Home Blog Page 2

Mẹ kế cho tôi 500 triệu làm của hồi môn, còn mẹ ruột chỉ cho một thứ khiến tôi cay mắt

“Mẹ kế cho tôi 500 triệu làm của hồi môn, còn mẹ ruột chỉ cho một thứ khiến tôi cay mắt.”
Câu nói ấy, tôi đã thốt ra giữa tiệc cưới của chính mình, khiến không khí lặng đi như có người vừa đổ một xô nước lạnh giữa đám đông. Nhưng nếu ai từng sống trong hai mươi tám năm cuộc đời như tôi đã sống, có lẽ sẽ hiểu tại sao.

Tôi tên là Vy – trưởng phòng kinh doanh của một công ty thời trang nội địa khá nổi tiếng ở TP.HCM. Ở tuổi 28, tôi tự hào mình có mọi thứ: một công việc ổn định, một người chồng yêu thương và… một người mẹ kế không khác gì “nữ chính truyện cổ tích ngược đời”. Còn mẹ ruột của tôi – người sinh ra tôi – lại là một chương khác mà tôi luôn cố gắng giấu đi.

Tôi sống cùng mẹ kế từ năm tôi lên 7, sau khi mẹ ruột tôi bỏ đi mà không nói một lời. Khi đó, ba tôi mới ngoài 30, một mình cáng đáng cả gia đình lẫn con thơ. Mẹ kế tôi – dì Hồng – đến với ba không lâu sau đó, dịu dàng, đảm đang, không hề giống hình ảnh “mẹ kế ác độc” mà đứa trẻ nào cũng từng được dạy sẵn.

Dì Hồng yêu tôi theo cách thầm lặng. Không ôm hôn, không lời ngọt ngào, nhưng ngày nào cũng lặng lẽ gói phần cơm riêng tôi thích, nhớ sinh nhật tôi hơn cả ba tôi nhớ. Tôi lớn lên trong vòng tay người phụ nữ ấy, tin rằng mình may mắn – cho đến một ngày, quá khứ gõ cửa.

Hai tháng trước đám cưới, có người gửi cho tôi một bức thư tay. Nét chữ xiêu vẹo, chỉ ghi vỏn vẹn:

“Mẹ xin lỗi. Mẹ muốn gặp con một lần trước khi con lấy chồng.”

Tôi đã nhìn nó suốt cả buổi chiều, không mở ra. Tôi biết mẹ ruột tôi còn sống – điều này ba không bao giờ nói, nhưng ánh mắt dì Hồng mỗi lần tôi hỏi đã luôn nói thay. Tôi đem bức thư đến cho dì. Dì nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ khẽ nói:
“Con muốn đi thì cứ đi. Đừng mang oán giận làm hành lý.”

Bà sống trong một căn nhà trọ cũ kỹ ở Gò Vấp. Khi tôi đến, bà không ngạc nhiên. Như thể bà đã mòn mỏi đợi khoảnh khắc ấy.

“Vy… con giống ba con quá,” bà nói bằng giọng khàn đặc, như gió qua bức tường gạch cũ. Không một cái ôm, không nước mắt. Chúng tôi chỉ ngồi đối diện, giữa hai người là khoảng lặng hơn hai mươi năm.

“Tại sao mẹ bỏ đi?” – câu hỏi duy nhất tôi giữ trong lòng suốt hai mươi năm, giờ đây phát ra như lưỡi dao bén ngọt.

Bà rút ra từ túi một chiếc hộp nhỏ bằng thiếc đã gỉ. Mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc đã xỉn màu, mặt dây là hình tôi lúc ba tuổi – và mẹ, trẻ trung, đôi mắt sáng như nắng tháng ba.
“Vì mẹ quá yếu đuối,” bà nói, “Vì mẹ nghĩ mẹ không đủ tốt để làm mẹ con.”
Câu trả lời đó, lẽ ra tôi phải thấy hả hê. Nhưng tôi chỉ thấy tim mình nhói lên. Như thể đứa trẻ trong tôi, vẫn còn đang đợi một cái ôm.

Ngày cưới, mẹ kế tôi lặng lẽ đặt vào tay tôi cuốn sổ tiết kiệm đứng tên tôi – 500 triệu đồng. Dì nói:
“Của hồi môn mẹ để dành từ lâu. Lỡ con có gì khó khăn… đừng ngại về nhà.”
Tôi ôm dì khóc như mưa. Ba chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tối hôm đó, khi tiệc đã tàn, tôi mở túi xách ra. Trong túi là chiếc hộp thiếc cũ kỹ, cùng một mảnh giấy nhỏ:

“Mẹ chẳng có gì nhiều cho con. Chỉ mong con giữ sợi dây chuyền này – kỷ niệm duy nhất của những năm mẹ từng ôm con ngủ.”

Tôi cầm sợi dây chuyền trong tay. Không phải vì giá trị bạc, mà vì nó nặng trĩu những điều tôi không bao giờ hiểu hết: sự bất lực, hối hận, và tình mẫu tử chưa bao giờ đủ đầy.

Tôi đứng dậy, đi ra ngoài ban công khách sạn. Nhìn lên trời đêm, nước mắt rơi không kiểm soát.

Sau đám cưới, tôi và Hưng – chồng tôi – chuyển đến một căn hộ nhỏ ở quận 2. Cuộc sống hôn nhân mới mẻ, ngọt ngào, nhưng tôi không tài nào yên lòng. Mỗi lần mở tủ trang sức, thấy sợi dây chuyền mẹ ruột gửi, lòng tôi lại chùng xuống như có ai nắm kéo quá khứ quay về.

Tôi không giận mẹ nữa. Nhưng tha thứ, thì chưa. Tha thứ không phải là một cái gật đầu, không phải một lần khóc rồi thôi. Tha thứ, với tôi, là học cách sống chung với vết thương mà không rạch lại mỗi ngày.

Một tuần sau cưới, tôi nhận được tin mẹ ruột nhập viện. Viêm phổi nặng. Bà sống một mình, không ai thân thích. Người gọi điện cho tôi là bà chủ nhà trọ, lần trước gặp tôi, bà xin số “để lỡ có chuyện gì”.

Tôi đến viện, mua theo tô cháo nóng. Bà nằm lặng trên giường, ốm đi nhiều so với lần gặp trước. Khi tôi bước vào, bà cựa mình nhìn tôi, mắt ngỡ ngàng.

“Vy à… con đến thật sao?”

Tôi không nói gì, chỉ đặt tô cháo xuống bàn. Bà bật khóc. Không phải tiếng khóc đau đớn, mà như suối cạn lâu ngày chợt có nước chảy. Tôi thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

Những ngày sau đó, tôi lui tới viện thường xuyên. Lần đầu tôi thấy mẹ ruột mình thật sự yếu đuối như thế. Không còn hình ảnh người đàn bà rời bỏ con cái, chỉ còn một người mẹ đang cố giữ hơi thở để bù đắp quá khứ.

Bà kể: sau khi bỏ đi, bà đến Bình Dương làm công nhân. Có thời điểm định quay lại tìm tôi, nhưng biết ba đã có người mới, bà sợ bị từ chối. Bà nói bà không đáng được tha thứ. Mỗi tháng sinh nhật tôi, bà đều viết thư nhưng không gửi – có hơn chục lá thư, bà cất trong hộp thiếc, cùng với sợi dây chuyền đó.

Một lần, tôi mở hết chỗ thư ấy ra đọc. Có những lá chỉ một dòng: “Hôm nay là sinh nhật con, mẹ nhớ con”. Có những lá dài vài trang, kể về cuộc sống đơn độc, về những lần bà đi qua tiệm bánh sinh nhật rồi đứng khóc như một kẻ điên.

Tôi không biết phải khóc hay cười. Một phần trong tôi muốn mắng bà yếu đuối. Nhưng phần còn lại lại thấy đau cho cả hai: một đứa bé chờ mẹ, và một người mẹ không đủ can đảm làm điều đúng.

Dì Hồng biết chuyện, vẫn chỉ gật đầu: “Con đi thăm là đúng. Người lớn sai, nhưng đừng để con nít trong mình mãi bị thương.”

Tôi ôm dì. Chưa bao giờ tôi biết phải yêu ai nhiều hơn. Mẹ ruột sinh tôi ra, nhưng chính dì mới nuôi tôi lớn, dạy tôi sống tử tế, và dạy cả cách tha thứ.

Hôm mẹ xuất viện, tôi đưa bà về căn trọ. Trên đường, bà nắm tay tôi – lần đầu tiên trong đời. Tay bà khô, xương nổi, nhưng ấm.

“Vy à… mẹ không mong con gọi mẹ là mẹ đâu. Chỉ cần thỉnh thoảng nhớ đến mẹ là đủ.”

Tôi quay qua, nhìn bà thật lâu.
“Con sẽ gọi mẹ là mẹ. Vì con có hai người mẹ.”

Bà khóc. Tôi cũng khóc.

Từ đó, mỗi tuần tôi ghé thăm mẹ ruột một lần, mua thuốc, nói chuyện. Không gần gũi như với dì Hồng, nhưng cũng không còn xa cách như trước. Có lần mẹ kể, hồi nhỏ tôi hay quấn mẹ, tối ngủ cứ đòi nằm trên bụng mẹ cho dễ ngủ. Tôi không nhớ gì cả. Nhưng khi nghe bà kể, tim tôi nhói lên. Ký ức ấy, dù mờ nhạt, vẫn còn trong máu thịt tôi.

Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị ra về, mẹ gọi tôi lại, đặt vào tay tôi một xấp giấy gấp gọn.

“Đây là hợp đồng mua bảo hiểm nhân thọ. Mẹ đăng ký đứng tên con là người thụ hưởng. Không nhiều, nhưng nếu mẹ có chuyện gì, ít ra con không phải lo chi phí.”

Tôi sững người. Người phụ nữ từng bỏ con mà đi, nay lại dành từng đồng để phòng khi mình chết không phiền đến con gái.

Tối đó, tôi gọi cho dì Hồng. Kể mọi chuyện. Dì yên lặng rất lâu, rồi nói:
“Người ta thường nhớ lỗi lầm của nhau lâu hơn là ơn nghĩa. Nhưng nếu con đã học được cách cân bằng cả hai, thì dì yên tâm rồi.”

Tết năm đó, lần đầu tiên mẹ ruột tôi về ăn cơm cùng gia đình tôi – có ba, có dì Hồng, có cả chồng tôi. Không khí ban đầu hơi gượng gạo. Nhưng rồi, mọi người dần cởi mở.

Dì Hồng tự tay gắp thức ăn vào chén mẹ tôi: “Chị ăn thử món này đi, tôi làm theo kiểu miền Trung đấy.”
Mẹ tôi cười, ngại ngùng: “Lâu rồi mới được ăn cơm gia đình như vậy.”

Tôi ngồi giữa hai người mẹ, cảm giác như mình vừa đi một vòng rất dài trong đời – để cuối cùng, trở về với yêu thương trọn vẹn nhất.

Tôi không còn là cô bé mong chờ mẹ về nữa. Tôi cũng không còn oán trách. Tôi là một người phụ nữ trưởng thành, có hai người mẹ – một người dạy tôi cách đứng dậy sau tổn thương, người kia dạy tôi bài học khó nhất:
Rằng tha thứ không phải vì người kia xứng đáng, mà vì chính mình cần được bình yên.

Chồng ph.á khóa, đ..ập đồ đạc, vợ phải bỏ chạy, đến cơ quan CA trình báo nhưng không có cán bộ tiếp dân, đưa ra lý do ai cũng bất ngờ

Một vụ việc mâu thuẫn giữa vợ chồng tại xã Cam Lộ, huyện Cam Lộ gây xôn xao dư luận sau khi được đăng tải lên mạng xã hội.

Xuất hiện trên mạng xã hội vào khoảng 12h30′ ngày 13/7 vừa qua, bài viết phản ánh vụ mâu thuẫn giữa vợ chồng ông Nguyễn Văn Thắng (SN 1961) và bà Hoàng Thị Vân (SN 1964), cùng trú tại thôn Mai Lộc 1, xã Cam Lộ (Quảng Trị) ngay lập tức khiến dư luận xôn xao.

Theo nội dung bài viết, mâu thuẫn giữa 2 vợ chồng này gây mất trật tự ở địa phương. Bà Hoàng Thị Vân sau đó đã đến trình báo sự việc tại Công an xã Cam Chính (cũ) thì không có cán bộ trực tiếp dân.

Tiếp nhận thông tin lan truyền trên mạng xã hội, Công an xã Cam Lộ đã cử lực lượng đến hiện trường, tiến hành khám nghiệm, lập biên bản, ghi lời khai các bên liên quan và thu giữ một số tài liệu, vật chứng phục vụ điều tra.

Hình ảnh ông Thắng vứt đồ đạc trong nhà ra sân.

Theo thông tin ban đầu vào khoảng 21h ngày 12/7, ông Thắng trở về nhà sau khi đi dự tiệc cưới. Tuy nhiên, bà Vân – vợ ông Thắng, lại khóa và không mở cửa cho chồng vào nhà. Ông Thắng sau đó đã dùng búa đập phá cửa chính và cửa phụ để vào trong nhà. Khi thấy chồng phá được cửa, bà Vân bỏ chạy khỏi nhà. Lúc này, ông Thắng tiếp tục dùng búa đập phá đồ đạc và ném nhiều giấy tờ, quần áo của vợ ra sân.

Liên quan đến thông tin bà Vân lên cơ quan công an trình báo sự việc nhưng không có cán bộ trực tiếp dân, Công an xã Cam Lộ đã có thông tin chính thức.

Theo đó, ngày 25/6/2025, UBND xã Cam Chính đã ban hành Thông báo số 13/TB-UBND về việc thay đổi địa giới hành chính, tên gọi xã và trụ sở làm việc. Từ ngày 1/7/2025, toàn bộ trụ sở Công an xã Cam Lộ được chuyển đến địa chỉ mới: số 220 đường 02/4, khu phố 2, thị trấn Cam Lộ (trụ sở Công an huyện cũ). Do vậy, tại thời điểm bà Vân đến trình báo, trụ sở cũ không còn cán bộ trực.

Đại diện Công an xã Cam Lộ cho biết đơn vị đã và đang tiếp tục thu thập chứng cứ, củng cố hồ sơ để xử lý vụ việc theo đúng quy định pháp luật. Đồng thời, Công an xã gửi lời cảm ơn người dân đã phản ánh kịp thời, giúp lực lượng chức năng nắm bắt thông tin, xử lý vụ việc đúng thẩm quyền.

(Nguồn: Truyền hình Cam Lộ)

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/chong-pha-khoa-dap-do-dac-vo-phai-bo-chay-den-co-quan-ca-trinh-bao-nhung-khong-co-can-bo-tiep-dan-a552853.html

Chân dung hàng loạt lãnh đạo Bộ Y tế nhận 75 tỷ để cấp phép thực phẩm chức năng gi:ả cho trẻ – Đẹp mặt chưa

Tối 14-7, Bộ Công an cho biết văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra đã ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội đưa hối lộ và nhận hối lộ xảy ra tại Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế.

an toàn thực phẩm - Ảnh 1.

Bị can Lê Hoàng, Phó Cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên Trưởng phòng Quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm) – Ảnh: VTV

Đây là vụ án có liên quan đến một số công ty trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Hàng loạt bị can bị khởi tố

Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã ra quyết định khởi tố bị can, lệnh bắt bị can để tạm giam, lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với 18 người và lệnh khám xét chỗ ở, nơi làm việc tại 25 địa điểm.

Cụ thể, khởi tố bị can đối với Nguyễn Thanh Phong, nguyên cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Nguyễn Hùng Long, nguyên phó cục trưởng Cục An toàn thực phẩm thuộc Bộ Y tế; Đinh Quang Minh, nguyên giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Thị Hiên, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Nguyễn Thị Minh Hải, nguyên phó giám đốc Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

Khởi tố 18 bị can ở Cục An toàn thực phẩm nhận hối lộ hơn 75 tỉ đồng để cấp khống giấy tờ - Ảnh 2.

Bị can Lã Thái Bình (trái) và Phạm Văn Hinh, Trưởng phòng và phó phòng Giám sát ngộ độc thực phẩm và Thông tin truyền thông – Ảnh: VTV

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Lê Hoàng, phó cục trưởng Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế (nguyên trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm, Cục An toàn thực phẩm); Phạm Văn Hinh, trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Nguyễn Thị Phương Lan, trưởng Phòng quản lý tiêu chuẩn và kiểm nghiệm; Lã Thái Bình, phó trưởng Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông; Đinh Cao Cường, chuyên viên Phòng giám sát ngộ độc thực phẩm và thông tin truyền thông;

Phạm Tuyết Mai, viên chức văn phòng Ủy ban Codex Việt Nam (nguyên nhân viên hợp đồng Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm); Phạm Duy Bình, nguyên chuyên viên Trung tâm Ứng dựng và đào tạo an toàn thực phẩm;

Nguyễn Thị Minh, chuyên viên Trung tâm Ứng dụng và đào tạo an toàn thực phẩm; Lê Văn Nam, chuyên viên Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, cùng về tội nhận hối lộ.

Khởi tố bị can, áp dụng biện pháp cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Hoàng Thanh Hà, phó trưởng Phòng quản lý sản phẩm thực phẩm, Cục An toàn thực phẩm (do đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi).

Khởi tổ bị can đối với Nguyễn Quang Hưng, tổng giám đốc Công ty CP dược phẩm Novaco, về tội làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức.

Khởi tố bị can, bắt tạm giam đối với Phạm Thị Loan, giám đốc Công ty cổ phần Dược phẩm quốc tế Canada Việt Nam và Trần Quang Hải, giám đốc, đại diện pháp luật Công ty CP dịch vụ thực phẩm quốc tế Fosy, về tội đưa hối lộ.

Lệnh khám xét 25 địa điểm gồm chỗ ở, nơi làm việc của các bị can tại Cục An toàn thực phẩm và Cục Phòng bệnh, Bộ Y tế.

Đây là động thái mới nhất của quá trình mở rộng điều tra vụ án hình sự làm giả tài liệu của cơ quan, tổ chức; đưa hối lộ và môi giới hối lộ xảy ra tại Công ty TNHH khoa học TSL, các cơ quan, tổ chức liên quan trên địa bàn thành phố Hà Nội và các tỉnh, thành phố trên toàn quốc.

Sau khi Viện Kiểm sát nhân dân tối cao (Vụ 3) có các quyết định phê chuẩn các quyết định tố tụng nêu trên, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã tiến hành các biện pháp tố tụng, tuân thủ theo đúng quy định của pháp luật.

Hiện, văn phòng Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an (CO1) đang tiến hành điều tra mở rộng vụ án, làm rõ toàn bộ sai phạm của các cá nhân có liên quan để xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật.

Nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng để cấp khống hơn 10.000 giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm

Đây là vụ án đã được đưa vào diện Ban chỉ đạo Trung ương về phòng chống tham nhũng, tiêu cực, lãng phí theo dõi, chỉ đạo do tính chất nguy hại ảnh hưởng sức khỏe người tiêu dùng.

Theo bản tin phát sóng trên chương trình thời sự VTV1 tối 14-7, bước đầu Cơ quan điều tra xác đinh nhiều chục tỉ đồng đã được hối lộ cho các nghi phạm để cấp hàng nghìn giấy tiếp nhận hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm, đồng nghĩ rất nhiều sản phẩm giả đã được bán ra thị trường.

Các thực phẩm bảo vệ sức khỏe với hàng ngàn sản phẩm được công bố có tính năng, tác dụng cụ thể như hỗ trợ gan, tim mạch… Điều kiện để được sản xuất là phải được Cục an toàn thực phẩm Bộ Y tế thẩm định hồ sơ đăng ký công bố sản phẩm.

Trong đó, yêu cầu quan trọng nhất là bằng chứng khoa học chứng minh công dụng của sản phẩm. Tuy nhiên trên thực tế hồ sơ được các doanh nghiệp thường không đạt vì vậy các cán bộ, lãnh đạo Cục An toàn thực phẩm đã sử dụng các tài liệu khác để hợp thức hóa cho doanh nghiệp.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy các nghi phạm đã nhận hối lộ trên 75 tỉ đồng. Trong đó hành vi nhận hối lộ có tổ chức từ nhân viên đến lãnh đạo, trung tâm, Cục.

Số tiền sau khi nhân viên nhận từ doanh nghiệp sẽ được chia cho các cá nhân, riêng nguyên cục trưởng Nguyễn Thanh Phong, giai đoạn từ 2015-2024 đã chiếm đoạt số tiền trên 60 tỉ đồng.

Tại cơ quan điều tra, bị can Phạm Văn Hinh khai “khi ký giấy xong thì doanh nghiệp sẽ gửi tiền cho chuyên viên, gửi lại cho lãnh đạo cục 50%, còn lại chuyển cho lãnh đạo phòng và quỹ sinh hoạt chung của phòng là 50%.

Kết quả điều tra ban đầu cho thấy, các nghi phạm đã nhận hối lộ của các cá nhân, tổ chức để cấp khống khoảng hơn 10 nghìn giấy tiếp nhận đăng ký hồ sơ công bố sản phẩm thực phẩm.

“Sản phẩm nhận được thì có một phần chi cho anh em làm trực tiếp, một phần để có phòng quỹ cho các nội dung chung hoạt động của phòng”, bị can Lê Hoàng khai.

Giá xăng có thể sẽ chỉ còn 10.000 nghìn/ lít vào năm sau khi cấm xe xăng, giá điện sẽ tăng chóng mặt?

Thực hiện giảm thuế giá trị gia tăng (VAT) 2%, giá xăng sẽ được điều chỉnh giảm từ 0h00 ngày 1/7. Còn một số mặt hàng dầu tăng nhẹ.

Theo Cục Quản lý và phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương), ngày 17/6/2025, Quốc hội ban hành Nghị quyết số 204/2025/QH15 về giảm thuế giá trị gia tăng (có hiệu lực thi hành từ ngày 1/7/2025 đến hết ngày 31/12/2026).

Tại nghị quyết này, xăng lần đầu tiên thuộc đối tượng được giảm thuế VAT từ 10% xuống còn 8%. Theo Bộ Tài chính, mặc dù xăng thuộc đối tượng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, song vẫn đề xuất được giảm VAT do đây là mặt hàng quan trọng đối với nhiều ngành sản xuất, kinh doanh cũng như đời sống người dân, việc tăng hoặc giảm sẽ tác động trực tiếp đến sản xuất, tiêu dùng trong nước và ổn định kinh tế vĩ mô.

 

Giá xăng được điều chỉnh giảm. Ảnh: Nguyễn Huế

Giá xăng được điều chỉnh giảm. Ảnh: Nguyễn Huế

Thực hiện Nghị quyết số 204/2025/QH15, từ 0h00 ngày 1/7, giá bán lẻ xăng dầu mới được liên Bộ Công Thương – Tài chính điều chỉnh.

Theo đó, từ 00h00 ngày 1/7, giá bán lẻ tối đa đối với các mặt hàng xăng dầu được áp dụng như sau:

Xăng E5RON92 không cao hơn 20.530 đồng/lít (giảm 101 đồng/lít so với kỳ trước).

Xăng RON95-III không cao hơn 21.116 đồng/lít (giảm 128 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu diesel 0.05S không cao hơn 19.349 đồng/lít (tăng 193 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu hỏa không cao hơn 19.064 đồng/lít (tăng 141 đồng/lít so với kỳ trước).

Dầu madút 180CST 3.5S không cao hơn 16.955 đồng/kg (giảm 668 đồng/kg so với kỳ trước).

Trước đó, kể từ 15h00 ngày 26/6 đến trước 00h00 ngày 1/7 – thời điểm Nghị quyết số 204/2025/QH15 chưa có hiệu lực thi hành, giá bán lẻ tối đa đối với các mặt hàng xăng dầu đã được điều chỉnh tăng, trong đó dầu diesel tăng cao nhất 551 đồng/lít.

“Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út…

“Ông Lâm ngồi co ro bên lề đường Sài Gòn, chiếc áo sơ mi cũ sờn, đôi dép nhựa sắp đứt quai. Đứa con gái út bất chợt đi ngang, ánh mắt thoáng một giây sững sờ rồi quay đi. Nhưng chỉ một lát sau, cô quay lại… Và hành động ấy khiến ông suýt bật khóc.”

Ông Lâm năm nay 68 tuổi, là một lão nông ở vùng ven ngoại ô Bắc Giang. Cả đời ông cần mẫn làm lụng, tích cóp từng đồng từ vườn vải, ao cá, mảnh ruộng, và mấy lô đất ngày xưa mua rẻ như cho mà nay đã lên tới hàng chục tỷ đồng.

Vợ mất sớm, ông một mình nuôi ba đứa con: Long (con cả), Lan (con thứ), và Linh (con út). Mỗi người một tính, lớn lên đều học hành thành đạt rồi lần lượt rời quê lên thành phố lập nghiệp. Khi kinh tế khá giả, ông chia cho mỗi người một phần đất – riêng phần còn lại, ông vẫn giữ tên mình. Nhưng ông không cho biết giá trị thực tế, chỉ nói “còn vài sào để dưỡng già”.

Thời gian trôi, ba đứa con mỗi năm chỉ về quê một, hai lần, thường là vào dịp giỗ mẹ. Nhưng từ ngày có vợ con riêng, những cuộc về quê cũng thưa dần. Gần đây, ông gọi điện thăm, cả ba đứa đều kêu bận rộn, hẹn lần lữa.

Một đêm, ông trằn trọc mãi. “Mình có tiền, có đất… nhưng liệu con cái có còn xem mình là cha? Hay chỉ là một ‘người già ở quê’ phiền phức?”

Và rồi ông quyết định lên thành phố, không báo trước, để “thử lòng con”.

Chuyến xe khách sáng sớm đưa ông tới bến miền Đông. Ông mặc bộ đồ cũ nhất, mang theo túi vải đựng vài bộ quần áo, ít bánh đa quê. Không điện thoại, không báo ai. Ông bắt đầu từ nhà Long – đứa con trai cả, giám đốc công ty xây dựng.

Ông đứng trước cổng biệt thự hiện đại, bấm chuông. Người giúp việc ra mở, nhìn ông từ đầu đến chân rồi lắc đầu:

– “Ông hỏi ai?”
– “Tôi là bố của anh Long…”
– “Dạ? Ông là… bố hả? Đợi con gọi chủ nhà.”

Một lát sau, Long bước ra, mặt thoáng ngạc nhiên, rồi cau mày:

– “Bố lên sao không báo trước?”
– “Tôi… muốn thăm các con. Ở quê buồn quá.”
– “Dạ… giờ con bận lắm, đang họp. Bố ở đây cũng không tiện, chật chội…”

Chật chội? Căn nhà ba tầng rộng thênh thang mà chật?

Long lúng túng bảo người giúp việc pha tách trà, rồi gọi taxi đưa ông qua nhà Lan – cô con gái giữa, làm giáo viên trường quốc tế. Lan ở căn hộ chung cư cao cấp, hai vợ chồng đều trí thức. Khi thấy ông, cô ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mời vào.

Tuy nhiên, không khí lạnh lẽo lạ thường. Lan nhỏ nhẹ:

– “Bố à, chung cư có quy định. Người già, nếu không cư dân, sẽ bị phạt nếu ở lại qua đêm…”
– “À… ừ, bố hiểu.”

Bữa tối đó, Lan mời ông ăn ngoài. Không hỏi han nhiều, chỉ toàn nói chuyện trường lớp và học phí của con. Ông gượng cười, nói muốn ngủ lại ghế sofa vài hôm, nhưng Lan từ chối khéo: “Bố nên lên chùa hoặc nhà trọ, sáng mai con chở đi”.

Ông lặng lẽ rời đi trong đêm. Đến lúc này, ông như thấy rõ lòng con cái – tiện thì tiếp, phiền thì đẩy đi.

Hôm sau, ông lang thang gần khu Thủ Đức, nơi Linh – con gái út – đang làm nhân viên thiết kế. Hai chị em đều nói Linh “ham nghệ thuật, không thiết thực”. Lương cô út không cao, ở trọ, sống đơn giản.

Ông tìm đến khu nhà trọ cũ kỹ, đứng nép bên cột điện. Tình cờ, Linh vừa đi làm về. Thoáng thấy bóng người quen, cô sững lại. Rồi lao tới:

– “Bố? Bố làm gì ở đây?”
– “Ờ… bố muốn lên chơi, nhưng… không ai cho ở.”

Linh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dắt ông vào phòng trọ rộng chừng 15m², lộn xộn nhưng ấm cúng.

– “Bố nghỉ đi. Con nấu mì cho bố ăn. Mà sao bố không gọi trước?”
– “Bố muốn… thử xem các con thế nào.”

Linh ngồi thụp xuống, nhìn ông, mắt đỏ hoe. Ông nhìn căn phòng nhỏ, chiếc giường đơn, cái bếp điện cũ… bỗng thấy lòng mình quặn thắt.

Chỉ có đứa con nghèo nhất, lại là người đón ông bằng tất cả yêu thương

Những ngày ở cùng Linh, ông Lâm sống giản dị mà ấm lòng. Phòng trọ nhỏ, nhưng Linh luôn để phần cơm ngon nhất cho ông. Đi làm về, cô xoa dầu gió cho bố, giặt đồ, kể chuyện cơ quan bằng giọng hài hước. Cô không giàu, nhưng cho ông cảm giác được cần, được yêu thương – điều mà cả hai đứa con “thành đạt” chưa từng cho ông trong nhiều năm gần đây.

Một buổi chiều, ông ngồi trước cửa trọ, gió mát, lòng thanh thản. Linh đem ra hai ly nước mát rồi ngồi xuống cạnh:

– “Bố nè, mấy bữa nay sống với bố… con thấy vui lắm. Nhà chật, cơm đạm bạc, nhưng có bố, tự nhiên thấy ấm áp hơn.”

Ông nhìn con, nghẹn lời. Ông chưa từng nghĩ đứa con gái út gầy nhom, sống nội tâm ngày nào lại là người con duy nhất giữ được tấm lòng nguyên vẹn với cha.

Khoảng một tuần sau, ông quyết định gọi cả ba người con đến căn nhà trọ – nói là có chuyện quan trọng.

Long và Lan đến muộn, ăn mặc sang trọng, mặt nhăn nhó vì không quen chốn “ổ chuột”. Vừa bước vào, Long chau mày:

– “Bố gọi có việc gì mà vội vậy? Công ty con sắp họp cổ đông.”
– Lan thì ghé tai Linh thì thào: “Sao lại để bố ở nơi tồi tàn thế này hả em?”

Ông Lâm ngồi trên chiếc ghế nhựa, gõ nhẹ vào mặt bàn.

– “Tôi gọi các con đến… là để nói một việc hệ trọng. Về đất đai, tài sản của tôi.”

Hai người bỗng im bặt. Ánh mắt họ lập tức thay đổi.

– “Tôi có hơn 8.000 mét vuông đất ở quê, hai sào mặt đường quốc lộ và một khu vườn đã có người trả hơn 40 tỷ. Tôi giấu kỹ vì muốn xem các con sống thế nào, có còn thương cha không.”

Không khí trong phòng đột ngột đông cứng.

– “Tôi giả nghèo lên thành phố. Long không cho tôi ở vì ‘nhà chật’. Lan thì lo luật chung cư. Còn Linh – nó cho tôi ở, nấu từng bữa cơm, giặt từng bộ đồ. Nó không than nghèo, cũng chẳng đòi hỏi gì.”

Long và Lan vội vã thanh minh:

– “Không phải tụi con không thương bố… chỉ là hoàn cảnh lúc đó chưa tiện…”
– “Đúng rồi, bố lên không báo trước nên con chưa chuẩn bị được…”

Ông xua tay, giọng trầm:

– “Thương thì không cần tiện mới thể hiện. Bố không trách, chỉ buồn. Nhưng bố biết nên để tài sản cho ai.”

Ông lấy ra tờ giấy di chúc, viết tay, có chứng thực, lặng lẽ đặt lên bàn:

“Tôi, Lâm Văn Hòa, để lại toàn bộ tài sản, đất đai, tiền tiết kiệm cho con gái út – Lâm Thu Linh, vì đã là người duy nhất chăm sóc và yêu thương tôi vô điều kiện.”

Long đỏ mặt, đứng phắt dậy:

– “Bố làm vậy là không công bằng! Con là con trưởng! Con phụng dưỡng bố mẹ bao nhiêu năm!”
– “Phụng dưỡng bằng cách đưa bố ra cổng rồi gọi taxi à?” – Ông hỏi lại.

Lan cũng khó chịu:

– “Linh còn trẻ, nó giữ tiền rồi có biết lo đâu!”

Lúc này, Linh mới lên tiếng – giọng nghẹn:

– “Anh chị ơi… em không cần đất đai. Nếu bố muốn cho, em xin phép làm đúng trách nhiệm: lo cho bố đến hết đời. Còn phần tài sản – em có thể chia lại, nếu bố đồng ý.”

Ông Lâm bật cười, lần đầu sau nhiều ngày:

– “Không cần chia đâu con. Ai đáng nhận, thì được nhận.”

Một tháng sau, ông Lâm rời phòng trọ cùng Linh, dọn về căn nhà vườn ở quê. Ông sửa lại nhà, xây thêm gian nhỏ cho con gái út. Linh xin làm việc từ xa, mỗi tuần vẫn chạy dự án thiết kế nhưng dành phần lớn thời gian ở bên cha.

Tin tức ông Lâm “giàu nứt vách” lan nhanh trong họ hàng, làng xóm. Long và Lan về quê liên tục, tìm cách làm lành, nhưng ông chỉ tiếp bằng chén trà lạnh và cái gật đầu hờ hững.

Một chiều nọ, Linh hỏi:

– “Bố, sao bố không tha thứ cho anh chị?”
– “Bố tha rồi. Nhưng cho của thì phải đúng người. Không phải ai gọi mình là ‘bố’ cũng thực lòng xem mình là cha.”

Câu nói ấy, Linh nhớ mãi.

Và đến tận cuối đời, ông Lâm sống thanh thản trong tình yêu thật lòng – dù chỉ đến từ một người con.

Mẹ chồng đổi cho con dâu lấy c/ắp chiếc nhẫn 3 chỉ vàng, cô không minh o/an được nên phải ôm con bỏ nhà ra đi, 3 tháng sau thu hoạch luống cà rốt sau vườn, mẹ chồng ôm mặt bật k/hóc khi thấy…

“Ngày mẹ chồng đổi cho tôi lấy cắp chiếc nhẫn ba chỉ vàng, tôi không khóc. Nhưng ba tháng sau, khi thu hoạch luống cà rốt sau vườn, mẹ là người đã ôm mặt bật khóc…”

Người ta hay bảo, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu là một cuộc chiến thầm lặng. Tôi chưa từng nghĩ điều đó lại ứng vào mình, cho đến khi câu chuyện chiếc nhẫn xảy ra.

Tôi là Hương, 27 tuổi, kết hôn với Tuấn – con trai duy nhất của bác Năm, một người phụ nữ góa chồng đã ngoài 60. Nhà chồng tôi không giàu, nhưng cũng đủ ăn, có căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm cuối con hẻm nhỏ, sau vườn có luống cà rốt và rau gia vị mẹ chồng tôi trồng từ mười mấy năm nay.

Ngày cưới, tôi không được trao nhẫn vàng cưới như các cô dâu khác. Gia đình hai bên đều khó khăn, nên chỉ có một đôi bông tai nhỏ làm kỷ niệm. Tôi cũng chẳng so đo gì – chỉ mong có một mái ấm yên ổn, chồng biết thương vợ là đủ.

Sau cưới, tôi chuyển về sống với mẹ chồng. Tính bác Năm khó, tiết kiệm và hay nghi ngờ. Tôi hiểu, phụ nữ một đời góa bụa, nuôi con khôn lớn một mình, có quyền giữ chặt những gì mình đang có. Tôi nhẫn nhịn, chăm chỉ làm việc nhà, chăm con, chăm chồng, sáng nào cũng thức sớm nấu cơm, tưới vườn giúp bác. Vậy mà, cuối cùng, mọi cố gắng của tôi vẫn không cứu vãn được một buổi sáng định mệnh.

Chiếc nhẫn ba chỉ vàng – kỷ vật chồng bác Năm để lại – mất tích vào một buổi chiều tháng Ba oi bức. Bác để nó trong hộp gỗ cũ khóa trong tủ đầu giường. Sáng đó, bác vào lấy thì thấy hộp vẫn nguyên, nhưng chiếc nhẫn đã không còn.

Ngay lập tức, bác gọi cả nhà lại. Tuấn đang đi làm, chỉ có tôi và đứa con gái 18 tháng tuổi ở nhà. Bác chỉ vào mặt tôi, giọng rít lên:

– Trong nhà chỉ có tao với mày. Tao thì không lấy. Không lẽ con tao nó về nhà lục tủ lấy nhẫn rồi đem giấu?

Tôi sững người. Chưa bao giờ bác nói với tôi bằng cái giọng ấy. Tôi cố gắng giải thích: tôi không hề biết gì về chiếc nhẫn, càng không có lý do gì để lấy. Nhưng bác không nghe. Bác đổ lỗi, viện ra đủ lý lẽ: tôi nghèo, tôi không có của hồi môn, tôi ở nhà cả ngày, ai vào đây mà lấy được?

Chồng tôi ban đầu còn phân trần, bảo mẹ nên bình tĩnh, nhưng thấy bác khóc lóc, vu cho tôi “tham lam, giả bộ hiền lành”, anh cũng đâm ra nghi ngờ. Tôi nhìn ánh mắt chồng – người tôi từng tin sẽ luôn đứng về phía mình – bắt đầu dao động.

Ba ngày sau đó, tôi sống như người vô hình trong nhà. Tôi nấu ăn, bác không ăn. Tôi nói chuyện, bác làm lơ. Có lúc bác còn thì thầm vào tai cháu nội: “Mẹ con hư, lấy cắp đồ của bà”. Tôi như chết lặng.

Tối đó, khi chồng tôi đề nghị: “Hay em về nhà ngoại vài hôm cho mẹ bình tĩnh lại?”, tôi hiểu – mình đã không còn chỗ trong căn nhà ấy nữa.

Tôi bế con rời đi trong đêm. Không giận, không oán, chỉ thấy đau. Bố mẹ tôi nghèo, sống dưới quê, không thể đón thêm mẹ con tôi. Tôi thuê trọ, xin làm tạp vụ ở một quán ăn, vừa kiếm tiền vừa chăm con nhỏ. Cuộc sống chật vật, nhưng ít ra, tôi được sống mà không bị soi mói, xét nét.

Tôi vẫn nhớ vườn cà rốt sau nhà chồng. Mỗi sáng tôi tưới nước, nhổ cỏ, chăm từng luống đất. Mùa này năm ngoái, cà rốt còn xanh lắm, tôi đã tưởng tượng mùa thu hoạch sẽ thế nào – sẽ đem bán, lấy tiền sắm đồ Tết, mua quần áo mới cho con. Nhưng năm nay, tôi không còn ở đó nữa.

Chưa đầy ba tháng sau khi tôi đi, tôi nhận được cuộc gọi từ chồng. Giọng anh lạc đi:

– Em… về đi. Mẹ anh… mẹ tìm thấy chiếc nhẫn rồi.

Tôi im lặng. Không phải tôi cần một lời xin lỗi, nhưng ít nhất tôi cần một lý do để quay lại.

– Mẹ đi nhổ cà rốt sau vườn. Lúc nhổ luống sát tường, đất cứng quá, mẹ lấy xẻng đào. Đào lên, thấy cái hộp gỗ mục… là hộp đựng nhẫn. Nhẫn vẫn nằm trong đó.

Tôi lặng người. Cái hộp gỗ? Sao lại ở đó?

– Mẹ nói… chắc lúc bế cháu ra chơi, mẹ cầm nhẫn để đâu rồi quên, tưởng cất vào tủ. Mà… thôi, em về đi. Mẹ đang đợi em…

Tôi nhìn đứa con nhỏ đang nghịch chén nhựa trong góc phòng trọ cũ kỹ. Trong lòng chộn rộn không yên. Không phải vì chiếc nhẫn – mà vì một vết rạn trong lòng người đàn bà xa lạ từng gọi tôi là “con dâu”.

Chiều hôm đó, tôi quyết định quay về. Không phải để níu kéo một mái nhà cũ, mà để đối mặt với những thứ đã bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh – cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Vừa bước đến cổng, tôi thấy bà đang ngồi bên luống cà rốt, cạnh gốc khế, nơi tôi từng thường ngồi mỗi sáng với con. Bà già đi trông thấy – tóc bạc hơn, dáng lưng còng xuống, hai tay vẫn còn lấm lem đất.

Tôi dừng lại, không gọi, cũng không bước tới. Chỉ đứng đó – như một kẻ xa lạ từng đi qua nơi này.

Bà ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt ấy… không còn sắc lạnh như trước nữa. Mắt bà hoe đỏ, nhưng không còn sự giận dữ hay nghi ngờ. Bà run run đứng dậy, bước tới gần tôi – từng bước chậm, như sợ tôi lại quay lưng lần nữa.

– Hương à… mẹ… mẹ xin lỗi con…

Tôi không nói gì. Bà cúi đầu thật thấp. Lần đầu tiên từ ngày tôi về làm dâu, tôi thấy bà yếu đuối đến vậy. Giống như một cơn bão đã đi qua, và bây giờ chỉ còn lại những đổ vỡ rơi rớt trên mảnh vườn đầy bùn đất.

Chúng tôi ngồi lại bên nhau – tôi, bà và con gái tôi – trên bậc thềm sau nhà. Trà nguội, trời hanh hanh nắng. Bà kể, giọng chậm rãi:

– Cái hôm mẹ làm cỏ vườn, mẹ cầm nhẫn ra ngoài tính lau rồi cất lại. Nhưng con bé nó khóc, mẹ bế cháu, rồi chắc tay cầm nhẫn tiện tay đặt đại đâu đó. Đến chiều, không thấy nữa, mẹ hoảng loạn. Mẹ cứ tin là mẹ cất rồi, nhưng lại không thấy… Mẹ nghĩ quẩn, nghĩ ai lấy…

Tôi im lặng.

– Mẹ… mẹ nghi con. Vì trong nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ cũng không dám nói ra với hàng xóm, chỉ giữ trong lòng. Nhưng càng giữ, mẹ càng chắc là con lấy. Đến khi con bỏ đi, mẹ cũng hối hận. Nhưng cái tôi của mẹ… nó lớn quá. Mẹ không chịu nói lời xin lỗi.

Bà đưa tay lên lau mắt. Tôi nhìn thấy những nếp nhăn sâu hằn lên gương mặt bà – bao năm lam lũ, khắc nghiệt, tổn thương – và có lẽ, cả cô đơn.

– Mấy hôm nay trời mưa, mẹ đi nhổ cà rốt. Đến luống sát bờ tường thì đào được cái hộp gỗ. Hộp ẩm, mốc hết. Mẹ mở ra, thấy nhẫn vẫn còn… Mẹ đứng đó cả buổi, chỉ biết khóc. Mẹ không dám gọi con. Phải để Tuấn nó gọi.

Tôi nhìn bàn tay bà – đôi bàn tay từng quấn quýt chăm mảnh vườn này, cũng chính nó từng chỉ vào mặt tôi, nói những lời làm trái tim tôi tan nát. Nhưng giờ đây, những ngón tay ấy run run nắm lấy tay tôi – như một người mẹ thực sự.

– Mẹ không giỏi nói lời xin lỗi, càng không giỏi yêu thương. Nhưng mẹ biết, mẹ sai rồi. Ba tháng qua, mẹ nhớ cháu, nhớ con… như người mất trí.

Tôi nghẹn ngào, nước mắt rơi lúc nào không hay. Không phải vì buồn, mà vì tôi cảm nhận được một điều: đôi khi, tình thương cũng cần thời gian để học cách thể hiện. Bà không hẳn ghét tôi – bà chỉ không biết cách yêu.

Tôi không dọn về ngay. Tôi bảo bà cho tôi thêm thời gian. Nhưng sáng hôm sau, bà đã đến khu trọ – mang theo mấy củ cà rốt còn dính đất, một túi trứng gà và nửa con gà luộc.

– Mẹ làm canh cho hai mẹ con ăn… Có rau ngót ngoài vườn con thích nè.

Tôi mỉm cười. Hôm đó, chúng tôi ngồi ăn dưới mái hiên nhà trọ, giữa tiếng ồn ào của thành phố và mùi cà rốt thơm ngọt đến nao lòng.

Ba tháng sau, tôi quyết định dọn về. Không phải để quên đi những gì đã xảy ra, mà để bắt đầu lại, từ mảnh đất cũ – nơi những vết nứt cần được chữa lành bằng chính đôi tay mình.

Mẹ chồng tôi thay đổi. Bà học cách nói lời cảm ơn, xin lỗi, và cả… “mẹ thương con”. Những điều bà chưa từng nói trong suốt hơn 60 năm làm người.

Còn tôi, tôi học cách tha thứ. Tha thứ cho sự nghi ngờ, cho những tổn thương cũ. Tha thứ – không phải để cho bà yên lòng, mà để cho chính tôi được sống nhẹ nhõm hơn.

Luống cà rốt năm nay tươi tốt lạ thường. Con bé con chạy khắp vườn, cười như nắc nẻ mỗi khi đào được củ cà rốt “to như con sâu bự”. Mẹ chồng tôi đứng sau, nhìn cháu, nhìn tôi, khẽ nói:

– Cảm ơn con đã quay về…

Tôi mỉm cười. Có lẽ, tình yêu – dù đến muộn – vẫn là món quà quý nhất giữa những mùa giông gió.

Xác định được nguyên nhân bún ở Đà Nẵng đổi từ màu trắng sang đỏ, ai hôm trước nói hóa chất thì vào xin lỗi chủ cửa hàng đi

Kết quả kiểm nghiệm bước đầu xác định bún đổi màu đỏ bất thường ở Đà Nẵng là do tương tác vi sinh, không ảnh hưởng đến sức khỏe người dùng

Sáng 15-7, trao đổi với phóng viên, đại diện UBND phường Hòa Xuân, TP Đà Nẵng cho biết cơ quan chức năng đã có kết quả kiểm nghiệm mẫu bún đổi màu đỏ bất thường.

Theo đó, chỉ số vi sinh không vượt ngưỡng cho phép, không phát hiện hàn the và mẫu bún này không  ảnh hưởng đến sức khỏe người tiêu dùng.

Cũng theo đại diện UBND phường Hòa Xuân, trong mẫu bún không có các hóa chất độc hại. Nguyên nhân đổi màu được xác định là do vi sinh vật tương tác với môi trường bên ngoài, cụ thể là điều kiện bảo quản không bảo đảm.

“Giống như nồi cơm để lâu, bún cũng có thể đổi màu khi tiếp xúc vi sinh vật trong không khí, nhưng không gây hại cho người sử dụng” – đại diện UBND phường Hòa Xuân cho biết.

 

Mẫu bún đổi màu đỏ tại TP Đà Nẵng đã được kiểm nghiệm và kết luận không chứa hóa chất độc hại

Mẫu bún đổi màu đỏ tại TP Đà Nẵng đã được kiểm nghiệm và kết luận không chứa hóa chất độc hại

Hướng xử lý đối với cơ sở bán bún

UBND phường Hòa Xuân đang tham khảo ý kiến cơ quan chức năng về hướng xử lý cơ sở bán bún. Qua rà soát các quy định hiện hành, cơ sở không vi phạm điều khoản nào có thể áp dụng mức xử phạt.

“Chúng tôi đã tra cứu các điều khoản trong luật, nghị định nhưng chưa thấy quy định cụ thể để xử phạt trong trường hợp này. Việc xử lý, nếu có, sẽ tập trung vào giấy chứng nhận cơ sở đủ điều kiện an toàn thực phẩm đã hết hiệu lực” – đại diện UBND phường Hòa Xuân thông tin.

Theo đại diện UBND phường Hòa Xuân, chủ hộ kinh doanh đã đăng ký lại giấy tờ. Tuy nhiên, quá trình này gặp vướng mắc do trục trặc mã số thuế sau khi thực hiện sáp nhập hành chính, dẫn đến việc hoàn tất hồ sơ bị ngưng trệ.

UBND phường Hòa Xuân đang tiếp tục làm việc với cơ sở bán bún để yêu cầu bổ sung đầy đủ các thủ tục pháp lý. Việc cho phép cơ sở sản xuất, kinh doanh trở lại sẽ được xem xét sau khi có ý kiến chỉ đạo từ cấp trên.

Trước đó, như Báo Người Lao Động đã thông tin, sáng 7-7, bà Võ Thị Loan (trú tại phường Hòa Xuân) phản ánh về việc bún mua tại chợ Hòa Châu có dấu hiệu chuyển từ màu trắng sang đỏ nhạt sau vài giờ để ngoài môi trường.

UBND phường Hòa Xuân xác định bún này được cung cấp từ cơ sở sản xuất H.M trên địa bàn. UBND phường đã yêu cầu cơ sở H.M tạm dừng sản xuất từ ngày 8-7, đồng thời lấy mẫu bún gửi đi kiểm nghiệm.

Tại thời điểm kiểm tra, cơ sở H.M có giấy phép kinh doanh nhưng giấy chứng nhận đủ điều kiện an toàn thực phẩm đã hết hiệu lực. UBND phường yêu cầu cơ sở chỉ được phép hoạt động trở lại sau khi có kết quả kiểm nghiệm đạt yêu cầu và được cơ quan chức năng cho phép.

Chính thức: Tạm biệt MC, BTV Hoàng Linh VTV ‘Chúng tôi là chiến sĩ’, cả nước thất vọng đến mức không còn muốn thấy chị nữa👇👇

MC Hoàng Linh vừa bị Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử xử phạt 107,5 triệu đồng vì có các sai phạm trong quảng cáo sữa HIUP.
Hoàng Linh bị xử phạt 107,5 triệu đồng vì các sai phạm trong quảng cáo

Ngày 10/7, Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử (Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) đã ban hành Quyết định xử phạt vi phạm hành chính số 312/QĐ-XPHC đối với bà Nguyễn Hoàng Linh (BTV- MC Hoàng Linh) do vi phạm các quy định trong hoạt động quảng cáo.

Theo đó, MC Hoàng Linh được xác định có hành vi Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 gây nhầm lẫn về công dụng của sản phẩm đã được công bố; Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 không phù hợp với một trong các tài liệu theo quy định tại Giấy tiếp nhận đăng ký bản công bố sản phẩm và Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 sử dụng tên của bác sĩ.

MC Hoàng Linh bị xử phạt 107,5 triệu đồng vì có các sai phạm trong quảng cáo. Ảnh: TL

MC Hoàng Linh đã bị áp dụng hình thức xử phạt vi phạm hành chính với tổng số tiền phạt là 107,5 triệu đồng. Ngoài ra, Hoàng Linh còn bị áp dụng biện pháp khắc phục hậu quả do thực hiện các hành vi nêu trên là buộc tháo gỡ, xóa quảng cáo và buộc cải chính thông tin.

 

 

Trước đó, BTV Quang Minh và MC Vân Hugo (Nguyễn Thanh Vân) cũng đã bị xử phạt tổng cộng 107 triệu đồng do có những sai phạm trong hoạt động quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27.

Cụ thể, BTV Quang Minh bị xử phạt với hai hành vi vi phạm: Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 không phù hợp với một trong các tài liệu theo quy định tại Giấy tiếp nhận đăng ký bản công bố sản phẩm.

Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 sử dụng tên của bác sĩ mà không có tài liệu chứng minh việc sử dụng tên, hình ảnh, lời nói, chữ viết của người đó để quảng cáo đã được sự đồng ý của người đó.

Với hai hành vi này, BTV Quang Minh bị phạt dựa trên quy định tại Nghị định số 38/2021/NĐ-CP (đã được sửa đổi, bổ sung) tổng số tiền phạt là 37,5 triệu đồng.

MC Vân Hugo cũng bị xử phạt vì Quảng cáo sản phẩm dinh dưỡng HIUP 27 gây nhầm lẫn về công dụng của sản phẩm đã công bố. Hành vi này vi phạm quy định tại khoản 5 Điều 34 Nghị định số 38/2021/NĐ-CP. Với sai phạm này, mức phạt dành cho MC Vân Hugo là 70 triệu đồng. Số tiền phạt cho thấy tính chất mức độ vi phạm được đánh giá nặng hơn so với BTV Quang Minh.

Ngoài ra, cả BTV Quang Minh và MC Vân Hugo đều phải thực hiện biện pháp khắc phục hậu quả là xóa quảng cáo và buộc cải chính thông tin đối với hành vi vi phạm.

Theo Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử, hiện nay có tình trạng các KOL (người nổi tiếng), trong đó có không ít người đang là biên tập viên, nhà báo hoặc cộng tác viên thường xuất hiện trên sóng phát thanh, truyền hình nhận quảng cáo thực phẩm, thực phẩm bảo vệ sức khỏe và vi phạm các quy của pháp luật về quảng cáo (quảng cáo không đúng hoặc gây nhầm lẫn về chất lượng, giá, công dụng… của sản phẩm, hàng hóa, dịch vụ đã đăng ký hoặc đã được công bố…).

Dương Xuân Quyền: Họa sĩ duy nhất Việt Nam sử dụng hình ảnh chiếc lông công để vẽ về tình yêu đồng giới

Nguyên nhân của tình trạng trên là do người quảng cáo thiếu kiến thức cơ bản về quảng cáo cho sản phẩm, dịch vụ, nhất là thực phẩm, thuốc, dịch khám chữa bệnh – có ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe, tính mạng con người hoặc không tìm hiểu kỹ về sản phẩm mình quảng cáo.

Vì vậy, Cục Phát thanh, truyền hình và thông tin điện tử khuyến cáo người quảng cáo cần tìm hiểu kỹ về sản phẩm, kiểm tra thành phần, công dụng, tài liệu liên quan đến sản phẩm, có ý thức trách nhiệm với cộng đồng, tránh quảng cáo thổi phồng, công dụng sản phẩm, bất chấp để đạt lợi nhuận, doanh số.

Sắp cấm xe xăng trong Vành đai 1: 450.000 xe máy của người dân sẽ được hưởng ưu đãi chưa từng có?

Lãnh đạo Sở Xây dựng cho biết, các cơ quan của Hà Nội đang phối hợp nghiên cứu phương án cấm xe máy chạy xăng vào Vành đai 1 theo đúng lộ trình.

Theo chỉ thị của Chính phủ, từ tháng 7/2026, mô tô, xe máy sử dụng xăng dầu sẽ bị cấm vào khu vực đường Vành đai 1 Hà Nội. Thông tin này thu hút sự quan tâm lớn từ dư luận, bởi xe máy là phương tiện đi lại chủ yếu của người dân, trong khi Vành đai 1 là tuyến giao thông trọng yếu của Thủ đô, đi qua nhiều khu vực có mật độ phương tiện cao như Trần Khát Chân, Nguyễn Khoái, Đại Cồ Việt, Xã Đàn, Ô Chợ Dừa, Đê La Thành và Hoàng Cầu.

Theo các chuyên gia, việc cấm xe máy chạy xăng là giải pháp cần thiết nhằm giảm ô nhiễm môi trường. Tuy nhiên, nếu không được chuẩn bị kỹ lưỡng, việc cấm xe máy chạy xăng sẽ gây ra nhiều hệ lụy tiêu cực tới đời sống người dân. Thời gian từ nay đến 1/7/2026 chỉ còn gần 1 năm, Hà Nội phải khẩn trương hành động và có một lộ trình được thiết kế bài bản cùng hàng loạt giải pháp về pháp lý, hạ tầng…

Sáng 14/7, trả lời Báo Điện tử VTC News về việc triển khai lộ trình hạn chế và tiến tới cấm xe máy chạy xăng vào Vành đai 1, lãnh đạo Sở Xây dựng Hà Nội cho biết, Sở và thành phố “đang nghiên cứu”. Theo vị lãnh đạo Sở, do nội dung rộng, liên quan nhiều lĩnh vực nên việc cấm xe máy chạy xăng dầu cần phải có thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng.

Cấm xe máy xăng ở Vành đai 1 Hà Nội: Giải pháp giảm ô nhiễm môi trường - Ảnh 1.

Theo lộ trình Thủ tướng yêu cầu, từ tháng 7/2026, xe máy chạy xăng sẽ không được phép chạy trong khu vực Vành đai 1 Hà Nội.

Trên thực tế, Hà Nội đã lên kế hoạch cấm xe máy và triển khai vùng phát thải thấp từ năm 2017, khi HĐND thành phố thông qua nghị quyết liên quan. Song, do thiếu đồng bộ về chính sách và hạ tầng, việc thực hiện vẫn còn gián đoạn.

Ngày 12/12/2024, HĐND TP Hà Nội tiếp tục thông qua Nghị quyết về vùng phát thải thấp, có hiệu lực từ ngày 1/1/2025. Theo đó, xe tải hạng nặng chạy dầu diesel, ô tô không đạt tiêu chuẩn khí thải mức 4 và xe máy không đạt tiêu chuẩn mức 2 sẽ bị hạn chế hoặc cấm lưu thông trong vùng phát thải thấp.

Hà Nội dự kiến thí điểm vùng phát thải thấp tại khu vực Hoàn Kiếm, Ba Đình trong giai đoạn 2025-2030. Sau đó mở rộng, tiến tới đến năm 2036, toàn bộ vùng có ô nhiễm không khí vượt quy chuẩn quốc gia bắt buộc phải áp dụng vùng phát thải thấp.

Hồi tháng 6/2025, tại buổi làm việc với Hiệp hội Các nhà sản xuất xe máy Việt Nam (VAMM) về các giải pháp cho vấn đề chuyển đổi xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch tại Hà Nội, Chủ tịch UBND TP Trần Sỹ Thanh cho rằng, vấn đề xe máy có nhiều góc độ để nhìn nhận. Tuy nhiên, một đô thị không thể phát triển hiện đại và văn minh nếu không có môi trường và văn hóa tốt.

“Hiện nay, sự phát triển xe máy có thể là một thách thức lớn đối với sự phát triển bền vững của các đô thị”, ông Trần Sỹ Thanh chia sẻ.

Theo Chủ tịch Hà Nội, các đô thị lớn đang phải đối mặt với nhiều vấn đề do xe máy mang lại, mặc dù nó cũng mang lại tiện lợi cho người dân. Việc sử dụng xe máy là một nét văn hóa của Việt Nam, vì thế, việc chuyển đổi xe mô tô, xe gắn máy sử dụng nhiên liệu hóa thạch cần có lộ trình.

“Tuy nhiên, nếu không quyết tâm thì không biết khi nào Hà Nội mới phát triển đô thị văn minh, sạch đẹp được như các thành phố lớn của Nhật Bản cũng như các nước trên thế giới”, ông Trần Sỹ Thanh nhấn mạnh.

Trước đó, tại phiên chất vấn HĐND TP Hà Nội hồi tháng 12/2024, ông Trần Sỹ Thanh cho hay, thành phố sẽ có chương trình đổi xe, hỗ trợ đổi xe, cấp vốn vay, để cơ bản người dân trong vùng phát thải thấp đi xe điện, không đi xe máy nữa.

“Tôi sẽ có kế hoạch để làm việc với các công ty sản xuất xe; Nhà nước, doanh nghiệp và Nhân dân cùng làm vì đây là trách nhiệm chung”, người đứng đầu chính quyền TP Hà Nội nhấn mạnh.

Theo thống kê của Sở Giao thông vận tải, đến hết năm 2024, Hà Nội có trên 9,2 triệu phương tiện các loại đang hoạt động trên địa bàn (chưa bao gồm xe của cơ quan trung ương). Trong đó, thành phố đang quản lý hơn 8 triệu phương tiện, gồm 1,1 triệu ô tô và trên 6,9 triệu xe máy, khoảng 1,2 triệu ô tô, xe máy cá nhân từ các tỉnh, thành phố khác lưu thông trên địa bàn.

Phương tiện tại Hà Nội tăng 4-5%/năm, nhanh gấp 11-17 lần tốc độ mở rộng đường. Ô tô cá nhân tăng khoảng 10%/năm, vượt hơn 30 lần tốc độ gia tăng quỹ đất giao thông. Hoạt động giao thông, với lượng phương tiện chạy bằng xăng dầu lớn, là một trong 5 nguồn gây ô nhiễm không khí ở Hà Nội.

Theo quy hoạch giao thông vận tải Thủ đô Hà Nội đến năm 2030, tầm nhìn đến năm 2050, tuyến đường Vành đai 1 sau khi hoàn thành sẽ khép kín khu vực nội đô, vùng lõi của Thủ đô.

Các tuyến đường, phố này gồm Trần Khát Chân (ngã ba Trần Khát Chân Nguyễn Khoái) – Đại Cồ Việt – Xã Đàn – Ô Chợ Dừa – Đê La Thành – Hoàng Cầu – Cầu Giấy – đường Bưởi – Lạc Long Quân – Âu Cơ – Nghi Tàm – Yên Phụ – Trần Nhật Duật – Trần Quang Khải – Trần Khánh Dư – Nguyễn Khoái.

Vành đai 1 chạy qua địa bàn các quận cũ ở Hà Nội như Cầu Giấy, Tây Hồ, Ba Đình, Hoàn Kiếm, Hai Bà Trưng, Đống Đa. Vành đai này cũng là trục chính đô thị kết nối từ Đông sang Tây, đi qua khu vực trung tâm của Hà Nội với tổng chiều dài 7,2km.

Theo quy hoạch, Hà Nội có 7 đường vành đai, trong đó Vành đai 4 đang thi công và Vành đai 5 chưa hình thành. Trong 5 tuyến vành đai còn lại gồm Vành đai 1, 2, 2,5, 3, 3,5, có Vành đai 3 đã hoàn thiện, còn lại đều đang xây dựng hoặc chờ dự án.

Thông tin vụ 2 du khách người Hàn tư;ơng tá;c cô gái Việt ở tiệm photobooth: Tưởng bay về “mẫu quốc” là xong sao?

Công an đang xác minh vụ việc cô gái Việt Nam tố bị hai phụ nữ Hàn Quốc chửi bới, hành hung tại tiệm photobooth ở Hà Nội.

Mới đây, MXH lan truyền hình ảnh được ghi lại tại một quán photobooth ở Hà Nội khi xảy ra sự việc xô xát giữa các khách hàng.

Theo chia sẻ của bài đăng trên Facebook, vào tối ngày 11/7 vừa qua, 2 cô gái người Việt đi chụp hình tại quán photobooth đã đặt phòng, thanh toán và chụp trong khung giờ cho phép. Tuy nhiên khi đang chụp thì 2 người phụ nữ Hàn Quốc xuất hiện, liên tục đứng ở ngoài lớn tiếng và giục hai bạn trong booth chụp nhanh trong khi chưa hết giờ quy định.

Vụ khách Hàn bị tố lao vào túm tóc đánh nhau trong tiệm photobooth ở Hà Nội: Công an vào cuộc xác minh- Ảnh 1.

Hình ảnh trích xuất camera đang lan truyền trên MXH về việc du khách Hàn Quốc (áo kẻ) có hành động “tương tác” với 2 bạn nữ người Việt đang chụp hình

Sau khi lời qua tiếng lại phản ứng, một khách người Hàn đã có động thái đánh vào tay và xô xát với cô gái người Việt. Liên tục sau đó là những hành động “tương tác vật lý” khiến những người xung quanh dù có can ngăn nhưng vẫn không dừng lại.

Được biết, tiệm photobooth đang nhận nhiều sự quan tâm này có tên P.T.I, chi nhánh tại Mỹ Đình (Hà Nội).

Cũng trong chiều cùng ngày tiệm photobooth đăng thông báo liên quan vụ việc 2 khách hàng nữ xảy ra xô xát với 2 người Hàn Quốc khi đang sử dụng dịch vụ tại chi nhánh Mỹ Đình (Hà Nội) tối 11/7.

Theo đó, quán cho biết ngay khi sự việc xảy ra, nhân viên quán đã có sự can thiệp và yêu cầu người đến giúp đỡ để đảm bảo an toàn, đồng thời báo cáo sự việc đến cơ quan chức năng, bao gồm thông báo đến công an và gửi email đến đại sứ quán Hàn Quốc.

“Về phía khách hàng bị tác động, P. đã yêu cầu khách đến bệnh viện kiểm tra và hỗ trợ viện phí. Về phía 2 khách người nước ngoài, chúng tôi đã và đang tìm thông tin thông qua các phương tiện thông, bao gồm cộng đồng người nước ngoài sống tại Việt Nam”, thông báo ghi.

Cũng theo thông báo, quán cam kết đang phối hợp với cơ quan chức năng và đội ngũ pháp lý để xử lý vụ việc một cách “nghiêm túc, nhanh chóng và minh bạch”. Tuy nhiên sau ít phút đăng tải, thông báo này đã bị xóa khỏi fanpage gây khó hiểu.

Tối 14/7, tiệm photobooth đăng tải lại thông báo về vụ việc nhưng nội dung đã được chỉnh sửa. Hiện, fanpage đã khóa phần bình luận công khai. Tiệm cũng nhận “bão” đánh giá 1 sao trên Google.

Liên quan đến sự việc nói trên, trao đổi với báo Tuổi trẻ, Công an phường Từ Liêm (Hà Nội) cho biết lực lượng chức năng đang kiểm tra, xác minh thông tin vụ cô gái Việt Nam tố bị hai phụ nữ Hàn Quốc “tác động” tại tiệm photobooth.

Sau khi nhận phản ứng dữ dội từ cộng đồng mạng, tiệm photobooth đã đăng tải thông báo chính thức về sự việc.

Chiều tối 14/7, trên fanpage Photoism – tiệm photobooth nơi xảy ra vụ xô xát giữa khách hàng người nước ngoài và người Việt Nam đang ồn ào trên MXH đã chính thức lên tiếng về sự việc.

Theo đó phía Photoism bày tỏ sự quan ngại sâu sắc về vụ việc xảy ra ngày 11/7/2025 tại cửa hàng ở Hà Nội, khi một cuộc tranh cãi giữa hai khách hàng dẫn đến xô xát. Phía tiệm photobooth khẳng định nhân viên đã nhanh chóng xử lý, báo lực lượng chức năng và hỗ trợ các bên liên quan.

Photoism cũng cam kết hợp tác đầy đủ với cơ quan chức năng, đồng thời thực hiện nhiều biện pháp để đảm bảo an toàn và duy trì niềm tin của khách hàng như: tăng cường đào tạo nhân viên, rà soát hệ thống an ninh, cải thiện không gian cửa hàng.

Cửa hàng này khẳng định không xem đây là sự cố đơn lẻ mà là cơ hội để hoàn thiện dịch vụ và “rất lấy làm tiếc”.

Tiệm nói rõ thêm:

“Vào ngày 11 tháng 7 năm 2025, tại cửa hàng Photoism tại Hà Nội, Việt Nam, đã xảy ra tranh cãi giữa hai khách hàng, sau đó dẫn đến xô xát. 

Ngay sau khi sự việc xảy ra, nhân viên cửa hàng đã nhanh chóng đảm bảo an toàn hiện trường, báo cáo sự việc đến cơ quan công an, đồng thời hỗ trợ và hướng dẫn khách hàng liên quan thực hiện các bước cần thiết. 

Hiện tại, Photoism đang tích cực phối hợp với các cơ quan chức năng để làm rõ sự việc một cách khách quan và công bằng, không thiên vị bất kỳ bên nào và hoàn toàn hợp tác trong quá trình điều tra” – trích từ bài đăng từ phía tiệm photobooth.

Toàn bộ phản hồi của tiệm photobooth Hà Nội xảy ra xô xát: Rất lấy làm tiếc!- Ảnh 1.

Tuy nhiên cư dân mạng không hoàn toàn đồng tình với chia sẻ từ phía tiệm photobooth. Họ cho rằng tiệm không chủ động đăng bài làm rõ ngay từ thời điểm xảy ra sự việc 11/7, chỉ đến khi cộng đồng mạng phẫn nộ mới lên tiếng. Nếu sự việc được làm rõ từ đầu, chủ tiệm thể hiện trách nhiệm thì đã không ồn ào như hiện tại.

Ngoài ra phần đông netizen tiếp tục tỏ ra bất bình với cách hành xử của khách hàng người ngoại quốc.

Trước đó vào chiều 14/7, theo ghi nhận của chúng tôi, cửa hàng có khách ra vào cả người nước ngoài và người Việt nhưng không quá đông đúc. Một nhân viên của Photoism xác nhận có sự việc xô xát giữa 2 khách hàng trên xảy ra tại quán vào ngày 11/7.

“Trường hợp này chưa bao giờ xảy ra tại quán trước đây. Mình có nghe bạn nhân viên hôm đó kể lại rằng khi 2 bạn trong phòng chụp có 2 bạn bên ngoài giục rất nhiều. Sau đó bạn người Hàn quay ra giật mũ, đánh vào tay bạn người Việt nên bạn nữ người Việt mới phản ứng lại. 2 người bạn đi cùng của 2 bên và cả nhân viên vào can nhưng không thể dừng họ lại. Phía nhân viên quán cũng đã có động thái báo với cơ quan chức năng để nhờ hỗ trợ”, nhân viên nói.

Ngoài ra, cũng theo chia sẻ của nhân viên, chủ quán photobooth này là người Hàn Quốc, có quản lý người Việt Nam. Quán cũng nằm trong khu tập trung đông người Hàn sinh sống, mở ra để phục vụ toàn bộ khách hàng có nhu cầu.

Toàn bộ phản hồi của tiệm photobooth Hà Nội xảy ra xô xát: Rất lấy làm tiếc!- Ảnh 2.

Theo thông tin trên fanpage, tiệm photobooth này nổi tiếng, có tổng cộng 17 cơ sở tại Việt Nam. Trong đó, có 7 cơ sở nằm ở Hà Nội, ngoài ra các tỉnh/thành phố khác như TP.HCM, Đà Nẵng, Hải Phòng,… cũng được nhiều người trẻ ghé đến.

Khi sự việc ồn ào trên xảy ra khiến các nền tảng MXH của tiệm photobooth này đang nhận nhiều phẫn nộ, bình luận chỉ trích từ cộng đồng mạng.