Đang hạnh phúc đưa con riêng của chồng đi dạo, tôi bàng hoàng khi bé òa khóc nức nở ngay lúc nhìn thấy một người trong quán

“Đang vui vẻ đưa con riêng của chồng đi chơi, tôi chết lặng khi bé khóc nức nở khi chạm mặt một người trong quán…”

Đó là buổi chiều thứ bảy, nắng nhạt vàng rải khắp con đường dẫn ra khu vui chơi trong trung tâm thương mại. Tôi nắm tay bé An – con riêng của chồng, lòng có chút háo hức. Từ ngày cưới chồng, tôi vẫn luôn cố gắng tạo sự gần gũi với bé. Bé vốn ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn, nhưng hôm nay bé đồng ý đi cùng tôi thay vì cứ đòi ở nhà với bà nội, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hai dì cháu cùng nhau chọn trò chơi, cùng nhau cười đùa. Lần đầu tiên tôi thấy bé chịu cười tươi như vậy, nụ cười làm tôi cảm thấy mình thật sự đang được bé chấp nhận. Trong lúc đang đi dạo tìm quán ăn tối, tôi vừa nghĩ thầm sẽ gọi vài món bé thích, vừa vui vì chuyến đi này diễn ra suôn sẻ.

Thế nhưng, ngay khi chúng tôi bước vào một quán ăn nhỏ, mọi thứ bỗng chốc đảo lộn. Ánh mắt bé chợt dừng lại, đôi chân khựng lại, rồi chỉ vài giây sau, bé òa khóc nức nở. Tôi giật mình, hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Bé cứ gào lên gọi “mẹ… mẹ ơi!” trong khi tay run run chỉ về phía một người phụ nữ ngồi ở góc quán.

Tôi chết lặng. Người phụ nữ đó cũng giật mình nhìn sang. Khoảnh khắc ấy, cả không gian như ngưng đọng.

Người phụ nữ ấy khoảng ngoài 30, dáng vẻ có phần mệt mỏi nhưng vẫn còn nét đẹp phảng phất. Khi nghe tiếng bé An gọi “mẹ”, chị ta cũng bối rối đến mức đánh rơi chiếc ly đang cầm. Tôi đứng giữa, tim đập loạn nhịp. Tôi chưa bao giờ được chồng kể chi tiết về vợ cũ, ngoài một câu ngắn gọn: “Cô ấy bỏ đi khi con còn nhỏ.” Trong trí tưởng tượng của tôi, đó chỉ là một người xa lạ, chẳng còn liên quan. Nhưng giờ đây, người ấy bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, và con riêng của chồng tôi thì đang khóc đến nghẹn cả giọng.

Tôi lúng túng không biết nên làm gì. Một mặt muốn kéo bé ra ngoài để bé bình tĩnh, một mặt lại thấy rõ ràng bé đang dồn hết tình cảm, khát khao về phía người phụ nữ ấy. Người phụ nữ cũng ngập ngừng bước đến, nhưng rồi lại dừng, ánh mắt thoáng sự giằng xé.

Tôi gồng mình ôm bé, vỗ về:
– An, bình tĩnh nào, dì đây…

Nhưng bé càng vùng vẫy, nức nở:
– Con muốn mẹ… con muốn về với mẹ!

Quán ăn bỗng trở nên ồn ào với những ánh mắt tò mò xung quanh. Tôi thấy mình nhỏ bé, vụng về, chẳng khác gì một kẻ thừa thãi trong khoảnh khắc này. Người phụ nữ kia chỉ khẽ cắn môi, rồi lặng lẽ bỏ đi, không nói một lời.

Bé An càng khóc dữ hơn, giọng nghẹn ứ trong cổ họng:
– Mẹ không thương con nữa sao?

Trái tim tôi đau nhói. Tôi hiểu, trong sâu thẳm, bé vẫn luôn mong chờ mẹ ruột quay về. Và sự xuất hiện bất ngờ ấy đã khơi dậy tất cả cảm xúc mà bấy lâu bé kìm nén.

Trên đường đưa bé về nhà, tôi im lặng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho bé. Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ sự bất lực của mình – dù có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể thay thế được vị trí của mẹ ruột trong lòng con trẻ.

Khi về đến nhà, chồng tôi thấy con mắt đỏ hoe thì cuống quýt hỏi. Tôi kể lại sự việc, từng chi tiết khiến anh lặng người. Gương mặt anh thoáng chút đau khổ, rồi lại biến thành sự giận dữ xen lẫn bất an. Anh không ngờ vợ cũ lại ở ngay trong thành phố này. Bao năm nay, anh cố giấu đi để con trai không tổn thương, nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn ập đến.

Buổi tối hôm đó, khi bé An đã ngủ thiếp đi vì mệt, chồng tôi mới ngồi xuống cạnh tôi. Giọng anh trầm xuống:
– Anh xin lỗi vì chưa bao giờ kể rõ mọi chuyện cho em. Cô ấy bỏ đi theo người khác, để lại anh và con. Anh sợ nếu nói ra, con lại càng nhớ thương… Anh cũng sợ em buồn khi phải sống trong một mối quan hệ có cái bóng của quá khứ.

Tôi lặng người. Giờ đây tôi hiểu tại sao bé An luôn có ánh mắt buồn buồn, tại sao bé ít cười. Đứa trẻ ấy đã chịu quá nhiều thiếu thốn tình cảm.

Tôi nhìn chồng, rồi nhìn đứa bé đang ngủ ngoan trong phòng, lòng trào dâng một quyết tâm. Tôi không thể thay thế mẹ ruột của bé, nhưng tôi có thể yêu thương bé như con ruột mình. Tôi biết, con đường phía trước không dễ dàng, nhất là khi bóng dáng người mẹ kia có thể sẽ còn xuất hiện trong cuộc đời bé. Nhưng ít nhất, tôi sẽ không để bé phải cảm thấy một lần nữa bị bỏ rơi.

Và đêm ấy, tôi nằm thao thức, nghe tiếng thở đều đều của con trẻ, trong lòng vừa lo lắng vừa dấy lên một sức mạnh thầm lặng: tình thương có thể không xóa bỏ hết vết thương, nhưng sẽ là chiếc chăn ấm bao bọc, xoa dịu nỗi đau trong trái tim một đứa bé thiếu vắng tình mẫu tử.

Vài ngày sau, khi mọi thứ dần lắng xuống, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng người phụ nữ đầu dây bên kia run run:
– Chị… chị là vợ của anh Hùng phải không? Tôi… tôi là mẹ bé An.

Tôi sững người. Thì ra, chị đã chủ động tìm đến.

Chúng tôi hẹn gặp tại một quán cà phê nhỏ. Lần này, tôi được nhìn rõ hơn gương mặt của chị – mệt mỏi, hằn vết thời gian, nhưng đôi mắt vẫn còn ánh sáng của một người mẹ day dứt. Chị cúi đầu:
– Tôi biết mình có lỗi… Tôi bỏ đi vì một phút yếu lòng, vì nghĩ mình cần một cuộc sống khác. Nhưng càng đi xa, tôi càng thấy trống rỗng. Mấy năm nay, tôi sống không yên, lúc nào cũng nhớ con. Ngày hôm đó gặp lại thằng bé… tôi không ngờ con vẫn còn nhớ và gọi tôi là mẹ.

Tôi im lặng. Trái tim tôi dậy sóng. Tôi có nên tức giận, trách móc? Hay nên cảm thông, khi nhìn thấy giọt nước mắt chị rơi xuống vì hối hận?

Chị ngẩng lên, giọng run rẩy:
– Tôi không có ý giành lại, nhưng tôi muốn xin được gặp con. Chỉ một chút thôi, để nó biết rằng mẹ nó vẫn còn sống, vẫn còn nghĩ đến nó…

Tôi bối rối vô cùng. Tôi biết An rất khao khát tình mẹ. Nhưng liệu việc cho gặp lại có làm bé thêm tổn thương? Tôi chưa dám quyết định, chỉ lặng lẽ bảo:
– Chuyện này… để tôi nói chuyện với chồng tôi đã.

Tối hôm ấy, khi kể lại cho chồng, anh im lặng rất lâu. Cuối cùng anh thở dài:
– Anh không tin cô ấy đã thay đổi, nhưng anh cũng không thể cấm con gặp mẹ. Nếu cứ né tránh, sớm muộn gì An cũng tự tìm cách.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, lòng đầy lo lắng. Con đường phía trước mờ mịt, giữa quá khứ và hiện tại, giữa tha thứ và trách giận.

Một tuần sau, tôi cùng chồng đưa bé An đến công viên. Ở đó, người phụ nữ ấy đã đứng chờ. Bé An nhìn thấy mẹ thì lao đến, ôm chặt, khóc òa. Tôi đứng từ xa, trong lòng nghẹn ngào, vừa đau vừa nhẹ nhõm.

Tôi không biết cuộc hội ngộ này sẽ dẫn đến điều gì. Liệu chị sẽ quay lại, tạo nên những rối ren mới? Liệu bé An có thêm hạnh phúc hay thêm vết thương? Tất cả đều chưa có lời giải.

Chỉ có một điều tôi chắc chắn: tôi vẫn sẽ yêu thương, che chở cho bé, dù con đường phía trước có thế nào. Và trong khoảnh khắc ấy, khi gió chiều thổi nhẹ, tôi chợt hiểu, đôi khi hạnh phúc không nằm ở việc xóa bỏ quá khứ, mà là học cách bước đi cùng nó, chấp nhận những mảnh vỡ để tạo thành một bức tranh trọn vẹn hơn.