Ở một vùng quê yên bình, người dân trong xã vẫn thường kể nhau nghe về một người bác sĩ trẻ tận tâm, ngày làm ở bệnh viện huyện, tối lại tranh thủ về xã khám bệnh miễn phí cho bà con. Anh là niềm tự hào của bao gia đình, là chỗ dựa của người vợ hiền. Thế nhưng, đằng sau những đêm “đi khám” ấy, lại dần hiện ra một bí mật mà không ai ngờ tới.
Anh Hùng, chồng chị Lan, vốn nổi tiếng là người nhiệt tình và giỏi chuyên môn. Từ ngày tốt nghiệp đại học y, anh xin về công tác ở bệnh viện huyện, rồi vẫn giữ thói quen giúp đỡ bà con trong xã. Người ta gọi anh là “bác sĩ của làng” bởi tối nào cũng thấy dáng anh đạp xe hoặc chạy xe máy sang nhà nọ, nhà kia để khám bệnh cho người dân.
Chị Lan, vợ anh, vốn rất tự hào về chồng. Dẫu đôi khi có chút tủi thân vì những bữa cơm tối thường xuyên vắng bóng anh, nhưng chị vẫn nghĩ: “Chồng mình lo cho cả xã, không lẽ mình lại ích kỷ giữ cho riêng?”.
Tuy nhiên, gần hai tháng nay, chị Lan bắt đầu thấy có điều gì đó lạ. Anh Hùng đi nhiều, nhưng hầu như tối nào cũng ghé nhà cô Mai – một cô gái trẻ chưa chồng trong xóm, có mẹ già ốm yếu. Lúc đầu, chị Lan không để tâm, bởi mẹ cô Mai thật sự bệnh lâu năm. Nhưng rồi chị nghe người trong xóm nói nhỏ: “Lạ thật, bác sĩ Hùng khám hoài mà chẳng lấy đồng nào. Người khác thì ít ra cũng lấy thuốc, có phí tượng trưng, đằng này thì không”.
Lời ra tiếng vào khiến chị Lan nặng lòng. Một bên là niềm tin vào chồng, một bên là nỗi lo sợ âm thầm len lỏi. Đêm ấy, khi anh Hùng lại xách túi y tế rời nhà, chị Lan quyết định lặng lẽ đi theo.
Trời tối, ánh đèn đường hắt xuống mờ mờ, bóng dáng anh Hùng đi trước, tay cầm túi khám bệnh quen thuộc. Chị Lan đi sau, tim đập nhanh hơn thường lệ. Khi đến gần nhà Mai, chị thấy anh bước vào không chút ngập ngừng. Cửa nhà khép hờ, bên trong có tiếng nói chuyện rì rầm.
Chị Lan tiến lại, nín thở ghé mắt nhìn qua khe cửa… Và rồi, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến chị chết lặng. Không phải cảnh khám bệnh đơn thuần như chị nghĩ. Trên bàn là những tờ giấy, vài hộp thuốc mới tinh, và cả… một tập hồ sơ bệnh án. Anh Hùng không chỉ khám bệnh, anh còn đang âm thầm làm một việc gì đó, liên quan đến mẹ của Mai – việc mà anh chưa từng nói với chị.
Chị Lan đứng chết trân trước cửa, vừa tức giận vừa tò mò. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập: “Tại sao anh giấu mình? Tại sao lại chỉ giúp riêng nhà này mà không lấy tiền?”. Lặng lẽ quay về, chị trằn trọc suốt đêm, trong lòng đầy nghi hoặc.
Sáng hôm sau, chị giả vờ như không có chuyện gì, nhưng trong đầu vẫn tính toán phải làm rõ. Chị bắt đầu để ý kỹ hơn túi đồ nghề của anh: thuốc kháng sinh, thuốc bổ, cả những loại khá đắt tiền mà bình thường bệnh nhân ở xã khó có thể mua được. Anh lấy từ đâu ra?
Một hôm, chị Lan lén xem sổ chi tiêu của gia đình. Thì ra, mấy tháng nay tiền lương anh mang về ít hơn trước. Anh nói lý do là bệnh viện đang cắt phụ cấp, chị tin. Nhưng giờ chị bắt đầu nghĩ: “Hay là anh đã dùng tiền nhà để mua thuốc cho mẹ Mai?”.
Buổi tối, chị lại âm thầm đi theo lần nữa. Lần này, chị thấy anh Hùng ngồi cạnh giường bà cụ, cẩn thận đo huyết áp, ghi chép bệnh án. Mai ngồi bên, mắt rơm rớm nước. Cảnh tượng ấy khiến chị chùn bước. Không có sự tình tứ nào, chỉ thấy một bác sĩ hết lòng với bệnh nhân. Nhưng điều làm chị khó hiểu là tại sao anh lại giấu vợ, không hề kể chuyện này.
Ngày hôm sau, chị hỏi thẳng. Anh Hùng thoáng giật mình, rồi im lặng. Chỉ khi chị dồn ép, anh mới thở dài:
– Anh xin lỗi. Anh không muốn em lo lắng… Mẹ của Mai bị bệnh nặng, cần chạy chữa lâu dài. Anh biết họ nghèo, không đủ tiền. Anh đã dùng tiền của mình mua thuốc, còn giấu em vì sợ em trách.
Nghe đến đây, chị Lan vừa nhẹ nhõm vừa buồn tủi. Nhẹ nhõm vì chồng không phản bội, nhưng buồn vì anh không chia sẻ gánh nặng với mình. Hóa ra, bao đêm thao thức của chị đều chỉ vì sự im lặng của anh.
Sau khi biết rõ sự thật, chị Lan vẫn day dứt. Tình thương dành cho chồng xen lẫn nỗi giận dỗi. Trong lòng chị có hai tiếng nói: một bên bảo “anh ấy cao thượng, lo cho người bệnh”, một bên lại thì thầm “nhưng tại sao lại không tin tưởng vợ mà giấu giếm?”.
Những ngày sau, không khí gia đình trĩu nặng. Anh Hùng vẫn lặng lẽ đi tối tối, nhưng lần này, trước khi đi anh đã nói rõ ràng: “Anh sang nhà bà cụ, có gì em muốn đi cùng thì đi”.
Một lần, chị Lan theo anh đến nhà Mai công khai. Nhìn cảnh bà cụ ốm yếu, tay gầy guộc run rẩy, chị thấy xót xa. Mai rụt rè cảm ơn chị, nói rằng suốt hai tháng qua, nếu không có bác sĩ Hùng thì chắc mẹ cô đã không qua khỏi. Câu nói ấy khiến chị Lan bỗng thấy mắt mình cay cay.
Đêm đó, về nhà, chị và chồng ngồi lại nói chuyện thẳng thắn. Chị bảo:
– Em không trách anh vì giúp người. Nhưng em buồn vì anh coi em như người ngoài, không chia sẻ. Vợ chồng đâu chỉ có niềm vui, mà còn cùng nhau gánh lo.
Anh Hùng nắm tay vợ, gương mặt mệt mỏi nhưng chân thành:
– Anh sai rồi. Từ nay, mọi việc anh sẽ nói với em. Mình cùng nhau lo cho bà con, lo cho gia đình.
Từ hôm đó, không còn cảnh chị Lan âm thầm theo dõi, không còn những lời đồn đại khiến chị bất an. Mỗi khi anh đi, chị chuẩn bị sẵn cơm nước, có khi còn đi cùng anh. Người trong xã vẫn gọi anh là bác sĩ tận tâm, nhưng giờ còn thêm một điều: “Có người vợ thấu hiểu và đồng hành”.
Câu chuyện khép lại, không phải bằng bi kịch ghen tuông như lời đồn, mà bằng sự thấu hiểu, tin tưởng – những thứ giữ gìn một mái ấm bền lâu.