Trước ngày cưới vợ mới tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ, đúng lúc này…1 người xuất hiện cuộc đời tôi cũng thay đổi từ đây….

“Trước ngày cưới vợ mới, tôi lặng lẽ đến lau dọn mộ cho vợ cũ. Cái không khí âm u chiều muộn khiến lòng tôi nghẹn lại. Tôi nghĩ mình chỉ đến để thắp nén nhang, nói lời an ủi trước khi bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đúng lúc ấy, một người bất ngờ xuất hiện… Và từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.”

Ngày mai là ngày cưới của tôi và Thu – người phụ nữ đã kiên nhẫn chờ đợi tôi suốt ba năm qua. Đám cưới được gia đình hai bên chuẩn bị chu đáo, mọi thứ đâu ra đấy. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn một nỗi ám ảnh chưa bao giờ nguôi: ký ức về Mai, người vợ đầu đã rời xa tôi trong một tai nạn giao thông cách đây bốn năm.

Tôi nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Buổi sáng hôm đó, Mai đi chợ sớm để chuẩn bị bữa cơm cúng giỗ cho cha tôi. Chỉ một cuộc điện thoại ngắn ngủi từ bệnh viện đã xé nát cuộc đời tôi: “Vợ anh bị tai nạn, chúng tôi đã cố gắng nhưng không qua khỏi”. Khi chạy đến, thân thể Mai đã bất động, gương mặt vẫn còn vương chút nụ cười hiền mà tôi quen thuộc. Tôi ngồi chết lặng, thấy cả thế giới như sụp đổ.

Suốt một năm sau đó, tôi sống như cái bóng. Căn nhà hai vợ chồng mới vay mượn xây dựng bỗng trở thành nơi lạnh lẽo. Mỗi lần nhìn vào chiếc tủ quần áo còn vương mùi nước xả mà Mai hay dùng, tôi lại gục ngã. Gia đình, bạn bè nhiều lần khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi chỉ lắc đầu. Tôi nghĩ mình không còn xứng đáng với ai, và cũng chẳng đủ can đảm để yêu thêm lần nào.

Cho đến khi Thu xuất hiện. Cô là đồng nghiệp mới trong công ty, ít hơn tôi 5 tuổi. Thu không vồn vã, cũng không cố gắng làm thân, nhưng sự ân cần lặng lẽ của cô khiến tôi dần nhận ra trái tim mình còn có thể cảm nhận hơi ấm. Những lần tôi nhớ Mai, Thu im lặng ngồi cạnh, đưa tôi ly trà nóng. Khi tôi bị ám ảnh bởi tiếng còi xe ngoài đường, Thu khẽ nắm tay, để tôi bình tâm. Ba năm qua, cô chưa từng giục tôi quên đi quá khứ, chỉ kiên nhẫn chờ tôi có thể mở lòng.

Và rồi tôi quyết định: cưới Thu, để bắt đầu lại. Thế nhưng, trước khi làm điều đó, tôi cảm thấy mình phải đến thăm Mai, lau dọn mộ phần, thắp cho cô nén nhang. Tôi tin, dù ở nơi xa xăm nào đó, Mai cũng muốn tôi hạnh phúc.

Chiều hôm ấy, trời đổ mưa lất phất. Nghĩa trang vắng người, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua hàng bạch đàn. Tôi xách theo một túi đồ: khăn, nước, ít hoa trắng và gói nhang. Bàn tay run run khi đặt những cánh hoa cúc lên mộ, tôi thì thầm:

“Mai à, mai này anh cưới vợ mới. Anh biết, nếu em còn sống, chắc em cũng sẽ muốn anh tìm được người bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ quên em, nhưng anh sẽ sống tiếp, vì anh không thể để Thu chờ thêm nữa.”

Giọt nước mắt bất giác rơi. Tôi cúi xuống lau từng vết bẩn bám trên bia đá. Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ phía sau…

Tôi quay lại, đôi mắt vẫn còn cay xè. Trước mặt tôi là một người phụ nữ lạ, khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt. Mái tóc cô hơi rối vì gió, đôi mắt sâu, có chút gì đó vừa xa xăm vừa buồn bã.

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh giật mình.” – giọng cô nhỏ nhẹ, hơi run.

Tôi khẽ gật đầu, lau vội nước mắt. “Không sao… cô đến thăm người thân à?”

Cô im lặng một lúc, nhìn vào tấm bia mộ trước mặt tôi rồi khẽ đáp: “Tôi đến thăm em gái tôi. Cô ấy mất ở vụ tai nạn giao thông… bốn năm trước.”

Tim tôi bỗng thắt lại. Tôi nhìn kỹ hơn, thấy tấm bia cách mộ Mai không xa, khắc tên: Nguyễn Thị Hà – sinh năm 1992, mất 2019. Đúng là khoảng thời gian Mai rời xa tôi. Tôi hỏi:

“Em gái cô… mất cùng ngày với vợ tôi.”

Người phụ nữ thoáng sững người, rồi vội ngẩng lên nhìn tôi: “Anh nói… vợ anh cũng mất hôm đó?”

Tôi gật đầu, kể lại sơ qua về Mai. Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe, cô ngồi xuống cạnh ngôi mộ của em gái, tay run run đặt bó hoa huệ trắng.

“Ngày hôm đó, Hà đi xe cùng bạn. Tôi không bao giờ ngờ được… đó lại là chuyến đi cuối.” – giọng cô nghẹn lại.

Không khí nghĩa trang bỗng trở nên nặng nề. Tôi và cô im lặng rất lâu, chỉ nghe tiếng gió thổi qua hàng cây. Tôi cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ, như thể nỗi đau của hai con người xa lạ lại vô tình đan xen nhau.

Sau khi thắp nhang cho em gái, cô quay lại nhìn tôi: “Anh tên gì?”

“Tôi là Khánh.”

“Tôi là Hạnh.” – cô đáp.

Chúng tôi ngồi bên nhau một lúc lâu nữa. Hạnh kể về em gái: một cô gái vui vẻ, thích ca hát, luôn lạc quan. Tôi kể về Mai: hiền dịu, giỏi chăm sóc gia đình, luôn nghĩ cho người khác. Cả hai chúng tôi, mỗi người một mất mát, nhưng khi nhắc đến người thân đã khuất, ánh mắt đều ánh lên một chút dịu dàng, như thể kỷ niệm đẹp vẫn còn đang sống.

Trời dần tối. Tôi đứng dậy chào Hạnh, định rời đi thì cô gọi với theo:

“Anh Khánh… tôi biết mai anh cưới, đúng không?”

Tôi khựng lại. “Sao cô biết?”

Hạnh mỉm cười nhẹ: “Người đàn ông lau mộ cho vợ cũ, lại ăn mặc chỉnh tề thế này… chỉ có thể là để tạm biệt quá khứ trước khi bước sang một cuộc đời mới.”

Tôi lặng người. Câu nói ấy như chạm đến tận đáy lòng tôi. Tôi không ngờ một người xa lạ lại có thể hiểu rõ tâm trạng của mình đến vậy.

Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi về Hạnh. Sự xuất hiện của cô như một tấm gương phản chiếu, cho tôi thấy rằng nỗi đau không chỉ mình tôi mang. Tôi không còn cảm giác đơn độc trong sự mất mát nữa.

Đêm ấy, tôi nằm trằn trọc. Hình ảnh của Mai, của Thu, và của Hạnh cứ đan xen trong đầu. Ngày mai là ngày cưới, nhưng trong tim tôi vừa nhen nhóm một cảm giác lạ lùng – khó gọi tên.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm. Trời mùa thu trong vắt, nắng nhẹ phủ lên con đường dẫn đến nhà gái. Thu nhắn tin: “Anh đừng lo, hôm nay chỉ cần anh đến là đủ.” Đọc tin nhắn, tôi chợt thấy lòng mình nặng trĩu.

Lễ cưới diễn ra ấm cúng, bạn bè, họ hàng đều có mặt. Ai cũng mừng cho tôi sau những năm tháng mất mát. Thu rạng rỡ trong bộ váy trắng, đôi mắt long lanh, nhưng tôi thì cứ như người đứng giữa hai ngả đường: một bên là hạnh phúc mới, một bên là dư âm của ngày hôm qua nơi nghĩa trang.

Tôi không dám nói với Thu rằng tối qua tôi đã gặp Hạnh. Tôi sợ Thu nghĩ tôi chưa dứt khoát với quá khứ. Nhưng rồi, như một sự sắp đặt kỳ lạ, Hạnh lại xuất hiện trong đám cưới. Cô đi cùng một người bạn làm chung cơ quan với Thu. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tim tôi bất giác khựng lại.

Suốt buổi, tôi cố tỏ ra bình thường. Nhưng mỗi khi vô tình nhìn về phía Hạnh, tôi lại thấy ánh mắt cô như nhắc nhở: “Anh không đơn độc trong nỗi đau này.”

Sau lễ cưới, tôi cùng Thu dọn về căn nhà mới thuê ở ngoại ô. Thu rất chu đáo, mọi thứ gọn gàng ngăn nắp. Nhưng chỉ ít hôm sau, tôi đã tình cờ gặp lại Hạnh trong một buổi họp công ty đối tác. Thì ra, cô làm việc cho một doanh nghiệp cung ứng mà công ty tôi đang hợp tác.

“Anh Khánh…” – cô khẽ gọi khi thấy tôi bước ra khỏi phòng họp.

Chúng tôi lại ngồi với nhau, lần này ở quán cà phê nhỏ bên đường. Hạnh kể: “Từ ngày em gái mất, tôi dồn hết tâm trí vào công việc. Nhưng rồi, vẫn có những đêm, tôi bật khóc chỉ vì một giấc mơ thoáng qua. Gặp anh hôm đó, tôi thấy… ít ra còn có người hiểu cảm giác mất mát đến thế nào.”

Tôi nhìn Hạnh, nhận ra giữa chúng tôi có một sợi dây vô hình – sợi dây của nỗi đau chung. Nhưng cũng chính vì thế, tôi càng thấy sợ. Tôi vừa kết hôn, tôi không được phép để cảm xúc trượt dài.

Thời gian trôi, tôi và Hạnh vẫn gặp nhau nhiều lần do công việc. Ban đầu, chỉ là những trao đổi ngắn ngủi, sau thành những cuộc trò chuyện lâu hơn. Chúng tôi chia sẻ về những giấc mơ dang dở, về sự day dứt, về cách học cách bước tiếp. Thu ở bên cạnh tôi, dịu dàng, tận tụy, nhưng với Hạnh, tôi có thể nói ra những điều mà với Thu, tôi luôn giấu đi.

Một tối, sau cuộc họp muộn, tôi đưa Hạnh về. Khi xe dừng trước cổng nhà, cô khẽ nói:

“Anh Khánh, có những người đi qua đời ta để lại vết thương. Nhưng cũng có những người đi qua, giúp ta chữa lành. Anh nghĩ mình đang đứng ở đâu?”

Tôi lặng người. Câu hỏi ấy khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tôi yêu thương Thu, biết ơn cô vì sự kiên nhẫn. Nhưng ở đâu đó trong lòng, sự đồng cảm với Hạnh như cơn sóng ngầm không thể phủ nhận.

Sau cùng, tôi chọn sự thẳng thắn. Tôi kể với Thu tất cả: về cuộc gặp gỡ ở nghĩa trang, về Hạnh, về những lần tình cờ gặp gỡ sau đó. Thu im lặng rất lâu. Tôi tưởng cô sẽ nổi giận, nhưng cuối cùng, cô chỉ nói:

“Em đã chờ anh ba năm. Em không sợ Hạnh, vì em tin tình yêu là lựa chọn, không phải sự thương hại. Em chỉ mong anh đủ dũng cảm để xác định rõ điều mình muốn. Nếu anh thấy hạnh phúc hơn khi có người đồng hành cùng chia sẻ nỗi đau, em sẽ buông tay.”

Lời nói ấy như nhát dao cắt vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra, tình yêu thật sự không chỉ là đồng cảm, mà còn là sự hi sinh, bao dung, và niềm tin.

Từ ngày đó, tôi hạn chế tiếp xúc với Hạnh ngoài công việc. Tôi chọn quay về bên Thu, vì tôi hiểu: quá khứ đã khép lại, và người giúp tôi bước tiếp không phải ai khác mà chính là người phụ nữ luôn chờ tôi ở hiện tại.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến ánh mắt Hạnh hôm ở nghĩa trang, nhớ đến câu hỏi của cô. Nhưng tôi biết, cuộc gặp gỡ ấy không phải để tôi bắt đầu một chuyện tình mới, mà là để nhắc tôi rằng: tôi không cần phải ôm lấy nỗi đau một mình nữa. Tôi có Thu, và tôi cần học cách sống cho trọn vẹn.

Cuộc đời tôi, từ khoảnh khắc ở nghĩa trang, đã thực sự thay đổi – không phải vì một mối tình tay ba, mà vì tôi học được cách trân trọng hiện tại, dám buông quá khứ và bước đi.