Trong cộng đồng người Việt ở Colorado, gia đình Trần vốn được xem là hình mẫu thành đạt. Anh Hùng – người chồng – là kỹ sư xây dựng, còn chị Lan – người vợ – làm việc trong tiệm nail cùng với một số chị em đồng hương. Họ có hai đứa con nhỏ, thường được thấy đi học trong bộ đồng phục xanh, đôi mắt sáng và tiếng cười vang khắp khu phố. Người quen vẫn thường nói: “Gia đình họ giống như bức tranh bình yên nơi xứ người.”
Nhưng rồi một ngày mùa đông, tin tức lan khắp cộng đồng: cả gia đình đột ngột biến mất sau chuyến dã ngoại trên dãy núi Rocky. Xe hơi của họ được tìm thấy bên lề đường mòn, cửa xe khóa hờ, túi xách còn nguyên, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai. Cảnh sát Mỹ mở cuộc điều tra, truyền thông địa phương đưa tin rầm rộ. Người Việt trong vùng hoang mang, kéo nhau lên núi cầu nguyện và tìm kiếm.
Điều khiến ai cũng rùng mình là hiện trường hoàn toàn không có dấu hiệu giằng co, cũng không có vết chân dẫn đi xa. Như thể cả gia đình đã bốc hơi giữa rừng tuyết mịt mùng. Những lời đồn đoán xuất hiện: nào là bị thú dữ tấn công, nào là tai nạn lạc đường, thậm chí có người nghi ngờ chuyện tâm linh. Nhưng cảnh sát khẳng định: “Đây không đơn giản là một vụ mất tích.”
Người ta còn nhớ hình ảnh cuối cùng của chị Lan trước khi mất tích: một đoạn camera an ninh ghi lại, chị đứng trước cửa hàng tạp hóa, ánh mắt xa xăm, môi mím chặt. Không ai nghĩ rằng, chính từ khoảnh khắc ấy, một bi kịch đã được sắp đặt, và sự thật lạnh lẽo chỉ chờ ngày phơi bày.
Ở Mỹ, cuộc sống của người Việt tha hương không phải lúc nào cũng là giấc mơ. Đằng sau nụ cười trên mạng xã hội, gia đình Trần cũng chất chứa nhiều áp lực. Anh Hùng thường xuyên tăng ca để trả góp nhà, trong khi chị Lan ngày ngày làm việc đứng suốt 10 tiếng ở tiệm nail, hít mùi hóa chất, đôi tay lúc nào cũng khô nứt.
Bữa cơm gia đình trở nên hiếm hoi. Có khi anh về muộn, bữa ăn nguội lạnh, con đã ngủ. Chị Lan than thở:
– “Mình đi Mỹ để làm gì? Cả ngày chỉ biết cắm đầu vào việc, chẳng khác gì cái máy.”
Anh Hùng cau mày:
– “Em nghĩ ở Việt Nam sẽ sướng hơn sao? Ở đây ít ra con mình có tương lai.”
Những cuộc cãi vã nhỏ lẻ tích tụ thành hố sâu. Dần dần, khoảng cách vợ chồng lớn lên trong im lặng. Người ngoài không ai hay biết, bởi ra ngoài họ vẫn tỏ ra là gia đình hạnh phúc. Nhưng trong mắt chị Lan, hình ảnh người chồng cần mẫn năm xưa đã phai nhạt, thay bằng sự khô khan và lạnh lùng.
Trong tiệm nail, giữa tiếng cười nói và tiếng máy dũa móng, chị Lan quen một người đàn ông Mỹ gốc Mexico – khách quen, từng nhiều lần trò chuyện với chị. Anh ta ga lăng, hay khen ngợi, và quan trọng hơn hết: anh ta lắng nghe. Những rung động nhỏ nhoi trong lòng người phụ nữ tha hương bắt đầu len lỏi.
Cũng từ đó, chị Lan mang trong lòng sự giằng xé. Giữa bổn phận làm vợ, làm mẹ và những khát khao riêng tư, chị dần trượt dài trong bí mật. Những dòng tin nhắn vụng trộm, những lần hẹn hò giấu kín, tất cả như ngọn lửa âm ỉ cháy. Và một ý nghĩ tội lỗi nhen nhóm: “Nếu không có Hùng, cuộc đời mình sẽ khác.”
Hai tuần sau khi cả gia đình được báo mất tích, cảnh sát bất ngờ thông báo phát hiện thi thể anh Hùng và hai đứa trẻ trong một khe núi hẻo lánh. Cả ba đều tử vong trong tình trạng thương tâm, không có dấu hiệu bị thú dữ cắn xé, mà là vết thương do tác động con người. Trái tim cộng đồng người Việt thắt lại. Ai cũng tin đây là một vụ thảm án, nhưng thủ phạm là ai?
Đúng lúc ấy, chị Lan bất ngờ xuất hiện trở lại. Người ta thấy chị bước ra từ căn hộ của người đàn ông kia, dáng vẻ tiều tụy nhưng gương mặt lại bình thản lạ thường. Cảnh sát ngay lập tức đưa chị vào diện tình nghi. Những lời khai của chị mâu thuẫn, lúc thì nói bị lạc, lúc lại nói bị kẻ lạ mặt tấn công. Nhưng rồi, bằng chứng điện thoại, lịch sử định vị và cả đoạn camera đã tố cáo chị.
Người vợ – vốn được nhìn nhận là hiền lành, chịu thương chịu khó – hóa ra lại là kẻ chủ mưu. Chị đã lên kế hoạch dẫn chồng con lên núi, tạo vỏ bọc “chuyến dã ngoại gia đình” rồi cùng nhân tình thực hiện tội ác máu lạnh. Trong đầu chị, viễn cảnh cuộc đời mới, thoát khỏi gánh nặng hôn nhân, tưởng chừng sẽ mở ra. Nhưng thay vì tự do, chị lại sa vào vòng lao lý.
Tin tức lan khắp báo chí Mỹ và cộng đồng người Việt. Người quen rụng rời: “Không ngờ Lan lại làm chuyện đó. Ở Mỹ, cực mấy cũng không thể đánh mất tình người.” Những ánh mắt thương xót hướng về ba cha con đã mất, và cả một cộng đồng chìm trong nỗi đau.
Câu chuyện khép lại bằng bài học cay đắng: nơi đất khách quê người, áp lực cơm áo, hôn nhân rạn nứt và sự yếu đuối của một con tim có thể dẫn con người ta vào vực tối. Và cái giá cho sự phản bội không chỉ là một gia đình tan nát, mà còn là tội ác khắc sâu vào ký ức cộng đồng.