Home Blog Page 2

Bố nói nghỉ hè đưa con gái đi du lịch biển Cửa Lò rồi mất tích biệt tăm, 10 năm sau người mẹ nhận được lá thư mới ng-ã ng-ửa

“Có những ngày, ta cứ ngỡ mình đang nắm chặt hạnh phúc trong tay… cho đến khi nó biến mất, chỉ để lại một khoảng trống mênh mông như chính biển cả kia.”

Mùa hè năm ấy, Loan háo hức chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển Cửa Lò cùng chồng – anh Hòa – và cô con gái nhỏ mới lên bảy tuổi. Đó là lần đầu tiên gia đình cô có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Loan vẫn nhớ như in cái cách Hòa cười tươi khi hứa:
“Lần này anh sẽ đưa hai mẹ con đi thật vui. Cửa Lò nắng đẹp, cát mịn, chắc con bé thích lắm.”

Chuyến xe khách từ Hà Nội về Nghệ An chật chội, oi bức, nhưng niềm vui khiến ai cũng rộn ràng. Con gái Loan, bé Ngân, líu lo suốt chặng đường, đôi mắt to tròn ngập tràn mong chờ. Đến nơi, cả gia đình thuê một phòng trọ nhỏ ven biển. Buổi chiều hôm ấy, Hòa dắt tay con chạy tung tăng trên bãi cát, còn Loan ngồi xa xa ngắm hai bóng người thân thương trong ánh hoàng hôn, lòng thấy bình yên lạ thường.

Nhưng sự bình yên ấy chẳng kéo dài lâu.

Sáng hôm sau, Hòa nói sẽ đưa Ngân đi mua đồ lưu niệm. Loan mệt nên bảo để chồng con đi trước. Thế nhưng, cả buổi sáng, rồi buổi chiều, hai người vẫn không quay lại. Loan bắt đầu lo lắng. Cô chạy dọc bãi biển tìm kiếm, hỏi thăm khắp nơi, nhưng không ai thấy. Đêm xuống, lòng Loan rối bời, vừa hoảng sợ vừa khó tin.

Ngày thứ hai, công an địa phương vào cuộc. Loan hoảng hốt, cố gắng khai từng chi tiết: anh Hòa mặc áo trắng, quần short xanh, con gái mặc váy hồng có in hình con thỏ. Nhưng càng tìm, manh mối càng mờ mịt. Cuối cùng, vụ việc được kết luận là mất tích, không có dấu vết tội phạm rõ ràng.

Loan trở về Hà Nội trong nỗi đau cắt lòng. Hàng xóm xì xào, kẻ thương hại, người nghi ngờ. Có người nói Hòa bỏ đi theo người khác, có kẻ bảo hai cha con gặp nạn ngoài biển. Loan không tin vào điều gì, chỉ sống trong một khoảng trống hoang hoải, vừa nhớ nhung vừa hy vọng mong manh. Mười năm trời, cô kiên nhẫn tìm kiếm tin tức, từ cơ quan công an cho đến những diễn đàn tìm người thân. Nhưng tất cả đều im lặng, như thể hai cha con đã bị biển nuốt chửng.

Thời gian dần dà trôi qua. Loan học cách chấp nhận sự vắng bóng. Cô quay về công việc may đo nhỏ ở nhà, tự lo miếng cơm manh áo. Những đêm mưa, tiếng xe ngoài phố làm cô giật mình tưởng chừng có ai quay về. Nhưng khi nhìn vào căn phòng trống, chỉ có tiếng kim đồng hồ lặng lẽ nhói vào tim.

Bạn bè khuyên cô đi bước nữa, nhưng Loan gạt đi. Trong lòng cô, tình yêu dành cho Hòa chưa bao giờ nguôi. Còn về Ngân, mỗi khi nhìn thấy con trẻ cùng lứa ngoài ngõ, cô lại day dứt khôn nguôi. Câu hỏi “Con bé giờ ở đâu, sống chết ra sao?” cứ gặm nhấm trái tim người mẹ.

Năm thứ tám sau ngày mất tích, sức khỏe Loan yếu hẳn. Cô mắc chứng mất ngủ kinh niên, tóc điểm bạc, gương mặt già đi nhanh chóng. Thế nhưng, trong căn phòng đơn côi, lúc nào cô cũng để sẵn một chiếc vali nhỏ. Vali ấy chứa vài bộ quần áo trẻ con, một con gấu bông đã cũ, và tấm hình chụp gia đình ba người ở Cửa Lò ngày cuối cùng. Loan nói với chính mình: “Nếu con bé trở về, mẹ sẽ mặc quần áo mới cho con, sẽ ôm con vào lòng…”

Đêm nào trước khi ngủ, cô cũng thắp hương trước bàn thờ nhỏ, khấn:
“Nếu hai bố con còn sống, xin trời đất cho con gặp lại. Nếu không, xin cho con biết một lời, để thôi mỏi mòn chờ đợi.”

Mười năm, mọi thứ tưởng như đã chìm vào quên lãng. Cho đến một buổi chiều tháng Bảy, khi Loan đang dọn hàng thì có người đưa cho cô một phong bì thư. Người đưa chỉ nói ngắn gọn: “Có người gửi chị. Không rõ từ đâu.”

Lá thư cũ, giấy đã ố vàng, trên bì ghi rõ tên Loan, nét chữ quen thuộc đến nhói tim – chính là chữ của Hòa. Tay cô run run, tim đập dồn dập. Ngồi xuống ghế, Loan từ từ mở phong bì, và trong khoảnh khắc đọc những dòng chữ đầu tiên, cả thế giới của cô như sụp đổ thêm lần nữa.

“Loan à, nếu em đọc được những dòng này, nghĩa là anh vẫn còn sống đâu đó, nhưng không thể về với em.” – dòng mở đầu khiến Loan choáng váng.

Trong thư, Hòa kể rằng chuyến đi năm ấy không phải là ngẫu nhiên. Anh đã mắc nợ một khoản tiền lớn do làm ăn thất bại. Bọn người cho vay đã đe dọa, và chuyến du lịch kia thực chất là kế hoạch chạy trốn. Anh dự định đưa vợ con đi cùng, nhưng đến phút cuối chỉ kịp ôm con bỏ chạy vì kẻ xấu bám sát. Loan bị bỏ lại trong vô thức của một âm mưu mà anh không kịp giải thích.

Anh viết rằng mười năm qua, anh và Ngân phải sống lẩn trốn, thay tên đổi họ. “Con bé lớn rồi, nó vẫn nhớ mẹ. Anh day dứt mỗi ngày. Nhưng kẻ thù chưa buông tha, anh không dám xuất hiện. Nếu một ngày yên ổn, anh sẽ đưa con về.”

Loan đọc đến đây, nước mắt trào ra, bàn tay run bắn. Hàng nghìn câu hỏi dồn dập trong đầu: Vì sao Hòa không tin tưởng cô để cùng gánh vác? Vì sao nỡ mang con đi, để lại cô trong tuyệt vọng? Thư không ghi địa chỉ cụ thể, chỉ có dòng cuối: “Hãy tin rằng anh vẫn yêu em. Hãy tha thứ cho anh nếu có thể.”

Từ hôm ấy, cuộc sống của Loan bị xáo trộn hoàn toàn. Niềm vui khi biết con còn sống xen lẫn nỗi đau bị phản bội. Mỗi đêm, cô cầm lá thư đọc đi đọc lại, hy vọng tìm ra manh mối. Nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không có con đường dẫn đến sự thật trọn vẹn.

Mười năm mòn mỏi, giờ cô biết con gái mình vẫn tồn tại đâu đó trên thế giới, nhưng khoảng cách lại càng xa vời. Có hôm, Loan nghĩ đến chuyện tìm đến công an, nhưng rồi dừng lại. Nếu đúng như Hòa nói, liệu làm thế có hại cho con không?

Câu chuyện khép lại trong căn phòng nhỏ, với người đàn bà ngồi bên ngọn đèn dầu leo lét, tay ôm lá thư, mắt nhìn xa xăm. Ngoài kia, tiếng xe vẫn ngược xuôi, như dòng đời cuốn trôi bao số phận.

Có thể một ngày nào đó, Hòa và Ngân sẽ trở về. Cũng có thể, lá thư chỉ là một dấu chấm lửng của số phận, để lại cho Loan một niềm hy vọng mong manh, cùng nỗi đau không lời giải đáp

Một chiều mùa thu, trời Hà Nội lất phất mưa. Loan đang lom khom gấp vải trong tiệm thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ không mạnh, mà run rẩy, dè dặt, như thể người bên ngoài cũng hồi hộp chẳng kém.

Loan ngẩng đầu, lòng bỗng thoáng qua một linh cảm khó tả. Cô bước ra mở cửa. Trước mắt là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, gương mặt thanh thoát, đôi mắt to tròn ngấn nước. Ánh nhìn ấy, Loan tưởng như đã thấy ở đâu rồi – chính là trong tấm ảnh cũ chụp bé Ngân năm nào.

“Mẹ…” – cô gái run run gọi, giọng nghẹn lại.

Loan chết lặng. Đôi tay cô run bần bật, không dám tin vào mắt mình. Rồi bản năng của người mẹ trỗi dậy, cô ôm chầm lấy con gái, khóc nấc như đứa trẻ. Bao nhiêu năm mòn mỏi, bao đêm dài thao thức, cuối cùng giây phút này cũng đến.

Ngân kể lại, sau bao năm lẩn trốn cùng cha, cô đã lớn và dần hiểu chuyện. Hòa vẫn luôn nhắc con nhớ về mẹ, nhưng vì nợ nần chưa dứt, ông không dám cho hai mẹ con gặp lại. Gần đây, khi mọi chuyện tạm lắng, Ngân quyết định tìm về, bất chấp lời dặn “đừng liên lạc kẻo nguy hiểm”.

Loan nghe con kể, lòng vừa vui vừa lo. Nỗi hận trách Hòa vẫn còn đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt con, cô chỉ thấy tình mẫu tử dâng trào.

“Con cứ ở đây với mẹ. Mọi chuyện khác để mẹ lo.” – Loan khẽ thì thầm.

Cả đêm hôm ấy, hai mẹ con nằm cạnh nhau, như chưa từng có mười năm xa cách. Loan nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, sợ rằng chỉ cần lơ là, con sẽ lại biến mất như trước.

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lách tách, gió se se thổi. Một chương đời đầy nước mắt đã khép lại, và một chương mới đang mở ra – chưa ai biết sẽ bình yên hay lại giông bão. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, người mẹ đã có lại đứa con gái của mình, và trái tim tưởng chừng nguội lạnh bỗng nhen lên ngọn lửa ấm áp.

Con gái tỏa sáng ở Đại Lễ 2/9, “bố” Mỹ Tâm đứng theo dõi, kè kè bảo vệ không rời nửa bước, chân dung ông ấy là….

Sáng 2.9, Lễ diễu binh, diễu hành cấp Quốc gia kỷ niệm 80 năm Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (A80) đã khép lại bằng một màn nghệ thuật đặc sắc, nơi âm nhạc, ánh sáng và hàng triệu trái tim cùng hòa nhịp trong niềm tự hào dân tộc thiêng liêng.

Đất nước Việt Nam 4.000 năm lịch sử, đất nước của những chiến công bất diệt, của những con người kiên cường dựng nước và giữ nước. Tiếng trống hội non sông hôm nay vang lên nối liền từ Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa đến mùa thu Cách mạng 1945, khi cả dân tộc vùng lên giành độc lập, âm vang ấy đánh thức niềm tự hào lịch sử dựng nước, giữ nước, khẳng định ý chí quật cường, sức mạnh đoàn kết muôn đời của dân tộc Việt Nam.

Bản hòa âm của niềm tự hào dân tộc
Hình ảnh trong chương trình nghệ thuật trên Quảng trường Ba Đình sáng 2.9 mừng đại lễ A80. Ảnh chụp màn hìnhHình ảnh trong chương trình nghệ thuật trên Quảng trường Ba Đình sáng 2.9 mừng đại lễ A80. Ảnh chụp màn hình
Ngay sau Lễ mít tinh và diễu binh, diễu hành, 80 nghệ sĩ tiêu biểu từ khắp mọi miền Tổ quốc đã cùng cất cao tiếng hát trong chương trình đồng diễn đầy cảm xúc.

Mở màn, giọng ca nhí Thủy Tiên ngân vang “Tiến quân ca”, tiếp đó là phần thể hiện “Giai điệu tự hào” của ca sĩ Mỹ Tâm, mang đến nguồn cảm hứng mạnh mẽ về tình yêu nước.

Đặc biệt, khi giọng đọc lịch sử của Chủ tịch Hồ Chí Minh vang lên trong bản Tuyên ngôn Độc lập 2.9.1945, tất cả các lực lượng nghiêm trang hướng về lá cờ đỏ sao vàng, cùng chào cờ và lặng đi vì xúc động.

Các nghệ sĩ biểu diễn liên khúc dài khoảng 15 phút, kết hợp nhiều thể loại âm nhạc: chính thống, dân gian, nhạc trẻ… tạo nên bản hòa âm đa sắc. 5 bài hát được cất lên trên Quảng trường Ba Đình gồm “Tôi là người Việt Nam”, “Giai điệu tự hào”, “Thịnh vượng Việt Nam sáng ngời”, “Việt Nam ơi! Cùng bước tới vinh quang” và “Tiến quân ca”.

Những ca khúc ca ngợi Đảng, Bác Hồ, Tổ quốc và khát vọng Việt Nam hùng cường được thể hiện qua nhiều thế hệ nghệ sĩ: NSND Quốc Hưng, NSƯT Tân Nhàn, Phương Nga, Đào Tố Loan, Phạm Khánh Ngọc… cùng các giọng ca trẻ như Mỹ Tâm, Hòa Minzy, Đức Phúc, Erik, Phương Mỹ Chi, Dương Hoàng Yến…
Ca sĩ Mỹ Tâm hát “Giai điệu tự hào“. Ảnh chụp màn hìnhCa sĩ Mỹ Tâm hát “Giai điệu tự hào“. Ảnh chụp màn hình
Đặc biệt, sau phần biểu diễn của Mỹ Tâm, các ca sĩ hòa chung giọng trong “Thịnh vượng Việt Nam sáng ngời” – sáng tác của nhạc sĩ trẻ buitruonglinh. Phần hát rap mang đến hơi thở mới mẻ với ca từ ca ngợi lịch sử và tinh thần đoàn kết của 54 dân tộc.

Ca sĩ Tùng Dương và các nghệ sĩ tiếp nối bằng “Việt Nam ơi, cùng bước tới vinh quang”, gửi gắm thông điệp đến thế hệ hôm nay tiếp nối cha ông, đồng lòng cống hiến, cùng đưa dân tộc tiến về phía trước.

Điểm nhấn của chương trình chính là sự giao thoa hài hòa giữa văn hóa truyền thống và âm nhạc hiện đại, khắc họa hình ảnh một Việt Nam giàu bản sắc nhưng luôn mở rộng, hội nhập.

Nghệ sĩ xúc động khi biểu diễn trên Quảng trường Ba Đình
Chương trình ca ngợi Việt Nam hòa bình, hùng cường, đoàn kết. Ảnh chụp màn hìnhChương trình ca ngợi Việt Nam hòa bình, hùng cường, đoàn kết. Ảnh chụp màn hình
Nhiều nghệ sĩ không giấu nổi xúc động khi tham gia đại lễ. Chia sẻ với phóng viên báo Lao Động, Mỹ Tâm gọi đây là “vinh dự lớn lao trong thời khắc thiêng liêng của dân tộc”.

Phương Mỹ Chi nói cô rất vinh dự và tự hào khi là một trong những nghệ sĩ rất trẻ được tham gia vào chương trình.

Là một trong những nghệ sĩ biểu diễn, Hoàng Bách bộc bạch: “Đây chắc chắn sẽ là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời nghệ thuật của tôi”.

Với nam ca sĩ, việc được tham gia trong nhiệm vụ A80 là sự ghi nhận cho những cố gắng suốt hơn 20 năm làm nghề và định hướng đúng đắn của cả ê-kíp của anh từ khi bắt đầu dự án “Lời trái tim Việt Nam” hơn 1 năm trước.

Ca sĩ chia sẻ thêm: “Chưa bao giờ nhận một lời mời trình diễn mà tôi thấy hồi hộp như thế. Tôi nhớ lại kỷ niệm từ hơn 35 năm trước, khi còn là 1 cậu thiếu niên và được đi từ Nam Định (nay là tỉnh Ninh Bình) lên Hà Nội trình diễn tại Liên hoan các nhà thiếu nhi Toàn quốc và sau đó được đi thăm Lăng Bác. Trải qua một chặng đường dài, nhiều thử thách nhưng cũng rất thú vị, giờ đây được biểu diễn trong một sự kiện thiêng liêng, tôi rất hạnh phúc và tự hào”.

TS.NSƯT Tân Nhàn, Trưởng Khoa thanh nhạc Học Viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam nhấn mạnh chương trình có sự hòa quyện dòng nhạc chính thống và đương đại, mang đến sự mới mẻ, hấp dẫn mà vẫn truyền tải trọn vẹn tinh thần đoàn kết, khát vọng và niềm tự hào dân tộc.

Luôn xuất hiện bên cạnh những ngôi sao đình đám trong và ngoài nước, Tùng Yuki gây ấn tượng với ngoại hình và phong thái làm việc chuyên nghiệp

Được biết đến là nữ ca sĩ có lượng người hâm mộ đông đảo nhất showbiz, mỗi khi Mỹ Tâm xuất hiện đều thu hút mọi sự chú ý. Đặc biệt, bên cạnh giọng ca “Ước gì” luôn có một người đàn ông với vẻ ngoài phong độ, quan tâm cô ở các sự kiện. Theo như tìm hiểu, đó chính là Tùng Yuki (tên thật là Nguyễn Văn Tùng) sinh năm 1962 tại vùng quê nghèo tại Gia Lai trong gia đình có 5 anh chị em nên phải bươn chải từ khi còn trẻ, làm thêm đủ mọi nghề để kiếm sống.

Hiện nay, ông đang điều hành một công ty vệ sĩ GE Security với hơn 2000 nhân viên. Nhiều khán giả nhận ra người đàn ông tóc bạc có biệt danh “lão Phật gia” ở các sự kiện khi ông đang bận rộn tháp tùng những ngôi sao lớn trong và ngoài nước, có thể kể đến như: Trường Giang – Nhã Phương, SNSD, So Ji-sub, Bi Rain… Tùng Yuki chia sẻ: “Khi bảo vệ cho các nghệ sĩ, tôi cùng các đồng đội luôn phải chuyên nghiệp, tận tâm. Đặc biệt đối với ngôi sao quốc tế đến Việt Nam, tôi còn mong muốn họ cảm nhận được sự thân thiện và mến khách của con người nơi đây nữa.”

Những “khách hàng ruột” của “lão Phật gia” không thể không kể đến nữ ca sĩ tỷ view Mỹ Tâm. Đồng hành với nhau một thời gian dài, cả hai trở nên thân thiết và gọi nhau là bố – con, ông tâm sự: “Nhiều khi Tâm nói chỉ cần có bố bên cạnh là con yên tâm. Vì vậy, trong nhiều sự kiện chỉ có mình tôi tham gia bảo vệ Mỹ Tâm”. Tùng Yuki luôn đồng hành và chăm sóc “con gái” cẩn thận khiến khán giả ngưỡng mộ về cặp vệ sĩ – nghệ sĩ nổi tiếng này. Ngoài ra, ông còn được chọn mặt gửi vàng cho vai diễn bố của Khả Doanh (Mỹ Tâm thủ vai) trong “Chị trợ lý của anh” vào năm 2019.

"Lão Phật gia" phong độ dù đã bước sang tuổi 61

 

“Lão Phật gia” phong độ dù đã bước sang tuổi 61

Tùng Yuki làm vệ sĩ cho nhiều ngôi sao nổi tiếng, trong đó có Hoa hậu thế giới 2021 Karolina Bielawski

Tùng Yuki làm vệ sĩ cho nhiều ngôi sao nổi tiếng, trong đó có Hoa hậu thế giới 2021 Karolina Bielawski

Hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của "bố Mỹ Tâm"

Hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của “bố Mỹ Tâm”

Ông luôn sát cánh cùng con gái trong các sự kiện

Ông luôn sát cánh cùng con gái trong các sự kiện

Tình cờ trong một lần làm nhiệm vụ bảo vệ, ông được đạo diễn Lưu Trọng Ninh “để mắt” và mời vào vai Danh trong Dốc tình. Từ đó, ông bén duyên với nghệ thuật dù đã ở độ tuổi tứ tuần với nhiều vai diễn ấn tượng trong các bộ phim nổi tiếng một thời như: Bỗng dưng muốn khóc, Vừa đi vừa khóc, Bí mật tam giác vàng… Nam diễn viên gốc Gia Lai được nhiều khán giả yêu mến đặt biệt danh “người bố quốc dân” với ngoại hình đĩnh đạc và nét diễn mộc mạc.

Ngoài ra, ông còn tham gia dẫn dắt chương trình “Con đường võ học” mang những câu chuyện và trải nghiệm về võ thuật đến gần hơn với khán giả.

Với đặc thù nghề nghiệp, Tùng Yuki rất kín tiếng về chuyện đời tư, ông hiếm hoi nhắc đến gia đình: “Lúc ban đầu cô ấy không ủng hộ việc tôi đi đóng phim lắm, vì sợ môi trường điện ảnh sẽ có những cám dỗ, dễ làm tôi hư. Tuy nhiên, tôi nghĩ hư hay không là do bản thân mình thôi, nếu mình thực sự nghiêm túc với công việc thì điều gì cũng có thể vượt qua được. Vì thế, dần dần tôi cũng tạo được niềm tin cho bà xã, bây giờ cô ấy xem việc tôi đi đóng phim là bình thường. Riêng hai cô con gái thì rất ủng hộ tôi và cũng hay dành thời gian để xem những phim có tôi đóng rồi bình luận”.

Tùng Yuki còn được nhiều người biết đến là người sống tình cảm, hiền lành. Ông chỉ muốn có đủ sức, đủ lực để ai cần thì có thể giúp đỡ họ kịp thời. Trong đợt dịch Covid – 19 căng thẳng, nam diễn viên 6x chung tay cùng những nhà hảo tâm hỗ trợ những nhu yếu phẩm cần thiết giúp đỡ đồng bào.

Hơn 40 năm gắn bó với Sài Gòn, trải qua nhiều thăng trầm, giờ đây Tùng Yuki vẫn luôn mong muốn được cống hiến hết mình dù ở bất kỳ vị trí nào. Trong chương trình “Ký ức tươi đẹp”, ông chia sẻ vô cùng biết ơn nơi đây vì đã tạo nên Tùng Yuki của ngày hôm nay: từ khi là một cậu thanh niên đến bây giờ có một gia đình hạnh phúc và một đồng đội luôn yêu thương nhau.

Cuộc hội ngộ của bố - con Hải Nam (do Lương Mạnh Hải thủ vai) trong "Bỗng dưng muốn khóc" tại đám cưới Minh Hằng

Cuộc hội ngộ của bố – con Hải Nam (do Lương Mạnh Hải thủ vai) trong “Bỗng dưng muốn khóc” tại đám cưới Minh Hằng

Người được Mỹ Tâm gọi là "bố", là vệ sĩ quen mặt của loạt sao Việt đình đám - 6Người được Mỹ Tâm gọi là "bố", là vệ sĩ quen mặt của loạt sao Việt đình đám - 7Những khoảnh khắc đời thường giản dị của nam diễn viên

Những khoảnh khắc đời thường giản dị của nam diễn viên

Hồ Ngọc Hà lại có hành động KHÓ HIỂU, g;ây tr;a;nh c;ã;i về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9, vừa đăng đã xóa vội

Động thái của Hồ Ngọc Hà gây tranh luận trái chiều.

Những ngày này, toàn thể người dân Việt Nam đang hướng về chuỗi sự kiện chào mừng 80 năm Cách mạng tháng 8 thành công và Quốc khánh 2/9. Mỗi sự kiện sơ duyệt, tổng duyệt cho Đại lễ, các concert quốc gia đều thu hút đám đông cực lớn. Làng nhạc cũng không ngoại lệ. Nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như Mỹ Tâm, Hoàng Thùy Linh, Đen Vâu, MONO, Tăng Duy Tân, Phương Mỹ Chi, Dương Hoàng Yến, Anh Tú,… liên tục góp mặt ở các show concert quốc gia hoặc gác lại lịch trình để tham gia tập duyệt cho ngày Đại lễ. Giữa không khí nhộn nhịp ấy, Hồ Ngọc Hà lại im ắng khiến nhiều khán giả không khỏi tò mò.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 1.

Bài đăng gây tranh cãi lúc 18h ngày 1/9/2025 của Hồ Ngọc Hà

Khoảng 18h chiều 1/9, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng trên fanpage 5.7 triệu người theo dõi. Cô đăng ảnh mang bộ đồ trắng với điểm nhấn là lá cờ đỏ sao vàng kèm dòng trạng thái “Do có lịch trình Châu Âu đã sắp xếp từ trước, nên Hà lỡ hẹn lời mời tham dự biểu diễn của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch cho Đại lễ sáng 2/9 tại Quảng trường Ba Đình và một số sự kiện khác. Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 2.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng cũ, truy cập đường link không thể xem được

Hồ Ngọc Hà đưa ra lý do giải thích cho việc lỡ hẹn biểu diễn tại Đại lễ. Nhưng dòng trạng thái này gây ý kiến trái chiều. Nhiều khán giả tranh cãi về việc Hồ Ngọc Hà nêu lý do là đi diễn châu Âu, chỉ trích nữ ca sĩ không tôn trọng ngày Quốc khánh 2/9. Phản ứng tiêu cực bùng nổ, Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng kể trên.

Hồ Ngọc Hà xóa bài đăng gây tranh cãi về việc vắng bóng tại Đại lễ 2/9- Ảnh 3.

Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới lúc 18h48p ngày 1/9, giới hạn người bình luận

Đến 18h48p cùng ngày, Hồ Ngọc Hà cập nhật bài đăng mới, đăng lại bức ảnh trước đó kèm dòng trạng thái “Mừng kỷ niệm 80 năm Quốc khánh Việt Nam 2/9”. Hồ Ngọc Hà lược bỏ chi tiết gây tranh cãi, đồng thời giới hạn bình luận ở bài đăng của mình.

Thương 3 cô gái ướt mưa đi bộ trên đèo Bảo Lộc, anh tài xế xe tải cho đi nhờ, và chuyến xe đ;ịnh m;ệnh

Cơn mưa rừng bất chợt trút xuống đèo Bảo Lộc như một tấm màn dày đặc, che mờ cả tầm mắt. Lan rùng mình, hai tay siết chặt lấy quai ba lô đã sũng nước. Quần áo dán chặt vào da thịt, lạnh buốt. Bên cạnh cô, Mai cố nhoài người che cho Hạnh, người bạn thấp bé nhất nhóm, đang run lẩy bẩy.

Tiếng mưa quất vào mặt đường, hòa cùng tiếng động cơ xe cộ vọng lại từ xa khiến bước chân ba cô gái càng lúc càng nặng trĩu. Lan thầm trách mình – tại sao lại nằng nặc rủ bạn bè đi chuyến này? Chỉ một chiếc xe khách hỏng máy giữa đường mà cả nhóm lâm vào cảnh khổ sở, trơ trọi giữa đèo vắng. Nỗi sợ cứ len lỏi trong lòng: nếu chẳng có ai đi qua, họ sẽ phải dầm mưa đến bao giờ? Nếu lỡ có xe tải trượt phanh, liệu có ai còn cơ hội về nhà?

Khi chiếc xe tải màu xám bạc chậm rãi dừng lại trước mặt, cả ba như thấy một phép màu. Người đàn ông tài xế mở cửa, giọng khàn khàn nhưng ấm:

– Ba đứa lên xe đi, ướt thế này cảm lạnh mất.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau – lo lắng, băn khoăn, và cả sự biết ơn chưa kịp nói thành lời. Mai là người bước lên đầu tiên, tim đập thình thịch, vừa sợ vừa hy vọng. Khi cánh cửa xe khép lại, tiếng mưa bỗng bị chặn ngoài kia, thay bằng hơi ấm lạ lẫm trong cabin. Lan ngồi nép bên cửa, mắt nhòe nước mưa hòa lẫn nước mắt, thì thầm:

“Cảm ơn trời, ít ra tụi mình không còn phải đi bộ nữa.”

Họ đâu ngờ, chính khoảnh khắc ấy đã mở ra một chuyến đi mang theo sự ám ảnh dài lâu.

Cabin xe tải không rộng, nhưng đủ khiến ba cô gái thấy mình an toàn giữa mưa gió. Ông Hùng – người tài xế – đưa cho họ chiếc khăn cũ. Bàn tay sần sùi, chai sạn ấy khiến Mai bất giác nghĩ đến cha mình, người cũng rong ruổi với nghề lái xe khách. Trong lòng cô dấy lên cảm giác thân thuộc kỳ lạ, như thể đã quen ông từ lâu.

Lan lau giọt nước trên má, nhưng nỗi run rẩy chưa tan. Cô cứ nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những vệt mưa xóa nhòa khung cảnh. Trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: “Nếu chú ấy không dừng lại thì sao? Nếu mình lỡ ngã quỵ giữa đèo thì sao?” Nỗi sợ chết ngợp lấy cô, khiến ngực nghẹn lại.

Ông Hùng phá vỡ sự im lặng bằng câu chuyện đời lái xe. Giọng kể chậm rãi, xen lẫn tiếng gạt nước quét qua đều đều. Ông nói về những đêm dài thức trắng, những lần chứng kiến tai nạn ngay trước mắt. Hạnh – vốn là cô gái ít nói – ngồi nghe, bàn tay nắm chặt gấu áo. Trong ánh mắt cô, có một nỗi hoang mang mơ hồ: “Phải chăng cuộc đời này quá mong manh? Chỉ một khúc cua, một cơn mưa, là số phận đổi khác?”

Lan lấy hết can đảm để hỏi:

– Chú… có bao giờ thấy sợ khi đi qua đèo không?

Ông Hùng khẽ cười, cái cười như từng trải quá nhiều:

– Sợ chứ. Nhưng sợ thì mới cẩn thận. Chạy xe cũng giống như sống đời, lúc nào cũng phải giữ tay lái vững, nếu không thì dễ mất hết.

Lời ông lắng lại trong lòng ba cô gái. Họ nghĩ đến bản thân – tuổi trẻ đang hăm hở mơ ước, mà đôi khi cứ xem nhẹ những hiểm nguy. Mưa ngoài kia như tiếng nhắc nhở: cuộc đời chẳng bao giờ dễ dàng như ta tưởng.

Bất chợt, phía trước vang lên một tiếng động lớn. Chiếc xe khách trượt ngang chắn đường, ánh đèn pha hắt sáng loang loáng trong màn mưa. Ông Hùng đạp phanh gấp, xe tải rung lắc dữ dội.

Lan hét lên, tay vô thức nắm chặt lấy Mai. Cả ba như nín thở, tim dồn dập, đầu óc trống rỗng. Chỉ một tích tắc, mọi thứ như rơi xuống vực thẳm.

Khi xe dừng hẳn, không khí trong cabin đặc quánh. Chỉ còn tiếng tim đập hoảng loạn và hơi thở gấp gáp. Mai áp tay lên ngực, cảm thấy mình vẫn còn sống, nước mắt lã chã tuôn. Hạnh cúi đầu, môi run run:

– Nếu trễ một giây… chắc tụi mình…

Câu nói bỏ lửng, nghẹn lại. Ông Hùng rít một hơi dài, bàn tay còn run, nhưng ánh mắt cứng rắn:

– Đèo này… không hiền đâu. Nhiều người đã nằm lại rồi.

Lời ông khiến Lan lạnh sống lưng. Cô nhìn ra ngoài – xác chiếc xe khách chắn ngang đường, tiếng người la hét, hỗn loạn. Trong khoảnh khắc, Lan nhận ra sinh mạng con người thật mong manh, chỉ treo lơ lửng giữa sự sống và cái chết.

Khi đường được giải tỏa, xe tải tiếp tục lăn bánh. Nhưng bầu không khí trong cabin chẳng còn như trước. Ba cô gái im lặng, ánh mắt hướng vào khoảng không trước mặt. Trong họ, những suy nghĩ chồng chéo: nỗi sợ hãi, sự biết ơn, và một câu hỏi không lời đáp – liệu đời mình sẽ còn bao lần phải đối diện với ranh giới sinh tử như thế?

Mai lén nhìn ông Hùng. Bóng dáng ông trong ánh đèn mờ như khắc sâu vào ký ức. Người đàn ông xa lạ ấy đã trở thành nhân chứng cho một bước ngoặt vô hình trong tuổi trẻ của họ.

Xe tải chầm chậm xuống hết đèo. Mưa vẫn rơi, nhưng ba cô gái đã không còn chỉ thấy ướt lạnh. Họ thấy mình đã trưởng thành thêm một chút, mang trong tim một vết hằn sâu khó xóa.

Chuyến xe định mệnh khép lại ở đó. Nhưng trong lòng họ, câu chuyện vẫn còn dang dở – như một cái kết mở, để mỗi người sau này, khi nhớ lại, sẽ tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình.

Trích xuất ca:me:ra từ Nhà Thờ Lớn ghi lại nguồn cơn vụ Ngân 98 bị đ:uổi, CĐM đồng loạt đòi ‘quay xe’ ủng hộ người dân

Liên quan đến vụ việc Ngân 98 bị đuổi, dọa đánh khi chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn, mạng xã hội đang lan truyền đoạn clip trích xuất từ camera an ninh. Theo đó, diễn biến sự việc khác với đoạn video đã được chỉnh sửa của nữ DJ.

Ngày 01/09/2025  Sở hữu trí tụệ đưa tin “l:ộ camera trích xuất từ Nhà Thờ Lớn ghi lại nguồn cơn vụ Ngân 98 bị dọa tác động vật lý, CĐM đồng loạt đòi ‘quay xe'”. Nội dung chính như sau: 

Những ngày qua, mạng xã hội xôn xao vì câu chuyện Ngân 98 bị đuổi, dọa tác động vật lý khi đang chụp ảnh tại Nhà Thờ Lớn. Trong đoạn video nữ DJ chia sẻ, cô bị nhiều người yêu cầu rời khỏi nhà thờ và cho rằng đã vi phạm quy định cấm. Tuy nhiên, nhiều cư dân mạng lại bênh vực Ngân 98 vì nhận thấy bộ Việt phục cô mặc hoàn toàn không có vấn đề, kèm theo lời nói khiếm nhã của những người tự xưng là “bảo vệ” khiến CĐM mất thiện cảm.

Đến tối 1/9, dân mạng lại thêm một phen bất ngờ khi xuất hiện đoạn clip trích xuất từ camera an ninh ở Nhà Thờ Lớn. Trong clip, ekip của Ngân 98 đã xua đuổi các du khách khác đứng trên sân nhà thờ, yêu cầu họ rời đi để cô nàng có không gian pose dáng, quay chụp.

 

Có nguồn tin còn cho biết, nhóm của Ngân 98 không hề xin phép nhà thờ theo quy định mà tự đưa ekip đến dàn cảnh để quay chụp, sau đó khiêu khích dẫn đến ồn ào vừa qua. Thời điểm đó ở Nhà Thờ Lớn đang có thánh lễ, nên hành động của nữ DJ gây ảnh hưởng rất lớn đến mọi người.

Những người được cho là bảo vệ xuất hiện trong clip được tiết l:ộ thực chất chỉ là dân thường làm công quả, không nhận lương nhà thờ. Vì bức xúc trước thái độ và cách hành xử của Ngân 98 cùng ekip nên đã có hành động như trong clip cô nàng đăng tải.

Sau khi đoạn camera an ninh được tiết l:ộ, nhiều cư dân mạng đồng loạt “quay xe” và đã có cái nhìn khác về drama lần này. Nhiều bình luận bắt đầu hoài nghi về độ chính xác của thông tin Ngân 98 chia sẻ trước đó, liệu có phải nó đã được cắt cúp cẩn thận để có lợi cho cô nàng.

Tuy nhiên, đến hiện tại những thông tin này vẫn chưa được kiểm chứng, chưa có sự xác nhận từ cơ quan chức năng. Sau khi Ngân 98 đăng tải vụ việc lên trang cá nhân, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm, TP Hà Nội cho biết chính quyền địa phương đã giao cho cơ quan công an xác minh vụ việc.

Ngày 01/09/2025, Đời sống pháp luật đưa tin “Ngân 98 bị đuổi khỏi Nhà thờ Lớn Hà Nội: Công an vào cuộc xác minh”. Nội dung chính như sau: 

Chiều hôm nay (31/8), DJ Ngân 98 (tên thật là Võ Thị Ngọc Ngân) đăng tải trên trang cá nhân đoạn clip dài hơn 2 phút ghi lại diễn biến ồn ào xảy ra trước Nhà thờ Lớn ở Hà Nội. Trong clip, Ngân 98 mặc bộ Việt phục màu đỏ và chụp ảnh tại nhà Thờ Lớn, tuy nhiên buổi chụp bị ngắt quãng giữa chừng vì cô bị một số người yêu cầu rời đi.

Những người này cho rằng chiếc mấn đội đầu của Ngân 98 vi phạm quy định “không đội mũ” được ghi trên bảng thông báo đặt trước cổng nhà thờ. Một người đàn ông quyết không cho cô tiếp tục chụp hình và có lời lẽ gay gắt.

Viết trên trang cá nhân, Ngân 98 cho biết cô háo hức mặc bộ đồ Việt phục để ghi lại bộ hình ý nghĩa: “Nhưng phải chăng Ngân đã check-in nhầm chỗ và bất ngờ bị đuổi thẳng thừng vì những quy định “đặc thù”. Ngân thật sự rất tủi thân khi đứng trước hàng chục camera đang quay lại khoảnh khắc bị quát “mở to mắt ra”.

Tính tới thời điểm hiện tại, bài viết đã thu hút hơn 161 nghìn lượt like, 31 nghìn bình luận.

Tình huống gây tranh cãi trên MXH (Ảnh cắt từ clip)

Trả lời phỏng vấn trên Tri Thức – Znews, chiều 31/8, đại diện UBND phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) cho biết đã nắm thông tin, giao công an xác minh và sẽ có phản hồi cụ thể. Chính quyền làm rõ việc liệu người dân có hành vi ứng xử không đúng mực khi ngăn cản việc chụp ảnh trước Nhà thờ Lớn.

Được biết, tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, quy định dành cho du khách tham quan: Trang phục: Không mặc váy ngắn, quần ngắn, áo dây, áo ba lỗ. Khi vào bên trong: Không sử dụng đèn flash, điện thoại. Giữ yên lặng, không ăn uống. Không đội mũ. Không hút thuốc.

Hàng nghìn người sẽ được nhận ít nhất 2 triệu đồng từ khoản trợ cấp mới, ai không biết chịu thiệt thòi

Theo Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) năm 2024, có hiệu lực từ ngày 1/7/2025, người tham gia BHXH tự nguyện sẽ chính thức được hưởng thêm chế độ trợ cấp thai sản.

Ngày 2 tháng 9 năm 2025, tạp chí Thương Hiệu Pháp Luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Chính thức hàng nghìn người sẽ được nhận ít nhất 2 triệu đồng từ khoản trợ cấp mới, ai không biết chịu thiệt thòi”. Nội dung như sau:

Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) năm 2024, có hiệu lực từ ngày 1/7/2025, được ban hành nhằm kế thừa các quy định phù hợp đã phát huy hiệu quả, đồng thời sửa đổi những bất cập để đảm bảo tính khả thi, thống nhất và bảo vệ tốt hơn quyền lợi người lao động.

Cụ thể, theo khoản 3 Điều 4 Luật BHXH năm 2024, các chế độ bảo hiểm xã hội tự nguyện bao gồm: Trợ cấp thai sản; hưu trí; tử tuất. Như vậy, từ ngày 1/7/2025, người tham gia BHXH tự nguyện sẽ được hưởng thêm chế độ trợ cấp thai sản.

BHXH tự nguyện, hoàn trả tiền thừa BHXH tự nguyện, trợ cấp thai sản
Từ ngày 1/7/2025, người tham gia BHXH tự nguyện sẽ được hưởng thêm chế độ trợ cấp thai sản (Ảnh minh hoạ)

Điều này đánh dấu bước tiến quan trọng trong việc tăng cường an sinh xã hội, khuyến khích người dân tham gia BHXH tự nguyện, đặc biệt là lao động tự do, người làm việc không có hợp đồng lao động chính thức.

Điều 94, 95, 96 và 97 của Luật BHXH 2024 quy định về chế độ trợ cấp thai sản với người tham gia BHXH tự nguyện như sau:

Đối tượng và điều kiện hưởng trợ cấp thai sản

Điều kiện để được hưởng trợ cấp thai sản đối với người tham gia BHXH tự nguyện là đã có thời gian đóng BHXH tự nguyện hoặc vừa có thời gian đóng BHXH bắt buộc vừa có thời gian đóng BHXH tự nguyện từ đủ 6 tháng trở lên trong thời gian 12 tháng trước khi sinh con. Các đối tượng được áp dụng gồm: Lao động nữ sinh con, lao động nam có vợ sinh con.

Trường hợp chỉ có mẹ tham gia BHXH mà mẹ chết sau khi sinh con thì cha hoặc người trực tiếp nuôi dưỡng được hưởng trợ cấp thai sản.

Trường hợp cả cha và mẹ cùng tham gia BHXH đủ điều kiện hưởng trợ cấp thai sản quy định tại khoản 1 Điều 94 Luật này thì chỉ cha hoặc mẹ được hưởng trợ cấp thai sản.

BHXH tự nguyện, hoàn trả tiền thừa BHXH tự nguyện, trợ cấp thai sản
(Ảnh minh hoạ)

Trường hợp người quy định tại khoản 1 Điều 94 vừa có đủ điều kiện hưởng trợ cấp thai sản trong BHXH tự nguyện và vừa có đủ điều kiện hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc thì chỉ được hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc.

Trường hợp mẹ đủ điều kiện hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc, cha đủ điều kiện hưởng trợ cấp thai sản trong BHXH tự nguyện thì mẹ được hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc và cha được hưởng trợ cấp thai sản trong BHXH tự nguyện.

Trường hợp cha đủ điều kiện hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc, mẹ đủ điều kiện hưởng trợ cấp thai sản trong BHXH tự nguyện thì cha được hưởng chế độ thai sản trong BHXH bắt buộc và mẹ được hưởng trợ cấp thai sản trong BHXH tự nguyện.

Mức hưởng trợ cấp thai sản

BHXH tự nguyện, hoàn trả tiền thừa BHXH tự nguyện, trợ cấp thai sản
(Ảnh minh hoạ)

Mức trợ cấp thai sản là 2 triệu đồng cho mỗi con được sinh ra và mỗi thai từ 22 tuần tuổi trở lên chết trong tử cung, thai chết trong khi chuyển dạ.

Lao động nữ là người dân tộc thiểu số hoặc lao động nữ là người dân tộc Kinh có chồng là người dân tộc thiểu số thuộc hộ nghèo khi sinh con còn được hưởng chính sách hỗ trợ khác theo quy định của Chính phủ.

Ngân sách Nhà nước bảo đảm thực hiện quy định tại khoản 1 Điều 95 Luật BHXH 2024. Chính phủ quyết định điều chỉnh mức trợ cấp thai sản phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế – xã hội và khả năng của ngân sách nhà nước từng thời kỳ.

Trước đó, chuyên trang Góc Nhìn Pháp Lý đăng tải bài viết với tiêu đề “Tin vui: Từ 1/7, hàng triệu người được nhận trợ cấp chưa từng có, biết ngay để nhận đủ số tiền”. Nội dung như sau:

Luật Bảo hiểm xã hội năm 2024 sẽ chính thức có hiệu lực từ ngày 1/7 tới đây, bổ sung chính sách trợ cấp hưu trí xã hội – một điểm mới đáng chú ý nhằm tăng cường an sinh cho người cao tuổi không có lương hưu.

Theo quy định mới, công dân Việt Nam từ 70 tuổi trở lên, nếu không có lương hưu và đủ điều kiện theo quy định, sẽ được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội do ngân sách Nhà nước chi trả. Đây là một trong ba tầng của hệ thống bảo hiểm xã hội đa tầng, bao gồm: bảo hiểm xã hội bắt buộc, bảo hiểm xã hội tự nguyện và bảo hiểm hưu trí bổ sung, hướng đến mục tiêu bao phủ toàn dân.

Trợ cấp hưu trí xã hội được kế thừa từ chính sách trợ cấp xã hội hằng tháng cho người cao tuổi, nhưng có nhiều điểm mở rộng hơn. Cụ thể, độ tuổi hưởng trợ cấp được hạ xuống còn từ 75 tuổi (thay vì 80 tuổi như trước). Ngoài ra, người từ đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi thuộc hộ nghèo hoặc cận nghèo cũng có thể được hưởng nếu đáp ứng các điều kiện đi kèm.

Điều 21 Luật Bảo hiểm xã hội năm 2024 quy định rõ: người đủ 75 tuổi trở lên, không nhận lương hưu hay trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng (trừ một số trường hợp do Chính phủ quy định) và có văn bản đề nghị hưởng sẽ được xem xét cấp trợ cấp hưu trí xã hội.

luong-huu-3-1749691837.jpg
Ảnh minh họa

Mức hưởng và ngân sách dự kiến

Mức trợ cấp hưu trí xã hội hằng tháng sẽ do Chính phủ quy định, căn cứ vào tình hình kinh tế – xã hội và khả năng ngân sách từng giai đoạn. Theo dự thảo Nghị định hướng dẫn thi hành Luật, mức đề xuất hiện tại là 500.000 đồng/tháng, tương đương mức trợ cấp xã hội hằng tháng hiện hành theo Nghị định 20/2021/NĐ-CP.

Chính phủ sẽ tiến hành rà soát và xem xét điều chỉnh định kỳ 3 năm. Các địa phương cũng có thể đề xuất hỗ trợ thêm từ ngân sách địa phương để tăng mức trợ cấp cho người thụ hưởng.

Dự kiến, khi chính sách có hiệu lực từ 1/7/2025, sẽ có hơn 1,2 triệu người cao tuổi được thụ hưởng, với tổng ngân sách ước tính khoảng 4.000 – 5.000 tỷ đồng cho mỗi giai đoạn.

Người hưởng trợ cấp hưu trí xã hội sẽ được Nhà nước đóng bảo hiểm y tế. Khi qua đời, gia đình hoặc tổ chức, cá nhân lo mai táng sẽ được hỗ trợ chi phí theo quy định của pháp luật về người cao tuổi.

Luật cũng trao quyền cho Ủy ban Thường vụ Quốc hội điều chỉnh giảm dần độ tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội trong tương lai, tùy theo điều kiện phát triển kinh tế – xã hội và năng lực tài chính của Nhà nước.

So với Luật Bảo hiểm xã hội năm 2014, chính sách trợ cấp hưu trí xã hội là điểm mới mang tính nhân văn sâu sắc của Luật năm 2024. Đây là bước tiến quan trọng nhằm hỗ trợ người cao tuổi không có lương hưu, qua đó tăng cường hệ thống an sinh xã hội và đảm bảo không ai bị bỏ lại phía sau.

Điều kiện để người 70 tuổi được nhận trợ cấp hưu trí xã hội từ 1/7/2025

Luật Bảo hiểm xã hội 2024 đã bổ sung Chương III về trợ cấp hưu trí xã hội quy định một số điểm mới cho người nhận trợ cấp hưu trí từ ngày 1/7/2025.

Theo đó, trợ cấp hưu trí xã hội là loại hình bảo hiểm xã hội do ngân sách nhà nước bảo đảm cho người cao tuổi đủ điều kiện theo quy định. (Khoản 2 Điều 3 Luật Bảo hiểm xã hội 2024).

Theo Điều 21 Luật Bảo hiểm xã hội 2024 quy định đối tượng và điều kiện hưởng trợ cấp hưu trí xã hội như sau:

 

– Công dân Việt Nam được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội khi có đủ các điều kiện sau đây:

(1) Từ đủ 75 tuổi trở lên;

(2) Không hưởng lương hưu hoặc trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng, trừ trường hợp khác theo quy định của Chính phủ;

(3) Có văn bản đề nghị hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

– Công dân Việt Nam từ đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi thuộc hộ nghèo, hộ cận nghèo và đáp ứng đủ điều kiện quy định tại điểm (2) và điểm (3)thì được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

– Ủy ban Thường vụ Quốc hội quyết định điều chỉnh giảm dần độ tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội trên cơ sở đề nghị của Chính phủ phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế – xã hội và khả năng của ngân sách nhà nước từng thời kỳ.

Như vậy, từ 1/7/2025, công dân đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi đáp ứng các điều kiện sau đây thì được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội:

– Thuộc hộ nghèo, hộ cận nghèo;

– Không hưởng lương hưu hoặc trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng, trừ trường hợp khác theo quy định của Chính phủ;

– Có văn bản đề nghị hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

Mức hưởng trợ cấp hưu trí xã hội từ 1/7/2025

Mức hưởng trợ cấp hưu trí xã hội được quy định theo Điều 22 Luật Bảo hiểm xã hội 2024 như sau:

– Mức trợ cấp hưu trí xã hội hằng tháng do Chính phủ quy định phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế – xã hội và khả năng của ngân sách nhà nước từng thời kỳ. Định kỳ 03 năm, Chính phủ thực hiện rà soát, xem xét việc điều chỉnh mức trợ cấp hưu trí xã hội.

Tùy theo điều kiện kinh tế – xã hội, khả năng cân đối ngân sách, huy động các nguồn lực xã hội, Ủy ban nhân dân cấp tỉnh trình Hội đồng nhân dân cùng cấp quyết định hỗ trợ thêm cho người hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

Như vậy, mức hưởng trợ cấp hưu trí xã hội từ 1/7/2025 vẫn sẽ giữ nguyên như quy định tại Nghị định số 20/2021/NĐ-CP như sau:

Mức trợ cấp cho từng nhóm được tính theo hệ số, căn cứ vào mức chuẩn trợ giúp xã hội là 500.000 đồng/tháng (quy định tại Khoản 2 Điều 4 Nghị định số 20/2021/NĐ-CP, sửa đổi tại Khoản 1 Điều 1 Nghị định số 76/2024/NĐ-CP).

Cô b;é khóc nức nở và v-an x-in mẹ kế “Đừng làm h;ại chúng con”. Đột nhiên, người cha giám đốc của cô bé đến nhà và h/é/t lên…

Tiếng khóc nấc vang lên giữa căn nhà tối tăm, mùi ẩm mốc thoang thoảng. Cô bé Hân, 10 tuổi, ôm chặt em trai mới sinh trong lòng. Gương mặt non nớt của em bé đỏ bừng vì khóc, đôi bàn tay bé xíu vô lực quơ quơ trong không khí. Trước mặt hai chị em, người mẹ kế với ánh mắt lạnh lẽo đang nắm chặt một cây gậy chổi, giọng đanh thép:

“Im ngay, nếu không cả hai đứa sẽ biết tay ta!”

Hân run rẩy, gương mặt đầm đìa nước mắt, bật lên tiếng van xin tuyệt vọng:
“Xin mẹ… đừng làm hại chúng con. Em còn nhỏ lắm, nó không biết gì hết…”

Cảnh tượng ấy như một vết dao cắt vào tim. Kể từ khi bố đi công tác xa, mẹ kế dần bộc lộ bộ mặt thật. Bà ta thường bắt Hân làm hết việc nhà: rửa chén, quét nhà, giặt đồ. Nếu Hân làm chậm hoặc lỡ tay làm vỡ thứ gì, cái tát, cái mắng nhiếc sẽ giáng xuống không chút thương tiếc.

Ban đầu Hân chỉ nghĩ “cố chịu một chút, đợi bố về là mọi chuyện sẽ khác”. Nhưng ngày qua ngày, tình hình tệ hơn. Mẹ kế ngày càng hay cáu gắt, thậm chí còn ghen tức khi thấy bố gọi điện hỏi thăm con gái nhiều hơn hỏi thăm mình. Và giờ đây, sự tức giận ấy đổ hết lên đầu hai đứa trẻ.

Trong khoảnh khắc tưởng chừng tuyệt vọng, cánh cửa bật mở. Một giọng đàn ông trầm vang lên, chứa đầy phẫn nộ:
“Cô đang làm gì thế này?!”

Người cha – ông Hoàng, giám đốc một công ty xây dựng lớn – vừa trở về. Ông đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt giận dữ nhìn cảnh tượng vợ kế giơ chổi, còn con gái và con trai thì co ro sợ hãi.

Không khí như đông cứng lại. Hân òa khóc, lao về phía cha:
“Bố ơi, cứu chúng con!”

Ông Hoàng giật lấy cây chổi từ tay vợ kế, ném sang một bên. Ông quát lớn:
“Cô giải thích đi, tại sao lại đánh đập con tôi như vậy?”

Mẹ kế – bà Thu – tái mặt, ấp úng:
“Anh… anh hiểu lầm rồi. Em chỉ… em chỉ dọa cho nó sợ để nó nghe lời thôi. Chứ em đâu có định làm hại thật…”

Ông Hoàng nhìn thẳng vào mắt vợ. Bao nhiêu nghi ngờ dồn nén bấy lâu bỗng hiện rõ. Những lần gọi điện, Hân thường ấp úng, chỉ nói “con ổn” rồi im lặng. Ông từng nghĩ con gái chỉ nhớ mẹ ruột nên ít chia sẻ. Giờ thì mọi chuyện quá rõ ràng.

“Nghe lời? Nó mới 10 tuổi, còn em trai nó thì chưa đầy một tháng tuổi! Cô xem thế này là dạy dỗ à?!” – ông gằn giọng.

Hân ôm chặt lấy cha, vừa khóc vừa kể hết: việc bị bắt làm việc nhà đến tận khuya, việc bị mắng chửi khi bố đi vắng, thậm chí có lần bị bỏ đói. Ông Hoàng càng nghe càng tức, bàn tay siết chặt run lên.

Bà Thu cố vớt vát:
“Anh Hoàng, em chỉ vì muốn chúng nó nên người. Anh đi suốt, ai lo cho chúng ngoài em? Nếu em có lỡ tay thì cũng vì mệt mỏi thôi…”

Nhưng ông Hoàng đã không còn tin. Ông gọi điện ngay cho bà giúp việc cũ – người từng chăm Hân từ nhỏ – và dặn:
“Ngày mai quay lại nhà ngay. Tôi sẽ lo mọi thứ.”

Đêm hôm đó, Hân ngủ trong vòng tay cha. Dù còn sợ hãi, nhưng sự xuất hiện kịp lúc của bố khiến cô bé thấy an toàn hơn bao giờ hết. Em trai trong nôi cũng ngủ yên, không còn tiếng khóc nấc nghẹn.

Trong căn phòng bên cạnh, bà Thu trằn trọc. Gương mặt bà méo mó bởi sự tức tối và lo lắng. Lần đầu tiên, bà nhận ra vị trí của mình trong căn nhà này đang lung lay.

Sáng hôm sau, ông Hoàng đưa con gái đến trường. Ông dừng lại trước cổng, cúi xuống nói với Hân:
“Từ nay, con cứ yên tâm học hành. Bố sẽ luôn ở bên con.”

Hân gật đầu, nụ cười run run nhưng ấm áp. Cô bé biết rằng lần này, mọi chuyện đã khác.

Về phần bà Thu, vài ngày sau, bà chủ động xin rời khỏi ngôi nhà. Không còn cớ gì để bào chữa, bà thu xếp đồ đạc rồi rời đi trong im lặng. Ông Hoàng không ngăn cản. Ông hiểu, một người phụ nữ có thể đối xử tàn nhẫn với con trẻ thì không xứng đáng bước tiếp cùng ông.

Cuộc sống dần ổn định trở lại. Bà giúp việc trở lại, chăm em bé chu đáo. Hân có thời gian rảnh để học và chơi như bao bạn bè đồng trang lứa. Mỗi tối, ông Hoàng về nhà sớm hơn, cùng con gái đọc sách, bế em trai ru ngủ. Những bữa cơm gia đình lại đầy ắp tiếng cười.

Có lần, Hân ôm lấy bố thì thầm:
“Con từng sợ sẽ chẳng ai bảo vệ con. Nhưng hôm bố về, con thấy như cả thế giới mở ra ánh sáng.”

Ông Hoàng lặng người, siết chặt vai con. Với ông, công việc giám đốc có thể bận rộn đến đâu, nhưng chẳng điều gì quan trọng hơn sự bình yên của hai đứa trẻ.

Từ nỗi đau, họ học được cách trân trọng hạnh phúc. Và với Hân, ký ức về giây phút van xin trong căn nhà tối hôm nào mãi là dấu mốc để cô biết rằng: tình yêu và sự bảo vệ của người cha là điểm tựa vững chắc nhất trong đời.

CHÍNH THỨC: Mức lương tối thiểu vùng của 34 tỉnh, thành phố từ 1.7.2025, đã có sự thay đổi lớn

Mức lương tối thiểu vùng ảnh hưởng trực tiếp đến người lao động làm việc theo hợp đồng lao động.
luong-toi-thieu-1753813590.jpg
Ảnh minh họa.

Mức lương tối thiểu vùng ảnh hưởng trực tiếp đến người lao động làm việc theo hợp đồng lao động. Cụ thể, những người lao động có mức lương hiện tại thấp hơn mức lương tối thiểu vùng mới sẽ được tăng lương lên bằng mức tối thiểu vùng. Ngoài ra, mức lương tối thiểu vùng còn ảnh hưởng đến việc đóng bảo hiểm xã hội và các khoản trích theo lương khác.

Thông tin trên báo Lao động, Chính phủ vừa ban hành Nghị định số 128-NĐ/CP về quy định phân quyền, phân cấp trong quản lý nhà nước lĩnh vực nội vụ.

Danh mục địa bàn cấp xã áp dụng mức lương tối thiểu đối với người lao động làm việc theo hợp đồng lao động kể từ ngày 1.7.2025 theo quy định tại Phụ lục I kèm theo Nghị định này.

Chính phủ nêu rõ, khi áp dụng mức lương tối thiểu tháng và mức lương tối thiểu giờ đối với người lao động làm việc cho người sử dụng lao động theo địa bàn cấp xã tại Phụ lục kèm theo Nghị định này mà có trường hợp mức lương tối thiểu thấp hơn so với trước thời điểm ngày 1.7.025 thì người sử dụng lao động tiếp tục thực hiện mức lương tối thiểu như đã áp dụng đối với địa bàn cấp huyện trước thời điểm ngày 1.7.2025 cho đến khi Chính phủ có quy định mới.

Phụ lục Nghị định nêu rõ vùng I và vùng II để áp lương tối thiểu vùng tại Thành phố Hà Nội. Ảnh: Phụ lục Nghị định số 128
Phụ lục Nghị định nêu rõ vùng I và vùng II để áp lương tối thiểu vùng tại Thành phố Hà Nội. Ảnh: Phụ lục Nghị định số 128

Hiện nay, Chính phủ quy định mức lương tối thiểu đối với người lao động làm việc theo hợp đồng lao động theo Nghị định số 74/2024/NĐ-CP, áp dụng từ ngày 1.7.2024 đến nay.

Theo đó, mức lương tối thiểu tháng vùng I là 4.960.000 đồng/tháng; vùng II là 4.410.000 đồng/tháng; vùng III là 3.860.000 đồng/tháng, vùng IV là 3.450.000 đồng/tháng.

 

 

Mức lương tối thiểu giờ vùng I là 23.800 đồng/giờ, vùng II là 21.200 đồng/giờ, vùng III là 18.600 đồng/giờ, vùng IV là 16.600 đồng/giờ.

Danh mục địa bàn cấp xã áp dụng lương tối thiểu vùng sẽ xác định rõ các đơn vị hành chính cấp xã mới được xếp theo vùng nào để làm căn cứ xác định mức lương tối thiểu đang áp dụng.

Thông tin tham khảo từ trang Thư viện pháp luật, người sử dụng lao động trả lương thấp hơn mức lương tối thiểu thì bị xử phạt như thế nào?
Căn cứ theo quy định tại khoản 3 Điều 17 Nghị định 12/2022/NĐ-CP quy định:

Vi phạm quy định về tiền lương

3. Phạt tiền đối với người sử dụng lao động khi có hành vi trả lương cho người lao động thấp hơn mức lương tối thiểu do Chính phủ quy định theo các mức sau đây:
a) Từ 20.000.000 đồng đến 30.000.000 đồng đối với vi phạm từ 01 người đến 10 người lao động;
b) Từ 30.000.000 đồng đến 50.000.000 đồng đối với vi phạm từ 11 người đến 50 người lao động;
c) Từ 50.000.000 đồng đến 75.000.000 đồng đối với vi phạm từ 51 người lao động trở lên.

5. Biện pháp khắc phục hậu quả
a) Buộc người sử dụng lao động trả đủ tiền lương cộng với khoản tiền lãi của số tiền lương chậm trả, trả thiếu cho người lao động tính theo mức lãi suất tiền gửi không kỳ hạn cao nhất của các ngân hàng thương mại nhà nước công bố tại thời điểm xử phạt đối với hành vi vi phạm quy định tại khoản 2, khoản 3 Điều này;
b) Buộc người sử dụng lao động trả đủ khoản tiền tương đương với mức đóng bảo hiểm xã hội bắt buộc, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp cộng với khoản tiền lãi của số tiền đó tính theo mức lãi suất tiền gửi không kỳ hạn cao nhất của các ngân hàng thương mại nhà nước công bố tại thời điểm xử phạt cho người lao động đối với hành vi vi phạm quy định tại khoản 4 Điều này.
Theo đó, mức phạt trên là mức xử phạt đối với cá nhân, trường hợp đối với tổ chức vi phạm thì mức xử phạt đối với tổ chức bằng 02 lần mức phạt tiền đối với cá nhân, cụ thể:

Căn cứ theo quy định tại khoản 1 Điều 6 Nghị định 12/2022/NĐ-CP quy định:

Mức phạt tiền, thẩm quyền xử phạt và nguyên tắc áp dụng đối với hành vi vi phạm hành chính nhiều lần
1. Mức phạt tiền quy định đối với các hành vi vi phạm quy định tại Chương II, Chương III và Chương IV Nghị định này là mức phạt đối với cá nhân, trừ trường hợp quy định tại khoản 1, 2, 3, 5 Điều 7; khoản 3, 4, 6 Điều 13; khoản 2 Điều 25; khoản 1 Điều 26; khoản 1, 5, 6, 7 Điều 27; khoản 8 Điều 39; khoản 5 Điều 41; khoản 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12 Điều 42; khoản 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8 Điều 43; khoản 1, 2, 3, 4, 5, 6 Điều 45; khoản 3 Điều 46 Nghị định này. Mức phạt tiền đối với tổ chức bằng 02 lần mức phạt tiền đối với cá nhân.

Như vậy, đối với cá nhân vi phạm thì sẽ bị phạt tiền từ 20.000.000 đồng đến 75.000.000 đồng, trường hợp đối với tổ chức vi phạm thì sẽ bị phạt tiền từ 40.000.000 đồng đến 150.000.000 đồng tùy theo số lượng người lao động.

Yêu cầu người người sử dụng lao động trả đủ tiền lương cộng với khoản tiền lãi của số tiền lương chậm trả, trả thiếu cho người lao động tính theo mức lãi suất tiền gửi không kỳ hạn cao nhất của các ngân hàng thương mại nhà nước công bố tại thời điểm xử phạt đối với hành trả lương thấp hơn mức lương tối thiểu vùng cho người lao động.

“Bà nội ơi……..” câu nói như thắt lòng trước lúc người bà nội ti;;;ễn 2 cháu đi trước

Hưng Yên – Gia đình 2 cháu nhỏ tử vong ở xã Như Quỳnh đã rời quê lập nghiệp hơn chục năm, hiện không còn nhà ở Hải Phòng.

Cho cậu bé ngh;èo vào trú mưa, bà lão s-ững s-ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông th;ốt lên 1 câu …

Trời tháng bảy, mây đen ùn ùn kéo đến phủ kín bầu trời. Làng nhỏ miền quê vốn yên ả bỗng chốc xao động khi cơn mưa rào bất ngờ trút xuống. Mưa đầu mùa luôn dữ dội, gió lốc thổi nghiêng mái tranh, nước chảy xối xả ngoài hiên. Trong căn nhà lụp xụp cuối xóm, bà Tư – một góa phụ tuổi đã ngoài sáu mươi – vừa lụi hụi cài chặt cửa vừa lo lắng nhìn ra đường.

Bà Tư sống một mình từ ngày chồng mất, con gái duy nhất là Lan đã lên thành phố làm công nhân và chưa về thăm mẹ được hơn một năm. Căn nhà nhỏ của bà thường im lìm, trừ mấy lần hàng xóm qua chơi. Cuộc sống của bà đơn điệu, ngày ngày ra vườn rau, nuôi mấy con gà và mong chờ tin con.

Giữa lúc tiếng mưa ào ạt, bà nghe thấy tiếng chân người chạy lộp bộp ngoài cổng. Khi mở cửa, bà thấy một cậu bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, áo quần sũng nước, chân trần bùn đất bám đầy. Cậu run lẩy bẩy, mái tóc ướt dính bệt vào trán.

“Bà ơi, cho con trú nhờ một lát… Mưa lớn quá…” – giọng cậu bé run rẩy.

Bà Tư thoáng ngập ngừng. Người lạ, nhất là trẻ con, ít khi đi ngang qua xóm này. Nhưng ánh mắt tội nghiệp của cậu khiến bà mềm lòng. Bà vội kéo cậu vào nhà, lấy cái khăn cũ đưa cho lau người rồi nhóm bếp đun ấm nước.

Ngồi co ro bên bếp lửa, cậu bé khẽ cảm ơn. Bà Tư đưa chén trà nóng, vừa nhìn vừa gặng hỏi:

“Con ở đâu mà lạc tới đây? Sao không ở nhà trú mưa?”

Cậu cúi mặt, ấp úng:
– “Con… không có nhà. Con đi tìm người thân…”

Bà Tư thoáng sững lại. Một đứa trẻ đi tìm người thân, lại trong bộ dạng khổ sở thế này, hẳn có câu chuyện dài phía sau. Nhưng bà chưa kịp hỏi thêm thì cậu bé bỗng ngước lên, đôi mắt sáng long lanh, chăm chăm nhìn bức ảnh cũ đặt trên bàn thờ. Đó là ảnh Lan – con gái bà, chụp từ hồi Lan còn mặc áo dài trắng đi học.

Cậu bé run run đưa tay chỉ:
“Đây… chính là chị ấy! Con… con tìm chị ấy.”

Bà Tư chết lặng. Trái tim bà đập dồn dập. Cậu bé nghèo, không quen biết, sao lại nhận ra ảnh con gái bà? Trong đầu bà, hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên: Nó là ai? Sao lại biết Lan? Sao gọi Lan là chị?

Cơn mưa ngoài trời vẫn trút ào ào, nhưng trong lòng bà Tư, một cơn bão khác vừa nổi lên.

Trong gian bếp ấm lửa, không khí lặng đi sau câu nói bất ngờ của cậu bé. Bà Tư đứng sững, đôi mắt không rời khỏi gương mặt gầy gò, nhợt nhạt của nó. Cậu bé gọi Lan – con gái bà – là “chị”. Một từ đơn giản nhưng chất chứa quá nhiều điều khó hiểu.

Bà Tư gằn giọng, vừa nghi ngờ vừa run rẩy:
“Con… nói gì vậy? Sao con lại biết người trong tấm ảnh này?”

Cậu bé im lặng vài giây, như đang đấu tranh trong lòng, rồi cất giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
– “Con tên là Nam. Mẹ con… từng kể với con rằng con có một người chị tên Lan, đi làm ở thành phố. Mẹ con mất đã hai năm. Trước khi mất, mẹ dặn con phải đi tìm chị Lan… Con đi lang thang từ làng này sang làng khác, hỏi thăm, ai cũng bảo không biết. Hôm nay, con không ngờ lại thấy ảnh chị ấy ở đây.”

Bà Tư nghe mà như có luồng điện chạy qua người. Bà run bần bật, ngồi phịch xuống ghế. Những mảnh ký ức từ hơn mười lăm năm trước ùa về.

Hồi ấy, Lan vừa mười tám tuổi. Trong một lần phụ bán hàng ngoài chợ huyện, Lan quen một người đàn ông lạ. Chẳng ai trong làng biết rõ gốc gác của anh ta. Tình cảm chớp nhoáng, ngọt ngào nhưng cũng đầy vội vã. Rồi một hôm, Lan bỏ nhà đi theo anh, để lại bà Tư trong nỗi đau tột cùng. Bà tìm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích. Hơn một năm sau, Lan quay về, dáng người gầy rộc, mắt u buồn, tay ôm cái bụng bầu. Bà Tư thương con nhưng giận nhiều hơn, những lời trách móc khiến hai mẹ con xung khắc dữ dội. Sau khi sinh, Lan gửi con trai lại cho người đàn ông kia mang đi. Rồi Lan nhất quyết ở lại quê vài năm, đi làm thuê để sống, sau đó lên thành phố, dứt khoát không bao giờ nhắc đến chuyện cũ.

Ký ức ấy như vết thương sâu trong lòng bà. Bà vẫn nghĩ đứa trẻ năm nào đã mất hút cùng cha nó, không ngờ hôm nay lại đứng trước mặt.

“Trời ơi… Con là… con của nó thật sao?” – bà Tư thốt lên, nước mắt rưng rưng.

Cậu bé gật đầu, ánh mắt hoang mang nhưng kiên định:
– “Con chỉ biết vậy. Con muốn tìm chị Lan, vì mẹ con nói chỉ còn chị ấy là người thân duy nhất.”

Bà Tư ngồi lặng, tay run run xoa vạt áo. Bỗng dưng, trong lòng bà dấy lên bao cảm xúc trái ngược: mừng rỡ vì gặp cháu ngoại thất lạc, nhưng cũng sợ hãi, bối rối khi nghĩ đến phản ứng của Lan. Con gái bà vốn kín tiếng, chưa từng kể với ai trong làng về quá khứ ấy, kể cả bà, cũng là chuyện bà giữ kín, coi như bí mật gia đình.

Ngoài kia, cơn mưa vẫn chưa dứt. Tiếng gió rít qua khe cửa, nước hắt ào ạt xuống mái ngói cũ kỹ. Trong căn nhà nhỏ, bà Tư nhìn đứa trẻ gầy còm trước mặt, lòng dâng lên trăm mối tơ vò.

– “Nam à… Con có biết, nếu đúng là con như lời con nói, thì chị Lan sẽ khó mà chấp nhận sự thật này không?” – bà nói khẽ, giọng đầy lo lắng.

Nam cắn môi, đôi mắt đỏ hoe:
– “Con biết… nhưng con không còn ai để tìm. Nếu chị Lan không nhận, thì… thì con cũng cam lòng, miễn là được gặp chị một lần.”

Câu nói ấy khiến tim bà Tư nhói lên. Bà nghĩ đến những tháng ngày Lan tha hương, cực nhọc mưu sinh. Nếu Lan biết đứa con bị bỏ rơi năm nào nay quay lại, liệu nó có còn đủ can đảm để đối diện?

Bà Tư nhìn Nam, thấy gương mặt hao hao giống Lan hồi nhỏ – đôi mắt sáng, bướng bỉnh, nhưng cũng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Bà khẽ thở dài. Trong lòng, bà biết mình không thể bỏ mặc. Dù thế nào, Nam vẫn là máu mủ.

Đêm hôm ấy, bà trải chiếu cho Nam nằm bên bếp lửa. Cả hai trằn trọc, nghe tiếng mưa rơi như lời thì thầm của số phận.

Bà Tư nhắm mắt, thì thầm trong lòng: “Lan ơi… mai này con về, biết đâu cuộc đời con sẽ đổi khác. Nhưng liệu con có đủ dũng cảm để nhận lại đứa trẻ này không?”

Câu hỏi ấy ám ảnh bà suốt đêm dài.

Sau cơn mưa đêm hôm ấy, bầu trời sáng bừng trở lại. Ánh nắng rọi xuống khu vườn xanh mướt trước sân nhà bà Tư, nhưng trong lòng bà, những đám mây nặng trĩu vẫn chưa tan. Câu chuyện của Nam như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên những vòng xoáy khó dứt.

Ngày hôm sau, bà Tư nhận được điện thoại từ Lan. Giọng con gái hối hả:
– “Mẹ ơi, cuối tuần con xin nghỉ được, con sẽ về thăm mẹ ít hôm. Lâu rồi con không về, chắc mẹ mong lắm…”

Bà Tư cầm máy, lưỡng lự, tim đập mạnh. Bà định nói ra chuyện Nam, nhưng rồi nghẹn lại. Cuối cùng, bà chỉ ậm ừ:
– “Ừ… mẹ đợi con. Về đi, có chuyện quan trọng cần nói.”

Hai ngày sau, Lan về. Cô gái gầy nhưng cứng cỏi, đôi tay chai sần vì làm việc trong xưởng, ôm chầm lấy mẹ. Bà Tư xúc động, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một nỗi lo lắng khó tả.

Nam lúc ấy đang phụ bà quét sân. Khi Lan bước vào, cậu đứng sững lại, mắt rưng rưng. Bà Tư quan sát hai người, tim thắt lại.

Lan nhìn thấy Nam, ngạc nhiên hỏi:
– “Mẹ, ai đây?”

Bà Tư run rẩy chưa kịp trả lời, Nam đã tiến lên, giọng nghẹn ngào:
– “Chị… chị Lan… Em là Nam. Em trai chị.”

Lan chết lặng, mặt biến sắc. Cô quay phắt sang mẹ:
– “Mẹ… cái gì thế này? Sao cậu ta lại gọi con như vậy?”

Không thể giấu được nữa, bà Tư run rẩy kể lại toàn bộ sự thật đã chôn giấu hơn mười lăm năm. Về mối tình dại dột của Lan, về đứa con bị cha mang đi, về những năm tháng bà nghĩ mọi chuyện đã chìm vào quên lãng.

Lan nghe mà đôi mắt đỏ hoe, bàn tay siết chặt run rẩy. Cô thốt lên, giọng lạc đi:
– “Không… không thể nào… Em trai? Đứa bé năm xưa? Con… con tưởng… con tưởng nó không còn nữa…”

Nam đứng đó, nước mắt rơi lã chã.
– “Chị… Em chỉ muốn gặp chị một lần. Nếu chị không nhận, em cũng hiểu. Em không dám trách. Nhưng mẹ em trước khi mất đã nói, chị là máu mủ duy nhất còn lại của em. Em đã đi cả một chặng đường dài để tìm chị…”

Không khí trong căn nhà đặc quánh, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào. Lan ngồi phịch xuống ghế, tay ôm mặt. Cả quá khứ đau buồn mà cô cố quên nay bất ngờ trỗi dậy. Cô từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng trước mắt là đứa em cùng mẹ khác cha – giọt máu của chính mình – cô thấy lòng mình rối loạn.

Bà Tư ngồi xuống cạnh con gái, giọng đầy thương cảm:
– “Lan à, mẹ biết con khổ. Nhưng Nam không có lỗi. Nó là máu mủ, là người thân duy nhất của con. Con thử nghĩ, nó còn nhỏ đã chịu bao nhiêu khổ cực, nay mới tìm được về. Nếu con ngoảnh mặt, thì đời nó sẽ ra sao?”

Lan lặng người, đôi vai run lên. Trong ký ức, cô nhớ lại những ngày bơ vơ năm xưa, bị đời dồn ép đến bước đường cùng. Chính nỗi đau ấy khiến cô dặn lòng phải giấu đi, không bao giờ ngoái lại. Nhưng nay, ánh mắt chân thành của Nam, lời khẩn cầu nghẹn ngào ấy như phá tan bức tường cô tự dựng.

Cuối cùng, Lan bật khóc, ôm chầm lấy Nam:
– “Em… tha lỗi cho chị. Chị đã bỏ rơi em… nhưng từ nay, chị sẽ không để em lạc lõng nữa.”

Nam òa khóc, vòng tay ôm chặt lấy chị, như sợ nếu buông ra sẽ mất đi mãi mãi.

Bà Tư nhìn cảnh đó, nước mắt tuôn rơi. Bao năm trời câm lặng, chịu đựng, giờ đây được hóa giải trong vòng tay đoàn tụ.

Chiều hôm ấy, trong căn nhà nhỏ cuối xóm, tiếng cười xen lẫn tiếng khóc vang lên. Ánh nắng chiều nhuộm vàng hiên nhà. Một gia đình từng tan vỡ nay tìm thấy nhau.

Dẫu biết rằng phía trước còn nhiều khó khăn – Lan sẽ phải đối diện với sự thật, Nam cần một mái ấm thực sự, và cả hai phải học cách hàn gắn – nhưng ít nhất, họ đã có khởi đầu.

Bà Tư thầm nghĩ: “Trời già thương mà cho chúng nó tìm lại nhau. Đời người có bao nhiêu năm đâu, quan trọng là cuối cùng vẫn còn người để yêu thương.”