Cách đây một tuần, tôi bàn với chồng chuyện Tết này muốn biếu ông bà ngoại 5 triệu để sắm sửa, còn ông bà nội 10 triệu cho trọn nghĩa. Tôi nghĩ anh sẽ ủng hộ, ai ngờ anh cau có: “Ông bà ở quê thì Tết đơn giản, gà vườn, rau quả có sẵn, cần gì đến nhiều tiền. Em nhìn bên nhà anh xem, bố là trưởng họ, bao nhiêu việc phải lo. Với lại anh biết rõ, em đưa 5 triệu trước mặt anh, chứ sau lưng chắc chắn còn dúi thêm gấp mấy lần.” Nghe đến đó, máu nóng trong người tôi bốc lên tận óc, tôi ném luôn tập tiền xuống bàn và nói thẳng một câu “xanh rờn”

Người ta thường bảo, hạnh phúc hôn nhân không chỉ xây bằng tình yêu, mà còn phải chống chọi với cơm áo gạo tiền, nhất là chuyện đối nội – đối ngoại hai bên gia đình. Tôi cứ nghĩ vợ chồng mình yêu thương nhau, mọi chuyện rồi cũng dễ dàng thỏa thuận. Nhưng hóa ra, chỉ một phong bì biếu Tết, tôi và anh lại cãi nhau một trận mà đến bây giờ nhớ lại, lòng tôi vẫn còn nguyên vẹn sự ấm ức.

Tết đến gần, không khí trong nhà cũng dần rộn ràng hơn. Tôi vốn là người cẩn thận, đã dự định sẵn việc biếu Tết cho hai bên nội ngoại. Bố mẹ đẻ tôi sống ở quê ngoại, cuộc sống giản dị nhưng tuổi cũng đã cao, Tết đến có thêm đồng ra đồng vào cho ông bà vui vẻ, mua thêm cân thịt, cái áo mới cũng mát lòng. Thế nên tôi nghĩ biếu ông bà ngoại 5 triệu là hợp lý. Còn bên nội, nhà chồng tôi, bố anh là trưởng họ, nhiều việc phải lo, nào họp họ, nào lễ nghĩa… Tôi tính biếu 10 triệu cho tròn trách nhiệm.

Tôi hí hửng mang chuyện này ra bàn với chồng, nghĩ rằng anh sẽ đồng tình, ít nhất cũng khen tôi biết lo toan. Nhưng trái với kỳ vọng, mặt anh sầm lại, giọng gay gắt:
“Ông bà ở quê cần gì nhiều tiền, Tết gà thì có sẵn, rau củ đầy vườn, biếu 5 triệu là phí phạm. Còn bên nhà anh thì khác, bố anh là trưởng họ, bao nhiêu việc cần tiền. Mà anh biết thừa, em cứ đưa 5 triệu cho bố mẹ em trước mặt anh, sau lưng chắc chắn còn dúi thêm gấp đôi. Em khéo tính cho nhà ngoại, còn nhà nội thì sao?”

Tôi chết lặng. Chỉ định tâm sự nhẹ nhàng, nào ngờ anh lại gắt gỏng như thể tôi có tội. Cái cảm giác bị nghi ngờ, bị quy chụp rằng mình thiên vị khiến tôi vừa buồn, vừa tức. Tôi đã chuẩn bị sẵn phong bì, liền rút ra quẳng lên bàn, gằn từng chữ:
“Được, thế từ giờ khỏi phải bàn nữa. Anh thích lo bên nào thì tự mà lo. Tôi chỉ có một nguyên tắc, đã cưới nhau thì phải công bằng. Nhà ngoại hay nhà nội đều là bố mẹ cả, không ai đáng bị so đo từng đồng”.

Không khí trong nhà ngay lập tức đặc quánh lại. Anh im lặng, còn tôi nước mắt lưng tròng, thấy Tết chưa về mà đã lạnh lẽo đến lạ.

Sau hôm đó, hai vợ chồng tôi như có một bức tường vô hình. Cơm dọn ra, kẻ ăn người đẩy, lời qua tiếng lại đều ngắn gọn, khô khốc. Tôi càng nghĩ càng thấy tủi: công bằng ở đâu khi tôi cũng đi làm, cũng góp công góp sức, mà lúc nào chuyện chi tiêu cho gia đình chồng cũng đặt nặng hơn nhà tôi?

Trong lòng tôi, nỗi ấm ức cứ lớn dần. Tôi nhớ những lần mình lo toan bên nội: tiền mừng đám cưới em út, tiền giỗ tổ, tiền mua quà biếu họ hàng… lần nào cũng là tôi đứng ra xoay sở. Thậm chí có lần, chính tôi còn gom tiền tiết kiệm mua cái tủ lạnh mới cho bố mẹ chồng. Thế mà chỉ vì muốn biếu bố mẹ đẻ chút ít, anh lại cho rằng tôi thiên vị.

Anh thì ngược lại, vẫn giữ quan điểm “nhà nội phải hơn nhà ngoại”. Tôi biết trong anh có phần chịu ảnh hưởng của vai trò trưởng họ, của quan niệm truyền thống “nội ngoại khác nhau”. Nhưng càng như vậy, tôi càng cảm thấy bị bất công. Lẽ nào công sức, tình cảm, sự báo hiếu của tôi với bố mẹ ruột lại phải cân đo đong đếm dưới ánh nhìn nghi ngờ của chính chồng mình?

Mấy hôm sau, mẹ tôi gọi điện, hỏi:
“Con tính Tết này biếu bố mẹ bao nhiêu thì gửi sớm, để mẹ còn liệu mua sắm, chứ dạo này sức yếu, hai ông bà đi chợ cũng mệt lắm.”

Tôi ứa nước mắt, chỉ dám ậm ừ. Nếu kể chuyện ra, mẹ sẽ buồn, lại nghĩ tôi khổ vì chồng. Nhưng nỗi tủi thân khiến tôi trằn trọc cả đêm, thậm chí đã nghĩ đến chuyện “hay là năm nay, tôi tự lén biếu bố mẹ, chẳng cần bàn với anh nữa”. Nhưng rồi, tôi biết làm vậy chỉ khiến mâu thuẫn thêm sâu.

Trong lòng tôi, một cuộc chiến ngầm bắt đầu: chiến giữa tình nghĩa và lý trí, giữa mong muốn công bằng và nỗi lo tan vỡ không khí Tết.

Cuối cùng, tôi chọn một cách khác: tôi thẳng thắn ngồi lại với chồng. Tôi không còn gào lên hay khóc lóc, mà nhẹ nhàng kể ra từng việc: từ cái tủ lạnh mua cho nhà nội, từ lần gom tiền mừng em út, từ mỗi dịp lễ Tết tôi đều cố gắng vun vén. Tôi nói với anh rằng, tôi chưa bao giờ so đo, bởi vì tôi coi bố mẹ anh cũng là bố mẹ mình. Vậy mà chỉ một lần muốn biếu bố mẹ ruột 5 triệu, anh lại nghi ngờ tôi thiên vị.

Anh im lặng khá lâu. Có lẽ, lúc ấy anh mới thật sự nhớ lại những gì tôi đã làm. Cuối cùng, anh thở dài:
“Anh sai. Anh nóng nảy, cứ lo giữ sĩ diện cho bố mẹ anh mà quên mất bố mẹ em cũng cần được quan tâm. Em tha cho anh nhé.”

Nghe vậy, tôi nhẹ nhõm, nhưng cũng dặn lòng: bài học lần này, cả tôi và anh đều phải nhớ. Tết không chỉ là những phong bì đỏ, mà còn là tình cảm, là sự công bằng và tôn trọng giữa hai bên gia đình.

Chúng tôi thống nhất: năm nay vẫn biếu nội 10 triệu, ngoại 5 triệu, nhưng sang năm, sẽ tùy tình hình mà cân đối, miễn sao hai bên đều thấy được trân trọng. Quan trọng hơn, từ giờ chuyện đối nội – đối ngoại sẽ bàn bạc kỹ, không để xảy ra hiểu lầm.

Tôi nhận ra, hôn nhân không chết vì những chuyện to tát, mà thường rạn nứt từ những điều nhỏ bé như một phong bì Tết. Nhưng nếu biết ngồi xuống, lắng nghe và đặt mình vào vị trí của nhau, mọi thứ rồi cũng có thể hàn gắn.