Nếu như một ngày bạn phát hiện người đàn ông đầu ấp tay gối bao năm trời đang âm thầm lấy đi tất cả—tình yêu, tiền bạc, cả niềm tin của bạn—để dâng hết cho người khác, bạn sẽ làm gì? Tôi đã tưởng người đó là người thứ ba. Nhưng không. Người đó là… em gái của anh ấy.”
Hà Nội vào cuối thu, những cơn gió lùa qua từng con phố như nhắc nhở người ta về những điều đang dần phai nhạt. Tôi đứng tần ngần trước quầy giao dịch ngân hàng, bàn tay siết chặt tấm thẻ ATM. Cô giao dịch viên trẻ ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt ái ngại:
— “Chị ơi, tài khoản chỉ còn tám đồng thôi ạ.”
Tôi ngỡ ngàng đến nỗi không thốt nên lời.
— “Chị có nhầm số thẻ không? Hay… là hệ thống có lỗi?”
Cô gái lịch sự lắc đầu, chỉ vào màn hình:
— “Em đã kiểm tra kỹ rồi chị ạ. Đây đúng là tài khoản chung của anh chị. Giao dịch gần nhất là chuyển khoản 30 triệu tới tài khoản tên Nguyễn Thu Hằng, cách đây ba hôm.”
Tôi ngồi sụp xuống ghế, cảm giác như có ai rút cạn máu trong người. Nguyễn Thu Hằng – cái tên quen thuộc đó như một nhát dao cứa vào tâm trí tôi.
Là em gái chồng tôi.
Ba ngày trước
Chúng tôi vừa từ bệnh viện Việt Pháp trở về sau buổi khám tổng quát định kỳ. Tôi thấy hơi mệt, còn chồng – Tuấn – thì nói vẫn khỏe như vâm. Lúc về, anh vẫn ghé qua nhà em gái để đưa ít quà bánh cho cháu. Tôi thì về thẳng, không có tâm trạng cho mấy câu chuyện xã giao.
Tôi nào ngờ, ngày hôm sau, bác sĩ gọi điện riêng, yêu cầu tôi đến bệnh viện để trao đổi kết quả.
Trong phòng khám trắng toát, bác sĩ đặt một tờ giấy kết quả xét nghiệm xuống bàn, giọng trầm:
— “Chồng cô bị ung thư dạ dày giai đoạn giữa. Cũng may là phát hiện sớm. Nhưng bắt buộc phải điều trị tích cực, thay đổi lối sống ngay lập tức.”
Tôi ngồi chết lặng. Tuấn mới 28 tuổi. Còn trẻ, còn nhiều hoài bão, còn chưa có con… Vậy mà ông trời lại nỡ…
Tôi khóc đến mức không thấy đường về. Nhưng khi về đến nhà, tôi vẫn giữ bình tĩnh, chưa nói gì với anh. Tôi cần lên kế hoạch. Chữa bệnh cần tiền. Rất nhiều tiền. Còn chúng tôi thì vừa trả nợ đợt đầu của căn nhà mới xong, trong tay còn đúng một khoản dự trù khoảng 50 triệu trong tài khoản chung.
Tôi nghĩ: “Chưa đủ, nhưng ít ra có thể bắt đầu điều trị.”
Thế mà giờ đây, ngay cả tám trăm ngàn cũng không còn.
Lúc đó tôi mới biết…
Tôi về nhà, đợi đến tối khi Tuấn đi làm về. Anh vừa bước vào cửa, tôi đã ném chiếc điện thoại xuống bàn, mặt lạnh như băng:
— “Tiền trong tài khoản đâu?”
Tuấn hơi khựng lại, rồi như thể đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
— “Anh chuyển cho Hằng, nó vừa sửa nhà, còn lo cho thằng Tũn đi học lớp 1. Có gì đâu mà em căng thẳng vậy?”
Tôi bật cười. Cười như người điên.
— “Anh có biết mình sắp chết không mà còn lo cho người khác?”
Tuấn giật mình:
— “Em nói cái gì?”
Tôi ném thẳng bảng kết quả khám bệnh xuống sàn:
— “Ung thư dạ dày. Giai đoạn giữa. Bác sĩ nói anh cần điều trị gấp, cần tiền, cần bỏ rượu, cần một chế độ chăm sóc nghiêm túc. Vậy mà anh, người bệnh, lại lấy tiền cuối cùng trong nhà để lo cho em gái?!”
Tuấn cúi gằm mặt. Một lúc sau, anh ngẩng lên, giọng lạc đi:
— “Anh xin lỗi… nhưng… đó là em ruột của anh. Nó khổ thật sự. Em cũng thấy mà…”
— “Còn tôi? Tôi không khổ chắc? Tôi không phải là vợ anh chắc? Cái nhà này không phải chúng ta vay mượn khắp nơi mới mua được chắc? Anh định bán cả tương lai để cứu lấy một sự thương hại ảo tưởng?”
Tôi chưa từng thấy mình giận dữ đến vậy. Trong đầu tôi là hình ảnh tôi gồng gánh, tiết kiệm từng đồng để góp tiền mua nhà. Là những đêm tôi lén khóc vì chồng mình lao đầu vào rượu bia với bạn, bỏ mặc tôi với giấc mơ làm mẹ mãi không thành. Là những lúc tôi một mình đưa mẹ chồng đi khám bệnh, trong khi em gái chồng chỉ việc gọi: “Chị ơi, mẹ nhức đầu” là tôi phải bỏ hết mọi thứ để đến.
Tôi quá quen với vị trí thứ hai. Nhưng đến hôm nay, tôi mới hiểu: tôi chưa bao giờ là người đầu tiên trong lòng chồng mình.
Một quyết định…
Tối đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi viết một kế hoạch tài chính mới: chi phí khám chữa bệnh, thuốc men, viện phí, ăn uống, dự phòng phát sinh, thời gian nghỉ việc của chồng, khoản nợ căn nhà…
Số tiền cần thiết là khoảng 300 triệu. Trong khi đó, tài khoản chỉ còn tám đồng.
Tôi mở tủ, lấy thẻ ATM, đi thẳng ra cây rút tiền… không phải để kiểm tra nữa. Mà để rút ra cái kết cho cuộc hôn nhân này.
Tôi biết, tôi sắp phải chọn giữa hai người: một là người đàn ông đang mang bệnh nhưng vẫn không thể từ bỏ thói quen “cưng chiều” em gái, hai là chính bản thân tôi – người phụ nữ đang dần mất hết niềm tin.
Mùi nước lau sàn trộn lẫn với mùi thuốc kháng sinh từ túi thuốc Tuấn mới lĩnh về làm căn nhà ngột ngạt đến lạ. Tôi ngồi trong bếp, hai mắt vô hồn nhìn nồi cháo sôi sùng sục trên bếp. Mấy hạt gạo nở bung, mềm nhuyễn, giống như trái tim tôi lúc này: rã rời.
Tuấn đã biết bệnh của mình. Lúc cầm bảng kết quả trong tay, anh lặng người đi một lúc rồi quay sang tôi:
— “Anh không ngờ…”
Tôi không đáp. Tôi đã hết năng lượng để nói lời an ủi hay trách móc. Mọi thứ trong tôi như cạn kiệt sau nhiều năm cố gắng vun vén, giữ gìn, hy sinh — chỉ để đổi lại một gia đình mà ngay cả bệnh tình của chồng cũng phải một mình tôi gánh trước tiên.
“Em gái anh cần anh hơn em.”
Ba hôm sau, Thu Hằng — em gái Tuấn — đến nhà. Mang theo một túi trái cây, và một đứa trẻ đang gào khóc vì mệt.
— “Anh Tuấn à, hôm trước em gửi nhầm tài khoản chồng, anh kiểm tra lại xem còn tiền không. Em cần thêm 10 triệu sửa cái ban công với mua bàn học mới cho Tũn.”
Tôi lặng người, ngẩng lên nhìn cô ấy.
— “Hằng, em có biết chồng chị bị ung thư không?”
Cô ta khựng lại một chút rồi cười gượng:
— “Em biết rồi, anh Tuấn nói. Nhưng bệnh gì thì cũng phải sống tiếp. Em khổ quá, không ai giúp thì em biết trông cậy ai.”
Tôi đứng dậy, đi thẳng vào phòng, không nói thêm lời nào. Trong lòng tôi là một cơn sóng thần đang gào thét. Cô ấy biết. Nhưng vẫn xin tiền. Và Tuấn vẫn cho nếu còn tiền.
Tối đó, tôi hỏi thẳng Tuấn:
— “Giữa em và em gái anh, ai mới là người sống cùng anh đến cuối đời?”
Anh im lặng rất lâu, rồi đáp khẽ:
— “Anh biết em giận, nhưng… em gái anh không còn ai cả. Anh là chỗ dựa duy nhất của nó.”
— “Còn em thì sao? Em có còn chỗ dựa nào khác ngoài chính anh?”
Tuấn không nói gì. Tôi hiểu. Anh không bao giờ có thể đặt tôi lên trên người thân của mình. Ngay cả khi tôi là người gắn bó từng ngày, nấu cho anh từng bữa cháo, đọc từng toa thuốc.
Ngày anh vào viện, tôi không đi cùng.
Tôi nói dối công ty có việc gấp. Cũng không báo lại cho mẹ chồng. Chỉ nhắn anh một tin:
“Em xin lỗi. Em đã cố gắng rồi.”
Và tôi bắt đầu dọn dẹp lại cuộc đời mình. Tôi tìm luật sư. Soạn đơn ly hôn. Bắt đầu gọi điện cho bố mẹ, bạn bè, để mượn một ít vốn nhỏ. Tôi tìm chỗ ở mới, một căn hộ mini gần nơi làm, không rộng, nhưng sạch sẽ và có cửa sổ hướng nắng.
Tối đó, tôi về căn nhà cũ lần cuối. Tuấn đang nằm ngủ, truyền nước. Khuôn mặt anh xanh xao, gầy gò đến đau lòng. Nhưng tôi không khóc nữa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đặt một chiếc phong bì lên bàn, bên trong là số tiền tôi bán chiếc nhẫn cưới và vài món trang sức mẹ tôi cho trước khi lấy chồng. Khoảng hơn 20 triệu.
Tôi để lại một tờ giấy:
“Đây là phần của em để anh chữa bệnh. Em mong anh sống. Nhưng em không thể tiếp tục sống một cuộc đời mà em là người đứng sau trong mọi quyết định của anh. Em cần tự cứu lấy mình, trước khi không còn gì để giữ lại.”
Một tháng sau
Tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng:
“Tuấn vào lại viện. Lần này nặng hơn. Nó bảo không cần ai chăm sóc.”
Tôi đọc, rồi xóa. Không trả lời.
Một tuần sau, là một tin nhắn khác:
“Hằng vừa gọi điện. Nó bán căn nhà sửa dở, trả lại tiền cho Tuấn. Nó nói nó không biết mọi thứ đã quá sức với anh. Nó xin lỗi con.”
Lần này, tôi chỉ biết bật cười. Một kiểu cười nhức nhối. Cuối cùng, khi mọi thứ mất mát rồi, thì người ta mới học cách quay đầu.
Một năm sau
Tôi đứng giữa tiệm hoa nhỏ của mình, cắm những bó cúc họa mi cho khách đặt từ sớm. Ngoài trời có nắng. Mùi hoa thơm lặng lẽ, yên bình.
Tôi đã thôi khóc vì người đàn ông cũ. Cũng không còn đau vì những điều đã qua. Tôi học cách chăm sóc bản thân, từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng niềm vui nhỏ nhất.
Tuấn có gọi lại một lần, vào đúng ngày giỗ bố anh.
Anh nói trong điện thoại, giọng nghẹn:
— “Anh vẫn sống. Nhưng không còn là người như trước nữa. Anh xin lỗi vì đã để em chịu đựng một mình. Anh hy vọng em hạnh phúc.”
Tôi không trả lời.
Chỉ tắt máy.
Rồi tự rót cho mình một ly trà nóng.
Có những người mãi mãi không hiểu rằng, yêu không phải là hy sinh vô điều kiện, mà là cùng nhau gánh vác. Khi người này cứ cầm ô che cho người khác, mặc kệ bạn ướt mưa — thì mối quan hệ đó, có tên là bất công.
Và bất công, thì không thể gọi là yêu.