“Có những tấm ảnh được chụp, nhưng chủ nhân của nó không bao giờ quay lại để rửa phim.” – Câu nói ấy vang lên trong đầu Lâm, người thợ săn vùng núi, khi ông cúi xuống bên dòng suối mờ sương và nhìn thấy một chiếc máy ảnh cũ dính đầy bùn đất. Nhưng trước khi đến cảnh tượng ấy, câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng tưởng chừng bình thường…
Anh Hòa, một người đàn ông ngoài bốn mươi, sống cùng cô con gái nhỏ tên An tại một thị trấn miền núi yên bình. Hòa là nhân viên xưởng gỗ, cuộc sống tuy không khá giả nhưng bình dị, an ổn. Từ nhỏ, An rất thích đi cùng cha ra sông câu cá. Đó là khoảng thời gian hai cha con gắn kết, vừa ngồi chờ cá cắn câu, vừa trò chuyện về trường lớp, về những ước mơ của An.
Hôm ấy, trời trong, nắng nhẹ, gió thổi mát. An vừa kết thúc kỳ thi học kỳ nên năn nỉ cha cho đi câu cá như một phần thưởng. Anh Hòa gật đầu, xếp cần câu, hộp mồi, thêm chiếc máy ảnh kỹ thuật số cũ – món quà cưới từ người bạn năm nào. Anh muốn chụp vài tấm hình để lưu giữ nụ cười của con gái.
“Ba, hôm nay mình sẽ chụp nhiều hình nha, sau này con lớn lên vẫn nhớ những buổi đi câu với ba.” – An nói, mắt long lanh.
“Ừ, rồi khi nào in ra, mình sẽ dán lên tường cạnh bức ảnh hồi con mới sinh.” – Hòa đáp, vừa vuốt nhẹ mái tóc con.
Hai cha con cùng nhau ra bờ sông, nơi khúc quanh vắng vẻ. Con đường dẫn vào đó ít ai lui tới vì xa khu dân cư, phải băng qua cánh rừng nhỏ mới đến. Với Hòa, đó lại là chỗ câu cá lý tưởng nhất.
Tiếng nước róc rách, tiếng chim hót râm ran khiến không gian thêm yên bình. An hăng hái thả câu, còn Hòa tranh thủ chụp vài kiểu ảnh: nụ cười con bé khi mồi vừa chạm nước, đôi bàn tay bé xíu cầm chắc cần câu, và cả khoảnh khắc ánh nắng chiếu qua mái tóc mềm. Máy ảnh kêu “tách, tách” đầy thân thuộc.
Thời gian trôi qua, mặt trời đã lên cao. Cả hai vẫn mải mê, thi thoảng An reo lên khi kéo được chú cá nhỏ. Hòa lại chụp thêm ảnh, cười vang cả một góc sông. Không ai ngờ rằng, những tấm ảnh ấy sẽ là bằng chứng cuối cùng về sự hiện diện của họ ở nơi này.
Chiều xuống, sương bắt đầu phủ nhẹ. Người dân trong thị trấn đã quen việc hai cha con đi câu rồi tối muộn mới về, nên không ai để ý khi màn đêm buông mà họ vẫn chưa xuất hiện. Nhưng lần này, họ đã không bao giờ quay về.
Đêm hôm đó, vợ anh Hòa – chị Mai – thấy chồng và con gái chưa về thì lo lắng. Ban đầu chị nghĩ có lẽ họ mải câu cá, hoặc ghé qua nhà ai đó. Nhưng khi đồng hồ chỉ gần nửa đêm, nỗi bất an bùng lên. Chị báo với hàng xóm, rồi cùng vài người đàn ông trong làng cầm đèn pin ra sông tìm.
Dọc bờ sông, mọi người chỉ thấy chiếc xe máy dựng ngay ngắn, còn đồ đạc đi câu thì biến mất. Không có dấu vết ẩu đả, cũng không có vật dụng vương vãi. Chỉ là sự im lặng rợn người của dòng nước đen kịt.
Ngày hôm sau, công an địa phương được báo tin. Họ huy động lực lượng tìm kiếm, thợ lặn rà soát dưới sông. Nhưng ngoài vài dấu chân mờ trên bãi đất, không phát hiện gì thêm. Chiếc cần câu, hộp mồi, thậm chí cả túi đồ ăn cũng không thấy.
Cả thị trấn chìm trong xôn xao. Người thì đoán có thể hai cha con trượt chân xuống sông. Người khác lại nói có kẻ lạ mặt bắt cóc. Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Chị Mai gần như ngất lịm, mỗi ngày ngồi trước cửa nhà ngóng tin. Căn nhà vốn ấm áp giờ trở thành nơi nặng trĩu buồn đau.
Thời gian trôi qua, cuộc tìm kiếm dần thưa thớt. Dân làng bận rộn ruộng nương, còn lực lượng chức năng cũng không có thêm manh mối. Chị Mai vẫn giữ thói quen thắp nhang trước hiên nhà, cầu mong chồng và con còn sống.
Một năm, rồi hai năm… mọi người dần cho rằng họ đã mất tích vĩnh viễn. Chỉ còn chị Mai chưa bao giờ thôi hy vọng.
Cho đến một buổi chiều mùa thu, Lâm – một thợ săn trung niên sống trong vùng núi – trong khi lần theo dấu nai thì vô tình nhìn thấy một vật lấp lánh bên bờ suối cạn. Ông tiến lại gần, nhặt lên: đó là một chiếc máy ảnh phủ đầy rêu và bùn đất.
Điều khiến ông sững người chính là lớp dây đeo sờn cũ và vài vết khắc chữ nhỏ bên cạnh – ký hiệu của anh Hòa, người ông từng quen biết. Tim ông đập mạnh, linh cảm rằng mình vừa chạm vào một bí mật bị bỏ quên.
Lâm đem chiếc máy ảnh về, lau rửa cẩn thận. Pin đã rỉ sét, nhưng ông mang đến cửa hàng sửa điện tử trong thị trấn nhờ cứu dữ liệu. Người thợ kiên nhẫn thử nhiều cách, cuối cùng cũng trích xuất được hàng chục tấm ảnh còn lưu lại.
Khi màn hình vi tính sáng lên, ai nấy lặng đi. Đó là những hình ảnh quen thuộc: bé An cười rạng rỡ bên cần câu, anh Hòa lom khom gỡ cá, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước. Những khoảnh khắc bình yên đến nao lòng.
Nhưng càng kéo xuống những tấm ảnh cuối cùng, bầu không khí càng nặng nề. Ống kính chụp cảnh rừng cây phía xa, mờ mờ như có bóng ai đó đang đứng. Tấm khác, An nhìn về phía sau với vẻ mặt hơi lo sợ. Rồi một bức hình rung mờ, như thể máy ảnh bị giật khỏi tay.
Bức ảnh cuối cùng chỉ là khoảng trời đêm u tối, lẫn trong đó là vệt sáng bất thường – không rõ là đèn pin, hay ánh lửa. Sau đó, dữ liệu chấm dứt.
Tin tức lan khắp thị trấn. Người thì cho rằng hai cha con đã bị ai đó rình rập, người khác lại nghĩ họ lạc vào rừng rồi gặp nạn. Nhưng dù giả thuyết nào, sự thật vẫn không thể kiểm chứng. Chỉ còn lại chiếc máy ảnh và những bức hình dang dở như một lời nhắn gửi.
Chị Mai bật khóc khi nhận lại dữ liệu. Nhìn thấy nụ cười của chồng con, chị đau đớn nhưng cũng biết rằng, ít nhất họ đã có những giây phút hạnh phúc bên nhau. Chiếc máy ảnh trở thành di vật cuối cùng, minh chứng cho một hành trình chưa có hồi kết.
Lâm – người tìm thấy – từ đó không bao giờ đi săn một mình mà không nhớ lại ánh mắt của bé An trong bức hình. Thị trấn nhỏ cũng mang trong mình một bí ẩn không lời giải, nhắc nhở mọi người về sự mong manh của kiếp người và giá trị của từng khoảnh khắc giản dị.
Có những câu chuyện khép lại mà không có đáp án. Nhưng đôi khi, chính sự dang dở ấy khiến ký ức về những người đã đi xa trở nên vĩnh hằng.