“Ngày cưới con gái lẽ ra phải là một ngày vui trọn vẹn, vậy mà chỉ vì 3 mâm bạn đồng niên, tôi lại rơi vào tình cảnh vừa lỗ tiền vừa mất tình bạn. Chỉ đến khi đọc những lời chê trách trong nhóm lớp, tôi mới giật mình nhận ra điều mà bao lâu nay mình đã vô tình bỏ quên…”
Ngày cưới của con gái, tôi vốn mong muốn tổ chức thật chu toàn, vừa là để con được vui vẻ hạnh phúc, vừa để họ hàng làng xóm nhìn vào mà khen gia đình mình chu đáo. Trong danh sách khách mời, ngoài bà con thân thích, đồng nghiệp, tôi đặc biệt dành riêng ba mâm cho nhóm bạn đồng niên – những người bạn học cùng, chơi cùng từ thuở nhỏ. Tôi nghĩ, đây không chỉ là dịp để các bạn gặp lại nhau sau bao năm, mà còn là cơ hội để tình cảm thêm gắn bó.
Sáng hôm ấy, tôi bận rộn lo toan khắp nơi, vừa sắp xếp lễ, vừa tiếp khách. Nhìn thấy các bạn đồng niên cười nói rôm rả, cụng ly chúc tụng, tôi thầm mừng trong bụng: “Bạn bè mình vẫn còn giữ nghĩa, chịu khó đi xa gần đến chia vui.” Không ngờ, niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi dọn dẹp sau tiệc, vợ tôi mở phong bì từ bàn bạn bè, trên đó ghi “Nhóm bạn đồng niên”. Bên trong vỏn vẹn đúng một triệu đồng. Tôi ngẩn người. Tính sơ sơ, ba mâm, hơn hai chục người, mà chỉ có một cái phong bì tập thể. Trong khi tiền cỗ, tiền đồ ăn, nước uống, tính ra riêng ba mâm ấy tôi đã bỏ ra gần 3 triệu. Như vậy, chỉ riêng khoản này tôi đã lỗ mất gần 2 triệu.
Tối hôm đó, khi khách khứa đã về hết, con gái tôi còn cười bảo:
– “Bố ạ, quan trọng là ngày vui, đừng tính toán tiền bạc nhiều.”
Tôi nghe thì gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi chạnh buồn. Không phải tôi tiếc một triệu hay hai triệu, mà tôi hụt hẫng ở chỗ, những người tôi luôn nghĩ là bạn bè thân thiết, cuối cùng lại thờ ơ đến vậy.
Hôm sau, tôi mở điện thoại, định xem lại hình ảnh hôm cưới thì bất ngờ thấy nhóm chat lớp cấp ba sáng đèn liên tục. Tò mò, tôi mở ra đọc. Những dòng tin nhắn hiện lên làm tôi sững người.
Một người bạn viết:
– “Ông A làm đám cưới mà cỗ chẳng có gì đặc biệt, toàn món bình thường.”
Người khác hùa theo:
– “Đúng rồi, còn bắt ngồi chung mâm chật chội, phục vụ chậm chạp. Cứ tưởng phải được tiếp đãi tử tế chứ!”
Càng đọc, lòng tôi càng nặng trĩu. Hóa ra, không những không chia sẻ niềm vui cùng tôi, mà sau lưng họ còn buông lời chê trách. Tôi nhớ lại lúc mời cưới, mình đã gọi điện từng người, nói năng chân tình, thậm chí còn cố xếp bàn ghế ngay cạnh sân cho họ thoải mái. Vậy mà đáp lại, là một phong bì tượng trưng và những lời phàn nàn lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật ngốc. Bấy lâu nay, tôi luôn nghĩ rằng tình bạn xưa cũ là tài sản quý giá, cứ giữ được là còn hạnh phúc. Nhưng có lẽ, những người bạn ấy không còn coi trọng mối quan hệ như tôi.
Cả đêm tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về những lần họp lớp trước, cũng toàn là tôi đứng ra lo toan, tổ chức, thậm chí bỏ tiền túi ứng trước. Mọi người đi chơi thì vui, nhưng khi nhắc đến việc đóng góp thì lại kêu ca. Có lẽ tôi đã quen với việc “cho đi” mà quên mất rằng, sự trân trọng phải đến từ hai phía.
Sau sự việc ấy, tôi quyết định rút lui khỏi nhóm bạn đồng niên. Không ồn ào, không trách móc, tôi chỉ lặng lẽ rời đi. Bởi tôi hiểu, có những mối quan hệ, giữ mãi cũng chỉ là gánh nặng cho chính mình.
Con gái thấy tôi buồn, ngồi lại an ủi:
– “Bố ạ, trong cuộc đời, không phải ai cũng xứng đáng đi cùng mình đến cuối. Bạn bè thật sự, không tính toán vài ba mâm cỗ, cũng chẳng chê trách chuyện lớn nhỏ. Người ta quý bố, sẽ trân trọng tấm lòng bố, chứ không phải cái mâm ăn hôm nay.”
Lời con nói khiến tôi nhẹ nhõm hơn. Đúng là như vậy, giá trị của tình bạn đâu thể đo bằng phong bì tiền mừng. Nhưng chính thái độ, chính sự thẳng thắn hay giả dối mới quyết định mối quan hệ ấy có còn ý nghĩa hay không.
Từ sau hôm đó, tôi sống thoải mái hơn, không còn quá đặt nặng chuyện bè bạn cũ. Tôi dành thời gian cho gia đình, cho những người thật sự quan tâm mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn gặp vài bạn thân thiết từ xưa – những người dù chẳng giàu có nhưng luôn hỏi han, chia sẻ cùng nhau. Tôi nhận ra, chỉ cần vài người bạn thật lòng, còn hơn cả chục mâm bạn hời hợt.
Ngày cưới con gái, tôi mất 2 triệu, nhưng tôi nhận lại một bài học cả đời: đừng bao giờ đặt niềm tin mù quáng vào những mối quan hệ đã mục ruỗng. Và quan trọng hơn, hãy biết trân trọng những người còn lại, những người luôn đứng bên mình mà chẳng cần điều kiện.