhỏ ở Hà Nội để chữa trị h/iếm m/uộn. Sau bao lần khám xét, điều trị mà không có kết quả, em quyết định tạm nghỉ việc, một mình vào TP.HCM tiếp tục hành trình gian nan ấy.

“Mẹ xin lỗi con… nhưng hai đứa ly hôn được không?”

Mười năm làm dâu, mười năm hy vọng – và cũng là mười năm nước mắt. Tôi chưa từng nghĩ khoảnh khắc ấy sẽ đến, càng không ngờ chính tôi lại gật đầu… dễ dàng đến thế. Nhưng chính giây phút đó, định mệnh đã mở ra một con đường mà cả tôi và chồng không bao giờ lường trước.

Tôi tên là Lan. Ba mươi bảy tuổi. Gương mặt tôi không còn căng bóng như thuở hai mươi lăm, lúc bước chân về làm dâu nhà chồng – một gia đình gia giáo, nề nếp, yêu thương và đầy kỳ vọng. Ngày cưới, tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất đời.

Thế nhưng “may mắn” đó không đi kèm với món quà lớn nhất mà một người phụ nữ mong mỏi: một đứa con.

Chồng tôi là con trai duy nhất của trưởng họ. Nhà chồng không đặt nặng chuyện con trai nối dõi như nhiều gia đình khác, nhưng càng yêu thương tôi, họ càng đau lòng mỗi năm nhìn tôi tàn héo vì áp lực mang tên “hiếm muộn”.

Tôi đã từng là giáo viên cấp ba, lương không cao nhưng ổn định. Sau hai năm chạy chữa ở Hà Nội mà không kết quả, tôi xin nghỉ việc không lương để toàn tâm chữa trị. Vào Sài Gòn, tôi ở trọ một mình, vác đơn đi khắp các phòng khám lớn nhỏ, có ngày ngồi chờ khám từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối, về đến phòng trọ thì bật khóc vì đau đớn và kiệt sức.

Thấy không ăn thua, tôi bắt đầu tìm đến những nơi được gọi là “mát tay”: thầy thuốc đông y, thầy cúng, đền điện… Ai giới thiệu ở đâu tốt, tôi cũng tìm tới. Có lần, một bà thầy ở Bắc Ninh bảo tôi “phải có căn”, phải “chuộc lỗi với vong nhi” từ kiếp trước. Tôi không tin, nhưng vẫn cắn răng theo vì… tôi chẳng còn gì để mất.

Tôi uống hàng chục loại thuốc bổ, hàng trăm viên thực phẩm chức năng, mỗi tháng tiền thuốc hơn cả lương chồng. Tôi không biết đã bao nhiêu lần nằm trong phòng khám, nhìn lên trần nhà trắng xoá, nước mắt cứ thế rơi xuống tai. Tôi tự nhủ: chỉ cần có con, tôi sẽ làm tất cả.

Ngoại hình tôi tàn tạ. Da sạm, mặt nổi mụn do hormone thay đổi. Cân nặng dao động liên tục. Nhìn tôi trong gương, tôi không còn nhận ra người phụ nữ từng được gọi là “hoa khôi” khoa Ngữ Văn ngày nào.

Nhưng gia đình chồng chưa từng một lời trách mắng. Mẹ chồng thường xuyên gửi thực phẩm sạch từ quê lên cho tôi bồi bổ. Có lần bà còn gọi riêng cho tôi, dặn:

“Con đừng lo nghĩ quá, chuyện con cái là cái số. Đừng để áp lực làm tổn thương bản thân.”

Tôi biết, họ đang cố gắng. Và tôi cũng vậy.

Cho đến hôm đó – tròn 10 năm ngày cưới. Mẹ chồng lên thăm, bà im lặng rất lâu, rồi nắm tay tôi run run:

“Mẹ xin lỗi con… nhưng hai đứa ly hôn được không? Nhà mình chỉ có một mình thằng Thành. Bố nó cũng đã yếu rồi… mẹ không dám đợi thêm nữa.”

Tôi cười. Một nụ cười kỳ lạ, không giận dữ, không nước mắt. Mười năm, tôi đã tự chuẩn bị mình cho câu này. Tôi gật đầu. Gọn lỏn. Nhẹ bẫng.

Chồng tôi – Thành – lúc đó đi công tác nước ngoài. Khi anh về, đơn ly hôn đã ký xong. Tôi không đợi giải thích, không níu kéo. Anh im lặng, chỉ nhìn tôi rất lâu rồi quay mặt đi.

Tôi về quê mẹ, sống một cuộc sống khác, không còn kim tiêm, không còn xét nghiệm, không còn hy vọng và cũng chẳng còn thất vọng. Tôi tưởng rằng, đời mình thế là xong…

Cho đến ba tháng sau, tôi thấy buồn nôn, chóng mặt. Tôi tưởng mình bị cảm lạnh. Nhưng không.

Tôi đã mang thai.

Khi que thử thai hiện hai vạch, tôi ngồi sụp xuống sàn nhà vệ sinh, nước mắt trào ra như chưa bao giờ được khóc. Mười năm, bao nhiêu lần siêu âm trắng tay, bao nhiêu lần thử thai chỉ một vạch – nay lại là thật. Không thuốc kích trứng, không thụ tinh ống nghiệm, không gì cả… chỉ là một phép màu muộn màng.

Tôi đi khám thai một mình, ôm hồ sơ thai kỳ mà tay vẫn run. Bác sĩ bảo thai tim yếu, cần nghỉ ngơi tuyệt đối, tránh xúc động mạnh. Tôi chẳng dám đi lại nhiều, suốt ngày nằm trong phòng mẹ.

Tôi không báo cho nhà chồng cũ, cũng không báo cho Thành. Không phải vì giận. Mà vì tôi không biết liệu mình có đủ sức giữ lại đứa bé. Tôi sợ hy vọng. Sợ rằng một lần nữa, tôi phải mất đi điều quý giá nhất khi vừa mới chạm vào nó.

Thế nhưng thai nhi vẫn phát triển. Chậm, nhưng ổn định. Đến tháng thứ 5, tôi quyết định nói cho Thành.

Anh lái xe về trong đêm, đứng trước cửa nhà mẹ tôi suốt gần hai tiếng mà không gõ. Tôi ra mở cửa, anh chỉ hỏi một câu:

“Là con anh sao?”

Tôi gật đầu. Cả hai im lặng. Rồi anh quỳ xuống, đặt tai lên bụng tôi – nơi sinh linh nhỏ bé đang lớn dần trong tôi – và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy người đàn ông ấy khóc như đứa trẻ.

Mẹ anh lên sau đó một tuần. Bà không nói gì, chỉ ôm tôi thật lâu, rồi ôm bụng tôi như ôm một giấc mơ mà cả nhà đã chờ đợi suốt bao năm. Không ai nhắc gì về quá khứ. Không ai đòi tôi phải quay lại. Tôi vẫn ở nhà mẹ ruột cho đến khi sinh con – một bé gái nặng 2,9 kg, da trắng hồng như thiên thần.

Thành đến đúng lúc tôi ra phòng hồi sức. Anh đặt tay lên tay tôi, siết chặt và nói:

“Nếu em cho phép, anh muốn bắt đầu lại. Dù là người yêu, bạn đời hay chỉ là người cha – anh vẫn muốn ở cạnh mẹ con em.”

Tôi không trả lời ngay. Mười năm là đủ để một người đàn bà hiểu: tình yêu không chỉ là hôn nhân, mà là sự có mặt bên nhau đúng lúc, đúng cách

Câu nói năm xưa giờ vẫn ám ảnh tôi, nhưng tôi không còn oán trách. Vì nếu không có giây phút gật đầu buông tay ấy, tôi đã không có được ngày hôm nay – một ngày mà tôi được làm mẹ, và được sống một cuộc đời đúng nghĩa.

Cả nước hướng về Hà Nội: Trời ơi bố mẹ không biết cứ mua về cho c:.on ăn thôi, lên cả VTV rồi kinhkhung thật

Phóng viên VTV bị nhóm người cản trở, yêu cầu cung cấp thẻ nhà báo khi ghi hình bãi rác bánh, kẹo, đồ ăn vặt tại La Phù: “Các bạn cứ ra bãi rác để rình cái x,ấu, cái người ta bỏ đi rồi quan tâm làm gì? Cái đó người ta ở đâu đến đây vứt làm ảnh hưởng tới uy tín của làng nghề”.

Hà Nội – Hàng tấn bánh kẹo, thực phẩm có bao bì in chữ Trung Quốc bị đổ thẳng ra bãi rác tại xã La Phù, huyện Hoài Đức.

Giáo viên cả nước đời đời nhớ ơn ông Phan Văn Mãi: Đề xuất thế này mới là đề xuất chứ, đời nhà giáo sắp sang trang mới rồi

Ông Phan Văn Mãi đề xuất nên có chế độ tiền lương gấp 2, gấp 3 lần để tuyển chọn được những người ưu tú nhất làm giáo viên.

Giá vàng trưa hôm nay: B:ẬT TĂNG không đỡ nổi mà nhiều người vẫn khóc

Cập nhật giá vàng sáng 10.6: Thị trường vàng thế giới bật tăng trong bối cảnh đồng USD yếu đi.

Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t. Ngày cưới ấm áp giản dị, đến tối ông vội vã dắt cô dâu vào buồng tân hôn. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng t:ân h:ôn vang lên tiếng g:/à:/o kh::óc của cô Hà…

Tối đó, ai cũng tưởng mọi chuyện đã khép lại bằng một đám cưới nhỏ ấm áp. Nhưng không ai ngờ chỉ một giờ sau, căn nhà yên ắng ấy bỗng vang lên tiếng gào khóc từ phòng tân hôn. Cô dâu mới vừa bước ra khỏi cửa đã ngồi bệt xuống sàn, nước mắt chan hòa, còn bố tôi thì chết lặng như người vừa đánh mất điều gì đó rất lớn…”

Gia đình tôi không phải kiểu gia đình nhiều sóng gió. Mẹ tôi mất sớm vì bệnh ung thư khi tôi và chị gái còn đang học đại học. Sau đó, bố tôi – ông Tân – ở vậy một mình nuôi hai con, không yêu đương gì suốt hơn 20 năm. Mọi người trong họ hàng nhiều lần giục giã, bảo ông còn trẻ, cưới vợ khác đi. Nhưng ông đều từ chối, chỉ nói một câu: “Lo cho hai đứa xong đã.”

Và ông đã giữ lời.

Khi chị tôi lấy chồng và tôi đi làm ổn định, bố bắt đầu có thời gian cho riêng mình. Vậy mà chẳng ai ngờ, đến khi bước sang tuổi 60, ông lại thông báo với chúng tôi một chuyện mà cả nhà vừa bất ngờ vừa ngỡ ngàng: Ông muốn tái hôn.

Người phụ nữ ông chọn tên là cô Hà, chỉ mới 30 tuổi. Cô làm kế toán ở một công ty gần nhà, từng ly hôn, không có con. Họ quen nhau qua một lớp dưỡng sinh, bắt đầu từ vài cuộc trò chuyện rồi dần thành thân thiết. Cô Hà dịu dàng, khéo léo và biết cách lắng nghe – điều mà tôi chưa từng nghĩ là bố cần đến. Nhưng hóa ra, ai rồi cũng cần một ai đó để san sẻ.

Lúc đầu, tôi và chị tôi hơi ngại. Không phải vì khoảng cách tuổi tác – mà vì… thật sự cô ấy quá trẻ so với bố. Bố tôi là người thật thà, sống nội tâm, tôi sợ ông bị lợi dụng. Nhưng sau vài lần gặp mặt, nói chuyện, tôi thấy cô Hà không giống người có mưu tính. Có điều gì đó rất thực thà và nhẹ nhàng ở cô ấy. Vậy là chúng tôi đồng ý, coi như chúc phúc cho ông.

Lễ cưới diễn ra vào một ngày đầu xuân, trong sân nhà nhỏ của chúng tôi ở quận ven thành phố. Không rình rang, không phô trương, chỉ vài mâm cơm mời họ hàng thân thích và bạn bè thân quen của bố. Cô Hà mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng như hoa đào đầu mùa. Bố tôi thì cứ luống cuống suốt buổi, đi đâu cũng cười toe toét như chàng trai lần đầu lấy vợ.

Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cả nhà ai cũng mệt lả. Chúng tôi chỉ kịp nói một câu trêu bố:

“Bố nhớ đi nhẹ nhàng thôi nha, nhà có người già với người trẻ mà.”

Bố cười khì, xua tay:

“Thôi đi mấy đứa, toàn nói linh tinh.”

Rồi ông dắt cô Hà vào phòng tân hôn. Căn phòng đó là phòng cũ của bố mẹ tôi ngày xưa, từ sau khi mẹ mất, bố vẫn ở đó một mình. Chúng tôi có đề nghị sửa sang lại, nhưng bố chỉ đổi mỗi tấm rèm cửa, còn lại giữ nguyên. Bảo rằng “thay đổi nhiều quá lại lạ, không quen”.

Khoảng một tiếng sau, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi đang lơ mơ thì nghe tiếng động gì đó từ cuối nhà. Ban đầu cứ tưởng mèo chạy, nhưng rồi…

Một tiếng khóc bật lên – rõ ràng và xé lòng.

Tôi bật dậy, chị tôi cũng vừa mở cửa phòng bước ra. Tiếng khóc ấy phát ra từ phòng bố – căn phòng tân hôn. Nó không phải tiếng khóc ấm ức hay dỗi hờn – mà là tiếng khóc hoảng loạn. Có xen lẫn tiếng kêu thất thanh:

“Không! Không! Đừng mà!”

Tôi đẩy cửa chạy vào. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi chết đứng:

Cô Hà đang ngồi co ro dưới sàn, hai tay ôm lấy đầu, người run bần bật. Bố tôi thì đứng sát góc tường, mặt tái mét, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Trên nền nhà, chiếc áo khoác cưới của cô Hà bị vò nát, rơi vãi xung quanh là mấy mảnh giấy nhỏ – giống như ảnh bị xé.

Chị tôi vội chạy tới ôm lấy cô Hà, dỗ dành. Mãi một lúc sau, cô mới nói được vài lời, giọng đứt quãng:

“Em… em thấy… có người… đứng ở góc phòng… mặc áo lam, tóc dài… nhìn em chằm chằm… bảo em là… ‘Đây không phải chỗ của cô’…”

Bố tôi vẫn đứng im lặng. Tôi thấy trong mắt ông có thứ gì đó… rất lạ. Như sợ hãi, như đau khổ, như dằn vặt.

Cô Hà sau đêm đó được chị tôi đưa lên phòng khách, nằm nghỉ tạm. Còn bố thì ngồi lặng thinh ở hiên nhà đến tận sáng. Trời chưa kịp hửng, ông đã cầm chổi quét sân, như thể bận rộn có thể làm mọi chuyện nhẹ đi.

Bữa sáng hôm ấy, cả nhà ăn trong im lặng. Cô Hà ngồi cạnh chị tôi, mắt thâm quầng, chẳng buồn ăn gì. Tôi có nhìn sang bố, nhưng ông chỉ cúi đầu húp vài thìa cháo loãng, không nói một lời.

Chúng tôi không nhắc lại chuyện đêm qua. Không phải vì né tránh, mà là không biết nên bắt đầu từ đâu. Cảm giác như mỗi người trong nhà đều có một nút thắt nhỏ trong lòng – và chưa ai đủ dũng cảm để gỡ nó ra.

Đến chiều, khi trời dịu nắng, tôi ra hiên thấy bố đang tưới cây. Ông lặng lẽ tưới từng gốc hoa nhài mẹ tôi trồng từ hồi còn sống. Nhìn ông lúc đó, tôi chợt thấy ông không giống một người vừa cưới vợ – mà giống một người vừa đánh mất điều gì đó mà ông giữ rất lâu.

“Bố…” – Tôi ngồi xuống bên cạnh – “Cô Hà… chắc sợ quá thôi. Mọi thứ mới quá.”

Ông khựng tay, nước từ vòi chảy tràn lên mặt đất. Rồi ông buông nhẹ câu:

“Không phải tại cô ấy… tại bố.”

Tôi không hiểu. Bố nhìn ra xa, giọng chậm rãi, nghèn nghẹn như tự nói với chính mình.

“Hồi còn sống, mẹ con luôn giữ căn phòng đó sạch sẽ, ấm cúng. Sau khi bà ấy mất, bố không thay đổi gì cả. Mỗi tối nằm ngủ, bố vẫn thấy mùi tóc bà… vẫn nghe tiếng kéo rèm… Nhưng bố không kể ai nghe, vì sợ người ta nghĩ mình già rồi lú.”

Tôi lặng người.

“Lúc cô Hà bước vào căn phòng ấy… bố thấy mình như đang phản bội mẹ con. Cảm giác đó… như ai đang nhìn. Không phải ma quỷ gì đâu… mà là ký ức. Mà ký ức thì chẳng ai xua đi được.”

Lần đầu tiên, tôi thấy bố tôi yếu đuối như vậy. Một người đàn ông từng một tay nuôi hai con ăn học, nay ngồi co lại dưới bóng chiều, như thể chính ông cũng đang lạc trong ngôi nhà của mình.

Tối hôm đó, tôi xin chị để cô Hà lại phòng khách, còn tôi vào dọn phòng ngủ của bố. Tôi lấy hết những tấm hình cũ treo trên tường xuống – những tấm ảnh mẹ tôi chụp ngày còn trẻ, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt dịu hiền. Tôi lau sạch bàn thờ, đổi chăn ga mới, mở cửa sổ cho thoáng. Phòng không còn mùi cũ nữa – chỉ còn gió mát và ánh sáng nhẹ len vào.

Sáng hôm sau, tôi ngồi nói chuyện với cô Hà. Lúc đầu cô còn e dè, nhưng rồi cũng dần mở lòng.

“Em không cố ý làm lớn chuyện đâu. Chỉ là… lúc bước vào phòng đó, em thấy có gì đó… xa lạ. Không phải do em sợ ma hay gì cả. Mà là… em thấy mình giống người chen vào một không gian không thuộc về mình.”

Tôi gật đầu, nói thật lòng:

“Em không chen vào đâu, cô ấy mất rồi. Cái em cần… là bước vào cùng bố, không phải thay ai.”

Cô Hà im lặng một lúc rồi bật cười nhẹ: “Nghe kỳ cục ghê… nhưng em hiểu.”

Tối đó, bố tôi lần đầu bước vào căn phòng đã được dọn lại. Cô Hà đi cùng ông. Không ai nói gì, nhưng tôi thấy họ nắm tay nhau rất nhẹ, như cách hai người bạn già chia nhau hơi ấm cuối ngày.

Từ sau hôm ấy, mọi chuyện dần trở lại bình thường. Cô Hà bắt đầu tự tay nấu vài món ăn đơn giản, trồng thêm mấy chậu lan ở ban công. Bố tôi lại tiếp tục thói quen sáng ra tưới cây, chiều đọc báo. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn bắt gặp ông đứng lặng bên tấm hình mẹ đặt ở bàn thờ, như đang kể chuyện cho bà nghe.

Một chiều, cô Hà gọi tôi ra vườn:

“Em định chuyển phòng ngủ. Mình có thể làm lại cái phòng nhỏ gần bếp. Em thấy nó sáng sủa hơn. Căn phòng cũ… để anh Tân giữ lại, như một chốn nghỉ ngơi riêng mỗi khi anh cần nhớ.”

Tôi gật đầu. Không phải vì chấp nhận cô là vợ kế của bố, mà vì tôi hiểu – đôi khi tình yêu không nằm ở việc thay thế ai đó, mà là biết khi nào nên lùi lại, khi nào nên bước tới.

Ngôi nhà ấy vẫn vậy – tường sơn cũ, cửa gỗ long đinh, mái ngói rêu xanh. Nhưng điều khác biệt là, giờ đây trong nhà không còn ai phải sống với bóng cũ một mình.

Bố tôi vẫn hay bảo:
“Có những điều không cần phải quên… chỉ cần học cách sống cùng nó.”

Rùng mình phát hiện 7 tạ mực khô chất đống trên vỉa hè Đà Nẵng: Nhìn tình trạng mà không ai muốn lại gần

Phát hiện hàng chục bao hàng được đóng gói kín, bốc mùi hôi thối bất thường bị bỏ lại trên vỉa hè nên người dân địa phương đã điện báo lực lượng chức năng đến giải quyết.

Rùng mình phát hiện 700kg mực khô hư hỏng, bốc mùi chất đống trên vỉa hè Đà Nẵng

Ngày 9/6, Đội QLTT số 4 thuộc Chi cục QLTT Đà Nẵng – Đoàn kiểm tra thuộc lực lượng chức năng đã phát hiện và tạm giữ một lô hàng thực phẩm nghi không đảm bảo an toàn, gồm 700kg mực khô có dấu hiệu hư hỏng, bốc mùi tại khu vực vỉa hè đường Chu Huy Mân, phường Nại Hiên Đông, quận Sơn Trà.

Rùng mình phát hiện 700kg mực khô hư hỏng, bốc mùi chất đống trên vỉa hè Đà Nẵng- Ảnh 2.

Hàng chcuj bao hàng đựng mực khô bị bỏ lại, bốc mùi bất thường tại vỉa hè ở Đà Nẵng

Theo thông tin ban đầu, vào lúc 11 giờ ngày 29/5, Đội QLTT số 4 thuộc Chi cục QLTT Đà Nẵng tiếp nhận tin báo của người dân về việc có lô hàng thực phẩm bị bỏ lại, bốc mùi bất thường tại vỉa hè trước số nhà 137 Chu Huy Mân.

Ngay sau đó, lực lượng chức năng đã có mặt tại hiện trường để tiến hành kiểm tra, xác minh.

Tại đây, đoàn phát hiện 50 bao hàng (mỗi bao nặng khoảng 10-15kg), tổng cộng khoảng 700kg. Bên trong chứa mực khô và đầu mực khô, có hiện tượng mốc, chuyển màu và phát ra mùi hôi. Toàn bộ lô hàng không có người trông coi, không xuất trình được giấy tờ chứng minh nguồn gốc xuất xứ.

Đoàn kiểm tra đã tiến hành lập biên bản, tạm giữ lô hàng để phục vụ công tác điều tra và xác minh chủ sở hữu. Vụ việc đang được tiếp tục làm rõ để xử lý theo đúng quy định pháp luật về an toàn thực phẩm và hàng hóa lưu thông trên thị trường.

Hiện lực lượng chức năng khuyến cáo người dân cần kịp thời báo tin khi phát hiện các trường hợp tương tự, nhằm đảm bảo an toàn sức khỏe cộng đồng và phòng ngừa thực phẩm kém chất lượng tràn lan trên thị trường.

Chính thức tạm biệt Lê Anh Nuôi, nổi tiếng một cái là khiến cả nước thất vọng trời ơi!

Sản phẩm yến sào do 3 KOC này bán trên livestream và gắn affiliate đều cùng đến từ một nhà cung cấp.

Hơn 10 nghìn đồng/ hũ yến sào: Các KOC quảng cáo công dụng thế nào?

Vấn đề chất lượng sản phẩm ở livestream, link gắn giỏ hàng của các “chiến thần” chốt đơn đang là chủ đề nóng trong thời gian gần đây. Một trong những sản phẩm khiến người tiêu dùng đặt nhiều dấu hỏi nhất là yến sào, cụ thể là một thương hiệu yến sào mang tên Đ.T.T.

Theo ghi nhận trên các nền tảng MXH, nhiều KOC/KOL nổi tiếng như Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại từng bán sản phẩm này trên livestream. Trong những phiên chốt đơn này, họ liên tục tung deal yến sào siêu rẻ, chỉ dao động từ 16 – 20k/ hũ 70ml với lời quảng cáo thành phần lên đến 50% yến tươi.

Chi tiết hơn, trong một livestream của Lê Anh Nuôi, anh bán 50 hũ yến sào Đ.T.T. chưng sẵn, 50% yến tươi với giá dao động từ 1 – 1,2 triệu đồng (giá gốc là 2,5 – 2,9 triệu đồng), được tặng thêm 10 hũ. Tính trung bình, mỗi hũ yến do Lê Anh Nuôi bán có giá 17 – 20 nghìn đồng.

Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại bán yến sào 10 - 20k/ hũ: Động thái lạ khi bị soi thành phần!- Ảnh 1.

Lê Anh Nuôi trong một livestream bán yến

Khi có người thắc mắc về chất lượng yến sào, hoài nghi đây là yến giả, Lê Anh Nuôi đã nhanh chóng phủ nhận. Anh này đưa ra các bằng chứng như đây là sản phẩm được bày bán ở gian hàng chính hãng, có tiêu chuẩn HACCP (tức Hazard Analysis and Critical Control Points, được hiểu là Phân tích mối nguy và điểm kiểm soát tới hạn), có tiêu chuẩn ISO (International Organization for Standardization, là Tổ chức Tiêu chuẩn hóa Quốc tế) in trên nhãn.

“Thế cho nên là làm gì có giả được” – Lê Anh Nuôi nói.

Trong một livestream khác, Lê Anh Nuôi cho biết vợ mình đang bầu 5 tháng, mẹ vợ đang ốm cũng ăn sản phẩm yến sào chưng sẵn này. Cũng theo anh này, mỗi hũ yến có 6g yến.

Ở một livestream khác nữa, Lê Anh Nuôi bán 50 hũ yến chưng sẵn Đ.T.T. 50% yến tươi có giá 1.289.000 đồng, có voucher 200 nghìn đồng, tặng thêm 16 hũ lẻ. Tính trung bình, mỗi hũ yến có giá 16.500 đồng.

Với bác sĩ Cung, anh này cho biết sau khi livestream yến sào Đ.T.T. và đã mua rất nhiều để tặng nhân viên, số lượng lên đến hàng trăm hũ để tặng nhân viên. “Nói chung mình bán cái gì thì mình phải dùng và người nhà mình cũng phải dùng” – bác sĩ Cung nói.

Cũng trong clip giới thiệu của mình, bác sĩ Cung khẳng định đã đến trực tiếp cơ sở yến sào Đ.T.T., chứng kiến toàn bộ quá trình sản xuất và thấy “tất cả các quy trình đảm bảo độ an toàn nên chị em cứ yên tâm sử dụng”.

Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại bán yến sào 10 - 20k/ hũ: Động thái lạ khi bị soi thành phần!- Ảnh 2.

Lê Anh Nuôi và bác sĩ Cung tại xưởng yến sào

Vẫn là yến sào Đ.T.T., trong livestream của Phạm Thoại vào dịp Tết Nguyên đán vừa còn có giá rẻ hơn nữa. Theo đó Phạm Thoại bán combo 50 hũ yến chưng sẵn 39% yến tươi, được tặng thêm 18 hũ, tổng cộng nhận về 68 hũ, mỗi hũ có giá 11 nghìn đồng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là con số rẻ nhất!

Ở một livestream khác của Phạm Thoại, khách hàng chỉ cần bỏ ra 699.000 đồng để nhận về 68 hũ yến 70ml 39% yến tươi, tương đương hơn 10 nghìn đồng/ hũ.

Trong clip quảng cáo đến thăm nhà máy, Phạm Thoại còn giới thiệu sản phẩm yến sào Đ.T.T. có thành phần là nguyên liệu chất lượng cao như nấm đông trùng hạ thảo được sấy thăng hoa, yến sào không pha trộn không tẩm đường – phát hiện trộn thì đền 1000 lần, nhân sâm, nhuỵ hoa nghệ tây,…

Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại bán yến sào 10 - 20k/ hũ: Động thái lạ khi bị soi thành phần!- Ảnh 3.

Phạm Thoại bán yến sào 39% yến tươi có giá 10 – 11k/ hũ

Ở thời điểm hiện tại, các clip bán yến sào giá rẻ giật mình của các KOL/KOC này đã viral trở lại, khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao. Nhiều từ khoá liên quan cũng nhanh chóng lọt tìm kiếm phổ biến như: yến sào Đ.T.T., Lê Anh Nuôi bán yến, yến sào Phạm Thoại,…

Cùng với đó, người tiêu dùng đặt dấu hỏi với chất lượng sản phẩm yến sào Đ.T.T. Bởi lẽ so với các thương hiệu yến sào nổi tiếng trên thị trường, sản phẩm yến sào này có hàm lượng yến cao hơn nhưng lại có giá thấp hơn rất nhiều. Ví dụ sản phẩm nước yến sào Khánh Hoà Sanest của Công ty TNHH Nhà nước MTV Yến sào Khánh Hoà sản xuất hũ 70ml, tỷ lệ yến 21% có giá khoảng 42,5k/ hũ.

Netizen thắc mắc về thành phần, chất lượng: Người bán lên tiếng

Không chỉ dừng lại ở việc thảo luận ở các topic về chất lượng yến sào, nhiều người đã tìm đến trang các nhân của các KOC/KOL này và để lại bình luận thắc mắc. Tuy nhiên theo ghi nhận vào chiều 9/6, những bình luận này không được phản hồi và cũng nhanh chóng biến mất.

Cũng trong chiều 9/6, bác sĩ Cung đăng tải thông báo chính thức trên tài khoản video @drtranduccung có 804k followers về các thông tin trên MXH gần đây. Theo bài đăng, các sản phẩm do bác sĩ Cung quảng cáo và bán trên livestream “đều có nguồn gốc rõ ràng, giấy tờ đầy đủ, được kiểm tra kỹ trước khi đến tay khách hàng” và “không kinh doanh hàng trôi nổi, hàng không rõ xuất xứ hoặc không kiểm soát được chất lượng”.

Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại bán yến sào 10 - 20k/ hũ: Động thái lạ khi bị soi thành phần!- Ảnh 6.

Bài đăng trên kênh của bác sĩ Cung

Bác sĩ Cung cũng khẳng định: “Một số thông tin lan truyền trên các nền tảng mạng có dấu hiệu cắt ghép, suy diễn sai lệch hoặc đưa ra nhận định không có cơ sở, ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín và hoạt động của chúng tôi”.

Hiện tại, phía bác sĩ Cung đưa ra hướng xử lý và khắc phục gồm 3 vấn đề: (1) Đang làm việc với nhãn hàng và các đơn vị liên quan để xác minh tận gốc sự việc, đảm bảo mọi vấn đề đều có căn cứ rõ ràng; (2) Nếu phát hiện có sai sót trong khâu vận hành hoặc truyền thông, DrCung Healthcare sẵn sàng nhận trách nhiệm và điều chỉnh; (3) Đang thu thập bằng chứng và làm việc với pháp lý đề làm việc các cá nhân hoặc đơn vị có hành vi đưa thông tin sai sự thật, nhằm bảo vệ quyền lợi chính đáng của khách hàng và thương hiệu.

Ngoài ra đơn vị này cũng đảm bảo sẵn sàng đối thoại minh bạch với khách hàng, cơ quan chức năng và đối tác để làm rõ vấn đề, đồng thời hỗ trợ từng khách hàng khi khách liên hệ.

Tuy nhiên, người tiêu dùng lại tiếp tục đặt câu hỏi với phía bác sĩ Cung. Bởi lẽ 3 hướng xử lý và khắc phục này, bác sĩ Cung chưa nhắc đến vấn đề quan trọng nhất: Nếu phát hiện sản phẩm chất lượng không đảm bảo thì sẽ xử lý thế nào?

Theo ghi nhận đến chiều 9/6, phía Lê Anh Nuôi chưa có bất kỳ phản hồi nào. Tài khoản @le_anh_nuoi có 1,8 triệu người theo dõi vẫn livestream bán hàng bình thường.

Trong khi đó, Phạm Thoại vẫn “ở ẩn” từ thời điểm nổ ra ồn ào từ thiện, chưa bán hàng trở lại và chưa có bất kỳ bài đăng nào liên quan đến vấn đề chốt đơn, bao gồm cả vấn đề yến sào từng bán trong quá khứ.

Hiện tại giỏ hàng của Lê Anh Nuôi, bác sĩ Cung, Phạm Thoại đều không có sự xuất hiện của yến sào chưng sẵn Đ.T.T.

“Không tìm thấy sản phẩm”, “hết hàng” giữa thời điểm nổ ra tranh cãi

Yến sào Đ.T.T, từ website thương hiệu, đây là sản phẩm của Công ty TNHH Thương mại – Dịch vụ Việt Cường Nhân. Theo Cổng thông tin quốc gia về đăng ký doanh nghiệp, công ty này thành lập ngày 5/6/2009, người đại diện theo pháp luật kiêm Giám đốc là cá nhân Phạm Quốc Việt.

Tuy nhiên theo thông tin từ website, người đại diện là cá nhân cùng tên với thương hiệu.

Hiện tại, công ty được đặt tại trụ sở số 24/22, khu phố Thống Nhất 1, phường Dĩ An, TP. Dĩ An, Bình Dương. Ngành nghề kinh doanh chính của công ty này là Hoạt động dịch vụ hỗ trợ khác liên quan đến vận tải (Chi tiết: Đại lý bán vé máy bay, vé ô tô, vé tàu hỏa, dịch vụ uỷ thác xuất nhập khẩu hàng hoá).

Trên website, yến sào Đ.T.T giới thiệu mình mang đến những sản phẩm tốt nhất từ thiên nhiên: “Chào mừng quý khách đến với gian hàng Yến sào Đ.T.T – nơi chúng tôi không chỉ mang đến những sản phẩm chất lượng từ thiên nhiên mà còn gửi gắm giá trị sức khỏe và hạnh phúc đến từng gia đình. Với khẩu hiệu “Có sức khỏe, có tất cả”, Yến sào Đ.T.T tự hào là thương hiệu uy tín, luôn đặt sức khỏe người tiêu dùng lên hàng đầu”.

Thương hiệu này cũng nhấn mạnh về thành phần và công dụng như sau: “Yến sào và đông trùng hạ thảo đều là những thực phẩm quý giá, giàu protein, khoáng chất và axit amin, hỗ trợ tăng cường sức đề kháng, chống lão hóa, và phục hồi sức khỏe cho người lớn tuổi, trẻ em, phụ nữ mang thai, và người mới ốm dậy”.

Lê Anh Nuôi, Bác sĩ Cung và Phạm Thoại bán yến sào 10 - 20k/ hũ: Động thái lạ khi bị soi thành phần!- Ảnh 7.

Giới thiệu về thành phần trong sản phẩm yến chưng sẵn Đ.T.T.

Theo ghi nhận vào chiều 9/6, trên toàn bộ nền tảng TMĐT và website của thương hiệu, chỉ còn yến thô, yến sợi, yến rút lông,… các sản phẩm yến sào chưng sẵn đều không thể tìm thấy hoặc đã hết hàng.

Yến sào Đ.T.T. chưa có bất kỳ phản hồi nào liên quan đến sản phẩm của mình, bất chấp các bình luận thắc mắc về chất lượng sản phẩm của cư dân mạng. Từ ngày 1/6 đến nay, thương hiệu yến sào này đã dừng đăng tải các video quảng cáo yến trên kênh 330k người theo dõi.

(Tổng hợp)