Tôi tên là Hưng, năm nay 32 tuổi, làm trưởng phòng kỹ thuật tại một công ty xây dựng. Tôi có vợ là Mai – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, cùng tôi xây dựng tổ ấm suốt ba năm nay. Chúng tôi có một đứa con trai, tên là Bin, gần bốn tuổi.
Cuộc sống tưởng như trọn vẹn, cho đến khi tôi bắt đầu thấy một điều khiến mình bất an: thằng bé càng lớn càng không giống tôi.
Lúc đầu, tôi cố gạt đi, tự nhủ: “Con có thể giống mẹ, giống ông bà, hay bất kỳ ai trong họ tộc.” Nhưng rồi những lời xì xào của người ngoài bắt đầu khiến tôi lung lay. Câu nói vô tình của đồng nghiệp trong buổi nhậu “Ơ, sao cu Bin nhìn chẳng giống bố tẹo nào?” đã ghim vào đầu tôi như cái dằm nhọn.
Tôi bắt đầu để ý kỹ hơn. Mắt thằng bé một mí, da trắng hồng, mũi cao – những thứ tôi không có. Mỗi lần tôi nhìn vào gương rồi nhìn con, trong lòng lại nặng trĩu.
Tôi không nói với Mai. Cô ấy luôn chăm lo gia đình, chưa từng làm điều gì khiến tôi nghi ngờ. Nhưng cái cảm giác ấy – khi người đàn ông nghi ngờ máu mủ của mình – không dễ gì dập tắt.
Cuối cùng, tôi quyết định làm xét nghiệm ADN, trong âm thầm. Tôi lấy mẫu tóc của con và của mình, mang tới trung tâm phân tích lớn ở thành phố.
Ngày nhận kết quả, tay tôi run lên. Bên ngoài trời mưa nặng hạt, nhưng chẳng gì so sánh được với cơn bão đang gào thét trong ngực tôi lúc đó.
Tôi mở phong bì.
“Kết luận: Không có quan hệ huyết thống cha – con giữa hai mẫu thử.”
Tôi chết lặng.
Nhưng chưa hết.
Một mục khác ghi rõ:
“Đã phát hiện dấu hiệu trùng khớp gen với mẫu ADN có trong hệ thống – trùng với hồ sơ cá nhân của ông Trần Văn Hòa.”
Trần Văn Hòa… là ai?
Tôi nhìn kỹ lại.
Đó là tên cha tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mất tất cả. Đầu tôi ong ong. Cổ họng nghẹn lại.
Tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất: Mai phản bội tôi. Và… người phản bội cùng cô ấy chính là cha ruột tôi?
Không, không thể nào.
Cha tôi là người nghiêm khắc, cứng rắn, đôi khi hơi lạnh lùng, nhưng suốt đời giữ tiếng là đạo đức. Ông là người dạy tôi phải sống thẳng thắn, trọng danh dự. Làm sao có thể…?
Còn Mai thì sao? Cô ấy là người tôi yêu thương, tin tưởng. Vậy mà giờ đây, lòng tôi đầy những vết xước vì nghi ngờ.
Tối đó, tôi không ăn cơm. Tôi lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc, ôm kết quả xét nghiệm như ôm một trái bom hẹn giờ. Tôi không thể đối mặt với Mai, cũng chẳng dám nhìn vào Bin – đứa bé tôi từng nghĩ là con ruột, từng nâng niu từng bước đi đầu tiên.
Tôi cần sự thật. Nhưng không thể hỏi kiểu chất vấn. Tôi cần một câu trả lời không né tránh.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ gửi mẫu tóc của mẹ tôi đi xét nghiệm – để kiểm tra một điều… điên rồ vừa vụt qua trong đầu.
Bảy ngày sau, tôi nhận được kết quả.
Và lần này, nó còn khiến tôi choáng váng hơn cả lần đầu.
Tôi – người đàn ông 32 tuổi – không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với mẹ tôi.
Tôi gần như ngã gục.
Tôi không biết mình là ai nữa.
Tôi đã sống 32 năm với danh nghĩa là con trai ruột của ông Trần Văn Hòa và bà Nguyễn Thị Lệ. Vậy mà giờ đây, tất cả sụp đổ chỉ bởi một xét nghiệm ADN.
Tôi bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện: những lần mẹ tôi rơi nước mắt khi cha nổi giận vô cớ, những năm tháng ông lạnh lùng, chỉ lo dạy tôi kỷ luật mà chẳng mấy khi ân cần như một người cha thật sự.
Và tôi hiểu.
Cái bí mật kinh khủng nhất không nằm ở đứa bé – mà nằm ở tôi.
Tôi không phải con ruột của cha.
Và đó có thể là lý do vì sao ADN của con tôi lại trùng khớp với cha tôi, chứ không phải do vợ tôi phản bội.
Tôi nắm chặt hồ sơ trong tay. Tim tôi đau nhói.
Nếu điều tôi nghĩ là thật – thì tất cả hiểu lầm đều xuất phát từ một lời nói dối được chôn giấu hơn ba mươi năm qua.
Sau khi đọc kết quả xét nghiệm ADN giữa mình và mẹ – cho thấy không có quan hệ huyết thống, tôi như người mất hồn. Bao nhiêu ký ức tuổi thơ lướt qua đầu tôi như một cuộn phim tua nhanh: ánh mắt lạnh lùng của cha, sự nhẫn nhịn cam chịu của mẹ, và cả những lần tôi hỏi “Sao ba thương em gái hơn con vậy?” rồi nhận được một cái lắc đầu im lặng.
Hóa ra… mọi thứ không phải do tôi tưởng tượng.
Tôi không phải con ruột của ông Trần Văn Hòa.
Và điều đó cũng có nghĩa: đứa con trai tôi – Bin – là con ruột tôi. Không có chuyện vợ tôi ngoại tình với cha tôi. Chỉ là vì ADN của tôi không trùng với cha, nên hệ thống mới nhận nhầm kết quả.
Cảm giác tội lỗi trào dâng như thủy triều.
Tôi đã nghi ngờ Mai. Tôi đã nhìn vợ bằng ánh mắt xa cách, lạnh lùng suốt cả tuần qua. Tôi không còn chạm vào cô ấy, không ôm con, chỉ sống như một cái xác không hồn. Và giờ đây, tôi mới biết – người duy nhất sai… là tôi.
Tôi quyết định phải đối mặt với cha mẹ.
Tối hôm đó, tôi về nhà ba mẹ, mang theo cả hai kết quả xét nghiệm. Mẹ tôi đang nấu ăn trong bếp. Tôi không vòng vo.
– Mẹ, con xin lỗi… nhưng con cần hỏi một chuyện.
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt bối rối.
Tôi đặt hai tờ giấy xét nghiệm xuống bàn, nói chậm rãi:
– Con biết rồi. Con không phải con ruột của mẹ. Cũng không phải của ba.
Bà sững sờ, cả người run lên, tay buông rơi cái muỗng đang cầm.
– Hưng… con… ai nói với con chuyện này?
Tôi nghẹn ngào:
– Con không trách mẹ đâu. Con chỉ cần biết… vì sao mẹ giấu? Vì sao ba mẹ lại để con lớn lên trong một gia đình không có sự thật?
Mẹ tôi ngồi xuống ghế. Rất lâu sau, bà mới mở lời, nước mắt chảy dài:
– Con là con ruột của chị gái mẹ. Năm đó, chị bị tai nạn qua đời sau khi sinh con được vài tháng. Chồng chị cũng bỏ đi biệt tích. Đứa trẻ không ai nuôi, bệnh viện chuẩn bị chuyển vào trại mồ côi. Mẹ không đành lòng… nên xin đem con về nuôi.
Tôi chết lặng.
– Ba con lúc đó phản đối dữ lắm. Ông ấy nói nuôi con người khác là điều không nên. Nhưng mẹ cầu xin… cuối cùng ông ấy chấp nhận. Nhưng từ đó, ông trở nên xa cách. Không phải vì ghét con… mà vì trong lòng ông luôn cảm thấy có lỗi với mẹ. Ông sợ nếu thương con quá, mẹ sẽ đau. Còn nếu lạnh nhạt, thì lại mang tiếng là cha tồi.
Tôi không biết nói gì. Chỉ ngồi lặng thinh. Mọi vết nứt trong ký ức dần ghép lại – và giờ, tôi đã hiểu vì sao cha chưa bao giờ ôm tôi, chưa từng nói câu “Ba tự hào về con” dù tôi cố gắng đến mức nào.
Một lúc sau, mẹ tôi nhìn tôi, giọng run rẩy:
– Còn Mai… con nghi ngờ con bé phải không?
Tôi gật đầu, xấu hổ như chưa bao giờ trong đời.
– Con đã làm xét nghiệm với Bin. Kết quả trùng ADN với ba. Nhưng giờ con biết rồi – vì con không phải con ruột của ba nên mới xảy ra sự nhầm lẫn.
Mẹ tôi đưa tay nắm lấy tay tôi.
– Con sai là đúng rồi. Nhưng biết sửa sai… mới là con người trưởng thành.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà, bước vào phòng ngủ. Mai đang ngồi đọc sách cho Bin, đứa nhỏ ríu rít gọi: “Ba ơi!”
Tôi bước tới, ôm chầm lấy hai mẹ con.
– Anh xin lỗi. Anh đã sai. Anh… là thằng tệ nhất.
Mai lặng người vài giây, rồi siết nhẹ tay tôi.
– Em không giận. Chỉ mong lần sau, anh chọn tin em… trước khi chọn nghi ngờ.
Tôi gật đầu, mắt cay xè.
– Từ giờ… anh sẽ không để chuyện gì có thể khiến em và con bị tổn thương nữa.
Vài ngày sau, tôi đến gặp cha.
Ông vẫn là người đàn ông cứng cỏi như xưa, nhưng khi tôi quỳ xuống và nói: “Con biết rồi. Con cảm ơn ba vì đã nuôi con suốt 32 năm”, thì tôi thấy khóe mắt ông đỏ lên.
Ông không nói gì, chỉ đặt tay lên vai tôi – cái chạm đầu tiên sau nhiều năm. Tôi hiểu, có những người không biết cách yêu bằng lời, nhưng vẫn yêu theo cách của riêng họ.
“Không phải ai sinh ra ta mới là cha, và không phải mọi sự thật bị che giấu đều là dối trá. Đôi khi, đó là cách những người đi trước cố gắng bảo vệ ta khỏi tổn thương. Nhưng chỉ khi ta đủ trưởng thành để đối diện, những hiểu lầm mới có thể được hóa giải – bằng sự tha thứ.”