Vợ mất vì đ-au t-im, trong lúc tang gia bối rối chồng để quên điện thoại trong q-uan t-ài, nào ngờ nửa đêm anh nhận được tin nhắn từ vợ đã mất ….

Đêm xuống, căn nhà chỉ còn lại ánh đèn vàng leo lét trước bàn thờ chị Lan. Khói hương bay lững lờ khiến không gian càng thêm ngột ngạt. Minh ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng sâu trong đó là sự mệt mỏi tột cùng. Từ ngày vợ mất vì cơn đau tim bất ngờ, anh gần như không còn sức lực. Mọi thứ dồn dập đổ xuống: lo hậu sự, tiếp khách viếng, chăm con gái nhỏ vừa mất mẹ… Anh chỉ gượng gạo cười với người ngoài, còn khi quay vào căn nhà trống vắng, sự cô đơn lại bủa vây.

Điều khiến Minh canh cánh nhất chính là chiếc điện thoại biến mất trong ngày đưa tang. Anh nhớ mình còn cầm trong tay khi cúi xuống nhìn mặt vợ lần cuối. Sau đó, tất cả trở nên mơ hồ. Lúc phát hiện ra, quan tài đã đóng kín, xe tang đã lăn bánh. Anh tự an ủi rằng rồi sẽ có người nhặt được, hoặc mất cũng chẳng sao. Nhưng đến nửa đêm hôm đó, khi chỉ còn hai bố con trong căn nhà tĩnh lặng, sự thật khiến anh lạnh sống lưng.

Chiếc điện thoại tưởng mất ấy… bỗng gửi tin nhắn đến số của chính anh. Tin nhắn ngắn gọn:

“Anh Minh, em vẫn ở đây. Đừng để họ lừa anh.”

Minh chết lặng, bàn tay run run cầm chiếc máy phụ vừa mới mượn tạm. Ai có thể nhắn được từ số của anh, trong khi SIM và máy đều nằm trong quan tài cùng với vợ? Hơn hết, nội dung ấy như chính giọng Lan vẫn thường nói mỗi khi căn dặn anh.

Mồ hôi túa ra trên trán, Minh chợt nghĩ đến cảnh tượng chiếc điện thoại rơi vào quan tài mà không ai hay biết. Nhưng dù vậy, thì ai có thể gửi tin nhắn? Câu hỏi ấy bám chặt lấy tâm trí anh suốt cả đêm, không để anh chợp mắt.

Sáng hôm sau, Minh thức dậy với gương mặt phờ phạc. Cả đêm anh trằn trọc, ánh mắt liên tục hướng về chiếc điện thoại mượn đang để trên bàn, nơi chứa tin nhắn bí ẩn kia. Anh không dám kể cho ai, kể cả con gái, sợ mọi người nghĩ mình quá đau buồn mà tưởng tượng.

Tuy nhiên, nỗi tò mò lấn át nỗi sợ. Minh mở lại đoạn tin nhắn. Số gửi đến đúng là số của anh – tức SIM vẫn hoạt động. Điều đó chỉ có một cách: điện thoại anh vẫn còn pin và ở đâu đó có sóng. Nhưng… nếu nó thật sự ở trong quan tài, điều này khó mà chấp nhận được.

Buổi sáng, Minh lấy lý do đi chợ để ghé cửa hàng điện thoại gần nhà. Anh nhờ cậu nhân viên kiểm tra lịch sử tin nhắn và vị trí số điện thoại. Chàng trai trẻ gõ gõ trên máy tính, rồi quay sang Minh với vẻ ngạc nhiên:

– Số của chú hiện đang phát tín hiệu gần nghĩa trang xã. Lần gửi tin nhắn cuối vào lúc 1h12 sáng, đúng như chú nói.

Nghe xong, Minh nổi da gà. Nghĩa trang xã… chính là nơi vợ anh đang nằm. Anh đứng lặng một hồi, cố trấn tĩnh. Có thể, điện thoại rơi trong quan tài và vẫn phát tín hiệu ra ngoài. Nhưng ai đã nhắn tin? Vợ anh thì… không thể.

Anh quyết định giữ kín thông tin này. Buổi chiều, sau khi đưa con sang nhà ngoại, Minh quay lại nghĩa trang một mình. Trời âm u, gió rít qua hàng bạch đàn, cỏ dại đung đưa trên những nấm mộ mới. Minh đi thẳng đến phần đất nơi Lan được an táng. Ngôi mộ còn mới, đất chưa kịp se lại, vòng hoa tang vẫn thơm mùi cúc vàng. Anh ngồi xuống, đặt tay lên bia mộ lạnh lẽo.

– Lan à… nếu là em, hãy cho anh một dấu hiệu.

Minh vừa dứt lời, chiếc điện thoại mượn trên tay rung lên. Một tin nhắn mới đến, vẫn từ số của chính anh:

“Anh đừng tin người bên cạnh. Có kẻ giấu sự thật về cái chết của em.”

Minh toát mồ hôi, mắt mở to nhìn quanh. Nhưng nghĩa trang không một bóng người. Tin nhắn ấy khiến mọi suy nghĩ trong đầu anh đảo lộn. Chẳng phải bác sĩ kết luận Lan đột quỵ tim hay sao? Chẳng phải mọi thứ diễn ra bất ngờ, không kịp trở tay? Vậy tại sao lại có lời cảnh báo này?

Trong đầu Minh, bao gương mặt quen thuộc hiện ra: anh em họ hàng, đồng nghiệp của Lan, thậm chí cả bạn bè thân thiết thường xuyên lui tới. Anh bắt đầu nhớ lại vài chi tiết bất thường. Một người bạn làm cùng Lan, hôm đến viếng, ánh mắt lảng tránh. Một tờ kết quả xét nghiệm mà Lan từng giữ nhưng nay biến mất. Và quan trọng hơn cả – vài ngày trước khi mất, Lan từng định nói gì đó với Minh, nhưng lại thôi.

Trở về nhà, Minh khóa cửa, ôm đầu suy nghĩ. Anh cảm thấy như mình sắp bước vào một mê cung. Nếu tin nhắn kia là trò đùa ác ý, thì ai lại có thể lấy SIM của anh và điều khiển? Còn nếu không… phải chăng, cái chết của vợ anh ẩn chứa một sự thật mà ai đó đang cố che giấu?

Đêm ấy, Minh quyết định không ngủ. Anh ngồi bên bàn thờ vợ, ánh mắt kiên định. Và rồi, đúng 12h, tin nhắn thứ ba xuất hiện:

“Tìm trong ngăn kéo bàn làm việc của em. Có thứ anh cần biết.”

Minh giật mình. Bàn làm việc của Lan vẫn để nguyên từ hôm chị mất. Anh run run bước lại, mở ngăn kéo. Bên dưới chồng giấy tờ lộn xộn, anh tìm thấy một phong bì nhỏ niêm kín. Trên đó, Lan viết bằng nét chữ quen thuộc: “Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa cho Minh.”

Minh bủn rủn chân tay, ngồi sụp xuống. Phong bì này… liệu có phải chìa khóa giải đáp tất cả?

inh ngồi sững, tay run rẩy cầm chiếc phong bì có nét chữ quen thuộc của Lan. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu: tại sao vợ lại chuẩn bị sẵn thứ này, và vì sao lại viết lời nhắn như một sự phòng bị trước cái chết?

Anh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở niêm phong. Bên trong, ngoài một xấp giấy tờ y tế, còn có một tờ giấy viết tay ngắn. Minh vội vàng đọc:

“Minh à, dạo gần đây sức khỏe em không tốt. Nhưng em nghi ngờ có người cố tình làm bệnh tình của em tệ hơn. Em đã phát hiện trong thuốc của mình có mùi lạ, và mỗi lần uống là tim đập nhanh bất thường. Em không dám khẳng định, nhưng nếu có chuyện, anh hãy tìm sự thật. Đừng tin tất cả mọi người xung quanh.”

Tay Minh siết chặt tờ giấy, trái tim đập dồn dập. Những lời cảnh báo trong tin nhắn, hóa ra trùng khớp với những gì Lan từng lo lắng. Anh vội xem lại đống giấy tờ y tế: trong đó có kết quả xét nghiệm cho thấy hàm lượng một số chất lạ trong máu, nhưng không có chẩn đoán rõ ràng. Lan có lẽ đã âm thầm làm xét nghiệm, nhưng chưa kịp nói ra.

Minh nhớ ngay đến một chi tiết: lọ thuốc tim mà Lan uống dở dang vẫn còn trong ngăn tủ. Anh lập tức chạy đi lấy. Vỏ hộp ghi nhãn quen thuộc, nhưng khi mở nắp, một mùi hăng hắc xộc lên khác hẳn mùi thuốc thường. Minh lạnh sống lưng. Nếu Lan đã phát hiện ra điều này, thì khả năng cô bị đầu độc không còn là suy đoán viển vông nữa.

Nhưng ai? Vì sao?

Trong đầu anh lóe lên hình ảnh một người: Hùng – đồng nghiệp thân cận nhất của Lan. Trước đây, Lan từng kể Hùng hay qua nhà lấy tài liệu khi chị bận. Thậm chí có lần, Lan nói đùa rằng “Hùng biết cả tủ thuốc của em ở đâu”. Hôm tang lễ, Hùng có mặt nhưng ánh mắt tránh né, không dám nhìn Minh thẳng. Liệu có liên quan?

Không thể ngồi yên, Minh mang lọ thuốc đến bệnh viện nhờ người quen kiểm tra. Kết quả sơ bộ khiến bác sĩ cũng ngạc nhiên: thuốc có trộn một lượng nhỏ chất kích thích tim, dùng lâu dài có thể gây suy tim hoặc đột tử.

Minh siết chặt nắm tay. Tất cả khớp lại: những cơn mệt đột ngột của Lan, ánh mắt lảng tránh của Hùng, lời nhắn trong phong bì. Anh vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Người vợ hiền lành, tận tụy với gia đình, lại ra đi không chỉ vì bệnh, mà có thể vì sự can thiệp độc ác của ai đó.

Đêm ấy, Minh quay về căn nhà vắng, ngồi bên bàn thờ Lan. Anh đặt phong bì và lọ thuốc trước di ảnh vợ, thì thầm:

– Anh hứa sẽ tìm ra sự thật.

Điện thoại mượn trên bàn rung lên lần cuối. Một tin nhắn từ số của anh – tức từ chiếc máy nằm sâu dưới lòng đất:

“Cảm ơn anh. Giờ em yên tâm rồi. Hãy bảo vệ con gái chúng ta.”

Minh bật khóc. Anh biết đó có thể chỉ là trò của kẻ giấu mặt muốn đẩy anh đi tìm câu trả lời. Nhưng trong sâu thẳm, anh cảm nhận như Lan vẫn đang dõi theo. Và dù thế nào, anh cũng sẽ không để cái chết của vợ bị bỏ qua như một cơn đau tim bất ngờ.

Câu chuyện khép lại, không phải với sự giải thoát hoàn toàn, mà với quyết tâm của một người chồng. Bởi đôi khi, sự thật đáng sợ hơn cả những lời thì thầm từ cõi âm.