“Trong tiệc tái hôn của mình, tôi đã cười h-ả h-ê khi thấy vợ cũ làm bồi bàn. Nhưng một sự thật ph-ũ ph-àng đã được phơi bày, khiến cả hội trường s-ững s-ờ…”
Ngày cưới hôm đó với tôi chẳng khác nào một sự tái sinh. Sau bao năm đổ vỡ, sau những tháng ngày một mình trong căn nhà trống trải, cuối cùng tôi cũng tìm được người phụ nữ chịu ở bên mình, chia sẻ ngọt bùi. Khách khứa đông đúc, tiếng cười nói rộn ràng, bàn tiệc bày biện sang trọng. Tôi mặc bộ vest mới tinh, ngẩng cao đầu, miệng cười mãn nguyện như thể mọi khổ đau trong quá khứ chưa từng tồn tại.
Rồi trong lúc nâng ly chúc mừng, ánh mắt tôi bỗng dừng lại ở một gương mặt quen thuộc giữa dàn bồi bàn trong hội trường. Tim tôi khựng lại. Đó là Hạnh – vợ cũ của tôi. Người phụ nữ từng gắn bó mười năm, từng chịu bao vất vả cùng tôi, giờ lại mặc đồng phục nhà hàng, tay bưng khay rượu, dáng vẻ khép nép trước quan khách.
Tôi bật cười, không biết vì bất ngờ, vì mỉa mai hay vì cảm giác thắng thế. Cái cười hả hê bật ra như phản xạ. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như ông trời ban cho mình một sự trả thù ngọt ngào: kẻ bỏ tôi năm nào giờ phải cúi đầu phục vụ trong chính ngày vui của tôi. Tôi kể lại cho vài người bạn thân ngồi cùng bàn, họ cũng cười ồ, có người còn buông mấy câu bông đùa khiến mặt Hạnh đỏ lên.
Nhưng rồi, điều tôi không lường được là đằng sau dáng vẻ bồi bàn ấy, ẩn giấu một câu chuyện khiến cả hội trường lặng ngắt…
Những tiếng cười ban đầu nhanh chóng biến mất khi vài người khách lớn tuổi bắt đầu xì xào. Ai cũng biết tôi và Hạnh từng là vợ chồng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc trong mệt mỏi, khi tôi mải mê sự nghiệp và những cuộc nhậu thâu đêm. Hạnh lúc nào cũng kêu ca, trách móc, còn tôi thì cảm thấy cô ấy nhỏ nhen, không hiểu cho khát vọng của mình. Chúng tôi chia tay trong lạnh lùng, tôi nghĩ đó là sự giải thoát.
Sau ly hôn, tôi ít quan tâm đến cuộc sống của cô ấy. Nghe đâu Hạnh ở trọ cùng con gái, làm kế toán cho một cửa hàng nhỏ, rồi sau đó mất việc. Tôi cho rằng đó là cái giá cô ta phải trả, còn mình thì thảnh thơi bước vào một chương mới.
Thế nhưng, lúc nhìn thấy Hạnh bưng bê trong bộ đồng phục giản dị, tôi lại thấy người thân của cô ấy xuất hiện trong hội trường. Một bà cụ tóc bạc – mẹ vợ cũ của tôi – lặng lẽ đứng dựa cửa. Đi bên cạnh bà là một bé gái khoảng tám, chín tuổi. Tôi nhận ra ngay: đó chính là con gái mình.
Tim tôi nhói lên. Con bé đứng nép sau lưng bà ngoại, mắt nhìn tôi ngập ngừng, rồi lại nhìn mẹ nó tất bật chạy bàn. Cảnh tượng ấy khiến tôi chột dạ. Người ngoài không ai biết con bé kia là con tôi, nhưng trong mắt nó, hôm nay là ngày gì? Ngày cha nó cưới vợ mới, còn mẹ nó phải làm phục vụ, lưng áo ướt đẫm mồ hôi?
Khách khứa bắt đầu nhận ra sự tình, tiếng xì xào vang lớn hơn. Nụ cười đắc thắng trên môi tôi vụt tắt. Trong mắt mọi người, tôi không còn là chú rể hạnh phúc, mà là kẻ bội bạc, kẻ đã bỏ vợ con để chạy theo hạnh phúc riêng.
Giữa lúc không khí đang nặng nề, bà cụ – mẹ Hạnh – bất ngờ bước lên giữa hội trường. Giọng bà run run nhưng rành rọt:
“Các vị, tôi xin lỗi đã làm phiền. Nhưng tôi không thể chịu được khi thấy cảnh này. Con gái tôi không đáng bị cười nhạo. Nó đi làm bồi bàn hôm nay… là để xin đủ tiền thuốc cho tôi. Tôi bệnh nặng, cần thuốc gấp, nên nó tranh thủ nhận ca phụ thêm, dù biết sẽ đau lòng khi phải đứng trước đám cưới của chồng cũ.”
Cả hội trường lặng phắc. Tôi chết lặng tại chỗ. Trong đầu tôi quay cuồng: những nụ cười, những lời chế giễu, những ánh mắt con gái nhìn mình lúc nãy – tất cả biến thành lưỡi dao đâm vào ngực.
Người vợ mới của tôi cũng khẽ nắm tay tôi, ánh mắt thoáng qua sự khó xử. Bạn bè tôi, những kẻ cười ầm lên ban nãy, giờ cúi gằm mặt.
Hạnh đứng ở góc hội trường, tay siết chặt cái khay. Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Nhưng trong ánh mắt ấy, tôi nhận ra một sự kiêu hãnh: dù rơi vào hoàn cảnh nào, cô vẫn cố gắng sống, vẫn chấp nhận làm mọi việc để lo cho gia đình.
Còn tôi – kẻ từng nghĩ mình là người chiến thắng – bỗng thấy mình nhỏ bé, tầm thường. Hóa ra, sự thật phũ phàng không phải là cảnh vợ cũ làm bồi bàn. Sự thật phũ phàng chính là tôi – một người cha, một người chồng cũ – đã để người phụ nữ ấy và con gái rơi vào cảnh này, trong khi bản thân mải mê tìm kiếm hạnh phúc mới.
Cả hội trường sững sờ. Không còn tiếng cười nói, không còn nhạc xập xình. Chỉ còn tiếng thở dài và ánh mắt soi mói hướng về tôi. Và lần đầu tiên trong ngày, tôi thấy mình chẳng có gì để tự hào nữa.