Người tạp vụ nhìn thấy cô gái vào phòng khách sạn với người cha dượng mới mỗi đêm, nhìn tr//ộm qua cửa sổ cô ng;ã ng;ửa với cảnh tượng trước mắt

Lan là tạp vụ lâu năm của một khách sạn tầm trung ở thành phố. Công việc tuy không hào nhoáng, nhưng ổn định, đủ để nuôi sống bà và cậu con trai đang học đại học. Ngày nào cũng thế, bà dọn phòng, thay ga giường, lau hành lang, và lặng lẽ chứng kiến bao mảnh đời ghé qua nơi này rồi lại rời đi. Đối với Lan, khách sạn như một ga xép của cuộc đời – nơi người ta đến, nghỉ ngơi, rồi biến mất, để lại những câu chuyện không bao giờ kể ra.

Một dạo gần đây, Lan để ý thấy một vị khách đặc biệt: một cô gái trẻ, trạc tuổi đôi mươi, thường xuyên xuất hiện cùng một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ thành đạt. Đêm nào cũng vậy, khoảng tám giờ tối, họ sẽ cùng bước vào phòng 405. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đi giày da bóng loáng, phong thái lịch lãm nhưng ánh mắt có chút gì khó đoán. Còn cô gái thì lúc nào cũng mặc đơn giản – đôi khi chỉ là chiếc áo thun trắng, quần jeans và một chiếc balo nhỏ.

Điều khiến Lan chú ý là sự lặp lại. Không phải một, hai lần – mà là đêm nào cũng thế, như một thói quen. Với kinh nghiệm làm tạp vụ lâu năm, Lan từng chứng kiến nhiều chuyện mờ ám trong khách sạn: những mối tình vụng trộm, những cuộc hẹn bí mật, những cặp đôi che giấu thân phận thật. Và với trường hợp này, mọi thứ như đang lặp lại.

Lan nghe loáng thoáng từ lễ tân rằng, người đàn ông kia chính là “cha dượng mới” của cô gái. Tin tức đó càng khiến bà rùng mình. Cha dượng và con gái riêng cùng thuê phòng khách sạn mỗi đêm – chuyện ấy quả thật khó nghe, khó hiểu, thậm chí khó chấp nhận.

Thế nhưng, mọi bằng chứng mà Lan quan sát được đều dường như xác nhận giả thuyết đó. Tiếng cười khúc khích của cô gái vọng ra hành lang, giọng trầm ấm của người đàn ông hòa lẫn, rồi có những đêm Lan thấy họ gọi thức ăn khuya, cùng nhau dùng bữa trong phòng. Tất cả chỉ làm trí tò mò và trí tưởng tượng của bà bùng nổ.

Lan biết mình không nên xen vào chuyện riêng của khách. Nhưng sự việc lặp đi lặp lại hàng chục đêm liên tiếp, khiến bà vừa khó chịu, vừa ám ảnh. Một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu: Liệu có điều gì sai trái đang diễn ra ngay trong căn phòng 405 này không?

Một buổi tối muộn, sau khi dọn xong tầng bảy, Lan đi ngang qua hành lang tầng bốn. Đèn điện vàng vọt, vắng lặng, chỉ còn tiếng bước chân của bà vang vọng. Vừa đúng lúc ấy, bà nghe tiếng động từ phòng 405. Tiếng cười, rồi tiếng nói lớn, rồi cả âm thanh lộn xộn như một cuộc tranh cãi.

Lan đứng lại, tim đập nhanh. Bà không định nghe trộm, nhưng tai bà tự động căng ra. Cô gái nói gì đó nghe như đang van xin. Người đàn ông đáp lại bằng giọng đanh thép. Rồi im bặt. Một lát sau, vọng ra những tiếng nức nở.

Lan bàng hoàng. Mọi thứ trong đầu bà lập tức được ghép lại thành một “câu chuyện” hoàn chỉnh: cô gái bị kìm kẹp bởi một người cha dượng giàu có, bị ép buộc điều gì đó mà không thể kháng cự.

Trong khoảnh khắc, trí tò mò chiến thắng. Lan len lén tiến đến ô cửa sổ nhỏ cạnh hành lang. Từ khe hở rèm chưa kéo kín, bà nhìn vào trong. Và rồi… bà chết lặng.

Trong phòng, người đàn ông đang đứng rất gần cô gái, tay ông đặt lên vai cô, còn cô gái thì ôm mặt khóc. Họ như đang diễn một cảnh kịch kịch liệt, nhưng với Lan, đó chỉ có thể là cảnh tượng một người đàn ông áp chế một cô gái trẻ.

Lan vội vã lùi lại, tim đập thình thịch. Bà không dám nhìn thêm nữa, chỉ biết chạy xuống cuối hành lang, vừa run vừa sợ. Hình ảnh ấy cứ ám ảnh bà suốt đêm.

Từ hôm đó, Lan không còn nhìn họ bằng con mắt tò mò nữa, mà bằng sự thương cảm xen lẫn phẫn nộ. Bà trách mình bất lực – chỉ là một tạp vụ nghèo, làm sao có thể can thiệp vào chuyện của những người giàu có kia? Nhưng trong lòng, một ngọn lửa cứ âm ỉ: Nếu mình đúng, thì cô gái kia thật đáng thương biết bao.

Cơ hội đến vào một buổi sáng chủ nhật. Khi Lan đang dọn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa phòng 405 bất ngờ mở ra. Cô gái bước ra một mình, trên tay ôm một chồng giấy và vài quyển sách dày cộp. Thấy Lan, cô mỉm cười lễ phép.

Lan ngập ngừng, rồi đánh liều hỏi:
– Cháu… ở đây thường xuyên nhỉ?

Cô gái gật đầu, đáp nhẹ nhàng:
– Vâng, cháu với thầy đang tập luyện cho vở kịch mới. Sắp tới bọn cháu phải tham gia một liên hoan quốc tế, nên cần không gian yên tĩnh để tập.

Lan sững người:
– Thầy?

– Dạ, thầy Minh, huấn luyện viên kịch nghệ của cháu. Ông ấy từng là đạo diễn sân khấu nổi tiếng, giờ trực tiếp hướng dẫn cháu. Mỗi đêm bọn cháu đều tập ở đây, vì chỗ này kín đáo, không ai làm phiền.

Như để minh chứng, cô chìa ra tập kịch bản trong tay. Trên bìa ghi rõ tên vở kịch: Người cha xa lạ.

Lan như bị ai tạt một gáo nước lạnh. Mọi thứ bỗng sáng tỏ. Những gì bà nghe thấy, nhìn thấy suốt mấy tuần qua – tiếng cười, tiếng khóc, những động tác thân mật – hóa ra chỉ là cảnh tập kịch. Người đàn ông kia không phải cha dượng thật, mà là đạo diễn, là thầy. Còn cô gái kia, đâu phải nạn nhân, mà là một diễn viên trẻ đang dốc sức cho giấc mơ.

Lan cười ngượng, mặt đỏ bừng. Bao nhiêu suy đoán, kịch bản bà dựng lên trong đầu đều sụp đổ. Hóa ra, chính bà mới là khán giả duy nhất của một “vở kịch” ngoài đời thực, do trí tưởng tượng thêu dệt.

Tối hôm đó, khi một lần nữa đi ngang qua căn phòng 405, Lan nghe tiếng cười nói vang ra. Bà bật cười một mình, vừa nhẹ nhõm vừa buồn cười. Tò mò đôi khi khiến con người ta tự viết nên những câu chuyện chẳng hề tồn tại. Và bà tự nhủ: Từ nay, mình sẽ chỉ làm tốt công việc của mình – còn phần kịch, hãy để dành cho sân khấu.