Cô gái và bố mất tích khi đi du lịch Cửa Lò, 10 năm sau anh trai cô tiết lộ điều thực sự đã xảy ra

“Có những chuyến đi tưởng chừng sẽ mang về ký ức đẹp, nhưng lại trở thành nỗi ám ảnh cả đời. Mười năm trôi qua, người ta vẫn thì thầm về chuyến du lịch định mệnh ở Cửa Lò – nơi một người cha và cô con gái biến mất không dấu vết. Thế nhưng, chỉ đến khi người anh trai lên tiếng, sự thật mới dần hé lộ…”

Mùa hè năm ấy, gia đình nhỏ quyết định đi du lịch Cửa Lò. Chuyến đi không có đông đủ mẹ và các em, chỉ có ba người: người bố ngoài bốn mươi, cậu con trai lớn khi đó vừa học xong cấp ba, và cô em gái nhỏ mới tròn mười tuổi. Với họ, chuyến đi này được coi là phần thưởng nho nhỏ sau một năm học hành, làm việc vất vả.

Từ sáng sớm, cả ba đã ra bến xe, mang theo balô và vài túi đồ lỉnh kỉnh. Người bố vốn ít nói, chỉ chăm chăm sắp xếp lại hành lý. Cậu con trai thì háo hức, vừa nhìn điện thoại vừa bàn với em gái chuyện ra biển sẽ chơi gì. Cô bé ngồi lọt thỏm giữa ghế, mắt sáng long lanh, lần đầu được đi xa mà không có mẹ đi cùng, vừa háo hức vừa hồi hộp.

Đặt chân đến Cửa Lò, cái nắng miền Trung như thiêu như đốt, nhưng gió biển và hương mặn trong không khí khiến cả ba cảm thấy thoải mái. Họ thuê một nhà nghỉ nhỏ gần bãi biển, nơi mà chỉ vài bước chân là có thể nghe tiếng sóng vỗ rì rào.

Ngày đầu tiên, mọi thứ diễn ra bình thường. Buổi sáng họ tắm biển, buổi chiều ăn hải sản ở một quán nhỏ ven bờ. Bố ít nói, chỉ mỉm cười nhìn hai con vui đùa. Đêm xuống, cả ba ngồi trên cát, nghe tiếng sóng, trò chuyện về những dự định tương lai.

Thế nhưng, sang ngày thứ hai, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Buổi sáng hôm ấy, cả ba cùng đi tắm biển sớm. Bãi biển khi đó vẫn còn thưa người, chỉ lác đác vài du khách. Cậu con trai bận rộn với chiếc điện thoại, vừa chụp ảnh vừa mải mê nghịch sóng. Khi quay lại, cậu sững sờ nhận ra: người bố và cô em gái đã biến mất.

Ban đầu, cậu nghĩ họ chỉ đi dọc bờ biển, nhưng tìm mãi không thấy. Hơn một giờ trôi qua, cậu hốt hoảng chạy khắp nơi hỏi han, báo cho nhân viên cứu hộ. Nhiều người nghĩ có thể họ bị sóng cuốn trôi, nhưng không ai tìm được dấu vết. Không thi thể, không đồ đạc trôi dạt.

Vụ mất tích nhanh chóng trở thành tin tức trong vùng. Công an địa phương vào cuộc, tìm kiếm nhiều ngày nhưng không kết quả. Cậu con trai được đưa về quê trong trạng thái hoảng loạn. Người mẹ gần như ngã quỵ khi nghe tin.

Từ đó, trong gia đình luôn tồn tại một khoảng trống không thể lấp đầy. Người bố và cô em gái dường như tan biến khỏi thế gian, để lại bao câu hỏi không lời đáp. Còn cậu con trai, mỗi khi nhắc đến, chỉ im lặng, đôi mắt xa xăm như đang giấu một điều gì đó.

Mười năm trôi qua… vào một buổi tối, cậu – nay đã là một người đàn ông trưởng thành – bất ngờ nói với mẹ: “Con không thể giấu được nữa. Con biết chuyện gì đã xảy ra ở Cửa Lò năm ấy.

Đêm hôm ấy, căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc như gõ nhịp căng thẳng. Người mẹ ngồi đối diện con trai, đôi mắt đỏ hoe. Bà đã chờ đợi suốt mười năm, mong có một câu trả lời, dù là đau đớn.

Người đàn ông – nay đã hơn hai mươi tám tuổi – hít một hơi dài, giọng nghẹn lại:

“Mẹ à… hôm đó, con không nói hết sự thật.”

Anh kể lại, từng mảnh ký ức như vỡ òa. Hôm ấy, sau khi ba và em gái xuống tắm, sóng lớn bất ngờ ập đến. Em gái hoảng loạn, ba lao ra ôm con bé. Con lúc đó cũng chạy theo, nhưng con… con sợ quá. Con đứng khựng lại, nhìn thấy họ bị cuốn ra xa. Con hét lên, chạy đi gọi người, nhưng trong khoảnh khắc ấy, con biết mình đã không đủ can đảm để lao xuống cứu.

Mẹ lặng người. Bà từng nghĩ con trai giấu một sự thật khác, rằng có thể họ không hề bị sóng cuốn mà là một âm mưu nào đó. Nhưng hóa ra, chỉ là một sự thật trần trụi: sự bất lực và nỗi sợ hãi của một cậu thiếu niên.

Anh tiếp tục: “Con ám ảnh suốt nhiều năm, đêm nào cũng mơ thấy cảnh đó. Con tự trách mình… Nếu lúc đó con liều mạng lao xuống, biết đâu đã giữ được ba và em.”

Người mẹ rơi nước mắt, vừa thương con, vừa đau đớn. Bà nắm chặt tay con trai: “Không… không phải lỗi của con. Con mới mười tám, làm sao chống lại được biển cả. Đó là định mệnh.”

Sự thật không phải là một bí mật kinh hoàng nào, mà là vết thương tâm lý của một đứa trẻ suốt mười năm phải gánh cảm giác tội lỗi. Anh đã im lặng, chịu đựng, để rồi lớn lên trong bóng tối của ký ức.

Nhưng việc anh nói ra hôm nay, cũng là lúc anh tự giải thoát cho mình. Cả hai mẹ con ôm nhau khóc, nước mắt hòa trong tiếng gió đêm

Từ sau ngày đó, cuộc sống của hai mẹ con dần thay đổi. Người mẹ bắt đầu học cách chấp nhận sự mất mát. Bà không còn trách móc con trai, mà thay vào đó, tìm cách giúp anh chữa lành vết thương trong lòng.

Họ cùng nhau về lại Cửa Lò một lần nữa, sau mười năm. Biển vẫn xanh, sóng vẫn vỗ như chưa từng có điều gì xảy ra. Người đàn ông đứng trên bờ cát, nhìn ra xa, đôi mắt đượm buồn nhưng không còn run rẩy. Anh thắp nén hương, thả xuống mặt nước: “Ba, em… con xin lỗi. Con đã sống trong ám ảnh quá lâu. Nhưng từ hôm nay, con sẽ sống thay phần của hai người.”

Người mẹ đứng sau, lặng lẽ lau nước mắt. Bà biết, từ giây phút này, con trai bà đã trưởng thành thực sự.

Khi trở về, họ bắt đầu một cuộc sống bình dị. Anh tìm được công việc ổn định, chăm sóc mẹ nhiều hơn. Những buổi tối, thay vì im lặng, anh chủ động kể cho mẹ nghe về công việc, về những điều nhỏ bé trong ngày. Căn nhà vốn trống vắng giờ lại có tiếng cười, dù trong sâu thẳm vẫn còn vết sẹo.

Câu chuyện về chuyến du lịch Cửa Lò năm ấy vẫn được người ta nhắc lại trong xóm. Nhưng với gia đình nhỏ, họ không còn muốn đào sâu thêm. Sự thật đã rõ, mất mát là điều không thể thay đổi. Điều duy nhất có thể làm là sống tiếp, sống thật ý nghĩa.

Người đàn ông ấy hiểu rằng, có những sai lầm không thể sửa, có những nỗi đau không thể xóa. Nhưng con người có thể học cách bước tiếp, để ký ức không còn là xiềng xích, mà trở thành động lực.

Và thế là, mười năm sau cơn sóng dữ, họ tìm lại được bình yên – một bình yên không hoàn hảo, nhưng là đủ để tiếp tục sống.