“Quá vui” khiến chồng tôi và nhân tình của anh ấy phải vào phòng cấp cứu — và anh ấy thậm chí còn dùng thẻ của tôi để thanh toán. Nhưng cả hai đều bật khóc khi bác sĩ báo tin…

Người ta thường nói hạnh phúc gia đình không đo bằng những bữa tiệc xa hoa, mà ở sự chân thành của hai người. Tôi từng tin vào điều đó. Nhưng hôm nay, khi đứng trước quầy lễ tân bệnh viện, trên tay vẫn cầm hóa đơn thanh toán ghi rõ “thẻ visa của chị Nguyễn Thị H.”, tôi đã cay đắng nhận ra: có những niềm tin bị người khác chà đạp thẳng thừng.

Mọi chuyện bắt đầu vào tối thứ Sáu. Tôi đi công tác về sớm hơn dự kiến, lòng vui phơi phới vì nghĩ sẽ tạo bất ngờ cho chồng. Nhưng cái bất ngờ lại dành cho tôi: trong căn phòng quen thuộc, tiếng cười khúc khích và mùi nước hoa lạ lẫm phả ra từ khe cửa. Không cần mở ra, tôi cũng hiểu hết. Tôi lặng lẽ quay đi, không gào thét, không đánh ghen. Tôi chọn sự im lặng. Nhưng số phận lại có cách trả thù rất… bất ngờ.

Chỉ hơn một giờ sau, điện thoại tôi đổ chuông. Số lạ. Người ở đầu dây nói gấp gáp:
– “Chị là người nhà anh Minh phải không? Anh ấy và bạn gái vừa được đưa vào cấp cứu.”

Tôi chết lặng. Một thoáng, tôi còn nghĩ đây là trò đùa độc ác. Nhưng khi đến bệnh viện, mọi thứ hiện ra rõ mồn một: chồng tôi và cô nhân tình mặt cắt không còn giọt máu, quần áo xộc xệch, đang nằm riêng hai giường trong cùng một phòng cấp cứu.

Bác sĩ trực ban nhìn tôi, chắc cũng đoán ra vai trò của tôi trong câu chuyện rối rắm này. Ông thở dài:
– “Hai người… gọi là quá vui, quá sức. May mà đưa đến kịp. Nhưng phải nhập viện theo dõi. Anh ấy không mang tiền mặt, thẻ của anh không quẹt được, chị là người duy nhất có tên trong hồ sơ, phiền chị thanh toán tạm ứng.”

Tôi sững người. Trớ trêu thay, trong khoảnh khắc đó, cả chồng tôi lẫn cô nhân tình đều gượng dậy, nhìn tôi với ánh mắt… cầu cứu. Một sự nhục nhã không lời nào tả nổi. Tôi đã quẹt thẻ, không phải vì thương hại, mà để nhanh chóng chấm dứt sự rùm beng có thể khiến gia đình tôi bị hàng xóm bàn tán.

Nhưng cú sốc lớn hơn chưa dừng lại ở đó. Khi bác sĩ quay lại báo kết quả xét nghiệm, cả hai – chồng tôi và người đàn bà kia – bỗng bật khóc. Tôi cũng chết lặng theo. Căn phòng cấp cứu đêm ấy, bỗng chốc biến thành nơi lật tung mọi bí mật mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Bác sĩ cầm trên tay tờ giấy, giọng trầm xuống:
– “Cả hai bệnh nhân đều có dấu hiệu suy nhược cơ thể nặng, cần nghỉ ngơi. Nhưng điều tôi muốn thông báo… nghiêm trọng hơn. Kết quả xét nghiệm cho thấy cả hai đều dương tính với cùng một loại bệnh lây qua đường tình dục. Và…” – ông ngập ngừng – “…nguy cơ đã kéo dài nhiều tháng.”

Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng im phăng phắc. Tôi thấy mặt chồng mình trắng bệch, cô nhân tình ôm mặt khóc nức nở. Còn tôi… một nỗi đau lạnh lẽo lan khắp người. Bao năm qua, tôi chung thủy, tin tưởng, nghĩ rằng mình đang giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhưng hóa ra, kẻ nằm cạnh tôi mỗi đêm lại mang trong người thứ bệnh mà chỉ cần nghe tên đã khiến tim tôi như thắt lại.

– “Có lẽ chị cũng nên đi xét nghiệm,” bác sĩ nói, nhìn tôi ái ngại.

Tôi gượng cười, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ. Tôi đã trả viện phí cho hai kẻ phản bội mình, và giờ đứng trước nguy cơ mất đi sức khỏe, thậm chí cả tương lai.

Chồng tôi – người đàn ông từng thề non hẹn biển, bỗng òa khóc như đứa trẻ:
– “Anh xin lỗi… anh không ngờ… anh chỉ nghĩ là vui vẻ chút thôi…”

Câu nói ấy như lưỡi dao cắm vào tim. “Vui vẻ chút thôi” – bốn chữ nhẹ tênh, đổi lại bằng sự phản bội, bệnh tật, và những giọt nước mắt của tôi.

Cô nhân tình kia cũng bật khóc, miệng liên tục lặp lại: “Em không biết, em không cố ý…” Nhưng lời biện minh nào còn ý nghĩa khi sự thật đã bày ra?

Tôi rời khỏi phòng cấp cứu, tay run run cầm phiếu chỉ định xét nghiệm dành cho mình. Ngoài hành lang, ánh đèn trắng hắt xuống sàn lạnh lẽo. Tôi bỗng nhớ lại bao kỷ niệm: những ngày anh còn chở tôi trên chiếc xe máy cà tàng, những bữa cơm chỉ có canh rau nhưng đầy tiếng cười. Tất cả giờ đây chỉ còn là mảnh gương vỡ vụn.

Kết quả của tôi được trả sau một ngày. Khoảnh khắc nhận phong bì niêm phong từ tay y tá, tim tôi đập loạn. May mắn thay – tôi âm tính. Nhưng niềm vui ấy không đủ khỏa lấp sự tủi hờn. Tôi may mắn thoát nạn, nhưng điều đó càng cho thấy: suốt thời gian qua, tôi đã sống cạnh một quả bom nổ chậm mà không hề hay biết.

Tối hôm đó, tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, nhìn vào căn phòng nơi chồng và nhân tình đang nằm. Hai kẻ ấy đều mang nét mặt đau khổ, ân hận, nhưng với tôi, đó chẳng còn quan trọng nữa. Tôi bỗng nhận ra, bản thân mình mới là người cần được cứu – không phải bằng thuốc men, mà bằng sự giải thoát khỏi cuộc hôn nhân mục ruỗng.

Ngày chồng được xuất viện, anh cố nắm tay tôi, ánh mắt van lơn:
– “Cho anh một cơ hội, anh sai rồi. Anh sẽ cắt đứt với cô ta, anh hứa sẽ bù đắp cho em.”

Cô nhân tình cũng đến tìm tôi, cúi gằm mặt:
– “Em xin lỗi chị, em thật sự không biết anh ấy đã có gia đình. Em sẽ đi xa, không bao giờ làm phiền nữa.”

Tôi lắng nghe, nhưng lòng trống rỗng. Tôi biết những lời hứa hẹn kia chỉ là tạm thời, để xoa dịu tình thế. Bởi một người đàn ông đã coi sự phản bội là “chỉ vui vẻ chút thôi” thì liệu có còn đáng để tin?

Tôi trở về nhà, căn nhà mà bao năm qua tôi đã nâng niu, chăm chút từng chậu hoa, từng bức rèm cửa. Nhưng bước chân vào, tôi chỉ thấy nó lạnh lẽo như nhà trọ. Từng kỷ niệm bỗng biến thành bằng chứng phản bội: cái ghế sofa nơi anh từng ôm tôi xem phim giờ lại là nơi anh hẹn hò lén lút. Căn bếp từng ấm áp giờ chỉ còn hơi lạnh.

Tôi dành nhiều đêm suy nghĩ. Ly hôn không phải là điều tôi từng mong muốn. Tôi đã hy sinh, đã tin tưởng, đã cố gắng gìn giữ mái ấm này. Nhưng sự thật hiển hiện: giữ lại chỉ để tự giày vò mình thêm mà thôi.

Một buổi sáng, tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, trước mặt chồng. Anh chết lặng, nước mắt lưng tròng:
– “Em thật sự không còn chút tình cảm nào sao?”

Tôi nhìn anh, bình thản đáp:
– “Tình cảm không biến mất. Nó bị anh chà đạp, bị anh vứt bỏ. Em đã tha thứ nhiều lần cho những lỗi nhỏ, nhưng lần này, cái giá quá đắt. Không chỉ là sự phản bội, mà còn là sự coi thường sức khỏe, tính mạng của em. Em không thể tiếp tục.”

Ngày ra tòa, tôi không khóc. Người khóc là anh – và cả cô nhân tình đến xin lỗi thêm một lần nữa. Tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Hóa ra, buông tay không đáng sợ như tôi từng nghĩ. Đáng sợ nhất chính là cứ níu kéo một thứ đã mục nát.

Sau khi ly hôn, tôi chuyển về sống với mẹ một thời gian. Tôi đi làm, tham gia lớp học yoga, gặp gỡ bạn bè. Dần dần, tôi thấy mình hồi sinh. Không còn những đêm trằn trọc, không còn cảm giác bất an khi nghĩ đến chuyện chồng đi đâu, với ai. Tôi học cách yêu bản thân – điều mà bấy lâu nay tôi quên mất.

Có lần, một người bạn hỏi tôi có hối hận không. Tôi mỉm cười:
– “Không. Vì nhờ cú sốc ấy, tôi mới nhận ra giá trị thật sự của mình. Tôi xứng đáng với sự tôn trọng và tình yêu chân thành, chứ không phải sự thương hại hay dối trá.”

Cuộc đời, đôi khi phải trải qua nỗi đau mới tìm thấy bình yên. Và tôi, cuối cùng, đã chọn con đường bình yên cho chính mình.