Đêm cuối tháng 7 năm 2000, hành lang bệnh viện tỉnh vắng lặng, chỉ còn ánh đèn huỳnh quang hắt xuống nền gạch lạnh lẽo. Một đôi vợ chồng trẻ vừa sinh đôi hai bé gái khoẻ mạnh, tiếng khóc của các con còn vang vọng trong tai họ. Vậy mà đến sáng hôm sau, cả khoa sản chấn động: hai đứa bé biến mất không một dấu vết.
Cảnh sát lập tức được gọi đến. Họ điều tra từ camera (khi ấy còn thô sơ, mờ nhòe), hỏi han nhân viên y tế, kiểm tra từng góc ngách. Nhưng ngoài sự hốt hoảng và những lời khai rời rạc, không có bất kỳ manh mối nào chắc chắn. Tin tức lan truyền khắp thị trấn nhỏ, rồi cả nước. Báo chí gọi đó là “Vụ mất tích kỳ lạ ở bệnh viện”. Cha mẹ hai bé ngã quỵ, rồi nhiều năm sau vẫn ôm hy vọng tìm lại con.
Suốt hai thập kỷ, vụ án bị xếp vào dạng “chưa có lời giải”. Hồ sơ cất trong kho lưu trữ, bụi phủ dày. Người ta chỉ nhắc lại trong các cuộc trò chuyện như một bi kịch xa xăm. Đôi vợ chồng ấy chuyển đi nơi khác, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.
Và rồi, đến mùa hè năm 2025, trong căn phòng bệnh viện cũ kỹ ấy, một y tá già – bà Lan – đang nằm trên giường bệnh, cơ thể héo mòn vì ung thư giai đoạn cuối. Bà gọi người nhà lại, thều thào:
“Có một việc… tôi phải nói ra trước khi nhắm mắt. Hai bé gái… năm đó… chính tôi đã…”
Câu nói dở dang, nhưng đủ để khiến cả gia đình và sau đó là cả thị trấn bàng hoàng. Một bí mật bị chôn vùi 25 năm, nay chuẩn bị lộ sáng.
(Hook: “Nếu sự thật được tiết lộ sau 25 năm, liệu có còn ai đủ dũng khí đối diện? Và liệu hai bé gái ngày ấy… còn sống?”)
Tin bà Lan thú nhận lan nhanh. Cảnh sát mở lại hồ sơ cũ, gọi nhân chứng, tìm những mẩu giấy ghi chép cũ kỹ. Người dân bàn tán, người thương cảm, kẻ phẫn nộ.
Trong bản lời khai chính thức, bà Lan nói rằng vào năm 2000, bà bị một nhóm người lạ tiếp cận. Họ hứa sẽ trả khoản tiền lớn nếu bà giúp đưa hai bé sơ sinh ra ngoài. “Lúc đó tôi nghèo, chồng bệnh, con thì học phí cao… Tôi mờ mắt”, bà nghẹn ngào. Bà nhớ lại đã ôm hai bé vào một chiếc khăn trắng, lén đưa qua cửa sau bệnh viện. Sau đó, có một chiếc xe hơi đợi sẵn, đưa đi đâu thì bà không rõ.
Nhưng 25 năm qua, mỗi khi thấy tin tức về trẻ em mất tích, bà lại day dứt. “Tôi sống mà như chết. Mỗi lần đi qua phòng sinh, tôi nghe tiếng khóc vọng lại trong đầu. Nay tôi không còn nhiều thời gian, tôi muốn nói ra, để cha mẹ chúng… còn có chút hy vọng.”
Cảnh sát truy tìm theo manh mối: chiếc xe, nhóm người lạ, và các đường dây buôn bán trẻ sơ sinh từng tồn tại vào thời đó. Họ phát hiện vào đầu những năm 2000, đã có một đường dây đưa trẻ sơ sinh ra nước ngoài nhận nuôi bất hợp pháp. Hồ sơ bị tẩy xoá gần hết, nhưng vài cái tên vẫn còn trong danh sách.
Cha mẹ hai bé – giờ tóc đã hoa râm – lại một lần nữa được gọi đến đồn cảnh sát. Họ ngồi lặng, đôi bàn tay run run. Người cha nói khẽ: “Chúng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Nếu các con còn sống, chúng tôi muốn gặp, dù chỉ một lần.”
Song song đó, báo chí bắt đầu đưa tin rầm rộ. Nhiều người tự nhận có thể là hai bé gái năm xưa, hoặc có manh mối. Nhưng cảnh sát cần bằng chứng khoa học: ADN. Họ mở đường dây nóng, kêu gọi những cô gái sinh năm 2000, có dấu hiệu bị nhận nuôi bất thường, hãy đến kiểm tra.
Không khí trong thị trấn căng như dây đàn. Người ta vừa mong chờ, vừa lo sợ sự thật sẽ phũ phàng.
Một tháng sau, có hai cô gái trẻ tìm đến cảnh sát. Họ sống ở hai tỉnh khác nhau, nhưng tình cờ cùng nghe tin và cảm thấy mình có liên quan. Cả hai đều được nhận nuôi trong những hoàn cảnh mờ ám, không có giấy tờ khai sinh rõ ràng. Một cô gái kể: “Tôi luôn thắc mắc vì sao trong nhà không có một tấm hình nào của tôi lúc sơ sinh.”
Cảnh sát lập tức tiến hành xét nghiệm ADN. Kết quả trả về: họ chính là chị em song sinh, và hơn thế nữa, họ chính là con ruột của đôi vợ chồng năm xưa. Tin tức này khiến cả phòng điều tra vỡ òa. Người cha, người mẹ bật khóc, ôm chặt hai cô gái đã 25 năm thất lạc.
Thế nhưng, niềm vui đi kèm với nỗi đau. Hai cô gái lớn lên trong hai gia đình khác nhau, mang ký ức và bản sắc riêng. Họ bỡ ngỡ, xa lạ ngay cả với cha mẹ ruột. “Chúng con vui vì tìm lại gốc gác, nhưng không dễ để coi nhau như gia đình ngay lập tức”, một người thẳng thắn nói.
Câu chuyện trở thành tâm điểm dư luận: về sự tha thứ, về những vết thương thời gian, và về trách nhiệm pháp luật. Bà Lan qua đời chỉ vài ngày sau lời thú nhận, mang theo sự ăn năn muộn màng. Nhưng chính lời nói ấy đã mở ra cơ hội đoàn tụ.
Cuối cùng, đôi vợ chồng không ép buộc con cái phải trở về ngay. Họ chọn cách lặng lẽ đồng hành, tôn trọng lựa chọn của các con. Hai cô gái đồng ý giữ liên lạc, dần dần xây dựng lại mối quan hệ. Thị trấn nhỏ thở phào, sau 25 năm bí ẩn, sự thật đã sáng tỏ.
Một nhà báo ghi lại lời người cha:
“Đời người có những mất mát không gì bù đắp. Nhưng chỉ cần biết các con còn sống, thế là đủ. Thời gian sẽ dạy chúng tôi cách yêu thương lại từ đầu.”
Sau ngày đoàn tụ, cuộc sống gia đình tưởng như dần trở lại quỹ đạo. Hai cô gái bắt đầu lui tới nhà cha mẹ ruột, dù vẫn giữ khoảng cách dè dặt. Người dân thị trấn xem họ như biểu tượng của hy vọng.
Thế nhưng, cảnh sát chưa thể đóng hồ sơ. Trong quá trình điều tra, họ phát hiện những manh mối khác:
-
Hồ sơ cũ cho thấy, cùng thời điểm hai bé gái mất tích năm 2000, còn ít nhất ba trường hợp trẻ sơ sinh khác ở các bệnh viện lân cận biến mất bí ẩn.
-
Những cái tên từng bị nghi ngờ trong đường dây buôn trẻ lại xuất hiện trong danh sách cư trú hiện tại. Một số đã thay tên đổi họ, nhưng dấu vết tài chính bất minh vẫn còn.
-
Một cựu bác sĩ sản khoa, nay nghỉ hưu, bị tình nghi có liên quan. Ông ta từng bị tố nhận phong bì lớn để “làm ngơ” khi trẻ bị đưa đi.
Cha mẹ hai cô gái cũng bị mời lên lấy thêm lời khai. Người cha bàng hoàng: “Không lẽ… còn nhiều gia đình khác chịu cảnh như chúng tôi?”
Báo chí đào sâu, phơi bày những “vết sẹo” mà thị trấn nhỏ từng cố quên: những đường dây buôn người có tổ chức, gắn liền với những bất công xã hội thời kinh tế khó khăn. Câu chuyện từ chỗ đoàn tụ gia đình nay trở thành cuộc điều tra rộng lớn.
Hai cô gái trẻ cũng rơi vào vòng xoáy. Họ vừa mới biết cha mẹ ruột, giờ lại bị phóng viên bám theo, xin phỏng vấn. Một cô gái thẳng thắn: “Chúng tôi không muốn bị biến thành tiêu đề báo. Chúng tôi chỉ muốn được sống bình thường.” Nhưng chính sự thật của họ lại là chìa khóa mở ra nhiều bí mật khác.
Cảnh sát quốc tế bắt đầu vào cuộc, đối chiếu hồ sơ nhận nuôi ở nước ngoài. Một danh sách hơn chục cái tên được rà soát. Nhiều người có thể chính là những đứa trẻ bị mất tích cách đây 20–25 năm.
Và rồi, trong một cuộc họp báo, cảnh sát khẳng định:
“Vụ mất tích đôi song sinh năm 2000 chỉ là phần nổi của tảng băng. Chúng tôi tin rằng, vẫn còn nhiều người trẻ ngoài kia chưa biết mình thực sự là ai. Cuộc điều tra sẽ tiếp tục.”
Gia đình đôi song sinh nhìn nhau, hiểu rằng hành trình chưa kết thúc. Niềm hạnh phúc tìm lại nhau sau 25 năm giờ xen lẫn một trách nhiệm mới: trở thành minh chứng sống cho sự thật.
Kết thúc mở: Thị trấn chìm trong lặng im. Ai đó thì thầm: “Bóng tối có thể bị xé toạc bởi ánh sáng, nhưng để ánh sáng lan ra hết, đôi khi cần thêm nhiều năm nữa…”