“Có những khoảnh khắc trong đời, chỉ cần một quyết định thôi cũng đủ làm thay đổi tất cả. Với Mai – cô gái mới 27 tuổi, đang sống yên ổn nơi thành phố, thì ngày chồng gặp tai nạn chính là ngã rẽ ấy.”
Mai từng là nhân viên văn phòng chăm chỉ, lương tháng không cao nhưng đều đặn. Cô vừa đi làm, vừa nuôi giấc mơ nhỏ: mua được căn hộ trả góp ở thành phố, để hai con sau này có chỗ ổn định học hành. Chồng cô – anh Nam – làm thợ xây. Công việc vất vả, thu nhập thất thường, nhưng cả hai vẫn cùng nhau vun vén.
Thế nhưng, tai nạn ập đến bất ngờ. Một buổi chiều, khi đang trên công trường, Nam bị giàn giáo sập xuống. Anh thoát chết, nhưng đôi chân dập nát, gãy nhiều chỗ. Các bác sĩ nói anh phải mất ít nhất một năm để tập đi lại, chưa chắc có thể trở về với công việc nặng nhọc.
Đêm ấy, Mai ngồi ở bệnh viện, mắt đỏ hoe nhìn chồng bất tỉnh. Hai đứa con – một bé trai lớp 2, một bé gái mới 4 tuổi – ngồi co ro trong lòng bà nội. Cả nhà vốn đã chẳng dư dả gì, nay thêm chi phí chữa trị, Mai biết mình khó mà gồng gánh nổi.
Hôm sau, Mai lên công ty xin nghỉ phép. Sếp – chị Hằng – nhìn cô mà khẽ thở dài:
-
“Em cứ lo cho gia đình trước đi. Công việc ở đây chị sẽ thu xếp.”
Ban đầu, Mai chỉ định nghỉ vài tuần. Nhưng càng chăm sóc chồng, cô càng nhận ra mình không thể vừa đi làm, vừa cáng đáng bệnh viện, con nhỏ, nhà cửa. Đứng trước ngã rẽ, Mai quyết định: xin nghỉ hẳn, đưa chồng về quê ngoại – nơi còn mảnh đất nhỏ, có mẹ ruột hỗ trợ.
Ngày nộp đơn nghỉ, tay cô run run. Bao nhiêu công sức gây dựng nơi thành phố, giờ như tan biến. Mai khóc, nhưng vẫn cắn răng ký tên.
Đó là một buổi sáng đầy u ám, nhưng cũng chính là khởi đầu cho câu chuyện khiến nhiều người lặng người sau này.
Sau khi nhận đơn nghỉ, sếp Hằng gọi Mai vào phòng. Chị không trách, không giữ, chỉ nhìn cô gái trẻ bằng ánh mắt đầy thương cảm.
-
“Mai à, chị biết quyết định này khó khăn. Nhưng em đã chọn gia đình, đó là điều quý giá nhất.”
Nói rồi, chị đưa cho Mai một phong bì dày cộp. Bên trong là số tiền 200 triệu đồng. Mai sững sờ, mắt rưng rưng:
-
“Chị ơi, em… em không dám nhận. Em nghỉ việc rồi, sao chị lại giúp em nhiều thế này?”
-
“Em cứ nhận đi. Đây không phải tiền thưởng hay gì cả, mà là tấm lòng của chị và công ty. Ai cũng biết hoàn cảnh của em. Em cần số tiền đó hơn ai hết.”
Mai bật khóc. Đôi tay run run ôm chặt phong bì, nước mắt rơi xuống từng giọt. Trong giây phút đó, cô thấy lòng ấm áp vô cùng – giữa lúc khốn khó nhất, vẫn có người dang tay đỡ mình.
Hôm ra bến xe, Mai ôm chồng ngồi xe lăn, tay xách tay bồng. Hai đứa con lít nhít bám lấy váy mẹ. Trong túi, số tiền 200 triệu như một tia sáng nhỏ nhoi giữa màn đêm.
Xe chuẩn bị khởi hành. Mai vừa dỗ con, vừa lo sắp xếp hành lý. Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ rằng từ đây, cuộc sống sẽ bước sang trang mới – đầy khó khăn nhưng cũng có chút hy vọng.
Nhưng ngay khoảnh khắc bước lên bậc xe, bất ngờ có hai bóng nhỏ chạy ào đến. Chính là hai đứa con – thằng bé lớp 2 và cô em gái 4 tuổi. Chúng ôm chầm lấy mẹ, òa khóc nức nở giữa bến xe đông đúc. Tiếng khóc xé lòng khiến tất cả hành khách xung quanh đều lặng người.
Không ai hiểu vì sao hai đứa trẻ lại khóc nhiều đến thế. Một bác trung niên đứng gần đó hỏi:
-
“Các cháu sao thế? Sao lại khóc dữ vậy?”
Thằng bé lớp 2, vừa lau nước mắt vừa nức nở:
-
“Con sợ… con sợ ba mẹ đi xa, con với em ở lại thành phố… không ai chăm sóc.”
Mọi người mới vỡ lẽ. Thì ra, trong lúc Mai lo làm thủ tục và nhờ người quen phụ đẩy xe cho chồng, hai đứa nhỏ tưởng rằng cha mẹ sẽ về quê một mình, bỏ chúng ở lại. Nỗi sợ hãi ấy khiến chúng chạy ào đến, gào khóc thảm thiết.
Mai ôm chặt hai con, trái tim như vỡ ra thành từng mảnh. Cô nghẹn ngào:
-
“Không! Mẹ không bỏ các con đâu. Cả nhà mình sẽ về quê, cùng nhau. Dù nghèo, dù khổ, mình vẫn bên nhau.”
Tiếng khóc của lũ trẻ, tiếng nức nở của người mẹ trẻ, tiếng thở dài của người cha ngồi trên xe lăn – tất cả hòa vào nhau, khiến bến xe vốn ồn ào bỗng chốc trầm lặng. Ai cũng rưng rưng, có người quay đi lau vội khóe mắt.
Một cô sinh viên đứng gần, thì thầm:
-
“Chỉ cần cả gia đình ở bên nhau, khó khăn nào cũng vượt qua được.”
Chuyến xe lăn bánh. Trong lòng Mai, vẫn ngổn ngang lo lắng: tương lai nơi quê nhà sẽ ra sao? Tiền viện phí có đủ không? Chồng liệu có đi lại được không? Nhưng nhìn sang hai đứa con đang ngồi nép bên mình, và chồng nắm chặt tay bên cạnh, cô lại thấy có một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy.
Cuộc đời không bao giờ dễ dàng. Nhưng khi ta còn gia đình, còn tình thương, thì vẫn còn lý do để bước tiếp. Và câu chuyện của Mai – người vợ trẻ từ bỏ sự nghiệp để quay về quê chăm chồng, nhận món quà bất ngờ từ sếp, cùng những giọt nước mắt ở bến xe – đã trở thành minh chứng sống động cho sức mạnh ấy.