Biết mẹ đ:ẻ để 40 tỷ tài sản cho quỹ từ thiện sau khi qua đời, còn tôi – con gái duy nhất chỉ được 1 chiếc xe máy, nhà chồng ngay lập tức hành động….

Mẹ tôi vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, gầy dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Ba mất sớm, một mình mẹ buôn bán, xoay xở, để rồi tích góp thành cơ ngơi đáng giá hàng chục tỷ. Tôi là con gái duy nhất, cứ ngây thơ tin rằng tình mẹ con bao năm, khi mẹ mất đi, tài sản bà để lại cũng là của tôi.

Ngày công chứng di chúc, cả họ hàng tập trung đông đủ. Ai cũng nghĩ tôi sẽ trở thành “bà chủ” sau khi mẹ qua đời. Nhưng không – khi bản di chúc được mở ra, tất cả như rơi vào cõi lặng. Toàn bộ nhà cửa, đất đai, tiền tiết kiệm – tổng giá trị khoảng 40 tỷ đồng – mẹ để lại hết cho một quỹ từ thiện mang tên bà. Riêng tôi, đứa con gái duy nhất, chỉ được mẹ trao cho chiếc xe máy đã cũ.

Tôi chết lặng. Nước mắt rơi không ngừng. Không phải vì tiếc của, mà vì không hiểu: tại sao mẹ lại làm vậy? Phải chăng mẹ giận tôi chuyện gì? Hay bà nghĩ tôi lấy chồng rồi, thì không cần nữa? Còn những người xung quanh thì rì rầm:

  • “Chắc bà sợ con gái bị chồng chiếm đoạt tài sản.”

  • “Có khi bà thất vọng về con gái…”

Mỗi câu bàn tán như mũi dao xoáy vào tim. Tôi không trách mẹ, nhưng sự thật này quá đột ngột. Tôi còn chưa nguôi nỗi đau mất đi vòng tay duy nhất trên đời, nay lại đối mặt thêm sự bẽ bàng đến tột cùng.

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng công chứng, chồng tôi đã lộ rõ vẻ khó chịu. Anh ta từng mơ tưởng đến số tài sản mẹ tôi để lại, thậm chí không ít lần bóng gió về chuyện “khi nào mẹ mất, đời mình sẽ khác”. Giờ thì mọi hy vọng tan thành mây khói.

Đêm đó, anh ta không ngừng trách móc:

  • “Em coi đó, mẹ em ích kỷ quá. Có con gái mà lại dồn hết tiền cho thiên hạ.”
    Tôi chỉ im lặng. Nhưng chồng càng nói càng cay nghiệt:

  • “Mẹ em coi thường anh, coi thường gia đình anh. Giờ thì vợ chồng mình trắng tay.”

Những ngày sau, thái độ của anh ta thay đổi hẳn. Từ một người chồng tưởng như thương yêu, anh trở nên lạnh nhạt, cộc cằn. Mọi chi tiêu trong nhà, anh bắt đầu tính toán từng đồng. Anh còn đem chuyện chiếc xe máy – tài sản duy nhất tôi được thừa hưởng – ra chế nhạo:

  • “Của hồi môn mẹ em để lại có vậy thôi hả? Xe này bán cũng chẳng đủ mua cái tủ lạnh.”

Cả gia đình chồng cũng vào hùa. Mẹ chồng bóng gió:

  • “Con gái gì mà chẳng đem lại lợi lộc gì cho nhà chồng.”
    Em chồng thì hả hê:

  • “Chị tưởng chị giàu, giờ thì trắng tay rồi nhé.”

Tôi cảm thấy mình như bị đẩy vào bước đường cùng. Vừa mất mẹ, vừa thấy rõ bộ mặt thật của những người mình từng tin tưởng. Chiếc xe máy – thứ duy nhất mẹ để lại – trở thành biểu tượng cay đắng, nhắc tôi nhớ rằng tôi chẳng còn chỗ dựa nào khác ngoài chính bản thân mình.

Trong những ngày hoang mang nhất, tôi vô tình tìm thấy một bức thư tay mẹ để lại, giấu trong cốp chính chiếc xe máy đó. Mẹ viết bằng nét chữ run run:

“Con gái của mẹ,
Mẹ biết con sẽ buồn khi biết di chúc này. Nhưng con à, mẹ để lại 40 tỷ cho quỹ từ thiện không phải vì không thương con, mà vì mẹ tin rằng con đủ mạnh mẽ để tự đi trên đôi chân mình. Con có học thức, có công việc, có khả năng xây dựng hạnh phúc. Còn những người ngoài kia, họ cần sự giúp đỡ hơn nhiều.

Chiếc xe này gắn bó với mẹ bao năm, chở con đi học, chở con đến bệnh viện mỗi khi con ốm. Nó không giá trị nhiều về tiền bạc, nhưng là kỷ niệm máu thịt giữa mẹ con ta. Nếu một ngày nào đó con thấy mệt mỏi, hãy mở cốp xe, nơi có bức thư này, để nhớ rằng mẹ luôn dõi theo con.”

Đọc đến đây, nước mắt tôi tuôn như mưa. Tôi chợt hiểu: mẹ không hề bỏ rơi tôi. Ngược lại, bà tin tưởng tôi nhiều đến mức không để lại cho tôi khối tài sản nặng nề, mà để lại cho tôi nghị lực sống.

Khi tôi đem điều này nói với chồng, anh ta cười khẩy:

  • “Thư với từ, ăn được không?”
    Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra cuộc hôn nhân này chẳng còn ý nghĩa. Tôi quyết định rời đi, chỉ mang theo chiếc xe máy và lá thư của mẹ.

Tôi bắt đầu lại từ con số không. Những ngày đầu đầy khó khăn, nhưng mỗi lần yếu lòng, tôi lại nhớ đến câu chữ của mẹ. Dần dần, tôi tự gây dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình. Và tôi nhận ra: món quà lớn nhất mẹ để lại không phải là tiền bạc, mà là sự tự tin và lòng kiên định.

40 tỷ kia đã cứu giúp biết bao mảnh đời bất hạnh. Còn tôi – với chiếc xe máy cũ và một lá thư – học được cách đứng vững trong cuộc đời.

Rời khỏi nhà chồng, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo, chiếc xe máy cũ và bức thư của mẹ. Không nơi nương tựa, tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, vừa đủ để ngủ và làm việc. Ban đầu, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân. Bạn bè ít nhiều xa lánh, người thì dè bỉu: “Có mẹ giàu mà giờ lại ra nông nỗi này”.

Tiền lương từ công việc văn phòng không đủ trang trải, tôi bắt đầu nhận thêm việc bên ngoài: viết báo tự do, dạy thêm tiếng Anh buổi tối. Những hôm mệt nhoài chạy xe dưới mưa, tôi nhớ lại hình ảnh mẹ còng lưng buôn bán ngày xưa. Chính ký ức đó giữ tôi không gục ngã.

Chiếc xe máy – từng bị nhà chồng chế giễu – nay lại trở thành “bạn đồng hành” giúp tôi mưu sinh. Nó đưa tôi đến từng lớp học thêm, từng quán cà phê nơi tôi ngồi viết bài. Mỗi lần mở cốp xe, nhìn thấy lá thư của mẹ, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi dần hiểu rằng: mẹ đã chọn cách để tôi trưởng thành bằng đôi tay của mình, chứ không dựa dẫm vào của cải.

Có lần, tôi ghé thăm quỹ từ thiện mang tên mẹ. Họ kể rằng nhờ số tiền bà để lại, hàng trăm trẻ em nghèo được đi học, nhiều bệnh nhân được cứu chữa. Nghe vậy, tôi vừa khóc vừa cười. Tôi thấy mẹ vẫn đang sống đâu đó quanh mình, qua những việc tử tế bà làm cho đời.

Năm tháng trôi qua, từ một cô gái yếu mềm, tôi trở thành người phụ nữ tự lập, tự tin. Tôi xin được học bổng du học ngắn hạn, sau đó quay về mở trung tâm ngoại ngữ. Công việc ngày một ổn định, thu nhập khá, tôi mua được căn hộ nhỏ của riêng mình – thành quả do chính tôi tạo nên, không phải dựa vào bất kỳ ai.

Trong khi đó, chồng cũ của tôi thì sa vào nợ nần vì làm ăn thất bại. Một lần tình cờ gặp lại, ánh mắt anh ta đầy hối hận. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, vì tôi biết: nếu ngày ấy không rời đi, chắc giờ tôi vẫn chỉ là cái bóng sống trong sự khinh thường.

Khi đã đủ mạnh mẽ và bình thản, tôi gặp một người đàn ông khác. Anh không giàu có, nhưng chân thành và tôn trọng tôi. Anh không quan tâm tôi có bao nhiêu tiền, mà chỉ quý trọng nghị lực và trái tim tôi. Bên anh, tôi tìm lại được cảm giác an yên – thứ mà bao năm qua tưởng đã mất.

Tôi kể cho anh nghe về mẹ, về lá thư và chiếc xe máy cũ. Anh bảo:

  • “Mẹ em để lại cho em món quà quý giá nhất – đó là sự kiên cường.”

Và tôi nhận ra, đúng là như vậy.

40 tỷ kia đã đem lại niềm vui cho nhiều mảnh đời bất hạnh. Còn tôi, từ đôi bàn tay trắng, đã dựng nên cuộc sống của riêng mình. Chiếc xe máy cũ và lá thư trong cốp xe mãi là báu vật, nhắc tôi nhớ rằng tình mẹ không đo bằng tiền, mà bằng niềm tin mẹ đặt vào tôi.

Giờ đây, mỗi khi nhìn lại, tôi không còn thấy mình là kẻ “chỉ được thừa kế chiếc xe máy”, mà thấy mình là người may mắn – vì được mẹ trao cho bài học đắt giá nhất: tự đứng vững giữa đời, và biết cách tìm hạnh phúc cho riêng mình.