“Ngày em lên xe hoa lần hai, tôi đứng lặng ở một góc xa, nơi không ai nhận ra. Đám cưới rộn ràng tiếng cười, mà tim tôi như trôi ngược lại những năm tháng cũ. Tôi thấy chú rể, nhìn thật kỹ… rồi cười buồn. Trong túi áo, tôi mang theo một chiếc thẻ, bên trong có đúng 300 triệu. Tôi lặng lẽ gửi nó qua người phục vụ, ghi vỏn vẹn: “Chúc hai người hạnh phúc”. Ba ngày sau, điện thoại tôi đổ chuông…”
Tôi và Ly từng là vợ chồng. Quen nhau từ những năm đại học, chúng tôi yêu nhau say đắm như bao cặp sinh viên khác – nghèo nhưng tràn đầy ước mơ. Ra trường, tôi chật vật lập nghiệp, còn Ly làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Khi cưới nhau, trong tay chẳng có gì ngoài căn phòng trọ rộng chưa tới 20 mét vuông và một chiếc xe máy cũ.
Ly là kiểu phụ nữ sống thực tế, không ảo tưởng. Cô ấy không trách móc tôi nghèo, nhưng sau 3 năm cưới nhau mà vẫn không có nổi một căn nhà để “cắm dùi”, những cuộc cãi vã âm ỉ bắt đầu. Tôi miệt mài làm việc, startup liên tục thất bại, đến lúc kiệt quệ tinh thần lẫn tài chính thì Ly bảo muốn ly hôn.
Tôi ký đơn. Không van xin, không níu kéo. Tôi hiểu cô ấy đã chịu đủ rồi.
Chúng tôi chia tay trong im lặng, không nước mắt, không ồn ào. Người ngoài nghĩ chúng tôi văn minh, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là sự đứt gãy của hai tâm hồn không còn đủ kiên nhẫn với nhau nữa.
Hai năm sau ly hôn, công ty khởi nghiệp mới của tôi bất ngờ thắng lớn khi bắt đúng thị trường fintech đang bùng nổ. Từ một kẻ nợ ngập đầu, tôi trở thành giám đốc điều hành của một startup được định giá vài chục tỷ đồng.
Tôi không liên lạc với Ly suốt 2 năm đó. Không phải vì giận, mà vì nghĩ mình không còn tư cách. Nhưng thật lạ, khi thành công rồi, trong đầu tôi lại thường xuyên nhớ đến người phụ nữ từng âm thầm đưa lương hàng tháng cho tôi trả nợ, từng dầm mưa chở cơm đến văn phòng cho tôi đêm hôm khuya khoắt.
Tin Ly sắp tái hôn đến với tôi qua một người bạn cũ.
“Nghe nói chồng sắp cưới là phó giám đốc công ty bảo hiểm lớn, trông đàng hoàng, có điều… từng ly hôn rồi, có con riêng.”
Tôi nghe, chỉ cười nhẹ.
Ngày Ly cưới, trời đổ mưa nhẹ. Tôi đến muộn, đứng ngoài rìa sân tiệc nhìn vào, không ai nhận ra tôi. Ly mặc váy cưới trắng tinh, trông trẻ trung, khác hẳn người phụ nữ từng thức đêm lo tiền điện, từng khóc lặng lẽ sau mỗi lần tôi vỡ nợ.
Chú rể trông đúng như lời đồn – cao ráo, chững chạc, phong thái tự tin. Nhưng tôi không quan tâm đến anh ta. Tôi chỉ nhìn Ly.
Một người phục vụ đi ngang qua, tôi đưa cho anh ta chiếc phong bì: một chiếc thẻ ngân hàng, ghi sẵn mã PIN, kèm mảnh giấy nhỏ “Chúc hai người hạnh phúc”. Không ghi tên.
Tôi rời đi ngay sau đó. Không dự tiệc, không ai biết tôi từng đến.
Ba ngày sau đám cưới, lúc tôi đang họp ở công ty, điện thoại đổ chuông. Là số lạ.
“Anh có thể gặp em được không?” – Là giọng Ly. Vẫn nhẹ nhàng như xưa.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê quen thuộc, nơi từng là chốn hẹn hò của hai đứa. Cô ấy bước vào, không còn vẻ rạng rỡ như hôm cưới. Mắt thâm quầng, thần sắc mệt mỏi.
“Em biết là anh… gửi cái thẻ đó.” – Cô mở lời.
Tôi không nói gì.
Ly lấy ra chiếc thẻ, đặt lên bàn.
“Em không nhận đâu.”
“Không phải cho em. Là món quà mừng cưới.” – Tôi nói, cố giữ giọng bình thản.
Cô im lặng, rồi sau một lúc, thở dài:
“Anh biết không… đêm cưới, chồng em say. Trong cơn say, anh ấy gọi tên người cũ. Em đứng chết lặng ở cửa phòng.”
Tôi sững người.
“Em không nói gì. Chỉ nghe. Hóa ra… mình không phải là lựa chọn đầu tiên, mà là sự thay thế.”
Ly quay mặt đi, lau nước mắt.
“Em không biết mình sai chỗ nào. Có lẽ là sai từ lúc ly hôn với anh…”
Tôi siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Không trách, không oán.
“Em định sao?” – Tôi hỏi.
“Em không biết nữa. Em chỉ biết… em mệt. Em cần nghĩ.”
Tôi gật đầu. Trước khi rời đi, tôi chỉ nói một câu:
“Nếu em cần gì, cứ gọi. Không cần phải là tiền.”
Sau buổi gặp hôm ấy, Ly không liên lạc với tôi thêm nữa. Tôi cũng không chủ động gọi, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Tôi biết, cô ấy đang chiến đấu với những câu hỏi không lời đáp – giống như tôi từng chiến đấu với thất bại, mất mát và tự trách bản thân sau khi cô ấy rời đi.
Một tuần sau, tôi nhận được email từ Ly. Vỏn vẹn một dòng:
“Anh rảnh tối nay chứ? Em muốn nói chuyện.”
Tôi hủy bữa tối với đối tác Nhật, phóng xe thẳng tới quán cà phê hôm trước.
Ly ngồi đó, vẫn là cô gái tôi từng yêu: không son phấn cầu kỳ, tay cầm ly cacao nóng, ánh mắt xa xăm.
“Anh ấy… muốn ly thân.” – Cô nói thẳng, không vòng vo.
Tôi khẽ nhíu mày.
“Không phải vì em. Mà vì… vợ cũ anh ta quay về. Muốn giành quyền nuôi con. Mà điều kiện là anh ta phải về lại với cô ta.”
Tôi im lặng.
“Em đã nghĩ kỹ. Em không níu kéo đâu. Em mệt mỏi với việc làm người thế thân.”
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu gặp Ly thường xuyên hơn. Không phải với tư cách người yêu cũ, càng không phải “người thay thế của người thay thế”. Chúng tôi đi ăn, đi dạo, nói về đủ thứ – trừ chuyện tình cảm.
Tôi kể cho Ly nghe về những năm tháng mình từng gục ngã thế nào, từng ghét chính mình ra sao khi nhìn cô ấy phải nai lưng trả tiền thuê nhà, từng xót xa khi nghe tiếng cô ấy thở dài trong đêm.
“Anh thành công rồi, sao không yêu người mới? Người trẻ hơn, vui vẻ hơn?”
Tôi cười.
“Vì không ai chịu ngồi sau xe anh lúc nghèo, thì không ai đủ tư cách ngồi cạnh anh lúc giàu.”
Câu nói đó khiến Ly rơi nước mắt.
Một đêm, gần 1 giờ sáng, Ly gọi cho tôi.
“Anh đang ngủ chưa?”
“Chưa. Em sao vậy?”
Giọng cô nghẹn lại:
“Anh có thể đến chở em đi một vòng không? Em không muốn ở nhà nữa…”
Tôi vội vàng khoác áo, lao ra đường. Ly đứng dưới chân chung cư, không khóc, nhưng mắt đỏ hoe. Chúng tôi không nói gì nhiều. Tôi chỉ đưa cô ấy đi dọc bờ kè, qua những con đường hai đứa từng chạy xe rong chơi thuở sinh viên.
“Em muốn về lại căn phòng trọ cũ…” – Cô thì thầm.
Sáng hôm sau, tôi cùng Ly quay lại căn trọ nhỏ ngày xưa – nơi từng là “tổ chim” đầu tiên của hai đứa. Người thuê mới là một cặp vợ chồng trẻ, họ vui vẻ để chúng tôi vào xem một lát.
Mọi thứ đã khác, nhưng góc phòng vẫn còn vết tróc sơn ngày xưa chúng tôi từng dán poster phim.
“Em từng ước mình đủ kiên nhẫn để đợi anh thành công…” – Cô nói khi rời đi.
Tôi nắm tay cô, lần đầu tiên sau nhiều năm.
“Vẫn chưa muộn đâu.”
Chúng tôi không vội quay lại. Chúng tôi cần học lại cách ở bên nhau – không phải như hai kẻ cũ còn dư âm, mà như hai người mới, hiểu rằng tình yêu không nuôi nổi hôn nhân nếu thiếu sự đồng hành, sẻ chia và nhẫn nại.
Tôi mua lại một căn nhà nhỏ, không phải biệt thự hay penthouse sang trọng – mà là một không gian vừa đủ cho hai người trưởng thành từng đổ vỡ.
Ly dọn tới ở, ban đầu chỉ là “ở nhờ cho yên tĩnh”. Nhưng dần dần, mọi thứ trở nên thân thuộc đến mức chúng tôi chẳng cần định nghĩa nữa.
Một chiều chủ nhật, tôi pha cho cô ly trà nóng, đặt bên cạnh chiếc bánh cô thích.
Trên bàn, tôi để lại chiếc phong bì nhỏ – lần này không phải thẻ ngân hàng, mà là một tờ giấy viết tay:
“Nếu ngày xưa em cần một người giàu để thấy an toàn, thì hôm nay… anh chỉ cần em là chính em. Mình bắt đầu lại được không?”
Ly không nói gì. Cô chỉ đi tới, ôm tôi thật chặt.
Hai năm sau, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ, không gọi là đám cưới, chỉ là một buổi gặp mặt gia đình thân thiết.
Không rộn ràng như lần cưới đầu của Ly, không hoành tráng như người ta thường thấy trên mạng. Chỉ có hoa cúc dại, ánh đèn vàng dịu và lời cảm ơn chân thành.
Tôi đứng cạnh cô, nhìn bạn bè cũ đến dự. Không ai nói ra, nhưng ai cũng thấy: có những tình yêu phải đi qua đổ vỡ, mới biết mình không thể thay thế.
“Ngày em lên xe hoa lần hai, tôi đã lặng lẽ đến, không vì tiếc nuối, mà để chúc phúc. Không ngờ, điều em thật sự cần, không phải một người đàn ông thành đạt hay quá hoàn hảo… mà là một người sẵn sàng bước tiếp cùng em từ những gì còn lại. Và lần này, tôi đã không quay lưng.”