Home Blog Page 2

Vậy là cả nước đã rõ bộ mặt của nam t;;ài xế uống r;;ượu lái xe gây t;;ai n;;ạn liên hoàn: 1 gia đình lâm vào bi k;;ịch, con m;;ất cha, vợ m;;ất chồng

Trước khi điều khiển ô tô, Lê Minh Giáp đã uống rượu cùng bạn bè. Trên đường đi, do buồn ngủ và thiếu quan sát, nam tài xế đâm vào một xe máy đi cùng chiều, sau đó hoảng loạn và đạp nhầm chân ga.

Trưa 17/7, trao đổi với PV VietNamNet, lãnh đạo Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP Hà Nội cho biết đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam 4 tháng đối với tài xế Lê Minh Giáp (SN 1984, trú phường Yên Nghĩa, Hà Nội, giảng viên tại một trường cao đẳng y tế) để điều tra về tội “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ”.

Theo kết quả điều tra ban đầu, chiều 16/7, Lê Minh Giáp đã uống rượu cùng bạn bè. Khoảng 20h cùng ngày, nam tài xế điều khiển ô tô Honda BR-V mang biển số 30K-730.12 lưu thông trên đường Nguyễn Trác, hướng về nhà riêng tại Yên Nghĩa.

Khi đi đến đoạn gần tòa nhà CT7K, Khu đô thị Dương Nội, do buồn ngủ và thiếu quan sát, Giáp đã đâm vào 1 xe máy đi cùng chiều.

W-z6812464909406_91c6035efb3d1b6fcc7418042ede9c76.jpg
Hiện trường 2 xe ô tô bị hư hỏng nặng.

Cú va chạm bất ngờ khiến tài xế giật mình, hoảng loạn và đạp nhầm chân ga, dẫn đến xe tăng tốc mất kiểm soát, lao thẳng về phía trước, đâm liên tiếp vào 4 xe máy và 2 ô tô con đang dừng sát lề đường.

Hậu quả vụ tai nạn khiến anh Đồng Quốc V. (SN 1984, trú tại phường Dương Nội, Hà Nội) tử vong tại chỗ; chị Lê Thị Hà G. (SN 1995, trú tại phường Hà Đông, Hà Nội) bị gãy chân, con gái 3 tuổi của chị bị chấn thương sọ não, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện.

Nhiều phương tiện bị hư hỏng nặng, trong đó có cả ô tô và xe máy của người dân đang dừng, đỗ ven đường.

z6812464306277 5026019c62a864cfa77c2ccd23945702 73956.jpg
Cơ quan chức năng khám nghiệm hiện trường.

Ngay sau khi tiếp nhận vụ việc, Cơ quan CSĐT Công an TP Hà Nội đã phối hợp với Công an phường Dương Nội và các đơn vị chức năng nhanh chóng khám nghiệm hiện trường, điều tra theo quy trình của pháp luật.

Kết quả kiểm tra cho thấy, nồng độ cồn trong hơi thở của Lê Minh Giáp là 0,861 mg/l, vượt hơn 2,2 lần mức “kịch khung” theo quy định tại Nghị định 168/2024/NĐ-CP.

KHẨN: Áp thấp nhiệt đới có thể mạnh lên thành bão đi vào đất liền, những địa phương cần chuẩn bị ứng phó 👇

Ngày 17-7, Trung tâm Dự báo khí tượng – thủy văn quốc gia cho biết, áp thấp nhiệt đới đang di chuyển nhanh về phía Biển Đông và có khả năng mạnh lên thành bão trong 1-2 ngày tới. Trong khi đó, khu vực Nam bộ có thể xuất hiện mưa to vào chiều và tối nay.

Sáng nay, tâm áp thấp nhiệt đới nằm trên vùng biển phía Đông Philippines, ở khoảng 14,7 độ vĩ Bắc và 128,5 độ kinh Đông, sức gió mạnh nhất cấp 6-7 (39-61km/giờ), giật cấp 9. Áp thấp nhiệt đới đang di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc với tốc độ nhanh khoảng 20km/giờ.

Dự báo hôm nay đến sáng mai, áp thấp nhiệt đới sẽ đi vào khu vực phía Đông đảo Luzon (Philippines), khả năng mạnh lên thành bão với sức gió cấp 8, giật cấp 10. Đến sáng 19-7, bão có thể nằm ở vùng Đông Bắc Biển Đông với sức gió mạnh cấp 10, giật cấp 12.

Trong 2-3 ngày tiếp theo, bão tiếp tục di chuyển theo hướng Tây Tây Bắc, mỗi giờ đi được 15-20km và có thể tiếp tục mạnh thêm khi vào Biển Đông.

IMG_0440.jpeg
Áp thấp nhiệt đới tiến gần miền Trung Philippines theo mô hình dự báo lúc 8 giờ ngày 17-7 của WINDY

Trên đất liền, thời tiết phân hóa rõ rệt. Miền Bắc sáng nay trời quang mây, nắng lên sớm, nhiệt độ tăng nhanh, oi nóng. Miền Trung tiếp tục chịu ảnh hưởng hiệu ứng gió phơn khô nóng, nhiều nơi nắng gay gắt ngay từ đầu ngày.

Ngược lại, tại Nam bộ, mây dông xuất hiện từ sáng sớm, một số nơi có mưa rào nhẹ. Dự báo chiều và tối nay, mưa dông sẽ xảy ra trên diện rộng, có nơi mưa vừa đến mưa to, kèm theo lốc, sét và gió giật mạnh.

Tôi từng sung sướng vì lấy được chồng giàu, nhưng trong đêm tân hôn, khi vào phòng làm việc của anh ta, tôi đã ki:nh ho:àng đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức

“Tôi từng sung sướng vì lấy được chồng giàu, nhưng trong đêm tân hôn, khi vào phòng làm việc của anh ta, tôi đã kinh hoàng đến mức muốn bỏ chạy ngay lập tức.”

Tôi là Ngọc Anh – 28 tuổi, từng làm trợ lý giám đốc ở một tập đoàn bất động sản lớn. Tôi không nghèo, nhưng từ bé đã chứng kiến mẹ khổ sở vì cha bỏ đi, phải tằn tiện từng đồng lo cho tôi ăn học. Trong tôi luôn hình thành một ước mơ mãnh liệt: phải lấy chồng giàu. Không cần phải yêu quá nhiều, chỉ cần anh ấy có thể cho tôi một cuộc sống an toàn, đủ đầy, không phải cúi mặt trước đồng tiền như mẹ tôi từng làm.

Tôi quen Minh – chồng tôi – trong một buổi tiệc giới thiệu dự án do công ty tổ chức. Anh là nhà đầu tư lớn, hơn tôi 12 tuổi, ít nói nhưng ánh mắt sắc lạnh và có phần nguy hiểm. Lúc đầu, tôi không có ấn tượng tốt. Nhưng rồi Minh lại chủ động tìm tôi sau đó, nhẹ nhàng, lịch thiệp và… có một sức hút kỳ lạ. Anh không phô trương như những đại gia khác, nhưng luôn khiến người đối diện thấy mình nhỏ bé. Chỉ 3 tháng sau, anh cầu hôn tôi.

Gia đình tôi mừng ra mặt. Mẹ khóc, nói tôi đã thoát khỏi số kiếp nghèo hèn. Bạn bè ghen tị, bảo tôi “trúng số”. Và tôi – thú thật – cũng cảm thấy hãnh diện. Không phải vì tôi quá yêu Minh, mà vì tôi nghĩ mình đã thắng. Tôi toan tính giỏi hơn người khác.

Đám cưới diễn ra linh đình. Nhà hàng sang trọng, dàn xe rước dâu xếp hàng dài cả con phố nhỏ quê tôi. Ai cũng gọi tôi là “cô dâu lọ lem”. Tôi mỉm cười, tin rằng mình đã đổi đời.

Cho đến đêm tân hôn…

Căn biệt thự của Minh nằm trong khu compound cao cấp, có bảo vệ riêng, hệ thống an ninh như doanh trại quân đội. Tôi từng nghĩ đó là do anh giàu, muốn được riêng tư. Khi bước vào căn nhà, mọi thứ đều hoàn hảo, bài trí đậm chất tối giản kiểu Nhật – đúng gu tôi. Minh đưa tôi đi một vòng, giới thiệu từng phòng. Cuối cùng là căn phòng nhỏ ở tầng 2, anh gọi là “phòng làm việc”.

“Em không cần vào đây. Nơi này chỉ để anh xử lý tài liệu thôi.” – Anh nói rất nhẹ, nhưng ngữ khí khiến tôi hơi rùng mình. Tôi gật đầu, không hỏi gì thêm.

Nhưng đêm đó, khi Minh nói có việc đột xuất cần xử lý và để tôi một mình trong phòng ngủ, tôi lại tò mò. Tôi không định phá vỡ lời dặn, nhưng khi đi tìm nước uống ở tầng dưới, tôi nghe tiếng lạch cạch kỳ lạ từ phòng làm việc. Cánh cửa khép hờ. Tôi ngập ngừng, rồi đẩy nhẹ.

Phòng làm việc không giống tôi tưởng. Không có máy tính, không sách vở, cũng không ánh sáng ấm cúng. Căn phòng sơn đen hoàn toàn, chỉ có một chiếc bàn dài, trên đó đặt đầy các hộp hồ sơ được phân loại kỹ lưỡng. Dọc bức tường là hàng chục tấm ảnh – ảnh chụp lén. Người trong ảnh đều là phụ nữ.

Tôi tiến lại gần.

Một người đang đi siêu thị. Người khác ngồi trong quán cà phê. Có người đang ôm con, có người vừa bước ra khỏi phòng tập yoga. Tất cả đều bị chụp từ xa, lén lút. Không ai nhìn vào máy ảnh. Không ai biết mình bị theo dõi.

Tôi bắt đầu run. Và rồi tôi thấy… ảnh của mình. Tấm ảnh tôi ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng, đang uống nước và nhìn xuống điện thoại. Một góc nghiêng hoàn hảo. Không phải ảnh lấy từ camera công ty – mà là từ một ống kính đặt ở đâu đó gần sát.

Tôi lùi lại, tim đập thình thịch. Cơn choáng váng ập đến khi tôi nhận ra: tất cả những người phụ nữ này đều có nét giống tôi. Cao khoảng 1m6, da sáng, tóc đen dài, môi đầy – có người giống tôi y đúc như sinh đôi.

“Em vào đây làm gì?”

Giọng Minh vang lên sau lưng tôi. Anh đứng đó, không giận, không hoảng. Chỉ yên lặng, như thể anh biết chắc tôi sẽ vào.

Tôi không nói được lời nào. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng tim tôi đập mạnh đến mức tôi tưởng mình sắp ngất. Đêm tân hôn. Tôi không thể ngờ mình sẽ phát hiện ra điều như vậy.

Minh bước vào phòng, đóng cửa lại. Không nhanh, không vội, không hề có vẻ mất kiểm soát. Tôi lùi bước, và chính lúc đó, tôi nhận ra: cánh cửa không có tay nắm phía trong.

Tôi bị nhốt lại.

Tôi bị nhốt. Trong căn phòng đen ngòm ấy, với hàng chục bức ảnh phụ nữ – những bản sao khác nhau của chính tôi – đang dán chi chít trên tường.

Tôi đập cửa. Tôi gào lên. Nhưng Minh không phản ứng. Chỉ có tiếng giày anh ta rời đi, từng bước một – chậm rãi, bình tĩnh, như thể chuyện này hoàn toàn không mới với anh.

Tôi mất bao lâu để ngừng hoảng loạn? Có thể là vài phút, có thể là cả giờ. Nhưng khi ngồi bệt xuống sàn gỗ lạnh, tôi nhận ra: mình không thể ngồi đó chờ. Phải tìm cách ra ngoài. Phải hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi lục tìm mọi thứ có thể trong phòng: các hộp hồ sơ, ngăn bàn, cả sàn nhà dưới tấm thảm mỏng. Tất cả đều ngăn nắp một cách kỳ quái. Minh phân loại các hồ sơ như một tay điều tra chuyên nghiệp: tên, tuổi, sở thích, địa điểm thường lui tới, giờ giấc hoạt động. Mỗi người phụ nữ đều được theo dõi từ 1 đến 3 tháng. Tôi rùng mình khi nhận ra có một số người được đánh dấu bằng bút đỏ, kèm chú thích: “biến mất”.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Tôi lần theo ánh đèn mờ từ một góc tường – nơi duy nhất có khe sáng nhỏ, có lẽ từ hệ thống thông khí. Khi đến gần, tôi thấy một két sắt nhỏ âm tường, loại có mã số. Trên đó có dán một mẩu giấy ghi dòng chữ: “Chỉ dành cho người xứng đáng.”

Tôi đoán – hoặc hi vọng – rằng trong két có thể là điện thoại, chìa khóa hoặc bất cứ thứ gì giúp tôi thoát thân. Nhưng mã số thì sao?

Tôi ngồi lặng, cố nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà Minh từng nói. Và rồi – như một tia sáng lóe lên – tôi nhớ ra chiếc vòng tay Minh tặng tôi trong ngày cầu hôn. Mặt sau khắc dòng số lạ: 050394.

Tôi nhập dãy số đó.

Két mở ra.

Bên trong là một chiếc điện thoại cũ, một USB và… một quyển sổ tay da nâu đã sờn. Tim tôi đập mạnh, tay run rẩy lật mở. Trang đầu tiên là ảnh một cô gái – xinh đẹp, nét mặt nhẹ nhàng, dịu dàng, tên là Thư, sinh năm 1994.

Có chú thích: “Mất tích 2019 – chưa tìm thấy.”

Tôi đọc tiếp. Ghi chép là của Minh. Anh theo dõi từng hành động của Thư: cô ăn gì, đi đâu, thậm chí thời gian cô tắm mỗi tối. Nhưng điều kinh hoàng hơn cả là ở cuối sổ: các đoạn nhật ký viết tay, lặp đi lặp lại:

“Tôi chỉ đang tái tạo. Tôi muốn hoàn thiện. Không ai hiểu tôi. Họ giống cô ấy, nhưng chưa ai là bản sao hoàn hảo.”

Cô ấy?

Tôi lật trang cuối. Một bức ảnh rơi ra. Là Thư – ngồi bên Minh. Hai người cười, rất hạnh phúc. Mặt Thư hiện rõ trong ánh sáng đèn phòng. Tôi chết sững. Cô ấy không chỉ giống tôi – mà còn là tôi. Hoặc tôi là cô ấy.

Không. Không phải chị em song sinh. Tôi không có chị em.

Mọi thứ bắt đầu xâu chuỗi lại như một bộ phim kinh dị: Minh từng yêu Thư. Cô ấy mất tích, có thể đã chết. Từ đó, anh ta bắt đầu săn tìm những người giống cô ấy – giống tôi – và… theo dõi, tiếp cận, rồi “loại bỏ” khi không đạt.

Tôi là bản sao mới nhất.

Và có thể – là bản cuối cùng.

**

Tiếng mở cửa vang lên.

Minh bước vào, tay cầm ly rượu. “Em vào được két sắt?” – anh hỏi, giọng nhẹ như gió.

Tôi siết chặt quyển sổ. “Anh đã làm gì cô ấy?”

Anh không trả lời. Chỉ tiến lại gần. “Em là người giống cô ấy nhất. Từ ánh mắt đến cách em ngáp khi buồn ngủ. Em thậm chí còn thích cùng một loại nước hoa.”

Tôi nuốt khan. “Tôi không phải cô ấy.”

Minh mỉm cười. “Không, em tốt hơn cô ấy.”

Đó là giây phút tôi hiểu: tôi sẽ không thể rời khỏi nơi này nếu không đấu tranh. Không bằng lời nói.

Khi Minh đưa tay chạm vào tóc tôi, tôi vung quyển sổ đập mạnh vào mặt anh, rồi lao ra cửa. Không khóa! Tôi chạy như điên xuống cầu thang, va phải một chiếc bình sứ vỡ tan. Còi báo động vang lên – có vẻ là do tôi kích hoạt khi chạy ra cổng.

Bảo vệ lao tới, nhưng tôi hét lên: “Cứu tôi! Tôi bị giam! Anh ta là kẻ bệnh hoạn!” – giọng tôi khàn đặc.

Minh xuống đến nơi, nhưng máu rỉ trên trán, khuôn mặt đầy kinh ngạc – lần đầu tôi thấy anh không còn kiểm soát tình hình.

Tôi không nhớ rõ sau đó chuyện gì diễn ra. Chỉ biết cảnh sát đến. Họ giữ Minh lại để điều tra.

**

3 tháng sau…

Tôi chuyển khỏi thành phố. Tránh ánh đèn. Tránh mọi thứ quen thuộc.

Kết quả điều tra hé lộ: trong khu vườn phía sau nhà Minh, có dấu hiệu từng chôn thứ gì đó. Hài cốt chưa xác định danh tính đang được giám định. Chiếc USB chứa hàng trăm tệp video quay lén – không chỉ tôi, mà cả những “bản sao” trước tôi.

Minh – người đàn ông trong mơ, hóa ra là kẻ không thể buông bỏ quá khứ. Thay vì chấp nhận mất mát, anh ta cố tạo ra một “Thư” mới. Tôi – may mắn thoát khỏi cái kết của những người trước.

Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn mơ thấy căn phòng đen ấy. Vẫn nghe tiếng cười trầm khẽ của Minh bên tai.

Và tôi không chắc – rằng mình thực sự thoát được… hay chỉ là tạm hoãn ngày tái hiện ác mộng.

Tan làm về, vừa bước vào nhà, tôi ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp. Trên bàn, cơm canh bày biện tươm tất, đẹp mắt đến lạ. Tôi mỉm cười, trong lòng rộn ràng nghĩ: ‘Chồng mình biết nấu ăn từ bao giờ thế này?’ Nhưng chỉ vài giây sau, người bước ra từ bếp khiến tôi chết lặng. Không ai khác, chính là… vợ cũ của chồng. Cô ta thản nhiên như thể đây là nhà của mình, vẫn đeo tạp dề, thoải mái trò chuyện và cười đùa cùng con trai. Tôi sững sờ, cố giữ bình tĩnh để hỏi: — Cô tự ý vào nhà tôi là sao? Cô ta chỉ cười nhạt rồi đáp tỉnh bơ: — Chồng cô đưa chìa khóa cho tôi. Anh ấy bảo tôi thích thì cứ về, không phải ngại gì cả. Tôi như chết đứng. Chồng tôi về ngay sau đó. Tôi chất vấn anh: — Tại sao anh đưa chìa khóa cho vợ cũ? Anh đáp tỉnh rụi: — Căn nhà này cô ấy góp tiền mua, nên có quyền. Em đừng ích kỷ như vậy. Người ta nấu cho ăn còn không biết điều, lại sinh chuyện! Tôi lặng người. Một cảm giác bị phản bội, bị xem thường dâng trào đến nghẹn thở. Tôi thu dọn đồ đạc và bỏ về nhà mẹ ngay trong đêm. Nhưng họ nhầm rồi… Tôi không dễ dàng bỏ qua đâu. Trong đầu tôi lúc đó, một kế hoạch trả đũa tinh tế và bất ngờ bắt đầu hình thành…” 👇

“Tôi không ngờ, người phụ nữ mặc tạp dề đứng trong bếp hôm đó, lại chính là lý do khiến cuộc hôn nhân tưởng như êm đềm của tôi bắt đầu rạn nứt. Và càng không thể ngờ hơn, người trao cho cô ta quyền bước vào cuộc sống của tôi lại chính là người đàn ông tôi gọi là chồng.”

Tôi kết hôn với Hoàng cách đây gần hai năm. Anh từng là người đàn ông điềm đạm, chu đáo, biết quan tâm và hết lòng vì gia đình — ít nhất là trong mắt tôi lúc đó. Tôi là người ngoài ngành công nghệ, còn anh là kỹ sư phần mềm, làm việc trong một công ty lớn, công việc đòi hỏi nhiều giờ trước máy tính và không ít những buổi họp kéo dài. Tôi chấp nhận điều đó, vì nghĩ rằng ai cũng cần không gian riêng để phát triển sự nghiệp. Tôi cũng không gặng hỏi quá nhiều về quá khứ của anh, ngoài việc biết anh từng có một đời vợ và một đứa con trai năm nay đã bảy tuổi.

Tôi chưa bao giờ ghen tuông với quá khứ của chồng. Tôi tôn trọng những gì đã qua, và càng tôn trọng mối quan hệ cha con giữa Hoàng và bé Bin – con riêng của anh. Dù không phải mẹ ruột, tôi vẫn cố gắng yêu thương và quan tâm bé như con đẻ của mình. Cuối tuần, tôi đưa Bin đi chơi, mua sách, dạy bé học tiếng Anh. Có lúc bé còn gọi tôi là “mẹ Mai”, tôi thấy lòng mình dịu lại. Tôi nghĩ mình đang làm đúng, đang vun vén cho một gia đình tưởng chừng thiếu sót trở nên trọn vẹn.

Nhưng rồi… mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một ngày thứ Năm, trời mưa lất phất.

Tôi về nhà sau ca làm dài mệt mỏi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc ăn gì đó nóng hổi rồi ngả lưng một lát. Cánh cửa bật mở, một mùi thơm lạ lẫm từ bếp xộc ra – không phải mùi đồ ăn công nghiệp hay đồ ăn đặt sẵn, mà là mùi của cơm nhà nấu kỹ càng. Tôi bước vào, ngỡ ngàng khi thấy bàn ăn được dọn tươm tất với cá kho, canh chua, rau xào tỏi – toàn những món tôi từng kể là yêu thích.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì có tiếng cười khúc khích vang lên từ trong bếp.

Một người phụ nữ mặc tạp dề, tóc búi cao, nhẹ nhàng bước ra, tay cầm dĩa trái cây. Nhìn thấy tôi, cô ta chẳng hề ngạc nhiên, cũng không chào hỏi, chỉ lạnh nhạt liếc mắt rồi quay sang tiếp tục cười đùa với Bin.

Tôi đứng như trời trồng. Mất vài giây tôi mới kịp nhận ra – đó là Linh, vợ cũ của Hoàng.

Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi bằng một giọng cố giữ bình thản:
– Chị vào nhà bằng cách nào?

Không chút nao núng, cô ta nhún vai:
– Chồng em đưa chị chìa khóa. Nói lúc nào chị muốn về thăm Bin thì cứ tự nhiên.

Tôi sững sờ. Không nói nên lời.

Tối đó, Hoàng về. Tôi kéo anh vào phòng, gặng hỏi. Anh thở dài như thể tôi là đứa trẻ con làm mình làm mẩy.
– Em làm quá lên rồi đấy. Căn nhà này không chỉ là của em. Một phần tiền mua nhà là của Linh. Anh nợ cô ấy điều đó, nên không thể ngăn cô ấy ra vào. Mà cô ấy có làm gì sai? Cô ấy chỉ về nấu ăn cho con, cũng tiện thể cho em ăn luôn. Em nên biết ơn thay vì khó chịu.

Tôi nghẹn họng.

Hoàng từng nói căn nhà này là do anh vay ngân hàng và bố mẹ anh giúp đỡ. Chưa từng nhắc đến chuyện “cùng góp tiền với vợ cũ”. Bây giờ thì lại như tát vào mặt tôi, như thể tôi là kẻ ở nhờ, còn Linh mới là chủ.

Tôi cười nhạt. Không buồn thanh minh, cũng chẳng muốn cãi lý. Tôi thu dọn vài bộ quần áo, bắt xe về nhà mẹ đêm hôm đó. Trong lòng hỗn loạn, đau đớn, tủi nhục.

Mẹ tôi nhìn tôi không nói gì, chỉ rót cho tôi ly nước ấm. Tôi ngồi lặng lẽ, cố nuốt nước mắt.

Nhưng rồi, trong cơn tức giận xen lẫn tổn thương ấy, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi. Một kế hoạch không điên rồ, không trả thù kiểu kịch tính, mà là một con đường khiến họ phải tự nhìn lại lựa chọn của mình…

Tôi đã nằm ở nhà mẹ đúng ba đêm. Ba đêm tôi không khóc, không nhắn tin, không gọi điện. Cũng không có ai gọi cho tôi – không chồng, không con chồng, càng không có người phụ nữ mặc tạp dề kia.

Thay vì ngồi đó tự hỏi “tại sao họ lại đối xử với mình như vậy?”, tôi bắt đầu hỏi: “Mình có thể làm gì tiếp theo?”.

Tôi đã từng nghĩ hôn nhân là một cuộc đồng hành, nơi ai cũng nên nhún nhường, ai cũng cần hi sinh một phần vì người còn lại. Nhưng có vẻ trong cuộc hôn nhân này, tôi đang bước đi một mình. Không ai giữ tay tôi lại, cũng không ai sợ tôi buông tay.

Vậy thì, tôi sẽ để họ biết cảm giác mất tôi là như thế nào.

Sáng ngày thứ tư sau khi tôi bỏ đi, tôi gửi đơn xin nghỉ phép 2 tuần cho công ty. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, nhưng cũng để hành động.

Tôi bắt đầu dọn dẹp lại tinh thần và ngoại hình. Đi cắt tóc, chăm sóc da, mua vài bộ đồ mới. Không phải để “trả thù bằng cách đẹp lên” như mấy bộ phim vẫn nói, mà là để nhắc nhở bản thân rằng: tôi không phải là một cô vợ yếu đuối ngồi chờ sự đoái hoài từ chồng mình.

Buổi chiều, tôi đến trường đón Bin. Thằng bé chạy ào đến, ôm chầm lấy tôi.
– Mẹ Mai ơi, mấy hôm nay mẹ đi đâu thế? Con nhớ mẹ lắm!
Tôi xoa đầu bé, lòng chùng xuống.
– Mẹ bận việc một chút. Nhưng mẹ nhớ Bin nhiều lắm.

Lúc đó, tôi nhận ra: tôi không giành giật đàn ông. Tôi chỉ không muốn một đứa trẻ vô tội trở thành nạn nhân của những trò quyền lực người lớn.

Tôi đưa bé đi ăn kem, rồi chở về nhà. Căn nhà nơi tôi từng nghĩ là tổ ấm. Tôi bấm chuông. Một lúc sau, chính Hoàng ra mở cửa. Anh thoáng ngỡ ngàng khi thấy tôi, rồi ngại ngần nhìn sang phía sau – Linh đang đứng ở bếp, vẫn với tạp dề và mùi đồ ăn.

Tôi bình tĩnh nói:
– Em đưa Bin về. Từ nay, nếu em muốn đón con đi đâu vài hôm, anh cũng đừng ngăn cản. Em nghĩ em có quyền đó, nếu chị ta cũng có quyền tự tiện vào đây.

Hoàng không nói gì. Tôi không chờ đợi. Tôi quay người bước đi, để lại anh đứng đó với một thứ cảm giác lửng lơ khó tả.

Ngày thứ năm, tôi gửi đơn yêu cầu chia tài sản ra tòa – bao gồm cả phần căn nhà đang đứng tên chồng. Tôi không cần lấy gì cả, nhưng tôi muốn rõ ràng: nếu có sự góp vốn từ người cũ, thì mọi thứ nên được phân chia lại đúng theo pháp luật. Không còn chuyện “vợ cũ góp tiền, vợ hiện tại không được ý kiến”.

Tin nhắn của Hoàng tới sau đó vài tiếng:

“Em đang làm quá mọi chuyện rồi đấy Mai. Đây chỉ là chuyện gia đình, đâu cần phải kéo ra pháp luật như vậy?”

Tôi không trả lời.

Hôm sau, tôi hẹn gặp Linh ở một quán cà phê. Cô ta đến, ánh mắt dè chừng. Tôi mỉm cười, bắt đầu trước:
– Chị nấu ăn ngon. Bin rất thích. Em cũng cảm ơn vì chị quan tâm cháu. Nhưng có lẽ mình cần thống nhất vài chuyện.

– Em định đuổi chị à? – cô ta hỏi thẳng.

– Không. Em không có quyền đó. Nhưng chị cũng nên nhớ, căn nhà ấy không còn là nơi chị có thể ra vào tùy tiện. Nếu chị muốn gặp con, em sẽ không bao giờ ngăn cản. Nhưng nếu chị tiếp tục chen vào cuộc sống riêng của vợ chồng em, thì em buộc phải hành động đến cùng.

Cô ta im lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt cô ấy không còn tự tin hay thách thức – mà là sự cảnh giác.

Một tuần sau, Linh trả chìa khóa. Không một lời nhắn.

Hoàng bắt đầu tỏ ra muốn hàn gắn. Anh chủ động gọi, xin gặp, nói sẽ dừng chuyện để Linh tự tiện về nhà. Anh bảo tôi quay về, rằng “mọi chuyện có thể sửa chữa”. Nhưng lần này, tôi không vội.

Tôi nói:
– Em sẽ về. Nhưng em muốn hai điều: một là đổi ổ khóa, và hai là đi tư vấn hôn nhân. Nếu anh không đồng ý, em sẽ tiếp tục tiến hành chia tài sản như đã nộp đơn.

Hoàng đồng ý. Miễn cưỡng, nhưng anh không còn đường lùi.

Ba tháng sau, tôi trở lại nhà. Không còn Linh, không còn chìa khóa lạ, và – bất ngờ nhất – là Hoàng bắt đầu thay đổi. Anh xin lỗi nhiều lần. Anh tham gia các buổi tư vấn cùng tôi. Dần dần, giữa chúng tôi không còn là cuộc chiến “ai đúng ai sai”, mà là đối thoại thật sự.

Tôi không thể chắc cuộc hôn nhân này sẽ vững bền mãi mãi. Nhưng tôi biết, nếu tôi không đứng dậy, không vạch rõ ranh giới, thì tôi đã đánh mất chính mình trong cuộc đời của người khác.

Đôi khi, sự trả thù không cần đến nước mắt hay lời cay nghiệt. Chỉ cần bạn biết mình là ai, và không để ai bước qua giới hạn đã định.
Câu chuyện của tôi không phải là chiến thắng. Nhưng đó là sự lựa chọn: lựa chọn sống như một người phụ nữ có giá trị.

Cụ ông phải trả 520 triệu đồng t:.iền cước viễn thông dù không dùng: Sự thật đằng sau quá kinhhoang

Các đối tượng sử dụng thủ đoạn tinh vi để dẫn dắt nạn nhân vào cái bẫy mà chúng giăng.

Theo Công an Ninh Bình, ngày 11/ 7, Ông Nguyễn Khắc Th, sinh năm 1945, trú tại thôn Phong Thành, xã Nho Quan, tỉnh Ninh Bình nhận được cuộc gọi từ một người tự xưng là nhân viên của “Trạm Viettel Nam Định”.

Đối tượng thông báo rằng ông Th bị một người làm giả thông tin để đăng ký cước viễn thông và hiện đang chậm trả cước hơn 7 triệu đồng.

Cụ ông phải trả 520 triệu đồng vì chậm trả hơn 7 triệu tiền cước viễn thông mà ông không hề sử dụng, công an vào cuộc làm rõ- Ảnh 1.

Công an xã Gia Viễn phối hợp ngăn chặn kịp vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản qua không gian mạng. Ảnh: Công an Ninh Bình

Đồng thời, kẻ gian đưa số điện thoại của ‘Cục An ninh mạng’ và yêu cầu ông liên hệ để giải quyết.

Sau đó, khi ông Th liên hệ, một người tự xưng là ‘cán bộ Cục An ninh mạng’ yêu cầu ông phải chuyển số tiền 520 triệu đồng để khắc phục hậu quả, yêu cầu ông không được nói với ai.

Do quá hoang mang và lo sợ, ông Th đã đến Bưu điện Gia Viễn để làm thủ tục chuyển tiền theo hướng dẫn của các đối tượng lừa đảo.

Rất may lúc này, chị Nguyễn Thị B (Con gái ông Th) phát hiện nghi vấn, bất thường nên đã điện báo tới Công an xã Gia Viễn.

Ngay khi tiếp nhận tin báo, Công an xã Gia Viễn một mặt điện báo trao đổi với Bưu điện Gia Viễn, mặt khác cử cán bộ xuống hiện trường phối hợp dừng giao dịch, ngăn chặn kịp thời hành vi lừa đảo, tuyên truyền, giải thích cho ông Th hiểu rõ các chiêu trò lừa đảo trên không gian mạng của kẻ xấu.

Theo markettimes.vn

Chân dung người phun sơn dòng chữ “b-ắn tốc độ” trên đường ở TPHCM. lý do ai cũng bất ngờ

Công an đã tìm được người dùng sơn phun, vẽ dòng chữ “bắn tốc độ” trên đường phố ở TPHCM và đang làm việc để xử lý.

Ngày 17/7, Đội CSGT An Sương thuộc Phòng CSGT, Công an TPHCM cho biết, đã tìm được người dùng sơn xịt dòng chữ “bắn tốc độ”, “có bắn tốc độ” trên mặt đường Lê Quang Đạo, đoạn qua địa bàn xã Xuân Thới Sơn, TPHCM.

Như đã thông tin, ngày 13/7, trên mạng xã hội phản ánh đường Lê Quang Đạo (cách cầu An Hạ khoảng 200m), theo hướng từ Tây Ninh về TPHCM xuất hiện dòng chữ “bắn tốc độ” và “có bắn tốc độ” trên mặt đường.

co ban toc do Tp.HCM 1.png
Ông T.Q.T. làm việc với cơ quan chức năng. Ảnh: CSGT TPHCM.

Ngay khi nắm thông tin, Đội CSGT An Sương phối hợp với Công an xã Xuân Thới Sơn tiến hành trích xuất camera để xác minh vụ việc.

Đến 18h ngày 16/7, lực lượng chức năng đã xác định được phương tiện chở người đàn ông thực hiện hành vi nêu trên là xe máy mang BKS 59Y2-963.XX. Qua kiểm tra, phương tiện này do T.Q.T. (50 tuổi, ngụ tại xã Củ Chi, TPHCM) làm chủ.

co ban toc do TPHCM 2.png
Phương tiện do ông T.Q.T. điều khiển. Ảnh: CSGT TPHCM.

Đội CSGT An Sương đã phối hợp cùng Công xã Củ Chi tiến hành mời ông T.Q.T. và sáng 17/7 ông này có mặt trụ sở công an xã để làm việc

Ông T.Q.T thừa nhận là người điều khiển phương tiện và thực hiện hành vi phun sơn trên đường với nội dung “bắn tốc độ” và “có bắn tốc độ” để nhằm cảnh báo cho người đi đường biết.

chua ban toc do 1.png
Dòng chữ “bắn tốc độ” và “có bắn tốc độ” trên mặt đường Lê Quang Đạo. Ảnh: CSGT TPHCM.
chu ban toc do 4.png
CSGT phối hợp cùng công an địa phương xử lý hiện trường. Ảnh: CSGT TPHCM.

Hiện Công an đang lập hồ sơ xử lý ông T.Q.T. theo quy định pháp luật.

TIN BÃO SỐ 3 ATNĐ di chuyển rất nhanh hướng Tây Tây Bắc, dự báo thành bão rất mạnh trước khi đổ bộ vào nước ta 👇

Áp thấp nhiệt đới Crising đang tiến dần về phía Bắc Luzon (Philippines) và có khả năng mạnh lên thành bão số 3 trên Biển Đông.

Em chồng cưới chạy bầu, mẹ chồng đòi 100 triệu m-ua xe tặng, chồng tôi nói một câu khiến bà t-ái m-ặt…

Mặt trời tháng Năm đổ lửa, hắt lên những con đường nhựa nóng bỏng. Tôi, Lan, đang cặm cụi phơi quần áo trên sân thượng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đã ba năm sống chung với mẹ chồng, ba năm ấy là chuỗi ngày dài của những mâu thuẫn âm ỉ, những lời soi mói, chỉ trích không ngừng nghỉ. Tôi luôn tự nhủ phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, vì tôi yêu chồng tôi – Hùng – và tôi muốn giữ gìn mái ấm này.
Tôi kết hôn với Hùng sau một thời gian dài yêu nhau. Hùng là một người đàn ông hiền lành, yêu vợ. Nhưng anh ấy lại có một điểm yếu: quá nghe lời mẹ. Mẹ chồng tôi, bà Mai, là một người phụ nữ kỹ tính, hà khắc, và luôn cho rằng mình đúng. Ngay từ khi tôi về làm dâu, bà đã không ngừng soi mói, chỉ trích tôi đủ điều. Từ cách nấu ăn, cách dọn dẹp nhà cửa, đến cách tôi ăn mặc, nói năng, tất cả đều không vừa ý bà.
“Con gái gì mà nấu ăn dở tệ! Món này làm thế này mới đúng này.” Bà Mai nói, giọng bà ấy đầy vẻ chê bai, khi tôi đang cố gắng học cách nấu món canh chua mà bà thích.
“Quần áo con mặc cứ như trẻ con ấy! Phải mặc thế này mới ra dáng phụ nữ có chồng chứ.” Bà ấy lại bình phẩm về bộ đồ tôi vừa mua.
Tôi luôn nhẫn nhịn, chưa từng than phiền nửa lời. Tôi nghĩ rằng, bà là mẹ chồng, bà có quyền dạy dỗ tôi. Tôi cố gắng thay đổi bản thân để làm vừa lòng bà. Tôi học nấu những món ăn bà thích, tôi mặc những bộ quần áo bà ưng ý. Nhưng dường như, mọi cố gắng của tôi đều vô ích. Bà vẫn không ngừng tìm cách bới móc, chỉ trích.
Điều khiến tôi buồn nhất là sự thiên vị của mẹ chồng dành cho con gái út – em chồng tôi, tên là Thảo. Thảo là con gái cưng của bà Mai. Mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành cho Thảo. Thảo muốn gì là có nấy. Trong khi tôi, người con dâu, lại phải chịu đựng đủ thứ thiệt thòi.
Nhiều lần, Thảo cần tiền, và bà Mai lại quay sang tôi. “Lan à, con cho Thảo mượn ít tiền nhé. Con bé đang cần gấp.” Bà ấy nói, giọng bà ấy như ra lệnh.

Tôi không bao giờ từ chối. Dù có khó khăn đến mấy, tôi cũng cố gắng xoay sở để có tiền cho Thảo mượn. Hùng cũng không nói gì, anh ấy chỉ im lặng. Nhưng Thảo thì khác. Nó nhận tiền của tôi, nhưng chẳng một lời cảm ơn. Thậm chí, nó còn tỏ ra lạnh nhạt, coi thường tôi.

“Chị Lành ơi, tiền em mượn chị bao giờ trả vậy?” Tôi có lần hỏi khẽ Thảo, vì lúc đó tôi cũng đang cần tiền để lo cho việc riêng.
“Chị hỏi làm gì? Tôi có trả hay không thì liên quan gì đến chị?” Thảo nói, giọng nó đầy vẻ khó chịu.
Tôi cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Tôi hy sinh tất cả vì gia đình này, nhưng đổi lại chỉ là những lời chỉ trích, sự lạnh nhạt, và sự lợi dụng. Tôi vẫn tự nhủ, chỉ cần Hùng yêu tôi, chỉ cần anh ấy hiểu cho tôi là đủ.
Biến Cố Bất Ngờ Và Sự Thay Đổi Ngọt Ngào Đáng Ngờ
Cuộc sống cứ thế trôi đi, với những mâu thuẫn âm ỉ và sự nhẫn nhịn của tôi. Cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ xảy ra. Thảo, em chồng tôi, mang thai và chuẩn bị cưới chạy bầu.
Cả nhà xôn xao. Mẹ chồng tôi thì lo lắng không yên. Bà ấy sợ Thảo sẽ bị người ta coi thường vì cưới chạy bầu.
Bỗng nhiên, mẹ chồng đột nhiên thay đổi thái độ, ngọt ngào bất thường. Bà ấy không còn soi mói, chỉ trích tôi nữa. Thay vào đó, bà ấy nói chuyện với tôi một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn khen tôi nấu ăn ngon, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
“Lan à, con dạo này trông xinh ra đấy nhé. Nấu ăn cũng ngon hơn nhiều rồi.” Bà Mai nói, giọng bà ấy ngọt xớt, khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Sự thay đổi đột ngột này khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi biết, bà Mai không phải là người dễ dàng thay đổi tính cách. Chắc chắn có điều gì đó không bình thường.
Rồi, một buổi tối, khi cả nhà đang ăn cơm, mẹ chồng tôi bất ngờ lên tiếng.
“Lan à, con có thể cho mẹ mượn 100 triệu không?” Bà ấy nói, giọng bà ấy vẫn ngọt ngào, nhưng ánh mắt bà ấy lại đầy vẻ dò xét. “Mẹ muốn mua một chiếc xe cho con Thảo. Con bé cưới chạy bầu, đi đứng thế này cũng không tiện. Có xe thì đỡ bị người ta coi thường.”
Tim tôi như ngừng đập. 100 triệu? Đó là cả số tiền tiết kiệm mà tôi đã dành dụm bấy lâu nay. Tôi đã định dùng số tiền đó để sửa sang lại căn nhà nhỏ của ba mẹ tôi ở quê.

Tôi nhìn Hùng, chồng tôi. Anh ấy đang ăn cơm, khuôn mặt anh ấy bình thản. Tôi mong anh ấy sẽ nói gì đó, sẽ bênh vực tôi. Nhưng anh ấy vẫn im lặng.

Mẹ chồng tôi vẫn nhìn tôi, ánh mắt bà ấy đầy vẻ mong chờ. Tôi biết, nếu tôi từ chối, bà ấy sẽ lại quay trở lại với con người khó tính, hà khắc của mình.
Tôi đang định mở miệng nói lời từ chối, nhưng rồi, một giọng nói bất ngờ vang lên.
You may also like
Tiếng Nói Từ Chồng Và Giọt Nước Mắt Hạnh Phúc
“Mẹ à, mẹ không thể làm như vậy được!” Giọng Hùng vang lên, trầm và rõ ràng. Anh ấy đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mẹ mình.
Mẹ chồng tôi sững sờ. Bà ấy không ngờ Hùng lại lên tiếng.
“Hùng, con nói gì vậy?” Bà ấy hỏi, giọng bà ấy đầy vẻ khó chịu.
Hùng nhìn mẹ, ánh mắt anh ấy kiên quyết. “Con nói là mẹ không thể cứ mãi lợi dụng Lan như vậy được. Con đã thấy tất cả những gì mẹ đã làm với Lan trong ba năm qua. Mẹ soi mói, chỉ trích nó đủ điều. Mẹ thiên vị Thảo, mẹ nhiều lần mượn tiền Lan giúp Thảo mà không một lời cảm ơn. Bây giờ, mẹ lại muốn Lan cho Thảo mượn 100 triệu để mua xe, chỉ vì sợ Thảo bị coi thường. Vậy còn Lan thì sao? Lan đã bị mẹ coi thường bao nhiêu năm qua, mẹ có bao giờ nghĩ đến không?”
Những lời nói của Hùng như một tiếng sét đánh ngang tai mẹ chồng tôi. Khuôn mặt bà ấy tái mét. Bà ấy không thể tin được rằng, con trai bà ấy, người luôn nghe lời bà, lại dám nói những lời đó.
Tôi nhìn Hùng, nước mắt tôi bắt đầu chảy dài. Tôi không thể tin được rằng, cuối cùng, anh ấy cũng đã đứng về phía tôi. Anh ấy đã nhìn thấy những gì tôi đã phải chịu đựng bấy lâu nay.
Hùng tiếp tục, giọng anh ấy đầy sự bức xúc: “Lan đã hy sinh rất nhiều vì gia đình mình. Cô ấy bỏ công việc, ở nhà chăm sóc gia đình. Cô ấy nhẫn nhịn mọi lời chỉ trích của mẹ. Cô ấy luôn cố gắng làm vừa lòng mẹ. Vậy mà mẹ lại đối xử với cô ấy như thế nào?”
Mẹ chồng tôi không nói được lời nào. Bà ấy cúi gằm mặt.
“Con sẽ không để Lan phải chịu đựng thêm bất kỳ sự bất công nào nữa.” Hùng nói, giọng anh ấy kiên quyết. “Nếu mẹ muốn Thảo có xe, thì mẹ tự lo đi.”
Cả nhà im lặng. Tiếng nức nở của tôi vang lên trong không gian. Tôi không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì cuối cùng, Hùng đã hiểu tôi, đã bảo vệ tôi.
Sự Thay Đổi Và Bài Học Về Giá Trị Của Sự Tự Trọng
Sau bữa cơm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Mẹ chồng tôi không nói một lời nào với tôi và Hùng. Bà ấy chỉ im lặng.
Hôm sau, khi tôi thức dậy, mẹ chồng tôi đã không còn ở nhà nữa. Bà ấy đã âm thầm rời khỏi nhà. Bà ấy để lại một bức thư ngắn ngủi, nói rằng bà ấy sẽ về quê sống.
Tôi và Hùng nhìn nhau. Chúng tôi không biết phải nói gì. Dù bà Mai đã làm tổn thương tôi rất nhiều, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của Hùng.
Tôi không đưa 100 triệu cho Thảo. Tôi dùng số tiền đó để sửa sang lại căn nhà nhỏ của ba mẹ tôi ở quê, biến nó thành một không gian ấm cúng, tiện nghi hơn. Tôi muốn ba mẹ tôi được sống thoải mái hơn, và tôi cũng muốn có một nơi để trở về mỗi khi tôi cảm thấy mệt mỏi.
Tôi không oán trách mẹ chồng. Tôi chỉ cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Tôi đã được giải thoát khỏi những mâu thuẫn, những áp lực bấy lâu nay.
Và tôi rơi nước mắt vì cuối cùng, chồng đã đứng về phía mình. Giọt nước mắt ấy không phải là nước mắt của sự yếu đuối, mà là nước mắt của sự hạnh phúc, của sự biết ơn.
Từ hôm đó, cuộc sống của tôi và Hùng thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi sống hạnh phúc hơn rất nhiều. Hùng không còn nghe lời mẹ một cách mù quáng nữa. Anh ấy biết bảo vệ tôi, biết trân trọng tôi.
Chúng tôi cũng thường xuyên về thăm mẹ chồng ở quê. Mối quan hệ giữa tôi và bà ấy dần cải thiện. Bà ấy không còn hà khắc như trước nữa. Bà ấy cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự hoàn hảo, không phải là sự giàu sang. Hạnh phúc là sự chấp nhận, sự yêu thương, và sự thấu hiểu.
Tôi đã từng nhẫn nhịn, đã từng chịu đựng tất cả. Nhưng giờ đây, tôi biết, phụ nữ cần phải có tiếng nói của riêng mình, cần phải biết bảo vệ bản thân mình. Và quan trọng hơn, phụ nữ cần phải chọn người đủ hiểu giá trị mình.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng ban mai đang chiếu rọi. Một ngày mới lại bắt đầu. Và tôi, tôi sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời chân thành, xứng đáng hơn.
Cuộc đời này, có những lúc ta phải đối mặt với những tổn thương, những sự phản bội. Nhưng quan trọng hơn, là cách chúng ta đứng dậy, cách chúng ta đối mặt với nó, và cách chúng ta tìm lại chính mình.

Kết quả vụ trích xuất camera, tìm người phun sơn dòng chữ ‘b/ắn t/ốc đ/ộ’ ở TPHCM: Hóa ra lại là người này

Lực lượng CSGT TPHCM phối hợp với công an địa phương đang truy tìm thanh niên dùng sơn xịt dòng chữ “bắn tốc độ”, “có bắn tốc độ” trên mặt đường Lê Quang Đạo.

Trước đó, mạng xã hội lan truyền hình ảnh dòng chữ “bắn tốc độ” xuất hiện trên mặt đường Lê Quang Đạo, đoạn cách cầu An Hạ khoảng 200m, hướng từ Tây Ninh về TPHCM, thuộc địa bàn xã Xuân Thới Sơn.

Nhận được thông tin, Đội CSGT An Sương đã phối hợp với Công an xã Xuân Thới Sơn tiến hành trích xuất camera an ninh khu vực để xác minh vụ việc.

Kết quả trích xuất cho thấy, vào lúc 11h15 ngày 13/7, một thanh niên điều khiển xe máy không rõ biển số đã lưu thông trên làn hỗn hợp đường Lê Quang Đạo. Khi đến vị trí nói trên, người này dừng xe và dùng bình sơn màu trắng phun xuống mặt đường các dòng chữ “bắn tốc độ” và “có bắn tốc độ”.chua ban toc do 1.pngDòng chữ “bắn tốc độ” và “có bắn tốc độ” xuất hiện trên mặt đường Lê Quang Đạo. Ảnh: CSGT TPHCM
Sau khi phát hiện sự việc, lực lượng CSGT đã phối hợp với đơn vị vệ sinh môi trường để xử lý, tẩy xóa vết sơn nhằm đảm bảo mỹ quan và an toàn giao thông.chu ban toc do 2.pngĐội CSGT An Sương và Công an xã Xuân Thới Sơn trích xuất camera quanh hiện trường để truy tìm người vẽ bậy. Ảnh: CSGT TPHCM.
Hiện các lực lượng chức năng tiếp tục truy tìm người thực hiện hành vi vẽ bậy để xử lý theo quy định.

Phòng CSGT TPHCM khuyến cáo người dân không được tự ý phun sơn, viết hoặc vẽ lên công trình giao thông, công cộng. Hành vi này không chỉ gây mất mỹ quan đô thị mà còn tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn giao thông.chu ban toc do 4.pngCơ quan chức năng xử lý vết sơn trên mặt đường. Ảnh: CSGT TPHCM.
Mức phạt và chế tài liên quan

Theo Khoản 2 Điều 7 Nghị định 144/2021/NĐ-CP của Chính phủ, hành vi “phun sơn, viết, vẽ, dán, gắn hình ảnh, nội dung lên tường, cột điện hoặc các vị trí khác tại khu vực công cộng mà không được phép” sẽ bị phạt từ 1 đến 2 triệu đồng đối với cá nhân, tối đa 4 triệu đồng nếu là tổ chức. Người vi phạm còn bị buộc khôi phục hiện trạng ban đầu.

Ngoài ra, hành vi nêu trên có thể bị xử lý hình sự nếu cấu thành tội “hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng tài sản” theo Điều 178 Bộ luật Hình sự 2015 (sửa đổi, bổ sung năm 2017), với mức phạt tù tùy theo mức độ vi phạm.

Bố phụ hồ, mẹ không biết chữ, con là thủ khoa toàn quốc thi tốt nghiệp THPT 2025

Với Trần Xuân Đam, thành công không phải là đích đến mà là hành trình, kim chỉ nam tạo động lực giúp bản thân trở thành thủ khoa toàn quốc kỳ thi tốt nghiệp THPT.

Em Trần Xuân Đam.

Sáng 16/7, Bộ GD&ĐT công bố điểm thi tốt nghiệp THPT năm 2025. Theo dữ liệu điểm thi, em Trần Xuân Đam, học sinh lớp 12A1, trường THPT Mỹ Lộc (tỉnh Ninh Bình) trở thành 1 trong 2 thủ khoa toàn quốc kỳ thi này với tổng điểm 4 môn thi đạt 39/40 điểm. Trong đó, môn Toán 10 điểm, Vật lí 10 điểm, Ngữ văn 9,25 điểm, Hóa học 9,75 điểm.

Bố mẹ phụ hồ, mong con học tốt để thoát nghèo

Chị Bùi Thị Lừu, mẹ của Đam (SN 1983, trú tại phường Mỹ Lộc, tỉnh Ninh Bình) chia sẻ niềm tự hào và chưa hết xúc động từ lúc biết tin con trai trở thành thủ khoa toàn quốc kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025.

Chị Lừu kể, vợ chồng chị sinh được 4 con trai, Đam là con thứ hai. Cả hai vợ chồng chị đều làm phụ hồ, ngoài ra còn cấy hơn một mẫu ruộng, quanh năm đầu tắt mặt tối. Vào mùa, vợ chồng chị Lừu tranh thủ đi sạ lúa thuê, ai mượn phun thuốc sâu cũng gắng sức làm để có đồng ra đồng vào nuôi 4 con ăn học.

Với vợ chồng chị, mong mỏi lớn nhất là con cái được ăn học đến nơi đến chốn để sau này có cuộc sống đỡ vất vả và thoát nghèo.

Chị Bùi Thị Lừu - mẹ Đam xúc động khi biết con trai mình là thủ khoa toàn quốc kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025.

Chị Bùi Thị Lừu – mẹ Đam xúc động khi biết con trai mình là thủ khoa toàn quốc kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025.

“Ngày bé, tôi không được đi học vì nhà quá nghèo, anh em lại đông, đến cơm ăn còn phải lo từng bữa. Bây giờ tôi vẫn không biết chữ, đi viện không viết được tên, làm thủ tục gì cũng phải điểm chỉ vân tay, nhiều lúc nghĩ rất tủi thân. Vì thế tôi luôn động viên con cố gắng học tập để thoát cảnh lam lũ như bố mẹ. Nay Đam đạt kết quả cao thế này, tôi mừng không lời nào diễn tả được”, chị Lừu rưng rưng.

Anh Trần Xuân Thiệm, bố của Đam (SN 1982, trú tại phường Mỹ Lộc, tỉnh Ninh Bình) chia sẻ, từ khi lên 4 tuổi, Đam đã biết tự học theo anh trai. Càng lớn, Đam càng bộc lộ tinh thần tự học nên vợ chồng anh luôn khích lệ để con cố gắng hơn.

“Sáng nay, tôi đang làm thì thấy Đam gọi điện báo điểm thi. Nghe xong mà chân tay tôi run rẩy vì mừng quá. Mọi mệt nhọc như tan biến. Con đạt kết quả như vậy, với tôi là cả một niềm hạnh phúc lớn lao”, anh Thiệm chia sẻ.

Kỷ luật là “chìa khóa” để đạt mục tiêu

Đam chia sẻ, để đạt được kết quả cao trong kỳ thi vừa qua, em đã xây dựng phương pháp học riêng dựa trên kỷ luật cá nhân. Em không học thêm nên luôn cố gắng học chắc kiến thức trên lớp. Nếu vướng mắc ở đâu sẽ hỏi thầy cô ngay.

“Trong quá trình học tập, em luôn đặt mục tiêu rõ ràng cho từng ngày. Khi đã xác định được mục tiêu, kỷ luật sẽ giúp mình đi từng bước chắc chắn nhất”, Đam nói.

Mỗi ngày, Đam thường thức dậy lúc 4h30-5h sáng để học bài. Ban ngày học ở trường, chiều tối về, em phụ giúp bố mẹ việc nhà rồi ôn bài, luyện đề đến 23h.

Trong quá trình ôn luyện, sau mỗi lần làm đề, Đam đều cẩn thận rà soát lại lỗi sai, ghi chép tỉ mỉ vào sổ tay để rút kinh nghiệm và tránh lặp lại lần sau.

Quá trình học tập, Đam luôn xây dựng lộ trình và đặt mục tiêu rõ ràng.

Quá trình học tập, Đam luôn xây dựng lộ trình và đặt mục tiêu rõ ràng.

Với Đam, học tập không phải là sự gò ép, mà là hành trình nghiêm túc nhưng vẫn giữ được tinh thần thoải mái.

“Em không tạo áp lực cho mình. Mỗi ngày em đều đặt ra mục tiêu rõ ràng là môn nào làm bao nhiêu đề. Khi hoàn thành mục tiêu, em sẽ nghỉ ngơi để giữ cho tinh thần thoải mái. Còn hôm nào mệt quá, em cho phép bản thân nghỉ luôn buổi hôm đó, miễn là không ảnh hưởng tới kế hoạch dài hạn. Trước khi bước vào phòng thi, em đã chuẩn bị cho mình một tâm lý thật vững vàng và kiến thức thật chắc.

Khi biết mình là thủ khoa toàn quốc, em đã gọi ngay cho bố mẹ, thầy cô, bạn bè để báo tin vui. Em chỉ biết cảm ơn thầy cô, cảm ơn bố mẹ đã luôn ở bên, âm thầm ủng hộ và tiếp sức cho em suốt chặng đường dài”, Đam xúc động nói.

“Nhà em không khá giả, ước mơ của em lại cao nên phải nỗ lực hết sức”

Cô Trần Thị Hồng Dơn, giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1 và dạy môn Hóa học đã không giấu nổi niềm xúc động và tự hào khi biết tin học trò của mình trở thành thủ khoa toàn quốc kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025.

Theo cô Dơn, Đam là học sinh rất năng nổ. Em không chỉ học tập tốt mà còn tích cực giúp đỡ các bạn cùng tiến bộ, luôn chủ động hỗ trợ thầy cô trong mọi hoạt động.

“Đam có kế hoạch học tập rất rõ ràng. Một khi đã đặt ra mục tiêu, em luôn cố gắng hết mình để đạt được. Vậy nên, kết quả kì thi vừa qua của Đam không khiến tôi quá bất ngờ vì đó vẫn nằm trong mục tiêu Đam âm thầm theo đuổi, cũng là điều thầy cô luôn kỳ vọng ở em”, cô Dơn nói.

Cô giáo Trần Thị Hồng Dơn chia sẻ niềm vui với cậu học trò xuất sắc.

Cô giáo Trần Thị Hồng Dơn chia sẻ niềm vui với cậu học trò xuất sắc.

Thầy Trần Nam Chung, Phó Hiệu trưởng Trường THPT Mỹ Lộc cho biết, năm học 2024-2025 là một năm học đặc biệt, ghi dấu nhiều thành tích nổi bật của thầy và trò nhà trường.

“Năm học vừa qua, trường đạt kết quả rất đáng tự hào khi nhiều cuộc thi đều đứng thứ nhất. Trong các cuộc thi đó, có sự đóng góp không nhỏ của Đam. Đam tham gia đội tuyển học sinh giỏi Hóa học cấp tỉnh và đạt giải Nhì. Kỳ thi tốt nghiệp THPT năm 2025, trường có 25 điểm 10. Riêng lớp của Đam có 5 môn thi tốt nghiệp thì có đến 4 môn xếp thứ nhất toàn trường”, thầy Chung chia sẻ.

Với Đam, thành tích hiện tại chỉ là khởi đầu để bước vào hành trình hiện thực hóa ước mơ.

Với Đam, thành tích hiện tại chỉ là khởi đầu để bước vào hành trình hiện thực hóa ước mơ.

Với kết quả đạt được, Đam dự định theo học ngành Kỹ thuật điều khiển và tự động hóa, Đại học Bách khoa Hà Nội. Đây cũng là ngành em đam mê và mong muốn theo đuổi từ nhỏ.

Đam chia sẻ: “Với em, thành công không phải là đích đến, mà là hành trình. Trên hành trình ấy, em sẽ cố gắng nắm bắt, tận dụng mọi cơ hội. Em biết khi mình lên Hà Nội học, gánh nặng sẽ đè nặng lên vai bố mẹ nên em đã suy nghĩ rất nhiều để tìm hướng đi, vừa giúp đỡ được bố mẹ, vừa hiện thực hóa ước mơ của mình. Nhà em không khá giả, ước mơ của em lại cao nên em phải nỗ lực hết sức”, Đam nói.

Đam lên kế hoạch tương lai rất rõ ràng. Em đã tìm hiểu kỹ các chương trình khuyến khích học tập, hỗ trợ sinh viên của Đại học Bách khoa Hà Nội.

“Kỳ đầu tiên em vẫn phải để bố mẹ lo học phí. Sau đó, em sẽ cố gắng đạt học bổng của trường để bố mẹ bớt gánh nặng. Em cũng dự định sẽ đi làm gia sư để tự trang trải tiền trọ và sinh hoạt phí, cũng là rèn luyện kỹ năng sư phạm”, Đam bày tỏ.

Cô Dơn tin tưởng rằng, dù chặng đường phía trước còn nhiều thử thách, với sự chủ động và nghị lực phi thường, Đam chắc chắn sẽ còn tiến xa và sớm hiện thực hóa ước mơ của mình.