“Chăm vợ bị liệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ngã quỵ.”
Đó là khoảnh khắc mà tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra, dù trong giấc mơ tăm tối nhất.
Tôi tên Hùng, 38 tuổi, công nhân xưởng cơ khí ở ngoại ô thành phố. Vợ tôi – Thảo – là giáo viên tiểu học. Chúng tôi từng có một mái ấm bình dị, con trai đang học lớp 6, gia đình tuy không giàu có nhưng đủ đầy yêu thương. Thế rồi một vụ tai nạn giao thông đã thay đổi tất cả. Thảo bị chấn thương cột sống, liệt từ thắt lưng trở xuống. Cô phải ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt cá nhân đều cần người giúp đỡ.
Ban đầu, tôi choáng váng, gần như suy sụp. Nhưng nghĩ đến lời thề hôn nhân “dù bệnh tật hay khỏe mạnh”, tôi tự nhủ: mình phải đứng vững. 5 năm qua, tôi vừa làm chồng, vừa làm cha, vừa làm người chăm sóc. Sáng đi làm, trưa tranh thủ về nấu cơm, tối lo cho vợ tập vật lý trị liệu, thay băng, xoa bóp. Nhiều đêm mệt đến mức vừa đặt lưng xuống đã ngủ mê man. Người ta nhìn vào bảo tôi thương vợ, hy sinh nhiều. Nhưng chỉ tôi mới hiểu những giằng xé trong lòng: đôi khi kiệt sức, đôi khi bất lực, thậm chí có lúc nổi nóng vô cớ.
Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình cố gắng, mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hôm đó, một sự thật phũ phàng đã đánh gục tôi.
Hôm ấy, tôi vội đi làm, đến cổng xưởng mới phát hiện quên tập hồ sơ khách hàng ở nhà. Tôi tức tốc quay xe. Căn nhà nhỏ vẫn im lìm, cửa khép hờ. Tôi mở cửa thật khẽ, định chạy vào lấy đồ rồi đi ngay. Nhưng vừa bước vào phòng khách, tôi đứng sững lại.
Trước mắt tôi là cảnh tượng không thể tin: Thảo ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đỏ bừng, còn bên cạnh là một người đàn ông – không ai khác, chính là anh họ hàng xa của tôi, gần đây thường ghé nhà giúp đỡ. Ánh mắt hai người chạm nhau, có điều gì đó quá thân mật, vượt ra khỏi ranh giới “bình thường”. Tôi nghe tim mình thắt lại.
Tập hồ sơ rơi xuống sàn. Họ hoảng hốt quay sang, lúng túng. Tôi không gào lên, không đánh đập, mà chỉ thấy toàn thân run rẩy, chân mềm nhũn. Nhiều năm qua tôi gồng mình làm chỗ dựa, nay lại chứng kiến điều này – chẳng khác nào nhát dao xuyên thẳng vào tim.
Sau hôm đó, căn nhà không còn bình yên như trước. Tôi không nói gì nhiều, chỉ lạnh lùng và im lặng. Nhưng trong lòng, từng mảnh niềm tin cứ rơi vỡ lách tách.
Buổi tối, tôi ngồi ngoài hiên hút thuốc, lén nhìn vào phòng ngủ. Thảo vẫn nằm đó, thi thoảng ánh mắt liếc sang tôi đầy căng thẳng. Tôi biết cô muốn giải thích, nhưng tôi không đủ can đảm để nghe.
Rồi một tối, Thảo chủ động lên tiếng. Giọng cô run run:
-
“Anh à… hôm đó… không như anh nghĩ.”
Tôi cười nhạt:
-
“Không như anh nghĩ? Anh tận mắt thấy rồi còn gì.”
Cô bật khóc, nước mắt ướt đẫm gối. Cô nói mình cô đơn quá lâu. Năm năm trên xe lăn, bao nhiêu khao khát làm phụ nữ, làm vợ đều bị chôn vùi. Người đàn ông kia, anh họ xa của tôi, lại là người lắng nghe, chia sẻ. Cô khẳng định chưa từng “đi quá giới hạn”, chỉ có sự gần gũi tinh thần, nhưng tôi còn biết tin vào đâu?
Tôi đau, nhưng cũng hiểu: bản thân mình đâu hoàn hảo. Suốt mấy năm qua, tôi quá mệt mỏi, nhiều khi chỉ xem việc chăm sóc như nghĩa vụ. Tôi quên mất rằng Thảo không chỉ cần ăn uống, thuốc men, mà còn cần được yêu thương, trò chuyện, cảm thông.
Những ngày tiếp theo, tôi rơi vào vòng xoáy mâu thuẫn. Một mặt, lòng tự ái đàn ông khiến tôi không chấp nhận sự phản bội, dù chỉ trong tâm tưởng. Mặt khác, lý trí lại mách rằng Thảo đáng thương hơn đáng trách. Cô vốn mạnh mẽ, tự lập, nay bỗng thành người phụ thuộc, sống khép kín trong bốn bức tường. Cô có lỗi, nhưng lỗi ấy cũng là hệ quả của số phận nghiệt ngã.
Con trai tôi vô tình cảm nhận sự căng thẳng trong nhà. Nó hỏi:
-
“Ba mẹ sao vậy? Sao mẹ hay khóc, còn ba hay hút thuốc?”
Tôi nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.
Một buổi sáng, anh họ kia tìm đến, muốn giải thích. Tôi gạt phắt:
-
“Anh không cần nói gì hết. Từ nay đừng đặt chân tới nhà tôi nữa.”
Anh ta cúi đầu, im lặng rời đi.
Thế là câu chuyện tạm khép lại, nhưng vết nứt trong lòng tôi thì vẫn loang rộng. Tôi bắt đầu nghĩ đến tương lai: Liệu mình có thể tiếp tục sống như trước, hay nên giải thoát cho cả hai?
Thời gian trôi đi, nỗi đau ban đầu lắng xuống, nhưng sự lạnh nhạt vẫn phủ kín. Tôi và Thảo như hai người xa lạ sống chung nhà. Tôi đi làm, cô ở nhà, chỉ nói với nhau vài câu cần thiết. Căn bếp không còn những bữa cơm đầm ấm, chỉ còn tiếng thìa va chạm lạc lõng.
Một lần, tôi cùng con trai tham dự buổi họp phụ huynh. Thấy những cặp vợ chồng khác tay trong tay, tôi bất giác chạnh lòng. Con trai tôi cũng xấu hổ khi bạn bè hỏi: “Sao mẹ bạn không đi được?” Tôi nhận ra, hơn ai hết, con trai cần một mái ấm đúng nghĩa, chứ không phải gia đình giả vờ.
Đêm đó, tôi ngồi xuống bên giường Thảo, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt cô sau nhiều tháng. Tôi nói:
-
“Anh mệt mỏi lắm. Chúng ta không thể cứ thế này mãi. Em nghĩ sao… nếu mình ly hôn?”
Cô sững sờ, đôi mắt hoảng loạn. Nước mắt lăn dài, nhưng giọng kiên quyết:
-
“Không! Em không muốn. Em biết em sai, nhưng em vẫn cần anh. Cả con nữa… nó cần gia đình. Em thề sẽ không bao giờ để chuyện đó lặp lại. Chỉ cần anh cho em một cơ hội.”
Tôi im lặng thật lâu. Trong đầu hiện ra bao kỷ niệm: ngày cưới, ngày con chào đời, những lúc cùng nhau vượt qua khó khăn. Tình yêu năm xưa đâu dễ phai mờ, chỉ là bị nỗi đau che phủ.
Cuối cùng, tôi thở dài:
-
“Anh chưa sẵn sàng tha thứ ngay. Nhưng anh sẽ thử… vì em, vì con.”
Từ hôm ấy, chúng tôi bắt đầu lại. Tôi dành nhiều thời gian trò chuyện, tâm sự cùng vợ. Cô cũng nỗ lực hơn trong việc trị liệu, tập viết, tập may để cảm thấy mình hữu ích. Không dễ dàng, nhưng ít nhất, chúng tôi đang cố gắng.
Tôi hiểu, gia đình không bao giờ hoàn hảo. Mỗi người đều có vết sẹo, có sai lầm. Quan trọng là sau tất cả, ta chọn buông bỏ hay nắm giữ.
Và tôi đã chọn nắm giữ – vì tôi tin, tình yêu thật sự không bỏ rơi nhau, ngay cả khi đời sống đẩy ta xuống tận cùng tăm tối.